Hôm Nay Lại Thu Hoạch Bàn Tay Vàng
Chương 4: TG1: Thế Thân (4)
Vụ Thỉ Dực
08/08/2023
Nhóm dịch: Phù Du
Trời còn chưa sáng, trấn Ngũ Liễu đã vang lên một khúc nhạc buồn, đột ngột chui vào lỗ tai, quấy nhiễu giấc mộng của mọi người.
Vu Mã tỉnh lại từ giấc ngủ say, nghe thấy tiếng nhạc truyền vào từ ngoài cửa sổ, ai oán, như oán hận lại như khóc thương, hôm nay vừa lúc là một ngày đầy mây, bầu trời xám xịt giống một tấm màn âm u phủ lên cả trấn nhỏ, khiến tâm tình mọi người đều không tự chủ được mà cảm thấy tang thương.
Mới thức dậy đã gặp một màn như thế này, tâm tình tụt dốc, trở mình tiếp tục ngủ.
Đột nhiên, cái người đang xoay người chuẩn bị ngủ nướng bất ngờ nhảy dựng lên, xốc chăn lên nhảy xuống giường, từ trong túi móc ra một bộ y phục, nhanh chóng mặc vào rồi vội vã chạy ra ngoài.
Tiêu rồi, hắn quên mất ở đây còn có một vị tổ tông sống!
Vu Mã gấp đến hoảng loạn, nhìn sắc trời, không dám chậm trễ, sợ trễ một chút hoạt thi sẽ đại khai sát giới.
Tối hôm qua đổi phòng, Vu Mã đến ở hạ phòng, so với thượng phòng đúng là một trời một vực.
Vu Mã mới vừa vọt tới thượng phòng, suýt chút nữa đã đụng phải An sư huynh đang đi ra ngoài.
“Vu sư đệ, làm sao vậy?” An sư huynh lôi hắn lại: “Dù có chuyện gì xảy ra cũng không được gấp gáp, cứ quýnh quáng sẽ xảy ra chuyện, làm việc gì cũng hỏng.”
Vu Mã: “…… An sư huynh, bây giờ không phải là lúc giảng đạo đâu, ta còn đang bận.”
Nhìn phương hướng hắn chạy, An sư huynh nói: “Ngươi muốn đi gặp Diệp cô nương sao? Nàng đang ở đại sảnh bên kia.”
Vu Mã vội vàng xoay mũi chân, đổi hướng chạy qua đại sảnh.
An sư huynh đúng lúc cũng phải tới đại sảnh, chậm rãi đi qua đó, nhìn bóng dáng vội vàng của sư đệ, trong lòng thầm nghĩ, xem ra Vu sư đệ có tình cảm sâu đậm với Diệp cô nương, việc đầu tiên sau khi thức dậy là đi tìm người, giống như sợ cô nương kia xảy ra chuyện gì vậy.
Thấy càng lúc càng gần đại sảnh, bước chân dồn dập của Vu Mã cũng dần chậm lại.
Hắn thử nghĩ đến rất nhiều kết quả, ví dụ như hoạt thi không khống chế được hung tính mà đại khai sát giới, hoặc là nàng sẽ như một cái xác chết bình thường, yên tĩnh ngồi một chỗ chờ đợi, dùng đôi mắt không có chút ánh sáng nhìn chằm chằm vào người khác, cũng có thể nàng đang nỗ lực hút lấy âm khí trong không khí, duy trì sự sống cho thân thể…
Tất cả những suy đoán này đều là từ kinh nghiệm dưỡng thi trong quá khứ của hắn đúc kết ra.
Nhưng mà, hắn lại không ngờ tới, vị hoạt thi này cái gì cũng chưa làm, lúc này đang ngồi ăn sáng cùng với sư tỷ sư muội đồng môn của hắn.
Thế này còn đáng sợ hơn.
Hoạt thi mà lại muốn ăn cơm sao? Không phải chỉ cần hút âm khí là được à?
Vu Mã lê từng bước chân nặng nề bước tới.
Trần sư tỷ chào hỏi hắn: “Vu sư đệ, ngươi dậy rồi, có muốn ăn chút điểm tâm không?”
Vu Mã ừ một tiếng, cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Trần sư tỷ, đối diện là tiểu sư muội, bên trái là Diệp Lạc.
Tiểu sư muội Ôn Ý Ý còn đang ghi hận hắn chuyện tối hôm qua hắn dám nói nàng vừa lùn vừa mập, châm chọc mỉa mai hắn: “Vu sư huynh có phải bị hư thận rồi không? Sáng sớm mọi người đều dậy hết, chỉ có mình huynh nằm ngủ nướng, xem ra sau khi về tông môn, huynh phải bồi bổ thân thể mới được. Hay ta cho huynh một khối linh thạch, huynh cầm lấy mua gì đó bổ dưỡng mà ăn đi ha.”
“Tiểu sư muội!”
Hai giọng nói quở trách vang lên, An sư huynh và Trần sư tỷ cùng lúc giáo dục tiểu sư muội, hư thận gì gì đó, đâu phải lời mà một cô nương nên nói.
Vu Mã vươn tay về phía tiểu sư muội: “Đưa đây.”
“Cái gì?”
“Linh thạch đó!” Vu Mã cố ý nói: “Vừa rồi không phải muội nói cho ta một khối linh thạch sao?”
Ôn Ý Ý không ngờ trên thế gian này lại có thể có người không biết xấu hổ đến như vậy, thở phì phì mà móc một khối linh thạch ra ném cho hắn, nói với Diệp Lạc: “Diệp tỷ tỷ, ngươi thấy Vu sư huynh rồi đó, đúng là cực kỳ vô sỉ, nam nhân như vậy có cái gì đáng để thích chứ, đúng không?”
Diệp Lạc không nói chuyện, chỉ cười cười với nàng ta.
Ôn Ý Ý đỏ mặt, trong lòng không ngừng hò hét. Đẹp quá đi! Đẹp như phượng hoàng lửa vậy, vừa lộng lẫy vừa diễm lệ!
Vu Mã không để bụng: “Lát nữa ta phải đi mua ít y phục cho Diệp cô nương, thêm khối linh thạch này là vừa đủ.”
Ôn Ý Ý vừa nghe, lập tức nói: “Mua y phục cho Diệp tỷ tỷ sao? Ta cũng đi, ta có thể chọn đồ giúp, dù sao mắt nhìn của ta so với huynh tốt hơn nhiều! Nhìn y phục trên người ta đi, tuy hôm nay ta mặc tương đối mộc mạc, những cũng không kém phần rực rỡ đâu.”
Nàng quay về phía Diệp Lạc để nàng ấy nhìn y phục trên người mình.
Diệp Lạc khen một câu khích lệ: “Rất đẹp!”
Vu Mã há miệng nhìn tiểu sư muội và Diệp Lạc thảo luận về vấn đề y phục với nhau, không nhịn được mà cảm thấy hốt hoảng: Cũng đã biến thành hoạt thi rồi, vậy mà vẫn còn có những sở thích của một cô nương bình thường sao?
Ôn Ý Ý là một tiểu sư muội rất giàu năng lượng, vừa mới ăn sáng xong, đã lập tức lôi Diệp Lạc đi mua y phục rồi.
“Vu sư huynh, nhanh lên nào.” Nàng vẫn không quên vị sư huynh coi tiền như rác của mình.
Vu Mã cũng đi theo, nhân lúc tiểu sư muội đang nói chuyện với Trần sư tỷ và An sư huynh, liền cẩn thận hỏi chuyện với vị tổ tông nào đó: “Tối qua ngài ngủ ngon không?”
“Khá tốt.” Diệp Lạc trả lời.
Vu Mã liếc nhìn nàng, nhận ra giọng điệu của nàng rất ôn hòa,khiến cho lo lắng của hắn giảm đi một nửa, lại tiếp tục hỏi thử: “Vừa nãy ngài ăn mấy thứ kia với đám Trần sư tỷ…… Có ảnh hưởng đến thân thể của ngài hay không?”
Chỉ thiếu nước muốn nói trắng ra là một hoạt thi như ngươi ăn cái gì mà ăn? Không sợ hỏng người sao.
“Có thể ăn một chút.” Diệp Lạc trả lời đơn giản, cũng không nói hậu quả sau khi ăn.
Vu Mã không dám hỏi quá nhiều, tròng mắt đảo vòng, hôm nay không thấy nàng ôm cái gì, giọng nói lại ép xuống mức nhỏ nhất: “Vị Hồn Sử kia…… Không ở đây sao?”
“Ngươi muốn tìm nó?” Diệp Lạc nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu: “Nó ở đây, đang ngồi xổm trên vai ta này.”
Vai?!!
Vu Mã theo bản năng mà nhìn về phía bả vai nàng, lập tức sợ tới mức da đầu run run.
Tối hôm qua trước khi đi ngủ, hắn đã cẩn thận nhớ lại những ghi chép của Vu Môn về “hoạt thi” và “Hồn Sử”, nghe nói mỗi khi có hoạt thi xuất thế, thì Hồn Sử sẽ đến độ chi, hoạt thi và Hồn Sử tồn tại song song với nhau, giống như thể có một mối quan hệ vi diệu nào đó.
Mà cái gọi là “độ chi” này, không biết có nghĩa là gì?
Bởi vì cứ mãi suy nghĩ, càng nghĩ càng rối, mãi đến khi trời gần sáng hắn mới ngủ được, cho nên mới dậy muộn hơn người khác.
Hoạt thi vốn đã rất đáng sợ, lại còn được một Hồn Sử trợ giúp, rốt cuộc là loại tồn tại quái đản gì đây?
Tuy Vu Mã không nhìn thấy, không cảm nhận được Hồn Sử, nhưng cũng biết chắc chắn vị này cũng không phải là loại hiền lành gì, cần phải đối đãi cẩn thận.
Cuối cùng An sư huynh, Trần sư tỷ dẫn Diệp Lạc và tiểu sư muội cùng đi mua y phục, Vu Mã đóng vai phú hào coi tiền như rác.
Hôm nay trấn Ngũ Liễu quạnh quẽ bất thường, phố lớn ngõ nhỏ không thấy người đi đường, mà có thì cũng toàn mặc y phục vải bố, khuôn mặt tràn ngập đau thương thống khổ.
Bọn họ ở ven đường đốt nến thơm và tiền giấy, tiễn đưa thân thích và bằng hữu đã uổng mạng đêm qua.
Một trận gió lạnh thổi qua, tiền giấy màu trắng bay khắp không trung.
Cảm nhận được trên đường tràn ngập đau thương và tử khí, thần sắc trên mặt mọi người đều nghiêm túc hẳn lên.
Tuy bọn họ là người tu hành, hỉ nộ bi hoan không giống với người phàm, nhưng đối với việc mất đi người thân, mất đi bằng hữu thì cũng đồng cảm như bản thân gặp phải.
Người xưa nay được yêu thương, có chút ngây thơ vô tội như tiểu sư muội Ôn Ý Ý cũng căng mặt, nhấp môi.
Bọn họ đi vào một tiệm vải trong trấn.
Không khí trong tiệm vải vô cùng quạnh quẽ, khách vào mua hàng đều là y phục chúc thọ và đồ tang, ngoài hai loại trang phục này ra, không có mấy người mua y phục bình thường.
Bị ảnh hưởng bởi không khí như vậy, bọn họ cũng không còn hứng thú lựa chọn gì nữa, Ôn Ý Ý chỉ đành lựa cho bọn họ mấy bộ y phục đơn giản.
Diệp Lạc chẳng quan tâm việc phải mua cái gì, nhưng hình như Ôn Ý Ý và Vu Mã đều cho rằng nàng thích mặc váy lưu tiên, còn phải là màu đỏ, nên toàn dựa theo suy nghĩ này mà mua.
Vu Mã nói rất thành khẩn: “Diệp cô nương, trấn Ngũ Liễu chỉ là một trấn nhỏ của người phàm, đa số đồ vật đều không có linh khí, hiện tại ngài chịu khó một chút, sau này ta sẽ mua váy tơ tằm cho ngài.”
Diệp Lạc tùy ý ừ một tiếng.
Thấy vẻ nhẹ nhõm hiện ra trên mặt Vu Mã, An sư huynh và Trần sư tỷ còn tưởng hắn rất có tiền đấy.
Nhưng thật ra Vu sư đệ vốn đã nghèo đến mức muốn cạp đất mà ăn rồi, vậy mà lại dám vì cô nương nhà người ta mà mua lụa tơ tằm về làm y phục, thế này còn không phải chân ái thì là gì?
Sau khi mua xong y phục, bọn họ không nán lại bên ngoài mà lập tức trở về khách điếm.
Trong khách điếm vẫn còn các sư huynh đệ đang ở đó.
“Đại sư huynh, khi nào chúng ta đi điều tra ngũ liễu?” Một sư đệ thấp giọng hỏi.
“Tối hôm qua xuất hiện yêu quỷ địa ngục, ta lo là có biến, buổi chiều chúng ta đi xem thử.” Thần sắc An sư huynh mang theo sầu lo: “Các ngươi tạm thời cứ nghỉ ngơi trước, sau giờ ngọ chúng ta bắt đầu khởi hành.”
Các sư đệ đều gật đầu đồng ý.
Diệp Lạc dẫn theo Vu Mã đang cầm một tay nải về phòng, nói với hắn: "Y phục phải giặt qua một lần mới có thể mặc, giặt xong nhớ dùng than lửa hong khô.”
Hôm nay không có mặt trời, gió lạnh từng cơn, cũng không phải là một ngày thích hợp để giặt y phục, đành phải dùng than lửa để hong.
Tuy Vu Mã không hiểu vì sao hoạt thi này lại thích bắt bẻ như vậy, nhưng vẫn chịu thương chịu khó mà đồng ý, đem đống y phục ra cái giếng ngoài sân để giặt.
Các sư huynh đệ chứng kiến một màn như vậy, đều sốc đến mức cằm rơi đầy đất.
Nếu bọn họ không nhìn lầm, Vu sư đệ (Vu sư huynh) đang giặt y phục cho cô nương kia đúng không? Đến khi hắn giặt xong, còn đem hong khô dưới than lửa, vẻ mặt nghiêm túc kia, có khi đến cả sư phụ hắn còn chưa được hắn đối đãi thận trọng đến vậy đâu.
An sư huynh thấp giọng nói: “Hôm nay Vu sư đệ đã vì Diệp cô nương mà mua y phục, bây giờ còn không nhờ người khác mà tự mình giặt đồ, các ngươi có hiểu điều này nghĩa là gì không?”
Mọi người: “Hiểu!”
Xem ra Vu sư đệ thật sự đã yêu Diệp cô nương đến điên cuồng rồi!
Vu Mã ôm đống y phục đã được hong khô bước vào phòng, nhìn thấy Diệp Lạc ngồi ở bên cửa sổ, đang nhìn ra ngoài, trong lồng ngực còn ôm cái gì đó.
Bước chân hắn hơi gấp, đặt quần áo lên trên bàn, nhỏ giọng nói: “Diệp cô nương, lát nữa ta và đám An sư huynh ra ngoài điều tra ngũ liễu, ngài muốn đi cùng không?”
“Ngũ liễu?”
“Là ngũ liễu của trấn Ngũ Liễu, trấn Ngũ Liễu có năm cây liễu rủ ngàn năm, sắp xếp theo hình sao năm cánh, vậy nên mới gọi như thế.” Vu Mã giải thích, “Lần này chúng ta xuống núi, là nhận nhiệm vụ ở trấn Ngũ Liễu, nghe nói trấn Ngũ Liễu mấy tháng gần đây thường xuyên có người mất tích, có tin đồn là do ngũ liễu làm, chúng ta muốn đưa người mất tích trở về.”
Diệp Lạc ừ một tiếng, tùy ý nói: “Ta đi cùng các ngươi.”
Vu Mã khống chế biểu tình trên mặt: “Được, ta sẽ đi nói với An sư huynh một tiếng.”
Hắn xoay người rời đi, trong lòng vui sướng không kiềm chế được.
Trải qua sự việc tối hôm qua, hắn đã biết thực lực của hoạt thi vô cùng cường hãn, có thêm nàng sẽ có thêm phần bảo đảm.
Nếu không có ngày hôm qua, hắn sẽ không muốn mang hoạt thi này đi theo, sợ có gì đó ngoài ý muốn sẽ kích thích hung tính của nàng.
Nhưng tối hôm qua huyết nguyệt lăng không, trấn Ngũ Liễu đã trải qua yêu quỷ địa ngục, đã chết rất nhiều người, huyết khí và tử khí tràn ngập, âm khí không tiêu tan, đây là thời điểm nguy hiểm nhất, hắn luôn cảm thấy sẽ có việc gì đó đáng sợ xảy ra, nên càng cần nhiều sự bảo đảm càng tốt.
Còn gì có thể bảo đảm hơn là hoạt thi này?
Vu Môn có câu, cầu phú quý trong hiểm nguy, không có chút liều mạng trong máu, sao có thể làm người của Vu Môn.
Trời còn chưa sáng, trấn Ngũ Liễu đã vang lên một khúc nhạc buồn, đột ngột chui vào lỗ tai, quấy nhiễu giấc mộng của mọi người.
Vu Mã tỉnh lại từ giấc ngủ say, nghe thấy tiếng nhạc truyền vào từ ngoài cửa sổ, ai oán, như oán hận lại như khóc thương, hôm nay vừa lúc là một ngày đầy mây, bầu trời xám xịt giống một tấm màn âm u phủ lên cả trấn nhỏ, khiến tâm tình mọi người đều không tự chủ được mà cảm thấy tang thương.
Mới thức dậy đã gặp một màn như thế này, tâm tình tụt dốc, trở mình tiếp tục ngủ.
Đột nhiên, cái người đang xoay người chuẩn bị ngủ nướng bất ngờ nhảy dựng lên, xốc chăn lên nhảy xuống giường, từ trong túi móc ra một bộ y phục, nhanh chóng mặc vào rồi vội vã chạy ra ngoài.
Tiêu rồi, hắn quên mất ở đây còn có một vị tổ tông sống!
Vu Mã gấp đến hoảng loạn, nhìn sắc trời, không dám chậm trễ, sợ trễ một chút hoạt thi sẽ đại khai sát giới.
Tối hôm qua đổi phòng, Vu Mã đến ở hạ phòng, so với thượng phòng đúng là một trời một vực.
Vu Mã mới vừa vọt tới thượng phòng, suýt chút nữa đã đụng phải An sư huynh đang đi ra ngoài.
“Vu sư đệ, làm sao vậy?” An sư huynh lôi hắn lại: “Dù có chuyện gì xảy ra cũng không được gấp gáp, cứ quýnh quáng sẽ xảy ra chuyện, làm việc gì cũng hỏng.”
Vu Mã: “…… An sư huynh, bây giờ không phải là lúc giảng đạo đâu, ta còn đang bận.”
Nhìn phương hướng hắn chạy, An sư huynh nói: “Ngươi muốn đi gặp Diệp cô nương sao? Nàng đang ở đại sảnh bên kia.”
Vu Mã vội vàng xoay mũi chân, đổi hướng chạy qua đại sảnh.
An sư huynh đúng lúc cũng phải tới đại sảnh, chậm rãi đi qua đó, nhìn bóng dáng vội vàng của sư đệ, trong lòng thầm nghĩ, xem ra Vu sư đệ có tình cảm sâu đậm với Diệp cô nương, việc đầu tiên sau khi thức dậy là đi tìm người, giống như sợ cô nương kia xảy ra chuyện gì vậy.
Thấy càng lúc càng gần đại sảnh, bước chân dồn dập của Vu Mã cũng dần chậm lại.
Hắn thử nghĩ đến rất nhiều kết quả, ví dụ như hoạt thi không khống chế được hung tính mà đại khai sát giới, hoặc là nàng sẽ như một cái xác chết bình thường, yên tĩnh ngồi một chỗ chờ đợi, dùng đôi mắt không có chút ánh sáng nhìn chằm chằm vào người khác, cũng có thể nàng đang nỗ lực hút lấy âm khí trong không khí, duy trì sự sống cho thân thể…
Tất cả những suy đoán này đều là từ kinh nghiệm dưỡng thi trong quá khứ của hắn đúc kết ra.
Nhưng mà, hắn lại không ngờ tới, vị hoạt thi này cái gì cũng chưa làm, lúc này đang ngồi ăn sáng cùng với sư tỷ sư muội đồng môn của hắn.
Thế này còn đáng sợ hơn.
Hoạt thi mà lại muốn ăn cơm sao? Không phải chỉ cần hút âm khí là được à?
Vu Mã lê từng bước chân nặng nề bước tới.
Trần sư tỷ chào hỏi hắn: “Vu sư đệ, ngươi dậy rồi, có muốn ăn chút điểm tâm không?”
Vu Mã ừ một tiếng, cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Trần sư tỷ, đối diện là tiểu sư muội, bên trái là Diệp Lạc.
Tiểu sư muội Ôn Ý Ý còn đang ghi hận hắn chuyện tối hôm qua hắn dám nói nàng vừa lùn vừa mập, châm chọc mỉa mai hắn: “Vu sư huynh có phải bị hư thận rồi không? Sáng sớm mọi người đều dậy hết, chỉ có mình huynh nằm ngủ nướng, xem ra sau khi về tông môn, huynh phải bồi bổ thân thể mới được. Hay ta cho huynh một khối linh thạch, huynh cầm lấy mua gì đó bổ dưỡng mà ăn đi ha.”
“Tiểu sư muội!”
Hai giọng nói quở trách vang lên, An sư huynh và Trần sư tỷ cùng lúc giáo dục tiểu sư muội, hư thận gì gì đó, đâu phải lời mà một cô nương nên nói.
Vu Mã vươn tay về phía tiểu sư muội: “Đưa đây.”
“Cái gì?”
“Linh thạch đó!” Vu Mã cố ý nói: “Vừa rồi không phải muội nói cho ta một khối linh thạch sao?”
Ôn Ý Ý không ngờ trên thế gian này lại có thể có người không biết xấu hổ đến như vậy, thở phì phì mà móc một khối linh thạch ra ném cho hắn, nói với Diệp Lạc: “Diệp tỷ tỷ, ngươi thấy Vu sư huynh rồi đó, đúng là cực kỳ vô sỉ, nam nhân như vậy có cái gì đáng để thích chứ, đúng không?”
Diệp Lạc không nói chuyện, chỉ cười cười với nàng ta.
Ôn Ý Ý đỏ mặt, trong lòng không ngừng hò hét. Đẹp quá đi! Đẹp như phượng hoàng lửa vậy, vừa lộng lẫy vừa diễm lệ!
Vu Mã không để bụng: “Lát nữa ta phải đi mua ít y phục cho Diệp cô nương, thêm khối linh thạch này là vừa đủ.”
Ôn Ý Ý vừa nghe, lập tức nói: “Mua y phục cho Diệp tỷ tỷ sao? Ta cũng đi, ta có thể chọn đồ giúp, dù sao mắt nhìn của ta so với huynh tốt hơn nhiều! Nhìn y phục trên người ta đi, tuy hôm nay ta mặc tương đối mộc mạc, những cũng không kém phần rực rỡ đâu.”
Nàng quay về phía Diệp Lạc để nàng ấy nhìn y phục trên người mình.
Diệp Lạc khen một câu khích lệ: “Rất đẹp!”
Vu Mã há miệng nhìn tiểu sư muội và Diệp Lạc thảo luận về vấn đề y phục với nhau, không nhịn được mà cảm thấy hốt hoảng: Cũng đã biến thành hoạt thi rồi, vậy mà vẫn còn có những sở thích của một cô nương bình thường sao?
Ôn Ý Ý là một tiểu sư muội rất giàu năng lượng, vừa mới ăn sáng xong, đã lập tức lôi Diệp Lạc đi mua y phục rồi.
“Vu sư huynh, nhanh lên nào.” Nàng vẫn không quên vị sư huynh coi tiền như rác của mình.
Vu Mã cũng đi theo, nhân lúc tiểu sư muội đang nói chuyện với Trần sư tỷ và An sư huynh, liền cẩn thận hỏi chuyện với vị tổ tông nào đó: “Tối qua ngài ngủ ngon không?”
“Khá tốt.” Diệp Lạc trả lời.
Vu Mã liếc nhìn nàng, nhận ra giọng điệu của nàng rất ôn hòa,khiến cho lo lắng của hắn giảm đi một nửa, lại tiếp tục hỏi thử: “Vừa nãy ngài ăn mấy thứ kia với đám Trần sư tỷ…… Có ảnh hưởng đến thân thể của ngài hay không?”
Chỉ thiếu nước muốn nói trắng ra là một hoạt thi như ngươi ăn cái gì mà ăn? Không sợ hỏng người sao.
“Có thể ăn một chút.” Diệp Lạc trả lời đơn giản, cũng không nói hậu quả sau khi ăn.
Vu Mã không dám hỏi quá nhiều, tròng mắt đảo vòng, hôm nay không thấy nàng ôm cái gì, giọng nói lại ép xuống mức nhỏ nhất: “Vị Hồn Sử kia…… Không ở đây sao?”
“Ngươi muốn tìm nó?” Diệp Lạc nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu: “Nó ở đây, đang ngồi xổm trên vai ta này.”
Vai?!!
Vu Mã theo bản năng mà nhìn về phía bả vai nàng, lập tức sợ tới mức da đầu run run.
Tối hôm qua trước khi đi ngủ, hắn đã cẩn thận nhớ lại những ghi chép của Vu Môn về “hoạt thi” và “Hồn Sử”, nghe nói mỗi khi có hoạt thi xuất thế, thì Hồn Sử sẽ đến độ chi, hoạt thi và Hồn Sử tồn tại song song với nhau, giống như thể có một mối quan hệ vi diệu nào đó.
Mà cái gọi là “độ chi” này, không biết có nghĩa là gì?
Bởi vì cứ mãi suy nghĩ, càng nghĩ càng rối, mãi đến khi trời gần sáng hắn mới ngủ được, cho nên mới dậy muộn hơn người khác.
Hoạt thi vốn đã rất đáng sợ, lại còn được một Hồn Sử trợ giúp, rốt cuộc là loại tồn tại quái đản gì đây?
Tuy Vu Mã không nhìn thấy, không cảm nhận được Hồn Sử, nhưng cũng biết chắc chắn vị này cũng không phải là loại hiền lành gì, cần phải đối đãi cẩn thận.
Cuối cùng An sư huynh, Trần sư tỷ dẫn Diệp Lạc và tiểu sư muội cùng đi mua y phục, Vu Mã đóng vai phú hào coi tiền như rác.
Hôm nay trấn Ngũ Liễu quạnh quẽ bất thường, phố lớn ngõ nhỏ không thấy người đi đường, mà có thì cũng toàn mặc y phục vải bố, khuôn mặt tràn ngập đau thương thống khổ.
Bọn họ ở ven đường đốt nến thơm và tiền giấy, tiễn đưa thân thích và bằng hữu đã uổng mạng đêm qua.
Một trận gió lạnh thổi qua, tiền giấy màu trắng bay khắp không trung.
Cảm nhận được trên đường tràn ngập đau thương và tử khí, thần sắc trên mặt mọi người đều nghiêm túc hẳn lên.
Tuy bọn họ là người tu hành, hỉ nộ bi hoan không giống với người phàm, nhưng đối với việc mất đi người thân, mất đi bằng hữu thì cũng đồng cảm như bản thân gặp phải.
Người xưa nay được yêu thương, có chút ngây thơ vô tội như tiểu sư muội Ôn Ý Ý cũng căng mặt, nhấp môi.
Bọn họ đi vào một tiệm vải trong trấn.
Không khí trong tiệm vải vô cùng quạnh quẽ, khách vào mua hàng đều là y phục chúc thọ và đồ tang, ngoài hai loại trang phục này ra, không có mấy người mua y phục bình thường.
Bị ảnh hưởng bởi không khí như vậy, bọn họ cũng không còn hứng thú lựa chọn gì nữa, Ôn Ý Ý chỉ đành lựa cho bọn họ mấy bộ y phục đơn giản.
Diệp Lạc chẳng quan tâm việc phải mua cái gì, nhưng hình như Ôn Ý Ý và Vu Mã đều cho rằng nàng thích mặc váy lưu tiên, còn phải là màu đỏ, nên toàn dựa theo suy nghĩ này mà mua.
Vu Mã nói rất thành khẩn: “Diệp cô nương, trấn Ngũ Liễu chỉ là một trấn nhỏ của người phàm, đa số đồ vật đều không có linh khí, hiện tại ngài chịu khó một chút, sau này ta sẽ mua váy tơ tằm cho ngài.”
Diệp Lạc tùy ý ừ một tiếng.
Thấy vẻ nhẹ nhõm hiện ra trên mặt Vu Mã, An sư huynh và Trần sư tỷ còn tưởng hắn rất có tiền đấy.
Nhưng thật ra Vu sư đệ vốn đã nghèo đến mức muốn cạp đất mà ăn rồi, vậy mà lại dám vì cô nương nhà người ta mà mua lụa tơ tằm về làm y phục, thế này còn không phải chân ái thì là gì?
Sau khi mua xong y phục, bọn họ không nán lại bên ngoài mà lập tức trở về khách điếm.
Trong khách điếm vẫn còn các sư huynh đệ đang ở đó.
“Đại sư huynh, khi nào chúng ta đi điều tra ngũ liễu?” Một sư đệ thấp giọng hỏi.
“Tối hôm qua xuất hiện yêu quỷ địa ngục, ta lo là có biến, buổi chiều chúng ta đi xem thử.” Thần sắc An sư huynh mang theo sầu lo: “Các ngươi tạm thời cứ nghỉ ngơi trước, sau giờ ngọ chúng ta bắt đầu khởi hành.”
Các sư đệ đều gật đầu đồng ý.
Diệp Lạc dẫn theo Vu Mã đang cầm một tay nải về phòng, nói với hắn: "Y phục phải giặt qua một lần mới có thể mặc, giặt xong nhớ dùng than lửa hong khô.”
Hôm nay không có mặt trời, gió lạnh từng cơn, cũng không phải là một ngày thích hợp để giặt y phục, đành phải dùng than lửa để hong.
Tuy Vu Mã không hiểu vì sao hoạt thi này lại thích bắt bẻ như vậy, nhưng vẫn chịu thương chịu khó mà đồng ý, đem đống y phục ra cái giếng ngoài sân để giặt.
Các sư huynh đệ chứng kiến một màn như vậy, đều sốc đến mức cằm rơi đầy đất.
Nếu bọn họ không nhìn lầm, Vu sư đệ (Vu sư huynh) đang giặt y phục cho cô nương kia đúng không? Đến khi hắn giặt xong, còn đem hong khô dưới than lửa, vẻ mặt nghiêm túc kia, có khi đến cả sư phụ hắn còn chưa được hắn đối đãi thận trọng đến vậy đâu.
An sư huynh thấp giọng nói: “Hôm nay Vu sư đệ đã vì Diệp cô nương mà mua y phục, bây giờ còn không nhờ người khác mà tự mình giặt đồ, các ngươi có hiểu điều này nghĩa là gì không?”
Mọi người: “Hiểu!”
Xem ra Vu sư đệ thật sự đã yêu Diệp cô nương đến điên cuồng rồi!
Vu Mã ôm đống y phục đã được hong khô bước vào phòng, nhìn thấy Diệp Lạc ngồi ở bên cửa sổ, đang nhìn ra ngoài, trong lồng ngực còn ôm cái gì đó.
Bước chân hắn hơi gấp, đặt quần áo lên trên bàn, nhỏ giọng nói: “Diệp cô nương, lát nữa ta và đám An sư huynh ra ngoài điều tra ngũ liễu, ngài muốn đi cùng không?”
“Ngũ liễu?”
“Là ngũ liễu của trấn Ngũ Liễu, trấn Ngũ Liễu có năm cây liễu rủ ngàn năm, sắp xếp theo hình sao năm cánh, vậy nên mới gọi như thế.” Vu Mã giải thích, “Lần này chúng ta xuống núi, là nhận nhiệm vụ ở trấn Ngũ Liễu, nghe nói trấn Ngũ Liễu mấy tháng gần đây thường xuyên có người mất tích, có tin đồn là do ngũ liễu làm, chúng ta muốn đưa người mất tích trở về.”
Diệp Lạc ừ một tiếng, tùy ý nói: “Ta đi cùng các ngươi.”
Vu Mã khống chế biểu tình trên mặt: “Được, ta sẽ đi nói với An sư huynh một tiếng.”
Hắn xoay người rời đi, trong lòng vui sướng không kiềm chế được.
Trải qua sự việc tối hôm qua, hắn đã biết thực lực của hoạt thi vô cùng cường hãn, có thêm nàng sẽ có thêm phần bảo đảm.
Nếu không có ngày hôm qua, hắn sẽ không muốn mang hoạt thi này đi theo, sợ có gì đó ngoài ý muốn sẽ kích thích hung tính của nàng.
Nhưng tối hôm qua huyết nguyệt lăng không, trấn Ngũ Liễu đã trải qua yêu quỷ địa ngục, đã chết rất nhiều người, huyết khí và tử khí tràn ngập, âm khí không tiêu tan, đây là thời điểm nguy hiểm nhất, hắn luôn cảm thấy sẽ có việc gì đó đáng sợ xảy ra, nên càng cần nhiều sự bảo đảm càng tốt.
Còn gì có thể bảo đảm hơn là hoạt thi này?
Vu Môn có câu, cầu phú quý trong hiểm nguy, không có chút liều mạng trong máu, sao có thể làm người của Vu Môn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.