Học Viện Ma Pháp Và Dàn Harem Của Tôi
Chương 7: Không Phải Con Ruột
Lâm Hạ
14/07/2021
- ''Hôm nay đến đây thôi, tan học.''
Cả lớp đi thành từng tốp ra khỏi sân tập, ai nấy vẫn ban tán xôn xao về chuyện của cô, có người nói: ''Ngu như nó sao làm được thế nhỉ? '' - ''Ai biết được với nó, mà nếu chịu đòn công kích đấy khéo tụi mình cũng như con bù nhìn luôn, sợ quá trời á!''. Đúng là sau màn này hầu như các bạn đều có cách nhìn khác về cô, cô không hề vô dụng như họ vẫn nghĩ. Cô ra về sau cùng vì vẫn bàng hoàng vụ lúc nãy.
TTM* ( nghĩ ) : Sao mình siêu thế nhở? Cũng không vô dụng lắm, để thử lại 1 tí. He he . . .
*Tô Tiểu Mạc
Nghĩ 1 lúc cô lại thử dùng chiêu đó với cái cây bên cạnh, cái cây cũng đứt làm đôi. Cô vui mừng nhảy nhót, cười tươi như hoa nở. Ai đó đứng nhìn cô từ phía xa cũng thấy rất vui khi cô mỉm cười tươi như thế. Lâu lắm rồi cô mới cười. Cậu tiến dần đến phía cô rồi nói: ''Cứ cười tươi như thế, cậu trông xinh lắm.''
- ''A! . . . Cảm ơn cậu. À . . . thôi.'' Cô định nói gì đó nhưng lại thôi.
- ''Cứ nói tôi nghe !'' Cậu nói .
- ''Không . . . không có gì đâu !'' Cô mỉm cười nhẹ nhàng. Một cơn gió nhẹ thổi qua hất làn tóc của cô nhẹ tung tăng trong gió trông rất đẹp.
- ''Nói''
- '' . . . .Rồi tôi nói, thật ra thì tôi định hỏi hành động của cậu lúc nãy khi ở trong lớp là sao ?'' Cô thắc mắc.
- ''Ý cậu là con bé bị tôi phế ?''
- ''Đúng rồi. Là sao thế? Bình thương bọn họ vẫn vậy mà cậu có nói gì đâu, ngay cả liếc tôi 1 cái cũng không có á nhỉ?''
- ''Đúng là thế thật, nhưng ban nãy thấy cậu khóc tôi tự dưng thấy hơi sót.''
- ''Còn cái kiểu đó nữa sao? Cậu đúng là hài hước thật. Thôi học xong rồi tôi về trước đây.'' Nói xong cô chạy ra khỏi sân tập tiến về phía cổng học viện.
Ở 1 góc khác cũng có 1 anh bạn đang ở đó, thấy hết mọi thứ xảy ra giữa cô và cậu, tức lắm đấy, sắp thổ huyết rồi.
DL* ( nghĩ ) : Sao cậu ta có thể như thế cơ chứ, cố tình thân mật với người khác cho mình tức chết đây mà.
*Dương Lâm
Cô vui vẻ đi bộ về nhà mà không hề buồn bực như bao ngày khác. Vừa bước vào cửa cô đã thấy 1 soái ca đang nói chuyện cùng ba mẹ cô. Cô cẩn thận cởi giày rồi xỏ đôi dép bước vào trong nhà.
- ''Côn về rồi ạ!''
- ''A. . . con về rồi! Mau thay đồ đi rồi xuống đây nói chuyện với chúng ta.''
- ''Ha ha . . . Con lại làm gì sai sao ạ?''
- ''Mau đi đừng để người ta chờ chứ!''
- ''Dạ vâng, con xong ngay đây.''
( nghĩ ) : Dễ thương thật.
- Một lát sau-
Cô chạy xuống tầng với bộ đồ màu xanh lá hình cây xương rồng cực kì dễ thương. Anh cũng phải choáng trước sự dễ thương của cô.
- ''Hôm nay trông con có vẻ vui quá nhỉ? Ở học viện có gì vui sao?'' Ba cô hỏi.
- ''Hi hi . . . Sau những năm tháng chờ đợi hôm nay con được ra sân tập thực hành đấy ạ! Thầy giáo còn khen con cơ, không vui mới lạ đấy.''
- ''Ừ. Thế là tốt, cấp độ ma pháp chắc cũng tăng rồi nhỉ?''
- ''Dạ không tăng. Buồn ghê á!''
- ''Ma pháp của em kém lắm sao?'' Anh buột miệng hỏi.
- ''Không hẳn. Mà cái anh đẹp trai này là ai thế ạ ?''
- ''Đẹp trai sao?'' Anh tủm tỉm cười bởi câu nói của cô.
- ''Anh trai con đấy!'' Mẹ cô trả lời
- ''Ha ha. . .Anh trai sao. . . Ể anh trai . . . anh trai á? Sao lại là anh trai của con được, VÔ LÝ.'' Bất ngờ ghê gớm, người mà cô chưa từng gặp cũng chẳng biết tên lại là anh trai cô. Nghe nó dễ tin ghê á nha ( Cho bạn nữ chính nhà ta đổi đời thôi, cái gì nó cũng nên về đúng quỹ đạo của nó he he )
- ''Chắc con bất ngờ lắm nhỉ? Nhưng con là con nuôi nhà ta, chuyện xảy ra từ 10 năm trước, hôm đấy chúng ta và nhà con cùng đi tới 1 công viên và anh trai con đã làm lạc con ở đó, chúng ta cũng gặp được con và . . . ''
- ''Thôi khỏi, đoạn sau con hiểu luôn rồi!'' Cô ngắt lời ba cô : ''Nhưng tại sao lúc đó không tìm con luôn đi còn để tới bây giờ?''
TTM* ( nghĩ ) : Nếu lúc đấy mà tìm luôn thì may ra mình không phải gặp cái tên phản đồ kia rồi, cả tên thần kinh Khánh Anh kia nữa. Hài . . .
Cô thở dài. Ông anh kia giải thích : ''Em với anh ở 2 thành phố khác nhau nhé, muốn tìm tưởng dễ chắc.''
- ''Ồ. Vậy anh tới đây chi ạ ?''
- ''Đón em về, anh đã xin phép 2 bác rồi! Họ đồng ý, anh chỉ sợ . . ''
- ''Ừ, vậy thì được thôi.''
- ''À, giới thiệu luôn, anh tên Lăng Thần 15 tuổi.''
Anh là con trai cả của TĐ Lăng Thị ( đứng thứ 1 trong nước ), ma pháp anh sở hữu là thuộc tính thủy cấp độ 4, thuộc tính hỏa cấp độ 4, gia tốc và khả năng phá hủy, hiện tại đang sống tại thành phố A và học tập tại học viện ma pháp đứng thứ nhất trong nước do 5 TĐ sáng lập ( trong đó có TĐ Lăng Thị và Lãnh Thị )
- ''Ồ, vậy bao giờ về nhỉ?''
- ''Tùy em, nếu em thích sớm thì mai còn muộn thì cuối tuần.''
- ''Ờ . . . vậy mai đi. Cảm ơn ba mẹ đã chăm sóc cho con trong thời gian qua ạ! ''
Cả lớp đi thành từng tốp ra khỏi sân tập, ai nấy vẫn ban tán xôn xao về chuyện của cô, có người nói: ''Ngu như nó sao làm được thế nhỉ? '' - ''Ai biết được với nó, mà nếu chịu đòn công kích đấy khéo tụi mình cũng như con bù nhìn luôn, sợ quá trời á!''. Đúng là sau màn này hầu như các bạn đều có cách nhìn khác về cô, cô không hề vô dụng như họ vẫn nghĩ. Cô ra về sau cùng vì vẫn bàng hoàng vụ lúc nãy.
TTM* ( nghĩ ) : Sao mình siêu thế nhở? Cũng không vô dụng lắm, để thử lại 1 tí. He he . . .
*Tô Tiểu Mạc
Nghĩ 1 lúc cô lại thử dùng chiêu đó với cái cây bên cạnh, cái cây cũng đứt làm đôi. Cô vui mừng nhảy nhót, cười tươi như hoa nở. Ai đó đứng nhìn cô từ phía xa cũng thấy rất vui khi cô mỉm cười tươi như thế. Lâu lắm rồi cô mới cười. Cậu tiến dần đến phía cô rồi nói: ''Cứ cười tươi như thế, cậu trông xinh lắm.''
- ''A! . . . Cảm ơn cậu. À . . . thôi.'' Cô định nói gì đó nhưng lại thôi.
- ''Cứ nói tôi nghe !'' Cậu nói .
- ''Không . . . không có gì đâu !'' Cô mỉm cười nhẹ nhàng. Một cơn gió nhẹ thổi qua hất làn tóc của cô nhẹ tung tăng trong gió trông rất đẹp.
- ''Nói''
- '' . . . .Rồi tôi nói, thật ra thì tôi định hỏi hành động của cậu lúc nãy khi ở trong lớp là sao ?'' Cô thắc mắc.
- ''Ý cậu là con bé bị tôi phế ?''
- ''Đúng rồi. Là sao thế? Bình thương bọn họ vẫn vậy mà cậu có nói gì đâu, ngay cả liếc tôi 1 cái cũng không có á nhỉ?''
- ''Đúng là thế thật, nhưng ban nãy thấy cậu khóc tôi tự dưng thấy hơi sót.''
- ''Còn cái kiểu đó nữa sao? Cậu đúng là hài hước thật. Thôi học xong rồi tôi về trước đây.'' Nói xong cô chạy ra khỏi sân tập tiến về phía cổng học viện.
Ở 1 góc khác cũng có 1 anh bạn đang ở đó, thấy hết mọi thứ xảy ra giữa cô và cậu, tức lắm đấy, sắp thổ huyết rồi.
DL* ( nghĩ ) : Sao cậu ta có thể như thế cơ chứ, cố tình thân mật với người khác cho mình tức chết đây mà.
*Dương Lâm
Cô vui vẻ đi bộ về nhà mà không hề buồn bực như bao ngày khác. Vừa bước vào cửa cô đã thấy 1 soái ca đang nói chuyện cùng ba mẹ cô. Cô cẩn thận cởi giày rồi xỏ đôi dép bước vào trong nhà.
- ''Côn về rồi ạ!''
- ''A. . . con về rồi! Mau thay đồ đi rồi xuống đây nói chuyện với chúng ta.''
- ''Ha ha . . . Con lại làm gì sai sao ạ?''
- ''Mau đi đừng để người ta chờ chứ!''
- ''Dạ vâng, con xong ngay đây.''
( nghĩ ) : Dễ thương thật.
- Một lát sau-
Cô chạy xuống tầng với bộ đồ màu xanh lá hình cây xương rồng cực kì dễ thương. Anh cũng phải choáng trước sự dễ thương của cô.
- ''Hôm nay trông con có vẻ vui quá nhỉ? Ở học viện có gì vui sao?'' Ba cô hỏi.
- ''Hi hi . . . Sau những năm tháng chờ đợi hôm nay con được ra sân tập thực hành đấy ạ! Thầy giáo còn khen con cơ, không vui mới lạ đấy.''
- ''Ừ. Thế là tốt, cấp độ ma pháp chắc cũng tăng rồi nhỉ?''
- ''Dạ không tăng. Buồn ghê á!''
- ''Ma pháp của em kém lắm sao?'' Anh buột miệng hỏi.
- ''Không hẳn. Mà cái anh đẹp trai này là ai thế ạ ?''
- ''Đẹp trai sao?'' Anh tủm tỉm cười bởi câu nói của cô.
- ''Anh trai con đấy!'' Mẹ cô trả lời
- ''Ha ha. . .Anh trai sao. . . Ể anh trai . . . anh trai á? Sao lại là anh trai của con được, VÔ LÝ.'' Bất ngờ ghê gớm, người mà cô chưa từng gặp cũng chẳng biết tên lại là anh trai cô. Nghe nó dễ tin ghê á nha ( Cho bạn nữ chính nhà ta đổi đời thôi, cái gì nó cũng nên về đúng quỹ đạo của nó he he )
- ''Chắc con bất ngờ lắm nhỉ? Nhưng con là con nuôi nhà ta, chuyện xảy ra từ 10 năm trước, hôm đấy chúng ta và nhà con cùng đi tới 1 công viên và anh trai con đã làm lạc con ở đó, chúng ta cũng gặp được con và . . . ''
- ''Thôi khỏi, đoạn sau con hiểu luôn rồi!'' Cô ngắt lời ba cô : ''Nhưng tại sao lúc đó không tìm con luôn đi còn để tới bây giờ?''
TTM* ( nghĩ ) : Nếu lúc đấy mà tìm luôn thì may ra mình không phải gặp cái tên phản đồ kia rồi, cả tên thần kinh Khánh Anh kia nữa. Hài . . .
Cô thở dài. Ông anh kia giải thích : ''Em với anh ở 2 thành phố khác nhau nhé, muốn tìm tưởng dễ chắc.''
- ''Ồ. Vậy anh tới đây chi ạ ?''
- ''Đón em về, anh đã xin phép 2 bác rồi! Họ đồng ý, anh chỉ sợ . . ''
- ''Ừ, vậy thì được thôi.''
- ''À, giới thiệu luôn, anh tên Lăng Thần 15 tuổi.''
Anh là con trai cả của TĐ Lăng Thị ( đứng thứ 1 trong nước ), ma pháp anh sở hữu là thuộc tính thủy cấp độ 4, thuộc tính hỏa cấp độ 4, gia tốc và khả năng phá hủy, hiện tại đang sống tại thành phố A và học tập tại học viện ma pháp đứng thứ nhất trong nước do 5 TĐ sáng lập ( trong đó có TĐ Lăng Thị và Lãnh Thị )
- ''Ồ, vậy bao giờ về nhỉ?''
- ''Tùy em, nếu em thích sớm thì mai còn muộn thì cuối tuần.''
- ''Ờ . . . vậy mai đi. Cảm ơn ba mẹ đã chăm sóc cho con trong thời gian qua ạ! ''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.