Chương 3: Liệu ta sẽ quên...
LynSs
29/03/2021
[ 29.3.2021 - Trời âm u ]
Rồi ai cũng sẽ phải đối diện với những điều không mong muốn, bởi vì cuộc sống luôn thế, phải trải qua một vài chuyện mới có thể trưởng thành. Chúng ta rồi sẽ một hoặc vài lần chịu tổn thương từ những người mình tin tưởng nhất, vài lần lặng lẽ buông bỏ, nhìn chốn nương tựa gửi gắm yêu thương dần mờ xa, nhìn những mối quan hệ xung quanh ngày một ít dần. Là do chúng ta thay đổi hay do thời gian không cho một vé khứ hồi?
Dù không muốn chúng ta cũng phải chấp nhận rằng không gì là mãi mãi, bữa tiệc nào rồi cũng phải đến lúc tan, cuối cùng ở lại chỉ còn là những kí ức. Vì đã có bởi vì nên ắt phải có cho nên, thứ đã thành rồi hà cớ gì phải nói lại tại sao. Quy luật nhân sinh là thế, dòng chảy thời gian rồi sẽ cuốn mọi thứ theo guồng quay của nó. Vì mọi cuộc gặp gỡ đều có ý nghĩa dù cho kết thúc là như thế nào. Và cho dù có tiếc nuối đến cùng cực, chúng ta vẫn phải bước tiếp và để lại những hồi ức ấy trong một góc nhỏ của cuộc đời mình.
Ta vẫn còn đó những tháng năm nhiệt huyết của tuổi thanh xuân, vẫn còn đó những "đồng chí" đã từng cùng nhau dẩy hết tháng ngày, kề vai chiến đấu bước qua những buồn vui. Chỉ là theo một cách khác, ta hẹn nhau ở những thời điểm giao mùa, ta thấy nhau ở những nơi quen thuộc hay xa lạ, ta vẫn là thanh xuân của nhau, cùng trải qua những bấp bênh của tuổi đôi mươi lặng lẽ, thăng trầm.
Thậm chí sau này chỉ còn là kí ức, dù chúng ta sẽ hoàn toàn biến mất trong cuộc đời của nhau thì hãy nhớ rằng ta đã từng cùng xuất hiện trên một quãng đường nào đó, dù ngắn dù dài, dù là thời khắc nào đi nữa. Hãy vui vì đã từng có cuộc gặp gỡ định mệnh ấy để ta trải qua những ngày tháng thanh xuân theo cách điên rồ như thế. Vì ai cũng sẽ rời đi, vì có tiếc nuối hay giận hờn cũng sẽ trở thành hoài niệm, vì nhân sinh như tấm vé một chiều, ngoảnh lại chỉ còn những mùa nhớ thương.
"Tôi đi qua vạn trùng thế giới, cuối cùng vương lại chỉ là một mảnh đồng hoang"
Rồi ai cũng sẽ phải đối diện với những điều không mong muốn, bởi vì cuộc sống luôn thế, phải trải qua một vài chuyện mới có thể trưởng thành. Chúng ta rồi sẽ một hoặc vài lần chịu tổn thương từ những người mình tin tưởng nhất, vài lần lặng lẽ buông bỏ, nhìn chốn nương tựa gửi gắm yêu thương dần mờ xa, nhìn những mối quan hệ xung quanh ngày một ít dần. Là do chúng ta thay đổi hay do thời gian không cho một vé khứ hồi?
Dù không muốn chúng ta cũng phải chấp nhận rằng không gì là mãi mãi, bữa tiệc nào rồi cũng phải đến lúc tan, cuối cùng ở lại chỉ còn là những kí ức. Vì đã có bởi vì nên ắt phải có cho nên, thứ đã thành rồi hà cớ gì phải nói lại tại sao. Quy luật nhân sinh là thế, dòng chảy thời gian rồi sẽ cuốn mọi thứ theo guồng quay của nó. Vì mọi cuộc gặp gỡ đều có ý nghĩa dù cho kết thúc là như thế nào. Và cho dù có tiếc nuối đến cùng cực, chúng ta vẫn phải bước tiếp và để lại những hồi ức ấy trong một góc nhỏ của cuộc đời mình.
Ta vẫn còn đó những tháng năm nhiệt huyết của tuổi thanh xuân, vẫn còn đó những "đồng chí" đã từng cùng nhau dẩy hết tháng ngày, kề vai chiến đấu bước qua những buồn vui. Chỉ là theo một cách khác, ta hẹn nhau ở những thời điểm giao mùa, ta thấy nhau ở những nơi quen thuộc hay xa lạ, ta vẫn là thanh xuân của nhau, cùng trải qua những bấp bênh của tuổi đôi mươi lặng lẽ, thăng trầm.
Thậm chí sau này chỉ còn là kí ức, dù chúng ta sẽ hoàn toàn biến mất trong cuộc đời của nhau thì hãy nhớ rằng ta đã từng cùng xuất hiện trên một quãng đường nào đó, dù ngắn dù dài, dù là thời khắc nào đi nữa. Hãy vui vì đã từng có cuộc gặp gỡ định mệnh ấy để ta trải qua những ngày tháng thanh xuân theo cách điên rồ như thế. Vì ai cũng sẽ rời đi, vì có tiếc nuối hay giận hờn cũng sẽ trở thành hoài niệm, vì nhân sinh như tấm vé một chiều, ngoảnh lại chỉ còn những mùa nhớ thương.
"Tôi đi qua vạn trùng thế giới, cuối cùng vương lại chỉ là một mảnh đồng hoang"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.