Hỏi Đan Chu

Chương 23: Nghĩ Lại

Hi Hành

25/04/2022

Bọn họ bày binh là để thu hồi đất Ngô, Ngô vương đương nhiên chỉ có một con đường chết.

Trần nhị tiểu thư và Ngô vương nói để cho quan viên triều đình tiến vào, đối chứng và giải thích chuyện thích khách là do người khác hãm hại, Ngô vương sẽ nhượng bộ cầu hòa, sau đó triều đình sẽ lui binh mã.

Đây đều là những gì mà Trần nhị tiểu thư và Ngô vương nói, nhưng triều đình lại chưa từng nghĩ qua.

"Bệ hạ không muốn điều này, là dưới tình huống Ngô vương không thuận theo Thừa Ân lệnh, còn muốn trước tiên thảo phạt thanh quân trắc." Thiết Diện tướng quân nhìn quyển trục có vương ấn của Ngô vương này: "Trong chư hầu Đại Hạ, Ngô vương là tồn tại cường đại nhất. Bệ hạ cũng không nghĩ tới Ngô vương sẽ hòa đàm với triều đình.”

Vị trí của Ngô quốc hiểm yếu, trăm năm giàu có, không tai ương không chiến tranh, có mấy trăm ngàn binh mã, lại còn có một vị Trần Thái phó trung thành tận tâm lại thiện chiến, cho nên Thái tử nói nếu muốn diệt trừ Ngô quốc, trước tiên phải diệt trừ Trần Thái phó, cách xử lý này đã lập tức được Hoàng đế đồng ý.

Nhưng hiện tại Trần thái phó vẫn còn, quân cờ của Thái tử lại bị Trần nhị tiểu thư diệt trừ, còn lôi kéo Ngô vương bằng lòng hòa đàm nhượng bộ cùng Hoàng đế, điều này không thể không khiến mọi người suy nghĩ nhiều hơn.

"Thuộc hạ đã tự mình gặp Ngô vương, ngôn hành cử chỉ của người này, liên quan nhiều đến thuật của Hoàng lão [1]." Vương tiên sinh nói: "Có vẻ như coi trời bằng vung nhưng lại giống như trong đầu chả suy nghĩ gì --"

[1] Hoàng Lão Đạo: Là tiền thân của Thái Bình Đạo, một giáo phái của Đạo giáo. Hoàng là Hoàng Đế, Lão là Lão Tử. Tư tưởng Hoàng Lão bắt nguồn từ các Đạo gia thuộc học phái Tắc Hạ thời Chiến Quốc, đến đầu đời Tây Hán nó biến thành một trào lưu triết học và chính trị mạnh, chủ trương thanh tĩnh vô vi, cho dân nghỉ ngơi, nới tay trị dân. Đến đời Đông Hán, học phái này trở thành tôn giáo, thờ Hoàng Đế và Lão Tử. Chịu ảnh hưởng của Hoàng Lão Đạo, Trương Giác nổi lên, tự xưng là «Đại Hiền Lương Sư», sáng lập Thái Bình Đạo, phát động khởi nghĩa gọi là Hoàng Cân khởi nghĩa mà sử gọi là giặc Khăn Vàng. (Trích từ wikipedia)

"Cho nên, ta muốn nói chuyện một chút với Bệ hạ." Thiết Diện Tướng quân nói: "Nếu Ngô vương chịu nhượng bộ, không cần giao chiến mà đã có thể khiến binh lính quy phục, dân chúng tránh được nỗi khổ của việc chiến tranh, đối với triều đình mà nói thì đó là chuyện may mắn.”

Điều này đương nhiên là tốt, nhưng Vương tiên sinh vẫn cảm thấy không cần thiết.

"Chúng ta có thể đánh thắng." Hắn ý tứ sâu xa, nhấn mạnh hai chữ "chúng ta": "Tướng quân, công lao đánh thắng, với công lao hòa đàm là không giống nhau.”

"Ngươi cảm thấy, Ngô vương hiện tại có giống với Yến vương, Lỗ vương, Tề vương, Chu vương không?" Thiết Diện Tướng quân hỏi.

Vương tiên sinh lắc đầu: "Hoàn toàn không giống, đừng nói không giống Chu vương Tề vương, mà cũng hoàn toàn khác với lão Ngô vương (cha của Ngô vương hiện tại).”

Nếu nói các chư hầu vương kia đều là những kẻ điên, thì Ngô vương chính là một kẻ ngốc trong thế hệ này.

Thiết Diện Tướng quân nhìn vào quyển trục trên bàn: "Đối xử với kẻ điên và kẻ ngốc là không giống nhau, hơn nữa ..."

Vương tiên sinh cảm thấy ánh mắt sau tấm mặt nạ sắt dừng trên người hắn. Hắn cảm giác giống như bị kim châm đâm, không khỏi rùng mình.

"Ta đánh giặc cũng không phải vì công lao." Giọng nói của Thiết Diện Tướng quân giống như đao cùn mài qua mặt đá: "Đánh với người điên mới thú vị, còn với một kẻ ngốc, thì thật nhàm chán." Dứt lời ném quyển trục về phía hắn ta: "Thượng tấu với Bệ hạ.”

Vương tiên sinh chỉ có thể tiếp nhận quyển trục, nhìn Thiết Diện Tướng quân đang ngồi, mà cười khổ, đánh giặc không vì công lao, mà vì có thú vị hay không, đây mới thật sự là tên điên.

Thi thể của Lý Lương treo lơ lửng ở Ngô Đô, khiến bầu không khí trong thành trì cuối cùng cũng trở nên căng thẳng.

Lý Lương là Đại tướng quân như vậy mà còn phản bội Ngô vương, có phải lần này triều đình thật sự muốn đánh vào hay không? Rốt cuộc lúc này mọi người mới cảm thấy chiến sự nguy cấp đã gần ngay trước mắt.

Ngô vương cũng có thái độ khác thường, mỗi ngày đều hỏi thăm chiến báo của tiền tuyến về hướng đi của binh mã, còn bày ra bản đồ triển khai tác chiến ở trong vương cung, bày ra mấy chục vạn quân từ nam đến bắc ở Đô thành [2] dài cuồn cuộn như một mãng xà to lớn --

[2] Đô thành: Thành chính của chư hầu vương, phân biệt với kinh thành của triều đình.

Trần Liệp Hổ chỉ ra rằng làm như vậy sẽ không hiệu quả, đầu đuôi không tương ứng, khi đánh nhau rất dễ bị quân địch cắt đứt.



"Đây là chức trách của lão thần." Ông quỳ xuống đất xin đi giết giặc: "Lão thần nguyện ra tiền tuyến bày binh bố trận nghênh kích đám quân bất nghĩa triều đình này.”

Đây không phải là lần đầu tiên ông thỉnh cầu, nhưng đã bị cự tuyệt nhiều lần, chỉ giao ông việc thủ thành.

Hiện tại con trai ông đã chết trận, con rể đi theo quân địch đã bị giết, chỉ còn có lão tướng như ông có thể xuất mã.

Ngô vương liếc ông một cái: "Thái phó có Trần nhị tiểu thư là đủ rồi, không cần tự mình xuất mã.”

Trần Liệp Hổ nghe xong cảm thấy khó hiểu, còn sinh lòng cảnh giác, hoài nghi Ngô vương lại sinh ra tâm tư không nên có với Trần Đan Chu, trong lúc nhất thời không dám mở miệng. Trong điện còn có thần tử khác nịnh nọt, nhao nhao xin chiến với Ngô vương, hoặc là hiến mưu bày kế, Ngô vương lại chỉ nghe, nhưng đều không chấp nhận.

Trần Liệp Hổ không hiểu đầu cua tai nheo gì quay trở lại phủ Thái Phó, Trần Đan Chu nghênh đón hỏi thăm chuyện triều đình.

Từ khi Trần Đan Chu trở về từ quân doanh, thì thường xuyên hỏi thăm chuyện quân sự trong triều, Trần Liệp Hổ cũng không giấu giếm, nhất nhất nói cho nàng nghe. Trần Đan Dương đã chết, Lý Lương cũng đã chết, mà sức khỏe Trần Đan Nghiên lại không tốt, chỉ có Trần Đan Chu mới có thể tiếp nhận y bát [3] mà thôi.

[3] Y bát: vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng ... truyền lại cho đời sau.

Lúc này Trần Liệp Hổ cũng không nhiệt tình tìm một con rể cho Trần Đan Chu, ầy...

"Cũng không biết đại vương đang nghĩ gì." Trần Liệp Hổ nói: "Chiến cơ sẽ thoáng qua trong chớp mắt, thực sự khiến người sốt ruột mà.”

Trần Đan Chu biết Ngô vương đang suy nghĩ cái gì, nghĩ binh mã triều đình có phải sẽ thật sự lui hay không, và lúc nào thì lui --

"Phụ thân không cần gấp." Nàng nói: "Cũng không phải đại vương tự đi đánh giặc, dù sao đại vương có cái tâm này là tốt rồi.”

Trần Liệp Hổ cũng nghĩ như vậy, vẻ mặt vừa vui mừng lại phấn chấn: "Trên dưới một lòng, kỳ lợi đoạn kim [4], sao có thể sợ hãi hành động bất nghĩa của Hoàng đế!”

[4] Câu nói được "biến thể" từ một câu trong "Chu Dịch" thời Tiên Tần: "Nhị nhân đồng tâm, kỳ lợi đoạn kim; đồng tâm chi ngôn, kỳ xú như lan". Ý nghĩa nguyên thủy từ thời xưa là hai người đồng lòng thì sức mạnh sẽ giống như lưỡi dao sắc bén cắt đứt được kim loại; nếu hai người hòa hợp về chí hướng, đồng tâm đồng đức thì sẽ tỏa hương như hoa lan. Đồng nghĩa với câu nói "một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao." (trích từ soha)

Trong lòng Trần Đan Chu cười khổ, không đành lòng nhìn mặt phụ thân. Trong phòng truyền đến tiếng hô kinh ngạc vui mừng của tỳ nữ Tiểu Điệp: "Đại tiểu thư tỉnh rồi.”

Trần Đan Chu và Trần Liệp Hổ liếc nhau, nhất thời có chút nghẹt thở, không biết nên vui hay nên buồn.

"Cái gì nên đối mặt vẫn phải đối mặt." Trần Liệp Hổ nói: "Con gái của Trần Liệp Hổ ta không có gì không chịu nổi.”

Trần Đan Chu gật đầu, cùng Trần Liệp Hổ đi thăm tỷ tỷ.

Trần Đan Nghiên đang giãy giụa đứng lên từ trên giường, trên khuôn mặt trắng bệch hiện lên mảng ửng đỏ bất thường, đây là do cảm xúc kích động quá mức --

Tiểu Điệp vú già đại phu đều đang khuyên bảo, Trần Đan Nghiên chỉ là muốn đứng dậy, nhìn thấy Trần Liệp Hổ đi vào, rơi lệ gọi phụ thân: "Con đã gặp ác mộng, phụ thân, con nghe nói A Lương chết rồi, A Lương chàng ấy chết rồi sao?”

Trần Liệp Hổ nói: "Đúng, hắn ta đã chết.”

Trần Đan Nghiên phát ra một tiếng kêu đau đớn, nước mắt rơi như mưa --

"Con không được khóc!" Trần Liệp Hổ quát: "Lý Lương là phản tặc, chết còn chưa hết tội.”



Tiếng khóc của Trần Đan Nghiên nhất thời bị nghẹn lại, ngẩng đầu lên nhìn Trần Liệp Hổ, biểu hiện không thể tin được. Lúc nàng ngất xỉu chỉ nghe thấy Lý Lương đã chết, cũng không nghe thấy những chuyện khác.

Trần Liệp Hổ nói hai ba câu kể rõ sự tình.

"Bây giờ nếu con muốn gặp hắn ta cũng rất dễ dàng." Cuối cùng ông trầm giọng nói, đưa tay chỉ ra bên ngoài: "Thi thể của hắn ta bị treo ngay ở cửa thành để thị chúng.”

Trần Đan Nghiên nghe xong thì ngây ngẩn cả người, tỳ nữ Tiểu Điệp quỳ gối bên cạnh giường khóc dập đầu với Trần Liệp Hổ: "Lão gia cứ từ từ hẵng nói, thân thể đại tiểu thư không tốt, còn có hài tử.”

Da mặt Trần Liệp Hổ run run, cắn răng: "Đứa nhỏ này, không cần cũng được.”

Tiểu Điệp quỳ trên mặt đất không dám nói nữa.

Trong phòng là sự yên tĩnh đến nghẹt thở.

Trần Liệp Hổ hít sâu một hơi, đè nén giọng nói đang run rẩy: "A Nghiên, con suy nghĩ cho kỹ, ta biết con là một đứa nhỏ thông minh, con, sẽ nghĩ được rõ ràng.”

Trần Đan Nghiên chuyển mắt nhìn về phía ông: "Phụ thân, A Lương là bị A Chu giết phải không?”

Giọng nói Trần Liệp Hổ trầm thấp: "Đây là mệnh lệnh của ta --"

Trần Đan Nghiên hét lên với phụ thân: "Người cũng giống như con, lúc đó cũng không biết A Chu đi làm gì, người làm sao có thể hạ mệnh lệnh cho muội ấy chứ.”

Trần Liệp Hổ muốn nói gì đó, nhưng Trần Đan Chu đã đi ra từ sau lưng ông, hô to tỷ tỷ: "Tỷ phu là do muội giết, lúc muội ra tay, phụ thân còn không biết." Nàng kể lại một lần nữa câu chuyện mình đã kể cho Trần Liệp Hổ nghe: "Cho nên muội chạy về lấy đi binh phù mà tỷ đã trộm, đi điều tra xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, quả nhiên phát hiện gã ta đã phản bội đại vương.”

Trần Đan Nghiên kinh ngạc một khắc, môi run rẩy, nói: "Muội, muội trói chàng trở về, trở về lại--"

Giết đi cũng không muộn, không phải sao? Trần Đan Chu nhìn tỷ tỷ của mình: "Không, nếu muội không giết gã ta, gã ta sẽ giết muội.”

Trần Đan Nghiên không nói lời nào, nhắm mắt lại, rơi lệ.

Trần Đan Chu cũng không bỏ qua, hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ đang trách muội sao?”

Trần Liệp Hổ chính là sợ loại chuyện này, đau đớn nói: "A Nghiên, chẳng lẽ con không tin muội muội của con sao? Chẳng lẽ con không nỡ để kẻ phản tặc Lý Lương kia chết sao?”

Trần Đan Nghiên mở mắt ra, cười thê lương: "Phụ thân, con yêu A Lương, nhưng nếu chàng phụ chúng ta, phụ đại vương, con nhất định sẽ đích thân giết chết chàng.”

Trần Liệp Hổ gật đầu: "Được, được, ta biết, A Nghiên của ta là nữ nhi tốt, con cũng đừng trách muội muội con --"

"Con trách không phải là việc muội ấy đã giết chàng ấy." Trần Đan Nghiên cắt ngang Trần Liệp Hổ, nhìn Trần Đan Chu, trong mắt tràn đầy thống khổ: "Ta trách muội gạt ta, muội không nói cho ta, muội không tin ta.”

Trần Liệp Hổ đau lòng, hô: "A Nghiên --"

Trần Đan Chu ngược lại cũng không bị tỷ tỷ nghi ngờ mà phẫn nộ bi thương, càng không rơi lệ, chỉ nhíu mày không vui nói: "Tỷ tỷ, tỷ nghe lời Lý Lương trộm đi binh phù, cũng không nói cho muội và phụ thân, lúc đó tỷ cũng chẳng phải là không tin phụ thân và muội sao? Vậy tại sao muội đây phải tin tỷ, phải kể cho tỷ nghe là muội muốn làm cái gì chứ?”

Trần Đan Nghiên ngạc nhiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Hỏi Đan Chu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook