Quyển 2 - Chương 15: Quay về vạch xuất phát.
Winny
16/10/2014
Nó ngậm chiếc muỗng trong miệng nhìn Phong. Nó rất hãnh diện khi có
người yêu là hot boy hàng đầu trường thế này dù nó nghe phong phanh là
hot boy thứ nhất đã chuyển đi rồi. Phong nhìn nó cười:
- Làm gì nhìn tớ ghê thế?
- Huh? Tới muốn ngắm người yêu đẹp trai của tớ thôi mà!- Nó lè lưỡi trêu Phong. Phong lắc đầu nhìn nó, cậu không biết khi nó nhận ra cậu không phải người nó yêu thì cậu phải làm sao.
………………………………………………………………………………………………..
Sắp tài liệu trên tay hắn được quăng ngay xuống bàn. Ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm cửa sổ. Hàng mi rậm khẽ rung, khóe miệng hắn nhếch lên:
- Đi tìm hung thủ đã lái xe đâm Trương Yến Chi 1 năm trước, đồng thời tìm hiểu về căn bệnh mất cảm giác.
Thư ký Đông lập tức cúi đầu rồi lui ra. Hắn ngả người trên chiếc ghế sô pha, miệng nói nhỏ:
- Anh phải trở về vạch xuất phát rồi!
……………………………………………………………………………………………….
Hôm nay nó không đến trễ với lí do… Phong đến tận nhà lôi cổ nó dậy. Nó mang giày rồi lên sau xe cậu. Nó ôm ghì thắt lưng của cậu, cậu cảm nhận được hơi ấm của nó nhưng còn nó, chẳng cảm nhận được gì thì phải. Nét mặt cậu thoáng chút u buồn. Nó đang nhìn mây trời bay vòng vòng trên đỉnh đầu, lòng thầm ước mỗi ngày đều như thế này.
Nó bước vào lớp, lòng nó lại nhói lên 1 tiếng khi thấy hắn. Hắn đưa đôi mắt lạnh như băng ra cửa sổ. Nhìn hắn chẳng khác gì bức tranh được khắc họa tỉ mỉ. Nó để cặp lên bàn toan quay đi thì cánh tay hắn giơ ra nắm chặt cổ tay nó:
- Cho làm quen nhé… người xa lạ!
Câu nói làm quen của hắn có phần kì lạ và khó hiểu. Nó nhìn hắn bằng đôi mắt nai ngạc nhiên. Nó thở nhẹ cố kiềm tiếng tim trong lồng ngực. Nó gật đầu. Hắn buông tay nó ra rồi đưa ánh mắt quay về vị trí ban đầu. Nó cảm nhận được sự mất mác khi hắn buông tay ra, đáng tiếc nó lại chẳng cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay hắn.
Nó đi ra khỏi lớp thì vấp ngạch cửa chới với. Nó nhắm mắt lại nghĩ đến thảm cảnh đo đất nhưng… nó lại chẳng cảm nhận được sự rơi tự do của cơ thể. Có 1 cánh tay đã vươn ra đỡ nó. Nó nhìn chủ nhân của cánh tay đã giúp đỡ nó.. là hắn. Lòng nó khẽ dao động 1 lần nữa. Nó đứng thẳng người dậy nói nhỏ:
- Cảm ơn.
Hắn gật đầu. Nó cúi đầu đi thẳng, cho dù nó có ngã thì cũng chẳng cảm nhận được gì đâu. Nó đang bị bệnh mất cảm giác và chẳng biết khi nào hết. Nó muốn được cảm nhận hơi ấm, muốn cảm nhận được vết cắt, vết thương trên người dù đau… nó vẫn không thể.
………………………………………………………………………………………………
Ra về, Phong nói có chuyện bận nên không đưa nó về được. Cũng đúng, sắp tới cắm trại qua đêm rồi, Phong là chi đội trưởng nên bận vậy đấy. Nó lang thang trên đường. Nó nghe tiếng xe phía sau, quay đầu lại thì nó bắt gặp hắn. Hắn đang cưỡi chiếc mô tô. Đầu nó chợt đau nhức, nó đang bị mất cảm giác mà sao đau thế này? Nó đưa tay vịn trán, nó đang ngờ ngợ ra 1 hình ảnh nhưng quá mờ nhạt… Hắn thấy vậy nói nhỏ, chất giọng lạnh tanh:
- Tôi đưa về, lên xe đi!
Nó leo lên, giờ đón xe buýt cũng tốn mất 7000 rồi. Nó leo lên xe hắn, cơn đau đầu lại ập tới. Nó thấy 1 cái quán bar, 2 người trên xe… Hình ảnh trong đầu nó vụt tắt nhanh chóng, cơn nhức đầu cũng biến mất. Nó bắt chuyện:
- You đi du học Canada lúc nào vậy?
Hắn im lặng 1 lúc rồi lên tiếng:
- Sau khi chia tay bạn gái 2 tuần.
- Sao lại chia tay?
- Cô ta không tin tưởng tôi và cho là… tôi không phải người cô ấy yêu.- Hắn cười nhẹ, giọng vẫn lạnh tanh.
Nó nghiêng người không hiểu, tại sao đã là người yêu của nhau rồi lại như thế. Nó vui vẻ nói:
- Tôi và người yêu tôi rất tốt, Phong rất quan tâm cho tôi.
Hắn không trả lời, hàng mi khẽ rung. Mỗi khi hàng mi xao động thì hắn lại suy nghĩ đến 1 cái gì đó. Nó thấy hắn không trả lời thì cũng không nói nữa. Có lẽ hắn đang buồn vì… nghĩ đến cô người yêu cũ. Tim nó đập chậm 1 nhịp. Đến nhà, nó đi xuống định tạm biệt thì hắn nói:
- Cho tôi vào thắp hương cho ba mẹ cô nhé!
Nó ngạc nhiên, hắn biết ba mẹ nó đã mất sao? Nó cũng gật đầu, từ lúc 2 người qua đời đến giờ, hắn là người thứ 2 thắp hương sau Phong.
Hắn đốt nhang, mùi nhang thoang thoảng nồng nồng sộc vào mũi nó làm khóe mắt nó cay cay. Đã 1 năm rồi, ba mẹ nó đã ra đi… Nó chẳng thể nào quên được những ngày đau lòng đó. Hắn làu bàu khấn nguyện, nó không nghe rõ. Hình như… hắn biết rất nhiều về nó… Chỉ có nó là mù tịt. Thắp xong thì hắn liếc mắt qua chiếc giường nó, trên đó có 1 con heo hồng. Hắn nhếch mép:
- Con heo đó của ai vậy?- Hắn hi vọng là nó nhớ 1 chút ít về mình.
- Là của Phong tặng tối đấy!- Nó nhìn con heo cười híp mí.
- Vậy sao? Bảo cậu ta đừng lấy vật của người khác rồi nhận là của mình.- Nói xong, hắn xoay người đi đến bên chiếc mô tô rồi phóng đi mất.
Nó nhìn theo hắn, tim nó lại đau. Nó có vấn đề về tim sao? Hắn nó câu nói đó có nghĩa là gì?
- Làm gì nhìn tớ ghê thế?
- Huh? Tới muốn ngắm người yêu đẹp trai của tớ thôi mà!- Nó lè lưỡi trêu Phong. Phong lắc đầu nhìn nó, cậu không biết khi nó nhận ra cậu không phải người nó yêu thì cậu phải làm sao.
………………………………………………………………………………………………..
Sắp tài liệu trên tay hắn được quăng ngay xuống bàn. Ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm cửa sổ. Hàng mi rậm khẽ rung, khóe miệng hắn nhếch lên:
- Đi tìm hung thủ đã lái xe đâm Trương Yến Chi 1 năm trước, đồng thời tìm hiểu về căn bệnh mất cảm giác.
Thư ký Đông lập tức cúi đầu rồi lui ra. Hắn ngả người trên chiếc ghế sô pha, miệng nói nhỏ:
- Anh phải trở về vạch xuất phát rồi!
……………………………………………………………………………………………….
Hôm nay nó không đến trễ với lí do… Phong đến tận nhà lôi cổ nó dậy. Nó mang giày rồi lên sau xe cậu. Nó ôm ghì thắt lưng của cậu, cậu cảm nhận được hơi ấm của nó nhưng còn nó, chẳng cảm nhận được gì thì phải. Nét mặt cậu thoáng chút u buồn. Nó đang nhìn mây trời bay vòng vòng trên đỉnh đầu, lòng thầm ước mỗi ngày đều như thế này.
Nó bước vào lớp, lòng nó lại nhói lên 1 tiếng khi thấy hắn. Hắn đưa đôi mắt lạnh như băng ra cửa sổ. Nhìn hắn chẳng khác gì bức tranh được khắc họa tỉ mỉ. Nó để cặp lên bàn toan quay đi thì cánh tay hắn giơ ra nắm chặt cổ tay nó:
- Cho làm quen nhé… người xa lạ!
Câu nói làm quen của hắn có phần kì lạ và khó hiểu. Nó nhìn hắn bằng đôi mắt nai ngạc nhiên. Nó thở nhẹ cố kiềm tiếng tim trong lồng ngực. Nó gật đầu. Hắn buông tay nó ra rồi đưa ánh mắt quay về vị trí ban đầu. Nó cảm nhận được sự mất mác khi hắn buông tay ra, đáng tiếc nó lại chẳng cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay hắn.
Nó đi ra khỏi lớp thì vấp ngạch cửa chới với. Nó nhắm mắt lại nghĩ đến thảm cảnh đo đất nhưng… nó lại chẳng cảm nhận được sự rơi tự do của cơ thể. Có 1 cánh tay đã vươn ra đỡ nó. Nó nhìn chủ nhân của cánh tay đã giúp đỡ nó.. là hắn. Lòng nó khẽ dao động 1 lần nữa. Nó đứng thẳng người dậy nói nhỏ:
- Cảm ơn.
Hắn gật đầu. Nó cúi đầu đi thẳng, cho dù nó có ngã thì cũng chẳng cảm nhận được gì đâu. Nó đang bị bệnh mất cảm giác và chẳng biết khi nào hết. Nó muốn được cảm nhận hơi ấm, muốn cảm nhận được vết cắt, vết thương trên người dù đau… nó vẫn không thể.
………………………………………………………………………………………………
Ra về, Phong nói có chuyện bận nên không đưa nó về được. Cũng đúng, sắp tới cắm trại qua đêm rồi, Phong là chi đội trưởng nên bận vậy đấy. Nó lang thang trên đường. Nó nghe tiếng xe phía sau, quay đầu lại thì nó bắt gặp hắn. Hắn đang cưỡi chiếc mô tô. Đầu nó chợt đau nhức, nó đang bị mất cảm giác mà sao đau thế này? Nó đưa tay vịn trán, nó đang ngờ ngợ ra 1 hình ảnh nhưng quá mờ nhạt… Hắn thấy vậy nói nhỏ, chất giọng lạnh tanh:
- Tôi đưa về, lên xe đi!
Nó leo lên, giờ đón xe buýt cũng tốn mất 7000 rồi. Nó leo lên xe hắn, cơn đau đầu lại ập tới. Nó thấy 1 cái quán bar, 2 người trên xe… Hình ảnh trong đầu nó vụt tắt nhanh chóng, cơn nhức đầu cũng biến mất. Nó bắt chuyện:
- You đi du học Canada lúc nào vậy?
Hắn im lặng 1 lúc rồi lên tiếng:
- Sau khi chia tay bạn gái 2 tuần.
- Sao lại chia tay?
- Cô ta không tin tưởng tôi và cho là… tôi không phải người cô ấy yêu.- Hắn cười nhẹ, giọng vẫn lạnh tanh.
Nó nghiêng người không hiểu, tại sao đã là người yêu của nhau rồi lại như thế. Nó vui vẻ nói:
- Tôi và người yêu tôi rất tốt, Phong rất quan tâm cho tôi.
Hắn không trả lời, hàng mi khẽ rung. Mỗi khi hàng mi xao động thì hắn lại suy nghĩ đến 1 cái gì đó. Nó thấy hắn không trả lời thì cũng không nói nữa. Có lẽ hắn đang buồn vì… nghĩ đến cô người yêu cũ. Tim nó đập chậm 1 nhịp. Đến nhà, nó đi xuống định tạm biệt thì hắn nói:
- Cho tôi vào thắp hương cho ba mẹ cô nhé!
Nó ngạc nhiên, hắn biết ba mẹ nó đã mất sao? Nó cũng gật đầu, từ lúc 2 người qua đời đến giờ, hắn là người thứ 2 thắp hương sau Phong.
Hắn đốt nhang, mùi nhang thoang thoảng nồng nồng sộc vào mũi nó làm khóe mắt nó cay cay. Đã 1 năm rồi, ba mẹ nó đã ra đi… Nó chẳng thể nào quên được những ngày đau lòng đó. Hắn làu bàu khấn nguyện, nó không nghe rõ. Hình như… hắn biết rất nhiều về nó… Chỉ có nó là mù tịt. Thắp xong thì hắn liếc mắt qua chiếc giường nó, trên đó có 1 con heo hồng. Hắn nhếch mép:
- Con heo đó của ai vậy?- Hắn hi vọng là nó nhớ 1 chút ít về mình.
- Là của Phong tặng tối đấy!- Nó nhìn con heo cười híp mí.
- Vậy sao? Bảo cậu ta đừng lấy vật của người khác rồi nhận là của mình.- Nói xong, hắn xoay người đi đến bên chiếc mô tô rồi phóng đi mất.
Nó nhìn theo hắn, tim nó lại đau. Nó có vấn đề về tim sao? Hắn nó câu nói đó có nghĩa là gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.