Chương 37
Phù Quang Cẩm
11/12/2018
Dưới lầu, phía bên hàng cây trắc bách diệp.
Diêm Chính sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Tần Viễn cùng Chân Minh Châu, biết rõ còn cố hỏi: "Đang giờ lên lớp, hai cô cậu là muốn đi đâu?"
Không ai lên tiếng.
Hai người sau khi thức đêm nên sức chiến đấu đã bị giảm mạnh, đều không muốn trả lời với ông.
Diêm chủ nhiệm bị xem nhẹ nên sắc mặt càng kém, nhìn chằm chằm hai người mấy giây, chắc chắn hỏi: "Buổi tối hôm qua đi lên mạng sao?"
Vẫn là không ai lên tiếng.
Lần này Diêm chủ nhiệm cơn giận bùng lên, hai tay chắp sau lưng cười lạnh vài tiếng, lau trán nói: "Không muốn nói chuyện phải không, được, đứng ngay cửa phòng làm việc cho tôi, tôi không tin, trị không được tật xấu này của các em!"
Ông vừa dứt lời, Tần Viễn nhìn Chân Minh Châu, cất bước đi tới.
Đi theo phía sau ông, đứng ngay cửa phóng chính giáo.
Hai đứa ranh con phối hợp lại nghe lời, Diêm Chính nhất thời không có cách nào để trút giận, nhìn chằm chằm hai người mấy phút, tiến vào văn phòng.
Ông đi vào trong, hai người đứng ngoài cửa lập tức thở dài một hơi, Tần Viễn cúi đầu nghĩ, thấp giọng hỏi Chân Minh Châu: "Có đứng không?"
"Buồn ngủ chết được..."
"Vậy thì đứng cái cọng lông gì, về thôi."
"Bây giờ sao?" Chân Minh Châu nghĩ, "Cách giờ tan học buổi trưa cũng còn tận hai tiết học đó."
Tần Viễn ngáp một cái cười một tiếng: "Leo tường ra ngoài được, dù sao hôm nay cũng thứ sáu, có chuyện gì thì thứ hai lại nói."
Chân Minh Châu quay đầu nhìn cậu, nghĩ thầm cứ như vậy mà đứng thì không biết bao lâu đâu, gật gật đầu nhếch miệng cười lên: "Vậy được, coi như sớm nghỉ."
Cô vừa mới nói xong, bị Tần Viễn lôi kéo cực nhanh hướng phía sân trường mà chạy.
*
Lớp 12-1.
Một cô gái từ trong cửa sổ nhìn ra chuyển động nhỏ ở ngoài mà nhỏ giọng cảm khái: "Khó trách được xưng là hot boy lớp 10, Tần Viễn này dáng dấp thật là phong nhã a."
"Nghe nói ba là một người lãnh đạo trong thành phố." Một nữ sinh khác quay đầu cùng tám chuyện.
Nữ sinh bắt chuyện trước hiển nhiên là không biết được chuyện này, sững sờ một chút, ngoài ý muốn nói: "Chẳng trách, cảm giác Diêm chủ nhiệm muốn bắt bọn họ đều không có cách nào."
"Ai nói không phải đâu, đó đều là con nhà giàu, điểm số cao đều là dệt hoa trên gấm, kém chút cũng không sao, trong nhà có quyền thế, chỉ cần vậy thôi thì cũng đã xài không hết rồi, chúng ta sau khi tốt nghiệp phải cực khổ tìm việc làm, người ta làm gì có chuyện phải nghĩ đến những thứ này..."
"Ông trời thật không công bằng a."
"Trên đời có thể có mấy người có vận mệnh tốt như Chân Minh Châu? Minh Châu à, đã nghe một chút cái tên này, hòn ngọc quý trên tay, nghe nói là trong nhà rất được chiều chuộng. Bằng không sao có thể có tính cách ngang ngược vậy chứ? Lớn lên lại rất xinh đẹp nữa, đến trường đều có dạng công tử như Tần Viễn che chở một bước cũng không rồi..."
"Xuỵt!"
Hai nữ sinh quay mặt nhìn nhau, vô thức, đều bất động thanh sắc nhìn thoáng qua Trình Nghiễn Ninh ngồi phía sau.
Bất tri bất giác người bị nhắc đến chính là Chân Minh Châu đang theo đuổi vị lớp trưởng này, khó tránh khỏi có chút ảo não chính mình lắm miệng, nhưng, mắt thấy trên gương mặt tuấn tú của người con trai ấy lại không có một chút biểu cảm nào goi là bị tác động, khiến cho họ thỡ phào một hơi.
Nữ sinh thu lại ánh mắt, yên lặng lại.
Trong phòng học vang vọng tiếng giảng bài dịu dàng của giáo viên.
Ngón tay thon dài của Trình Nghiễn Ninh đang cầm bút, nguyên bản động tác cầm bút hơi có chút ngừng lại, ngòi bút đâm mạnh trên trang giấy, thành một chấm đen nhỏ.
*
Buổi chiều, vừa qua bảy giờ.
Nam Hồ. Tử Kim Viên.
Chân Văn từ ghế sau bước xuống xe, một tay cầm chiếc cặp công văn màu đen, một tay cầm điện thoại hướng trong nhà đi tới, cười liên tục nói: "Được rồi được rồi. Chuyện của con cái tôi đã biết rồi, nhất định quản giáo thật tốt. Ai, thầy cứ yên tâm đi, được chứ..."
Nhẫn nại nghe xong Mã Bình Xuyên ở đầu kia điện thoại nói chuyện, ông nắm chặt điện thoại, đưa tay xoa xoa chân mày, tức giận thở dài một hơi, cất bước vào nhà.
"Trở về rồi sao?" Nghe được tiếng động Dương Lam bước đến nhập lấy chiếc cặp công văn từ tay của ông, dịu dàng cười nói, "Hôm nay sao lại sớm vậy, hai đứa nhỏ cũng vừa về đến, vừa vặn đang chuẩn bị ăn cơm."
Chân Văn cúi người đổi giày, thuận miệng hỏi: "Minh Châu cũng về rồi?"
"Về rồi, là lão Lý đón về."
"Hừ." Chân Văn liếc nhìn bà ta một cái, trực tiếp hướng trong phòng khách đi tới, ngước mắt liền nhìn thấy Chân Minh Châu cuộn tròn lấy hai chân ngồi xếp bằng ở trên ghế sa lon trong phòng khách, một bên cắn hạt dưa một bên say sưa xem TV, nghe thấy ông trở về, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không ngẩng một chút.
Diêm Chính sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Tần Viễn cùng Chân Minh Châu, biết rõ còn cố hỏi: "Đang giờ lên lớp, hai cô cậu là muốn đi đâu?"
Không ai lên tiếng.
Hai người sau khi thức đêm nên sức chiến đấu đã bị giảm mạnh, đều không muốn trả lời với ông.
Diêm chủ nhiệm bị xem nhẹ nên sắc mặt càng kém, nhìn chằm chằm hai người mấy giây, chắc chắn hỏi: "Buổi tối hôm qua đi lên mạng sao?"
Vẫn là không ai lên tiếng.
Lần này Diêm chủ nhiệm cơn giận bùng lên, hai tay chắp sau lưng cười lạnh vài tiếng, lau trán nói: "Không muốn nói chuyện phải không, được, đứng ngay cửa phòng làm việc cho tôi, tôi không tin, trị không được tật xấu này của các em!"
Ông vừa dứt lời, Tần Viễn nhìn Chân Minh Châu, cất bước đi tới.
Đi theo phía sau ông, đứng ngay cửa phóng chính giáo.
Hai đứa ranh con phối hợp lại nghe lời, Diêm Chính nhất thời không có cách nào để trút giận, nhìn chằm chằm hai người mấy phút, tiến vào văn phòng.
Ông đi vào trong, hai người đứng ngoài cửa lập tức thở dài một hơi, Tần Viễn cúi đầu nghĩ, thấp giọng hỏi Chân Minh Châu: "Có đứng không?"
"Buồn ngủ chết được..."
"Vậy thì đứng cái cọng lông gì, về thôi."
"Bây giờ sao?" Chân Minh Châu nghĩ, "Cách giờ tan học buổi trưa cũng còn tận hai tiết học đó."
Tần Viễn ngáp một cái cười một tiếng: "Leo tường ra ngoài được, dù sao hôm nay cũng thứ sáu, có chuyện gì thì thứ hai lại nói."
Chân Minh Châu quay đầu nhìn cậu, nghĩ thầm cứ như vậy mà đứng thì không biết bao lâu đâu, gật gật đầu nhếch miệng cười lên: "Vậy được, coi như sớm nghỉ."
Cô vừa mới nói xong, bị Tần Viễn lôi kéo cực nhanh hướng phía sân trường mà chạy.
*
Lớp 12-1.
Một cô gái từ trong cửa sổ nhìn ra chuyển động nhỏ ở ngoài mà nhỏ giọng cảm khái: "Khó trách được xưng là hot boy lớp 10, Tần Viễn này dáng dấp thật là phong nhã a."
"Nghe nói ba là một người lãnh đạo trong thành phố." Một nữ sinh khác quay đầu cùng tám chuyện.
Nữ sinh bắt chuyện trước hiển nhiên là không biết được chuyện này, sững sờ một chút, ngoài ý muốn nói: "Chẳng trách, cảm giác Diêm chủ nhiệm muốn bắt bọn họ đều không có cách nào."
"Ai nói không phải đâu, đó đều là con nhà giàu, điểm số cao đều là dệt hoa trên gấm, kém chút cũng không sao, trong nhà có quyền thế, chỉ cần vậy thôi thì cũng đã xài không hết rồi, chúng ta sau khi tốt nghiệp phải cực khổ tìm việc làm, người ta làm gì có chuyện phải nghĩ đến những thứ này..."
"Ông trời thật không công bằng a."
"Trên đời có thể có mấy người có vận mệnh tốt như Chân Minh Châu? Minh Châu à, đã nghe một chút cái tên này, hòn ngọc quý trên tay, nghe nói là trong nhà rất được chiều chuộng. Bằng không sao có thể có tính cách ngang ngược vậy chứ? Lớn lên lại rất xinh đẹp nữa, đến trường đều có dạng công tử như Tần Viễn che chở một bước cũng không rồi..."
"Xuỵt!"
Hai nữ sinh quay mặt nhìn nhau, vô thức, đều bất động thanh sắc nhìn thoáng qua Trình Nghiễn Ninh ngồi phía sau.
Bất tri bất giác người bị nhắc đến chính là Chân Minh Châu đang theo đuổi vị lớp trưởng này, khó tránh khỏi có chút ảo não chính mình lắm miệng, nhưng, mắt thấy trên gương mặt tuấn tú của người con trai ấy lại không có một chút biểu cảm nào goi là bị tác động, khiến cho họ thỡ phào một hơi.
Nữ sinh thu lại ánh mắt, yên lặng lại.
Trong phòng học vang vọng tiếng giảng bài dịu dàng của giáo viên.
Ngón tay thon dài của Trình Nghiễn Ninh đang cầm bút, nguyên bản động tác cầm bút hơi có chút ngừng lại, ngòi bút đâm mạnh trên trang giấy, thành một chấm đen nhỏ.
*
Buổi chiều, vừa qua bảy giờ.
Nam Hồ. Tử Kim Viên.
Chân Văn từ ghế sau bước xuống xe, một tay cầm chiếc cặp công văn màu đen, một tay cầm điện thoại hướng trong nhà đi tới, cười liên tục nói: "Được rồi được rồi. Chuyện của con cái tôi đã biết rồi, nhất định quản giáo thật tốt. Ai, thầy cứ yên tâm đi, được chứ..."
Nhẫn nại nghe xong Mã Bình Xuyên ở đầu kia điện thoại nói chuyện, ông nắm chặt điện thoại, đưa tay xoa xoa chân mày, tức giận thở dài một hơi, cất bước vào nhà.
"Trở về rồi sao?" Nghe được tiếng động Dương Lam bước đến nhập lấy chiếc cặp công văn từ tay của ông, dịu dàng cười nói, "Hôm nay sao lại sớm vậy, hai đứa nhỏ cũng vừa về đến, vừa vặn đang chuẩn bị ăn cơm."
Chân Văn cúi người đổi giày, thuận miệng hỏi: "Minh Châu cũng về rồi?"
"Về rồi, là lão Lý đón về."
"Hừ." Chân Văn liếc nhìn bà ta một cái, trực tiếp hướng trong phòng khách đi tới, ngước mắt liền nhìn thấy Chân Minh Châu cuộn tròn lấy hai chân ngồi xếp bằng ở trên ghế sa lon trong phòng khách, một bên cắn hạt dưa một bên say sưa xem TV, nghe thấy ông trở về, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không ngẩng một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.