Chương 14: Thỉnh Cầu
Hi Hành
25/04/2022
Y đã đáp ứng. Trần Đan Chu không thể nói rõ cảm giác trong lòng là như thế nào, nàng cũng không biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì. Chuyện đi đến bước này, thì nàng phải luôn nắm giữ thứ mình muốn trong tay.
Nàng nói: "Tiểu nữ có một điều kiện."
Thiết Diện Tướng quân cười ha hả: "Đây là đương nhiên, Lý Lương đòi chúng ta không chỉ một điều kiện đâu, Đan Chu tiểu thư có thể đòi thêm mấy cái."
Đúng vậy, một điều thì có vẻ hơi thiệt thòi rồi, Trần Đan Chu nghĩ nghĩ, gật đầu: "Được, tiểu nữ có mấy điều kiện."
Thiết Diện Tướng quân trong lòng nghĩ, cô nương này đúng là không nghĩ ngợi gì.
"Thứ nhất, trước khi ta chưa làm xong việc, thì các ngươi không được phép công thành." Trần Đan Chu nói.
Thiết Diện Tướng quân lắc đầu: "Không có khả năng, ta nhiều nhất cho cô một thời hạn." Y nghĩ nghĩ, rồi giơ tay, "Năm ngày."
Trần Đan Chu cũng không thật sự cho rằng vì một câu nói của nàng mà mấy chục vạn binh mã triều đình có thể chờ đợi, nhưng năm ngày thì quá ít: "Ta đi đường cũng đã mất năm ngày, dù có như thế nào thì cũng phải cho ta thời hạn là mười ngày."
Tiếng cười truyền ra từ phía sau mặt nạ của Thiết Diện Tướng quân: "Đúng vậy, ta nói là tính từ khi Đan Chu tiểu thư trở về thành đô của Ngô, ta sẽ cho cô thời gian là năm ngày."
Người ta là dao còn mình là cá nằm trên thớt, Trần Đan Chu không thèm để ý việc bị đối phương đùa giỡn. Lời kế tiếp đúng là khó mở lời nhất, nàng nắm lại hai tay đang đặt ở trên đầu gối: "Nếu như ta thất bại, Tướng quân có thể qua sông, có thể công thành chiếm đất, nhưng xin Tướng quân -- đừng đào mở đê."
Nàng nói xong câu đó thì không ngẩng đầu nhìn đối phương, song phương luận chiến, xung đột vũ trang, tam thập lục kế có thể dùng thì dùng, mục tiêu của từng vị tướng đều là làm sao hi sinh ít nhất nhưng lại lấy được thắng lợi lớn nhất. Thời điểm đó nhân từ với đối phương, chính là tàn nhẫn đối với chính mình.
Không cần một con tốt hay máu thịt của binh lính để đột phá đất Ngô, bất kỳ vị tướng nào có lý trí đều sẽ lựa chọn vế trước.
Yêu cầu của nàng, vừa yếu ớt lại vừa nực cười.
"Tướng quân, mặc dù nơi này là đất phong của Ngô Vương, nhưng đều là đất của Đại Hạ, đều là con dân của Hoàng đế, bọn họ cũng không muốn trở thành con dân của vị Vương muốn mưu phản, là Cao tổ phân bọn họ cho Ngô Vương, bọn họ thực sự vô tội biết bao."
Nàng không ngẩng đầu, cho nên không có nghe được trêu chọc của Thiết Diện Tướng quân, cũng không có thấy một tia giật mình hiện lên trong đôi mặt lộ ra sau mặt nạ của Thiết Diện Tướng quân, ánh mắt của y rơi lên trên người Trần Đan Chu đang cúi đầu --
Y trầm mặc một khắc, rồi nói: "Chúng ta dụng binh với Ngô Vương, là bởi vì hắn ta đã kết binh mưu nghịch với hai vương Chu Tề, đây là tội của Ngô Vương, không phải tội của dân chúng nước Ngô --" y cũng không trả lời, mà lại hỏi: "Còn có điều kiện khác sao?"
Trần Đan Chu ngẩng đầu liếc y một cái: "Ta muốn mang đi hai thiếp thân hầu cận của Lý Lương."
Thiết Diện Tướng quân nói: "Có thể, nhưng hộ vệ đi theo cô trở về, đều phải là người của ta."
Trần Đan Chu cười cười với Thiết Diện Tướng quân: "Cái này không cần Tướng quân nói, ta đương nhiên muốn dẫn người của Tướng quân trở về. Tướng quân nhớ cho ta nhiều nhân thủ, miễn cho ta xuất sư chưa thành mà thân đã chết trước."
Thiết Diện Tướng quân nhìn nam nhân đứng bên cạnh: "Vương tiên sinh, ngươi mang người tự mình hộ tống Đan Chu tiểu thư hồi Ngô."
Người được xưng là Vương tiên sinh chính là vị đại phu kia, y cúi người lên tiếng đáp "vâng".
Thiết Diện Tướng quân hỏi lại: "Đan Chu tiểu thư còn có điều kiện gì nữa không?"
Trần Đan Chu trong lòng có chút mờ mịt, ôi chao, nàng thật đúng là không biết nên đòi thêm điều kiện gì, bởi vì nàng cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
"Hiện giờ ta còn chưa nghĩ ra." Nàng hỏi, "Điều kiện còn lại, ta có thể nói sau có được không?"
Thiết Diện Tướng quân vươn tay ấn lên cái trán bị che bởi mặt nạ sắt: "Đan Chu tiểu thư, cô là do Trần Liệp Hổ sinh, cho dù cô không đáng yêu thì ông ấy cũng xem cô như trân bảo, nhưng lão phu không làm được, thật sự không làm được, cô mau đi đi, nếu không lão phu cả đời này cũng không muốn sinh dưỡng nữ nhi đâu ."
Trần Đan Chu thở dài một tiếng: "Chúc Tướng quân tương lai có một nữ nhi đáng yêu hơn ta, lúc này đây, cho dù ta là do cha ta sinh ra, thì ông ấy cũng sẽ không còn nâng niu ta nữa."
Mặc dù mọi người đều là con dân của Đại Hạ, nhưng đối với phụ thân mà nói, Ngô Vương mới là ưu tiên hàng đầu. Ông tôn sùng Hoàng đế, nhưng càng tôn sùng ý chỉ phân đất phong hầu của cao tổ, ở trong mắt ông, hiện tại Hoàng đế muốn thu hồi đất phong, mới là vi phạm thánh chỉ, là bất nghĩa, là bị gian thần bên người xúi giục, ông thề rằng dù có chết cũng sẽ thủ hộ Ngô quốc thủ hộ Ngô Vương.
Cho dù Ngô Vương không phân biệt tốt xấu chém chết phụ thân, thì vào một khắc đó phụ thân tất nhiên cũng không có một câu oán hận.
Mà nàng lại ruồng bỏ Ngô Vương, như vậy phụ thân sẽ không tha thứ cho nàng.
Nàng dứt lời liền đứng dậy đi ra ngoài.
Thiết Diện Tướng quân nhìn bóng lưng nàng rời đi cũng thở dài một tiếng, nói với Vương tiên sinh: "Tiểu cô nương thật đáng thương."
Vương tiên sinh cười khổ: "Tướng quân đừng nói đùa, chỗ nào đáng thương chứ, rõ ràng là rất đáng sợ." Từ khi cô nương này tiến vào, tâm của y không ngừng lên cao xuống thấp, mỗi một câu nói đều ngoài dự đoán của mọi người, y nghĩ mãi mà cũng không nghĩ ra, "Đại nhân, người nói xem đây là Trần Liệp Hổ điên rồi, hay vẫn là vị Trần nhị tiểu thư này bị điên rồi?"
Trần Liệp Hổ sẽ quy thuận triều đình? Đánh chết y cũng không tin, chư hầu vương tồn tại quá lâu, trong mắt các thần tử của chư hầu vương sớm đã không có Hoàng đế cùng triều đình, ở trong mắt bọn họ, hiện tại triều đình là bất nghĩa, nhất là người như Trần Liệp Hổ.
Nhưng chuyện gì đang xảy ra vậy? Than ôi, y còn đang cho rằng có khi chính mình bị điên mất rồi.
Thiết Diện Tướng quân im lặng một khắc, nghĩ đến một khả năng: "Có lẽ, chúng ta suy nghĩ quá nhiều, có khả năng Trần Liệp Hổ cũng không biết chuyện này."
Vẻ mặt Vương tiên sinh càng lộ ra kinh ngạc: "Đại nhân, ý người là, hiện tại những sự tình này đều là do vị Trần nhị tiểu thư tự chủ trương?"
Đến nơi này, giết Lý Lương, lại đầu nhập vào Thiết Diện Tướng quân? Đều là do cá nhân Trần nhị tiểu thư làm? Trần Liệp Hổ căn bản không biết, còn có, binh phù --
"Làm sao lại không có khả năng?" Thiết Diện Tướng quân gõ bàn, ngón tay của y thon dài, có chút vàng, giống như nhành cây được nhuộm màu, không nhìn ra được dáng vẻ vốn có, "Ngẫm lại Lý Lương vốn là nói như thế nào? Hắn nói sẽ thuyết phục thê tử của hắn trộm binh phù cho hắn, vì vậy binh phù là trộm."
Sau khi suy nghĩ, Vương tiên sinh cũng dần dần tỉnh táo lại: "Cho nên ý của đại nhân là, Trần đại tiểu thư chính xác đã trộm được binh phù rồi, nhưng bị Trần nhị tiểu thư phát hiện, Trần nhị tiểu thư trộm từ chỗ tỷ tỷ mình, hoặc là do Trần đại tiểu thư không tiện ra mặt, nên giao chuyện này cho Trần nhị tiểu thư -- không đúng, nếu như là do Trần đại tiểu thư phó thác, thì tại sao Trần nhị tiểu thư phải giết Lý Lương? Nếu như không phải là do Trần đại tiểu thư phó thác, thì Trần nhị tiểu thư tới đây chính là để giết Lý Lương, vậy vì cái gì mà lại đầu nhập vào Tướng quân, còn muốn giúp chúng ta đánh hạ Ngô?"
Nghĩ thế nào cũng không đúng, hay là lừa dối?
Hành động của Trần nhị tiểu thư đích thật không hề hợp lý, ngón tay của Thiết Diện Tướng quân đặt lên dư đồ: "Ngươi an bài người đi hỏi Chu Kỳ xem Lý Lương có an bài gì với hắn ta?"
Chu Kỳ là chính là đóng tại đại doanh ở bến đò của Đốc Quân, nhưng hắn ta là người của Lý Lương, cũng không phải là người của bọn hắn.
Vương tiên sinh nói: "Lý Lương ỷ vào có chỗ dựa khác, không nghe theo hiệu lệnh của chúng ta, cũng không nói cho chúng ta biết rốt cuộc hắn ta muốn làm gì, theo ta thấy tên họ Chu này cũng sẽ không nói."
Thiết Diện Tướng quân lạnh lùng nói: "Vậy thì dụng hình."
Dụng hình? Vương tiên sinh sửng sốt, thế nhưng mà chỗ dựa của Lý Lương ——
"Lý Lương chết rồi." Thiết Diện Tướng quân ngả người về phía sau, giống như núi đổ, "Núi dựa của Lý Lương còn làm gì được đây?"
Cũng đúng, Vương tiên sinh cười cười, Lý Lương đã chết, sự tình vốn cũng không giống với lúc trước, y lại lên tiếng hỏi: "Vậy ta đây sẽ dẫn người hộ tống Đan Chu tiểu thư?"
Thiết Diện Tướng quân nói: "Mang theo Kiêu Vệ đi đi."
Đây là đội nhân mã cơ mật nhất, có thể dùng một chống mười, là Hoàng đế khâm ban cho Tướng quân, còn chưa từng rời khỏi bên người Thiết Diện Tướng quân. Vương tiên sinh có chút sửng sốt, lại dùng đội quân này để hộ tống vị Trần nhị tiểu thư này?
"Việc này trọng đại, giao cho người khác, ta sẽ lo lắng." Thiết Diện Tướng quân nói.
Đúng vậy, đây là đánh hạ Ngô, là sự tình trọng đại quyết định thắng bại của trận chiến này và thậm chí là quyết định thắng bại trong việc bệ hạ muốn diệt trừ các nước chư hầu. Vương tiên sinh cúi người lên tiếng "dạ", rồi quay người định rời đi, nhưng lại bị gọi giật lại.
Thiết Diện Tướng quân chậm rãi nói: "Nếu có người muốn giết Đan Chu tiểu thư, các ngươi phải bảo vệ tánh mạng của nàng, nếu như Đan Chu tiểu thư tự mình tìm chết, thì các ngươi cũng đừng có ngăn cản nàng ta."
"Tự tìm đường chết" Vương tiên sinh hiểu rõ những lời này. Ví dụ như Trần tiểu thư đổi ý làm ra một ít chuyện không thích hợp, vậy thì cũng đừng trách bọn họ vô tình. Hắn lên tiếng đáp ứng, rồi đợi thêm một khắc không thấy Thiết Diện Tướng quân có phân phó gì khác, thì mới thi lễ đi nhanh rời đi.
Trong doanh trướng lâm vào yên tĩnh, Thiết Diện Tướng quân nghĩ, thống khổ khi không còn là trân bảo của phụ thân, thật sự rất đáng sợ, không biết vị Trần nhị tiểu thư này có thể chịu đựng được hay không.
Nàng nói: "Tiểu nữ có một điều kiện."
Thiết Diện Tướng quân cười ha hả: "Đây là đương nhiên, Lý Lương đòi chúng ta không chỉ một điều kiện đâu, Đan Chu tiểu thư có thể đòi thêm mấy cái."
Đúng vậy, một điều thì có vẻ hơi thiệt thòi rồi, Trần Đan Chu nghĩ nghĩ, gật đầu: "Được, tiểu nữ có mấy điều kiện."
Thiết Diện Tướng quân trong lòng nghĩ, cô nương này đúng là không nghĩ ngợi gì.
"Thứ nhất, trước khi ta chưa làm xong việc, thì các ngươi không được phép công thành." Trần Đan Chu nói.
Thiết Diện Tướng quân lắc đầu: "Không có khả năng, ta nhiều nhất cho cô một thời hạn." Y nghĩ nghĩ, rồi giơ tay, "Năm ngày."
Trần Đan Chu cũng không thật sự cho rằng vì một câu nói của nàng mà mấy chục vạn binh mã triều đình có thể chờ đợi, nhưng năm ngày thì quá ít: "Ta đi đường cũng đã mất năm ngày, dù có như thế nào thì cũng phải cho ta thời hạn là mười ngày."
Tiếng cười truyền ra từ phía sau mặt nạ của Thiết Diện Tướng quân: "Đúng vậy, ta nói là tính từ khi Đan Chu tiểu thư trở về thành đô của Ngô, ta sẽ cho cô thời gian là năm ngày."
Người ta là dao còn mình là cá nằm trên thớt, Trần Đan Chu không thèm để ý việc bị đối phương đùa giỡn. Lời kế tiếp đúng là khó mở lời nhất, nàng nắm lại hai tay đang đặt ở trên đầu gối: "Nếu như ta thất bại, Tướng quân có thể qua sông, có thể công thành chiếm đất, nhưng xin Tướng quân -- đừng đào mở đê."
Nàng nói xong câu đó thì không ngẩng đầu nhìn đối phương, song phương luận chiến, xung đột vũ trang, tam thập lục kế có thể dùng thì dùng, mục tiêu của từng vị tướng đều là làm sao hi sinh ít nhất nhưng lại lấy được thắng lợi lớn nhất. Thời điểm đó nhân từ với đối phương, chính là tàn nhẫn đối với chính mình.
Không cần một con tốt hay máu thịt của binh lính để đột phá đất Ngô, bất kỳ vị tướng nào có lý trí đều sẽ lựa chọn vế trước.
Yêu cầu của nàng, vừa yếu ớt lại vừa nực cười.
"Tướng quân, mặc dù nơi này là đất phong của Ngô Vương, nhưng đều là đất của Đại Hạ, đều là con dân của Hoàng đế, bọn họ cũng không muốn trở thành con dân của vị Vương muốn mưu phản, là Cao tổ phân bọn họ cho Ngô Vương, bọn họ thực sự vô tội biết bao."
Nàng không ngẩng đầu, cho nên không có nghe được trêu chọc của Thiết Diện Tướng quân, cũng không có thấy một tia giật mình hiện lên trong đôi mặt lộ ra sau mặt nạ của Thiết Diện Tướng quân, ánh mắt của y rơi lên trên người Trần Đan Chu đang cúi đầu --
Y trầm mặc một khắc, rồi nói: "Chúng ta dụng binh với Ngô Vương, là bởi vì hắn ta đã kết binh mưu nghịch với hai vương Chu Tề, đây là tội của Ngô Vương, không phải tội của dân chúng nước Ngô --" y cũng không trả lời, mà lại hỏi: "Còn có điều kiện khác sao?"
Trần Đan Chu ngẩng đầu liếc y một cái: "Ta muốn mang đi hai thiếp thân hầu cận của Lý Lương."
Thiết Diện Tướng quân nói: "Có thể, nhưng hộ vệ đi theo cô trở về, đều phải là người của ta."
Trần Đan Chu cười cười với Thiết Diện Tướng quân: "Cái này không cần Tướng quân nói, ta đương nhiên muốn dẫn người của Tướng quân trở về. Tướng quân nhớ cho ta nhiều nhân thủ, miễn cho ta xuất sư chưa thành mà thân đã chết trước."
Thiết Diện Tướng quân nhìn nam nhân đứng bên cạnh: "Vương tiên sinh, ngươi mang người tự mình hộ tống Đan Chu tiểu thư hồi Ngô."
Người được xưng là Vương tiên sinh chính là vị đại phu kia, y cúi người lên tiếng đáp "vâng".
Thiết Diện Tướng quân hỏi lại: "Đan Chu tiểu thư còn có điều kiện gì nữa không?"
Trần Đan Chu trong lòng có chút mờ mịt, ôi chao, nàng thật đúng là không biết nên đòi thêm điều kiện gì, bởi vì nàng cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
"Hiện giờ ta còn chưa nghĩ ra." Nàng hỏi, "Điều kiện còn lại, ta có thể nói sau có được không?"
Thiết Diện Tướng quân vươn tay ấn lên cái trán bị che bởi mặt nạ sắt: "Đan Chu tiểu thư, cô là do Trần Liệp Hổ sinh, cho dù cô không đáng yêu thì ông ấy cũng xem cô như trân bảo, nhưng lão phu không làm được, thật sự không làm được, cô mau đi đi, nếu không lão phu cả đời này cũng không muốn sinh dưỡng nữ nhi đâu ."
Trần Đan Chu thở dài một tiếng: "Chúc Tướng quân tương lai có một nữ nhi đáng yêu hơn ta, lúc này đây, cho dù ta là do cha ta sinh ra, thì ông ấy cũng sẽ không còn nâng niu ta nữa."
Mặc dù mọi người đều là con dân của Đại Hạ, nhưng đối với phụ thân mà nói, Ngô Vương mới là ưu tiên hàng đầu. Ông tôn sùng Hoàng đế, nhưng càng tôn sùng ý chỉ phân đất phong hầu của cao tổ, ở trong mắt ông, hiện tại Hoàng đế muốn thu hồi đất phong, mới là vi phạm thánh chỉ, là bất nghĩa, là bị gian thần bên người xúi giục, ông thề rằng dù có chết cũng sẽ thủ hộ Ngô quốc thủ hộ Ngô Vương.
Cho dù Ngô Vương không phân biệt tốt xấu chém chết phụ thân, thì vào một khắc đó phụ thân tất nhiên cũng không có một câu oán hận.
Mà nàng lại ruồng bỏ Ngô Vương, như vậy phụ thân sẽ không tha thứ cho nàng.
Nàng dứt lời liền đứng dậy đi ra ngoài.
Thiết Diện Tướng quân nhìn bóng lưng nàng rời đi cũng thở dài một tiếng, nói với Vương tiên sinh: "Tiểu cô nương thật đáng thương."
Vương tiên sinh cười khổ: "Tướng quân đừng nói đùa, chỗ nào đáng thương chứ, rõ ràng là rất đáng sợ." Từ khi cô nương này tiến vào, tâm của y không ngừng lên cao xuống thấp, mỗi một câu nói đều ngoài dự đoán của mọi người, y nghĩ mãi mà cũng không nghĩ ra, "Đại nhân, người nói xem đây là Trần Liệp Hổ điên rồi, hay vẫn là vị Trần nhị tiểu thư này bị điên rồi?"
Trần Liệp Hổ sẽ quy thuận triều đình? Đánh chết y cũng không tin, chư hầu vương tồn tại quá lâu, trong mắt các thần tử của chư hầu vương sớm đã không có Hoàng đế cùng triều đình, ở trong mắt bọn họ, hiện tại triều đình là bất nghĩa, nhất là người như Trần Liệp Hổ.
Nhưng chuyện gì đang xảy ra vậy? Than ôi, y còn đang cho rằng có khi chính mình bị điên mất rồi.
Thiết Diện Tướng quân im lặng một khắc, nghĩ đến một khả năng: "Có lẽ, chúng ta suy nghĩ quá nhiều, có khả năng Trần Liệp Hổ cũng không biết chuyện này."
Vẻ mặt Vương tiên sinh càng lộ ra kinh ngạc: "Đại nhân, ý người là, hiện tại những sự tình này đều là do vị Trần nhị tiểu thư tự chủ trương?"
Đến nơi này, giết Lý Lương, lại đầu nhập vào Thiết Diện Tướng quân? Đều là do cá nhân Trần nhị tiểu thư làm? Trần Liệp Hổ căn bản không biết, còn có, binh phù --
"Làm sao lại không có khả năng?" Thiết Diện Tướng quân gõ bàn, ngón tay của y thon dài, có chút vàng, giống như nhành cây được nhuộm màu, không nhìn ra được dáng vẻ vốn có, "Ngẫm lại Lý Lương vốn là nói như thế nào? Hắn nói sẽ thuyết phục thê tử của hắn trộm binh phù cho hắn, vì vậy binh phù là trộm."
Sau khi suy nghĩ, Vương tiên sinh cũng dần dần tỉnh táo lại: "Cho nên ý của đại nhân là, Trần đại tiểu thư chính xác đã trộm được binh phù rồi, nhưng bị Trần nhị tiểu thư phát hiện, Trần nhị tiểu thư trộm từ chỗ tỷ tỷ mình, hoặc là do Trần đại tiểu thư không tiện ra mặt, nên giao chuyện này cho Trần nhị tiểu thư -- không đúng, nếu như là do Trần đại tiểu thư phó thác, thì tại sao Trần nhị tiểu thư phải giết Lý Lương? Nếu như không phải là do Trần đại tiểu thư phó thác, thì Trần nhị tiểu thư tới đây chính là để giết Lý Lương, vậy vì cái gì mà lại đầu nhập vào Tướng quân, còn muốn giúp chúng ta đánh hạ Ngô?"
Nghĩ thế nào cũng không đúng, hay là lừa dối?
Hành động của Trần nhị tiểu thư đích thật không hề hợp lý, ngón tay của Thiết Diện Tướng quân đặt lên dư đồ: "Ngươi an bài người đi hỏi Chu Kỳ xem Lý Lương có an bài gì với hắn ta?"
Chu Kỳ là chính là đóng tại đại doanh ở bến đò của Đốc Quân, nhưng hắn ta là người của Lý Lương, cũng không phải là người của bọn hắn.
Vương tiên sinh nói: "Lý Lương ỷ vào có chỗ dựa khác, không nghe theo hiệu lệnh của chúng ta, cũng không nói cho chúng ta biết rốt cuộc hắn ta muốn làm gì, theo ta thấy tên họ Chu này cũng sẽ không nói."
Thiết Diện Tướng quân lạnh lùng nói: "Vậy thì dụng hình."
Dụng hình? Vương tiên sinh sửng sốt, thế nhưng mà chỗ dựa của Lý Lương ——
"Lý Lương chết rồi." Thiết Diện Tướng quân ngả người về phía sau, giống như núi đổ, "Núi dựa của Lý Lương còn làm gì được đây?"
Cũng đúng, Vương tiên sinh cười cười, Lý Lương đã chết, sự tình vốn cũng không giống với lúc trước, y lại lên tiếng hỏi: "Vậy ta đây sẽ dẫn người hộ tống Đan Chu tiểu thư?"
Thiết Diện Tướng quân nói: "Mang theo Kiêu Vệ đi đi."
Đây là đội nhân mã cơ mật nhất, có thể dùng một chống mười, là Hoàng đế khâm ban cho Tướng quân, còn chưa từng rời khỏi bên người Thiết Diện Tướng quân. Vương tiên sinh có chút sửng sốt, lại dùng đội quân này để hộ tống vị Trần nhị tiểu thư này?
"Việc này trọng đại, giao cho người khác, ta sẽ lo lắng." Thiết Diện Tướng quân nói.
Đúng vậy, đây là đánh hạ Ngô, là sự tình trọng đại quyết định thắng bại của trận chiến này và thậm chí là quyết định thắng bại trong việc bệ hạ muốn diệt trừ các nước chư hầu. Vương tiên sinh cúi người lên tiếng "dạ", rồi quay người định rời đi, nhưng lại bị gọi giật lại.
Thiết Diện Tướng quân chậm rãi nói: "Nếu có người muốn giết Đan Chu tiểu thư, các ngươi phải bảo vệ tánh mạng của nàng, nếu như Đan Chu tiểu thư tự mình tìm chết, thì các ngươi cũng đừng có ngăn cản nàng ta."
"Tự tìm đường chết" Vương tiên sinh hiểu rõ những lời này. Ví dụ như Trần tiểu thư đổi ý làm ra một ít chuyện không thích hợp, vậy thì cũng đừng trách bọn họ vô tình. Hắn lên tiếng đáp ứng, rồi đợi thêm một khắc không thấy Thiết Diện Tướng quân có phân phó gì khác, thì mới thi lễ đi nhanh rời đi.
Trong doanh trướng lâm vào yên tĩnh, Thiết Diện Tướng quân nghĩ, thống khổ khi không còn là trân bảo của phụ thân, thật sự rất đáng sợ, không biết vị Trần nhị tiểu thư này có thể chịu đựng được hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.