Chương 44
Hồng Thứ Bắc
14/02/2023
Nói trong tuần bắt đầu thực hiện liền thật sự bắt đầu, học sinh ngoại trú một nửa hứng thú một nửa oán giận. Hưng phấn là vì tiết tự học buổi tối là lần đầu tiên bọn họ học, cảm giác thật mới mẻ. Còn oán giận là bởi vì họ cảm thấy bị trì hoãn lại mấy chuyện khác của bọn họ.
Phó Xuyên không ở giữa hai bên nào cả, chỉ là tâm tình cậu cũng không tồi, có thể ngồi bên cạnh ngây ngốc với bạn cùng bàn thêm mấy tiếng đồng hồ.
Bầu trời của tháng mười cho dù là màu đen, ngẩng đầu nhìn lên tâm tình cũng trở nên trong suốt. Những ngôi sao sáng ngời chiếu vào sân thể dục phía trước lớp học, cơn gió nhẹ lướt thoảng quá má và qua khung cửa sổ cuốn đi những lo âu trong lớp học.
Diêu Nhất lại cứng đờ người, bởi vì Phó Xuyên vẫn luôn hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tuy là không nhìn cô nhưng Diêu Nhất vẫn cảm thấy cả người không được tự nhiên.
“Bạn học Phó Xuyên, buổi tối cậu quay lại nhà ở đường Phượng Dương à?” Diêu Nhất nắm chặt bút suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc chủ động nói chuyện cùng Phó Xuyên.
“Ừm, hai ngày này vẫn quay về, chú Lý đang tìm một nơi khác gần trường học hơn” Phó Xuyên đưa ánh mắt dừng trên người Diêu Nhất, tựa hồ như vừa ngắm cảnh sao đẹp thì bị kéo ra ngoài.
“Oh” Diêu Nhất thử nói “Đại khái là ở đâu?”
Cô còn muốn mời Phó Xuyên cùng ở lại ký túc xá trường với cô, nếu ở lại trường sẽ ở cùng nhau thêm nửa tiếng. Diêu Nhất đang tìm lý do cho việc “Gia tăng tình cảm” với Phó Xuyên.
“Chắc là sẽ ở đâu đó gần chỗ mấy cậu thôi” Phó Xuyên không nhanh không chậm nói.
Nhà hiện tại của Diêu Nhất là nơi có tiếng gần trường học, mỗi khi cô muốn ở sẽ quay về đó, Diêu Nhất cũng không hoài nghi Phó Xuyên.
“Như vậy….” Diêu Nhất thấy kế hoạch của mình bị cắt ngang lập tức nảy ra một ý tưởng khác:
“Cậu hẳn là sẽ mua một chiếc xe đạp, xe buýt quá đông, chú Lý cũng không tiện chở cậu đi con đường kia cũng đông kịt người”
Nói xong, Diêu Nhất thấy có chút chột dạ. Nhà gần trường học kia rất nhiều người, đi học với đi làm là thời gian giống nhau tình hình giao thông xác thực là không tốt lắm, nhưng muốn lái xe tới trường học thì vẫn hoàn toàn tới kịp.
Phó Xuyên giống như cố tình tin là thật, hơi nhíu mày nói: “Vậy à? Thế cuối tuần tôi sẽ đi mua một chiếc xe đạp”
“Ừm, rất đông đấy” Diêu Nhất tiếp tục phân tích nói:
“Cậu dọn qua rồi, chắc là sẽ không quen đường xá đâu, chúng ta có thể cùng nhau đi”
“Như vậy thì làm phiền cậu quá rồi” Phó Xuyên khách khách khí khí, giống như muốn từ chối.
Diêu Nhất vội vàng lắc đầu “Sẽ không đâu, cậu trước kia còn giúp tớ mua sách đấy, chúng ta là bạn học giúp đỡ nhau là chuyện nên làm mà”
Bạn học cái gì? Cuộc đối thoại này của hai bọn họ làm Triệu Tiền ngồi lẻ loi một mình ở phía trên đến bài tập cũng không viết nổi nữa.
Các ban cán bộ phải làm nhiệm vụ trong tuần, lần này đến lượt lớp phó môn tiếng Anh ngồi trên bục giảng và giám sát kỷ luật, cho nên buổi tối Triệu Tiền chỉ ngồi một mình thôi.
Tiếng xì xào nói chuyện của hai người ở đằng sau cứ thế truyền thẳng vào tai cậu.
Diêu Nhất từ khi nào trở nên nhiều chuyện như vậy? Triệu Tiền đối với sự nhiệt tình này của Diêu Nhất tràn ngập khó hiểu.
“Được, vậy chờ sau khi tôi dọn qua, chúng ta cùng nhau đi học”
Phó Xuyên cuối cùng cũng đồng ý.
Diêu Nhất nhảy nhót trong lòng, hoàn toàn quên mất kỹ thuật lái xe khó lọt vào mắt chính bản thân mình, một đường đi chỉ toàn dựa vào chân để chống đỡ.
Trước tiên là đi học rồi ra về cùng nhau, sau đó sẽ nói chuyện tâm sự. Như vậy sẽ biết được Phó Xuyên yêu thích cái gì, còn có tâm tư khác của cậu, gãi đúng chỗ ngứa rồi thì có thể tỏ tình. Nhất định là có thể thành công.
Diêu Nhất tính toán đến mức trong lòng vang lên mấy tiếng bùm bùm, tự nhiên sinh ra một cảm giác tự hào, cảm giác bản thân mình cũng lợi hại phết.
Chỉ là Diêu Nhất không nghĩ là hành động của Phó Xuyên lại nhanh như vậy, còn chưa đến một tuần phòng ở đã tìm xong, xe đạp cũng mua xong rồi.
“Tôi ở đây” Phó Xuyên viết trên tờ giấy rồi đưa cho Diêu Nhất “Hình như có hơi xa so với nhà cậu, vậy sau này tôi đến tìm cậu trước sau đó lại cùng nhau đi học được không?”
“Ừm, được chứ” Diêu Nhất nhìn tờ giấy mà nhảy nhót trong lòng, cảm giác bản thân mình lại bước gần đến ngôi vị thứ nhất hơn một bước.
Người nghe hết toàn bộ câu chuyện – Triệu Tiền dùng lực ghì mạnh lên tờ giấy nháp. Vốn dĩ cậu không thể ở nhà buổi tối viết lập trình đã đủ phiền, hai người phía sau thì ban ngày nửa ngày cũng không nói chữ nào, tiết tự học ban đêm thì lao xao nói.
Lại không phải yêu đương, nói ra cũng khá giống yêu nhau đấy chứ, còn có chuyện ai đứng dưới lầu chờ? Đang kể bộ phim lãng mạn à?
Lý Cách và Hàn Tiêu Tiêu rõ ràng cũng cảm nhận được cảm xúc của Triệu Tiền không đúng, cho rằng cậu là vì tiết tự học buổi tối mà không vui.
Triệu Tiền không giống Lý Cách có chuyện gì đều nói ra, cậu trừ bỏ đối với đồ ăn có biểu hiện ra thì mọi chuyện đều luôn giữ trong lòng.
Cậu cũng không thể nói rằng hai người phía sau cứ suốt ngày “Ve vãn tán tỉnh” nhau làm cậu phát cáu, Triệu Tiền tuyệt đối không thừa nhận là vì ghen tị.
Vì gấp rút tìm nhà mà bây giờ Phó Xuyên đang sống trong một ngôi nhà cũ. Chú Lý chỉ kịp tới quen dọn sạch sẽ, thay toàn bộ đồ dùng trong nhà lại, lại dán giấy tường lên.
“Cậu chủ, cậu xác thực không cần tôi đưa đi sao?” Chú Lý đứng ở ngoài cửa hỏi ý kiến của Phó Xuyên.
“Không cần đâu, chú Lý chú đi làm chuyện của mình đi, cháu tự mình đến trường là được rồi” Phó Xuyên cầm chìa khoá trên tay đi xuống dưới lầu.
Phó Xuyên mua xe không giống những người con trai khác, là mua xe vùng núi. Ngày đó cậu đến cửa hàng xe đạp chọn một kiểu dáng bình thường nhất, phía sau có một chỗ ngồi.
Dựa theo yêu cầu của Phó Xuyên, chủ tiệm một lần nữa thay đổi cái yên phía sau bỏ thêm một cái đệm, là đệm mềm.
Mặc dù chủ tiệm đã cố tình chọn một tấm đệm phía sau có màu sắc tương đồng với chiếc xe đạp, nhưng khi đặt lên rồi vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Chiếc xe này cũng không tính là để leo núi nhưng phía sau thêm cái đệm dày dặn, nhìn vẫn không ăn khớp gì.
Loại lót xe này hay xuất hiện ở mấy chiếc xe đạp của con gái, còn phải nhất định là mấy màu hồng dịu dàng kiểu công chúa.
_____
“Ba, mẹ con đi đây” Diêu Nhất đeo cặp lên vai, chạy xuống lầu, quả nhiên ngay ngõ rẽ cô thấy Phó Xuyên đang đứng ở chỗ kia chờ.
“Đi thôi” Phó Xuyên sắc mặt tự nhiên đẩy chiếc xe đạp.
Lúc này Diêu Nhất cũng phát hiện tấm đệm lót phía sau xe Phó Xuyên, sờ sờ lên trên:
Đôi khi Diêu Nhất cũng ngồi phía sau chiếc xe, kiểu đi xe ngây thơ này chắc cũng chỉ có mình Diêu Nhất còn làm.
Phó Xuyên liếc mắt nhìn chiếc xe đạp nát bươm của Diêu Nhất, im lặng một lúc mới trả lời:
“Chúng ta có thể đổi cho nhau”
“Không cần đâu, nhìn xe đạp của tớ hơi nát vậy thôi chứ rất rắn chắc đấy, từ lúc mua đến giờ chưa đi tu sửa lại quá một lần” Diêu Nhất vỗ vỗ chiếc xe đạp của mình cảm khái nói.
Chỉ là cô không biết lời nói quá ngạo mạn rất dễ bị vả mặt.
Phó Xuyên và Diêu Nhất cùng đạp xe về hướng trường học. Diêu Nhất lúc ban đầu rất nghiêm túc khống chế được chiếc xe đạp nhưng mà hiện thực lại quá tàn khốc, rất nhanh Diêu Nhất đã thụt lùi lại phía sau, còn đi không vững.
Phó Xuyên quay đầu lại nhìn thấy bộ dáng sắp ngã xuống của Diêu Nhất, may mắn là chân cô không ngắn trực tiếp chống trên mặt đất mới không té ngã.
“Xe của cậu sao vậy?” Phó Xuyên cho là xe đạp của Diêu Nhất có vấn đề, dừng xe lại quay đầu lại hỏi.
Diêu Nhất lảo đảo dữ vững thăng bằng, có chút miễn cưỡng nói:
“Không có việc gì đâu, trước kia tớ cũng đi như vậy”
“Có phải đầu xe hỏng rồi không?” Phó Xuyên nhìn tay lái của Diêu Nhất nói, vừa rồi cậu nhìn thấy rõ ràng lúc Diêu Nhất lái xe, đầu xe xiêu xiêu vẹo vẹo.
“Xe đạp vẫn tốt” Ánh mắt Diêu Nhất vô tội nói “Là kỹ thuật lái xe của tớ không ổn, chỉ là trước kia tớ cũng đi như vậy đến trường”
Hàng lông mày sạch sẽ đứng dưới ánh mặt trời càng thêm đẹp đẽ, cậu nghĩ một lát nói: “Cậu đạp đi trước đi, tôi đi ở phía sau”
“Oh” Diêu Nhất không hiểu dụng ý của Phó Xuyên, chỉ là cô cũng không ngại đạp đi trước.
Dọc đường đi, Phó Xuyên ở phía sau đề phòng lo lắng Diêu Nhất sẽ xảy ra chuyện gì.
Hai người rốt cuộc cũng đến trường, Diêu Nhất vẫn như bình thường khoá kỹ xe lại. Nhìn thấy sắc mặt khó nhìn của Phó Xuyên an ủi nói “Vẫn chưa quen à? Không sao cả, đạp vài lần là quen ấy mà”
Phó Xuyên nghiêm túc nói “Trước kia cậu đều là đạp kiểu thế này đến đây?”
“Đúng vậy” Diêu Nhất bỏ chìa khóa vào cặp của mình, còn quay hai vòng
“Trước kia tớ vẫn luôn đi như thế này, cũng rất nhanh đã đến trường rồi”
Hai người sóng vai đi vào trường vẫn sẽ bị người khác thấy, đáng tiếc là mọi người không chú ý tới khoảng cách ngắn ngủi giữa hai người, chỉ cho rằng hai bọn họ vừa đi đấu với nhau ở đâu đó về.
Tất cả mọi người đều khẳng định rằng Diêu Nhất và Phó Xuyên là đối thủ cạnh tranh với nhau.
Diêu Nhất cả buổi sáng đều rất vui vẻ, vì cô cảm thấy khoảng cách kế hoạch của mình lại gần hơn một bước, bây giờ chỉ cần bước gia tăng tình cảm giữa hai bọn họ nữa thôi.
Mà Phó Xuyên lại không vui vẻ như vậy, trong đầu cậu không ngừng nghĩ lại bộ dáng lúc đi xe đạp của Diêu Nhất. Lúc đó Phó Xuyên theo ở phía sau, Diêu Nhất lảo đảo một cái tim cậu liền đập mạnh một nhịp.
Học xong tiết buổi sáng, sau khi tan học Diêu Nhất vẫn ngồi nguyên vị trí không nhúc nhích, thuận tiện còn kéo tay Phó Xuyên
“Sao thế?” Phó Xuyên thấp giọng hỏi.
“Chúng ta đợi lát nữa rồi đi, bây giờ quá nhiều người” Ánh mắt Diêu Nhất vẫn còn dừng lại trên sách giáo khoa.
“Được, tùy cậu” Phó Xuyên cũng bất động, ngồi nguyên trên vị trí nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đại khái chừng mười phút sau, Diêu Nhất mới đứng dậy “Chúng ta đi thôi, chắc là tan không ít người rồi”
Phó Xuyên như bình thường đi theo ở phía sau, trong lòng lại tự hỏi làm cách nào để Diêu Nhất không cần đi xe đạp. Lảo đảo quá lợi hại, Phó Xuyên sợ cô sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng mà cậu cũng không có lập trường để nói ra, chỉ có thể đi theo sau lưng Diêu Nhất kéo gần khoảng cách giữa hai người, quan sát để cô không xảy ra chuyện thôi.
Diêu Nhất không biết người phía sau có hoài nghi rất lớn về kỹ thuật lái xe của cô, cô vô cùng muốn vui vẻ đạp xe về nhà thuận tiện vì ngôi vị top đầu của mình trong tương lai mà chuẩn bị.
“Rít..” Diêu Nhất vừa mới mở khoá chiếc xe đạp, muốn đẩy ra ngoài lại phát ra một trận âm thanh, chậc….
“Ấy” Diêu Nhất kỳ quái ngồi xổm xuống quan sát hồi lâu cuối cùng đưa ra kết luận: “Lốp xe hỏng rồi”
“Gọi điện người đến sửa?” Phó Xuyên đứng ở phía sau nói
Cuối cùng Diêu Nhất đẩy chiếc xe đạp của Phó Xuyên ra khỏi trường, Phó Xuyên đẩy xe của Diêu Nhất.
Ngay trước cửa trường có một tiệm sửa xe, lúc Phó Xuyên đẩy xe vào chủ tiệm xém chút nữa nhìn không ra là mẫu xe gì đây.
“Cháu đây là….” Chủ tiệm nhìn hồi lâu mới nhìn ra mẫu xe của Diêu Nhất “Xin lỗi, cháu phải thay lốp xe nhưng mẫu này không còn hàng nữa, ngày mai tới lấy được không?”
“Oh, vậy được rồi”
Diêu Nhất chỉ có thể đồng ý, cô quay đầu lại nói với Phó Xuyên “Cậu đạp xe về trước đi, tớ bắt xe bus quay về”
“Ghế sau của tôi ngồi được, tôi chở cậu quay về” Phó Xuyên rất trấn định nói “Xe buýt đợi cả nửa tiếng nữa cũng chưa đến, chúng ta về trước đi”
Diêu Nhất nhìn nhìn Phó Xuyên, ánh mắt dừng lại chỗ ngồi phía sau của chiếc xe đạp cái đệm mềm mại, hơi động lòng.
Dày một chỗ lớn như vậy ngồi lên chắc chắn sẽ rất thoải mái! Không giống như xe cô ngồi lên thật khó chịu.
“Được thôi” Diêu Nhất kéo kéo dây cặp, quyết định ngồi sau xe Phó Xuyên trở về.
Phó Xuyên không ở giữa hai bên nào cả, chỉ là tâm tình cậu cũng không tồi, có thể ngồi bên cạnh ngây ngốc với bạn cùng bàn thêm mấy tiếng đồng hồ.
Bầu trời của tháng mười cho dù là màu đen, ngẩng đầu nhìn lên tâm tình cũng trở nên trong suốt. Những ngôi sao sáng ngời chiếu vào sân thể dục phía trước lớp học, cơn gió nhẹ lướt thoảng quá má và qua khung cửa sổ cuốn đi những lo âu trong lớp học.
Diêu Nhất lại cứng đờ người, bởi vì Phó Xuyên vẫn luôn hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tuy là không nhìn cô nhưng Diêu Nhất vẫn cảm thấy cả người không được tự nhiên.
“Bạn học Phó Xuyên, buổi tối cậu quay lại nhà ở đường Phượng Dương à?” Diêu Nhất nắm chặt bút suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc chủ động nói chuyện cùng Phó Xuyên.
“Ừm, hai ngày này vẫn quay về, chú Lý đang tìm một nơi khác gần trường học hơn” Phó Xuyên đưa ánh mắt dừng trên người Diêu Nhất, tựa hồ như vừa ngắm cảnh sao đẹp thì bị kéo ra ngoài.
“Oh” Diêu Nhất thử nói “Đại khái là ở đâu?”
Cô còn muốn mời Phó Xuyên cùng ở lại ký túc xá trường với cô, nếu ở lại trường sẽ ở cùng nhau thêm nửa tiếng. Diêu Nhất đang tìm lý do cho việc “Gia tăng tình cảm” với Phó Xuyên.
“Chắc là sẽ ở đâu đó gần chỗ mấy cậu thôi” Phó Xuyên không nhanh không chậm nói.
Nhà hiện tại của Diêu Nhất là nơi có tiếng gần trường học, mỗi khi cô muốn ở sẽ quay về đó, Diêu Nhất cũng không hoài nghi Phó Xuyên.
“Như vậy….” Diêu Nhất thấy kế hoạch của mình bị cắt ngang lập tức nảy ra một ý tưởng khác:
“Cậu hẳn là sẽ mua một chiếc xe đạp, xe buýt quá đông, chú Lý cũng không tiện chở cậu đi con đường kia cũng đông kịt người”
Nói xong, Diêu Nhất thấy có chút chột dạ. Nhà gần trường học kia rất nhiều người, đi học với đi làm là thời gian giống nhau tình hình giao thông xác thực là không tốt lắm, nhưng muốn lái xe tới trường học thì vẫn hoàn toàn tới kịp.
Phó Xuyên giống như cố tình tin là thật, hơi nhíu mày nói: “Vậy à? Thế cuối tuần tôi sẽ đi mua một chiếc xe đạp”
“Ừm, rất đông đấy” Diêu Nhất tiếp tục phân tích nói:
“Cậu dọn qua rồi, chắc là sẽ không quen đường xá đâu, chúng ta có thể cùng nhau đi”
“Như vậy thì làm phiền cậu quá rồi” Phó Xuyên khách khách khí khí, giống như muốn từ chối.
Diêu Nhất vội vàng lắc đầu “Sẽ không đâu, cậu trước kia còn giúp tớ mua sách đấy, chúng ta là bạn học giúp đỡ nhau là chuyện nên làm mà”
Bạn học cái gì? Cuộc đối thoại này của hai bọn họ làm Triệu Tiền ngồi lẻ loi một mình ở phía trên đến bài tập cũng không viết nổi nữa.
Các ban cán bộ phải làm nhiệm vụ trong tuần, lần này đến lượt lớp phó môn tiếng Anh ngồi trên bục giảng và giám sát kỷ luật, cho nên buổi tối Triệu Tiền chỉ ngồi một mình thôi.
Tiếng xì xào nói chuyện của hai người ở đằng sau cứ thế truyền thẳng vào tai cậu.
Diêu Nhất từ khi nào trở nên nhiều chuyện như vậy? Triệu Tiền đối với sự nhiệt tình này của Diêu Nhất tràn ngập khó hiểu.
“Được, vậy chờ sau khi tôi dọn qua, chúng ta cùng nhau đi học”
Phó Xuyên cuối cùng cũng đồng ý.
Diêu Nhất nhảy nhót trong lòng, hoàn toàn quên mất kỹ thuật lái xe khó lọt vào mắt chính bản thân mình, một đường đi chỉ toàn dựa vào chân để chống đỡ.
Trước tiên là đi học rồi ra về cùng nhau, sau đó sẽ nói chuyện tâm sự. Như vậy sẽ biết được Phó Xuyên yêu thích cái gì, còn có tâm tư khác của cậu, gãi đúng chỗ ngứa rồi thì có thể tỏ tình. Nhất định là có thể thành công.
Diêu Nhất tính toán đến mức trong lòng vang lên mấy tiếng bùm bùm, tự nhiên sinh ra một cảm giác tự hào, cảm giác bản thân mình cũng lợi hại phết.
Chỉ là Diêu Nhất không nghĩ là hành động của Phó Xuyên lại nhanh như vậy, còn chưa đến một tuần phòng ở đã tìm xong, xe đạp cũng mua xong rồi.
“Tôi ở đây” Phó Xuyên viết trên tờ giấy rồi đưa cho Diêu Nhất “Hình như có hơi xa so với nhà cậu, vậy sau này tôi đến tìm cậu trước sau đó lại cùng nhau đi học được không?”
“Ừm, được chứ” Diêu Nhất nhìn tờ giấy mà nhảy nhót trong lòng, cảm giác bản thân mình lại bước gần đến ngôi vị thứ nhất hơn một bước.
Người nghe hết toàn bộ câu chuyện – Triệu Tiền dùng lực ghì mạnh lên tờ giấy nháp. Vốn dĩ cậu không thể ở nhà buổi tối viết lập trình đã đủ phiền, hai người phía sau thì ban ngày nửa ngày cũng không nói chữ nào, tiết tự học ban đêm thì lao xao nói.
Lại không phải yêu đương, nói ra cũng khá giống yêu nhau đấy chứ, còn có chuyện ai đứng dưới lầu chờ? Đang kể bộ phim lãng mạn à?
Lý Cách và Hàn Tiêu Tiêu rõ ràng cũng cảm nhận được cảm xúc của Triệu Tiền không đúng, cho rằng cậu là vì tiết tự học buổi tối mà không vui.
Triệu Tiền không giống Lý Cách có chuyện gì đều nói ra, cậu trừ bỏ đối với đồ ăn có biểu hiện ra thì mọi chuyện đều luôn giữ trong lòng.
Cậu cũng không thể nói rằng hai người phía sau cứ suốt ngày “Ve vãn tán tỉnh” nhau làm cậu phát cáu, Triệu Tiền tuyệt đối không thừa nhận là vì ghen tị.
Vì gấp rút tìm nhà mà bây giờ Phó Xuyên đang sống trong một ngôi nhà cũ. Chú Lý chỉ kịp tới quen dọn sạch sẽ, thay toàn bộ đồ dùng trong nhà lại, lại dán giấy tường lên.
“Cậu chủ, cậu xác thực không cần tôi đưa đi sao?” Chú Lý đứng ở ngoài cửa hỏi ý kiến của Phó Xuyên.
“Không cần đâu, chú Lý chú đi làm chuyện của mình đi, cháu tự mình đến trường là được rồi” Phó Xuyên cầm chìa khoá trên tay đi xuống dưới lầu.
Phó Xuyên mua xe không giống những người con trai khác, là mua xe vùng núi. Ngày đó cậu đến cửa hàng xe đạp chọn một kiểu dáng bình thường nhất, phía sau có một chỗ ngồi.
Dựa theo yêu cầu của Phó Xuyên, chủ tiệm một lần nữa thay đổi cái yên phía sau bỏ thêm một cái đệm, là đệm mềm.
Mặc dù chủ tiệm đã cố tình chọn một tấm đệm phía sau có màu sắc tương đồng với chiếc xe đạp, nhưng khi đặt lên rồi vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Chiếc xe này cũng không tính là để leo núi nhưng phía sau thêm cái đệm dày dặn, nhìn vẫn không ăn khớp gì.
Loại lót xe này hay xuất hiện ở mấy chiếc xe đạp của con gái, còn phải nhất định là mấy màu hồng dịu dàng kiểu công chúa.
_____
“Ba, mẹ con đi đây” Diêu Nhất đeo cặp lên vai, chạy xuống lầu, quả nhiên ngay ngõ rẽ cô thấy Phó Xuyên đang đứng ở chỗ kia chờ.
“Đi thôi” Phó Xuyên sắc mặt tự nhiên đẩy chiếc xe đạp.
Lúc này Diêu Nhất cũng phát hiện tấm đệm lót phía sau xe Phó Xuyên, sờ sờ lên trên:
Đôi khi Diêu Nhất cũng ngồi phía sau chiếc xe, kiểu đi xe ngây thơ này chắc cũng chỉ có mình Diêu Nhất còn làm.
Phó Xuyên liếc mắt nhìn chiếc xe đạp nát bươm của Diêu Nhất, im lặng một lúc mới trả lời:
“Chúng ta có thể đổi cho nhau”
“Không cần đâu, nhìn xe đạp của tớ hơi nát vậy thôi chứ rất rắn chắc đấy, từ lúc mua đến giờ chưa đi tu sửa lại quá một lần” Diêu Nhất vỗ vỗ chiếc xe đạp của mình cảm khái nói.
Chỉ là cô không biết lời nói quá ngạo mạn rất dễ bị vả mặt.
Phó Xuyên và Diêu Nhất cùng đạp xe về hướng trường học. Diêu Nhất lúc ban đầu rất nghiêm túc khống chế được chiếc xe đạp nhưng mà hiện thực lại quá tàn khốc, rất nhanh Diêu Nhất đã thụt lùi lại phía sau, còn đi không vững.
Phó Xuyên quay đầu lại nhìn thấy bộ dáng sắp ngã xuống của Diêu Nhất, may mắn là chân cô không ngắn trực tiếp chống trên mặt đất mới không té ngã.
“Xe của cậu sao vậy?” Phó Xuyên cho là xe đạp của Diêu Nhất có vấn đề, dừng xe lại quay đầu lại hỏi.
Diêu Nhất lảo đảo dữ vững thăng bằng, có chút miễn cưỡng nói:
“Không có việc gì đâu, trước kia tớ cũng đi như vậy”
“Có phải đầu xe hỏng rồi không?” Phó Xuyên nhìn tay lái của Diêu Nhất nói, vừa rồi cậu nhìn thấy rõ ràng lúc Diêu Nhất lái xe, đầu xe xiêu xiêu vẹo vẹo.
“Xe đạp vẫn tốt” Ánh mắt Diêu Nhất vô tội nói “Là kỹ thuật lái xe của tớ không ổn, chỉ là trước kia tớ cũng đi như vậy đến trường”
Hàng lông mày sạch sẽ đứng dưới ánh mặt trời càng thêm đẹp đẽ, cậu nghĩ một lát nói: “Cậu đạp đi trước đi, tôi đi ở phía sau”
“Oh” Diêu Nhất không hiểu dụng ý của Phó Xuyên, chỉ là cô cũng không ngại đạp đi trước.
Dọc đường đi, Phó Xuyên ở phía sau đề phòng lo lắng Diêu Nhất sẽ xảy ra chuyện gì.
Hai người rốt cuộc cũng đến trường, Diêu Nhất vẫn như bình thường khoá kỹ xe lại. Nhìn thấy sắc mặt khó nhìn của Phó Xuyên an ủi nói “Vẫn chưa quen à? Không sao cả, đạp vài lần là quen ấy mà”
Phó Xuyên nghiêm túc nói “Trước kia cậu đều là đạp kiểu thế này đến đây?”
“Đúng vậy” Diêu Nhất bỏ chìa khóa vào cặp của mình, còn quay hai vòng
“Trước kia tớ vẫn luôn đi như thế này, cũng rất nhanh đã đến trường rồi”
Hai người sóng vai đi vào trường vẫn sẽ bị người khác thấy, đáng tiếc là mọi người không chú ý tới khoảng cách ngắn ngủi giữa hai người, chỉ cho rằng hai bọn họ vừa đi đấu với nhau ở đâu đó về.
Tất cả mọi người đều khẳng định rằng Diêu Nhất và Phó Xuyên là đối thủ cạnh tranh với nhau.
Diêu Nhất cả buổi sáng đều rất vui vẻ, vì cô cảm thấy khoảng cách kế hoạch của mình lại gần hơn một bước, bây giờ chỉ cần bước gia tăng tình cảm giữa hai bọn họ nữa thôi.
Mà Phó Xuyên lại không vui vẻ như vậy, trong đầu cậu không ngừng nghĩ lại bộ dáng lúc đi xe đạp của Diêu Nhất. Lúc đó Phó Xuyên theo ở phía sau, Diêu Nhất lảo đảo một cái tim cậu liền đập mạnh một nhịp.
Học xong tiết buổi sáng, sau khi tan học Diêu Nhất vẫn ngồi nguyên vị trí không nhúc nhích, thuận tiện còn kéo tay Phó Xuyên
“Sao thế?” Phó Xuyên thấp giọng hỏi.
“Chúng ta đợi lát nữa rồi đi, bây giờ quá nhiều người” Ánh mắt Diêu Nhất vẫn còn dừng lại trên sách giáo khoa.
“Được, tùy cậu” Phó Xuyên cũng bất động, ngồi nguyên trên vị trí nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đại khái chừng mười phút sau, Diêu Nhất mới đứng dậy “Chúng ta đi thôi, chắc là tan không ít người rồi”
Phó Xuyên như bình thường đi theo ở phía sau, trong lòng lại tự hỏi làm cách nào để Diêu Nhất không cần đi xe đạp. Lảo đảo quá lợi hại, Phó Xuyên sợ cô sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng mà cậu cũng không có lập trường để nói ra, chỉ có thể đi theo sau lưng Diêu Nhất kéo gần khoảng cách giữa hai người, quan sát để cô không xảy ra chuyện thôi.
Diêu Nhất không biết người phía sau có hoài nghi rất lớn về kỹ thuật lái xe của cô, cô vô cùng muốn vui vẻ đạp xe về nhà thuận tiện vì ngôi vị top đầu của mình trong tương lai mà chuẩn bị.
“Rít..” Diêu Nhất vừa mới mở khoá chiếc xe đạp, muốn đẩy ra ngoài lại phát ra một trận âm thanh, chậc….
“Ấy” Diêu Nhất kỳ quái ngồi xổm xuống quan sát hồi lâu cuối cùng đưa ra kết luận: “Lốp xe hỏng rồi”
“Gọi điện người đến sửa?” Phó Xuyên đứng ở phía sau nói
Cuối cùng Diêu Nhất đẩy chiếc xe đạp của Phó Xuyên ra khỏi trường, Phó Xuyên đẩy xe của Diêu Nhất.
Ngay trước cửa trường có một tiệm sửa xe, lúc Phó Xuyên đẩy xe vào chủ tiệm xém chút nữa nhìn không ra là mẫu xe gì đây.
“Cháu đây là….” Chủ tiệm nhìn hồi lâu mới nhìn ra mẫu xe của Diêu Nhất “Xin lỗi, cháu phải thay lốp xe nhưng mẫu này không còn hàng nữa, ngày mai tới lấy được không?”
“Oh, vậy được rồi”
Diêu Nhất chỉ có thể đồng ý, cô quay đầu lại nói với Phó Xuyên “Cậu đạp xe về trước đi, tớ bắt xe bus quay về”
“Ghế sau của tôi ngồi được, tôi chở cậu quay về” Phó Xuyên rất trấn định nói “Xe buýt đợi cả nửa tiếng nữa cũng chưa đến, chúng ta về trước đi”
Diêu Nhất nhìn nhìn Phó Xuyên, ánh mắt dừng lại chỗ ngồi phía sau của chiếc xe đạp cái đệm mềm mại, hơi động lòng.
Dày một chỗ lớn như vậy ngồi lên chắc chắn sẽ rất thoải mái! Không giống như xe cô ngồi lên thật khó chịu.
“Được thôi” Diêu Nhất kéo kéo dây cặp, quyết định ngồi sau xe Phó Xuyên trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.