Học Viện Ma Pháp Và Dàn Harem Của Tôi
Chương 4: Khánh Anh Xuất Hiện
Lâm Hạ
08/07/2021
Sau khi nhìn thấy những kí ức không nên thấy đó cô lẳng lặng đi ra khỏi lớp, đôi mắt buồn bã đó đã ướt đẫm từ lúc nào. Để mọi người không thấy bộ dạng thảm hại này của cô, cô cúi gằm mặt xuống đất cứ thế mà bước đi trong nước mắt.
Cô hình như đã va vào ai đó rồi : ''Xin lỗi tôi không thấy cậu. '' Nói xong cô vội vã bước đi.
Cậu nắm chặt lấy tay cô.
- ''Còn chuyện gì sao ? Không phải tôi đã xin lỗi rồi à ?''
- ''Ngẩng đầu lên nhìn tôi.''
Hóa ra cô lúc này vẫn cúi gằm mặt xuống đất, như thế mà nói chuyện với người ta là... không biết nói như nào luôn.
- ''Cậu.....'' Ngỡ ngàng khi người cô đụng phải lại là cậu ta.
- ''Tôi sao?''
Cậu ta là Nguyễn Hoàng Khánh Anh - học viên đứng tốp 1 của học viện ma pháp này, tính cậu ta kiêu ngạo, không gần con gái, ma pháp của cậu ta là thuộc tính hỏa cấp 3 và thuộc tính thủy cấp 2, gia tốc. Lần này, cô đụng phải cậu coi như cô xui xẻo quá rồi đi.
- ''Không sao, không sao. Lúc nãy đụng phải cậu là do tôi vô ý, xin lỗi nha. Giờ cậu có thể buông tay tôi ra được không ?''
( nghĩ ) : Mình không chuồn lẹ là toang với cậu ta luôn. Làm ơn bỏ tay tui ra đi mà. Hu hu
- ''Đi đứng thì ngẩng mặt lên, cứ cúi gằm xuống thế thì có cả chục người bị cậu đụng vô đấy.''
- ''Um. Tôi biết rồi, cậu có thể buông tay chưa ?''
- ''Cậu nghĩ thử xem ?''
- ''Tôi xin lỗi mà cậu không thể rộng lượng 1 chút sao, dù gì tôi cũng không cố ý đụng phải cậu. Tha thứ cho tôi lần này đi.'' Cô van xin nài nỉ cậu tha thứ, ai mà biết rằng bên ngoài cậu ta lạnh lùng như thế nhưng bên trong lại đang cười thầm trước sự dễ thương của cô gái này.
- ''Tôi không có định tha thứ cho cậu bởi vì cậu là ngoại lệ.''
- ''Ngoại lệ sao ? Là có ý gì chứ?''
- ''Cậu không hiểu được đâu bảo bối! ''Cậu thì thầm vào tai cô.
Mặt cô đỏ lừ, cậu khẽ mỉm cười rồi bỏ đi.
( nghĩ ) : Đúng là kì cục hết sức mà. Mình có cảm giác như kiểu bị trêu chọc ý, không giống mọi lần tí nào.
Một lát sau, cô tới nhà ăn của học viện kiếm 1 chút đồ ăn vặt thì vô tình đụng phải 2 người họ đang cùng nhau ăn trưa. Đúng lúc ấy Lý Băng lại nhìn thấy cô.
- ''Mạc Mạc, bên này.''
( nghĩ ) : Sao mình đen đủi vậy trời? Lúc nãy thì là tên khỉ gió kia bây giờ lại là cô nàng này mình đúng là quá xui xẻo. Hức hức . Khóc không ra nước mắt.
Đang lúc bế tắc thì 1 tiếng nói từ phía sau cô vang lên : ''Cô ấy có hẹn với tôi rồi, nếu không phiền thì chúng tôi có thể ngồi chung không ?''Nói xong cậu khoác vai cô.
Cô hình như đã va vào ai đó rồi : ''Xin lỗi tôi không thấy cậu. '' Nói xong cô vội vã bước đi.
Cậu nắm chặt lấy tay cô.
- ''Còn chuyện gì sao ? Không phải tôi đã xin lỗi rồi à ?''
- ''Ngẩng đầu lên nhìn tôi.''
Hóa ra cô lúc này vẫn cúi gằm mặt xuống đất, như thế mà nói chuyện với người ta là... không biết nói như nào luôn.
- ''Cậu.....'' Ngỡ ngàng khi người cô đụng phải lại là cậu ta.
- ''Tôi sao?''
Cậu ta là Nguyễn Hoàng Khánh Anh - học viên đứng tốp 1 của học viện ma pháp này, tính cậu ta kiêu ngạo, không gần con gái, ma pháp của cậu ta là thuộc tính hỏa cấp 3 và thuộc tính thủy cấp 2, gia tốc. Lần này, cô đụng phải cậu coi như cô xui xẻo quá rồi đi.
- ''Không sao, không sao. Lúc nãy đụng phải cậu là do tôi vô ý, xin lỗi nha. Giờ cậu có thể buông tay tôi ra được không ?''
( nghĩ ) : Mình không chuồn lẹ là toang với cậu ta luôn. Làm ơn bỏ tay tui ra đi mà. Hu hu
- ''Đi đứng thì ngẩng mặt lên, cứ cúi gằm xuống thế thì có cả chục người bị cậu đụng vô đấy.''
- ''Um. Tôi biết rồi, cậu có thể buông tay chưa ?''
- ''Cậu nghĩ thử xem ?''
- ''Tôi xin lỗi mà cậu không thể rộng lượng 1 chút sao, dù gì tôi cũng không cố ý đụng phải cậu. Tha thứ cho tôi lần này đi.'' Cô van xin nài nỉ cậu tha thứ, ai mà biết rằng bên ngoài cậu ta lạnh lùng như thế nhưng bên trong lại đang cười thầm trước sự dễ thương của cô gái này.
- ''Tôi không có định tha thứ cho cậu bởi vì cậu là ngoại lệ.''
- ''Ngoại lệ sao ? Là có ý gì chứ?''
- ''Cậu không hiểu được đâu bảo bối! ''Cậu thì thầm vào tai cô.
Mặt cô đỏ lừ, cậu khẽ mỉm cười rồi bỏ đi.
( nghĩ ) : Đúng là kì cục hết sức mà. Mình có cảm giác như kiểu bị trêu chọc ý, không giống mọi lần tí nào.
Một lát sau, cô tới nhà ăn của học viện kiếm 1 chút đồ ăn vặt thì vô tình đụng phải 2 người họ đang cùng nhau ăn trưa. Đúng lúc ấy Lý Băng lại nhìn thấy cô.
- ''Mạc Mạc, bên này.''
( nghĩ ) : Sao mình đen đủi vậy trời? Lúc nãy thì là tên khỉ gió kia bây giờ lại là cô nàng này mình đúng là quá xui xẻo. Hức hức . Khóc không ra nước mắt.
Đang lúc bế tắc thì 1 tiếng nói từ phía sau cô vang lên : ''Cô ấy có hẹn với tôi rồi, nếu không phiền thì chúng tôi có thể ngồi chung không ?''Nói xong cậu khoác vai cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.