Chương 87: Cặp đôi
dm.xangtang
19/06/2013
Cuộc vui nào cũng đến hồi kết, và bữa tiệc nào rồi cũng phải tàn. Nhưng khung cảnh hạnh phúc mới kéo dài được năm phút đã vội tắt. Kẻ phá đám không phải là tiếng trống trường đáng ghét báo vào tiết học, thứ phá đám này đối với tôi được liệt vào danh sách đen. Bộ mặt và cái tướng đẹp mã của thằng Minh An. Chẳng hiểu ai mách nước cho nó mà nó một mình tưng tưng xuống căn-tin.
-Dung đây rồi!
-Ờ, sao vậy Minh An-Dung đưa mắt để ý cái bộ mặt cau có khó ưa của tôi dành cho thằng Minh An.
-Lên họp cán bộ lớp!
-Lại cán bộ lớp-Tôi lầm rầm trong bụng.
Như để chứng minh rằng nó không bịa đặt để tách dung ra, thằng lớp trưởng lớp tôi cũng có mặt. Hai kẻ thù quyền uy nhất hai lớp, hai kẻ đều bị tôi ghét và chắc rằng chúng nó cũng chẳng ưa gì tôi.
-Đi nào Dung!
Thằng Hải cũng đưa ánh mắt không ưa nhìn tôi, vậy là mình thành kỳ đà cản mũi giữa nhóm cán bộ này.
-Mình mệt rồi!
-Mệt hả? Bị sao vậy?
Thằng Minh An phản ứng ngay, còn tôi bên cạnh thì há hốc mồm ra mà nhìn nàng, mới vừa rồi còn khỏe mạnh.
-Ừ, mới uống thuốc xong nè!
Nói rồi nàng đưa mắt nhìn đống vỏ thuốc lúc nãy bóc cho tôi uống hạ sốt để làm nặng thêm lý do.
-Không họp được sao?
-Không, mình mệt, xuống đây uống thuốc mà.
Nàng vẫn tỉnh bơ, ra vẻ mệt mỏi lắm. Công nhận Dung như nhà diễn kịch tài ba vậy. Hai thằng kia đành tiu nghỉu bỏ đi. Thằng Minh An không quên chào hỏi tôi để lấy phép lịch sự:
-Bạn T cũng mệt hả?
-Thì sao, con người mà!
-Trùng hợp dễ sợ thật!
-Thì có sao, cấm à, hay muốn ốm!
-Không, không sao, hình như hôm qua nghe đồn có người lạc vé xe bus.
Bộ mặt đẹp mã của nó được tô điểm đặc biệt bằng con mắt đểu giả, cái mặt khinh khinh, đúng như mấy thằng phản diện trong phim điện ảnh tôi thường xem.
-Ơn trời phù hộ người tốt, vật quy nguyên chủ!
Hai đứa con trai, thằng khinh khỉnh nhìn xuống, thằng vênh mặt nhìn lên. Ánh mắt biết nói soi rõ nội tâm:
-Hóa ra mày chơi trò này à!
-Chết chưa mày!
Chỉ đến khi Dung giả vờ ho hung hắng, thằng Minh An mới trở về thực tại, bỏ tôi mà đi lên phía văn phòng.
-Ranh ma ha?
-Bình thường mà, học theo ai đó thôi!
Tôi đưa tay dáo dác như Ngộ Không nhìn yêu ma bảo vệ sư phụ, ngó quay ngó quẩn dáo dắc khắp căn-tin, không hề bỏ sót chút ngóc ngách nào.
-Làm gì kì vậy?
-Ai đó là ai, ở đâu?
-Hơ hơ, bệnh nặng quá rồi!
-Bệnh nặng gì, Lão Tôn sẽ bảo vệ Đường Dung đến Tây Thiên thỉnh kinh, đánh dẹp yêu ma quỷ quái!
-Lão Ôn chứ Tôn cái gì!
Bất chợt Dung cầm tay tôi, giật mạnh, kéo tôi đi về phía góc phòng căn-tin khuất sau đám học sinh khối mười đang ồn ào. Đưa tay lên môi:
-Suỵt, nhìn kìa!
Tôi đưa mắt dõi theo hướng cánh cửa căn-tin. Một cặp nam nữ đang vui vẻ nói chuyện với nhau, đi vào mà chẳng để ý đến xung quanh. Rất quen thuộc, nữ thanh tú, còn nam dung mạo “ cũng tạm được”. Mấy cô bé cạnh đó cứ đưa mắt nhìn thằng nam sinh mang dáng vẻ lãng tử đi vào.
Hai người đó đều có quan hệ và dây mơ rễ má với tôi, cô nữ sinh xinh đẹp ấy là cô vợ bé bỏng, mới mấy phút trước còn tủm tỉm cười khi Dung kéo tay tôi đi. Thằng Nam sinh hiển nhiên là đệ tử của tôi. Bình thường hai người rất ít xuống căn-tin, và bây giờ là cả hai cùng xuất hiện. Chẳng phải vì thế mà Dung kéo tay tôi đi về góc, lặng thinh mà theo dõi.
Tôi nhìn nàng, Nàng chỉ nháy mắt mà cười, kiểu như “ kịch hay trước mắt đấy”. Có khi nào Vũ với Nguyệt? Chắc cũng không nhanh đến thế cơ chứ, thằng Vũ mới tán hụt Ngữ Yên cách đây có một hai tháng thôi mà.
Nguyệt nhẹ nhàng và dịu dàng ngồi xuống cái bàn cạnh cửa sổ, thằng Vũ ôm hai chai trà xanh tiến tới bàn, miệng nở nụ cười thân thiện.
-Thằng ngu, Nguyệt không thích trà xanh!
-Suỵt, nhỏ thôi!
Tôi buột miệng nói lớn, may mà hai người không nghe thấy. Từ nhỏ chơi với Nguyệt, có bao giờ cô nàng thích uống trà xanh đâu. Tôi muốn nhảy ra mà xách tai thằng Vũ lên mà hét lớn:
-Đồ ngu, gọi gì thì gọi, đừng gọi trà xanh.
Ấy vậy mà, Nguyệt vẫn bình thản đón chai trà xanh, lại ý tứ cắm ống hút và thưởng thức thứ mà “ cô nàng không ưa”.
-Vậy là sao?
-Sao cái gì?
-Nguyệt không thích trà xanh!
-Của Vũ đưa mà, trật tự đi, lộ giờ!
Trái với vẻ thường ngày trên lớp, khoảng không gian quanh hai người trở nên chân thật và sinh động hơn bao giờ hết. Nguyệt cũng thoải mái hơn, không còn bẽn lẽn và nhẹ nhàng “ quá thể “ như thường ngày. Còn thằng đệ tử của tôi bộ mặt của nó cũng trở nên rạng rỡ hơn, cảm giác như kiểu lạnh lùng dành cho tất cả, trừ Nguyệt ra.
Tôi và Dung lén la lén lút theo dõi cặp đôi ấy, mà quên mất hai bàn tay vẫn nắm chặt nhau từ nãy đến giờ. Mãi đến khi tiếng trống vào tiết mới vang lên cả hai cặp mới sực tỉnh, Nguyệt và Vũ tiếc nuối đứng dậy, còn tôi và Dung cũng bừng tỉnh buông tay nhau ra. Bỏ quên công việc điệp viên, hai đứa tôi có khoảng cách ngại ngùng, đến nỗi tôi phải tự đứng dậy, chẳng dám quay đầu nhìn nàng, để phá vỡ không gian yên tĩnh ấy.
Đi bên cạnh nhau, trong khi những chiếc áo trắng đang tức tốc trở về lớp, cố giữ cho nhau không gian riêng trước khi trở về cái chợ vỡ ồn ào, tôi khe khẽ hát bài Dịu dàng đến từng phút giây, bài hát mà tôi tâm đắc khi vô tình nghe từ đĩa Hoa Học Trò. Biết mỗi khi gần nàng, tôi “ dịu dàng” đến từng khoảnh khắc, tuy đôi chút còn sốc nổi, nhưng ít nhất cũng đã trở thành một thằng T hoàn toàn mới, ý tứ hơn, trầm lắng hơn, ngược lại với thằng T phá làng đốt xóm trên lớp.
-Dở tệ!
-Cái gì dở?
-Bài hát!
-Không thèm hát nữa?
-Cũng ứ thèm năn nỉ!
Lại nhìn nhau và cười.
-Mà hôm qua ai trả vé cho vậy?
-Sao biết hay vậy?
-Hai lớp đồn ầm lên kìa, Ngữ Yên đúng không?
-Ừ, Ngữ….Yên trả!
Dung đưa mắt suy nghĩ mông lung, đôi mắt trong trẻo ấy phản chiếu hình bóng của tán cây ngay trên đầu tôi. Tôi cũng chẳng có gì để dấu cả, ừ thì Ngữ Yên trả vé xe bus, tôi hơi rung rinh, và giờ đã vững tâm trở lại. Nàng có giận tôi, thì coi như đó cũng là công bằng, bởi chẳng phải cách đây mấy tiếng tôi đã trách thầm Dung hay sao?
Tiết thứ ba, lớp tôi có tiết kiểm tra lịch sử. Thầy giáo vừa phát đề xong là cả lớp tôi cắm cúi vào làm. Riêng tôi được thầy giáo đặc cách, xách hẳn cái ghế giáo viên xuống ngồi xoay ngang với tôi. Chắc là tại bài kiểm tra 15’ hồi trước, tôi xuất sắc vượt mặt anh hào trong lớp chiếm con 8,5 bỏ xa đứa thứ nhì 7 điểm. Giờ đây thầy muốn kiểm tra lại năng lực của tôi, hoặc là muốn xem chiêu bài quay cóp của thằng học trò ranh ma đây.
-Em sẽ cho thầy xem.
Cắm cúi mở hết tốc lực, viết lách những thứ có sẵn trong đầu, mười lăm phút sau, tôi nhổ giấy bước sang tờ thứ hai, để mặc cho đám anh em lắc đầu sợ hãi. Cũng đúng thôi, từ nhỏ ngoài tự nhiên, môn tôi khoái học nhất là Lịch Sử. Đặt dấu chấm và kẻ ngang kết thúc bài làm hai tờ giấy đôi, tôi nộp bài trong cái gật gù của thầy.
-Ngon lành mày!
-Thường thôi!
-Tao chẳng làm được gì cả!
Giật mình vì hầu như nhóm học tập của tôi đều than ngắn thở dài, lôi cuốn sổ cũ của thằng Linh Vẹo ra dò, nhóm tôi đang đội sổ cuộc đua. Toàn tài lẻ thiên về một môn, hoặc lệch giữa tự nhiên và xã hội. Nên tính tổng điểm chia cho tổng môn và tổng đầu người, nhóm tôi chỉ đạt gần 6.0. Trong khi các nhóm khác toàn trên 6,5. Và thảm hại nhất vẫn là môn Anh văn, hầu như toàn người “mù chữ”. Nhìn lên nhóm Dung, dưới lá cờ đầu của Nàng, dân tình lại chăm chỉ miệt mài, học đều răm rắp, không thiên tài nhưng cũng không tệ hại. Trái ngược với đám ô hợp chúng tôi.
-Chết toi, cuối tháng, dành tiền đãi nước rồi!
-Thấy chưa, giờ sao?
-Ráng chứ sao!
-Mày nhờ Dung dạy anh văn đi, rồi dạy lại tụi tao.
-Không!
-Dở người à, nhờ đi!
-Không!
Sĩ diện là cao hơn cả, cùng lắm là về tự vác sách ra cày cuốc, chứ nhờ Dung, rõ ràng là thừa nhận mình yếu kém, hai là sẽ lòi cái dốt ra. Điều đó chẳng khác gì tôi là kẻ bất tài, không thể là người để Nàng coi trọng nữa.
Cả đám đang năn nỉ tôi, thì tiểu sư muội tôi đã xuất hiện ở cửa lớp. Nghỉ có 5’ giải lao mà cũng siêng xuống ghê.
-Tao có tiểu sư muội gặp, tránh ra nào-Tôi gỡ tay đám chiến hữu đang quàng tay ôm ngang bụng
-Cho em gặp anh Hà!
Cả đám bạn há mồm ngơ ngác nhìn nhau, còn thằng Hà thì mỉm cười đi ra ngoài gặp bé Uyên. Chỉ bài thôi mà làm gì vui sướng vậy, nhảy chân sáo nữa chứ. Chúng nó thành một cặp khi nào thế? Bỏ quên luôn nghĩa huynh mà nhờ Mr Xin Lỗi.
Vậy là năm người bạn gái mà trong tâm tôi gán cho những mỹ từ như Xinh, dễ thương, hiền dịu, đẹp , thánh thiện nay hai người đã thành đôi thành cặp. Dung với tôi là chân lý sinh ra để cho nhau nên hiển nhiên không bàn tới. Chỉ còn Ngữ Yên và chị Nữ tặc. Không hiểu bao giờ mới đến người thứ tư có đôi đây.
Vừa nghĩ trong đầu, đã có bóng ai đó vụt qua, một người con gái, đang đưa tay gạt những giọt nước mắt lăn dài trên gò má, rất nhanh đi về phía chiếc ghế đá cô đơn cuối góc trường. Và hiển nhiên đó là người mà tôi vừa nghĩ tới.
Ngữ Yên khóc à? Chuyện gì vậy? Lại có chuyện gì à?
Tôi bỏ ra khỏi lớp, chạy theo. Mới có một xíu thôi cô nàng đã biệt tăm. Ráng đứng ở bậc thang lên xuống dõi mắt dáo dác. Thất vọng vì không thấy chút gì đó quen thuộc hiện hữu, tôi quay lưng trở vào lớp.
-T, sao đứng đây!
-Ờ, Yên hả….?
Khác hẳn với hình ảnh Ngữ Yên dịu dàng, chỉnh chu hằng ngày là bộ dặng hốc hác, mắt đỏ hoe. Mái tóc được cài gọn gẽ nay bị mấy lọn tóc phá hình mẫu, đòi bạo loạn phá cài mà nhô lên, ở dưới chân tóc lác đác vài giọt nước. Khuôn mặt dễ thương và nhu mỳ ấy nay đã bị nước mắt lẫn nước rửa mặt thi nhau phá hoại. Chỉ có vẻ sầu não lẫn buồn vô định hằn lại. Dù cho trên môi, nụ cười gượng gạo vẫn nở ra chào tôi.
Biết tôi nhìn và nghĩ cái gì, Yên đưa hai tay, áp má, vỗ nhè nhẹ :
-Không sao đâu, chút chuyện thôi mà!
Từ trước đến giờ, hễ tôi buồn hay gặp chuyện, thì dù trực tiếp hay gián tiếp Ngữ Yên luôn là người động viên và giúp đỡ tôi, còn mỗi lần cô nàng có chuyện, tôi như kẻ khù khờ hoặc là vô tâm, chẳng bao giờ đả động tới. Lần này sẽ khác, tôi chuẩn bị bước xuống cầu thang và tiến tới bên cạnh. Cô bạn tôi, lần này sẽ khác.
-Ốm còn ra đứng hứng gió với nắng nữa, vào đi T.-Dung nói nhỏ khi vừa ra tới cửa lớp.
Dung gọi giật tôi lại, và cũng vô tình đẩy tôi vào hoàn cảnh trớ trêu. Cái bức tường che cả hai cô nàng, khiến cả hai không nhìn thấy nhau. Từ Dung tới tôi là một đường thẳng, từ Ngữ Yên đến tôi cũng là một đường thẳng. Hai đường thẳng ấy giao nhau vuông góc. Và không biết rằng cái giao điểm ấy nó đang khó xử đến thế nào. Tôi xoay đầu lại nhìn Dung, rồi lại xoay đầu lại nhìn Ngữ Yên. Như biết có sự xuất hiện của kẻ thứ ba, cả hai cô nàng đều tránh cái bức tường che, đưa mắt nhìn nhau. Và cuối cùng bốn mắt dồn về tôi. Cái giao điểm ấy đang rối lắm rồi hai người ơi.
-Dung đây rồi!
-Ờ, sao vậy Minh An-Dung đưa mắt để ý cái bộ mặt cau có khó ưa của tôi dành cho thằng Minh An.
-Lên họp cán bộ lớp!
-Lại cán bộ lớp-Tôi lầm rầm trong bụng.
Như để chứng minh rằng nó không bịa đặt để tách dung ra, thằng lớp trưởng lớp tôi cũng có mặt. Hai kẻ thù quyền uy nhất hai lớp, hai kẻ đều bị tôi ghét và chắc rằng chúng nó cũng chẳng ưa gì tôi.
-Đi nào Dung!
Thằng Hải cũng đưa ánh mắt không ưa nhìn tôi, vậy là mình thành kỳ đà cản mũi giữa nhóm cán bộ này.
-Mình mệt rồi!
-Mệt hả? Bị sao vậy?
Thằng Minh An phản ứng ngay, còn tôi bên cạnh thì há hốc mồm ra mà nhìn nàng, mới vừa rồi còn khỏe mạnh.
-Ừ, mới uống thuốc xong nè!
Nói rồi nàng đưa mắt nhìn đống vỏ thuốc lúc nãy bóc cho tôi uống hạ sốt để làm nặng thêm lý do.
-Không họp được sao?
-Không, mình mệt, xuống đây uống thuốc mà.
Nàng vẫn tỉnh bơ, ra vẻ mệt mỏi lắm. Công nhận Dung như nhà diễn kịch tài ba vậy. Hai thằng kia đành tiu nghỉu bỏ đi. Thằng Minh An không quên chào hỏi tôi để lấy phép lịch sự:
-Bạn T cũng mệt hả?
-Thì sao, con người mà!
-Trùng hợp dễ sợ thật!
-Thì có sao, cấm à, hay muốn ốm!
-Không, không sao, hình như hôm qua nghe đồn có người lạc vé xe bus.
Bộ mặt đẹp mã của nó được tô điểm đặc biệt bằng con mắt đểu giả, cái mặt khinh khinh, đúng như mấy thằng phản diện trong phim điện ảnh tôi thường xem.
-Ơn trời phù hộ người tốt, vật quy nguyên chủ!
Hai đứa con trai, thằng khinh khỉnh nhìn xuống, thằng vênh mặt nhìn lên. Ánh mắt biết nói soi rõ nội tâm:
-Hóa ra mày chơi trò này à!
-Chết chưa mày!
Chỉ đến khi Dung giả vờ ho hung hắng, thằng Minh An mới trở về thực tại, bỏ tôi mà đi lên phía văn phòng.
-Ranh ma ha?
-Bình thường mà, học theo ai đó thôi!
Tôi đưa tay dáo dác như Ngộ Không nhìn yêu ma bảo vệ sư phụ, ngó quay ngó quẩn dáo dắc khắp căn-tin, không hề bỏ sót chút ngóc ngách nào.
-Làm gì kì vậy?
-Ai đó là ai, ở đâu?
-Hơ hơ, bệnh nặng quá rồi!
-Bệnh nặng gì, Lão Tôn sẽ bảo vệ Đường Dung đến Tây Thiên thỉnh kinh, đánh dẹp yêu ma quỷ quái!
-Lão Ôn chứ Tôn cái gì!
Bất chợt Dung cầm tay tôi, giật mạnh, kéo tôi đi về phía góc phòng căn-tin khuất sau đám học sinh khối mười đang ồn ào. Đưa tay lên môi:
-Suỵt, nhìn kìa!
Tôi đưa mắt dõi theo hướng cánh cửa căn-tin. Một cặp nam nữ đang vui vẻ nói chuyện với nhau, đi vào mà chẳng để ý đến xung quanh. Rất quen thuộc, nữ thanh tú, còn nam dung mạo “ cũng tạm được”. Mấy cô bé cạnh đó cứ đưa mắt nhìn thằng nam sinh mang dáng vẻ lãng tử đi vào.
Hai người đó đều có quan hệ và dây mơ rễ má với tôi, cô nữ sinh xinh đẹp ấy là cô vợ bé bỏng, mới mấy phút trước còn tủm tỉm cười khi Dung kéo tay tôi đi. Thằng Nam sinh hiển nhiên là đệ tử của tôi. Bình thường hai người rất ít xuống căn-tin, và bây giờ là cả hai cùng xuất hiện. Chẳng phải vì thế mà Dung kéo tay tôi đi về góc, lặng thinh mà theo dõi.
Tôi nhìn nàng, Nàng chỉ nháy mắt mà cười, kiểu như “ kịch hay trước mắt đấy”. Có khi nào Vũ với Nguyệt? Chắc cũng không nhanh đến thế cơ chứ, thằng Vũ mới tán hụt Ngữ Yên cách đây có một hai tháng thôi mà.
Nguyệt nhẹ nhàng và dịu dàng ngồi xuống cái bàn cạnh cửa sổ, thằng Vũ ôm hai chai trà xanh tiến tới bàn, miệng nở nụ cười thân thiện.
-Thằng ngu, Nguyệt không thích trà xanh!
-Suỵt, nhỏ thôi!
Tôi buột miệng nói lớn, may mà hai người không nghe thấy. Từ nhỏ chơi với Nguyệt, có bao giờ cô nàng thích uống trà xanh đâu. Tôi muốn nhảy ra mà xách tai thằng Vũ lên mà hét lớn:
-Đồ ngu, gọi gì thì gọi, đừng gọi trà xanh.
Ấy vậy mà, Nguyệt vẫn bình thản đón chai trà xanh, lại ý tứ cắm ống hút và thưởng thức thứ mà “ cô nàng không ưa”.
-Vậy là sao?
-Sao cái gì?
-Nguyệt không thích trà xanh!
-Của Vũ đưa mà, trật tự đi, lộ giờ!
Trái với vẻ thường ngày trên lớp, khoảng không gian quanh hai người trở nên chân thật và sinh động hơn bao giờ hết. Nguyệt cũng thoải mái hơn, không còn bẽn lẽn và nhẹ nhàng “ quá thể “ như thường ngày. Còn thằng đệ tử của tôi bộ mặt của nó cũng trở nên rạng rỡ hơn, cảm giác như kiểu lạnh lùng dành cho tất cả, trừ Nguyệt ra.
Tôi và Dung lén la lén lút theo dõi cặp đôi ấy, mà quên mất hai bàn tay vẫn nắm chặt nhau từ nãy đến giờ. Mãi đến khi tiếng trống vào tiết mới vang lên cả hai cặp mới sực tỉnh, Nguyệt và Vũ tiếc nuối đứng dậy, còn tôi và Dung cũng bừng tỉnh buông tay nhau ra. Bỏ quên công việc điệp viên, hai đứa tôi có khoảng cách ngại ngùng, đến nỗi tôi phải tự đứng dậy, chẳng dám quay đầu nhìn nàng, để phá vỡ không gian yên tĩnh ấy.
Đi bên cạnh nhau, trong khi những chiếc áo trắng đang tức tốc trở về lớp, cố giữ cho nhau không gian riêng trước khi trở về cái chợ vỡ ồn ào, tôi khe khẽ hát bài Dịu dàng đến từng phút giây, bài hát mà tôi tâm đắc khi vô tình nghe từ đĩa Hoa Học Trò. Biết mỗi khi gần nàng, tôi “ dịu dàng” đến từng khoảnh khắc, tuy đôi chút còn sốc nổi, nhưng ít nhất cũng đã trở thành một thằng T hoàn toàn mới, ý tứ hơn, trầm lắng hơn, ngược lại với thằng T phá làng đốt xóm trên lớp.
-Dở tệ!
-Cái gì dở?
-Bài hát!
-Không thèm hát nữa?
-Cũng ứ thèm năn nỉ!
Lại nhìn nhau và cười.
-Mà hôm qua ai trả vé cho vậy?
-Sao biết hay vậy?
-Hai lớp đồn ầm lên kìa, Ngữ Yên đúng không?
-Ừ, Ngữ….Yên trả!
Dung đưa mắt suy nghĩ mông lung, đôi mắt trong trẻo ấy phản chiếu hình bóng của tán cây ngay trên đầu tôi. Tôi cũng chẳng có gì để dấu cả, ừ thì Ngữ Yên trả vé xe bus, tôi hơi rung rinh, và giờ đã vững tâm trở lại. Nàng có giận tôi, thì coi như đó cũng là công bằng, bởi chẳng phải cách đây mấy tiếng tôi đã trách thầm Dung hay sao?
Tiết thứ ba, lớp tôi có tiết kiểm tra lịch sử. Thầy giáo vừa phát đề xong là cả lớp tôi cắm cúi vào làm. Riêng tôi được thầy giáo đặc cách, xách hẳn cái ghế giáo viên xuống ngồi xoay ngang với tôi. Chắc là tại bài kiểm tra 15’ hồi trước, tôi xuất sắc vượt mặt anh hào trong lớp chiếm con 8,5 bỏ xa đứa thứ nhì 7 điểm. Giờ đây thầy muốn kiểm tra lại năng lực của tôi, hoặc là muốn xem chiêu bài quay cóp của thằng học trò ranh ma đây.
-Em sẽ cho thầy xem.
Cắm cúi mở hết tốc lực, viết lách những thứ có sẵn trong đầu, mười lăm phút sau, tôi nhổ giấy bước sang tờ thứ hai, để mặc cho đám anh em lắc đầu sợ hãi. Cũng đúng thôi, từ nhỏ ngoài tự nhiên, môn tôi khoái học nhất là Lịch Sử. Đặt dấu chấm và kẻ ngang kết thúc bài làm hai tờ giấy đôi, tôi nộp bài trong cái gật gù của thầy.
-Ngon lành mày!
-Thường thôi!
-Tao chẳng làm được gì cả!
Giật mình vì hầu như nhóm học tập của tôi đều than ngắn thở dài, lôi cuốn sổ cũ của thằng Linh Vẹo ra dò, nhóm tôi đang đội sổ cuộc đua. Toàn tài lẻ thiên về một môn, hoặc lệch giữa tự nhiên và xã hội. Nên tính tổng điểm chia cho tổng môn và tổng đầu người, nhóm tôi chỉ đạt gần 6.0. Trong khi các nhóm khác toàn trên 6,5. Và thảm hại nhất vẫn là môn Anh văn, hầu như toàn người “mù chữ”. Nhìn lên nhóm Dung, dưới lá cờ đầu của Nàng, dân tình lại chăm chỉ miệt mài, học đều răm rắp, không thiên tài nhưng cũng không tệ hại. Trái ngược với đám ô hợp chúng tôi.
-Chết toi, cuối tháng, dành tiền đãi nước rồi!
-Thấy chưa, giờ sao?
-Ráng chứ sao!
-Mày nhờ Dung dạy anh văn đi, rồi dạy lại tụi tao.
-Không!
-Dở người à, nhờ đi!
-Không!
Sĩ diện là cao hơn cả, cùng lắm là về tự vác sách ra cày cuốc, chứ nhờ Dung, rõ ràng là thừa nhận mình yếu kém, hai là sẽ lòi cái dốt ra. Điều đó chẳng khác gì tôi là kẻ bất tài, không thể là người để Nàng coi trọng nữa.
Cả đám đang năn nỉ tôi, thì tiểu sư muội tôi đã xuất hiện ở cửa lớp. Nghỉ có 5’ giải lao mà cũng siêng xuống ghê.
-Tao có tiểu sư muội gặp, tránh ra nào-Tôi gỡ tay đám chiến hữu đang quàng tay ôm ngang bụng
-Cho em gặp anh Hà!
Cả đám bạn há mồm ngơ ngác nhìn nhau, còn thằng Hà thì mỉm cười đi ra ngoài gặp bé Uyên. Chỉ bài thôi mà làm gì vui sướng vậy, nhảy chân sáo nữa chứ. Chúng nó thành một cặp khi nào thế? Bỏ quên luôn nghĩa huynh mà nhờ Mr Xin Lỗi.
Vậy là năm người bạn gái mà trong tâm tôi gán cho những mỹ từ như Xinh, dễ thương, hiền dịu, đẹp , thánh thiện nay hai người đã thành đôi thành cặp. Dung với tôi là chân lý sinh ra để cho nhau nên hiển nhiên không bàn tới. Chỉ còn Ngữ Yên và chị Nữ tặc. Không hiểu bao giờ mới đến người thứ tư có đôi đây.
Vừa nghĩ trong đầu, đã có bóng ai đó vụt qua, một người con gái, đang đưa tay gạt những giọt nước mắt lăn dài trên gò má, rất nhanh đi về phía chiếc ghế đá cô đơn cuối góc trường. Và hiển nhiên đó là người mà tôi vừa nghĩ tới.
Ngữ Yên khóc à? Chuyện gì vậy? Lại có chuyện gì à?
Tôi bỏ ra khỏi lớp, chạy theo. Mới có một xíu thôi cô nàng đã biệt tăm. Ráng đứng ở bậc thang lên xuống dõi mắt dáo dác. Thất vọng vì không thấy chút gì đó quen thuộc hiện hữu, tôi quay lưng trở vào lớp.
-T, sao đứng đây!
-Ờ, Yên hả….?
Khác hẳn với hình ảnh Ngữ Yên dịu dàng, chỉnh chu hằng ngày là bộ dặng hốc hác, mắt đỏ hoe. Mái tóc được cài gọn gẽ nay bị mấy lọn tóc phá hình mẫu, đòi bạo loạn phá cài mà nhô lên, ở dưới chân tóc lác đác vài giọt nước. Khuôn mặt dễ thương và nhu mỳ ấy nay đã bị nước mắt lẫn nước rửa mặt thi nhau phá hoại. Chỉ có vẻ sầu não lẫn buồn vô định hằn lại. Dù cho trên môi, nụ cười gượng gạo vẫn nở ra chào tôi.
Biết tôi nhìn và nghĩ cái gì, Yên đưa hai tay, áp má, vỗ nhè nhẹ :
-Không sao đâu, chút chuyện thôi mà!
Từ trước đến giờ, hễ tôi buồn hay gặp chuyện, thì dù trực tiếp hay gián tiếp Ngữ Yên luôn là người động viên và giúp đỡ tôi, còn mỗi lần cô nàng có chuyện, tôi như kẻ khù khờ hoặc là vô tâm, chẳng bao giờ đả động tới. Lần này sẽ khác, tôi chuẩn bị bước xuống cầu thang và tiến tới bên cạnh. Cô bạn tôi, lần này sẽ khác.
-Ốm còn ra đứng hứng gió với nắng nữa, vào đi T.-Dung nói nhỏ khi vừa ra tới cửa lớp.
Dung gọi giật tôi lại, và cũng vô tình đẩy tôi vào hoàn cảnh trớ trêu. Cái bức tường che cả hai cô nàng, khiến cả hai không nhìn thấy nhau. Từ Dung tới tôi là một đường thẳng, từ Ngữ Yên đến tôi cũng là một đường thẳng. Hai đường thẳng ấy giao nhau vuông góc. Và không biết rằng cái giao điểm ấy nó đang khó xử đến thế nào. Tôi xoay đầu lại nhìn Dung, rồi lại xoay đầu lại nhìn Ngữ Yên. Như biết có sự xuất hiện của kẻ thứ ba, cả hai cô nàng đều tránh cái bức tường che, đưa mắt nhìn nhau. Và cuối cùng bốn mắt dồn về tôi. Cái giao điểm ấy đang rối lắm rồi hai người ơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.