Chương 19: Tạm biệt em sunny, hãy mang theo cuộc sống của anh và sống thật bình yên nhé…
tini1911
09/07/2013
3 giờ sáng rồi, tibu vẫn nằm hút từng hơi thuốc, suy nghĩ và không thể nào chợp mắt được. Mọi thứ trở nên vô cùng yên tĩnh và im lặng đến buồn, chỉ có tiếng đồng hồ tik tok tik tok, tibu ôm lấy hình của sunny tròng lòng mình.
Tibu nhớ sunny lắm, sunny cười thật tươi và trông hạnh phúc làm sao… làm sao để mang hạnh phúc cho em được hả sunny, từng lời nói của T như xát muối vào con tim anh vậy, nhưng từng lời nói đó đều đúng anh phải làm sao đây…
Ừ mình đâu thể nào đem được hạnh phúc đến cho sunny, cách tốt nhất là đừng cố gắng níu kéo sunny nữa,hãy để sunny tự quyết định cho hạnh phúc của mình…Có lẽ tibu phải rút lui thôi, phảng phất đâu đây có chút mùi hương của chua xót và nghiệt ngã thì phải. Sau tự nhiên tim tibu thấy quặn lại, nó hơi nhói trong lồng ngực, hình như những giọt nước mắt giờ đây dường như đã trở nên vô nghĩa.
“ Anh và em không ai là người có lỗi cả sunny à, ông trời đã trớ trêu để mình gặp nhau trong hoàn cảnh như thế này, hình như thượng đế tạo ra con người để họ chịu đau khổ trong cuộc sống..” Tibu tự nhủ.
Và rồi tibu cũng thiếp đi, có lẽ vì đôi mắt quá mệt mỏi… mệt mỏi vì những giọt nước mắt. Đàn ông cũng là con người, cũng có những lúc họ vô cùng yếu đuối và gục ngã. Chỉ là họ không bao giờ thể hiện điều đó trước những người mình yêu thương…
Sáng hôm đó, sunny gọi điện thoại cho tibu
- Anh khỏe không, em nhớ anh
- Anh thật sự nhớ em lắm sunny à.Tibu nói trong nghẹn ngào
- Tibu à, có chuyện em phải nói với anh. Mẹ đã biết hết tất cả mọi chuyện rồi, cả nhà em nữa, họ hàng ai cũng biết.
- Hả, tất cả đều biết rồi sao? Em có bị mẹ la không? Có ai làm em buồn không? Phút chốc tibu thấy hơi bàng hoàng
- Em thấy nhục nhã quá tibu ơi, anh B ( anh họ sunny) chỉ thẳng mặt em và nói em chỉ là một con đĩ… em xin lỗi anh, vì em mà anh phải chịu nhiều đau khổ rồi ?
- Sao? ảnh dám nói em như thế sao? Có ai đánh em không
( Mãi đến tận ngày hôm nay, tibu cũng không bao giờ quên được câu nói đó, nếu B không phải anh sunny, tibu đã đánh cho B một trận rồi, có thể sunny tha thứ cho nó nhưng tận sâu trong lòng tibu, tibu không bao giờ tha thứ được điều đó, cái hành động sỉ nhục sunny là điều tibu không bao giờ chấp nhận được.)
- Dạ không anh, nhưng mẹ không cho em học ở đây nữa, vài bữa nữa chắc em chuyển xuống sài gòn học, chú em quen biết dưới đó và đang chuẩn bị làm thủ tục cho em nhập học.
- Anh… anh… tibu không thể cất thành lời..Em gặp anh được không sunny, anh muốn nói chuyện với em,một phần là vì anh nhớ em quá rồi…
- Dạ, để em lấy xe rồi xuống gặp anh liền
- Em nhớ đi xe cẩn thận nhé, anh yêu em..
Rồi một lúc sau, tibu gặp sunny. Họ nói chuyện ngay trước sân nhà tibu
- Em phải đi thật sao sunny, không có em làm sao anh sống được, hãy ở lại đây với anh được không sunny…
- Em xin lỗi, em không thể làm khác hơn được, mong anh hiểu cho em.. chỉ có đến một nơi khác em mới có thể có một cuộc sống bình yên mới…
- Nhưng thật sự anh không thể sống thiếu em sunny, anh yêu em nhiều lắm…
Rồi tibu choàng tay tới, ôm chặt sunny, ôm thật chặt như thể không bao giờ để sunny rời xa, không bao giờ để sunny phải đi đâu hết..
- Tibu… em .. em cũng yêu anh thật nhiều nhưng có lẽ đi một nơi khác sẽ tốt cho em và cả cho anh nữa, rồi người đời sẽ nhìn anh bằng con mắt như thế nào? Em không muốn bất kì ai coi thường anh
Rồi sunny nói tiếp
- Trái đất này tuy rộng lớn nhưng lại vô cùng nhỏ bé, nếu thật sự yêu nhau, mình sẽ sớm gặp lại thôi tibu à…
- Nhưng… nhưng.. rồi những giọt nước mắt lăn dài trên má tibu.
…Chỉ biết rằng đó là lần đầu tiên tibu khóc trước mặt sunny !!
…
Những ngày sau đó, tibu không đi học và bỏ thi, suốt ngày chỉ ở XQ, không phải tibu không muốn gặp sunny nữa,chỉ vì tibu đang trốn tránh, đang trốn tránh một cái sự thật mà tibu chẳng bao giờ có thể đối mặt với nó…
Trước ngày sunny đi,một cái ngày u ám và đau buồn của tháng 5… sunny đến lớp để chia tay. Sáng hôm đó, tibu vẫn ở XQ vẫn cứ nằm một cục trên gác hút thuốc và chẳng đoái hoài đến mọi chuyện, rồi bỗng điện thoại reo lên. Linh gọi
- Tibu đang ở đâu, lên lớp liền đi,hôm này là ngày cuối cùng sunny lên lớp, ngày mai sunny đi rồi, sunny muốn gặp tibu lắm, mấy bữa nay mẹ sunny cản không cho sunny ra ngoài, khó khăn lắm sunny mới xin lên lớp được
- Thôi tibu đang bận làm, chắc tibu không lên đâu
- Sunny mong mày lắm đó tibu à, nãy giờ nó khóc hết nước mắt trước lớp rồi, ai cũng hiểu sao mày không hiểu hả tibu. Linh nặng lời
- Tibu xin lỗi, tibu bận lắm Linh thông cảm cho tibu nhe.
Rồi tibu cúp máy cái rụp, Linh không kịp nói một lời gì nữa…( Thề với các bạn, đến đoạn này, tay mình run đến không viết được, cái cảm giác đó mình chẳng bao giờ quên được…)
Nhiều suy nghĩ trong đầu tibu khiến tibu vô cùng khó chịu, cái câu nói của thằng T cứ như đập vào đầu tibu “Mày không bao giờ xứng với sunny cả…”
Người tibu run bần bật, hơi thở trở nên gấp gáp một cách kì lạ..
“ Nhưng hôm nay có lẽ là lần cuối cùng mình được gặp sunny, mày sao vậy tibu chẳng phải mày rất nhớ sunny sao? Chẳng phải mày muốn gặp sunny lắm sao?
Vậy thì hãy đi đi, đừng ở đây quỵ lụy và làm ba cái trò đàn bà nữa”
Tibu ngồi bật dậy, chạy thật nhanh xuống dưới tới thẳng chị quản lý, mặt trắng bệch không còn giọt máu và nói:
- Chị Hạnh cho em nghĩ một chút, em có việc gấp cần ra ngoài, lớp em chuẩn bị có bài kiểm tra đột xuất.
- Đang giờ làm việc mà em, em đi lỡ sếp qua chị biết ăn nói làm sao? Chị Hạnh trả lời
- Nhưng thật sự em đang gấp lắm chị à, chị thông cảm cho em
Chẳng cần biết ý kiến của chị ra sao, tibu chạy thẳng một mạch ra trước lấy xe máy bỏ chị Hạnh đằng sau với vẻ mặt sửng sốt.
Vù vù, tiếng xe chạy xé gió như thể chưa bao giờ nhanh hơn, nhưng sao hôm nay tibu thấy xe chạy thật chậm quá, sao không thể chạy nhanh được nữa. Trong lòng tibu thấy vô cùng sốt ruột và lo lắng, không biết rồi mình sẽ đến kịp không, không biết mình có thể nhìn thấy sunny không….
Đến cổng trường thì tibu chạy thẳng xe vào nhưng bảo vệ liền chạy ra ngăn không cho vào (trường tibu sinh viên không được chạy xe vào )
Rầmmm!!!!!!! Tibu rút chìa khóa và thả xe xuống đất không cần gạt chân chống, đầu óc tibu không suy nghĩ được gì nữa cả, rỗng tếch và không định hướng… tất cả bây giờ dường như là một bản năng, tibu không còn biết mình đang làm gì nữa.
Tibu chạy nhanh hết sức có thể để có thể đến được lớp. Sau những ngày không ngủ nghỉ, ăn uống sức tibu xuống thấy rõ, tibu bắt đầu thấy chân mình mỏi rã rời, mọi vật trước mắt dần nhòe đi vì bị hoa mắt, tibu không thở kịp nữa, tim đập nhanh nghe thấy rõ. Thình thịch…thình thịch… tibu thấy nghẹt thở, không biết tim mình đập nhanh vì mệt hay là vì biết mình sắp phải đối diện với sunny, đối diện với sự thật…
“ M mày tibu, sao giây phút này mày lại trở nên yếu đuối, sao ngay lúc này mày lại không còn chút sức lực nào nữa… Cố lên đi nào, hãy lê lết cái thân vô dụng của mày thật nhanh đi, mày có thể chết vì mệt, nhưng hãy đợi sau khi nhìn thấy sunny đã…. Thằng khốn tibu, cố lên đi chứ.. một chút nữa thôi, sắp tới rồi…”
Cuối cùng thì tibu cũng đến được gần cửa lớp, nhưng tibu nghe thấy một ai đó đang nói, nói trong tiếng nấc nghẹn ngào của những giọt nước mắt.. Là tiếng nói của người tibu yêu thương:
- Từ ngày…. mai, mình sẽ không… không còn là.. thành viên của lớp này nữa… thời gian đã qua, mình…mình rất vui và hạnh phúc vì là một thành viên… của lớp.. mình đã… có những.. kỷ niệm đẹp bên cạnh.. các bạn. Cám ơn các bạn rất nhiều!!
Bước vào trong đi tibu, sao chân mày lại dừng lại, sao chân mày lại đông cứng lại.. Sao mày lại ngồi xuống.. mày lại chảy nước mắt hả thằng yếu đuối ? Hãy vào trong đi chứ.. Mày nắm chặt hai tay lại để làm gì? Người mày muốn gặp trong kia kìa, hãy vào trong và ôm lấy cô ấy? Mày khóc sao, mày không dám vào trong vì sợ lớp sẽ nhìn thấy mày khóc sao, cái lòng kiêu hãnh của mày, cái sự sĩ diện của mày từ lúc nào lớn hơn tình yêu dành cho sunny rồi…
“ Nhưng nếu vào trong thì bao ngày qua cố gắng tỏ ra lạnh nhạt với sunny của tao trở thành công cốc rồi, tao sợ sunny sẽ lưu luyến nơi này và không ngừng đau khổ với mọi chuyện xảy ra… Tao muốn sunny quên tao đi như là một thằng bội bạc…”
Tibu chỉ đứng bên ngoài cửa sổ và nhìn vào,sunny đang khóc rất nhiều, cổ áo dường như đã đẫm ướt vì nước mắt…
“ Làm sao để anh có thể đủ can đảm và bước vào trong đó lau khô những giọt nước mắt cho em đây sunny, em đừng khóc nữa.. từng giọt nước mắt của em đang đốt cháy trái tim anh đây… Nếu vậy thì hãy khóc đi và quên hết tất cả em nhé…Anh xin lỗi vì đã không giữ được lời hứa sẽ bảo vệ và che chở cho em đến hết cuộc đời, có lẽ từ giây phút này anh chỉ còn được âm thầm và lặng lẽ dõi theo em…
Anh không thể cùng em chống lại thế giới nữa rồi, mọi người đều trách em đều ăn hiếp em mà anh không thể làm gì được cho em, anh không xứng đáng để ở bên cạnh em nữa… Em sẽ tha lỗi cho anh chứ.. Anh cũng không dám mong điều đó, chỉ mong là em hãy sống thật bình yên nhé.. hãy hứa với anh đi!...”
Rồi ánh mắt sunny cứ nhìn về phía cửa..thình thoảng quay qua nhìn Linh dường như muốn nói sao tibu vẫn chưa đến… Linh chỉ biết im lặng, và rồi nước mắt sunny vẫn cứ rời. Sunny khụy xuống dưới sàn, Linh đỡ lấy sunny, mấy đứa ngồi bàn đầu chạy lên đưa sunny về phía chỗ ngồi. Hình như sunny đau đớn lắm…
“Xin lỗi sunny, anh lại không đỡ được em rồi, những lúc gục ngã sau này, em hãy cố gắng tự đứng dậy và thật mạnh mẽ em nhé. Làm sao để ngăn những giọt nước mắt của anh thôi rơi đây,hình như tim anh ngừng đập rồi, em có nghe thấy từng mảnh vỡ của nó đang rơi xuống không…”
Tibu vội vàng thụt lại phía đằng sau, từ xa mẹ sunny dần tiến tới lớp, rồi bước vào trong… Hình như mẹ sunny đang dần mang đi cuộc sống của tibu mỗi lúc một xa hơn, và dường như không bao giờ có ngày trở lại…
Nhưng….nhưng anh yêu em nhiều lắm Ny à. Rồi anh sẽ sống như thế nào khi thiếu em!!!
Tibu nhớ sunny lắm, sunny cười thật tươi và trông hạnh phúc làm sao… làm sao để mang hạnh phúc cho em được hả sunny, từng lời nói của T như xát muối vào con tim anh vậy, nhưng từng lời nói đó đều đúng anh phải làm sao đây…
Ừ mình đâu thể nào đem được hạnh phúc đến cho sunny, cách tốt nhất là đừng cố gắng níu kéo sunny nữa,hãy để sunny tự quyết định cho hạnh phúc của mình…Có lẽ tibu phải rút lui thôi, phảng phất đâu đây có chút mùi hương của chua xót và nghiệt ngã thì phải. Sau tự nhiên tim tibu thấy quặn lại, nó hơi nhói trong lồng ngực, hình như những giọt nước mắt giờ đây dường như đã trở nên vô nghĩa.
“ Anh và em không ai là người có lỗi cả sunny à, ông trời đã trớ trêu để mình gặp nhau trong hoàn cảnh như thế này, hình như thượng đế tạo ra con người để họ chịu đau khổ trong cuộc sống..” Tibu tự nhủ.
Và rồi tibu cũng thiếp đi, có lẽ vì đôi mắt quá mệt mỏi… mệt mỏi vì những giọt nước mắt. Đàn ông cũng là con người, cũng có những lúc họ vô cùng yếu đuối và gục ngã. Chỉ là họ không bao giờ thể hiện điều đó trước những người mình yêu thương…
Sáng hôm đó, sunny gọi điện thoại cho tibu
- Anh khỏe không, em nhớ anh
- Anh thật sự nhớ em lắm sunny à.Tibu nói trong nghẹn ngào
- Tibu à, có chuyện em phải nói với anh. Mẹ đã biết hết tất cả mọi chuyện rồi, cả nhà em nữa, họ hàng ai cũng biết.
- Hả, tất cả đều biết rồi sao? Em có bị mẹ la không? Có ai làm em buồn không? Phút chốc tibu thấy hơi bàng hoàng
- Em thấy nhục nhã quá tibu ơi, anh B ( anh họ sunny) chỉ thẳng mặt em và nói em chỉ là một con đĩ… em xin lỗi anh, vì em mà anh phải chịu nhiều đau khổ rồi ?
- Sao? ảnh dám nói em như thế sao? Có ai đánh em không
( Mãi đến tận ngày hôm nay, tibu cũng không bao giờ quên được câu nói đó, nếu B không phải anh sunny, tibu đã đánh cho B một trận rồi, có thể sunny tha thứ cho nó nhưng tận sâu trong lòng tibu, tibu không bao giờ tha thứ được điều đó, cái hành động sỉ nhục sunny là điều tibu không bao giờ chấp nhận được.)
- Dạ không anh, nhưng mẹ không cho em học ở đây nữa, vài bữa nữa chắc em chuyển xuống sài gòn học, chú em quen biết dưới đó và đang chuẩn bị làm thủ tục cho em nhập học.
- Anh… anh… tibu không thể cất thành lời..Em gặp anh được không sunny, anh muốn nói chuyện với em,một phần là vì anh nhớ em quá rồi…
- Dạ, để em lấy xe rồi xuống gặp anh liền
- Em nhớ đi xe cẩn thận nhé, anh yêu em..
Rồi một lúc sau, tibu gặp sunny. Họ nói chuyện ngay trước sân nhà tibu
- Em phải đi thật sao sunny, không có em làm sao anh sống được, hãy ở lại đây với anh được không sunny…
- Em xin lỗi, em không thể làm khác hơn được, mong anh hiểu cho em.. chỉ có đến một nơi khác em mới có thể có một cuộc sống bình yên mới…
- Nhưng thật sự anh không thể sống thiếu em sunny, anh yêu em nhiều lắm…
Rồi tibu choàng tay tới, ôm chặt sunny, ôm thật chặt như thể không bao giờ để sunny rời xa, không bao giờ để sunny phải đi đâu hết..
- Tibu… em .. em cũng yêu anh thật nhiều nhưng có lẽ đi một nơi khác sẽ tốt cho em và cả cho anh nữa, rồi người đời sẽ nhìn anh bằng con mắt như thế nào? Em không muốn bất kì ai coi thường anh
Rồi sunny nói tiếp
- Trái đất này tuy rộng lớn nhưng lại vô cùng nhỏ bé, nếu thật sự yêu nhau, mình sẽ sớm gặp lại thôi tibu à…
- Nhưng… nhưng.. rồi những giọt nước mắt lăn dài trên má tibu.
…Chỉ biết rằng đó là lần đầu tiên tibu khóc trước mặt sunny !!
…
Những ngày sau đó, tibu không đi học và bỏ thi, suốt ngày chỉ ở XQ, không phải tibu không muốn gặp sunny nữa,chỉ vì tibu đang trốn tránh, đang trốn tránh một cái sự thật mà tibu chẳng bao giờ có thể đối mặt với nó…
Trước ngày sunny đi,một cái ngày u ám và đau buồn của tháng 5… sunny đến lớp để chia tay. Sáng hôm đó, tibu vẫn ở XQ vẫn cứ nằm một cục trên gác hút thuốc và chẳng đoái hoài đến mọi chuyện, rồi bỗng điện thoại reo lên. Linh gọi
- Tibu đang ở đâu, lên lớp liền đi,hôm này là ngày cuối cùng sunny lên lớp, ngày mai sunny đi rồi, sunny muốn gặp tibu lắm, mấy bữa nay mẹ sunny cản không cho sunny ra ngoài, khó khăn lắm sunny mới xin lên lớp được
- Thôi tibu đang bận làm, chắc tibu không lên đâu
- Sunny mong mày lắm đó tibu à, nãy giờ nó khóc hết nước mắt trước lớp rồi, ai cũng hiểu sao mày không hiểu hả tibu. Linh nặng lời
- Tibu xin lỗi, tibu bận lắm Linh thông cảm cho tibu nhe.
Rồi tibu cúp máy cái rụp, Linh không kịp nói một lời gì nữa…( Thề với các bạn, đến đoạn này, tay mình run đến không viết được, cái cảm giác đó mình chẳng bao giờ quên được…)
Nhiều suy nghĩ trong đầu tibu khiến tibu vô cùng khó chịu, cái câu nói của thằng T cứ như đập vào đầu tibu “Mày không bao giờ xứng với sunny cả…”
Người tibu run bần bật, hơi thở trở nên gấp gáp một cách kì lạ..
“ Nhưng hôm nay có lẽ là lần cuối cùng mình được gặp sunny, mày sao vậy tibu chẳng phải mày rất nhớ sunny sao? Chẳng phải mày muốn gặp sunny lắm sao?
Vậy thì hãy đi đi, đừng ở đây quỵ lụy và làm ba cái trò đàn bà nữa”
Tibu ngồi bật dậy, chạy thật nhanh xuống dưới tới thẳng chị quản lý, mặt trắng bệch không còn giọt máu và nói:
- Chị Hạnh cho em nghĩ một chút, em có việc gấp cần ra ngoài, lớp em chuẩn bị có bài kiểm tra đột xuất.
- Đang giờ làm việc mà em, em đi lỡ sếp qua chị biết ăn nói làm sao? Chị Hạnh trả lời
- Nhưng thật sự em đang gấp lắm chị à, chị thông cảm cho em
Chẳng cần biết ý kiến của chị ra sao, tibu chạy thẳng một mạch ra trước lấy xe máy bỏ chị Hạnh đằng sau với vẻ mặt sửng sốt.
Vù vù, tiếng xe chạy xé gió như thể chưa bao giờ nhanh hơn, nhưng sao hôm nay tibu thấy xe chạy thật chậm quá, sao không thể chạy nhanh được nữa. Trong lòng tibu thấy vô cùng sốt ruột và lo lắng, không biết rồi mình sẽ đến kịp không, không biết mình có thể nhìn thấy sunny không….
Đến cổng trường thì tibu chạy thẳng xe vào nhưng bảo vệ liền chạy ra ngăn không cho vào (trường tibu sinh viên không được chạy xe vào )
Rầmmm!!!!!!! Tibu rút chìa khóa và thả xe xuống đất không cần gạt chân chống, đầu óc tibu không suy nghĩ được gì nữa cả, rỗng tếch và không định hướng… tất cả bây giờ dường như là một bản năng, tibu không còn biết mình đang làm gì nữa.
Tibu chạy nhanh hết sức có thể để có thể đến được lớp. Sau những ngày không ngủ nghỉ, ăn uống sức tibu xuống thấy rõ, tibu bắt đầu thấy chân mình mỏi rã rời, mọi vật trước mắt dần nhòe đi vì bị hoa mắt, tibu không thở kịp nữa, tim đập nhanh nghe thấy rõ. Thình thịch…thình thịch… tibu thấy nghẹt thở, không biết tim mình đập nhanh vì mệt hay là vì biết mình sắp phải đối diện với sunny, đối diện với sự thật…
“ M mày tibu, sao giây phút này mày lại trở nên yếu đuối, sao ngay lúc này mày lại không còn chút sức lực nào nữa… Cố lên đi nào, hãy lê lết cái thân vô dụng của mày thật nhanh đi, mày có thể chết vì mệt, nhưng hãy đợi sau khi nhìn thấy sunny đã…. Thằng khốn tibu, cố lên đi chứ.. một chút nữa thôi, sắp tới rồi…”
Cuối cùng thì tibu cũng đến được gần cửa lớp, nhưng tibu nghe thấy một ai đó đang nói, nói trong tiếng nấc nghẹn ngào của những giọt nước mắt.. Là tiếng nói của người tibu yêu thương:
- Từ ngày…. mai, mình sẽ không… không còn là.. thành viên của lớp này nữa… thời gian đã qua, mình…mình rất vui và hạnh phúc vì là một thành viên… của lớp.. mình đã… có những.. kỷ niệm đẹp bên cạnh.. các bạn. Cám ơn các bạn rất nhiều!!
Bước vào trong đi tibu, sao chân mày lại dừng lại, sao chân mày lại đông cứng lại.. Sao mày lại ngồi xuống.. mày lại chảy nước mắt hả thằng yếu đuối ? Hãy vào trong đi chứ.. Mày nắm chặt hai tay lại để làm gì? Người mày muốn gặp trong kia kìa, hãy vào trong và ôm lấy cô ấy? Mày khóc sao, mày không dám vào trong vì sợ lớp sẽ nhìn thấy mày khóc sao, cái lòng kiêu hãnh của mày, cái sự sĩ diện của mày từ lúc nào lớn hơn tình yêu dành cho sunny rồi…
“ Nhưng nếu vào trong thì bao ngày qua cố gắng tỏ ra lạnh nhạt với sunny của tao trở thành công cốc rồi, tao sợ sunny sẽ lưu luyến nơi này và không ngừng đau khổ với mọi chuyện xảy ra… Tao muốn sunny quên tao đi như là một thằng bội bạc…”
Tibu chỉ đứng bên ngoài cửa sổ và nhìn vào,sunny đang khóc rất nhiều, cổ áo dường như đã đẫm ướt vì nước mắt…
“ Làm sao để anh có thể đủ can đảm và bước vào trong đó lau khô những giọt nước mắt cho em đây sunny, em đừng khóc nữa.. từng giọt nước mắt của em đang đốt cháy trái tim anh đây… Nếu vậy thì hãy khóc đi và quên hết tất cả em nhé…Anh xin lỗi vì đã không giữ được lời hứa sẽ bảo vệ và che chở cho em đến hết cuộc đời, có lẽ từ giây phút này anh chỉ còn được âm thầm và lặng lẽ dõi theo em…
Anh không thể cùng em chống lại thế giới nữa rồi, mọi người đều trách em đều ăn hiếp em mà anh không thể làm gì được cho em, anh không xứng đáng để ở bên cạnh em nữa… Em sẽ tha lỗi cho anh chứ.. Anh cũng không dám mong điều đó, chỉ mong là em hãy sống thật bình yên nhé.. hãy hứa với anh đi!...”
Rồi ánh mắt sunny cứ nhìn về phía cửa..thình thoảng quay qua nhìn Linh dường như muốn nói sao tibu vẫn chưa đến… Linh chỉ biết im lặng, và rồi nước mắt sunny vẫn cứ rời. Sunny khụy xuống dưới sàn, Linh đỡ lấy sunny, mấy đứa ngồi bàn đầu chạy lên đưa sunny về phía chỗ ngồi. Hình như sunny đau đớn lắm…
“Xin lỗi sunny, anh lại không đỡ được em rồi, những lúc gục ngã sau này, em hãy cố gắng tự đứng dậy và thật mạnh mẽ em nhé. Làm sao để ngăn những giọt nước mắt của anh thôi rơi đây,hình như tim anh ngừng đập rồi, em có nghe thấy từng mảnh vỡ của nó đang rơi xuống không…”
Tibu vội vàng thụt lại phía đằng sau, từ xa mẹ sunny dần tiến tới lớp, rồi bước vào trong… Hình như mẹ sunny đang dần mang đi cuộc sống của tibu mỗi lúc một xa hơn, và dường như không bao giờ có ngày trở lại…
Nhưng….nhưng anh yêu em nhiều lắm Ny à. Rồi anh sẽ sống như thế nào khi thiếu em!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.