Quyển 2 - Chương 16: Kí ức sẽ không quay về đâu!
Winny
16/10/2014
ắn bước vào quán cà phê, Phong đang ngồi trong quán, tay khuấy đều li cà phê đã tan dù chưa dùng đến 1 miếng. Cổ họng cậu đắng ngắt. Hắn ngồi đối diện cậu, hàng mi khẽ rung nhẹ:
- Cậu đang muốn biết tại sao tôi về?
Phong lẳng lặng gật đầu. Hắn cười bỡn cợt:
- Giành lại kí ức của cô ấy!
Cậu nhìn đôi mắt hắn, kí ức ư? Bác sĩ đã nói không thể có lại rồi, đó là ý trời. Chỉ mất kí ức về hắn. Cậu cười hắt ra:
- Kí ức sẽ không quay về đâu!
- Nhưng trong tim của cô ấy có tôi! Cậu không nghĩ sẽ yêu thêm lần nữa sao?
Phong chới với, đúng, tại sao lại không thể xảy ra chuyện này chứ? Là cậu quá tự phụ.
- Với lại, cậu đang đóng thế tôi đấy!- Hắn cười lạnh, đôi mắt xoáy sâu vào mắt Phong.- Còn nữa, đừng đem vật sở hữu của tôi rồi nói là của cậu!- Hắn đứng lên đi 1 mạch ra xe rồi phóng đi. Phong nhìn theo làn khói, đôi mày nhíu lại.
………………………………………………………………………………………………….. Nó quăng cái cặp qua hàng rào, leo qua tường. Cái tường này sắp mòn vì cái dấu leo của nó rồi.
- E hèm, tôi đợi em nãy giờ!
Nó phóng qua rào nhìn người vừa nói, nó cười méo xệch. Hôm nay cô Nghi không có vào trường, ai giải vây cho nó đây? Phải tự lực cánh sinh thôi. Nó dè chừng nhặt cái cặp. Ông thầy đi nhanh hơn, lần này ông sẽ không để nó thoát. Nó ba chân bốn cẳng chạy đi, ông thầy xách cây chạy theo. Thầy giáo của chúng ta đã được tập luyện sự dẻo dai nhờ rượt đuổi đám học trò đi trễ này. Nó chạy đến 1 bụi cây thì có cánh tay kéo mạnh cánh tay nó xuống. Hắn đang nằm trên cỏ, nó mất đà ngã chúi lên người hắn. Đôi mắt đang khép hờ khẽ mở, hàng mi rung nhẹ, hắn nói nhỏ:
- Cúi sát xuống!
Nó nghe lời hắn, nó cúi sát trên người hắn. Nó nghe rõ tiếng tim mình đập, lần này nó không đau, là nó đang đập rất nhanh. Ông thầy theo nó đến đây thì mất dấu. Thầy tức mình giậm giậm chân như con nít:
- Lại mất dấu nhỏ cá biệt này rồi!
Nó cười thầm trong bụng, cỡ thầy thầy cứ gọi cả gia đình thầy ra, em lột da ăn cái một hà. Nó khoái chí nghĩ. Ông thầy vò đầu bứt tóc 1 lúc rồi cũng đi. Nó thả lỏng cơ thể định đứng dậy thì hắn kéo nó xuống thật mạnh. Nó mở to mắt, hắn… đang hôn nó. Nó đẩy hắn ra thì hắn càng lấn tới. 5 phút sau hắn mới từ từ bỏ nó ra. Nó cảm nhận được môi mình tê tê. Nó đang có cảm giác. Tim nó đập trong lồng ngực rất nhanh. Hắn vẫn bình thản như không có chuyện gì nhìn nó. Hắn xô nó ra không chút thương tình rồi đứng dậy. Nó ngồi dưới đất nhìn cánh tay hắn đang chìa ra trước mặt. Có nên nắm lấy hay không? Trong tích tắc suy nghĩ, nó đưa tay ra nắm lấy tay hắn. Nó cũng chẳng rõ vì sao như vậy.
Hắn nhếch mép, đút tay vào túi lấy 1 hộp sữa đưa cho nó:
- Hàng ngày uống cái này, từ từ cô sẽ thấy… khỏe hơn…
Nó vẫn chưa hết ngại, không cầm ngay hộp sữa mà hỏi:
- Tại sao cậu lại làm như vậy?
Hắn cười nhẹ, vò mái tóc. Hắn im lặng không trả lời. Nó nhìn hắn liếc xéo cảnh cáo:
- Tôi có bạn trai rồi đấy!
- Tôi biết!- Nói xong hắn cầm tay nó đặt hộp sữa lên tay nó rồi đi về hướng ngược lại. Nó cầm hộp sữa trên tay ngẩn ngơ. Nó định vứt bỏ nhưng… lại không nỡ. Nó cho vào cặp rồi đi lên lớp.
Nó mở hộp ra, kê miệng uống thử. Hừm, sữa có béo có ngọt nhưng hơi chát chát vị trà và thuốc thì phải nhưng cũng tàm tạm, có thể uống. Lúc nãy…. nó có cảm giác sao??? Nó cảm thấy vui vui nhưng cũng cảm thấy lo sợ.
Hắn đứng bên ngoài lớp nhìn nó rồi ngồi trên lan can. Đôi mắt sâu khẽ lướt nhìn bầu trời. Đây là tầng 2, lan can cũng khá cao so với tầng lầu, nếu rơi xuống thì sẽ chết sao? Hắn cười cợt với bản thân, thấp vậy làm sao die được. Tụi con gái đứng trên hành lang nhìn con người đẹp như tranh vẽ đang bán tính mạng với tử thần không khỏi hoang mang. Minh Tuyết khép nép đằng sau nhìn hắn. Hắn lướt mắt về phía Minh Tuyết như cảnh cáo rồi phóng xuống dưới. Cú đáp đất rất nhẹ nhàng, nhẹ như gió, đủ làm mọi người chứng kiến rùng mình.
……………………………………………………………………………………………….
- A, chị Chi đến rồi kìa!- Nhóc Lan nhanh nhảu chạy ra.
Vậy đã hơn 1 năm nó gắn bó với ngôi nhà nhỏ bé của sắp nhỏ rồi. Bọn trẻ xúm lại giành giật bánh kẹo trên tay nó. Chỉ 1 loáng là hết nhẵn. Hôm nay hình như có gì đó rất lạ… à, có 1 khuôn mặt mới ở đây. Nhìn con nhóc rất xinh đẹp, ăn mặc cũng rất sang trọng, cô bé… vừa bị vứt sao? Nó đi đến bên con nhóc:
- Em là thành viên mới của trại trẻ mồ côi sao?
Con bé chống nạnh thở hơi ra, chân mày nhíu lại không trả lời. Chắc có lẽ con bé còn buồn. Nó cố gắng nói năng nhỏ nhẹ:
- Em sẽ từ từ quen thôi, tội nghiệp em quá, lớn vầy rồi mà bị ba mẹ bỏ bê!
- Chị nói năng gì kì vậy? Tôi đến đây cùng chú Út đấy!- Con bé hất cằm.
Ồ, có 1 sự nhầm lẫn không hề nhẹ ở đây, mà con nhóc này, còn bé mà hỗn láo với người lớn + chảnh chọe. Đáng ghét quá, phải cho nó 1 bài học thôi. Nó nhỏ nhẹ:
- Bé con tên gì mà xinh thế?
- Đỗ Kim Ngân!- Con bé nghe khen nên trả lời qua loa.
- Tên đẹp, người đẹp mà nết chẳng đẹp, nhân cách vầy là không được rồi!
- Cô…- Con bé xoay lại nhìn nó trợn mắt.
- Sao nào?- Nó nhướn mày thách thức. Tụi con nít xoay quanh reo hò… cổ vũ. Ngân Ngân đang nhìn nó bằng đôi mắt có lửa và nó cũng vậy.
- Cậu đang muốn biết tại sao tôi về?
Phong lẳng lặng gật đầu. Hắn cười bỡn cợt:
- Giành lại kí ức của cô ấy!
Cậu nhìn đôi mắt hắn, kí ức ư? Bác sĩ đã nói không thể có lại rồi, đó là ý trời. Chỉ mất kí ức về hắn. Cậu cười hắt ra:
- Kí ức sẽ không quay về đâu!
- Nhưng trong tim của cô ấy có tôi! Cậu không nghĩ sẽ yêu thêm lần nữa sao?
Phong chới với, đúng, tại sao lại không thể xảy ra chuyện này chứ? Là cậu quá tự phụ.
- Với lại, cậu đang đóng thế tôi đấy!- Hắn cười lạnh, đôi mắt xoáy sâu vào mắt Phong.- Còn nữa, đừng đem vật sở hữu của tôi rồi nói là của cậu!- Hắn đứng lên đi 1 mạch ra xe rồi phóng đi. Phong nhìn theo làn khói, đôi mày nhíu lại.
………………………………………………………………………………………………….. Nó quăng cái cặp qua hàng rào, leo qua tường. Cái tường này sắp mòn vì cái dấu leo của nó rồi.
- E hèm, tôi đợi em nãy giờ!
Nó phóng qua rào nhìn người vừa nói, nó cười méo xệch. Hôm nay cô Nghi không có vào trường, ai giải vây cho nó đây? Phải tự lực cánh sinh thôi. Nó dè chừng nhặt cái cặp. Ông thầy đi nhanh hơn, lần này ông sẽ không để nó thoát. Nó ba chân bốn cẳng chạy đi, ông thầy xách cây chạy theo. Thầy giáo của chúng ta đã được tập luyện sự dẻo dai nhờ rượt đuổi đám học trò đi trễ này. Nó chạy đến 1 bụi cây thì có cánh tay kéo mạnh cánh tay nó xuống. Hắn đang nằm trên cỏ, nó mất đà ngã chúi lên người hắn. Đôi mắt đang khép hờ khẽ mở, hàng mi rung nhẹ, hắn nói nhỏ:
- Cúi sát xuống!
Nó nghe lời hắn, nó cúi sát trên người hắn. Nó nghe rõ tiếng tim mình đập, lần này nó không đau, là nó đang đập rất nhanh. Ông thầy theo nó đến đây thì mất dấu. Thầy tức mình giậm giậm chân như con nít:
- Lại mất dấu nhỏ cá biệt này rồi!
Nó cười thầm trong bụng, cỡ thầy thầy cứ gọi cả gia đình thầy ra, em lột da ăn cái một hà. Nó khoái chí nghĩ. Ông thầy vò đầu bứt tóc 1 lúc rồi cũng đi. Nó thả lỏng cơ thể định đứng dậy thì hắn kéo nó xuống thật mạnh. Nó mở to mắt, hắn… đang hôn nó. Nó đẩy hắn ra thì hắn càng lấn tới. 5 phút sau hắn mới từ từ bỏ nó ra. Nó cảm nhận được môi mình tê tê. Nó đang có cảm giác. Tim nó đập trong lồng ngực rất nhanh. Hắn vẫn bình thản như không có chuyện gì nhìn nó. Hắn xô nó ra không chút thương tình rồi đứng dậy. Nó ngồi dưới đất nhìn cánh tay hắn đang chìa ra trước mặt. Có nên nắm lấy hay không? Trong tích tắc suy nghĩ, nó đưa tay ra nắm lấy tay hắn. Nó cũng chẳng rõ vì sao như vậy.
Hắn nhếch mép, đút tay vào túi lấy 1 hộp sữa đưa cho nó:
- Hàng ngày uống cái này, từ từ cô sẽ thấy… khỏe hơn…
Nó vẫn chưa hết ngại, không cầm ngay hộp sữa mà hỏi:
- Tại sao cậu lại làm như vậy?
Hắn cười nhẹ, vò mái tóc. Hắn im lặng không trả lời. Nó nhìn hắn liếc xéo cảnh cáo:
- Tôi có bạn trai rồi đấy!
- Tôi biết!- Nói xong hắn cầm tay nó đặt hộp sữa lên tay nó rồi đi về hướng ngược lại. Nó cầm hộp sữa trên tay ngẩn ngơ. Nó định vứt bỏ nhưng… lại không nỡ. Nó cho vào cặp rồi đi lên lớp.
Nó mở hộp ra, kê miệng uống thử. Hừm, sữa có béo có ngọt nhưng hơi chát chát vị trà và thuốc thì phải nhưng cũng tàm tạm, có thể uống. Lúc nãy…. nó có cảm giác sao??? Nó cảm thấy vui vui nhưng cũng cảm thấy lo sợ.
Hắn đứng bên ngoài lớp nhìn nó rồi ngồi trên lan can. Đôi mắt sâu khẽ lướt nhìn bầu trời. Đây là tầng 2, lan can cũng khá cao so với tầng lầu, nếu rơi xuống thì sẽ chết sao? Hắn cười cợt với bản thân, thấp vậy làm sao die được. Tụi con gái đứng trên hành lang nhìn con người đẹp như tranh vẽ đang bán tính mạng với tử thần không khỏi hoang mang. Minh Tuyết khép nép đằng sau nhìn hắn. Hắn lướt mắt về phía Minh Tuyết như cảnh cáo rồi phóng xuống dưới. Cú đáp đất rất nhẹ nhàng, nhẹ như gió, đủ làm mọi người chứng kiến rùng mình.
……………………………………………………………………………………………….
- A, chị Chi đến rồi kìa!- Nhóc Lan nhanh nhảu chạy ra.
Vậy đã hơn 1 năm nó gắn bó với ngôi nhà nhỏ bé của sắp nhỏ rồi. Bọn trẻ xúm lại giành giật bánh kẹo trên tay nó. Chỉ 1 loáng là hết nhẵn. Hôm nay hình như có gì đó rất lạ… à, có 1 khuôn mặt mới ở đây. Nhìn con nhóc rất xinh đẹp, ăn mặc cũng rất sang trọng, cô bé… vừa bị vứt sao? Nó đi đến bên con nhóc:
- Em là thành viên mới của trại trẻ mồ côi sao?
Con bé chống nạnh thở hơi ra, chân mày nhíu lại không trả lời. Chắc có lẽ con bé còn buồn. Nó cố gắng nói năng nhỏ nhẹ:
- Em sẽ từ từ quen thôi, tội nghiệp em quá, lớn vầy rồi mà bị ba mẹ bỏ bê!
- Chị nói năng gì kì vậy? Tôi đến đây cùng chú Út đấy!- Con bé hất cằm.
Ồ, có 1 sự nhầm lẫn không hề nhẹ ở đây, mà con nhóc này, còn bé mà hỗn láo với người lớn + chảnh chọe. Đáng ghét quá, phải cho nó 1 bài học thôi. Nó nhỏ nhẹ:
- Bé con tên gì mà xinh thế?
- Đỗ Kim Ngân!- Con bé nghe khen nên trả lời qua loa.
- Tên đẹp, người đẹp mà nết chẳng đẹp, nhân cách vầy là không được rồi!
- Cô…- Con bé xoay lại nhìn nó trợn mắt.
- Sao nào?- Nó nhướn mày thách thức. Tụi con nít xoay quanh reo hò… cổ vũ. Ngân Ngân đang nhìn nó bằng đôi mắt có lửa và nó cũng vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.