Chương 18: Hình như anh không đem đến hạnh phúc cho em được sunny à…
tini1911
09/07/2013
Sáng hôm đó tibu nghỉ học, không phải vì mệt mỏi qua một đêm thức trắng, không phải vì chán ghét sunny, tibu nhớ sunny lắm chứ nhưng mắt tibu sưng húp rồi. Tibu sợ sunny sẽ nhìn thấy mình lúc này, nhìn thấy rằng mình cũng thật yếu đuối.
Tibu tự nhủ trong lòng mình phải thật mạnh mẽ và cứng cỏi ít nhất là trong những lúc này, để có thể bảo vệ và che chở cho sunny, để có thể tìm ra một con đường sáng suốt nhất cho sunny, và để làm sao để sunny không đau khổ và buồn nữa.
Có thể tibu đau khổ và buồn nhiều lắm vì sunny không yêu mình. Có thể cuộc đời tibu sẽ không còn vui vẻ và hạnh phúc vì không còn sunny bên cạnh nữa, nhưng ngay lúc này đây tibu không cho phép những cảm xúc của mình có cơ hội để bộc lộ ra, mà chỉ dành cho những suy nghĩ, sự quan tâm và lo lắng cho sunny.
Dạo này sunny gầy lắm, sunny chỉ còn có 37 kg thôi, sunny không biết tự chăm sóc cho chính bản thân mình, tibu vô cùng đau đớn vì điều đó, nhìn người mình yêu tiều tụy và hốc hác như thế… nhìn đôi mắt trong sáng và hồn nhiên ngày nào đã bị sự đau khổ và buồn bã chiếm lấy. Điều đó như từng vết cắt vào tim tibu, nó còn đau hơn gấp trăm lần thế, từng vết thương như cứ rỉ máu không ngừng và chẳng bao giờ liền lại.
Một ngày mưa Đà lạt, mưa như trút nước và nhấn chìm cả thành phố, từ một cuộc nói chuyện, tibu cảm thấy rằng mình không xứng với sunny. Tibu thấy được mình không thể đem đến cho sunny một cuộc sống hạnh phúc và đầy đủ, sunny ở bên cạnh mình sẽ khổ chứ không được sung sướng như bao người khác…
27.3.2009
Tiếng nhạc điện thoại tibu kêu lên, một cuộc điện thoại từ số lạ
- Alô. Tibu trả lời
- Cho hỏi phải Tibu không?
- Ừ, tibu đây, có chuyện gì không?
- Tao là T đây, là bạn của sunny, mày còn nhớ tao không?
Là cái thằng khốn nạn, là thằng cầm thú còn thua một con súc vật, làm sao mà tao không nhớ mày được.
- Ra là mày, mày ăn đòn chưa đủ sao? Tao và mày chẳng có chuyện gì để nói đâu T à. Tibu trả lời
- Mày không bao giờ xứng đáng để tranh dành sunny với tao đâu, mày tưởng nó yêu mày sao? Nó chỉ yêu tao mà thôi. Mày có cái gì mà đòi ở bên cạnh nó? Mày đem được cho nó một cuộc sống đầy đủ như tao sao? Mày chỉ là một thằng nghèo đáng thương mà thôi
- Đm mày, tao chẳng có gì nhưng tình yêu của tao đủ để đem đến cho sunny một cuộc sống hạnh phúc. Tibu lớn tiếng
Chỉ nghe một tiếng cười nhạt nhẽo từ đầu dây bên kia, rồi T trả lời
- Tình yêu? Haha tao khinh bỉ cái thứ tình yêu của mày, mày tưởng sunny cần tình yêu của mày sao? Tình yêu của mày tạo ra tiền sao?
Câu nói như xát muối vào tim tibu, tibu chợt nghĩ không lẽ bên cạnh mình sunny sẽ không được hạnh phúc thật sao.
Rồi T nói thêm
- Những thứ tao có được, người khác sẽ không bao giờ có và nếu tao không có được thì tao sẽ không bao giờ để ai có được, kể cả sunny. Mày hãy nhớ lấy điều đó. Sunny đối với tao chỉ là một món đồ chơi, chán rồi thì tao sẽ không vứt bỏ, mà sẽ hủy hoại nó để không ai có thể đụng tới được
- M mày, mày thử đụng vào sunny một lần nữa xem? Chỉ cần mày làm sunny tổn thương tao thề đất Đà Lạt này không có chỗ cho mày dung thân. Tibu hét lên!
- Haha, mày nghĩ quá đơn giản rồi tibu à! Tao là người sunny yêu thương nhất, mày làm tao tổn thương chẳng khác gì đâm một nhát vào tim sunny đâu. Mày nghĩ sunny sẽ chấp nhận chuyện để mày làm tao đau sao? Dù chỉ là một cọng tóc, nó cũng không bao giờ tha thứ cho mày đâu
- Màu đ phải đàn ông T à, mày còn thua một con chó nữa
- Vậy mà sunny lại yêu tao đến chết đi được tibu à, haha thôi tao không nói chuyện với người không cùng đẳng cấp với mày nữa. Cứ hưởng thụ kiếp nghèo và tình đơn phương của mình đi.
Cái nụ cười thóa mạ người khác của T như là một mũi tên xuyên trúng tim đen của tibu. Cái niềm kiêu hãnh của tibu không còn nữa, nếu là trước đây tibu đã đến đánh cho nó một trận rồi. Vậy mà giờ đây tibu lại lặng đi và suy nghĩ…
Mình ghét thằng khốn đó, căm thù nó hơn bất kì ai nhưng thật sự có vài điều nó nói là đúng. Mình có được gì? Không có nhà, cũng chẳng có xe hơi lại càng không có tiền để đưa sunny đến những nhà hàng sang trọng. Bên cạnh mình sunny sẽ khổ, chỉ tình yêu chân thành dành cho sunny là không đủ… Lòng tự tin của mình đâu hết rồi, sao mình thấy nhục nhã quá..
Một người đàn ông không đem lại được cho người phụ nữ mình yêu thương một cuộc sống đầy đủ và sung sướng thì đâu xứng đáng để được bên cạnh cô ấy !
Liệu bên mình, sunny có thể sống hạnh phúc được không..?
Mình có gì? Ừ cũng có tiền đấy, mỗi sáng hên thì có được 10, 15k để mời sunny ăn bánh mì. Thuốc lá thì lấy của mấy thằng em hút, đôi lúc cả tuần không có ngàn bạc trong túi, dẫn sunny đi chơi thì phải chây cái mặt ra mượn Nhân hoặc kêu mấy thằng em cho mượn tiền. Ôi trời, bản thân mình còn không xong làm sao mà chăm sóc cho sunny đây..
Muốn mua một sợi dây chuyền để tặng sunny mãi mà còn không đủ tiền, người ta thì búng tay một cái là ra hai ba chục sợi nặng gấp mấy lần của mình.
Sao mọi chuyện xa tầm tay của mình qua, mình bắt đầu thấy hơi mệt mỏi rồi và chẳng biết nên làm như thế nào…Giờ này sunny đang làm gì… mưa đó, sunny có lạnh không em? Em nhớ mặc ấm một chút nhé, anh nhớ em quá rồi… em đang bình yên chứ? Mỗi giấc ngủ em có ấm áp không…
Anh muốn ôm em lắm…
Anh muốn mang đến hơi ấm cho em trong cái thời tiết lạnh lẽo này lắm…
Anh muốn nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé và mềm mại của em…
Anh muốn…
Liệu nếu như em không xuất hiện trong cuộc đời anh, mọi chuyện sẽ như thế nào hả sunny ? Anh sẽ không phải nhớ em đến mức khó chịu như thế này, anh sẽ không phải giật mình tỉnh dậy mỗi đêm và kêu tên em nữa…
Ngày đó thằng T nói đúng, bên anh em chẳng có được hạnh phúc, nếu như anh không tỏ ra lạnh nhạt thì có lẽ em cũng chẳng mạnh mẽ và cứng cáp như ngày nay. Nhưng… nhưng Ny à, dường như chính anh đã làm cho trái tim em chai sạn và đông cứng mà không biết khi nào nó mới tan chảy và ấm áp trở lại
Anh đã làm đúng hay sai… thật ra trong tình yêu chẳng có gì là đúng hay sai, hãy cứ yêu mà thôi. Ừ anh vẫn yêu em, vẫn cái tình yêu như thưở ngày xưa, nồng nàn và mãnh liệt như thế!
Khúc đàn Song form secret garden mà anh vẫn đàn trước đây, em sẽ chẳng bao giờ nghe được nữa đúng không. Cái tiếng gió xào xạc trong bóng đêm như cười nhạo nỗi đau khổ của anh, những dòng chữ anh đang viết để miêu tả cái nỗi niềm hối hận đến tột cùng của anh sao ?
Những nốt nhạc vẫn cứ cất lên, mà chỉ có mình anh nghe nó cùng nỗi buồn và trống vắng như kỷ niệm một tình yêu đang chết đi, chêt dần chết mòn theo năm tháng, cái tiếng đàn đó như cơn gió đêm mang theo tiếng rạn vỡ của con tim anh. Nó là một khúc đàn hoàn hảo, nhưng buồn…
Những ngón tay khô ráp và yêu ớt của anh đàn nhẹ nhàng lướt trên những phím đàn, cẩn thận gởi trao đến em những nỗi nhớ nhung qua từng nốt nhạc… dù anh biết nó sẽ không bao giờ đến được với em…
Tibu tự nhủ trong lòng mình phải thật mạnh mẽ và cứng cỏi ít nhất là trong những lúc này, để có thể bảo vệ và che chở cho sunny, để có thể tìm ra một con đường sáng suốt nhất cho sunny, và để làm sao để sunny không đau khổ và buồn nữa.
Có thể tibu đau khổ và buồn nhiều lắm vì sunny không yêu mình. Có thể cuộc đời tibu sẽ không còn vui vẻ và hạnh phúc vì không còn sunny bên cạnh nữa, nhưng ngay lúc này đây tibu không cho phép những cảm xúc của mình có cơ hội để bộc lộ ra, mà chỉ dành cho những suy nghĩ, sự quan tâm và lo lắng cho sunny.
Dạo này sunny gầy lắm, sunny chỉ còn có 37 kg thôi, sunny không biết tự chăm sóc cho chính bản thân mình, tibu vô cùng đau đớn vì điều đó, nhìn người mình yêu tiều tụy và hốc hác như thế… nhìn đôi mắt trong sáng và hồn nhiên ngày nào đã bị sự đau khổ và buồn bã chiếm lấy. Điều đó như từng vết cắt vào tim tibu, nó còn đau hơn gấp trăm lần thế, từng vết thương như cứ rỉ máu không ngừng và chẳng bao giờ liền lại.
Một ngày mưa Đà lạt, mưa như trút nước và nhấn chìm cả thành phố, từ một cuộc nói chuyện, tibu cảm thấy rằng mình không xứng với sunny. Tibu thấy được mình không thể đem đến cho sunny một cuộc sống hạnh phúc và đầy đủ, sunny ở bên cạnh mình sẽ khổ chứ không được sung sướng như bao người khác…
27.3.2009
Tiếng nhạc điện thoại tibu kêu lên, một cuộc điện thoại từ số lạ
- Alô. Tibu trả lời
- Cho hỏi phải Tibu không?
- Ừ, tibu đây, có chuyện gì không?
- Tao là T đây, là bạn của sunny, mày còn nhớ tao không?
Là cái thằng khốn nạn, là thằng cầm thú còn thua một con súc vật, làm sao mà tao không nhớ mày được.
- Ra là mày, mày ăn đòn chưa đủ sao? Tao và mày chẳng có chuyện gì để nói đâu T à. Tibu trả lời
- Mày không bao giờ xứng đáng để tranh dành sunny với tao đâu, mày tưởng nó yêu mày sao? Nó chỉ yêu tao mà thôi. Mày có cái gì mà đòi ở bên cạnh nó? Mày đem được cho nó một cuộc sống đầy đủ như tao sao? Mày chỉ là một thằng nghèo đáng thương mà thôi
- Đm mày, tao chẳng có gì nhưng tình yêu của tao đủ để đem đến cho sunny một cuộc sống hạnh phúc. Tibu lớn tiếng
Chỉ nghe một tiếng cười nhạt nhẽo từ đầu dây bên kia, rồi T trả lời
- Tình yêu? Haha tao khinh bỉ cái thứ tình yêu của mày, mày tưởng sunny cần tình yêu của mày sao? Tình yêu của mày tạo ra tiền sao?
Câu nói như xát muối vào tim tibu, tibu chợt nghĩ không lẽ bên cạnh mình sunny sẽ không được hạnh phúc thật sao.
Rồi T nói thêm
- Những thứ tao có được, người khác sẽ không bao giờ có và nếu tao không có được thì tao sẽ không bao giờ để ai có được, kể cả sunny. Mày hãy nhớ lấy điều đó. Sunny đối với tao chỉ là một món đồ chơi, chán rồi thì tao sẽ không vứt bỏ, mà sẽ hủy hoại nó để không ai có thể đụng tới được
- M mày, mày thử đụng vào sunny một lần nữa xem? Chỉ cần mày làm sunny tổn thương tao thề đất Đà Lạt này không có chỗ cho mày dung thân. Tibu hét lên!
- Haha, mày nghĩ quá đơn giản rồi tibu à! Tao là người sunny yêu thương nhất, mày làm tao tổn thương chẳng khác gì đâm một nhát vào tim sunny đâu. Mày nghĩ sunny sẽ chấp nhận chuyện để mày làm tao đau sao? Dù chỉ là một cọng tóc, nó cũng không bao giờ tha thứ cho mày đâu
- Màu đ phải đàn ông T à, mày còn thua một con chó nữa
- Vậy mà sunny lại yêu tao đến chết đi được tibu à, haha thôi tao không nói chuyện với người không cùng đẳng cấp với mày nữa. Cứ hưởng thụ kiếp nghèo và tình đơn phương của mình đi.
Cái nụ cười thóa mạ người khác của T như là một mũi tên xuyên trúng tim đen của tibu. Cái niềm kiêu hãnh của tibu không còn nữa, nếu là trước đây tibu đã đến đánh cho nó một trận rồi. Vậy mà giờ đây tibu lại lặng đi và suy nghĩ…
Mình ghét thằng khốn đó, căm thù nó hơn bất kì ai nhưng thật sự có vài điều nó nói là đúng. Mình có được gì? Không có nhà, cũng chẳng có xe hơi lại càng không có tiền để đưa sunny đến những nhà hàng sang trọng. Bên cạnh mình sunny sẽ khổ, chỉ tình yêu chân thành dành cho sunny là không đủ… Lòng tự tin của mình đâu hết rồi, sao mình thấy nhục nhã quá..
Một người đàn ông không đem lại được cho người phụ nữ mình yêu thương một cuộc sống đầy đủ và sung sướng thì đâu xứng đáng để được bên cạnh cô ấy !
Liệu bên mình, sunny có thể sống hạnh phúc được không..?
Mình có gì? Ừ cũng có tiền đấy, mỗi sáng hên thì có được 10, 15k để mời sunny ăn bánh mì. Thuốc lá thì lấy của mấy thằng em hút, đôi lúc cả tuần không có ngàn bạc trong túi, dẫn sunny đi chơi thì phải chây cái mặt ra mượn Nhân hoặc kêu mấy thằng em cho mượn tiền. Ôi trời, bản thân mình còn không xong làm sao mà chăm sóc cho sunny đây..
Muốn mua một sợi dây chuyền để tặng sunny mãi mà còn không đủ tiền, người ta thì búng tay một cái là ra hai ba chục sợi nặng gấp mấy lần của mình.
Sao mọi chuyện xa tầm tay của mình qua, mình bắt đầu thấy hơi mệt mỏi rồi và chẳng biết nên làm như thế nào…Giờ này sunny đang làm gì… mưa đó, sunny có lạnh không em? Em nhớ mặc ấm một chút nhé, anh nhớ em quá rồi… em đang bình yên chứ? Mỗi giấc ngủ em có ấm áp không…
Anh muốn ôm em lắm…
Anh muốn mang đến hơi ấm cho em trong cái thời tiết lạnh lẽo này lắm…
Anh muốn nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé và mềm mại của em…
Anh muốn…
Liệu nếu như em không xuất hiện trong cuộc đời anh, mọi chuyện sẽ như thế nào hả sunny ? Anh sẽ không phải nhớ em đến mức khó chịu như thế này, anh sẽ không phải giật mình tỉnh dậy mỗi đêm và kêu tên em nữa…
Ngày đó thằng T nói đúng, bên anh em chẳng có được hạnh phúc, nếu như anh không tỏ ra lạnh nhạt thì có lẽ em cũng chẳng mạnh mẽ và cứng cáp như ngày nay. Nhưng… nhưng Ny à, dường như chính anh đã làm cho trái tim em chai sạn và đông cứng mà không biết khi nào nó mới tan chảy và ấm áp trở lại
Anh đã làm đúng hay sai… thật ra trong tình yêu chẳng có gì là đúng hay sai, hãy cứ yêu mà thôi. Ừ anh vẫn yêu em, vẫn cái tình yêu như thưở ngày xưa, nồng nàn và mãnh liệt như thế!
Khúc đàn Song form secret garden mà anh vẫn đàn trước đây, em sẽ chẳng bao giờ nghe được nữa đúng không. Cái tiếng gió xào xạc trong bóng đêm như cười nhạo nỗi đau khổ của anh, những dòng chữ anh đang viết để miêu tả cái nỗi niềm hối hận đến tột cùng của anh sao ?
Những nốt nhạc vẫn cứ cất lên, mà chỉ có mình anh nghe nó cùng nỗi buồn và trống vắng như kỷ niệm một tình yêu đang chết đi, chêt dần chết mòn theo năm tháng, cái tiếng đàn đó như cơn gió đêm mang theo tiếng rạn vỡ của con tim anh. Nó là một khúc đàn hoàn hảo, nhưng buồn…
Những ngón tay khô ráp và yêu ớt của anh đàn nhẹ nhàng lướt trên những phím đàn, cẩn thận gởi trao đến em những nỗi nhớ nhung qua từng nốt nhạc… dù anh biết nó sẽ không bao giờ đến được với em…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.