Học Viện Ma Pháp Và Dàn Harem Của Tôi
Chương 6: Tiết Học Ma Pháp - Hành Động Kì Lạ Của Cậu
Lâm Hạ
12/07/2021
- ''Đồ trơ trẽn. ''
- ''Tôi có trơ trẽn thì cũng đâu đến lượt cậu nói chứ?''
- ''Ờ. Vậy kệ cậu! Mấy giờ rồi ta?''
- ''13 giờ chiều rồi.''
- ''Ỏ, muộn vậy rồi sao? Mình còn chưa kịp ăn gì mà sắp vào tiết mất rồi.'' Cô phân vân không biết có nên đi mua gói bánh ăn tạm hay không.
- ''Đói hả? Đi theo tôi.'' Nói xong cậu kéo cô đi theo mình tiến thẳng tới nhà ăn của học viện 1 cách nhanh chóng. ( Hài... Đúng là muốn yêu em thì phải chinh phục cái dạ dày của em trước đã ha ha.)
Sau khi cô ăn no, cậu đưa cô tới lớp nhanh nhất có thể nhưng vẫn trễ mất 20p. Giáo sư tức giận quát thẳng vào mặt cô : ''Em giỏi nhỉ? Học đã không đâu vào đâu rồi còn dám đi muộn tiết của tôi.''
- ''Cậu ấy cũng đi muộn như em mà giáo sư!''
- ''Em nhìn lại em đi. Em hơn người ta được cái gì? Người ta đứng nhất toàn học viện, còn em, còn em thì sao? Đội sổ hử ? Tôi cứ nghĩ là em yếu nên em sẽ cố gắng, sẽ chăm chỉ hơn các bạn khác, nào ngờ em lười hơn tôi tưởng tưởng đấy. Suốt 1 năm trời cấp độ của em không hề thay đổi. Tôi quá thất vọng về em! ''
- '' . . . ''
- '' Ra ngoài đứng phạt cho tôi.''
- '' Nếu cậu ấy bắt buộc phải bị phạt vậy thì em chịu phạt cùng cậu ấy. Dù gì em cũng vào lớp muộn như cậu ấy.'' Khánh Anh nói.
Sau lời nói của Hoàng Khánh Anh, ai trong lớp cũng bất ngờ. Trước tới nay, mọi chuyện của cô cậu luôn dửng dưng không quan tâm không hiểu sao hôm nay lại cư xử kì lạ như vậy. Bỗng 1 tiếng cười lớn vang lên: ''Khéo cậu ta lại chơi đùa với con bé vô dụng đó thôi.'' - Chu Tịnh Y lên tiếng.
- ''Y tỷ nói có lý, có lý.'' Mọi người ùa theo Chu Tịnh Y
- ''Chắc chắn là như thế rồi. Làm gì có chuyện nam thần của tôi tốt với con bé đó chớ.''
Sau lời nói của cô gái kia, cô vẫn dửng dưng như không. Chuyện như này cô đã quá quen thuộc rồi, chẳng có gì phải buồn cả. Đột nhiên : ''Xoẹt.'' 1 cánh tay của cô gái kia rơi xuống, máu chảy la liệt ra sàn. Cậu đã phế 1 cánh tay của cô gái kia chỉ vì phát ngôn 1 cách ngông cuồng.
- '' Cô nên suy nghĩ trước khi nói đấy. Nếu còn có lần sau thì không phải là 1 cánh tay nữa đâu, là cái mạng cô đấy. Còn cô Chu Tịnh Y ăn nói cẩn thận chút nếu không đừng trách tôi vô tình.''
Ai nấy đều bất ngờ trước hành động của cậu, không lẽ lần này cậu nghiêm túc sao. Thật lạ lùng, nó khác hẳn với phong cách của cậu ngày thường. Để trấn an học viên, giáo sư nói : ''Các em đưa bạn đến phòng y tế, còn lại ra sân tập, Tô Tiểu Mạc - em có thể ra sân.''
- '' Dạ vâng thưa thầy.'' Tiểu Mạc nói
TTM*( nghĩ ) : Cậu ta làm thế là sao nhỉ? Bảo vệ mình sao? Thật lạ lùng, trước nay cậu ta còn chẳng thèm liếc mình 1 cái sao nay thay đổi nhiều dữ vậy trời. Sốc ghê á nha.
* : Tô Tiểu Mạc
- ''Đi thôi.'' Nói xong cậu kéo tay cô ra sân tập.
Khi giáo sư chắc chắn rằng học viên của mình đã nắm rõ kiến thức cơ bản của loại ma pháp đang học thì sẽ cho học sinh ra sân tập để kiểm tra xem học viên tiếp thu như thế nào.
- Tại sân tập của học viện -
Mọi người xôn xao muốn thử sức với loại ma pháp đã học ngày hôm nay. Bỗng giáo sư cất tiếng nói :'' Hôm nay các em sẽ thực hành loại ma pháp công kích đối thủ. Hãy giả vờ như những con bù nhìn trước mặt là đối thủ của các em, và hãy dùng 1 đòn phù hợp với thuộc tính của mình đánh 1 nhát chí mạng vào nó. Tôi cho các em thời gian chuẩn bị là 5p.''
- ''Giáo sư cho con nhỏ vô dụng kia ra đây làm gì chứ? Nó có làm được đâu.'' - 1 nữ học viên thì thầm với cô gái bên cạnh mình.
- ''Ừ. Lạ nhỉ? Chắc là thầy cho nó ra coi chúng ta tập thôi, chứ mà để con bé đó tập thì thành trò cười cho cả lớp xem à?'' Nữ sinh kia đáp lại.
- ''Giáo sư đã cho ra xem thì nên xem cho kĩ vào, chứ cậu tập không nổi, tôi sợ nhìn cậu tập xong tôi lại cười vỡ cái bụng này mất đấy.'' Chu Tịnh Y nói lớn tiếng, dường như cô ta đang cố tình khiêu khích ai đó.
- ''Tôi hiểu mà. Yên tâm, tôi tuyệt đối không làm tốn thời gian của các người.'' Mạc Mạc đáp lại cô ta.
HKA*( nghĩ ) : Mình có nói mà coi bộ cô ta không thèm để ý nhỉ, cô được lắm Chu Tịnh Y.
* Hoàng Khánh Anh
DL*( nghĩ ) : Cái con nhỏ Chu Tịnh Y này càng ngày càng trơ trẽn, cô ta còn dám chọc đến cô ấy sao? Đợi đấy.
* Dương Lâm
- ''Hết 5p, bây giờ hừm . . . A Hoàng Khánh Anh, em thử cho tôi.''
Cậu không trả lời mà tiến thẳng tới vị trí trung tâm. Sau đó, cậu dùng ma pháp hỏa đánh thẳng vào con bù nhìn. Và kết quả là con bù nhìn không bị thương . . . chỉ là . . . chỉ là cháy rụi thành tro bụi mà thôi. ( Thiệt là đáng sợ quá đi. ) Ngay sau cậu nhiều người cũng được thử, trong phút chốc cả lớp ngoài cô ai cũng đã hoàn thành bài thực hành.
- ''Em nhìn xong chưa Tô Tiểu Mạc, nếu xong rồi thì thực hiện cho tôi xem nào!''
- ''A . . . em. . . em không chắc là mình có làm được hay không nhưng nếu thầy đã cho em cơ hội em sẽ cố gắng ạ.''
- ''Thầy là đang cố tình để cậu bị mọi người cười thôi, chứ cậu làm không nổi.'' Khánh Anh đặt tay lên vai cô thì thầm.
- '' . . . ''
Cô không đáp lời cậu, tự mình tiến về phía trung tâm. Mọi người ai nấy đều vui vẻ nói rằng : ''Con bé đó lại diễn trò hề cho chúng ta xem rồi, ha ha.'' Lúc này trong lòng cô biết rõ với ma pháp là thuộc tính chữa trị cấp độ 1 yếu ớt của cô không thể nào làm được chiêu công kích, nếu có dùng vũ khí như kim tiêm hay dao kéo để công kích thì cũng không được vì đó là bù nhìn. Dù biết không thể nhưng vẫn cố làm đó gọi là cố chấp.
''Xoẹt.'' - Cái đầu của con bù nhìn rơi xuống, mọi người ai nấy đều bất ngờ. Cô đã thi triển ma pháp của mình thành 1 con dao găm nhỏ, vì cô chỉ mất ma pháp chứ không mất trí nhớ thế nên việc phi chiếc dao đó găm trúng cổ và làm cho nó rơi xuống là 1 chuyện quá bình thường.
( Nói gì thì nói chắc mọi người đang nghĩ tại sao đúng không? Thật ra cô chỉ làm được mấy chiêu mà dùng đến vũ khí thôi, với cả có được ra sân tập bao giờ, người ta không biết cũng đúng.)
Cả lớp đều bất ngờ trước đòn công kích này của cô. Cô thì tươi cười nói :''Thầy thấy thế nào? Được chứ ạ?''
- '' Được được. Em rất thông minh. Trong tiết học hôm nay tôi thấy em cũng xuất sắc như bao bạn khác. Vậy hôm nay tới đây thôi, tan học.''
- ''Tôi có trơ trẽn thì cũng đâu đến lượt cậu nói chứ?''
- ''Ờ. Vậy kệ cậu! Mấy giờ rồi ta?''
- ''13 giờ chiều rồi.''
- ''Ỏ, muộn vậy rồi sao? Mình còn chưa kịp ăn gì mà sắp vào tiết mất rồi.'' Cô phân vân không biết có nên đi mua gói bánh ăn tạm hay không.
- ''Đói hả? Đi theo tôi.'' Nói xong cậu kéo cô đi theo mình tiến thẳng tới nhà ăn của học viện 1 cách nhanh chóng. ( Hài... Đúng là muốn yêu em thì phải chinh phục cái dạ dày của em trước đã ha ha.)
Sau khi cô ăn no, cậu đưa cô tới lớp nhanh nhất có thể nhưng vẫn trễ mất 20p. Giáo sư tức giận quát thẳng vào mặt cô : ''Em giỏi nhỉ? Học đã không đâu vào đâu rồi còn dám đi muộn tiết của tôi.''
- ''Cậu ấy cũng đi muộn như em mà giáo sư!''
- ''Em nhìn lại em đi. Em hơn người ta được cái gì? Người ta đứng nhất toàn học viện, còn em, còn em thì sao? Đội sổ hử ? Tôi cứ nghĩ là em yếu nên em sẽ cố gắng, sẽ chăm chỉ hơn các bạn khác, nào ngờ em lười hơn tôi tưởng tưởng đấy. Suốt 1 năm trời cấp độ của em không hề thay đổi. Tôi quá thất vọng về em! ''
- '' . . . ''
- '' Ra ngoài đứng phạt cho tôi.''
- '' Nếu cậu ấy bắt buộc phải bị phạt vậy thì em chịu phạt cùng cậu ấy. Dù gì em cũng vào lớp muộn như cậu ấy.'' Khánh Anh nói.
Sau lời nói của Hoàng Khánh Anh, ai trong lớp cũng bất ngờ. Trước tới nay, mọi chuyện của cô cậu luôn dửng dưng không quan tâm không hiểu sao hôm nay lại cư xử kì lạ như vậy. Bỗng 1 tiếng cười lớn vang lên: ''Khéo cậu ta lại chơi đùa với con bé vô dụng đó thôi.'' - Chu Tịnh Y lên tiếng.
- ''Y tỷ nói có lý, có lý.'' Mọi người ùa theo Chu Tịnh Y
- ''Chắc chắn là như thế rồi. Làm gì có chuyện nam thần của tôi tốt với con bé đó chớ.''
Sau lời nói của cô gái kia, cô vẫn dửng dưng như không. Chuyện như này cô đã quá quen thuộc rồi, chẳng có gì phải buồn cả. Đột nhiên : ''Xoẹt.'' 1 cánh tay của cô gái kia rơi xuống, máu chảy la liệt ra sàn. Cậu đã phế 1 cánh tay của cô gái kia chỉ vì phát ngôn 1 cách ngông cuồng.
- '' Cô nên suy nghĩ trước khi nói đấy. Nếu còn có lần sau thì không phải là 1 cánh tay nữa đâu, là cái mạng cô đấy. Còn cô Chu Tịnh Y ăn nói cẩn thận chút nếu không đừng trách tôi vô tình.''
Ai nấy đều bất ngờ trước hành động của cậu, không lẽ lần này cậu nghiêm túc sao. Thật lạ lùng, nó khác hẳn với phong cách của cậu ngày thường. Để trấn an học viên, giáo sư nói : ''Các em đưa bạn đến phòng y tế, còn lại ra sân tập, Tô Tiểu Mạc - em có thể ra sân.''
- '' Dạ vâng thưa thầy.'' Tiểu Mạc nói
TTM*( nghĩ ) : Cậu ta làm thế là sao nhỉ? Bảo vệ mình sao? Thật lạ lùng, trước nay cậu ta còn chẳng thèm liếc mình 1 cái sao nay thay đổi nhiều dữ vậy trời. Sốc ghê á nha.
* : Tô Tiểu Mạc
- ''Đi thôi.'' Nói xong cậu kéo tay cô ra sân tập.
Khi giáo sư chắc chắn rằng học viên của mình đã nắm rõ kiến thức cơ bản của loại ma pháp đang học thì sẽ cho học sinh ra sân tập để kiểm tra xem học viên tiếp thu như thế nào.
- Tại sân tập của học viện -
Mọi người xôn xao muốn thử sức với loại ma pháp đã học ngày hôm nay. Bỗng giáo sư cất tiếng nói :'' Hôm nay các em sẽ thực hành loại ma pháp công kích đối thủ. Hãy giả vờ như những con bù nhìn trước mặt là đối thủ của các em, và hãy dùng 1 đòn phù hợp với thuộc tính của mình đánh 1 nhát chí mạng vào nó. Tôi cho các em thời gian chuẩn bị là 5p.''
- ''Giáo sư cho con nhỏ vô dụng kia ra đây làm gì chứ? Nó có làm được đâu.'' - 1 nữ học viên thì thầm với cô gái bên cạnh mình.
- ''Ừ. Lạ nhỉ? Chắc là thầy cho nó ra coi chúng ta tập thôi, chứ mà để con bé đó tập thì thành trò cười cho cả lớp xem à?'' Nữ sinh kia đáp lại.
- ''Giáo sư đã cho ra xem thì nên xem cho kĩ vào, chứ cậu tập không nổi, tôi sợ nhìn cậu tập xong tôi lại cười vỡ cái bụng này mất đấy.'' Chu Tịnh Y nói lớn tiếng, dường như cô ta đang cố tình khiêu khích ai đó.
- ''Tôi hiểu mà. Yên tâm, tôi tuyệt đối không làm tốn thời gian của các người.'' Mạc Mạc đáp lại cô ta.
HKA*( nghĩ ) : Mình có nói mà coi bộ cô ta không thèm để ý nhỉ, cô được lắm Chu Tịnh Y.
* Hoàng Khánh Anh
DL*( nghĩ ) : Cái con nhỏ Chu Tịnh Y này càng ngày càng trơ trẽn, cô ta còn dám chọc đến cô ấy sao? Đợi đấy.
* Dương Lâm
- ''Hết 5p, bây giờ hừm . . . A Hoàng Khánh Anh, em thử cho tôi.''
Cậu không trả lời mà tiến thẳng tới vị trí trung tâm. Sau đó, cậu dùng ma pháp hỏa đánh thẳng vào con bù nhìn. Và kết quả là con bù nhìn không bị thương . . . chỉ là . . . chỉ là cháy rụi thành tro bụi mà thôi. ( Thiệt là đáng sợ quá đi. ) Ngay sau cậu nhiều người cũng được thử, trong phút chốc cả lớp ngoài cô ai cũng đã hoàn thành bài thực hành.
- ''Em nhìn xong chưa Tô Tiểu Mạc, nếu xong rồi thì thực hiện cho tôi xem nào!''
- ''A . . . em. . . em không chắc là mình có làm được hay không nhưng nếu thầy đã cho em cơ hội em sẽ cố gắng ạ.''
- ''Thầy là đang cố tình để cậu bị mọi người cười thôi, chứ cậu làm không nổi.'' Khánh Anh đặt tay lên vai cô thì thầm.
- '' . . . ''
Cô không đáp lời cậu, tự mình tiến về phía trung tâm. Mọi người ai nấy đều vui vẻ nói rằng : ''Con bé đó lại diễn trò hề cho chúng ta xem rồi, ha ha.'' Lúc này trong lòng cô biết rõ với ma pháp là thuộc tính chữa trị cấp độ 1 yếu ớt của cô không thể nào làm được chiêu công kích, nếu có dùng vũ khí như kim tiêm hay dao kéo để công kích thì cũng không được vì đó là bù nhìn. Dù biết không thể nhưng vẫn cố làm đó gọi là cố chấp.
''Xoẹt.'' - Cái đầu của con bù nhìn rơi xuống, mọi người ai nấy đều bất ngờ. Cô đã thi triển ma pháp của mình thành 1 con dao găm nhỏ, vì cô chỉ mất ma pháp chứ không mất trí nhớ thế nên việc phi chiếc dao đó găm trúng cổ và làm cho nó rơi xuống là 1 chuyện quá bình thường.
( Nói gì thì nói chắc mọi người đang nghĩ tại sao đúng không? Thật ra cô chỉ làm được mấy chiêu mà dùng đến vũ khí thôi, với cả có được ra sân tập bao giờ, người ta không biết cũng đúng.)
Cả lớp đều bất ngờ trước đòn công kích này của cô. Cô thì tươi cười nói :''Thầy thấy thế nào? Được chứ ạ?''
- '' Được được. Em rất thông minh. Trong tiết học hôm nay tôi thấy em cũng xuất sắc như bao bạn khác. Vậy hôm nay tới đây thôi, tan học.''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.