Chương 2
Nhan Chiêu Hàm
09/04/2024
Có thể bởi vì lớp học buổi sáng đã bắt đầu nên cả hành lang trống rỗng, chỉ có một mình Đào Nhạc Tư đứng đó suy tính chuyện đời.
Trên tường có treo một tấm gương bẩn thỉu, bị nứt một kẽ hở, Đào Nhạc Tư đi tới, nhìn vào mình trên mặt kính.
Một cô gái mặt mũi thanh tú, có đôi mắt màu nâu sâu thẳm, khuôn mặt nhợt nhạt cùng với mái tóc vừa đen vừa dài. Cô mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc trắng đã lỗi thời cùng với một chiếc váy có dây đeo dài trên vai, tướng mạo có vài phần tương tự với Đào Nhạc Tư, nhìn qua rất giống như người bị hại trong tiểu thuyết kinh dị.
Đào Nhạc Tư hít sâu một hơi, đọc tiểu thuyết cho vui là một chuyện, nhưng khi thật sự trở thành một nhân vật trong đó lại là một chuyện khác. Còn về việc vẫn có thể sống sót sau khi Hecate hiện thế như thế nào thì nhìn tình hình trước mắt căn bản không có khả năng.
Có lẽ nên thử cân nhắc dùng súng tấn công nhân viên toàn trường?
"Cô có nghĩ mình nên đến lớp trước không? Dù sao bây giờ toàn khoa chỉ còn lại mỗi mình cô, trốn học không tốt lắm đâu." Ace kịp thời nhắc nhở.
Đào Nhạc Tư cảm thấy mặc dù Ace rất chi là Ace, nhưng lời này đúng là rất có lý.
Có một tập tài liệu bằng bìa cứng nằm trên sàn hành lang, trên mặt bìa có chữ "Dorothy" được viết hoa bằng bút máy, hẳn là do vừa rồi Đào Nhạc Tư choáng đầu nên bị rơi xuống.
Cô cúi người nhặt tập tài liệu lên lật ra xem, bên trong chỉ có mấy trang bản nhạc, các góc đã bị cuộn lại. Đào Nhạc Tư nhìn bản nhạc một chút, hẳn là bài luyện tập OP 740 của Czerny, còn có một bản Sonata của Scarlatti.
Mấy bản nhạc này có vẻ... khá khó...
Mặc dù Đào Nhạc Tư có từng học qua chút xíu dương cầm nhưng trình độ của cô cũng chỉ gần bằng Thompson. Nếu như là Dorothy, vì cô ấy học chuyên về dương cầm trong trường học nên nói thế nào trình độ biểu diễn cũng phải đạt mức chính quy của khoa dương cầm chứ nhỉ...
"Sai rồi, sai rồi, sao lại có người xuyên vào tiểu thuyết kinh dị không lo lắng về vấn đề sinh tồn mà lại lo lắng về năng lực nghiệp vụ của chính chủ chứ." Ace nói, "Có điều cô cứ yên tâm, bây giờ cô đã có khả năng dương cầm của Dorothy rồi, yên tâm to gan đi đi."
Học viện âm nhạc này có hai tòa nhà, theo phong cách kiến trúc Bauhaus. Nhìn từ bề ngoài chỉ thấy một màu xám tối tăm, không có gì đặc biệt. Tòa nhà hướng ra mặt đường dùng để giảng dạy, tòa nhà phía sau hơi nhỏ hơn một chút dùng làm ký túc xá cho học sinh. Ở giữa có một khoảng đất trống, nơi đặt một đài phun nước khô, tác phẩm điêu khắc ở giữa đài phun nước đã hoen gỉ. Trên thực tế, bên dưới học viện còn có một mật thất to, được bố trí theo nhiều hướng khác nhau, giống như một mê cung. Ở giữa mật thất là một tế đàn, chính là nơi cuối cùng dùng để triệu hồi nữ thần Hecate.
Đào Nhạc Tư bước nhanh qua khu đất trống trong học viện, đi vào từ cửa sau tòa nhà dạy học.
Tầng một là phòng luyện tập của khoa vũ đạo, phòng luyện tập có cửa được dát bằng kính trong suốt. Đào Nhạc Tư nhìn thấy có khoảng mười học sinh mặc quần áo luyện tập đang tập giãn cơ bên trong, một vị phu nhân mặc váy dài màu đen đi tới đi lui giữa đám học sinh, chào hỏi từng người một.
"...Katherine, chào buổi sáng, mắt cá chân bị bong gân của em đỡ hơn chưa... Chào buổi sáng, Hannah, thân ái của ta... Chào, Shana..."
Đào Nhạc Tư nhìn chằm chằm vào vị phu nhân mặc quần áo đen đó, không biết vì sao, giống như cô đột nhiên không có cách nào dời mắt đi vậy.
Phu nhân mặc quần áo đen có dáng người cao ráo, thon gầy, tóc búi thành một búi sau ót, cổ áo của chiếc váy đầm cao đến tận cằm, vạt váy dài đến tận mắt cá chân. Khi nàng bước đi dễ dàng khiến cho người ta liên tưởng đến một loài chim phiêu dật như hạc, nhưng khi nàng đứng yên thì lại như một bức tượng điêu khắc.
"Xin chào, vị ấy là hiệu trưởng, Hilda Stein. Cô gọi nàng ta là Hilda hoặc phu nhân Stein đều được." Ace giải thích.
Trong tiểu thuyết nói rằng, ban đầu Hilda là một vũ công, vì vậy bỏ ra rất nhiều tâm huyết dành cho khoa vũ đạo của học viện, thậm chí còn thường xuyên đích thân giảng dạy. Vì thế, học sinh khoa vũ đạo trong học viện tương đối chăm chỉ hơn, còn về khoa nhạc cụ chỉ chia thành 3 nhóm: nhạc cụ hơi, nhạc cụ dây và dương cầm; học sinh về cơ bản đều trong tình trạng buông lơi.
Hilda đi vòng quanh phòng tập nhảy rồi lùi vào góc phòng. Dường như cảm nhận được ánh mắt của Đào Nhạc Tư nên nàng đột ngột xoay người, đối mặt với Đào Nhạc Tư qua lớp kính thủy tinh trong suốt.
Phu nhân Hilda hiển nhiên đã không còn trẻ, năm tháng đã khắc nên những dấu vết rõ ràng trên gò má nàng, nhưng chưa từng tổn hại đến vẻ đẹp của nàng. Nàng có một chiếc cổ thon dài, mặt mũi góc cạnh rõ ràng, trầm tĩnh, thoát tục, không có buồn vui, cũng chẳng có tình cảm.
Khi đôi mắt sậm màu của nàng nhìn đến Đào Nhạc Tư, tựa như có thể hoàn toàn nhìn thấu Đào Nhạc Tư. Đào Nhạc Tư vội vàng dời mắt đi, quay đầu bước nhanh qua hành lang.
Cô không sợ Hilda Stein, thậm chí cô còn sinh ra hứng thú mạnh hơn với người phụ nữ này. Cảm giác này còn mạnh mẽ hơn nhiều so với lúc cô còn đọc sách.
Phòng luyện đàn ở tầng hai. Lúc Đào Nhạc Tư đẩy cửa đi vào, giáo viên dương cầm, thầy Judith, đang đứng trước cửa sổ phòng đàn, vừa cầm tẩu hút thuốc vừa chờ cô. Ông ấy là một người đàn ông trung niên có ria mép, trông rất tốt bụng.
"Em tới trễ, Dorothy. Vẫn không có tin tức gì của Anna sao?"
"Em không biết thưa thầy, đã hai ngày rồi cậu ấy vẫn chưa trở lại." Đào Nhạc Tư nói, "Em nghĩ là cậu ấy chạy theo bạn trai rồi."
"Là tên nhóc ở nhà máy thuốc lá đó?" Thầy Judith nói, cất tẩu thuốc đi. "Được rồi, chuyện này tôi sẽ nói lại với hiệu trưởng. Giờ học của chúng ta đến rồi, bây giờ chỉ còn lại mỗi mình em là học sinh thôi. Lần trước em đàn chưa đủ tốt, bây giờ tôi yêu cầu em chơi đúng từng nốt rồi bắt đầu tăng tốc độ. Chúng ta sẽ bắt đầu từ bản số 31 của Czerny, được không?"
Đào Nhạc Tư bắt đầu đánh đàn. Cô phát hiện mình đánh đàn cũng không có khó khăn gì cho lắm, xem ra kỹ năng dương cầm của nguyên chủ Dorothy vẫn còn chấp nhận được.
Mới đầu thầy Judith còn đứng sau lưng cô, đánh nhịp cho cô. Đàn một hồi bỗng không còn tiếng nữa, Đào Nhạc Tư đàn xong một bài quay đầu lại thấy phòng đàn đã trống trơn, không biết thầy Judith đã chạy đi đâu rồi.
Xem ra ít đi một học sinh thì giáo sư cũng không còn lòng dạ nào dạy học.
Đào Nhạc Tư đứng dậy khỏi băng ghế dương cầm, đi tới trước cửa sổ, dõi mắt nhìn ra ngoài. Từ góc độ này cô chỉ có thể thấy mỗi con đường phía trước học viện. Đối diện đường chỉ có mỗi một tòa nhà cao tầng, che khuất hết cả tầm mắt.
Cô có thể mơ hồ nghe được tiếng nhạc và tiếng đánh nhịp từ phòng luyện vũ đạo dưới lầu truyền tới. Trên thực tế nhân vật chính trong tiểu thuyết là Shana, bởi vì tiểu thuyết này mô tả về phòng luyện vũ đạo và khoa vũ đạo tương đối nhiều. Dựa theo thiết lập của tiểu thuyết, tập múa thường có băng và máy ghi âm đi kèm, học viện cũng có thuê một giáo viên đệm đàn, giáo viên đệm đàn này chỉ tới hai lần một tuần. Bây giờ dưới lầu đang mơ hồ truyền đến tiếng nhạc từ máy thu âm.
Từ những gì Đào Nhạc Tư nghe được, cô cảm thấy tiếng nhạc này rất hiện đại, không giống mấy loại nhạc như ba lê hay mấy thứ tương tự. Khoa vũ đạo chắc là sẽ dạy nhảy hiphop hoặc nhảy hiện đại đúng không... Có điều nếu nhìn vào niên đại được thiết lập, nhảy hiphop chắc là không có khả năng lắm đâu...
Đào Nhạc Tư đứng trước cửa sổ, nhìn cảnh đường phố mà thất thần.
Ngay phía trước học viện có một con đường, trên đường trống không, sắc trời vào sáng sớm âm trầm đến đáng sợ. Đường phố trông rất tiêu điều, thỉnh thoảng có mấy người qua đường vội vã đi qua.
Đào Nhạc Tư thấy được một bóng người xuất phản chiếu từ cửa sổ thủy tinh xuất hiện sau lưng, cô cho rằng thầy Judith trở lại rồi. Ai ngờ vừa xoay người lại kinh ngạc thấy Hilda Stein mặc quần áo màu đen đứng ngay cửa.
"Tôi bảo thầy Judith tạm rời đi một chút, vì tôi muốn nói chuyện với em." Hilda vừa nói vừa đi tới, ngồi xuống băng ghế trước đàn dương cầm, đối mặt với Đào Nhạc Tư.
Đào Nhạc Tư tựa vào bệ cửa sổ, không nói gì.
"Tôi muốn nói với em về chuyện của Anastasia." Hilda nói, "Em ấy đã mất tích hai ngày rồi."
"Em nghĩ rằng cậu ấy đã bỏ trốn theo bạn trai mới quen rồi." Đào Nhạc Tư nói.
Hilda lắc đầu một cái: "Tôi nghĩ em ấy đã hạ quyết tâm, sẽ không quay lại nữa. Bây giờ khoa dương cầm chỉ còn lại mỗi mình em là học sinh, tôi hy vọng em có thể ở lại học viện."
Đào Nhạc Tư không nói gì.
Khí chất của Hilda còn mạnh hơn so với tưởng tượng của cô một chút. Mặc dù giọng của cô ấy rất ôn hòa, giống như chỉ đang tùy ý nói chuyện phiếm thôi nhưng Đào Nhạc Tư cảm thấy để có thể không bị đối phương tuy im lặng mà vẫn bị dọa sợ, cần phải bỏ ra nỗ lực rất lớn.
"Em đang sợ?" Hilda hỏi.
"Không, em không có sợ." Đào Nhạc Tư nói.
Hai người im lặng một lúc.
Bỗng Đào Nhạc Tư hỏi: "Phu nhân, nếu như có thể, Anna... Có lẽ vẫn còn sống?"
Hilda hơi nhíu mày, hiện lên nét kinh ngạc. Nàng lấy một điếu thuốc từ trong túi áo ra, đặt bên miệng châm lửa, thổi ra một luồng khói.
Sao đám người này lại thích hút thuốc như vậy...
Nhưng dáng vẻ hút thuốc của Hilda rất ưu nhã, nàng nhấc điếu thuốc lên với một động tác rất nhỏ, khi nàng nhẹ nhàng thổi làn khói ra tựa như đang dùng làn khói ấy làm một cái khăn che mặt. Cách một làn khói, nàng thầm đánh giá Đào Nhạc Tư, tựa như có điều suy nghĩ.
"Thân ái, tôi cũng hy vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp với Anna. Không phải lúc nào cũng có thể dựa dẫm vào đàn ông được." Nàng kẹp điếu thuốc giữa những ngón tay thon dài của mình. "Tôi hy vọng em ấy có thể học dương cầm thật tốt, cũng giống như em vậy. Khi em học một kỹ năng, em sẽ thấy rằng, dựa vào chính mình dễ dàng hơn dựa vào đàn ông nhiều."
Đào Nhạc Tư gật đầu một cái.
Hilda đứng lên, đi ra ngoài phòng đàn, nhưng rồi lại đột ngột dừng bước.
"Gần đây tôi đang luyện tập một vũ điệu mới. Bản nhạc này vẫn còn mới, chưa có thu âm. Tôi cần một người đệm đàn đáng tin cậy, thầy Meyer không thể đến mỗi ngày, cách đàn của thầy Judith lại không đạt được yêu cầu của tôi. Tôi vốn hy vọng Anna có thể đệm nhạc cho tôi, nhưng em ấy lại chạy mất rồi, nên tôi hy vọng em có thể thử một chút."
"Em nghĩ rằng nếu thầy Judith không thể đảm đương nổi thì em cũng không thể nào đạt tới yêu cầu của cô." Đào Nhạc Tư nói.
Hilda vuốt tay: "Thầy Judith không mang lại cảm giác tôi cần, bởi vì ông ấy là nam giới, đàn lên giống như thợ mộc đang làm việc chân tay. Tôi nghĩ rằng em sẽ có khác biệt. Sau bữa tối hôm nay, ở phòng luyện múa dưới lầu, chiếm dụng một chút thời gian của em."
Nàng kéo cửa phòng đàn đi ra ngoài, gần như không hề nghe được tiếng bước chân của nàng.
Đào Nhạc Tư đứng ở trước cửa sổ, có chút không kịp phản ứng.
"Ý cô ấy vừa nói chính là, chính là ý ta hiểu đúng chứ?" Cô hỏi Ace.
"Có lẽ chính là ý đó đi." Ace nói, "Gặp nhau ở phòng học sau khi tan học."
Trên tường có treo một tấm gương bẩn thỉu, bị nứt một kẽ hở, Đào Nhạc Tư đi tới, nhìn vào mình trên mặt kính.
Một cô gái mặt mũi thanh tú, có đôi mắt màu nâu sâu thẳm, khuôn mặt nhợt nhạt cùng với mái tóc vừa đen vừa dài. Cô mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc trắng đã lỗi thời cùng với một chiếc váy có dây đeo dài trên vai, tướng mạo có vài phần tương tự với Đào Nhạc Tư, nhìn qua rất giống như người bị hại trong tiểu thuyết kinh dị.
Đào Nhạc Tư hít sâu một hơi, đọc tiểu thuyết cho vui là một chuyện, nhưng khi thật sự trở thành một nhân vật trong đó lại là một chuyện khác. Còn về việc vẫn có thể sống sót sau khi Hecate hiện thế như thế nào thì nhìn tình hình trước mắt căn bản không có khả năng.
Có lẽ nên thử cân nhắc dùng súng tấn công nhân viên toàn trường?
"Cô có nghĩ mình nên đến lớp trước không? Dù sao bây giờ toàn khoa chỉ còn lại mỗi mình cô, trốn học không tốt lắm đâu." Ace kịp thời nhắc nhở.
Đào Nhạc Tư cảm thấy mặc dù Ace rất chi là Ace, nhưng lời này đúng là rất có lý.
Có một tập tài liệu bằng bìa cứng nằm trên sàn hành lang, trên mặt bìa có chữ "Dorothy" được viết hoa bằng bút máy, hẳn là do vừa rồi Đào Nhạc Tư choáng đầu nên bị rơi xuống.
Cô cúi người nhặt tập tài liệu lên lật ra xem, bên trong chỉ có mấy trang bản nhạc, các góc đã bị cuộn lại. Đào Nhạc Tư nhìn bản nhạc một chút, hẳn là bài luyện tập OP 740 của Czerny, còn có một bản Sonata của Scarlatti.
Mấy bản nhạc này có vẻ... khá khó...
Mặc dù Đào Nhạc Tư có từng học qua chút xíu dương cầm nhưng trình độ của cô cũng chỉ gần bằng Thompson. Nếu như là Dorothy, vì cô ấy học chuyên về dương cầm trong trường học nên nói thế nào trình độ biểu diễn cũng phải đạt mức chính quy của khoa dương cầm chứ nhỉ...
"Sai rồi, sai rồi, sao lại có người xuyên vào tiểu thuyết kinh dị không lo lắng về vấn đề sinh tồn mà lại lo lắng về năng lực nghiệp vụ của chính chủ chứ." Ace nói, "Có điều cô cứ yên tâm, bây giờ cô đã có khả năng dương cầm của Dorothy rồi, yên tâm to gan đi đi."
Học viện âm nhạc này có hai tòa nhà, theo phong cách kiến trúc Bauhaus. Nhìn từ bề ngoài chỉ thấy một màu xám tối tăm, không có gì đặc biệt. Tòa nhà hướng ra mặt đường dùng để giảng dạy, tòa nhà phía sau hơi nhỏ hơn một chút dùng làm ký túc xá cho học sinh. Ở giữa có một khoảng đất trống, nơi đặt một đài phun nước khô, tác phẩm điêu khắc ở giữa đài phun nước đã hoen gỉ. Trên thực tế, bên dưới học viện còn có một mật thất to, được bố trí theo nhiều hướng khác nhau, giống như một mê cung. Ở giữa mật thất là một tế đàn, chính là nơi cuối cùng dùng để triệu hồi nữ thần Hecate.
Đào Nhạc Tư bước nhanh qua khu đất trống trong học viện, đi vào từ cửa sau tòa nhà dạy học.
Tầng một là phòng luyện tập của khoa vũ đạo, phòng luyện tập có cửa được dát bằng kính trong suốt. Đào Nhạc Tư nhìn thấy có khoảng mười học sinh mặc quần áo luyện tập đang tập giãn cơ bên trong, một vị phu nhân mặc váy dài màu đen đi tới đi lui giữa đám học sinh, chào hỏi từng người một.
"...Katherine, chào buổi sáng, mắt cá chân bị bong gân của em đỡ hơn chưa... Chào buổi sáng, Hannah, thân ái của ta... Chào, Shana..."
Đào Nhạc Tư nhìn chằm chằm vào vị phu nhân mặc quần áo đen đó, không biết vì sao, giống như cô đột nhiên không có cách nào dời mắt đi vậy.
Phu nhân mặc quần áo đen có dáng người cao ráo, thon gầy, tóc búi thành một búi sau ót, cổ áo của chiếc váy đầm cao đến tận cằm, vạt váy dài đến tận mắt cá chân. Khi nàng bước đi dễ dàng khiến cho người ta liên tưởng đến một loài chim phiêu dật như hạc, nhưng khi nàng đứng yên thì lại như một bức tượng điêu khắc.
"Xin chào, vị ấy là hiệu trưởng, Hilda Stein. Cô gọi nàng ta là Hilda hoặc phu nhân Stein đều được." Ace giải thích.
Trong tiểu thuyết nói rằng, ban đầu Hilda là một vũ công, vì vậy bỏ ra rất nhiều tâm huyết dành cho khoa vũ đạo của học viện, thậm chí còn thường xuyên đích thân giảng dạy. Vì thế, học sinh khoa vũ đạo trong học viện tương đối chăm chỉ hơn, còn về khoa nhạc cụ chỉ chia thành 3 nhóm: nhạc cụ hơi, nhạc cụ dây và dương cầm; học sinh về cơ bản đều trong tình trạng buông lơi.
Hilda đi vòng quanh phòng tập nhảy rồi lùi vào góc phòng. Dường như cảm nhận được ánh mắt của Đào Nhạc Tư nên nàng đột ngột xoay người, đối mặt với Đào Nhạc Tư qua lớp kính thủy tinh trong suốt.
Phu nhân Hilda hiển nhiên đã không còn trẻ, năm tháng đã khắc nên những dấu vết rõ ràng trên gò má nàng, nhưng chưa từng tổn hại đến vẻ đẹp của nàng. Nàng có một chiếc cổ thon dài, mặt mũi góc cạnh rõ ràng, trầm tĩnh, thoát tục, không có buồn vui, cũng chẳng có tình cảm.
Khi đôi mắt sậm màu của nàng nhìn đến Đào Nhạc Tư, tựa như có thể hoàn toàn nhìn thấu Đào Nhạc Tư. Đào Nhạc Tư vội vàng dời mắt đi, quay đầu bước nhanh qua hành lang.
Cô không sợ Hilda Stein, thậm chí cô còn sinh ra hứng thú mạnh hơn với người phụ nữ này. Cảm giác này còn mạnh mẽ hơn nhiều so với lúc cô còn đọc sách.
Phòng luyện đàn ở tầng hai. Lúc Đào Nhạc Tư đẩy cửa đi vào, giáo viên dương cầm, thầy Judith, đang đứng trước cửa sổ phòng đàn, vừa cầm tẩu hút thuốc vừa chờ cô. Ông ấy là một người đàn ông trung niên có ria mép, trông rất tốt bụng.
"Em tới trễ, Dorothy. Vẫn không có tin tức gì của Anna sao?"
"Em không biết thưa thầy, đã hai ngày rồi cậu ấy vẫn chưa trở lại." Đào Nhạc Tư nói, "Em nghĩ là cậu ấy chạy theo bạn trai rồi."
"Là tên nhóc ở nhà máy thuốc lá đó?" Thầy Judith nói, cất tẩu thuốc đi. "Được rồi, chuyện này tôi sẽ nói lại với hiệu trưởng. Giờ học của chúng ta đến rồi, bây giờ chỉ còn lại mỗi mình em là học sinh thôi. Lần trước em đàn chưa đủ tốt, bây giờ tôi yêu cầu em chơi đúng từng nốt rồi bắt đầu tăng tốc độ. Chúng ta sẽ bắt đầu từ bản số 31 của Czerny, được không?"
Đào Nhạc Tư bắt đầu đánh đàn. Cô phát hiện mình đánh đàn cũng không có khó khăn gì cho lắm, xem ra kỹ năng dương cầm của nguyên chủ Dorothy vẫn còn chấp nhận được.
Mới đầu thầy Judith còn đứng sau lưng cô, đánh nhịp cho cô. Đàn một hồi bỗng không còn tiếng nữa, Đào Nhạc Tư đàn xong một bài quay đầu lại thấy phòng đàn đã trống trơn, không biết thầy Judith đã chạy đi đâu rồi.
Xem ra ít đi một học sinh thì giáo sư cũng không còn lòng dạ nào dạy học.
Đào Nhạc Tư đứng dậy khỏi băng ghế dương cầm, đi tới trước cửa sổ, dõi mắt nhìn ra ngoài. Từ góc độ này cô chỉ có thể thấy mỗi con đường phía trước học viện. Đối diện đường chỉ có mỗi một tòa nhà cao tầng, che khuất hết cả tầm mắt.
Cô có thể mơ hồ nghe được tiếng nhạc và tiếng đánh nhịp từ phòng luyện vũ đạo dưới lầu truyền tới. Trên thực tế nhân vật chính trong tiểu thuyết là Shana, bởi vì tiểu thuyết này mô tả về phòng luyện vũ đạo và khoa vũ đạo tương đối nhiều. Dựa theo thiết lập của tiểu thuyết, tập múa thường có băng và máy ghi âm đi kèm, học viện cũng có thuê một giáo viên đệm đàn, giáo viên đệm đàn này chỉ tới hai lần một tuần. Bây giờ dưới lầu đang mơ hồ truyền đến tiếng nhạc từ máy thu âm.
Từ những gì Đào Nhạc Tư nghe được, cô cảm thấy tiếng nhạc này rất hiện đại, không giống mấy loại nhạc như ba lê hay mấy thứ tương tự. Khoa vũ đạo chắc là sẽ dạy nhảy hiphop hoặc nhảy hiện đại đúng không... Có điều nếu nhìn vào niên đại được thiết lập, nhảy hiphop chắc là không có khả năng lắm đâu...
Đào Nhạc Tư đứng trước cửa sổ, nhìn cảnh đường phố mà thất thần.
Ngay phía trước học viện có một con đường, trên đường trống không, sắc trời vào sáng sớm âm trầm đến đáng sợ. Đường phố trông rất tiêu điều, thỉnh thoảng có mấy người qua đường vội vã đi qua.
Đào Nhạc Tư thấy được một bóng người xuất phản chiếu từ cửa sổ thủy tinh xuất hiện sau lưng, cô cho rằng thầy Judith trở lại rồi. Ai ngờ vừa xoay người lại kinh ngạc thấy Hilda Stein mặc quần áo màu đen đứng ngay cửa.
"Tôi bảo thầy Judith tạm rời đi một chút, vì tôi muốn nói chuyện với em." Hilda vừa nói vừa đi tới, ngồi xuống băng ghế trước đàn dương cầm, đối mặt với Đào Nhạc Tư.
Đào Nhạc Tư tựa vào bệ cửa sổ, không nói gì.
"Tôi muốn nói với em về chuyện của Anastasia." Hilda nói, "Em ấy đã mất tích hai ngày rồi."
"Em nghĩ rằng cậu ấy đã bỏ trốn theo bạn trai mới quen rồi." Đào Nhạc Tư nói.
Hilda lắc đầu một cái: "Tôi nghĩ em ấy đã hạ quyết tâm, sẽ không quay lại nữa. Bây giờ khoa dương cầm chỉ còn lại mỗi mình em là học sinh, tôi hy vọng em có thể ở lại học viện."
Đào Nhạc Tư không nói gì.
Khí chất của Hilda còn mạnh hơn so với tưởng tượng của cô một chút. Mặc dù giọng của cô ấy rất ôn hòa, giống như chỉ đang tùy ý nói chuyện phiếm thôi nhưng Đào Nhạc Tư cảm thấy để có thể không bị đối phương tuy im lặng mà vẫn bị dọa sợ, cần phải bỏ ra nỗ lực rất lớn.
"Em đang sợ?" Hilda hỏi.
"Không, em không có sợ." Đào Nhạc Tư nói.
Hai người im lặng một lúc.
Bỗng Đào Nhạc Tư hỏi: "Phu nhân, nếu như có thể, Anna... Có lẽ vẫn còn sống?"
Hilda hơi nhíu mày, hiện lên nét kinh ngạc. Nàng lấy một điếu thuốc từ trong túi áo ra, đặt bên miệng châm lửa, thổi ra một luồng khói.
Sao đám người này lại thích hút thuốc như vậy...
Nhưng dáng vẻ hút thuốc của Hilda rất ưu nhã, nàng nhấc điếu thuốc lên với một động tác rất nhỏ, khi nàng nhẹ nhàng thổi làn khói ra tựa như đang dùng làn khói ấy làm một cái khăn che mặt. Cách một làn khói, nàng thầm đánh giá Đào Nhạc Tư, tựa như có điều suy nghĩ.
"Thân ái, tôi cũng hy vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp với Anna. Không phải lúc nào cũng có thể dựa dẫm vào đàn ông được." Nàng kẹp điếu thuốc giữa những ngón tay thon dài của mình. "Tôi hy vọng em ấy có thể học dương cầm thật tốt, cũng giống như em vậy. Khi em học một kỹ năng, em sẽ thấy rằng, dựa vào chính mình dễ dàng hơn dựa vào đàn ông nhiều."
Đào Nhạc Tư gật đầu một cái.
Hilda đứng lên, đi ra ngoài phòng đàn, nhưng rồi lại đột ngột dừng bước.
"Gần đây tôi đang luyện tập một vũ điệu mới. Bản nhạc này vẫn còn mới, chưa có thu âm. Tôi cần một người đệm đàn đáng tin cậy, thầy Meyer không thể đến mỗi ngày, cách đàn của thầy Judith lại không đạt được yêu cầu của tôi. Tôi vốn hy vọng Anna có thể đệm nhạc cho tôi, nhưng em ấy lại chạy mất rồi, nên tôi hy vọng em có thể thử một chút."
"Em nghĩ rằng nếu thầy Judith không thể đảm đương nổi thì em cũng không thể nào đạt tới yêu cầu của cô." Đào Nhạc Tư nói.
Hilda vuốt tay: "Thầy Judith không mang lại cảm giác tôi cần, bởi vì ông ấy là nam giới, đàn lên giống như thợ mộc đang làm việc chân tay. Tôi nghĩ rằng em sẽ có khác biệt. Sau bữa tối hôm nay, ở phòng luyện múa dưới lầu, chiếm dụng một chút thời gian của em."
Nàng kéo cửa phòng đàn đi ra ngoài, gần như không hề nghe được tiếng bước chân của nàng.
Đào Nhạc Tư đứng ở trước cửa sổ, có chút không kịp phản ứng.
"Ý cô ấy vừa nói chính là, chính là ý ta hiểu đúng chứ?" Cô hỏi Ace.
"Có lẽ chính là ý đó đi." Ace nói, "Gặp nhau ở phòng học sau khi tan học."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.