Học Sinh Chuyển Lớp

Chương 86: QUAN TÂM VÀ VÔ CẢM

dm.xangtang

19/06/2013

Thả người cái phịch xuống ghế sa-lon giữa phòng khách, tôi vắt tay lên trán suy nghĩ lại những gì đã diễn ra hôm nay. Nhưng chỉ có điều

không phải là về Dung, cô gái mà tôi luôn nghĩ tớ đầu tiên. Mà đó là Ngữ Yên. Bao nhiêu kí ức nửa năm ùa về, rõ ràng sinh động như một cuốn phim trước mắt.

Lần đầu tiên gặp nhau, chỉ bằng một viên đá. Viên đá ấy từ chân tôi, nó lăn long lóc đập thẳng vào cái hộp sên xe đạp cô nàng. Những lần đi học muộn được Ngữ Yên bao che, lần đánh nhau Ngữ Yên vừa khóc vừa đi tìm người giúp tôi. Ngày cuối khóa học hè, hai đứa tôi tắm mưa xung quanh đám bạn bè thân thiết trong ngôi trường vắng lặng. Không hiện hữu thường ngày như Dung, không mang cho tôi những lời khuyên hữu ích như chị Nữ Tặc, không hiểu rõ tính tôi như Nguyệt, Ngữ Yên dịu dàng và tế nhị, luôn biết lúc nào tôi gặp khó khăn. Vâng, chỉ có thể là Ngữ Yên thôi mày ạ. Người đứng từ xa, người giữ khoảng cách với mày nhưng đủ để biết mày lúc nào buồn, lúc nào gần như gục ngã.

Hình bóng Dung nhòa dần trong tâm trí tôi lúc này, thỉnh thoảng nó ánh lên nhưng nhanh chóng để hình bóng, mái tóc dài, lẫn những nụ cười của Ngữ Yên khỏa lấp. Chẳng hiểu vì sao như thế này nữa, có lẽ nó thuộc về khoa tim mạch, chứ chẳng phải khoa đầu óc nữa rồi.

Tôi ngồi dậy, đầu óc nặng trĩu, uống một ly nước cho tỉnh táo. Ngó nhìn đồng hồ đã điểm một giờ trưa. Hóa ra từ nãy tới giờ mãi suy nghĩ, tôi thiếp đi lúc nào không biết.

Mệt nhoài với tay đọc mảnh giấy trước mặt mình:

“ Cơm mẹ để dưới bếp, thuốc thì trên bàn, nhớ uống”.

Xong phim, chắc hôm bữa dầm mưa đá bóng, trưa nay lại phơi nắng quá đà nên ốm lúc nào không hay. Hẳn lúc tôi mê mệt, mẹ tôi không nỡ đánh thức tôi dậy. Chỉ sợ trong lúc đó, lỡ Mẹ tôi nghe được Ngữ Yên, hay Dung gì gì đó, chắc là lại ép tôi khai ra hết mất.

Nặng trĩu cả người, cầm gói thuốc đưa lên trên góc tủ, tôi giấu trên đó. Từ trước đến giờ, nam nhi đầu đội trời, ma không sợ, quỷ cũng không, chỉ sợ nhất là uống thuốc. Vị đắng hóa học này là thứ tôi ghét nhất trên đời.

Đưa đũa chậm rãi lùa từng hạt cơm trắng vào miệng, nhai nhai cho có, miệng khô rốc, hơi thở nóng ran. Vậy mà hình ảnh của Ngữ Yên cũng chưa buông tha cho tôi, vẫn đeo bám trong từng tế bào não. Lúc thì hình ảnh tươi tắn trong tà áo dài, đôi khi đẹp đẽ trong áo thun, quần Jean, hay mộc mạc trong quần áo đi học thường ngày. Lắc cái đầu nặng như chì, có xua hình ảnh đó văng ra khỏi đầu mình. Bởi tôi và Dung, ờ thì tôi và Nàng….còn Tôi và Ngữ Yên, bạn, ờ, thì là bạn.

Cài chặt mấy cánh cửa trước nhà, leo vào phòng, thả mình cái rầm xuống tấm nệm quen thuộc. Đầu óc đã quá tải rồi, vậy mà chẳng hiểu sao tôi lại hành hạ nó nữa:

-Vậy là sao?

-Ngữ Yên dễ thương mà!

-Nhưng còn Dung?

-Dung, ờ..!

-Mày đã tỏ tình với Dung đâu!

-Nhưng mà đã rõ rồi, tình trong như đã mặt ngoài còn e!

-Vớ vẩn, chuyện khác đi!

Thế là từ chuyện tình cảm, tôi lái nó sang câu hỏi:

-Ai đã lấy cái vé xe bus của mình?

-Có trời mới biết?

-Có khi nào có cô bé nào lớp bên muốn xem mặt mày không?

-Thế thì thích lắm ấy nhỉ?

Nhưng rõ ràng trường hợp đó ít xảy ra, dù rằng tôi cũng mong có người nào đó để ý mình lắm chứ. Đơn giản đó không phải là thói trăng hoa, đó là niềm tự hào cho một đứa con trai mới lớn. Từ trước tới giờ hai lớp tôi đâu có vui đùa, hay nói chuyện cùng nhau đâu. Có thể nói tôi với Ngữ Yên là hai kẻ sống ngoài luật pháp, nếu không muốn kể thêm Dung và Minh An, những người chung chiến tuyến lúc đi họp. Vậy là ai được nhỉ?

Mê mệt, rắc rối, một đống bùi nhùi, chắc là đứa nào đó muốn xem mặt tôi, chắc nó ấn tượng mấy trận đá banh đây mà. Tôi bịa ra cái lý do trấn tĩnh mình, đắp chăn đánh dài một giấc, xoa dịu cảm giác mệt mỏi vì bị sốt.

Mãi đến lúc Ba, Mẹ tôi đi làm về, mở cửa đánh thức tôi dậy xem bệnh tình thế nào, tôi mới biết mình vừa thăng đến mấy tiếng đồng hồ. Trời đất mờ mịt, tối mò. Vậy là hôm nay mình đã vắng học? Không biết trên lớp có ai nhớ tới mình hay nhắc mình không?

Có thể là đám chiến hữu, có thể là Nguyệt thắc mắc tại sao cô nàng phải ngồi một mình, khi thằng bạn quỷ sứ ôn thần bên cạnh có thể nghịch ngợm nhưng chưa bao giờ trốn tiết. Hay chăng là Dung, đích xác hơn là trong lòng Dung cũng nghĩ vậy, dù cho bên ngoài vẫn là bộ mặt lãnh băng, một người không quen biết, không thân thiết vắng học.

Dung là vậy, cá tính hơi có phần lãnh đạm. Không bao giờ tỏ vẻ yếu đuối trước bất kì ai? Mỗi khi giận tôi cũng đều lạnh nhạt, bình thường, không bao giờ lộ vẻ mặt biểu cảm cảm xúc nội tâm ra, hoặc nếu có cũng rất nhanh, sẽ bị bộ mặt băng phong che lấp lại. Chỉ khi nào ngồi cạnh tôi, vẻ yếu đuối , dễ tổn thương, hay đáng yêu ấy mới được bộc lộ. Đơn giản vì tôi là người đặc biệt. Nó khác xa với tích cách của Ngữ Yên, giận, vui vẻ hay buồn đều được truyền đạt qua cử chỉ lời nói và vẻ mặt. Ôi lại Ngữ Yên rồi.

Rõ là lạ lùng, đầu óc tôi từ lúc nhận được cái xe bus trở mệt, vậy là những lúc ấy đa số hình ảnh trong đầu đều phản chiếu cô hàng xóm kế bên, chứ không phải là hình ảnh của người thiên thần trong lớp. Phải chăng mình bắt đầu dao động? Hay phải chăng tình cảm với Dung dần nhạt phai. Hay là như người ta nói, cái gì nhiều quá cũng dễ nhàm chán. Và cái gì đó lâu lâu mới gặp thì mình cảm thấy quý trọng. Đây có phải là có mới nới cũ, hay là mất cái gì đi thì mình mới quý trọng hả T?



Từ tối đến sáng, tôi cũng chẳng thể nào có câu trả lời hoàn chỉnh được, mang theo câu hỏi khó khăn tiến vào lớp. Bộ mặt vẫn xám xịt không chút sức sống, gật đầu chào đám bạn. Đứa nào cũng quan tâm lắm:

-Có sao không?

-Ốm đau thế nào?

-Yêu nhiều nên ốm à?

Tôi chỉ cười trừ , gật hoặc lắc đầu. Đang mệt, tao ứ thèm cãi nhau với tụi mày.

Vậy mà Dung lại tỏ ra lãnh cảm như bình thường, đấy thế có tức không. Người yêu Nàng đang cơn bạo bệnh mà nàng cứ tỉnh rủi như không vậy. Chẳng có tí hỏi han động viên nào. Đã thế còn vô tư cười nói, chỉ bài Anh Văn cho thằng Hà nữa. Mặt tôi đã xuống sắc vì cơn bệnh, nay trắng bạch vô hồn hơn.

Trái với Dung là Ngữ Yên, sáng gặp tôi đầu cổng trường đã tức tốc hỏi thăm ngay:

-Sao mặt mày xám xịt vậy!

-Trời ơi sao trán nóng vậy!

-Ờ, không sao đâu mà, hơi mệt!

-Sốt rồi này, xuống phòng y tế đi!

-Không sao đâu mà Yên!

-Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!

Phải mất đến 10’ thủ tục cô nàng mới chịu buông thả cho tôi đi vào lớp, không quên dặn dò này nọ, nhớ uống thuốc, giữ gìn sức khỏe, nghỉ đá banh cho khỏe rồi đá lại..

Vậy là hai thái cực giữa hai thái độ của hai người con gái liên quan đến tôi đã được phơi bày rõ. Điều đó càng góp thêm phần làm mờ đi hình ảnh của Dung trong tâm trí tôi, và làm sáng hình ảnh Ngữ Yên. Nhưng không vì thế mà tôi hoàn toàn quyết định được. Vẫn ôm mối tơ vò mà ngồi than trách nàng, vẻ tủi thân lắm.

Nguyệt tưởng tôi bệnh nặng lắm, cũng hỏi thăm xem bệnh tình nặng không, tôi chống cắm vào bàn, ủ rũ như thằng vừa mất sổ gạo, gật đầu ừ hử cho qua chuyện.

Hai tiết đầu trôi qua trong sự im lặng, mặc dù cả lớp tôi vẫn sôi nổi như thường. Người góp phần vào cảm giác của tôi là Dung. Nàng chẳng hề quay lại nhìn tôi lấy nửa ánh mắt, chẳng có chút ánh mắt gì gọi là lo lắng cả. Phải chăng là Nàng không quan tâm đến tôi nữa rồi. Và phải chăng giấc mơ hồi trước Nàng cười nói với thằng Minh An sắp thành sự thật.

Nhưng khi trống đánh mười lăm phút giải lao đã thay đổi tất cả.

Tôi vẫn giữ nguyên tư thế cằm chống bàn, nhắm tịt mắt để xua đi tất cả, chán nản và buồn. Cho đến khi một cánh tay, ấm áp và quen thuộc đặt vào vai.

Mở mắt và ngước lên, là Dung. Lần này nàng ấm áp và đã nở nụ cười với tôi. Kéo tay tôi ra khỏi cái giường bệnh bất đắc dĩ, lôi tôi thẳng xuống căn-tin trong ánh mắt ghen tị của đám chiến hữu. Tôi cau có :

-Đi đâu đây?

-Đi đi rồi biết!

-Nhưng mà……thả tay…!

-Thả làm gì? Chạy mất thì sao?

-Ngại!

Nàng quay lại nhìn tôi với ánh mắt không vừa ý cho lắm. Cũng đúng thôi, từ trước đến giờ, chuyện tình cảm của tôi và nàng ít nhiều cũng được nhiều người biết tới, vậy thì ngại cái gì. Cái ngại đó là cái phủ nhận tình cảm à? Hay là sao?

Tôi cũng thường lôi tay nàng đi xuống căn-tin mặc cho nàng có đồng ý hay không, vậy mà Nàng có bao giờ thốt ra câu Ngại. Là sao đây hả tôi ơi?

Chỉ tôi ngồi xuống cái ghế trống cạnh bức tường, rõ ràng là Nàng đã chọn nơi phong thủy đẹp cho tôi , tránh cửa sổ gió lùa vào. Chờ tôi yên vị ngồi xuống, Dung đi về phía căn-tin, nói nhỏ với chị bán hàng chuyện gì đó. Mấy phút sau, cô nàng quay lại với cốc nước trắng.



Chẳng kịp để tôi mở miệng hỏi:

-Sao xuống căn-tin lại uống nước trắng?

Dung lôi gói thuốc từ trong túi áo khoác ra:

-Nè, uống đi!

-Ờ…..!-Tôi ngao ngán nhìn đống thuốc đủ màu trên tay nàng.

-Ờ cái gì, uống đi!

Nàng gỡ gói thuốc, cẩn thận bóc từng viên, rồi nhẹ nhàng chuyển sang tay tôi. Tôi sợ thuốc mà:

-Ờ, sáng mới uống rồi!

-Xạo?

-Xạo gì cơ? Uống thật rồi mà!

-Không tin!

-Mà biết bị gì sao mua thuốc?

-Nguyệt nói rồi, bị sốt, còn cả cái chuyện sợ uống thuốc nữa. Nên chắc là từ hôm qua tới giờ chưa uống chứ gì, uống đi nhé!

Nàng nhìn tôi nháy mắt cười tinh nghịch. Đôi mắt ấy đủ cuốn hồn một thằng con trai khỏe mạnh, huống gì là thằng thiếu sức sống như tôi.

Tôi lườm lườm đống thuốc, đưa tay bỏ thẳng vào miệng, nhanh nhẹn uống ngụm nước. Vậy là xong, không hiểu sao thuốc đắng giã tật mà hôm nay lại ngọt ngào đến vậy.

-Nữa nè!

-Gì nữa, thuốc à?

-Không, kẹo!

Nhận viên Bạc Hà đã được bóc vỏ, hạnh phúc dâng tràn. Mát cả cuống họng và mát cả trái tim.

-Nhớ nhé, chiều nay nghỉ đá banh, còn nữa, tí về Dung đưa cái nón cho đội. Đầu đất toàn phơi ngoài nắng không, lấy gì không ốm!

-Ừ….ừ…..nhớ rồi!

Tiếp đến đó, nàng tế nhị nhờ căn-tin pha cho tôi ly chanh muối nóng. Khỏi phải nói tâm trí tôi giờ như thế nào nữa, đầy bộ nhớ toàn hình ảnh cô bí thư này, cô thiên thần cùng lớp.

-Dung…!

-Sao.?

-Xin lỗi nhé!-Tôi xin lỗi vì nội tâm tôi dao động.

-Chuyện gì?

-Không có gì, xin lỗi thôi!

-Ờ, nhưng không có lỗi nhiều đâu mà xin, khỏe rồi chuộc lỗi cũng được mà.

Tôi , thằng con trai lên mười bảy, không thể nào định nghĩa được tình cảm là gì? Chỉ biết rằng khi tôi ở cạnh cô gái này, tôi cảm thấy tâm hồn tôi thoải mái, hạnh phúc và vui vẻ. Đấy có phải là tình yêu? Và tình yêu Dung dành cho tôi thật đặc biệt, như một viên thuốc kì diệu của tạo hóa, như viên kẹo bạc hà. Bên ngoài lạnh giá, còn bên trong nồng ấm và mãnh liệt. Đơn giản vì đó là Dung, cô thiên thần có bộ mặt băng phong, và tôi đã lỡ yêu thiên thần đó mất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Học Sinh Chuyển Lớp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook