Chương 1
Nhan Chiêu Hàm
09/04/2024
"Đưa mắt nhìn lại, bên dưới tế đàn thấm đẫm màu máu, thi thể nằm ngổn ngang trong vũng máu.
Shana đè lại vùng bụng đang chảy máu ồ ạt, cô cảm giác sinh mạng cũng đang dần trôi theo dòng máu chảy ra. Nhưng cô vẫn cố gắng vất vả đứng dậy, mong muốn phân biệt ra khuôn mặt quen thuộc của những thầy cô và bạn học ngày xưa trong đống thi thể dưới tế đàn này.
Dorothy, Katherine, Hannah, Emilia, đây đều là bạn của Shana. Họ từng là những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng bây giờ khuôn mặt họ đều hoặc xanh đen hoặc tái nhợt, phơi thân trong biển máu, mắt trợn to, chết không nhắm mắt.
Ánh mắt Shana hơi di chuyển qua một bên tế đàn, giáo viên của cô, kiêm hiệu trưởng ngôi trường này, phu nhân Hilda Stein dựa vào tường đá đứng thẳng mà chết cứng, tựa như một cột muối. Cho dù cái chết đã tìm đến nhưng nàng vẫn giữ tư thế ưu nhã, dáng người thẳng tắp.
Tại sao... Tại sao nghi thức lại thất bại... Các cô đã cố gắng nhiều đến thế, từng tế phẩm đều đã qua dày công lựa chọn. Tại sao khi nữ thần cuối cùng cũng hạ phàm rồi lại không ban cho các cô phần thưởng để các cô hân hoan, mà lại là tàn sát đẫm máu...
Shana ho ra một búng máu, ngước mắt lên nhìn, điều cô thấy, sẽ trở thành hình ảnh cuối cùng của cuộc đời cô. Ở trên tế đàn cách đó không xa, trước bức màn nhung bằng lông thiên nga màu đỏ thẫm có một bóng dáng màu đen xuất hiện, một ác ma chân chính. Đó chính là nữ thần mà các cô muốn triệu hồi, một ác ma tà thần ---
Nữ thần bóng tối, Hecate.
End."
Đào Nhạc Tư cầm sách nhíu mày, lúc cô nhìn thấy chữ "End" này liền có cảm giác mình vừa phải nhận một triệu điểm bạo kích.
End rồi? Tại sao lại End? Sao lại End được?
Tất cả nhân vật quan trọng đều chết hết, vậy là tiểu thuyết kết thúc rồi à?
Cô không cam lòng lật vài trang cuối sách, mong chờ phía sau còn có ngoại truyện hoặc một câu nói ngắn gọn của tác giả kiểu như "Còn có tập hai, mong các bạn hãy đợi" các loại. Nhưng mặt sau sách chỉ có bảng mục lục và số liệu xuất bản, nội dung câu chuyện đã dừng sau khi toàn bộ nhân vật đều bị diệt.
Đào Nhạc Tư lật bìa sách lại, nhìn mấy chữ "Giá: 38 đồng" thật to, không khỏi kêu rên một tiếng.
"Mình lại mua phải một cuốn tiểu thuyết...!"
Nói ngắn gọn, mấy ngày trước Đào Nhạc Tư đi dạo phố có đi ngang qua một tiệm sách, thấy trong tiệm đang trưng bày một quyển tiểu thuyết khủng bố 《 Học Viện Kinh Dị 》.
Quyển sách này là tác phẩm mới nhất của tác giả chuyên về tiểu thuyết kinh dị mới nổi S.B.Ace mấy năm gần đây, bìa sách tinh xảo, thiết kế hấp dẫn, hơn nữa trên gáy sách cũng có viết rõ ràng một bậc thầy chuyên truyện kinh dị quá cố cũng đánh giá cao quyển tiểu thuyết này... Chà, nhiêu đó cũng đủ đáng sợ rồi.
Đào Nhạc Tư vì bị chiến lược marketing giả dối này đầu độc mà bỏ tiền mua quyển tiểu thuyết về.
Nội dung câu chuyện này trên cơ bản khá cũ kỹ, kể về những chuyện xảy ra trong một học viện âm nhạc có quy mô rất nhỏ ở châu Âu vào khoảng thập niên 80 của thế kỷ trước.
Bề ngoài học viện phụ trách dạy học, chỉ chuyên về trình diễn nhạc cụ và vũ đạo. Nhân vật chính Shana là học sinh khoa vũ đạo, bạn tốt của cô Dorothy là học sinh khoa dương cầm. Nhưng sóng ngầm trong ngôi trường này cực kỳ mãnh liệt, dường như trong từng xó xỉnh không ai nhìn thấy trong học viện này đều ẩn chứa một ác ma.
Học sinh cứ lần lượt mất tích rồi chết, mà nhân viên nhà trường lại có thái độ lạnh lùng khác thường đối với chuyện này. Khi Shana định kéo bạn tốt Dorothy đi điều tra chuyện học sinh mất tích thì hiệu trưởng học viện, phu nhân Hilda lại ra mặt, dùng mọi cách ngăn cản các cô.
Nửa đầu câu chuyện, Đào Nhạc Tư rất có thiện cảm với nhân vật Dorothy cùng tên với mình này. Dorothy vừa nhạy bén lại vừa thông minh, cô đã phát hiện ra rất nhiều đầu mối then chốt đầu tiên. Rất nhanh sau đó, thông qua điều tra Shana và Dorothy kết luận rằng, tất cả nhân viên trong học viện này đều là nữ phù thủy, mà thủ lĩnh của họ chính là hiệu trưởng Hilda.
Mục đích của Hilda chính là thông qua hiến tế máu tươi không ngừng để làm thức tỉnh nữ thần mà các nàng sùng bái, Hecate. Mà Hecate lúc này còn đang ngủ say dưới vực sâu.
Tác giả còn đặc biệt chỉ ra, Hecate này không hoàn toàn là nữ thần bóng tối trong thần thoại Hy Lạp, bởi vì nếu như là một vị thần được các phù thủy sùng bái thì chí ít cũng phải là một tà thần nào đó.
Sau đó, bởi vì điều tra ra quá nhiều thứ tuyệt mật nên Dorothy bị hiệu trưởng Hilda diệt khẩu, hơn nữa còn giấu thi thể cô dưới mật thất của học viện.
Mặc dù Hilda được xem như là một nhân vật phản diện nhưng Đào Nhạc Tư rất thích nàng. Cô luôn cảm thấy Hilda cực kỳ thần bí, hơn nữa còn có một nguồn sức mạnh tinh thần mạnh mẽ. Đặt Dorothy và Hilda lên bàn cân cùng nhau, Đào Nhạc Tư cảm thấy hơi buồn bực.
Sau đó tình tiết bỗng thay đổi đột ngột. Nhóm phù thủy cảm nhận được Hecate sắp tỉnh lại, vì thế vì cái lợi trước mắt mà bắt đầu nghi thức hiến tế, giết chết tất cả học sinh, đem thi thể người chết chất thành đống, duy chỉ không giết mỗi nhân vật chính Shana. Không phải là vì Shana có hào quang nhân vật chính mà là nhóm phù thủy hy vọng Hecate có thể nhập vào thân thể Shana, từ đó hạ phàm.
Vào lúc nghi thức hiến tế diễn ra, cuối cùng Hecate cũng xuất hiện. Đó là một nữ thần nhìn không giống như nữ thần, màu đen có mặt mũi đáng sợ, không thể gọi tên, rất hợp với hình tượng môt tà thần. Sau đó, nữ thần ma quái kia giết hết mọi người trên tế đàn, bao gồm cả tế phẩm và tín đồ, cũng bao gồm luôn cả thủ lĩnh các tín đồ Hilda. Shana đang trong cơn sợ hãi chờ đợi nữ thần ban cái chết xuống cho cô. Toàn văn kết thúc.
Bây giờ không cần đắn đo về vấn đề bàn cân nữa rồi, dù sao người cũng đã chết hết.
Đào Nhạc Tư cầm sách, có một cảm giác kích động muốn ném cuốn sách này vào thùng rác, có điều suy nghĩ lại tiền là do mình bỏ ra nên từ nay về sau giao cho nó chức năng mới - nắp đậy mỳ gói thần thánh:))))
Đào Nhạc Tư lên mạng tìm kiếm review về 《 Học viện kinh dị 》trên một app đọc sách một chút, quả nhiên thấy được có rất nhiều người chửi bới, trong đó người có nhiều lượt like nhất là "Cuối cùng là do toà soạn nào in, thật khó hiểu." Đào Nhạc Tư không nhịn được nhấn like.
Ngay lúc Đào Nhạc Tư vui vẻ đặt một ly trà sữa, chuẩn bị quên đi bộ tiểu thuyết khiến cho cô bị tổn thương nghiêm trọng này thì âm báo điện thoại vang lên, là một tin nhắn. Đào Nhạc Tư mở ra nhìn một cái, là từ cái app đọc sách đó, tin nhắn do một người lạ gởi tới.
Ace: Cảm ơn bạn đã ủng hộ tác phẩm của tôi! Nhằm báo đáp lại, hệ thống đã tự động chọn bạn tiến vào 《 Học Viện Kinh Dị 》của tôi để trải nghiệm nhập vai vào cốt truyện! Vì bạn thích nhân vật Dorothy nên bạn sẽ nhận được skin Dorothy!
Đào Nhạc Tư:?
Ace: Mười phút nữa cuộc hành trình kỳ diệu của bạn sẽ bắt đầu, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng!
Đào Nhạc Tư::D
Mới đầu Đào Nhạc Tư còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cho rằng đây chỉ là quảng cáo do hệ thống nắm bắt được từ khóa chính xác thôi. Chỉ chốc lát sau, cô nghe thấy cửa nhà mình bị gõ cốc cốc, có một giọng nói ngoài cửa nói: "Trà sữa cô đặt đây, treo lên tay nắm cửa nhé!"
"Nhanh thế?" Đào Nhạc Tư đứng dậy, chuẩn bị đi lấy trà sữa thì bỗng nhiên trước mắt tối sầm, cả người ngã thẳng xuống đất.
*****
Lúc cô khôi phục lại ý thức thì cảm giác được có người đang đỡ tay cô, một giọng nữ dịu dàng mà xa lạ vang lên bên tai cô: "Dorothy, bồ không sao chứ? Bị hạ đường huyết sao? Có cần mình giúp bồ nói với thầy Judith xin nghỉ không?"
Điều đầu tiên Đào Nhạc Tư cảm giác được chính là cô gái này không phải nói tiếng Trung. Nhưng điều kỳ lạ chính là cô có thể hiểu rõ ý nghĩa của từng từ đơn, từng nguyên âm và phụ âm trong giọng nói của cô gái này, cũng hoàn toàn hiểu ý mà cô gái muốn diễn đạt.
Trong đầu Đào Nhạc Tư đột nhiên vang lên hai tiếng bíp bíp, rồi một âm thanh điện tử mang theo hiệu ứng âm thanh rất thấp xuất hiện.
"Xin chào, tiểu thư Dorothy. Chúc mừng cô đã lọt vào thế giới của học viện kinh dị, bây giờ cô chính là học sinh khoa dương cầm của học viện này - Dorothy Engle. Mục tiêu của cô chính là: Vẫn còn sống sau khi nữ thần Hecate được triệu hồi. Hiện giờ đang là tám giờ sáng, các cô đang chuẩn bị đi học. Người đang đỡ cô chính là bạn của cô, tiểu thư Shana."
Đào Nhạc Tư: "Vậy ngươi là ai?"
Giọng điện tử nói: "Tôi là Ace, trợ thủ trí năng quèn của cô ở thế giới này."
Đào Nhạc Tư nháy mắt một cái, thị lực của cô đã khôi phục bình thường, có thể thấy rõ ràng sự vật trước mắt.
Hành lang u ám, hẹp dài.
Đây là nơi đầu tiên cô nhìn thấy. Cô đang đứng trong một hành lang, hai bên đều là phòng, không hề có một chút ánh sáng, nơi đây hẳn là ký túc xá của học viện trong tiểu thuyết. Bởi vì ánh sáng mờ tối làm cho nơi này nhìn qua càng cũ kỹ hơn, tỏa ra mùi ẩm ướt. Cuối hành lang có cánh cửa sổ hẹp dài, trước cửa sổ là một dàn phơi quần áo, trên đó đang treo mấy bộ quần áo.
Dưới cái nâng của Shana, Đào Nhạc Tư đứng lên, thuận tiện quan sát Shana một chút.
Tướn mạo Shana giống y như trong tiểu thuyết mô tả, là một cô gái châu Âu điển hình, khoảng chừng hai mươi tuổi, vóc người cao gầy, có chút tàn nhang trên gò má và sống mũi. Mái tóc màu vàng nhạt, nhạt đến nỗi gần như giống màu trắng bạc. Cô ấy ăn mặc rất giản dị, không hề được xem là đẹp nhưng làm cho người ta thấy rất thoải mái.
"Mình không sao, chỉ hơi choáng đầu thôi." Đào Nhạc Tư đứng lên.
Cô phát hiện lời mình nói ra không phải tiếng Trung.
"Xin chào, bây giờ cô đang nói tiếng Anh." Ace trả lời trong đầu cô, "Ngoài ra, căn cứ theo nguyên tác, cô còn biết tiếng Đức, cũng biết nói một ít tiếng Pháp và tiếng Tây Ban Nha."
"Dorothy?" Shana nói, "Sắc mặt bồ nhìn không tốt lắm."
"Không sao." Đào Nhạc Tư miễn cưỡng nặn ra một nụ cười với Shana, "Bồ đi học trước đi, được không? Mình tới trễ một chút cũng không sao đâu."
Shana hơi lo lắng nhìn cô một cái, có điều vẫn chạy chậm rời đi, tiếng bước chân chạy xuống cầu thang vang vọng trên hành lang. Có lẽ cô ấy sắp trễ thật rồi.
Trên hành lang tối đen này chỉ còn lại mỗi mình Đào Nhạc Tư. Cô hít một hơi thật sâu, tính toán làm sao để bắt tên Ace này tới mà đánh cho một trận.
"Xin chào, thay vì nghĩ cách hành hung tôi thì không phải cô nên cân nhắc làm sao để sống trước đã hay sao? Tử vong ở thế giới này sẽ chết thật đấy, không thể quay lại thế giới hiện thực được đâu." Ace đúng lúc nói.
Đào Nhạc Tư hơi tỉnh táo lại một chút, hình như Ace đúng thật cũng có chút đạo lý.
"Bây giờ tình tiết câu chuyện đến đâu rồi?" Đào Nhạc Tư lạnh lùng nói.
"Bạn học kiêm bạn cùng phòng của cô Anastasia mới vừa mất tích hai ngày, nhưng đại đa số người trong học viện vẫn còn chưa biết." Ace trả lời.
Đào Nhạc Tư hơi nghĩ ngợi, có lẽ chuyện này chỉ vừa mới xảy ra sau khi cốt truyện tiểu thuyết bắt đầu không lâu.
Học viện âm nhạc này có tên là "Học viện âm nhạc và nghệ thuật Conrad", quy mô cực kỳ nhỏ, nhỏ đến nỗi vượt ra khỏi hiểu biết của Đào Nhạc Tư. Hệ thống giảng dạy của học viện này cũng rất đơn giản, chỉ chia thành các chuyên ngành chứ không hề định ra cấp lớp, cũng chẳng có điểm số, tín chỉ, kiểm tra các loại gì cả. Học sinh muốn tới thì tới muốn đi thì đi, tuy nói là trường học nhưng thật chất lại giống như đoàn thể nghệ thuật hơn.
Cả học viện chỉ có khoảng 20 giáo viên và nhân viên, bao gồm cả dì quản lý ký túc xá và bác gái nấu ăn trong căn tin, còn học sinh chỉ tầm khoảng 30 đến 50 người. Nguồn kinh tế của học viện chủ yếu đến từ diễn xuất lúc bình thường, hơn nữa số người học vũ đạo chiếm nhiều nhất. Học sinh khoa nhạc cụ vô cùng ít ỏi, trong đó khoa piano chỉ có hai học sinh, một người là Dorothy, người còn lại là Anastasia.
Trong nguyên tác, sau khi câu chuyện bắt đầu không lâu, Anastasia có bạn trai. Hai người yêu nhau say đắm đến mức trời đất cảm động khó rời khó bỏ, cuối cùng trực tiếp bỏ trốn. Nhưng chân tướng sự thật là, sau khi Anastasia mất tích không lâu sẽ chết trong mật thất học viện, dáng vẻ khi chết thê thảm không nỡ nhìn.
Anastasia vốn ở chung một phòng với Dorothy. Sau khi cô ấy mất tích, bởi vì sợ hãi nên Dorothy dọn vào phòng Shana, tình bạn của hai người cũng theo đó thân thiết hơn.
"Thật ra nếu muốn sinh tồn cũng đơn giản thôi." Đào Nhạc Tư suy nghĩ, "Đám phù thủy này chỉ có thể giết người trong học viện. Tôi chỉ cần thu dọn đồ đạc chạy trốn, trực tiếp chạy về Trung Quốc. Tôi vừa biết tiếng Anh lại biết tiếng Đức, đơn giản chính là một nhân tài ngôn ngữ học hiếm có, rồi tìm công việc như phiên dịch viên các thứ, chẳng phải là tốt hơn sao?"
"Cô ngàn vạn lần đừng nên nghĩ như vậy, tiểu thư Dorothy." Ace nói, "Thiết lập của quyển sách này là bất kỳ ai trốn thoát ra khỏi học viện đều sẽ bị giết chết rất dã man. Nghĩ đến Anastasia đi, nghĩ đến Emilia đi. Muốn chạy trốn? Ha ha, căn bản là chạy không thoát."
Bây giờ Đào Nhạc Tư cảm thấy Ace thật đáng ghét. Thật sự, vô cùng, vô cùng đáng ghét.
Shana đè lại vùng bụng đang chảy máu ồ ạt, cô cảm giác sinh mạng cũng đang dần trôi theo dòng máu chảy ra. Nhưng cô vẫn cố gắng vất vả đứng dậy, mong muốn phân biệt ra khuôn mặt quen thuộc của những thầy cô và bạn học ngày xưa trong đống thi thể dưới tế đàn này.
Dorothy, Katherine, Hannah, Emilia, đây đều là bạn của Shana. Họ từng là những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng bây giờ khuôn mặt họ đều hoặc xanh đen hoặc tái nhợt, phơi thân trong biển máu, mắt trợn to, chết không nhắm mắt.
Ánh mắt Shana hơi di chuyển qua một bên tế đàn, giáo viên của cô, kiêm hiệu trưởng ngôi trường này, phu nhân Hilda Stein dựa vào tường đá đứng thẳng mà chết cứng, tựa như một cột muối. Cho dù cái chết đã tìm đến nhưng nàng vẫn giữ tư thế ưu nhã, dáng người thẳng tắp.
Tại sao... Tại sao nghi thức lại thất bại... Các cô đã cố gắng nhiều đến thế, từng tế phẩm đều đã qua dày công lựa chọn. Tại sao khi nữ thần cuối cùng cũng hạ phàm rồi lại không ban cho các cô phần thưởng để các cô hân hoan, mà lại là tàn sát đẫm máu...
Shana ho ra một búng máu, ngước mắt lên nhìn, điều cô thấy, sẽ trở thành hình ảnh cuối cùng của cuộc đời cô. Ở trên tế đàn cách đó không xa, trước bức màn nhung bằng lông thiên nga màu đỏ thẫm có một bóng dáng màu đen xuất hiện, một ác ma chân chính. Đó chính là nữ thần mà các cô muốn triệu hồi, một ác ma tà thần ---
Nữ thần bóng tối, Hecate.
End."
Đào Nhạc Tư cầm sách nhíu mày, lúc cô nhìn thấy chữ "End" này liền có cảm giác mình vừa phải nhận một triệu điểm bạo kích.
End rồi? Tại sao lại End? Sao lại End được?
Tất cả nhân vật quan trọng đều chết hết, vậy là tiểu thuyết kết thúc rồi à?
Cô không cam lòng lật vài trang cuối sách, mong chờ phía sau còn có ngoại truyện hoặc một câu nói ngắn gọn của tác giả kiểu như "Còn có tập hai, mong các bạn hãy đợi" các loại. Nhưng mặt sau sách chỉ có bảng mục lục và số liệu xuất bản, nội dung câu chuyện đã dừng sau khi toàn bộ nhân vật đều bị diệt.
Đào Nhạc Tư lật bìa sách lại, nhìn mấy chữ "Giá: 38 đồng" thật to, không khỏi kêu rên một tiếng.
"Mình lại mua phải một cuốn tiểu thuyết...!"
Nói ngắn gọn, mấy ngày trước Đào Nhạc Tư đi dạo phố có đi ngang qua một tiệm sách, thấy trong tiệm đang trưng bày một quyển tiểu thuyết khủng bố 《 Học Viện Kinh Dị 》.
Quyển sách này là tác phẩm mới nhất của tác giả chuyên về tiểu thuyết kinh dị mới nổi S.B.Ace mấy năm gần đây, bìa sách tinh xảo, thiết kế hấp dẫn, hơn nữa trên gáy sách cũng có viết rõ ràng một bậc thầy chuyên truyện kinh dị quá cố cũng đánh giá cao quyển tiểu thuyết này... Chà, nhiêu đó cũng đủ đáng sợ rồi.
Đào Nhạc Tư vì bị chiến lược marketing giả dối này đầu độc mà bỏ tiền mua quyển tiểu thuyết về.
Nội dung câu chuyện này trên cơ bản khá cũ kỹ, kể về những chuyện xảy ra trong một học viện âm nhạc có quy mô rất nhỏ ở châu Âu vào khoảng thập niên 80 của thế kỷ trước.
Bề ngoài học viện phụ trách dạy học, chỉ chuyên về trình diễn nhạc cụ và vũ đạo. Nhân vật chính Shana là học sinh khoa vũ đạo, bạn tốt của cô Dorothy là học sinh khoa dương cầm. Nhưng sóng ngầm trong ngôi trường này cực kỳ mãnh liệt, dường như trong từng xó xỉnh không ai nhìn thấy trong học viện này đều ẩn chứa một ác ma.
Học sinh cứ lần lượt mất tích rồi chết, mà nhân viên nhà trường lại có thái độ lạnh lùng khác thường đối với chuyện này. Khi Shana định kéo bạn tốt Dorothy đi điều tra chuyện học sinh mất tích thì hiệu trưởng học viện, phu nhân Hilda lại ra mặt, dùng mọi cách ngăn cản các cô.
Nửa đầu câu chuyện, Đào Nhạc Tư rất có thiện cảm với nhân vật Dorothy cùng tên với mình này. Dorothy vừa nhạy bén lại vừa thông minh, cô đã phát hiện ra rất nhiều đầu mối then chốt đầu tiên. Rất nhanh sau đó, thông qua điều tra Shana và Dorothy kết luận rằng, tất cả nhân viên trong học viện này đều là nữ phù thủy, mà thủ lĩnh của họ chính là hiệu trưởng Hilda.
Mục đích của Hilda chính là thông qua hiến tế máu tươi không ngừng để làm thức tỉnh nữ thần mà các nàng sùng bái, Hecate. Mà Hecate lúc này còn đang ngủ say dưới vực sâu.
Tác giả còn đặc biệt chỉ ra, Hecate này không hoàn toàn là nữ thần bóng tối trong thần thoại Hy Lạp, bởi vì nếu như là một vị thần được các phù thủy sùng bái thì chí ít cũng phải là một tà thần nào đó.
Sau đó, bởi vì điều tra ra quá nhiều thứ tuyệt mật nên Dorothy bị hiệu trưởng Hilda diệt khẩu, hơn nữa còn giấu thi thể cô dưới mật thất của học viện.
Mặc dù Hilda được xem như là một nhân vật phản diện nhưng Đào Nhạc Tư rất thích nàng. Cô luôn cảm thấy Hilda cực kỳ thần bí, hơn nữa còn có một nguồn sức mạnh tinh thần mạnh mẽ. Đặt Dorothy và Hilda lên bàn cân cùng nhau, Đào Nhạc Tư cảm thấy hơi buồn bực.
Sau đó tình tiết bỗng thay đổi đột ngột. Nhóm phù thủy cảm nhận được Hecate sắp tỉnh lại, vì thế vì cái lợi trước mắt mà bắt đầu nghi thức hiến tế, giết chết tất cả học sinh, đem thi thể người chết chất thành đống, duy chỉ không giết mỗi nhân vật chính Shana. Không phải là vì Shana có hào quang nhân vật chính mà là nhóm phù thủy hy vọng Hecate có thể nhập vào thân thể Shana, từ đó hạ phàm.
Vào lúc nghi thức hiến tế diễn ra, cuối cùng Hecate cũng xuất hiện. Đó là một nữ thần nhìn không giống như nữ thần, màu đen có mặt mũi đáng sợ, không thể gọi tên, rất hợp với hình tượng môt tà thần. Sau đó, nữ thần ma quái kia giết hết mọi người trên tế đàn, bao gồm cả tế phẩm và tín đồ, cũng bao gồm luôn cả thủ lĩnh các tín đồ Hilda. Shana đang trong cơn sợ hãi chờ đợi nữ thần ban cái chết xuống cho cô. Toàn văn kết thúc.
Bây giờ không cần đắn đo về vấn đề bàn cân nữa rồi, dù sao người cũng đã chết hết.
Đào Nhạc Tư cầm sách, có một cảm giác kích động muốn ném cuốn sách này vào thùng rác, có điều suy nghĩ lại tiền là do mình bỏ ra nên từ nay về sau giao cho nó chức năng mới - nắp đậy mỳ gói thần thánh:))))
Đào Nhạc Tư lên mạng tìm kiếm review về 《 Học viện kinh dị 》trên một app đọc sách một chút, quả nhiên thấy được có rất nhiều người chửi bới, trong đó người có nhiều lượt like nhất là "Cuối cùng là do toà soạn nào in, thật khó hiểu." Đào Nhạc Tư không nhịn được nhấn like.
Ngay lúc Đào Nhạc Tư vui vẻ đặt một ly trà sữa, chuẩn bị quên đi bộ tiểu thuyết khiến cho cô bị tổn thương nghiêm trọng này thì âm báo điện thoại vang lên, là một tin nhắn. Đào Nhạc Tư mở ra nhìn một cái, là từ cái app đọc sách đó, tin nhắn do một người lạ gởi tới.
Ace: Cảm ơn bạn đã ủng hộ tác phẩm của tôi! Nhằm báo đáp lại, hệ thống đã tự động chọn bạn tiến vào 《 Học Viện Kinh Dị 》của tôi để trải nghiệm nhập vai vào cốt truyện! Vì bạn thích nhân vật Dorothy nên bạn sẽ nhận được skin Dorothy!
Đào Nhạc Tư:?
Ace: Mười phút nữa cuộc hành trình kỳ diệu của bạn sẽ bắt đầu, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng!
Đào Nhạc Tư::D
Mới đầu Đào Nhạc Tư còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cho rằng đây chỉ là quảng cáo do hệ thống nắm bắt được từ khóa chính xác thôi. Chỉ chốc lát sau, cô nghe thấy cửa nhà mình bị gõ cốc cốc, có một giọng nói ngoài cửa nói: "Trà sữa cô đặt đây, treo lên tay nắm cửa nhé!"
"Nhanh thế?" Đào Nhạc Tư đứng dậy, chuẩn bị đi lấy trà sữa thì bỗng nhiên trước mắt tối sầm, cả người ngã thẳng xuống đất.
*****
Lúc cô khôi phục lại ý thức thì cảm giác được có người đang đỡ tay cô, một giọng nữ dịu dàng mà xa lạ vang lên bên tai cô: "Dorothy, bồ không sao chứ? Bị hạ đường huyết sao? Có cần mình giúp bồ nói với thầy Judith xin nghỉ không?"
Điều đầu tiên Đào Nhạc Tư cảm giác được chính là cô gái này không phải nói tiếng Trung. Nhưng điều kỳ lạ chính là cô có thể hiểu rõ ý nghĩa của từng từ đơn, từng nguyên âm và phụ âm trong giọng nói của cô gái này, cũng hoàn toàn hiểu ý mà cô gái muốn diễn đạt.
Trong đầu Đào Nhạc Tư đột nhiên vang lên hai tiếng bíp bíp, rồi một âm thanh điện tử mang theo hiệu ứng âm thanh rất thấp xuất hiện.
"Xin chào, tiểu thư Dorothy. Chúc mừng cô đã lọt vào thế giới của học viện kinh dị, bây giờ cô chính là học sinh khoa dương cầm của học viện này - Dorothy Engle. Mục tiêu của cô chính là: Vẫn còn sống sau khi nữ thần Hecate được triệu hồi. Hiện giờ đang là tám giờ sáng, các cô đang chuẩn bị đi học. Người đang đỡ cô chính là bạn của cô, tiểu thư Shana."
Đào Nhạc Tư: "Vậy ngươi là ai?"
Giọng điện tử nói: "Tôi là Ace, trợ thủ trí năng quèn của cô ở thế giới này."
Đào Nhạc Tư nháy mắt một cái, thị lực của cô đã khôi phục bình thường, có thể thấy rõ ràng sự vật trước mắt.
Hành lang u ám, hẹp dài.
Đây là nơi đầu tiên cô nhìn thấy. Cô đang đứng trong một hành lang, hai bên đều là phòng, không hề có một chút ánh sáng, nơi đây hẳn là ký túc xá của học viện trong tiểu thuyết. Bởi vì ánh sáng mờ tối làm cho nơi này nhìn qua càng cũ kỹ hơn, tỏa ra mùi ẩm ướt. Cuối hành lang có cánh cửa sổ hẹp dài, trước cửa sổ là một dàn phơi quần áo, trên đó đang treo mấy bộ quần áo.
Dưới cái nâng của Shana, Đào Nhạc Tư đứng lên, thuận tiện quan sát Shana một chút.
Tướn mạo Shana giống y như trong tiểu thuyết mô tả, là một cô gái châu Âu điển hình, khoảng chừng hai mươi tuổi, vóc người cao gầy, có chút tàn nhang trên gò má và sống mũi. Mái tóc màu vàng nhạt, nhạt đến nỗi gần như giống màu trắng bạc. Cô ấy ăn mặc rất giản dị, không hề được xem là đẹp nhưng làm cho người ta thấy rất thoải mái.
"Mình không sao, chỉ hơi choáng đầu thôi." Đào Nhạc Tư đứng lên.
Cô phát hiện lời mình nói ra không phải tiếng Trung.
"Xin chào, bây giờ cô đang nói tiếng Anh." Ace trả lời trong đầu cô, "Ngoài ra, căn cứ theo nguyên tác, cô còn biết tiếng Đức, cũng biết nói một ít tiếng Pháp và tiếng Tây Ban Nha."
"Dorothy?" Shana nói, "Sắc mặt bồ nhìn không tốt lắm."
"Không sao." Đào Nhạc Tư miễn cưỡng nặn ra một nụ cười với Shana, "Bồ đi học trước đi, được không? Mình tới trễ một chút cũng không sao đâu."
Shana hơi lo lắng nhìn cô một cái, có điều vẫn chạy chậm rời đi, tiếng bước chân chạy xuống cầu thang vang vọng trên hành lang. Có lẽ cô ấy sắp trễ thật rồi.
Trên hành lang tối đen này chỉ còn lại mỗi mình Đào Nhạc Tư. Cô hít một hơi thật sâu, tính toán làm sao để bắt tên Ace này tới mà đánh cho một trận.
"Xin chào, thay vì nghĩ cách hành hung tôi thì không phải cô nên cân nhắc làm sao để sống trước đã hay sao? Tử vong ở thế giới này sẽ chết thật đấy, không thể quay lại thế giới hiện thực được đâu." Ace đúng lúc nói.
Đào Nhạc Tư hơi tỉnh táo lại một chút, hình như Ace đúng thật cũng có chút đạo lý.
"Bây giờ tình tiết câu chuyện đến đâu rồi?" Đào Nhạc Tư lạnh lùng nói.
"Bạn học kiêm bạn cùng phòng của cô Anastasia mới vừa mất tích hai ngày, nhưng đại đa số người trong học viện vẫn còn chưa biết." Ace trả lời.
Đào Nhạc Tư hơi nghĩ ngợi, có lẽ chuyện này chỉ vừa mới xảy ra sau khi cốt truyện tiểu thuyết bắt đầu không lâu.
Học viện âm nhạc này có tên là "Học viện âm nhạc và nghệ thuật Conrad", quy mô cực kỳ nhỏ, nhỏ đến nỗi vượt ra khỏi hiểu biết của Đào Nhạc Tư. Hệ thống giảng dạy của học viện này cũng rất đơn giản, chỉ chia thành các chuyên ngành chứ không hề định ra cấp lớp, cũng chẳng có điểm số, tín chỉ, kiểm tra các loại gì cả. Học sinh muốn tới thì tới muốn đi thì đi, tuy nói là trường học nhưng thật chất lại giống như đoàn thể nghệ thuật hơn.
Cả học viện chỉ có khoảng 20 giáo viên và nhân viên, bao gồm cả dì quản lý ký túc xá và bác gái nấu ăn trong căn tin, còn học sinh chỉ tầm khoảng 30 đến 50 người. Nguồn kinh tế của học viện chủ yếu đến từ diễn xuất lúc bình thường, hơn nữa số người học vũ đạo chiếm nhiều nhất. Học sinh khoa nhạc cụ vô cùng ít ỏi, trong đó khoa piano chỉ có hai học sinh, một người là Dorothy, người còn lại là Anastasia.
Trong nguyên tác, sau khi câu chuyện bắt đầu không lâu, Anastasia có bạn trai. Hai người yêu nhau say đắm đến mức trời đất cảm động khó rời khó bỏ, cuối cùng trực tiếp bỏ trốn. Nhưng chân tướng sự thật là, sau khi Anastasia mất tích không lâu sẽ chết trong mật thất học viện, dáng vẻ khi chết thê thảm không nỡ nhìn.
Anastasia vốn ở chung một phòng với Dorothy. Sau khi cô ấy mất tích, bởi vì sợ hãi nên Dorothy dọn vào phòng Shana, tình bạn của hai người cũng theo đó thân thiết hơn.
"Thật ra nếu muốn sinh tồn cũng đơn giản thôi." Đào Nhạc Tư suy nghĩ, "Đám phù thủy này chỉ có thể giết người trong học viện. Tôi chỉ cần thu dọn đồ đạc chạy trốn, trực tiếp chạy về Trung Quốc. Tôi vừa biết tiếng Anh lại biết tiếng Đức, đơn giản chính là một nhân tài ngôn ngữ học hiếm có, rồi tìm công việc như phiên dịch viên các thứ, chẳng phải là tốt hơn sao?"
"Cô ngàn vạn lần đừng nên nghĩ như vậy, tiểu thư Dorothy." Ace nói, "Thiết lập của quyển sách này là bất kỳ ai trốn thoát ra khỏi học viện đều sẽ bị giết chết rất dã man. Nghĩ đến Anastasia đi, nghĩ đến Emilia đi. Muốn chạy trốn? Ha ha, căn bản là chạy không thoát."
Bây giờ Đào Nhạc Tư cảm thấy Ace thật đáng ghét. Thật sự, vô cùng, vô cùng đáng ghét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.