Chương 5: Không Thì Thôi
LynSs
05/04/2021
[ 5.4.2021 - Trời gió lạnh ]
Dòng chảy thời gian hối hả khiến tôi bị đè nặng bởi những nghĩ suy, thậm chí là những điều không đáng. Những chuyện buồn thường đến cùng một lúc, bởi vì sao ư? Vì khi lòng đầy giông bão, chỉ một gợn sóng nhỏ nhoi cũng đủ khiến tôi thấy chơi vơi. Cứ thế tôi lênh đênh giữa dòng nước cuồn cuộn xung quanh, từ từ chìm đắm cho đến khi có thể với được một chốn bình yên trong tâm hồn.
Những chuyện buồn ấy mà, cứ đến rồi đi một cách bất chợt, không báo trước và đầy day dứt. Chẳng ai có thể tránh khỏi, và một lúc nào đó tôi đã phải khóc vì những quyết định của mình. Nhưng rồi thì sao chứ? Bởi tôi chẳng thể quay ngược thời gian, bởi không thể thay đổi được sa mạc, vậy chỉ có thể trở thành cây xương rồng. Đời mà, giống như một quyển sách vậy, ai chẳng có vài trang muốn xé đi, ai chẳng có những lúc "quê vl", "xỉu ngang" hay đại loại thế, nhưng rồi cũng còn mấy ai nhớ đâu ngoài chính họ. Có những chuyện không đáng để lưu tâm, cớ sao cứ hoài mãi nghĩ ngợi rồi tự khiến bản thân không vui.
"Khi một con cá khóc thì sao?"
"Thì nước mắt của chúng sẽ hòa vào đại dương"
"Vậy khi một ai đó khóc thì sao?"
"Thì cứ khóc thôi, sau đó vẫn phải đứng lên mà bước tiếp"
Thế đó, ngày ấy tôi ngông cuồng cố chấp thật nực cười biết bao, tôi chống đối cuộc sống này bằng những nỗi phiền muộn nhưng nhân sinh gian nan có đâu dừng lại. Trái đất vẫn cứ quay cho dù ngày mai tôi chết. Không ai có thể gánh vác cuộc đời của ai đó suốt cuộc đời, cũng chẳng ai có thể hiểu được ai trọn vẹn. Những lời không đáng bận tâm vậy đừng để tâm, những điều sau này sẽ chỉ là 1 câu chuyện cũng đừng mang nặng, Bất kể thế nào, con người cũng nên học cách điều tiết bản thân, cho dù có buồn cũng cần đúng mực, đừng để cảm xúc lấn lướt mọi giới hạn. Trái tim con người chỉ có một, nhưng lại có 2 tâm nhĩ, một bên toàn niềm vui, bên lại toàn những nỗi buồn, đừng khóc bi thương quá, sẽ làm niềm vui bên kia chạy đi mất.
Có những câu chuyện không vui cứ dồn dập xảy đến xảy đến, khó chịu là thật nhưng nó khiến tôi có thể buông bỏ được vài điều, nhận ra được vài thứ, cũng đáng. Sau cơn mưa trời lại sáng, sau những đau thương rồi sẽ tốt dần lên thôi có đúng không. Mặc kệ những lời ồn ào náo nhiệt ngoài kia, mặc kệ những câu chuyện chẳng đâu tới đâu cứ quẩn quanh khiến ta phiền lòng đi thôi, nếu chẳng thể khiến sau này tốt hơn vậy suy nghĩ đến mấy cũng chỉ trở nên nực cười.
"Cuộc sống của mỗi người là thuộc về chính họ, chứ không dựa vào cái nhìn của bất kì ai"
Dòng chảy thời gian hối hả khiến tôi bị đè nặng bởi những nghĩ suy, thậm chí là những điều không đáng. Những chuyện buồn thường đến cùng một lúc, bởi vì sao ư? Vì khi lòng đầy giông bão, chỉ một gợn sóng nhỏ nhoi cũng đủ khiến tôi thấy chơi vơi. Cứ thế tôi lênh đênh giữa dòng nước cuồn cuộn xung quanh, từ từ chìm đắm cho đến khi có thể với được một chốn bình yên trong tâm hồn.
Những chuyện buồn ấy mà, cứ đến rồi đi một cách bất chợt, không báo trước và đầy day dứt. Chẳng ai có thể tránh khỏi, và một lúc nào đó tôi đã phải khóc vì những quyết định của mình. Nhưng rồi thì sao chứ? Bởi tôi chẳng thể quay ngược thời gian, bởi không thể thay đổi được sa mạc, vậy chỉ có thể trở thành cây xương rồng. Đời mà, giống như một quyển sách vậy, ai chẳng có vài trang muốn xé đi, ai chẳng có những lúc "quê vl", "xỉu ngang" hay đại loại thế, nhưng rồi cũng còn mấy ai nhớ đâu ngoài chính họ. Có những chuyện không đáng để lưu tâm, cớ sao cứ hoài mãi nghĩ ngợi rồi tự khiến bản thân không vui.
"Khi một con cá khóc thì sao?"
"Thì nước mắt của chúng sẽ hòa vào đại dương"
"Vậy khi một ai đó khóc thì sao?"
"Thì cứ khóc thôi, sau đó vẫn phải đứng lên mà bước tiếp"
Thế đó, ngày ấy tôi ngông cuồng cố chấp thật nực cười biết bao, tôi chống đối cuộc sống này bằng những nỗi phiền muộn nhưng nhân sinh gian nan có đâu dừng lại. Trái đất vẫn cứ quay cho dù ngày mai tôi chết. Không ai có thể gánh vác cuộc đời của ai đó suốt cuộc đời, cũng chẳng ai có thể hiểu được ai trọn vẹn. Những lời không đáng bận tâm vậy đừng để tâm, những điều sau này sẽ chỉ là 1 câu chuyện cũng đừng mang nặng, Bất kể thế nào, con người cũng nên học cách điều tiết bản thân, cho dù có buồn cũng cần đúng mực, đừng để cảm xúc lấn lướt mọi giới hạn. Trái tim con người chỉ có một, nhưng lại có 2 tâm nhĩ, một bên toàn niềm vui, bên lại toàn những nỗi buồn, đừng khóc bi thương quá, sẽ làm niềm vui bên kia chạy đi mất.
Có những câu chuyện không vui cứ dồn dập xảy đến xảy đến, khó chịu là thật nhưng nó khiến tôi có thể buông bỏ được vài điều, nhận ra được vài thứ, cũng đáng. Sau cơn mưa trời lại sáng, sau những đau thương rồi sẽ tốt dần lên thôi có đúng không. Mặc kệ những lời ồn ào náo nhiệt ngoài kia, mặc kệ những câu chuyện chẳng đâu tới đâu cứ quẩn quanh khiến ta phiền lòng đi thôi, nếu chẳng thể khiến sau này tốt hơn vậy suy nghĩ đến mấy cũng chỉ trở nên nực cười.
"Cuộc sống của mỗi người là thuộc về chính họ, chứ không dựa vào cái nhìn của bất kì ai"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.