Chương 24: Góp Lời
Hi Hành
25/04/2022
Trần Đan Nghiên không ngờ Trần Đan Chu lại nói như vậy, cô muội muội này có lúc không thích nghe nàng cằn nhằn, nhưng nhiều nhất chỉ là bỏ chạy, không chút khách khí phản bác như vậy vẫn còn là lần đầu tiên
Nàng nhìn Trần Đan Chu, không biết có phải vì lý do là bản thân đang nằm mơ hay không, mà nàng chợt phát hiện ra tiểu cô nương sắp cao bằng nàng.
Tiểu cô nương lớn lên, có suy nghĩ, phán đoán và kiên trì của riêng mình.
Trần Đan Nghiên suy sụp nằm xuống: "Là ta sai trước..." Không nhắc đến Lý Lương nữa, nhắm mắt lại lặng lẽ rơi lệ.
Tiểu Điệp quỳ gối bên giường, nắm tay Trần Đan Nghiên khóc nức nở.
Trần Liệp Hổ nhìn con gái lớn lại nhìn con gái út, không dám chỉ trích bất kỳ một người nào, thở dài nặng nề: "Đều là phụ thân ta không biết nhìn người, hại hai đứa mệt mỏi."
Trần Đan Chu nói: "Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, phụ thân đừng nói như vậy."
Tiểu nữ nhi hùng hổ với Lý Lương, giống như giận chó đánh mèo đến tỷ tỷ. Trần Liệp Hổ cảm thấy hai tỷ muội vẫn nên tách ra, mỗi người bình tĩnh lại một chút. Sau khi dặn dò các đại phu chăm sóc tốt cho Trần Đan Nghiên, thì dẫn Trần Đan Chu rời đi.
"A Chu, tỷ tỷ con hiện đang rất đau buồn." Trần Liệp Hổ khuyên con gái út: "Con đừng tức giận với tỷ tỷ con nữa, để cho nó bình tĩnh lại một chút."
Chỉ trích của Trần Đan Nghiên, Trần Đan Chu có thể hiểu được, đối với với Trần Đan Nghiên mà nói, Lý Lương là người yêu quan trọng hơn cả tính mạng của bản thân.
Mặc dù Trần Liệp Hổ đã chứng minh Lý Lương đúng thật là làm phản, mặc dù Trần Đan Nghiên cho thấy nếu như là mình, thì nàng ấy cũng sẽ giết Lý Lương, nhưng rốt cuộc cũng không phải do chính tay nàng ấy giết, tất cả mọi thứ xảy ra quá đột ngột, cho nên trong lòng nàng ấy vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận được.
Nhưng Trần Đan Chu không có ý định chịu nỗi oan ức này, riêng về Lý Lương, nàng một chút cũng không muốn chịu một chút oan ức nào.
Cho dù nàng nói cho Trần Đan Nghiên, thì Trần Đan Nghiên cũng sẽ không quyết tuyệt như nàng.
Bởi vì tất cả bọn họ đều chết quá nhanh, không bị tra tấn bởi nỗi đau dài mười năm đằng đẵng giống như nàng.
"Phụ thân." Nàng thở dài, "Bây giờ trong thời gian nguy cấp này, không có thời gian để xoa dịu, đau đớn sẽ qua đi, tỷ tỷ vẫn nên mau chóng hiểu rõ."
Hơn nữa, nỗi đau vì cái chết của Lý Lương của tỷ tỷ vẫn có những cách khác để giải quyết, chỉ cần tìm thấy người nữ nhân kia và hài tử, tỷ tỷ sẽ lập tức hiểu rõ mọi chuyện khi nhìn thấy.
Giữa nàng và tỷ tỷ sẽ không vì lý Lương mà sinh ra hiềm khích.
Ầy, so sánh với chấn động của Lý Lương, thì sắp tới bọn họ còn phải đối mặt với chính mình, trong lòng Trần Đan Chu cười khổ, chỉ mong phụ thân và tỷ tỷ có thể chịu đựng được.
"Lão gia, lão gia." Quản gia vội vàng tiến đến: "Phía trước có quân báo khẩn cấp."
Trần Liệp Hổ rùng mình, bất an và sầu khổ mau chóng tiêu tán, nghiêm mặt hỏi: "Là chuyện gì?"
Quản gia mời ông đi gặp binh lính đưa tin, nói: "Binh mã triều đình ở bờ phía Bắc đột nhiên tập kết."
Trần Đan Chu hỏi: "Sau khi tập kết có hành động gì không? Muốn vượt sông sao?"
Trần Liệp Hổ giờ mới nhìn thấy Trần Đan Chu đi theo, cố tình nói con đừng lo lắng, nhưng nếu muốn không để cho con bé lo lắng thì cũng không nên giấu nàng, vì vậy cũng không ngăn cản dẫn Trần Đan Chu đi gặp binh lính đưa tin.
"Là muốn vượt sông." Binh lính đưa tin báo cáo lại tình huống, chỉ vào địa đồ: "Ngoại trừ bờ phía Bắc, binh mã triều đình đang bày quân dọc theo sông Trường Giang cũng có hành động, có chiến hạm đã xuống sông."
Rốt cục cũng muốn khai chiến, Trần Liệp Hổ phấn chấn cười, phân phó quản gia: "Lấy đại đao, mặc giáp trụ cho ta, ta muốn đến quân doanh chuẩn bị chiến đấu."
Một khi binh mã triều đình vượt sông khai chiến, mười vạn binh mã của đô thành bên này không chỉ canh giữ ở đô thành nữa, mà chắc chắn sẽ phải ra tiền tuyến.
Trần Liệp Hổ chuẩn bị xong, cũng không để Trần Đan Chu đi theo: "Tỷ tỷ con, thân thể không tốt, trong nhà không thể thiếu người."
Trần Đan Chu cũng không kiên trì muốn đi, ở bên cửa nhìn theo phụ thân rời đi, thật lâu cũng không nhúc nhích.
Quản gia nhìn thấy lo lắng trên mặt Trần Đan Chu, thì an ủi: "Nhị tiểu thư đừng lo lắng, binh mã của chúng ta không phân cao thấp với binh mã của triều đình, lại có địa thế hiểm yếu tương trợ, lão gia sẽ không sao đâu."
Ầy, nàng không phải lo lắng binh mã triều đình sẽ làm gì với phụ thân, mà nàng đang lo lắng phụ thân sẽ vì mình mà tang mệnh - triều đình muốn tấn công, điều đó thể hiện đó Hoàng đế không chấp nhận sự nhượng bộ của Ngô vương.
Chuyện này là do chính mình lừa gạt Ngô vương, vì vậy nếu Ngô vương biết được, thì sẽ tức giận mà lập tức trói cả nhà bọn họ lại để chém đầu.
Kiếp trước là vì Lý Lương, phụ thân tỷ tỷ mới mất mạng, kiếp này Lý Lương bị nàng giết, đổi thành nàng muốn chôn vùi số phận của phụ thân và tỷ tỷ rồi.
"Á?" Quản gia chợt nói: "Đó là xe ngựa của vương cung."
Trần Đan Chu nhìn lại, thấy một đội cấm vệ bảo vệ một chiếc xe ngựa chạy nhanh tới, một thái giám không đợi xe dừng đã nhảy xuống: "Nhị tiểu thư, đại vương có mời."
Nhìn vẻ mặt thái giám, Ngô vương tựa hồ không phải đang tức giận? Chẳng lẽ còn chưa biết tin tức binh mã triều đình tập kết? Trần Đan Chu tâm thần bất định.
Quản gia thì giật nảy mình: "Đại nhân không có ở nhà, Nhị tiểu thư không tiện ra khỏi cửa."
Thái giám hét lên: "Ngươi muốn chống lại vương lệnh sao!"
Trần Thái phó cãi lời, bọn họ không thể làm gì được, nhưng đánh chết một tiểu quản gia ngay tại chỗ thì sao chứ?
Trần Đan Chu đè quản gia lại, đáp: "Ta đây sẽ lập tức tiến cung gặp Đại vương."
Quản gia mặt mũi trắng bệch: "Không được không được, để ta đi tìm Thái phó --"
"Bây giờ quân tình nguy cấp, đừng để phụ thân phân tâm." Trần Đan Chu quả quyết ngăn lại, an ủi quản gia, "Đại vương tìm ta nhất định là hỏi chuyện về đồng đảng Lý Lương, không cần lo lắng."
Dứt lời, không hề dừng lại, gọi A Điềm, rồi đi theo thái giám lên xe.
Quản gia chỉ có thể lo lắng lại bất đắc dĩ nhìn Trần Đan Chu bị xe của vương cung kéo đi, oán hận giậm chân, Nhị tiểu thư còn nhỏ nên không biết chuyện, Đại vương Người này -- ầy, ông nhìn về phía trước, lão gia quân tình khẩn cấp không thể quấy nhiễu, lại nhìn về phía sau, đại tiểu thư đột nhiên bị biến cố xảy ra, không thể rời giường, nên làm thế nào mới tốt đây?
Trên đường đến vương cung, Trần Đan Chu đã không còn sợ hãi nữa, nếu Ngô vương muốn hỏi tội phụ thân, vậy nàng liền giết Ngô vương trước --
Nàng đã sống một đời đau khổ nhẫn nhục, lần này sẽ chết một cách thống khoái, ai muốn giết nàng, nàng sẽ giết chết người đó.
Trong đại điện của vương cung, Ngô vương đi tới đi lui, thấy Trần Đan Chu tiến vào, vội vàng hỏi: "Ngươi cũng biết chuyện rồi hả?"
Trần Đan Chu trầm xuống, cúi đầu đáp: "Vừa mới nghe nói, triều đình --"
Lời của nàng còn chưa dứt, Ngô vương đã vỗ tay một tiếng rất kêu, rồi thở dài: "Thật không ngờ tới, Bệ hạ lại muốn tới gặp Cô [1]."
[1] Cô: Tự xưng của Vương tước.
Hoàng đế? Trần Đan Chu ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn Ngô vương.
"Binh lính đưa tin đã đưa tới tin tức của sứ giả kia rồi." Ngô vương nói: "Y nói Bệ hạ nghe được Cô nói nguyện ý để cho quan viên triều đình đến điều tra chuyện thích khách để chứng minh trong sạch, thì cao hứng đến phát khóc, nói Cô là huynh đệ tốt của hắn, muốn đích thân gặp Cô, thương lượng chuyện này."
Sứ giả kia, chỉ chính là Vương đại phu, y không phải là thuộc hạ của Thiết Diện Tướng quân sao? Vậy mà còn thật sự trở thành sứ giả của Hoàng đế? Vậy là đã thuyết phục được Hoàng đế? Hay vẫn là giả vờ lừa gạt? Suy nghĩ của Trần Đan Chu chạy tán loạn ở trong đầu. Đối với nàng mà nói, Hoàng đế muốn đến Ngô quốc, kỳ thật cũng không có gì kỳ quái. Kiếp trước, Hoàng đế xác thực đã rời khỏi kinh thành, ngự giá thân chinh, cũng tự mình đi tới Ngô quốc, chẳng qua sau khi Ngô vương chết mới tới đây.
Kiếp này có vẻ như nàng cũng đã thay đổi cả chuyện này rồi nhỉ.
Ngô vương nói: "Trần nhị tiểu thư, ngươi thay Cô đi nghênh đón Hoàng đế đi."
Nàng á? Phụ thân của nàng đang chuẩn bị nghênh chiến quân bất nghĩa của Hoàng đế, còn nàng thì đi cung nghênh Hoàng đế vào Ngô. Ầy, lần này thì mâu thuẫn giữa cha con là không thể tránh khỏi, rốt cuộc ngày này cũng tới. Trần Đan Chu không chút do dự, ngẩng đầu lên đáp lại, suy nghĩ một chút, quyết định thay phụ thân mình bày tỏ tâm ý.
Nàng liền tiến lên một bước: "Đại vương --"
Ngô Vương thấy nàng tới gần, lập tức lui về phía sau một bước, cảnh giác hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Trần Đan Chu gọi một tiếng Đại vương: "Thần nữ muốn nói --"
Tiểu nữ tử này, người cũng xinh đẹp mà giọng nói cũng nũng nịu, nếu là trước kia, Ngô vương ngược lại sẽ có chút suy nghĩ, nhưng hiện tại thì sao, một người ngay cả tỷ phu của mình cũng giết, còn cầm trâm uy hiếp ông ta, thì dù đẹp như thiên tiên cũng không thể muốn!
Ngô Vương ngắt lời cô: "Ngươi muốn nói gì, thì cứ đứng đó nói là được."
Trần Đan Chu đứng tại chỗ đè thấp giọng: "Đại vương, Nếu như Hoàng đế đến, thì có muốn giết ông ta không?"
Ngô vương hoảng sợ: "Giết hắn làm gì?"
Nữ nhân này lại muốn làm gì?
Trần Đan Chu nói: "Hoàng đế không chịu rút lại Thừa Ân lệnh, giết ông ta, để Đại vương đến làm Hoàng đế a."
Làm Thiên tử đương nhiên rất tốt, nhưng giết Hoàng đế - Trong lòng Ngô vương đập loạn, nào có dễ giết như vậy? Nữ nhân này nói lời điên khùng gì vậy hả?
"Nơi này là Ngô quốc." Trần Đan Chu nói: "So với Hoàng đế, Đại vương càng chiếm ưu thế hơn, cứ liều mạng một hồi, về sau sẽ không cần sợ bị tước chư hầu nữa --"
Sau này chính là ông ta tước của người khác, ừm, trước tiên tước Chu vương, sau đó Tề vương -- trời ạ, quá nguy hiểm, ông ta lập tức trở thành cừu nhân của thiên hạ rồi, mỗi ngày đánh giặc có bao nhiêu vất vả chứ.
Thôi được rồi, vẫn nên quên đi, ông ta vốn không muốn đánh, Hoàng đế chịu đến hòa đàm với ông ta, đến lúc đó lại nói chuyện cho tốt.
"Cái này còn chưa hòa đàm, làm sao lại biết hắn không chịu hủy bỏ rồi hả?" Ngô vương xua tay: "Chờ hắn đến, Cô sẽ nói với hắn cho thật tốt, Hoàng đế bất nhân, nhưng Cô không thể bất nghĩa, lời nói đại nghịch bất đạo dạng này sau này không cần nói nữa."
Hoàng đế đã vì Thừa Ân Lệnh mà muốn khai chiến với chư hầu vương, làm sao còn muốn nói chuyện cho tốt được hả, sao không thể bất nghĩa, là không dám mà thôi, đã như vậy, nàng liền thuận theo tâm ý của ông ta là được. Trần Đan Chu liếc Ngô vương một cái, thức thời thi lễ: "Thần nữ tuân mệnh."
Nàng nhìn Trần Đan Chu, không biết có phải vì lý do là bản thân đang nằm mơ hay không, mà nàng chợt phát hiện ra tiểu cô nương sắp cao bằng nàng.
Tiểu cô nương lớn lên, có suy nghĩ, phán đoán và kiên trì của riêng mình.
Trần Đan Nghiên suy sụp nằm xuống: "Là ta sai trước..." Không nhắc đến Lý Lương nữa, nhắm mắt lại lặng lẽ rơi lệ.
Tiểu Điệp quỳ gối bên giường, nắm tay Trần Đan Nghiên khóc nức nở.
Trần Liệp Hổ nhìn con gái lớn lại nhìn con gái út, không dám chỉ trích bất kỳ một người nào, thở dài nặng nề: "Đều là phụ thân ta không biết nhìn người, hại hai đứa mệt mỏi."
Trần Đan Chu nói: "Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, phụ thân đừng nói như vậy."
Tiểu nữ nhi hùng hổ với Lý Lương, giống như giận chó đánh mèo đến tỷ tỷ. Trần Liệp Hổ cảm thấy hai tỷ muội vẫn nên tách ra, mỗi người bình tĩnh lại một chút. Sau khi dặn dò các đại phu chăm sóc tốt cho Trần Đan Nghiên, thì dẫn Trần Đan Chu rời đi.
"A Chu, tỷ tỷ con hiện đang rất đau buồn." Trần Liệp Hổ khuyên con gái út: "Con đừng tức giận với tỷ tỷ con nữa, để cho nó bình tĩnh lại một chút."
Chỉ trích của Trần Đan Nghiên, Trần Đan Chu có thể hiểu được, đối với với Trần Đan Nghiên mà nói, Lý Lương là người yêu quan trọng hơn cả tính mạng của bản thân.
Mặc dù Trần Liệp Hổ đã chứng minh Lý Lương đúng thật là làm phản, mặc dù Trần Đan Nghiên cho thấy nếu như là mình, thì nàng ấy cũng sẽ giết Lý Lương, nhưng rốt cuộc cũng không phải do chính tay nàng ấy giết, tất cả mọi thứ xảy ra quá đột ngột, cho nên trong lòng nàng ấy vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận được.
Nhưng Trần Đan Chu không có ý định chịu nỗi oan ức này, riêng về Lý Lương, nàng một chút cũng không muốn chịu một chút oan ức nào.
Cho dù nàng nói cho Trần Đan Nghiên, thì Trần Đan Nghiên cũng sẽ không quyết tuyệt như nàng.
Bởi vì tất cả bọn họ đều chết quá nhanh, không bị tra tấn bởi nỗi đau dài mười năm đằng đẵng giống như nàng.
"Phụ thân." Nàng thở dài, "Bây giờ trong thời gian nguy cấp này, không có thời gian để xoa dịu, đau đớn sẽ qua đi, tỷ tỷ vẫn nên mau chóng hiểu rõ."
Hơn nữa, nỗi đau vì cái chết của Lý Lương của tỷ tỷ vẫn có những cách khác để giải quyết, chỉ cần tìm thấy người nữ nhân kia và hài tử, tỷ tỷ sẽ lập tức hiểu rõ mọi chuyện khi nhìn thấy.
Giữa nàng và tỷ tỷ sẽ không vì lý Lương mà sinh ra hiềm khích.
Ầy, so sánh với chấn động của Lý Lương, thì sắp tới bọn họ còn phải đối mặt với chính mình, trong lòng Trần Đan Chu cười khổ, chỉ mong phụ thân và tỷ tỷ có thể chịu đựng được.
"Lão gia, lão gia." Quản gia vội vàng tiến đến: "Phía trước có quân báo khẩn cấp."
Trần Liệp Hổ rùng mình, bất an và sầu khổ mau chóng tiêu tán, nghiêm mặt hỏi: "Là chuyện gì?"
Quản gia mời ông đi gặp binh lính đưa tin, nói: "Binh mã triều đình ở bờ phía Bắc đột nhiên tập kết."
Trần Đan Chu hỏi: "Sau khi tập kết có hành động gì không? Muốn vượt sông sao?"
Trần Liệp Hổ giờ mới nhìn thấy Trần Đan Chu đi theo, cố tình nói con đừng lo lắng, nhưng nếu muốn không để cho con bé lo lắng thì cũng không nên giấu nàng, vì vậy cũng không ngăn cản dẫn Trần Đan Chu đi gặp binh lính đưa tin.
"Là muốn vượt sông." Binh lính đưa tin báo cáo lại tình huống, chỉ vào địa đồ: "Ngoại trừ bờ phía Bắc, binh mã triều đình đang bày quân dọc theo sông Trường Giang cũng có hành động, có chiến hạm đã xuống sông."
Rốt cục cũng muốn khai chiến, Trần Liệp Hổ phấn chấn cười, phân phó quản gia: "Lấy đại đao, mặc giáp trụ cho ta, ta muốn đến quân doanh chuẩn bị chiến đấu."
Một khi binh mã triều đình vượt sông khai chiến, mười vạn binh mã của đô thành bên này không chỉ canh giữ ở đô thành nữa, mà chắc chắn sẽ phải ra tiền tuyến.
Trần Liệp Hổ chuẩn bị xong, cũng không để Trần Đan Chu đi theo: "Tỷ tỷ con, thân thể không tốt, trong nhà không thể thiếu người."
Trần Đan Chu cũng không kiên trì muốn đi, ở bên cửa nhìn theo phụ thân rời đi, thật lâu cũng không nhúc nhích.
Quản gia nhìn thấy lo lắng trên mặt Trần Đan Chu, thì an ủi: "Nhị tiểu thư đừng lo lắng, binh mã của chúng ta không phân cao thấp với binh mã của triều đình, lại có địa thế hiểm yếu tương trợ, lão gia sẽ không sao đâu."
Ầy, nàng không phải lo lắng binh mã triều đình sẽ làm gì với phụ thân, mà nàng đang lo lắng phụ thân sẽ vì mình mà tang mệnh - triều đình muốn tấn công, điều đó thể hiện đó Hoàng đế không chấp nhận sự nhượng bộ của Ngô vương.
Chuyện này là do chính mình lừa gạt Ngô vương, vì vậy nếu Ngô vương biết được, thì sẽ tức giận mà lập tức trói cả nhà bọn họ lại để chém đầu.
Kiếp trước là vì Lý Lương, phụ thân tỷ tỷ mới mất mạng, kiếp này Lý Lương bị nàng giết, đổi thành nàng muốn chôn vùi số phận của phụ thân và tỷ tỷ rồi.
"Á?" Quản gia chợt nói: "Đó là xe ngựa của vương cung."
Trần Đan Chu nhìn lại, thấy một đội cấm vệ bảo vệ một chiếc xe ngựa chạy nhanh tới, một thái giám không đợi xe dừng đã nhảy xuống: "Nhị tiểu thư, đại vương có mời."
Nhìn vẻ mặt thái giám, Ngô vương tựa hồ không phải đang tức giận? Chẳng lẽ còn chưa biết tin tức binh mã triều đình tập kết? Trần Đan Chu tâm thần bất định.
Quản gia thì giật nảy mình: "Đại nhân không có ở nhà, Nhị tiểu thư không tiện ra khỏi cửa."
Thái giám hét lên: "Ngươi muốn chống lại vương lệnh sao!"
Trần Thái phó cãi lời, bọn họ không thể làm gì được, nhưng đánh chết một tiểu quản gia ngay tại chỗ thì sao chứ?
Trần Đan Chu đè quản gia lại, đáp: "Ta đây sẽ lập tức tiến cung gặp Đại vương."
Quản gia mặt mũi trắng bệch: "Không được không được, để ta đi tìm Thái phó --"
"Bây giờ quân tình nguy cấp, đừng để phụ thân phân tâm." Trần Đan Chu quả quyết ngăn lại, an ủi quản gia, "Đại vương tìm ta nhất định là hỏi chuyện về đồng đảng Lý Lương, không cần lo lắng."
Dứt lời, không hề dừng lại, gọi A Điềm, rồi đi theo thái giám lên xe.
Quản gia chỉ có thể lo lắng lại bất đắc dĩ nhìn Trần Đan Chu bị xe của vương cung kéo đi, oán hận giậm chân, Nhị tiểu thư còn nhỏ nên không biết chuyện, Đại vương Người này -- ầy, ông nhìn về phía trước, lão gia quân tình khẩn cấp không thể quấy nhiễu, lại nhìn về phía sau, đại tiểu thư đột nhiên bị biến cố xảy ra, không thể rời giường, nên làm thế nào mới tốt đây?
Trên đường đến vương cung, Trần Đan Chu đã không còn sợ hãi nữa, nếu Ngô vương muốn hỏi tội phụ thân, vậy nàng liền giết Ngô vương trước --
Nàng đã sống một đời đau khổ nhẫn nhục, lần này sẽ chết một cách thống khoái, ai muốn giết nàng, nàng sẽ giết chết người đó.
Trong đại điện của vương cung, Ngô vương đi tới đi lui, thấy Trần Đan Chu tiến vào, vội vàng hỏi: "Ngươi cũng biết chuyện rồi hả?"
Trần Đan Chu trầm xuống, cúi đầu đáp: "Vừa mới nghe nói, triều đình --"
Lời của nàng còn chưa dứt, Ngô vương đã vỗ tay một tiếng rất kêu, rồi thở dài: "Thật không ngờ tới, Bệ hạ lại muốn tới gặp Cô [1]."
[1] Cô: Tự xưng của Vương tước.
Hoàng đế? Trần Đan Chu ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn Ngô vương.
"Binh lính đưa tin đã đưa tới tin tức của sứ giả kia rồi." Ngô vương nói: "Y nói Bệ hạ nghe được Cô nói nguyện ý để cho quan viên triều đình đến điều tra chuyện thích khách để chứng minh trong sạch, thì cao hứng đến phát khóc, nói Cô là huynh đệ tốt của hắn, muốn đích thân gặp Cô, thương lượng chuyện này."
Sứ giả kia, chỉ chính là Vương đại phu, y không phải là thuộc hạ của Thiết Diện Tướng quân sao? Vậy mà còn thật sự trở thành sứ giả của Hoàng đế? Vậy là đã thuyết phục được Hoàng đế? Hay vẫn là giả vờ lừa gạt? Suy nghĩ của Trần Đan Chu chạy tán loạn ở trong đầu. Đối với nàng mà nói, Hoàng đế muốn đến Ngô quốc, kỳ thật cũng không có gì kỳ quái. Kiếp trước, Hoàng đế xác thực đã rời khỏi kinh thành, ngự giá thân chinh, cũng tự mình đi tới Ngô quốc, chẳng qua sau khi Ngô vương chết mới tới đây.
Kiếp này có vẻ như nàng cũng đã thay đổi cả chuyện này rồi nhỉ.
Ngô vương nói: "Trần nhị tiểu thư, ngươi thay Cô đi nghênh đón Hoàng đế đi."
Nàng á? Phụ thân của nàng đang chuẩn bị nghênh chiến quân bất nghĩa của Hoàng đế, còn nàng thì đi cung nghênh Hoàng đế vào Ngô. Ầy, lần này thì mâu thuẫn giữa cha con là không thể tránh khỏi, rốt cuộc ngày này cũng tới. Trần Đan Chu không chút do dự, ngẩng đầu lên đáp lại, suy nghĩ một chút, quyết định thay phụ thân mình bày tỏ tâm ý.
Nàng liền tiến lên một bước: "Đại vương --"
Ngô Vương thấy nàng tới gần, lập tức lui về phía sau một bước, cảnh giác hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Trần Đan Chu gọi một tiếng Đại vương: "Thần nữ muốn nói --"
Tiểu nữ tử này, người cũng xinh đẹp mà giọng nói cũng nũng nịu, nếu là trước kia, Ngô vương ngược lại sẽ có chút suy nghĩ, nhưng hiện tại thì sao, một người ngay cả tỷ phu của mình cũng giết, còn cầm trâm uy hiếp ông ta, thì dù đẹp như thiên tiên cũng không thể muốn!
Ngô Vương ngắt lời cô: "Ngươi muốn nói gì, thì cứ đứng đó nói là được."
Trần Đan Chu đứng tại chỗ đè thấp giọng: "Đại vương, Nếu như Hoàng đế đến, thì có muốn giết ông ta không?"
Ngô vương hoảng sợ: "Giết hắn làm gì?"
Nữ nhân này lại muốn làm gì?
Trần Đan Chu nói: "Hoàng đế không chịu rút lại Thừa Ân lệnh, giết ông ta, để Đại vương đến làm Hoàng đế a."
Làm Thiên tử đương nhiên rất tốt, nhưng giết Hoàng đế - Trong lòng Ngô vương đập loạn, nào có dễ giết như vậy? Nữ nhân này nói lời điên khùng gì vậy hả?
"Nơi này là Ngô quốc." Trần Đan Chu nói: "So với Hoàng đế, Đại vương càng chiếm ưu thế hơn, cứ liều mạng một hồi, về sau sẽ không cần sợ bị tước chư hầu nữa --"
Sau này chính là ông ta tước của người khác, ừm, trước tiên tước Chu vương, sau đó Tề vương -- trời ạ, quá nguy hiểm, ông ta lập tức trở thành cừu nhân của thiên hạ rồi, mỗi ngày đánh giặc có bao nhiêu vất vả chứ.
Thôi được rồi, vẫn nên quên đi, ông ta vốn không muốn đánh, Hoàng đế chịu đến hòa đàm với ông ta, đến lúc đó lại nói chuyện cho tốt.
"Cái này còn chưa hòa đàm, làm sao lại biết hắn không chịu hủy bỏ rồi hả?" Ngô vương xua tay: "Chờ hắn đến, Cô sẽ nói với hắn cho thật tốt, Hoàng đế bất nhân, nhưng Cô không thể bất nghĩa, lời nói đại nghịch bất đạo dạng này sau này không cần nói nữa."
Hoàng đế đã vì Thừa Ân Lệnh mà muốn khai chiến với chư hầu vương, làm sao còn muốn nói chuyện cho tốt được hả, sao không thể bất nghĩa, là không dám mà thôi, đã như vậy, nàng liền thuận theo tâm ý của ông ta là được. Trần Đan Chu liếc Ngô vương một cái, thức thời thi lễ: "Thần nữ tuân mệnh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.