Chương 45
Hồng Thứ Bắc
14/02/2023
Diêu Nhất đứng ở một bên nhìn Phó Xuyên ngồi lên xe đạp, sau đó cũng chậm chạp dùng một tư thế tương tự như vậy ngồi vào phía sau.
Có chút kỳ quái, Diêu Nhất nhìn chằm chằm bóng dáng Phó Xuyên phía trước nghĩ thầm.
“…… Diêu Nhất?” Phó Xuyên căn bản muốn quay lại nhìn xem Diêu Nhất đã ngồi ổn định chưa, kết quả là nhìn thấy cô thật nghiêm túc ngồi ở đằng sau.
“Oh” Diêu Nhất thăm dò gật đầu với ánh mắt của Phó Xuyên.
Trong lòng Phó Xuyên thở dài, nhưng trên mặt lại nhàn nhạt nói: “Cậu ngồi nghiêng một bên sẽ dễ chịu hơn một chút đấy”
Trước tiên không nói đến dáng ngồi này của Diêu Nhất có bao nhiêu ngu ngốc, mà cô ngồi như vậy hai chân đều chạm xuống đất sẽ không thoải mái.
Diêu Nhất hiển nhiên không có phản ứng lại, mở to hai mắt mờ mịt nhìn Phó Xuyên.
Vừa vặn lúc này có một nam sinh đang chở bạn gái mình đi ngang qua, Phó Xuyên chỉ vào nữ sinh đang ngồi ở phía sau nói “Giống như cậu ấy vậy”
Diêu Nhất nhìn qua, thật cẩn thận quan sát một lần thẳng đến khi bọn họ biến mất khỏi tầm mắt của cô. Cuối cùng một lần nữa đứng lên:
“Oh, là như vậy sao?”
Phó Xuyên nhìn Diêu Nhất ngồi nghiêng người xong rồi gật đầu “Ngồi cho vững, tôi đi đấy”
“Ừm” Diêu Nhất cực kỳ tự nhiên học nữ sinh vừa rồi nắm lấy đồng phục của Phó Xuyên.
Người Phó Xuyên cứng đờ, rất nhanh lại khôi phục lại bình thường, bình tĩnh đạp đi.
“Kỹ thuật lái xe của cậu thật tốt, không biết vì sao mà tớ lái xe lắc lư dữ vậy nữa” Diêu Nhất ngồi ở phía sau khen ngợi nói.
Phó Xuyên nhớ đến bộ dáng lái xe ngày hôm nay của Diêu Nhất nhịn không được nói: “Sau này tôi có thể chở cậu, nhìn cậu lái xe quá nguy hiểm”
Lời cậu vừa nói ra xong bắt đầu hối hận rồi, ý tứ quá rõ ràng.
Nhưng mà Diêu Nhất hiển nhiên không nhận ra được, ngược lại hai mắt còn sáng ngời cô cảm thấy chủ ý này cũng tốt đấy chứ. Ngồi ở phía sau có thể tự ngẫm nghĩ mấy bộ đề, hơn nữa ….. vừa lúc có thể thúc đẩy tình cảm giữa hai bọn họ.
“Được thôi” Diêu Nhất lập tức đồng ý.
Tay cầm tay lái của Phó Xuyên nắm thật chặt, có chút ngoài dự liệu của cậu, trên mặt lại bắt đầu mang theo một chút ý cười.
“Phó Xuyên, bình thường cậu thích ăn cái gì?” Diêu Nhất giống như đang nói chuyện phiếm hỏi.
“Cậu thì sao?” Phó Xuyên mang vấn đề vứt về lại.
Diêu Nhất nắm lấy áo của Phó Xuyên, ngồi ở phía sau nhớ xem mình thích ăn món gì:
“Mẹ tớ làm hạt dẻ xào gà rất ngon, ừm……còn có trứng tôm măng mùa đông nữa”
Lại nói ra cả một mớ rồi, Diêu Nhất mới phản ứng lại chưa nghe thấy Phó Xuyên nói thích ăn gì, vội vàng nói “Tớ nói rồi, đến lượt cậu đấy”
Khoé môi Phó Xuyên cong lên một vòng cung nhỏ, lên tiếng mang theo chút ý cười nói
“Tôi ấy à, sao cũng được cả”
Không đợi Diêu Nhất cau mày Phó Xuyên đã nói tiếp “Mấy món mà cậu nói đó tôi rất muốn thử xem”
Lần này cuối cùng Diêu Nhất cũng bắt được trọng tâm câu chuyện:
“Tớ có thể đưa cậu đi ăn, trong thành phố có một quán cơm đồ ăn rất chuẩn ấy”
“Có phải làm phiền cậu quá không?” Phó Xuyên dừng lại ở ngã tư chờ đèn xanh quay đầu lại hỏi.
Diêu Nhất ngẩng đầu vội nói: “Không phiền đâu, không phiền đâu! Cuối tuần tớ có thể đưa cậu đi” Như vậy có thể tăng tình cảm giữa hai họn họ rồi, đến lúc đó yêu đương chắc chắn sẽ dễ hơn nhiều.
Nghĩ đến chỉ một ngày mà mình đã tiến triển nhanh thế này, ánh mắt Diêu Nhất ngập tràn đắc ý.
Phó Xuyên làm bộ không nhìn biểu cảm trên mặt Diêu Nhất sắp tràn ra ngoài ‘Cùng tớ đi đi’ kia, quay đầu lại nhìn đèn xanh đèn đỏ nói “Cuối tuần rồi nói sau, tôi vẫn chưa chắc chắn là có thời gian hay không”
“Oh” Nháy mắt tâm tình Diêu Nhất liền hạ xuống, nắm lấy áo Phó Xuyên không nói lời nào.
Lên đường bình đưa Diêu Nhất về đến dưới lầu, Phó Xuyên nhìn thấy Diêu Nhất không mấy vui vẻ nhịn không được đưa tay giữ cô lại “Cuối tuần mấy giờ?”
Diêu Nhất xoay người lại ngây người một lúc, sắc mặt lại một lần nữa tươi cười “Cậu muốn đi cùng tớ sao?”
Phó Xuyên biết rõ mấy ngày nay Diêu Nhất đối với cậu là nhiệt tình quá mức, lại vẫn muốn gần gũi hơn với cô một chút.
“Ừm, tôi vừa nghĩ lại xem, cuối tuần cũng không có chuyện gì quan trọng cả”
Diêu Nhất nhảy nhót trong lòng lại làm như mình rất bình tĩnh nói “Vậy 10h thì sao?”
“Đều được” Phó Xuyên gật đầu đồng ý.
Diêu Nhất cong mắt cười “Tớ về nhà đây, cậu cũng về sớm chút nhé”
Đến lúc đó hỏi cậu thích thứ gì, tặng cậu nhiều đồ cậu thích hơn, như vậy Phó Xuyên chắc chắn sẽ thích cô, trở thành bạn trai bạn gái với nhau không phải hợp logic rồi sao?
Diêu Nhất vừa đi lên cầu thanh vừa nghĩ, một lát sau cô gục mặt xuống.
Mua đồ thì phải cần có tiền, thoạt nhìn đồ Phó Xuyên thích phải rất đắt! Vậy không phải cô phải đem tiền kiếm được hồi hè ra à, thế thì tập san toán học phải làm sao bây giờ?
Nửa vui sướng nửa buồn rầu Diêu Nhất đẩy cửa nhà ra, thấy biểu tình kỳ kỳ quái quái trên mặt cô, ba Diêu đang ngồi trên sô pha đọc báo thử dò hỏi:
“Làm sao vậy?”
“Muốn mua quà cho bạn, nhưng lại chẳng có bao nhiêu tiền cả ạ” Diêu Nhất thả cặp xách, lẩm bẩm nói.
Bởi vì trước kia ba Diêu từ chối cho cô quá nhiều tiền mua sách, sau này cô lại không thể xin tiền trong nhà nữa.
“Mua quà cho bạn?” Ba Diêu ngẩn người, vui vẻ nói “Con muốn bao nhiêu tiền ba cho con”
Chỉ cần đứa nhỏ này không phải là cả ngày tiêu tiền trên việc học thì ông rất vui vẻ chi tiền, dù sao thì trong nhà cũng không thiếu tiền.
Diêu Nhất nghi ngờ nhìn thoáng qua ba mình, không ngờ hôm nay ba hào phóng vậy.
“Nhất Nhất, hôm nay xe con đâu?” Lâm Tú Ngọc đi từ dưới lầu lên không nhìn thấy chiếc xe đạp nát bươm kia của Diêu Nhất.
“Oh, nó hỏng rồi, mang đi sửa rồi ạ” Diêu Nhất quay đầu giải thích với mẹ mình.
“Vậy còn sửa làm gì, ném luôn đi” Lâm Tú Ngọc bất đắc dĩ nói “Đã hư thành cái dạng gì rồi chứ”
“Chính là sửa lại là có thể đi được mà” Diêu Nhất nhỏ giọng nói “Mua lại rất đắt”
Lâm Tú Ngọc bất lực với sự bướng bỉnh này của Diêu Nhất nhưng lại không thể nào trách cô.
“Thế quay về bằng cách nào đấy? Ngồi xe buýt à, lần sau trực tiếp gọi taxi về nhà” Lâm Tú Ngọc nhớ lại nhiều lúc thấy xe buýt ở ven đường trên đó chen chúc đầy người liền đau lòng cho con gái mình.
Diêu Nhất lắc đầu “Không có, ngồi xe bạn học quay về ạ”
“Bạn học?” Ba Diêu rất có hứng thú
“Hình như Nhất Nhất ở cấp ba kết giao không ít bạn”
“Là Phó Xuyên ấy, cậu ấy chuyển nhà vì phải học tiết tự học buổi tối” Diêu Nhất giải thích nói.
“Thì ra là đứa nhỏ kia” Lâm Tú Ngọc theo bản năng nghĩ là chú Lý lái xe tiện đường đưa Diêu Nhất quay về luôn.
Ba Diêu chủ động nói “Buổi chiều muốn ba đưa đi học không?”
“Không được, ba bận việc của mình đi, Phó Xuyên nói buổi chiều đợi con rồi cùng đi học” Diêu Nhất nhìn tin nhắn vừa đến trong điện thoại ngẩng đầu nói.
Ba mẹ Diêu đều mong muốn Diêu Nhất có thể giao lưu với bạn bè nhiều hơn, cho nên không cảm thấy phiền phức với người khác mà còn rất vui vẻ khi Phó Xuyên có thể lui tới với Diêu Nhất.
“Khi nào được thì mời tiểu Phó đến nhà mình ăn cơm” Lâm Tú Ngọc sờ sờ đầu con gái mình nhẹ nhàng nói.
“Biết rồi ạ” Diêu Nhất nhỏ giọng đồng ý.
______
“Lùi lại?!” Trong điện thoại là một giọng nam không thể tin được “Lần này chúng ta đã hạ quyết tâm sẽ thảo luận cùng nhau, sao đột nhiên lại….”
Phó Xuyên cắt đứt lời đối phương “Trước kia cũng chỉ là dự định bây giờ không tính là lùi lại, bên này tôi có chút việc, mọi người ổn định trước, tuần sau tôi lại quay về”
“…. Được rồi” Người bên kia tuy là bất đắc dĩ nhưng vẫn biết Phó Xuyên vẫn đang là học sinh, thời gian không được tự do.
“Thiếu gia, buổi chiều tôi đưa cậu đến trường học nhé” Chú Lý đi lên gõ cửa “Dự báo thời tiết đã nói sẽ có mưa”
Phó Xuyên ngắt điện thoại, nghe thấy âm thanh bên ngoài của chú Lý nhíu nhíu mày, mở điện thoại xem quả nhiên dự báo buổi chiều sẽ có mưa.
[Buổi chiều có mưa, chú Lý lái xe đưa đến trường, tôi ở dưới lầu đợi cậu]
Phó Xuyên gửi xong tin nhắn cũng không ôm hy vọng là Diêu Nhất sẽ đồng ý, cô vẫn luôn là người không thích làm phiền người khác.
Chỉ một lát sau, Phó Xuyên không những nhận được tin nhắn đồng ý từ Diêu Nhất còn có tin nhắn cô bảo cậu mặc nhiều quần áo không cẩn thận bị cảm lạnh.
Biểu hiện của Diêu Nhất quá kỳ lạ, Phó Xuyên nhớ lại mấy ngày sau khi cô luôn nhìn lén mình hình như thái độ liền bắt đầu thay đổi.
Phó Xuyên ngồi ở đầu giường, đưa tay sờ sờ hai chú búp bê bằng gốm sứ trên tủ đầu giường, nghĩ thầm mặc kệ Diêu Nhất muốn làm gì, cậu đều không sao cả.
Lúc Diêu Nhất ra ngoài trên ngườ còn mặc nhiều thêm một ít quần áo trong đồng phục học sinh. Cô từ nhỏ đã không cần ba mẹ nhắc mặc thêm quần áo bao giờ, bọn họ còn chưa phản ứng thì cô đã quấn một chiếc áo len dày.
Đồng phục vẫn rất tốt, Diêu Nhất thích nhất là đồng phục to to rộng rộng, đặc biệt có thể nhét đồ vào!
Giống như mấy bộ quần áo mẹ Diêu Nhất mua cho, nó rất đẹp đấy nhưng nhét đồ vào không được mấy bộ, nên Diêu Nhất không thích mặc chúng.
Lúc ra khỏi cửa vẫn chưa mưa nhưng gió đã bắt đầu thổi lên.
“Thiếu gia, xem ra hôm nay trời trở lạnh rồi” Chú Lý ấn cần gạt, gạt mấy chiếc lá khô trên cửa kính xe xuống.
Phó Xuyên lơ đãng đáp lại, bỗng nhiên thấy từ xa có một bóng người “tròn vo” đi từ trên xuống, lập tức xuống mở cửa xe ra đón.
Diêu Nhất “trang bị” cả người giống như đã bắt đầu qua mùa đông rồi vậy, xuống dưới lầu vẫn bị gió thổi đến run lên hai lần.
“Sao cậu lại mặc ít thế này, không lạnh à?” Diêu Nhất sợ lạnh, nên cho rằng mọi người cũng giống nhau sợ lạnh như vậy.
Phó Xuyên không đáp lời lại, chỉ là vươn tay mấy khớp xương rõ ràng kéo khoá đồng phục của Diêu Nhất cao lên. Theo Phó Xuyên nhìn thì là mặc dù Diêu Nhất mặc nhiều nhưng mấy chỗ cần tránh bị gió thổi lạnh không được che lại, chẳng hạn như cổ.
Diêu Nhất đi theo phía sau Phó Xuyên, nhìn chằm chằm tóc dài của cậu ánh mắt có chút hâm mộ.
Tóc dài ở mùa đông vẫn là rất tốt, có thể chống lạnh.
“Nếu tóc của tớ cũng dài như cậu thì tốt rồi” Diêu Nhất bất tri bất giác đem lời trong lòng nói ra.
Phó Xuyên quay đầu lại hỏi: “Vì sao không để tóc dài, chỉ cần không cắt là rất nhanh đã dài ra rồi”
Diêu Nhất mang theo bôn dáng có chút tủi thân lẩm bẩm nói “Tóc quá dài tớ không chải được đâu”
Không những không chải được, mà tay chân cô còn lóng ngóng da đầu lại mẫn cảm. Xuống tay hơi mạnh một chút, da đầu liền vô cùng đau đớn, hơn nữa cô cũng không muốn lãng phí thời gian vào việc này. Dứt khoát lên cấp ba là đi cạo luôn.
Nhưng mà, bây giờ tóc Diêu Nhất đã dài đến cổ, nhiều lúc tóc xát vào làm cổ ngứa.
Phó Xuyên dừng chân lại, đưa tay sờ lên tóc Diêu Nhất. Tóc của cô chạm vào hơi thô ráp nhưng không cứng, hẳn là chỉ đơn giản là không xử lý tốt thôi.
Diêu Nhất ngẩng đầu nhìn Phó Xuyên, cũng không nhận ra động tác này ái muội, cô cũng duỗi tay sờ lên tóc Phó Xuyên “Tóc cậu mềm thật đấy, tóc của tớ sờ lên một chút cũng không thích”
Phó Xuyên “ừm” một tiếng, không để ý đến lời nói “đùa giỡn” của cô.
Hai người ngồi vào xe, Diêu Nhất ý muốn lấy bài tập ra làm lại bị Phó Xuyên ngăn cản.
“Ở trong xe đọc sách không tốt cho mắt” Phó Xuyên che khuất sách Diêu Nhất vừa mới mở ra nói.
“Tớ chỉ xem một lát thôi” Diêu Nhất rút sách ra, ý đồ giải thích.
“Không được” Phó Xuyên nhíu mày khép sách của Diêu Nhất lại, đến phòng học rồi xem “Cũng không thiếu một lúc này”
Cuối cùng Diêu Nhất mang theo tức giận cất sách vào lại trong cặp, trừng mắt nhìn Phó Xuyên, nhắm mắt đi ngủ.
Phó Xuyên chắc chắn là không muốn nhìn cô tự học, sợ cô vượt qua cậu! Diêu Nhất chắc chắn trong lòng.
Nhưng mà đợi sau khi bọn họ nói chuyện yêu đương rồi, thành tích của Phó Xuyên sẽ thẳng tắp giảm xuống, đến lúc đó….
Nghĩ như vậy khoé môi Diêu Nhất chậm rãi giương lên.
Tác giả có lời muốn nói: Phó Xuyên: Diêu Diêu cậu sờ cả đời cũng được ^_^
Có chút kỳ quái, Diêu Nhất nhìn chằm chằm bóng dáng Phó Xuyên phía trước nghĩ thầm.
“…… Diêu Nhất?” Phó Xuyên căn bản muốn quay lại nhìn xem Diêu Nhất đã ngồi ổn định chưa, kết quả là nhìn thấy cô thật nghiêm túc ngồi ở đằng sau.
“Oh” Diêu Nhất thăm dò gật đầu với ánh mắt của Phó Xuyên.
Trong lòng Phó Xuyên thở dài, nhưng trên mặt lại nhàn nhạt nói: “Cậu ngồi nghiêng một bên sẽ dễ chịu hơn một chút đấy”
Trước tiên không nói đến dáng ngồi này của Diêu Nhất có bao nhiêu ngu ngốc, mà cô ngồi như vậy hai chân đều chạm xuống đất sẽ không thoải mái.
Diêu Nhất hiển nhiên không có phản ứng lại, mở to hai mắt mờ mịt nhìn Phó Xuyên.
Vừa vặn lúc này có một nam sinh đang chở bạn gái mình đi ngang qua, Phó Xuyên chỉ vào nữ sinh đang ngồi ở phía sau nói “Giống như cậu ấy vậy”
Diêu Nhất nhìn qua, thật cẩn thận quan sát một lần thẳng đến khi bọn họ biến mất khỏi tầm mắt của cô. Cuối cùng một lần nữa đứng lên:
“Oh, là như vậy sao?”
Phó Xuyên nhìn Diêu Nhất ngồi nghiêng người xong rồi gật đầu “Ngồi cho vững, tôi đi đấy”
“Ừm” Diêu Nhất cực kỳ tự nhiên học nữ sinh vừa rồi nắm lấy đồng phục của Phó Xuyên.
Người Phó Xuyên cứng đờ, rất nhanh lại khôi phục lại bình thường, bình tĩnh đạp đi.
“Kỹ thuật lái xe của cậu thật tốt, không biết vì sao mà tớ lái xe lắc lư dữ vậy nữa” Diêu Nhất ngồi ở phía sau khen ngợi nói.
Phó Xuyên nhớ đến bộ dáng lái xe ngày hôm nay của Diêu Nhất nhịn không được nói: “Sau này tôi có thể chở cậu, nhìn cậu lái xe quá nguy hiểm”
Lời cậu vừa nói ra xong bắt đầu hối hận rồi, ý tứ quá rõ ràng.
Nhưng mà Diêu Nhất hiển nhiên không nhận ra được, ngược lại hai mắt còn sáng ngời cô cảm thấy chủ ý này cũng tốt đấy chứ. Ngồi ở phía sau có thể tự ngẫm nghĩ mấy bộ đề, hơn nữa ….. vừa lúc có thể thúc đẩy tình cảm giữa hai bọn họ.
“Được thôi” Diêu Nhất lập tức đồng ý.
Tay cầm tay lái của Phó Xuyên nắm thật chặt, có chút ngoài dự liệu của cậu, trên mặt lại bắt đầu mang theo một chút ý cười.
“Phó Xuyên, bình thường cậu thích ăn cái gì?” Diêu Nhất giống như đang nói chuyện phiếm hỏi.
“Cậu thì sao?” Phó Xuyên mang vấn đề vứt về lại.
Diêu Nhất nắm lấy áo của Phó Xuyên, ngồi ở phía sau nhớ xem mình thích ăn món gì:
“Mẹ tớ làm hạt dẻ xào gà rất ngon, ừm……còn có trứng tôm măng mùa đông nữa”
Lại nói ra cả một mớ rồi, Diêu Nhất mới phản ứng lại chưa nghe thấy Phó Xuyên nói thích ăn gì, vội vàng nói “Tớ nói rồi, đến lượt cậu đấy”
Khoé môi Phó Xuyên cong lên một vòng cung nhỏ, lên tiếng mang theo chút ý cười nói
“Tôi ấy à, sao cũng được cả”
Không đợi Diêu Nhất cau mày Phó Xuyên đã nói tiếp “Mấy món mà cậu nói đó tôi rất muốn thử xem”
Lần này cuối cùng Diêu Nhất cũng bắt được trọng tâm câu chuyện:
“Tớ có thể đưa cậu đi ăn, trong thành phố có một quán cơm đồ ăn rất chuẩn ấy”
“Có phải làm phiền cậu quá không?” Phó Xuyên dừng lại ở ngã tư chờ đèn xanh quay đầu lại hỏi.
Diêu Nhất ngẩng đầu vội nói: “Không phiền đâu, không phiền đâu! Cuối tuần tớ có thể đưa cậu đi” Như vậy có thể tăng tình cảm giữa hai họn họ rồi, đến lúc đó yêu đương chắc chắn sẽ dễ hơn nhiều.
Nghĩ đến chỉ một ngày mà mình đã tiến triển nhanh thế này, ánh mắt Diêu Nhất ngập tràn đắc ý.
Phó Xuyên làm bộ không nhìn biểu cảm trên mặt Diêu Nhất sắp tràn ra ngoài ‘Cùng tớ đi đi’ kia, quay đầu lại nhìn đèn xanh đèn đỏ nói “Cuối tuần rồi nói sau, tôi vẫn chưa chắc chắn là có thời gian hay không”
“Oh” Nháy mắt tâm tình Diêu Nhất liền hạ xuống, nắm lấy áo Phó Xuyên không nói lời nào.
Lên đường bình đưa Diêu Nhất về đến dưới lầu, Phó Xuyên nhìn thấy Diêu Nhất không mấy vui vẻ nhịn không được đưa tay giữ cô lại “Cuối tuần mấy giờ?”
Diêu Nhất xoay người lại ngây người một lúc, sắc mặt lại một lần nữa tươi cười “Cậu muốn đi cùng tớ sao?”
Phó Xuyên biết rõ mấy ngày nay Diêu Nhất đối với cậu là nhiệt tình quá mức, lại vẫn muốn gần gũi hơn với cô một chút.
“Ừm, tôi vừa nghĩ lại xem, cuối tuần cũng không có chuyện gì quan trọng cả”
Diêu Nhất nhảy nhót trong lòng lại làm như mình rất bình tĩnh nói “Vậy 10h thì sao?”
“Đều được” Phó Xuyên gật đầu đồng ý.
Diêu Nhất cong mắt cười “Tớ về nhà đây, cậu cũng về sớm chút nhé”
Đến lúc đó hỏi cậu thích thứ gì, tặng cậu nhiều đồ cậu thích hơn, như vậy Phó Xuyên chắc chắn sẽ thích cô, trở thành bạn trai bạn gái với nhau không phải hợp logic rồi sao?
Diêu Nhất vừa đi lên cầu thanh vừa nghĩ, một lát sau cô gục mặt xuống.
Mua đồ thì phải cần có tiền, thoạt nhìn đồ Phó Xuyên thích phải rất đắt! Vậy không phải cô phải đem tiền kiếm được hồi hè ra à, thế thì tập san toán học phải làm sao bây giờ?
Nửa vui sướng nửa buồn rầu Diêu Nhất đẩy cửa nhà ra, thấy biểu tình kỳ kỳ quái quái trên mặt cô, ba Diêu đang ngồi trên sô pha đọc báo thử dò hỏi:
“Làm sao vậy?”
“Muốn mua quà cho bạn, nhưng lại chẳng có bao nhiêu tiền cả ạ” Diêu Nhất thả cặp xách, lẩm bẩm nói.
Bởi vì trước kia ba Diêu từ chối cho cô quá nhiều tiền mua sách, sau này cô lại không thể xin tiền trong nhà nữa.
“Mua quà cho bạn?” Ba Diêu ngẩn người, vui vẻ nói “Con muốn bao nhiêu tiền ba cho con”
Chỉ cần đứa nhỏ này không phải là cả ngày tiêu tiền trên việc học thì ông rất vui vẻ chi tiền, dù sao thì trong nhà cũng không thiếu tiền.
Diêu Nhất nghi ngờ nhìn thoáng qua ba mình, không ngờ hôm nay ba hào phóng vậy.
“Nhất Nhất, hôm nay xe con đâu?” Lâm Tú Ngọc đi từ dưới lầu lên không nhìn thấy chiếc xe đạp nát bươm kia của Diêu Nhất.
“Oh, nó hỏng rồi, mang đi sửa rồi ạ” Diêu Nhất quay đầu giải thích với mẹ mình.
“Vậy còn sửa làm gì, ném luôn đi” Lâm Tú Ngọc bất đắc dĩ nói “Đã hư thành cái dạng gì rồi chứ”
“Chính là sửa lại là có thể đi được mà” Diêu Nhất nhỏ giọng nói “Mua lại rất đắt”
Lâm Tú Ngọc bất lực với sự bướng bỉnh này của Diêu Nhất nhưng lại không thể nào trách cô.
“Thế quay về bằng cách nào đấy? Ngồi xe buýt à, lần sau trực tiếp gọi taxi về nhà” Lâm Tú Ngọc nhớ lại nhiều lúc thấy xe buýt ở ven đường trên đó chen chúc đầy người liền đau lòng cho con gái mình.
Diêu Nhất lắc đầu “Không có, ngồi xe bạn học quay về ạ”
“Bạn học?” Ba Diêu rất có hứng thú
“Hình như Nhất Nhất ở cấp ba kết giao không ít bạn”
“Là Phó Xuyên ấy, cậu ấy chuyển nhà vì phải học tiết tự học buổi tối” Diêu Nhất giải thích nói.
“Thì ra là đứa nhỏ kia” Lâm Tú Ngọc theo bản năng nghĩ là chú Lý lái xe tiện đường đưa Diêu Nhất quay về luôn.
Ba Diêu chủ động nói “Buổi chiều muốn ba đưa đi học không?”
“Không được, ba bận việc của mình đi, Phó Xuyên nói buổi chiều đợi con rồi cùng đi học” Diêu Nhất nhìn tin nhắn vừa đến trong điện thoại ngẩng đầu nói.
Ba mẹ Diêu đều mong muốn Diêu Nhất có thể giao lưu với bạn bè nhiều hơn, cho nên không cảm thấy phiền phức với người khác mà còn rất vui vẻ khi Phó Xuyên có thể lui tới với Diêu Nhất.
“Khi nào được thì mời tiểu Phó đến nhà mình ăn cơm” Lâm Tú Ngọc sờ sờ đầu con gái mình nhẹ nhàng nói.
“Biết rồi ạ” Diêu Nhất nhỏ giọng đồng ý.
______
“Lùi lại?!” Trong điện thoại là một giọng nam không thể tin được “Lần này chúng ta đã hạ quyết tâm sẽ thảo luận cùng nhau, sao đột nhiên lại….”
Phó Xuyên cắt đứt lời đối phương “Trước kia cũng chỉ là dự định bây giờ không tính là lùi lại, bên này tôi có chút việc, mọi người ổn định trước, tuần sau tôi lại quay về”
“…. Được rồi” Người bên kia tuy là bất đắc dĩ nhưng vẫn biết Phó Xuyên vẫn đang là học sinh, thời gian không được tự do.
“Thiếu gia, buổi chiều tôi đưa cậu đến trường học nhé” Chú Lý đi lên gõ cửa “Dự báo thời tiết đã nói sẽ có mưa”
Phó Xuyên ngắt điện thoại, nghe thấy âm thanh bên ngoài của chú Lý nhíu nhíu mày, mở điện thoại xem quả nhiên dự báo buổi chiều sẽ có mưa.
[Buổi chiều có mưa, chú Lý lái xe đưa đến trường, tôi ở dưới lầu đợi cậu]
Phó Xuyên gửi xong tin nhắn cũng không ôm hy vọng là Diêu Nhất sẽ đồng ý, cô vẫn luôn là người không thích làm phiền người khác.
Chỉ một lát sau, Phó Xuyên không những nhận được tin nhắn đồng ý từ Diêu Nhất còn có tin nhắn cô bảo cậu mặc nhiều quần áo không cẩn thận bị cảm lạnh.
Biểu hiện của Diêu Nhất quá kỳ lạ, Phó Xuyên nhớ lại mấy ngày sau khi cô luôn nhìn lén mình hình như thái độ liền bắt đầu thay đổi.
Phó Xuyên ngồi ở đầu giường, đưa tay sờ sờ hai chú búp bê bằng gốm sứ trên tủ đầu giường, nghĩ thầm mặc kệ Diêu Nhất muốn làm gì, cậu đều không sao cả.
Lúc Diêu Nhất ra ngoài trên ngườ còn mặc nhiều thêm một ít quần áo trong đồng phục học sinh. Cô từ nhỏ đã không cần ba mẹ nhắc mặc thêm quần áo bao giờ, bọn họ còn chưa phản ứng thì cô đã quấn một chiếc áo len dày.
Đồng phục vẫn rất tốt, Diêu Nhất thích nhất là đồng phục to to rộng rộng, đặc biệt có thể nhét đồ vào!
Giống như mấy bộ quần áo mẹ Diêu Nhất mua cho, nó rất đẹp đấy nhưng nhét đồ vào không được mấy bộ, nên Diêu Nhất không thích mặc chúng.
Lúc ra khỏi cửa vẫn chưa mưa nhưng gió đã bắt đầu thổi lên.
“Thiếu gia, xem ra hôm nay trời trở lạnh rồi” Chú Lý ấn cần gạt, gạt mấy chiếc lá khô trên cửa kính xe xuống.
Phó Xuyên lơ đãng đáp lại, bỗng nhiên thấy từ xa có một bóng người “tròn vo” đi từ trên xuống, lập tức xuống mở cửa xe ra đón.
Diêu Nhất “trang bị” cả người giống như đã bắt đầu qua mùa đông rồi vậy, xuống dưới lầu vẫn bị gió thổi đến run lên hai lần.
“Sao cậu lại mặc ít thế này, không lạnh à?” Diêu Nhất sợ lạnh, nên cho rằng mọi người cũng giống nhau sợ lạnh như vậy.
Phó Xuyên không đáp lời lại, chỉ là vươn tay mấy khớp xương rõ ràng kéo khoá đồng phục của Diêu Nhất cao lên. Theo Phó Xuyên nhìn thì là mặc dù Diêu Nhất mặc nhiều nhưng mấy chỗ cần tránh bị gió thổi lạnh không được che lại, chẳng hạn như cổ.
Diêu Nhất đi theo phía sau Phó Xuyên, nhìn chằm chằm tóc dài của cậu ánh mắt có chút hâm mộ.
Tóc dài ở mùa đông vẫn là rất tốt, có thể chống lạnh.
“Nếu tóc của tớ cũng dài như cậu thì tốt rồi” Diêu Nhất bất tri bất giác đem lời trong lòng nói ra.
Phó Xuyên quay đầu lại hỏi: “Vì sao không để tóc dài, chỉ cần không cắt là rất nhanh đã dài ra rồi”
Diêu Nhất mang theo bôn dáng có chút tủi thân lẩm bẩm nói “Tóc quá dài tớ không chải được đâu”
Không những không chải được, mà tay chân cô còn lóng ngóng da đầu lại mẫn cảm. Xuống tay hơi mạnh một chút, da đầu liền vô cùng đau đớn, hơn nữa cô cũng không muốn lãng phí thời gian vào việc này. Dứt khoát lên cấp ba là đi cạo luôn.
Nhưng mà, bây giờ tóc Diêu Nhất đã dài đến cổ, nhiều lúc tóc xát vào làm cổ ngứa.
Phó Xuyên dừng chân lại, đưa tay sờ lên tóc Diêu Nhất. Tóc của cô chạm vào hơi thô ráp nhưng không cứng, hẳn là chỉ đơn giản là không xử lý tốt thôi.
Diêu Nhất ngẩng đầu nhìn Phó Xuyên, cũng không nhận ra động tác này ái muội, cô cũng duỗi tay sờ lên tóc Phó Xuyên “Tóc cậu mềm thật đấy, tóc của tớ sờ lên một chút cũng không thích”
Phó Xuyên “ừm” một tiếng, không để ý đến lời nói “đùa giỡn” của cô.
Hai người ngồi vào xe, Diêu Nhất ý muốn lấy bài tập ra làm lại bị Phó Xuyên ngăn cản.
“Ở trong xe đọc sách không tốt cho mắt” Phó Xuyên che khuất sách Diêu Nhất vừa mới mở ra nói.
“Tớ chỉ xem một lát thôi” Diêu Nhất rút sách ra, ý đồ giải thích.
“Không được” Phó Xuyên nhíu mày khép sách của Diêu Nhất lại, đến phòng học rồi xem “Cũng không thiếu một lúc này”
Cuối cùng Diêu Nhất mang theo tức giận cất sách vào lại trong cặp, trừng mắt nhìn Phó Xuyên, nhắm mắt đi ngủ.
Phó Xuyên chắc chắn là không muốn nhìn cô tự học, sợ cô vượt qua cậu! Diêu Nhất chắc chắn trong lòng.
Nhưng mà đợi sau khi bọn họ nói chuyện yêu đương rồi, thành tích của Phó Xuyên sẽ thẳng tắp giảm xuống, đến lúc đó….
Nghĩ như vậy khoé môi Diêu Nhất chậm rãi giương lên.
Tác giả có lời muốn nói: Phó Xuyên: Diêu Diêu cậu sờ cả đời cũng được ^_^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.