Học Sinh Chuyển Lớp

Chương 88: KẺ THÙ CỨU VÃN

dm.xangtang

19/06/2013

Cả hai người có chút gì đó không vừa ý trong ánh mắt, và dường như bỏ qua sự hiện diện của tôi, nhìn nhau không chút gì gọi là vui vẻ. Cái tam giác ấy trở nên quá nhỏ bé, quá bức bối, trong cái diện tích ấy không khí bức bối, không ai có đủ khả năng, hay dũng cảm để bước ra phá vỡ thế cân bằng ấy. Bởi vì hai người ai hành động trước là thua, còn tôi thì vẫn chưa ngã ngủ. Đi với Dung vào lớp, hay là động viên Ngữ Yên.

Cứ thế, thời gian như được kéo dài ra, trở nên chậm chạp, tai tôi ù đi chẳng thể nghe được một tiếng gì nữa. Cảnh vật trước mắt trắng xóa, có chăng ở hai hướng chỉ có hai điểm sáng chói lòa hiện hữu. Một bên con tim khuyên tôi nên đến bên Ngữ Yên, nhưng lí trí lại chọn Dung. Và cả hai không ai chịu ai, vẫn đang tranh cãi trong không gian nội tâm.

Vẫn như thế, ba cô cậu học trò đứng nhìn nhau, không nói gì, mỗi người đeo đuổi một suy nghĩ riêng, một nội tâm riêng. Nếu là bình thường, hẳn tôi đã làm đến bên Ngữ Yên để động viên, nhưng giờ đây, sau khi tình cảm với Dung vừa mới được củng cố, tôi có phần lỗi lầm với suy nghĩ dao động trước đó. Còn Dung, nếu là bình thường cũng sẽ lạnh lùng bỏ mặc tôi, nhưng giờ đây lại là lúc Ngữ Yên đang khóc, liệu nàng có yên lòng không, khi bỏ người mà nàng dành tình cảm để đi vào. Ngữ Yên dịu dàng nếu là Ngữ Yên không khóc, vẫn còn chịu đựng được nỗi buồn, thì hẳn giờ cũng đã bước về lớp, để tránh tôi khó xử. Cả ba tâm tư khiến cho thế chân kiềng cân bằng tạo ra.

Khi những người trong cuộc đang rối bời thì họa có chăng người ngoài mới có thể gỡ rối. Tuy nhiên người gỡ rối này đến, tôi không biết phải cảm ơn hay phải chửi nó mới đúng.

-Yên, ờ Minh An….!

Thằng đẹp mã lớp trưởng kế bên đưa đôi mắt ái ngại nhìn Dung, kiểu như nó sợ rằng, ai đã làm cho cô bạn hiền dịu của tôi ra nông nỗi này, hoặc giả chăng có chuyện gì nó sợ Nàng phật lòng, dễ hiểu thôi, nó vẫn theo đuổi Dung mà chưa có chút biểu hiện của sự từ bỏ, mặc dù nó biết thừa Dung đã giành tình cảm cho ai.

Khẽ nghiêng người né chỗ Dung đứng, nó lướt qua tôi, bộ mặt đẹp mã của nó không kèm cho tôi cái nhìn khó chịu, và rồi nó tiến sát đến Ngữ Yên:

-Yên, ờ…An xin lỗi!

-Không có gì hết, An về đi!

Tôi chỉ nghe Ngữ Yên nói thế là đủ hiểu, là cô nàng đang giận nó đến thế nào. Bởi vì trước đây tôi cũng từng bị Yên giận, và cũng lặng thinh chẳng nói tiếng nào. Vậy là Ngữ Yên đã trải qua chuyện gì đó buồn ghê gớm lắm. Và hung thủ chẳng ai khác ngoài thằng đẹp mã.

Đáng lẽ trong tình huống này, tôi phải vui mừng vì bộ mặt khó coi của thằng đẹp mã, nhưng mặt tôi vẫn buồn xo, bởi vì cô bạn tôi vừa khóc, bởi tôi chẳng thể giữ lời hứa với chính mình, động viên lúc cô ấy buồn. Liệu rằng khi tôi nở nụ cười thầm, lương tâm mình có cho phép mình thanh thản.

Tôi đưa mắt nhìn Dung, Dung cũng nhìn tôi. Có lẽ việc đứng đây chứng kiến cảnh tưởng này đã là đi quá giới hạn bạn bè rồi. Tôi nhìn Ngữ Yên rồi xoay lưng đi về phía cửa lớp. Cùng lúc tiếng trống trường vừa vang lên. Có lẽ tôi sẽ bước vào lớp, buồn rầu và ngồi yên lặng vào cái chỗ ngồi quen thuộc, mặc cho Nguyệt hay mấy đứa xung quanh thắc mắc:

-Chắc lại cãi nhau với Dung?

Nhưng với phương diện bạn bè, chuyện riêng này, tôi không thể tiến xa hơn, bạn bè cũng có một cái giới hạn. Đúng không, cô bạn hàng xóm?

-Buông tay Yên ra!

-Đi vào lớp, vào học rồi!

-Mặc kệ Yên!

Những lời đối thoại ban đầu khiến tôi đi chậm lại, rồi nó níu kéo bước chân, từ từ tôi dừng lại và rồi quay mặt lại chứng kiến cảnh giữa hai đứa lớp bên. Thằng Đẹp mã đang cố sức kéo tay Ngữ Yên đi về lớp, còn Ngữ Yên thì cố gắng gỡ tay nó ra, vùng vẫy, hình như là uất ức quá mà những giọt nước mắt lăn dài đã vội khô nay lại lần nữa vỡ ra. Nó long lanh dưới nắng và một lần nữa trào ra.

Và những giọt nước mắt ấy cho tôi biết đích xác mình phải làm sao, nó như động lực thôi thúc thôi:

-Nếu bỏ rơi cô chủ tôi bây giờ, có lẽ bạn sẽ không bao giờ có lại được.

Tôi bỏ mặc cái đưa tay cố níu giữ từ trước của Dung, bỏ qua cái lắc đầu của nàng, tiến lại về phía hai người đang giằng co. Một cánh tay của Ngữ Yên bị thằng đẹp mã nắm chặt, cánh tay yếu ớt còn lại đang cố phản kháng. Nhưng nay bàn tay của tôi cũng gia nhập vào. Nó nắm tay Ngữ Yên còn tôi chộp cổ tay nó, bóp mạnh.

-Thả tay tao ra!

-Mày thả tay Yên ra trước!-Tôi gằn giọng bóp mạnh tay nó hơn.

-Chẳng liên quan gì đến mày!

-Bạn tao!

Vậy là từ cái từ “ Bạn tao” thốt ra, mọi chuyện của cái lớp bên cạnh nay đã được chuyện hóa thành chuyện của hai thằng con trai, vì một người con gái mà phải cãi lộn với nhau. Người con gái ấy vẫn đứng đó, im lặng, dù cho một cánh tay đã được giữ chặt, vẫn đưa cặp mắt nhìn tôi. Tôi thản nhiên không quan tâm, chỉ biết rằng mình cần phải làm như thế, mặc cho sẽ có ai đó nói rằng đó là giúp bạn, hoặc là do có tình cảm với nhau.

Và chắc rằng ngoài tôi ra, có thể là một phần Ngữ Yên nữa đều nghĩ rằng hành động của tôi là bạn bè, nhưng ít nhất hai người còn lại không nghĩ như thế. Thằng Minh An nhìn tôi tóe lửa như tình địch. Nó có vẻ muốn bắt cá hai tay, vẫn thường xuyên bắt chuyện với Ngữ Yên cơ mà. Ngoài ra cũng thường xuyên lấy công làm việc tư để nói chuyện với Dung của tôi. Còn Dung đứng đó, vẻ mặt buồn rầu hẳn lên. Nhưng trong mắt tôi, chẳng có gì có thể ngăn cản một thằng con trai cứng đầu đã quyết ý giữ lời hứa của mình nữa rồi.

-Sao, mày thích làm anh hùng à?



-Vậy mà muốn làm cướp à!

-Biến đi!

-Mày thả Yên ra trước!

-Mày chẳng là cái quái gì để tao thả cả!

-Mày đang nắm tay bạn tao, thả ra!

-Đây mà là bạn mày à, mày xứng đáng không!

Vốn đã có hiềm khích, kể từ khi nó làm Ngữ Yên khóc rồi lại đến cảnh ép bức cô bạn tôi thì đầu tôi đã bốc hỏa rồi, nay nó dám mở miệng thóa mạ tôi, hay chính xác hơn là hạ nhục tôi, có lẽ đã đi quá giới hạn với một thằng con trai dễ xúc động như tôi.

-Bốp!

Giữa sân trường vắng lặng vì học sinh đã yên vị trong lớp khi tiếng trống trường đã vang lên cách đây mới vài phút. Ở góc sân trường, cạnh bên lớp tôi, thằng Minh An dính một cái tát hết lực của tôi không còn nương tay, có chăng thì nó né được chút ít, nửa bàn tay của tôi vẫn kịp in hằn lên má nó. Cái tát này dành cho cái tính” ẻo lả của mày”.

Nó choạng vạng, quên mất rằng đang nắm tay Ngữ Yên. Cú tát của tôi làm nó ngả người về sau, vô tình kéo theo Ngữ Yên. Còn phần tôi chỉ tung chiêu dính một nửa, còn nửa kia không kịp thu tay, chỉ kịp điều chỉnh góc độ, hướng lên trên, đưa tay quẹt trúng trán Ngữ Yên, rồi từ từ hất tung cái cài trên đầu cô nàng luôn.

-Head shot!

Một pha nhất tiễn song điêu, nhưng có điều, con điêu thứ hai tôi chưa bao giờ dám nghĩ tới, tay chân run lẩy bẩy, Ngữ Yên ôm tay xoa đầu. Còn thằng Minh An cũng buông tay Ngữ Yên ra, một tay xoa má, một tay thủ thế.

-Có sao không?

Và Dung dành cho tôi một cái tát còn đau hơn thế, cái tát này không nhắm vào thể xác mà nhắm vào tinh thần. Nàng đỡ tay thằng Minh An và nhìn hậu quả tôi gây ra. Từ không vừa ý nàng đã chuyển qua phật lòng thực sự.

-T sao lại đánh An vậy!

-Thích!

Tôi hiểu rằng, chẳng có gì cần phải giải thích ở đây cả, những diễn biến từ nãy tới giờ nàng cũng đã chứng kiến. Vậy thì cần gì hỏi lại tôi, chẳng phải câu nói ấy là oán trách tôi sao. Và tôi bất cần đời hiện ra, lần này là bản chất, chứ không phải là đeo mặt nạ. Có cần phải giải thích dư thừa không, khi mà mọi thứ đã quá rõ ràng, và tôi cảm thấy mình chẳng có lỗi gì cả ngoài việc bạo lực học đường.

Thằng đẹp mã cũng không vừa, nhân cơ hội đó cứ ôm tay xuýt xoa, để Dung bỏ mặc tôi quay qua quan tâm tới nó. Tôi chẳng bận tâm, đưa tay đỡ Ngữ Yên dậy, nhặt lại cái cài cho cô nàng, dúi nó vào lòng bàn tay. Cái bàn tay nhỏ nhắn ấy vẫn hằn lên vét năm ngón tay của thằng Minh An. Tôi cảm thấy cái tát lúc nãy giành cho nó là xứng đáng.

-Có sao không Yên!

-Không, T….ờ.!

-Không sao, T xin lỗi nhé!

Phớt lờ hai ánh mắt khó chịu đang giành cho mình, tôi vẫn đủ tỉnh táo để biết mình cần hành động như thế nào. Dù cho ai ghét cũng kệ, bởi đó là bản chất của tôi, là cách mà tôi không phải hổ thẹn với lương tâm. Họ có ghét cũng mặc.

Ngữ Yên đưa mắt nhìn tôi, rồi nhìn về phía trước như báo hiệu cho tôi Dung đang bỏ đi. Tôi mặc kệ, dù biết rằng Dung sẽ sánh đôi cùng thằng đẹp mã Minh An về lớp. Bởi trong tâm trí tôi, tôi chỉ cảm thấy buồn thay cho cô bạn. Trước đây và ngay bây giờ, dù cho bản thân mình có chuyện gì, cô nàng vẫn lo lắng cho bạn bè nhiều hơn là lo cho chính mình. Sao vậy Yên, bạn đang buồn mà!

Yên nhìn tôi, ánh mắt khó hiểu, tôi phải lên tiếng để đẩy ánh mắt lạ kì đó ra khỏi người mình:

-Xin lỗi Yên nhé, lỡ trúng Yên!

-Không sao, nhờ vậy cái tay mới giật ra được nè!

Mỉm cười và chờ cô nàng đi rửa lại cái mặt tàn tạ, tôi và Yên bước về phía lớp. Chắc hẳn cả lớp ngạc nhiên lắm, cách đây hai phút Dung tiễn thằng Minh An bước về lớp, và giờ là đến tôi tiễn Ngữ Yên. Chẳng hiểu rằng cái cặp của lớp này đang bị cái gì nữa.



-Anh đi đâu giờ mới về lớp!

-Dạ, em đi rửa mặt!

-Vào đi, lần sau rút kinh nghiệm!

-Dạ!

Tôi ngoan ngoãn vâng lời, đi qua cái bàn đầu tiên của Dung, nhìn nàng. Nàng vẫn nhìn lại tôi, nhưng đôi mắt của kẻ không quen. Đây là đỉnh cao của sự giận dỗi, vậy là đã trở thành người không quen rồi. Tôi chẳng làm gì sai.

-Tao chẳng làm gì sai!

-Mày có sai gì đâu!

Con tim và lí trí đều ủng hộ, tôi cũng lộ ra ánh mắt vô cảm bước nhanh về chỗ, tránh thầy Anh Văn đổi ý lại đuổi tôi ra khỏi lớp mất.

Ngồi xuống cái ghế quen thuộc, tôi tránh ánh mắt ngơ ngác của Nguyệt lẫn đám bạn chiến hữu gần đó:

-Sao tiết này là Anh Văn, đáng lẽ là kỉ công nghiệp mà!

-Tiết lịch sử là tiết thi bù hôm bữa vắng mà, đầu óc để đi đâu vậy!

-À, ừ, già rồi cô vợ à!

-Già hay giận nhau!

Đúng là bạn thân thiết thì dễ nắm thóp nhau, tôi im lặng chẳng dám quay sang nhìn Nguyệt lấy nửa ánh mắt, sợ rằng cứ hễ quay sang, dễ gì cũng:

-Giận nhau à?

-Lại giận hờn vu vơ.

Lần hiếm hoi, tôi ngồi im trong lớp, học hành đàng hoàng nghiêm túc, vì tôi không muốn đầu óc tôi có thời gian suy nghĩ về Dung, tôi chẳng có gì sai cả, việc gì phải để tâm. Việc gì phải quan tâm người không hiểu mình mà đi bênh kẻ thù của tôi.

Tiếng trống trường vang lên, Dung không chờ tôi để đi cùng hết cái sân trường nữa, và tôi chắc cũng không chờ nàng nữa. Tôi phớt lờ vác cái balo sau lưng, vừa đi vừa tám với Nhân đen, ý tứ tách Nguyệt ra để mai mối cho thằng Vũ:

-Cố lên nhà mày!

-Cố cái gì?

Tôi nháy mắt với thằng Vũ về hướng Nguyệt, nó chỉ lắc đầu cười khổ.

Tôi đi nhanh qua bàn Dung, vẫn bình thường như hồi mới chuyển lớp, để mặc cho thằng Nhân cuống cuống chạy theo để đuổi cho kịp.

Vừa ra đến cổng trường, tôi chạm mặt bà chị Nữ Tặc cũng vừa tan buồi học.

-Ớ, ờ xui rồi!

-Mới gặp chị đã ăn nói thế à!

-Hôm nay xui nhiều quá!

-Xí, cóc sưng đầu em trai giờ!

Và khi giữa tôi và Dung có chuyện, tôi nói chuyện với chị Nữ tặc thoải mái mà không còn có tâm trạng sợ bị Nàng bắt gặp nữa. Có chăng gặp cũng chả sao. Thế là đủ rồi, có người vẫn chưa hiểu mình. Vẫn còn nghi ngờ tình cảm mình dành cho người đó sao. Vậy thì mày cố để làm gì nữa?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Học Sinh Chuyển Lớp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook