Học Viện Ma Pháp Và Dàn Harem Của Tôi
Chương 3: Quá Khứ Của 2 Người (Phần 2)
Lâm Hạ
08/07/2021
- ''Không hề, con chỉ bị xước da 1 chút .Có lẽ là do thuộc tính chữa trị lúc đó đã tạo ra phòng hộ bảo vệ 2 đứa con đó. Không sao đâu''.
- '' Vâng.''
- ''Thôi con ngủ tiếp đi cho đỡ mệt. Mẹ đi nấu cho con ít cháo nhé.''
Khi mẹ cô vừa ra khỏi phòng, cậu liền xuống giường đi về phía cô.
- ''Chỗ ma pháp đó là như thế nào? Tôi thấy 7 loại. Giải thích đi.''
( nghĩ ) : Sao nghe giống tra khảo thế nhỉ ? Ớn lạnh quá đi. Khác hẳn với cậu ta lúc nãy, lẽ.... lẽ nào lúc nãy khi ma pháp biến mất làm cậu ta rơi xuống rồi đầu bị chập không nhỉ ? Gay go thật.
- ''Cậu nói gì thế ? Tớ có 3 loại thôi. Thuộc tính hỏa, thuộc tính thứ 8 và chữa trị. Chẳng qua là thuộc tính thứ 8 của tớ hơi kì 1 tí thôi.''
- ''Là sao ? Giải thích cho rõ ràng vào.''
- '' Ồ. Thật ra thuộc tính thứ 8 đó tớ có cả 5 loại. Tớ không nói cho cậu nghe vì sợ cậu bỏ rơi tớ.'' Nói xong cô liền dùng hành động chứng minh cho cậu thấy điều cô nói là sự thật.
- ''Đồ ngốc, tôi không bao giờ bỏ rơi cậu đâu nên đừng nghĩ thế.'' Cậu vừa nói vừa xoa đầu cô, trong lòng cười vui vẻ với suy nghĩ ngốc nghếch của cô gái trước mặt.
- 2 năm sau -
Hôm nay là ngày 2 người nhập học tại học viện ma pháp - 1 ngày vui nhưng cũng là ngày đánh dấu chấm hết cho tình bạn của 2 người. Đang lang thang vòn quanh học viện thì 2 người vô tình gặp được Lý Băng. Họ trò chuyện cực kỳ vui vẻ. Mọi sự quan tâm, bảo vệ của cậu dành cho cô đang thay đổi 1 cách chậm rãi. Tiết học đầu tiên ngày hôm ấy, giáo sư cho họ thử ma pháp cầu ( vật dùng để biết pháp sư sở hữu ma pháp thuộc tính gì ). Cô hào hứng chờ đến lượt mình, mong muốn biết thành quả luyện tập mấy năm trời của cô. Cậu và Lý Băng đều sở hữu những loại ma pháp cực kì tốt. Ngay sau đó cô cũng chạm vào quả cầu ấy nhưng kết quả không như cô mong đợi. Một ánh sáng màu vàng nhạt xuất hiện từ phía thuộc tính chữa trị. Cô sốc nặng vội vội vàng vàng chạm vào ma pháp cầu cấp độ ( cầu ma pháp dùng để đo cấp độ của thuộc tính ) . Là cấp độ 1.Mọi người xung quanh đều cười phá lên vì sức mạnh ma pháp yếu ớt của cô. Tô Tiểu Mạc thất thần
đi về chỗ ngồi của mình.
Cậu nắm chặt lấy tay cô và hỏi : '' Sức mạnh ma pháp của cậu rốt cuộc là như nào ? Cậu nói với tôi là cậu có 3 loại đấy ? Hai loại nữa bay đi đâu rồi hả ?''
Cậu nói như hét vô mặt cô với sự tức giận. Càng tức cậu càng nắm chặt.
- '' Cậu đang làm tôi đau đấy. Buông tay ra đi!'' Vừa nói cô vừa cố gỡ tay cậu ra.
- '' Trả lời tôi.'' Cậu nắm tay cô chặt hết cỡ có thể .
- '' . ''
Cô không trả lời cậu mà cúi gằm mặt xuống sàn. Nước mắt cô rơi rồi. Từng giọt từng giọt lăn dài trên má trông tội nghiệp thật. Người buồn nhất hiện tại là cô, vừa mất bạn vừa mất sức mạnh vốn có, cô không còn đủ bình tĩnh để đối diện trước cậu để trả lời cậu nữa.
( nghĩ ) : Ma pháp của mình mất rồi ! Cậu cũng bỏ tôi rồi. Bây giờ tôi phải làm gì đây chứ ?Tại sao nó lại biến mất nhỉ? Lần cuối cùng mình bị thương là..... là 2 năm trước. Phải rồi bí thuật đó, nó ăn mòn ma pháp của mình sao.....
Sau khi trấn an bản thân cô không khóc nữa. Lau sạch nước mắt còn vương trên má cô đi 1 mạch tới thư viện. Tìm mãi, tìm mãi mà chẳng thấy. Nước mắt cô lại rơi rồi, bản thân cô tự cổ vũ mình nhưng sao cô lại cảm thấy mình yếu đuối như thế chứ. Cô vừa khóc vừa đi lên sân thượng, cô đứng lên bậc cao chuẩn bị nhảy xuống dưới. Lúc ấy cô yếu đuối hơn bao giờ hết, lại thêm tiếng cổ vũ ''Nhảy đi'' vô tình của những con người kia, lòng cô lại thêm tuyệt vọng. Cuối cùng cô quyết định nhảy xuống dưới.
Một lúc sau, cô tỉnh lại, lại thấy mình đang ở phòng y tế.
- ''...''
- '' Là tớ đã nhờ tiểu Lâm cứu cậu.'' Lý Băng vui vẻ nói chuyện với cô
- '' Cậu ấy không nhờ tôi sẽ không bao giờ cứu cậu.''
- ''...''
Ngay câu nói này của cậu đã làm cô hiểu được cô thức sự đã mất hết rồi.
- '' Vâng.''
- ''Thôi con ngủ tiếp đi cho đỡ mệt. Mẹ đi nấu cho con ít cháo nhé.''
Khi mẹ cô vừa ra khỏi phòng, cậu liền xuống giường đi về phía cô.
- ''Chỗ ma pháp đó là như thế nào? Tôi thấy 7 loại. Giải thích đi.''
( nghĩ ) : Sao nghe giống tra khảo thế nhỉ ? Ớn lạnh quá đi. Khác hẳn với cậu ta lúc nãy, lẽ.... lẽ nào lúc nãy khi ma pháp biến mất làm cậu ta rơi xuống rồi đầu bị chập không nhỉ ? Gay go thật.
- ''Cậu nói gì thế ? Tớ có 3 loại thôi. Thuộc tính hỏa, thuộc tính thứ 8 và chữa trị. Chẳng qua là thuộc tính thứ 8 của tớ hơi kì 1 tí thôi.''
- ''Là sao ? Giải thích cho rõ ràng vào.''
- '' Ồ. Thật ra thuộc tính thứ 8 đó tớ có cả 5 loại. Tớ không nói cho cậu nghe vì sợ cậu bỏ rơi tớ.'' Nói xong cô liền dùng hành động chứng minh cho cậu thấy điều cô nói là sự thật.
- ''Đồ ngốc, tôi không bao giờ bỏ rơi cậu đâu nên đừng nghĩ thế.'' Cậu vừa nói vừa xoa đầu cô, trong lòng cười vui vẻ với suy nghĩ ngốc nghếch của cô gái trước mặt.
- 2 năm sau -
Hôm nay là ngày 2 người nhập học tại học viện ma pháp - 1 ngày vui nhưng cũng là ngày đánh dấu chấm hết cho tình bạn của 2 người. Đang lang thang vòn quanh học viện thì 2 người vô tình gặp được Lý Băng. Họ trò chuyện cực kỳ vui vẻ. Mọi sự quan tâm, bảo vệ của cậu dành cho cô đang thay đổi 1 cách chậm rãi. Tiết học đầu tiên ngày hôm ấy, giáo sư cho họ thử ma pháp cầu ( vật dùng để biết pháp sư sở hữu ma pháp thuộc tính gì ). Cô hào hứng chờ đến lượt mình, mong muốn biết thành quả luyện tập mấy năm trời của cô. Cậu và Lý Băng đều sở hữu những loại ma pháp cực kì tốt. Ngay sau đó cô cũng chạm vào quả cầu ấy nhưng kết quả không như cô mong đợi. Một ánh sáng màu vàng nhạt xuất hiện từ phía thuộc tính chữa trị. Cô sốc nặng vội vội vàng vàng chạm vào ma pháp cầu cấp độ ( cầu ma pháp dùng để đo cấp độ của thuộc tính ) . Là cấp độ 1.Mọi người xung quanh đều cười phá lên vì sức mạnh ma pháp yếu ớt của cô. Tô Tiểu Mạc thất thần
đi về chỗ ngồi của mình.
Cậu nắm chặt lấy tay cô và hỏi : '' Sức mạnh ma pháp của cậu rốt cuộc là như nào ? Cậu nói với tôi là cậu có 3 loại đấy ? Hai loại nữa bay đi đâu rồi hả ?''
Cậu nói như hét vô mặt cô với sự tức giận. Càng tức cậu càng nắm chặt.
- '' Cậu đang làm tôi đau đấy. Buông tay ra đi!'' Vừa nói cô vừa cố gỡ tay cậu ra.
- '' Trả lời tôi.'' Cậu nắm tay cô chặt hết cỡ có thể .
- '' . ''
Cô không trả lời cậu mà cúi gằm mặt xuống sàn. Nước mắt cô rơi rồi. Từng giọt từng giọt lăn dài trên má trông tội nghiệp thật. Người buồn nhất hiện tại là cô, vừa mất bạn vừa mất sức mạnh vốn có, cô không còn đủ bình tĩnh để đối diện trước cậu để trả lời cậu nữa.
( nghĩ ) : Ma pháp của mình mất rồi ! Cậu cũng bỏ tôi rồi. Bây giờ tôi phải làm gì đây chứ ?Tại sao nó lại biến mất nhỉ? Lần cuối cùng mình bị thương là..... là 2 năm trước. Phải rồi bí thuật đó, nó ăn mòn ma pháp của mình sao.....
Sau khi trấn an bản thân cô không khóc nữa. Lau sạch nước mắt còn vương trên má cô đi 1 mạch tới thư viện. Tìm mãi, tìm mãi mà chẳng thấy. Nước mắt cô lại rơi rồi, bản thân cô tự cổ vũ mình nhưng sao cô lại cảm thấy mình yếu đuối như thế chứ. Cô vừa khóc vừa đi lên sân thượng, cô đứng lên bậc cao chuẩn bị nhảy xuống dưới. Lúc ấy cô yếu đuối hơn bao giờ hết, lại thêm tiếng cổ vũ ''Nhảy đi'' vô tình của những con người kia, lòng cô lại thêm tuyệt vọng. Cuối cùng cô quyết định nhảy xuống dưới.
Một lúc sau, cô tỉnh lại, lại thấy mình đang ở phòng y tế.
- ''...''
- '' Là tớ đã nhờ tiểu Lâm cứu cậu.'' Lý Băng vui vẻ nói chuyện với cô
- '' Cậu ấy không nhờ tôi sẽ không bao giờ cứu cậu.''
- ''...''
Ngay câu nói này của cậu đã làm cô hiểu được cô thức sự đã mất hết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.