Chương 13: Thay Thế
Hi Hành
25/04/2022
Trần Đan Chu không bị Tướng quân cùng lời nói của y hù dọa.
Nàng thì thào: ""Thế thì có gì hay chứ, chẳng phải sống vẫn tốt hơn sao."
Nghe lời nhận xét trẻ con này, Thiết Diện Tướng quân bật cười. Được rồi, y hẳn nên biết, Trần nhị tiểu thư ngay cả phu quân của thân tỷ còn dám giết, bộ dáng của y cũng thế, mà lời nói đáng sợ của y cũng vậy, cũng không thể hù dọa được nàng.
"Đúng vậy, không chết đương nhiên là tốt." Y thản nhiên nói, "Ta không cần nhiều người chết như vậy, vốn đều là con dân Đại Hạ, nhưng cô giết Lý Lương, kế hoạch không cần giết người bị phá hư rồi. Trần nhị tiểu thư, tiểu thư hãy nhớ kỹ, tướng sĩ của triều đình của ta là bởi vì cô mà chết, binh lính và con dân nước Ngô cũng bởi vì cô mà chết."
Trần Đan Chu thở dài: "Tướng quân không cần phải nói những lời này khiến dân nữ sợ, nghe như dân nữ đã trở thành tội nhân của Đại Hạ vậy. Bất luận có như thế nào, Lý Lương làm như vậy, cho dù là một Ngô Binh (binh lính nước Ngô) cũng muốn giết hắn."
Thân phận lập trường bất đồng, nói chuyện cũng không có nghĩa lý gì, vốn cũng không định thấy nàng, nếu như không phải do hiểu lầm, Thiết Diện Tướng quân cũng không có hứng thú: "Trần nhị tiểu thư đã giết Lý Lương, là đã đạt được như ý nguyện không còn gì để hối tiếc rồi, ta có thể cam đoan một việc với Nhị tiểu thư."
Trần Đan Chu nhìn y.
Thiết Diện Tướng quân đeo mặt nạ sắt hạ thấp giọng nói khàn khàn như đao đang mài sỏi: "Thi thể của Nhị tiểu thư sẽ được đưa về Ngô trong tình trạng vô cùng hoàn hảo, để Nhị tiểu thư có thể vinh quang nhập thổ vi an."
Nghe có vẻ như là một lời uy hiếp đáng sợ, nhưng Trần Đan Chu đột nhiên nghĩ đến, kiếp trước mình cùng Lý Lương đồng quy vu tận, không biết thi thể sẽ như thế nào? Nàng giết Lý Lương trước, nhưng Lý Lương vốn nghĩ lợi dụng nàng để ám sát Lục hoàng tử, tội danh này có thể nói là tội không thể tha thứ, muốn được chôn cất cùng một chỗ với tỷ tỷ phụ thân mọi người trong nhà là điều không thể nào, nói không chừng thi thể còn phải bị treo ở cửa thành ——
Nghĩ tới đây, nàng lại nhìn mặt nạ sắt lạnh như băng của Thiết Diện Tướng quân, mà đã có thể cảm thấy có chút ôn hòa: "Cảm ơn Ngài."
Lòng biết ơn này của nàng không những không phải là trào phúng, mà lại còn là chân tâm thật ý. Thiết Diện Tướng quân im lặng một khắc, Trần nhị tiểu thư này hẳn không phải là gan lớn, mà là đầu óc có vấn đề? Vô cùng cổ cổ quái quái.
Hơn nữa nói đến nước này rồi, mà Trần nhị tiểu thư còn không phất tay áo đứng lên, để cho mình kéo nàng ném ra? Nhìn nàng có vẻ ngồi rất an ổn trước án, lại còn thất thần —— đầu óc thật sự có vấn đề phải không?
Thiết Diện Tướng quân liếc nhìn nam nhân đứng bên cạnh, nghĩ đến một việc: "Lý Lương mất, nhưng Nhị tiểu thư vẫn còn cầm binh phù, dùng binh phù để đưa thi thể Nhị tiểu thư về Ngô, chẳng phải cũng là dùng sao?"
Lý Lương muốn binh phù chính là vì muốn mang binh vượt qua phòng tuyến, bất ngờ đánh về kinh đô, hiện tại lại dùng danh nghĩa Lý Lương và Trần nhị tiểu thư bị hại đưa trở về, cũng có thể làm được điều tương tự, nam nhân vỗ tay: "Tướng quân nói rất đúng."
Y nhìn Trần Đan Chu, cười trêu ghẹo.
"Thật không uổng công Nhị tiểu thư mang binh phù tới."
Trần Đan Chu lắc đầu: "Không có khả năng, binh phù chỉ có dân nữ cùng Lý Lương cầm mới có tác dụng, đừng nói là thi thể của dân nữ, cho dù là các ngài bắt lấy dân nữ, cũng đừng mơ tưởng vượt qua phòng tuyến của Ngô."
Nếu phụ thân mà phát hiện tỷ tỷ trộm binh phù, thì sẽ tức giận mà trói chặt lại muốn chém chết, đối với nàng cũng giống như vậy thôi. Đây không phải do phụ thân không đau tỷ muội các nàng, mà là do đây là nghĩa vụ của phụ thân với tư cách là Thái phó Ngô quốc.
Lúc trước là bởi vì ông không biết trước ý đồ của Lý Lương, đến lúc hắn ta tới gần mới phát hiện, nếu như sớm một chút, cho dù Lý Lương cầm binh phù cũng sẽ không vượt qua phòng tuyến một cách dễ dàng như vậy.
Lần này tính toán thời gian, phụ thân có lẽ đã phát hiện không thấy binh phù rồi?
Tiểu cô nương này là đang nghiêm túc thảo luận cùng bọn họ sao? Bọn họ đương nhiên biết sự tình không có dễ dàng như vậy, Trần Liệp Hổ phái con gái tới, cũng là đã quyết định hi sinh nữ nhi, Ngô lúc này chắc chắn đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến.
Thiết Diện Tướng quân lần nữa không nhịn được cười, hỏi: "Vậy Trần nhị tiểu thư cảm thấy nên làm như thế nào mới tốt?"
Trần Đan Chu nhìn đống quân báo, địa đồ chồng chất trên bàn của Thiết Diện Tướng quân mà không khỏi thở dài. Đại tướng quân của triều đình ngồi ngay trong quân doanh của Ngô bài binh bố trận, trận chiến này còn cần đánh nữa không.
Nàng giết Lý Lương, nhưng có thể làm thay đổi vận mệnh của Ngô quốc sao? Nếu có thể giết được Thiết Diện Tướng quân thì chuyện này còn có khả năng. Nghĩ đến đây, nàng lại nhìn Thiết Diện Tướng quân, trong lòng lại thở dài, chắc chuyện này không thành rồi, nàng không có bản lãnh gì, chỉ biết dùng độc, mà nam nhân đang đứng bên người Thiết Diện Tướng quân lại là cao thủ dụng độc.
"Ta ——" Trần Đan Chu thì thào, cũng không biết làm sao lại đẻ ra một câu, "Nhưng ta có thể làm những gì mà Lý Lương có thể làm."
Thiết Diện Tướng quân sửng sốt, vừa rồi ánh mắt của tiểu cô nương kia rõ ràng là tràn đầy sát ý, giống như nàng muốn giết y đến nơi rồi, nhưng không nghĩ tới há miệng nói ra lại nói như vậy, y nhất thời có chút không rõ ý nàng muốn nói.
Trần Đan Chu cũng sửng sốt, nàng thật không ngờ mình lại nói ra những lời này, nhưng sau một khắc ánh mắt của nàng sáng lên, nàng không đổi được vận mệnh diệt vong của Ngô quốc, nhưng có lẽ có thể thay đổi vận mệnh bị tàn sát của Ngô quốc.
Thiết Diện Tướng quân dùng Lý Lương là muốn đánh vào Ngô quốc, mà nàng có thể thay thế Lý Lương làm chuyện này, đương nhiên cũng có thể ngăn cản đào mở đê đập, ngăn chặn phát sinh việc công thành đồ sát.
"Tướng quân!" Nàng hô to một tiếng, tiến lên phía trước, ánh mắt sáng quắc nhìn vào Thiết Diện Tướng quân, "Việc mà các ngài muốn Lý Lương làm, hãy để cho ta làm!"
Thiết Diện Tướng quân bị dọa sợ giật mình, nam nhân đứng bên cạnh như vừa gặp quỷ, cái gì? Là bọn họ nghe lầm, hay vẫn là tiểu cô nương này nổi điên nói mê sảng rồi hả?
"Trần nhị tiểu thư?" Thiết Diện Tướng quân hỏi, "Cô biết cô đang nói gì không?"
Trần Đan Chu gật đầu: "Ta đương nhiên biết, Tướng quân —— Tướng quân ngài họ gì?"
Thiết Diện Tướng quân sửng sốt một lúc, đã thật lâu không ai dám hỏi tính danh của y rồi, y thản nhiên nói: "Chừng nào còn chưa bình định được đại loạn của Chư Hầu Vương Đại Hạ, thì lão phu chừng đó không tên không họ."
Trần Đan Chu cũng chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi. Kiếp trước nàng không biết, kiếp này lại gặp được nên liền thuận miệng hỏi một câu, nếu y không đáp cũng chẳng sao. Nàng nói: "Tướng quân, ta là nói ta sẽ cầm binh phù mang các ngài vào Ngô."
Thiết Diện Tướng quân cười ha hả, lắc đầu đầy ẩn ý với tiểu cô nương trước mặt.
"Trần Đan Chu, nếu cô là một dân chúng bình thường của Ngô, thì lời cô nói vừa rồi ta không hề hoài nghi." Y từng chữ từng chữ đọc tên của nàng lên, "Nhưng cô họ Trần, cha cô là Trần Liệp Hổ, ca ca của cô Trần Đan Dương đã vì Ngô Vương mà hi sinh, mặc dù có Lý Lương, nhưng hắn ta họ Lý không phải họ Trần, cô có biết cô đang làm gì ở đây không?"
"Ta biết, ta đang phản bội Ngô Vương." Trần Đan Chu buồn bã nói, "Ta làm điều giống như Lý Lương mà ta giết chết."
Thiết Diện Tướng quân nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy sau mặt nạ không thể nhìn thấu.
Trần Đan Chu đứng thẳng người: "Đúng như Tướng quân đã nói, ta là người của Ngô quốc, nhưng đây đúng là thiên hạ của Đại Hạ, ta cũng là con dân của Đại Hạ, bởi vì ta họ Trần, nên ta mới dám làm chuyện này, Tướng quân ngược lại lại không dám dùng người họ Trần sao?"
"Không phải lão phu không dám." Thiết Diện Tướng quân nói, "Trần nhị tiểu thư, chuyện này không hợp tình hợp lý."
Trần Đan Chu buồn bã: "Đúng vậy, kỳ thật trước khi ta nhìn thấy Tướng quân, cũng không nghĩ tới chính mình sẽ nói ra lời này, chỉ là một khi nhìn thấy Tướng quân ——"
Nàng nhìn mặt nạ lạnh như băng của Thiết Diện Tướng quân.
"Đan Chu, thấy được đại thế không thể cản. "
Mặt nạ sắt Thiết Diện Tướng quân ho khan một tiếng, tiểu cô nương này là đang tâng bốc y đó hả? Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch mềm yếu của nàng, đôi mắt sáng trong suốt, ưu thương nhưng lại bình tĩnh —— Chao ôi!!! nếu như là diễn kịch, mới nhỏ như vậy mà đã lợi hại dường này, nếu như không phải diễn kịch, trong nháy mắt đã liền ruồng bỏ Ngô Vương ——."
Bất luận là bên nào, tiểu cô nương này nếu lại lớn lên chút ít thì sẽ càng không tồi, huống chi còn có tướng mạo mỹ nhân, lông mày như Viễn Sơn da thịt thắng tuyết.
Thú vị. Thiết Diện Tướng quân lại có chút muốn cười, thật muốn nhìn xem vị Trần nhị tiểu thư này là có ý gì.
"Được." Y nói, "Nếu như Trần nhị tiểu thư nguyện tuân theo mệnh thiên tử, thì lão phu liền thu nhận."
Nàng thì thào: ""Thế thì có gì hay chứ, chẳng phải sống vẫn tốt hơn sao."
Nghe lời nhận xét trẻ con này, Thiết Diện Tướng quân bật cười. Được rồi, y hẳn nên biết, Trần nhị tiểu thư ngay cả phu quân của thân tỷ còn dám giết, bộ dáng của y cũng thế, mà lời nói đáng sợ của y cũng vậy, cũng không thể hù dọa được nàng.
"Đúng vậy, không chết đương nhiên là tốt." Y thản nhiên nói, "Ta không cần nhiều người chết như vậy, vốn đều là con dân Đại Hạ, nhưng cô giết Lý Lương, kế hoạch không cần giết người bị phá hư rồi. Trần nhị tiểu thư, tiểu thư hãy nhớ kỹ, tướng sĩ của triều đình của ta là bởi vì cô mà chết, binh lính và con dân nước Ngô cũng bởi vì cô mà chết."
Trần Đan Chu thở dài: "Tướng quân không cần phải nói những lời này khiến dân nữ sợ, nghe như dân nữ đã trở thành tội nhân của Đại Hạ vậy. Bất luận có như thế nào, Lý Lương làm như vậy, cho dù là một Ngô Binh (binh lính nước Ngô) cũng muốn giết hắn."
Thân phận lập trường bất đồng, nói chuyện cũng không có nghĩa lý gì, vốn cũng không định thấy nàng, nếu như không phải do hiểu lầm, Thiết Diện Tướng quân cũng không có hứng thú: "Trần nhị tiểu thư đã giết Lý Lương, là đã đạt được như ý nguyện không còn gì để hối tiếc rồi, ta có thể cam đoan một việc với Nhị tiểu thư."
Trần Đan Chu nhìn y.
Thiết Diện Tướng quân đeo mặt nạ sắt hạ thấp giọng nói khàn khàn như đao đang mài sỏi: "Thi thể của Nhị tiểu thư sẽ được đưa về Ngô trong tình trạng vô cùng hoàn hảo, để Nhị tiểu thư có thể vinh quang nhập thổ vi an."
Nghe có vẻ như là một lời uy hiếp đáng sợ, nhưng Trần Đan Chu đột nhiên nghĩ đến, kiếp trước mình cùng Lý Lương đồng quy vu tận, không biết thi thể sẽ như thế nào? Nàng giết Lý Lương trước, nhưng Lý Lương vốn nghĩ lợi dụng nàng để ám sát Lục hoàng tử, tội danh này có thể nói là tội không thể tha thứ, muốn được chôn cất cùng một chỗ với tỷ tỷ phụ thân mọi người trong nhà là điều không thể nào, nói không chừng thi thể còn phải bị treo ở cửa thành ——
Nghĩ tới đây, nàng lại nhìn mặt nạ sắt lạnh như băng của Thiết Diện Tướng quân, mà đã có thể cảm thấy có chút ôn hòa: "Cảm ơn Ngài."
Lòng biết ơn này của nàng không những không phải là trào phúng, mà lại còn là chân tâm thật ý. Thiết Diện Tướng quân im lặng một khắc, Trần nhị tiểu thư này hẳn không phải là gan lớn, mà là đầu óc có vấn đề? Vô cùng cổ cổ quái quái.
Hơn nữa nói đến nước này rồi, mà Trần nhị tiểu thư còn không phất tay áo đứng lên, để cho mình kéo nàng ném ra? Nhìn nàng có vẻ ngồi rất an ổn trước án, lại còn thất thần —— đầu óc thật sự có vấn đề phải không?
Thiết Diện Tướng quân liếc nhìn nam nhân đứng bên cạnh, nghĩ đến một việc: "Lý Lương mất, nhưng Nhị tiểu thư vẫn còn cầm binh phù, dùng binh phù để đưa thi thể Nhị tiểu thư về Ngô, chẳng phải cũng là dùng sao?"
Lý Lương muốn binh phù chính là vì muốn mang binh vượt qua phòng tuyến, bất ngờ đánh về kinh đô, hiện tại lại dùng danh nghĩa Lý Lương và Trần nhị tiểu thư bị hại đưa trở về, cũng có thể làm được điều tương tự, nam nhân vỗ tay: "Tướng quân nói rất đúng."
Y nhìn Trần Đan Chu, cười trêu ghẹo.
"Thật không uổng công Nhị tiểu thư mang binh phù tới."
Trần Đan Chu lắc đầu: "Không có khả năng, binh phù chỉ có dân nữ cùng Lý Lương cầm mới có tác dụng, đừng nói là thi thể của dân nữ, cho dù là các ngài bắt lấy dân nữ, cũng đừng mơ tưởng vượt qua phòng tuyến của Ngô."
Nếu phụ thân mà phát hiện tỷ tỷ trộm binh phù, thì sẽ tức giận mà trói chặt lại muốn chém chết, đối với nàng cũng giống như vậy thôi. Đây không phải do phụ thân không đau tỷ muội các nàng, mà là do đây là nghĩa vụ của phụ thân với tư cách là Thái phó Ngô quốc.
Lúc trước là bởi vì ông không biết trước ý đồ của Lý Lương, đến lúc hắn ta tới gần mới phát hiện, nếu như sớm một chút, cho dù Lý Lương cầm binh phù cũng sẽ không vượt qua phòng tuyến một cách dễ dàng như vậy.
Lần này tính toán thời gian, phụ thân có lẽ đã phát hiện không thấy binh phù rồi?
Tiểu cô nương này là đang nghiêm túc thảo luận cùng bọn họ sao? Bọn họ đương nhiên biết sự tình không có dễ dàng như vậy, Trần Liệp Hổ phái con gái tới, cũng là đã quyết định hi sinh nữ nhi, Ngô lúc này chắc chắn đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến.
Thiết Diện Tướng quân lần nữa không nhịn được cười, hỏi: "Vậy Trần nhị tiểu thư cảm thấy nên làm như thế nào mới tốt?"
Trần Đan Chu nhìn đống quân báo, địa đồ chồng chất trên bàn của Thiết Diện Tướng quân mà không khỏi thở dài. Đại tướng quân của triều đình ngồi ngay trong quân doanh của Ngô bài binh bố trận, trận chiến này còn cần đánh nữa không.
Nàng giết Lý Lương, nhưng có thể làm thay đổi vận mệnh của Ngô quốc sao? Nếu có thể giết được Thiết Diện Tướng quân thì chuyện này còn có khả năng. Nghĩ đến đây, nàng lại nhìn Thiết Diện Tướng quân, trong lòng lại thở dài, chắc chuyện này không thành rồi, nàng không có bản lãnh gì, chỉ biết dùng độc, mà nam nhân đang đứng bên người Thiết Diện Tướng quân lại là cao thủ dụng độc.
"Ta ——" Trần Đan Chu thì thào, cũng không biết làm sao lại đẻ ra một câu, "Nhưng ta có thể làm những gì mà Lý Lương có thể làm."
Thiết Diện Tướng quân sửng sốt, vừa rồi ánh mắt của tiểu cô nương kia rõ ràng là tràn đầy sát ý, giống như nàng muốn giết y đến nơi rồi, nhưng không nghĩ tới há miệng nói ra lại nói như vậy, y nhất thời có chút không rõ ý nàng muốn nói.
Trần Đan Chu cũng sửng sốt, nàng thật không ngờ mình lại nói ra những lời này, nhưng sau một khắc ánh mắt của nàng sáng lên, nàng không đổi được vận mệnh diệt vong của Ngô quốc, nhưng có lẽ có thể thay đổi vận mệnh bị tàn sát của Ngô quốc.
Thiết Diện Tướng quân dùng Lý Lương là muốn đánh vào Ngô quốc, mà nàng có thể thay thế Lý Lương làm chuyện này, đương nhiên cũng có thể ngăn cản đào mở đê đập, ngăn chặn phát sinh việc công thành đồ sát.
"Tướng quân!" Nàng hô to một tiếng, tiến lên phía trước, ánh mắt sáng quắc nhìn vào Thiết Diện Tướng quân, "Việc mà các ngài muốn Lý Lương làm, hãy để cho ta làm!"
Thiết Diện Tướng quân bị dọa sợ giật mình, nam nhân đứng bên cạnh như vừa gặp quỷ, cái gì? Là bọn họ nghe lầm, hay vẫn là tiểu cô nương này nổi điên nói mê sảng rồi hả?
"Trần nhị tiểu thư?" Thiết Diện Tướng quân hỏi, "Cô biết cô đang nói gì không?"
Trần Đan Chu gật đầu: "Ta đương nhiên biết, Tướng quân —— Tướng quân ngài họ gì?"
Thiết Diện Tướng quân sửng sốt một lúc, đã thật lâu không ai dám hỏi tính danh của y rồi, y thản nhiên nói: "Chừng nào còn chưa bình định được đại loạn của Chư Hầu Vương Đại Hạ, thì lão phu chừng đó không tên không họ."
Trần Đan Chu cũng chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi. Kiếp trước nàng không biết, kiếp này lại gặp được nên liền thuận miệng hỏi một câu, nếu y không đáp cũng chẳng sao. Nàng nói: "Tướng quân, ta là nói ta sẽ cầm binh phù mang các ngài vào Ngô."
Thiết Diện Tướng quân cười ha hả, lắc đầu đầy ẩn ý với tiểu cô nương trước mặt.
"Trần Đan Chu, nếu cô là một dân chúng bình thường của Ngô, thì lời cô nói vừa rồi ta không hề hoài nghi." Y từng chữ từng chữ đọc tên của nàng lên, "Nhưng cô họ Trần, cha cô là Trần Liệp Hổ, ca ca của cô Trần Đan Dương đã vì Ngô Vương mà hi sinh, mặc dù có Lý Lương, nhưng hắn ta họ Lý không phải họ Trần, cô có biết cô đang làm gì ở đây không?"
"Ta biết, ta đang phản bội Ngô Vương." Trần Đan Chu buồn bã nói, "Ta làm điều giống như Lý Lương mà ta giết chết."
Thiết Diện Tướng quân nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy sau mặt nạ không thể nhìn thấu.
Trần Đan Chu đứng thẳng người: "Đúng như Tướng quân đã nói, ta là người của Ngô quốc, nhưng đây đúng là thiên hạ của Đại Hạ, ta cũng là con dân của Đại Hạ, bởi vì ta họ Trần, nên ta mới dám làm chuyện này, Tướng quân ngược lại lại không dám dùng người họ Trần sao?"
"Không phải lão phu không dám." Thiết Diện Tướng quân nói, "Trần nhị tiểu thư, chuyện này không hợp tình hợp lý."
Trần Đan Chu buồn bã: "Đúng vậy, kỳ thật trước khi ta nhìn thấy Tướng quân, cũng không nghĩ tới chính mình sẽ nói ra lời này, chỉ là một khi nhìn thấy Tướng quân ——"
Nàng nhìn mặt nạ lạnh như băng của Thiết Diện Tướng quân.
"Đan Chu, thấy được đại thế không thể cản. "
Mặt nạ sắt Thiết Diện Tướng quân ho khan một tiếng, tiểu cô nương này là đang tâng bốc y đó hả? Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch mềm yếu của nàng, đôi mắt sáng trong suốt, ưu thương nhưng lại bình tĩnh —— Chao ôi!!! nếu như là diễn kịch, mới nhỏ như vậy mà đã lợi hại dường này, nếu như không phải diễn kịch, trong nháy mắt đã liền ruồng bỏ Ngô Vương ——."
Bất luận là bên nào, tiểu cô nương này nếu lại lớn lên chút ít thì sẽ càng không tồi, huống chi còn có tướng mạo mỹ nhân, lông mày như Viễn Sơn da thịt thắng tuyết.
Thú vị. Thiết Diện Tướng quân lại có chút muốn cười, thật muốn nhìn xem vị Trần nhị tiểu thư này là có ý gì.
"Được." Y nói, "Nếu như Trần nhị tiểu thư nguyện tuân theo mệnh thiên tử, thì lão phu liền thu nhận."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.