Hôm Nay Lại Thu Hoạch Bàn Tay Vàng
Chương 5: TG1: Thế Thân (5)
Vụ Thỉ Dực
10/08/2023
Nhóm dịch: Phù Du
Sau giờ ngọ, đệ tử Thanh Vân tông tập hợp ở đại sảnh của khách điếm.
An sư huynh nhận ra cô nương kia đang đi theo sau Vu Mã, hôm nay nàng ấy đã thay một bộ váy lưu tiên màu đỏ, khiến nàng như một viên minh châu rực rỡ, làm cho đại sảnh vốn có chút âm u vì nàng mà có sức sống hẳn lên, xua đi vài phần âm khí.
Mọi người nhìn thấy nàng, hai mắt đều sáng rực.
Ôn Ý Ý vui vẻ chào hỏi nàng: “Diệp tỷ tỷ, tỷ mặc màu đỏ thật là đẹp mắt.”
Diệp Lạc cười với nàng, nhẹ nhàng nói cảm ơn.
“Nhưng mà trên người tỷ lại không đeo thêm trang sức gì, quá đơn điệu, hay là bảo Vu sư huynh mua cho tỷ một ít, ta cảm thấy hồng linh san hô làm trang sức rất xứng với tỷ, tuy hơi đắt một chút, nhưng ta tin Vu sư huynh sẽ vui lòng mà mua thôi, đúng không?”
Vu Mã căm tức nhìn tiểu sư muội dụng tâm hiểm ác, cái chủ ý chết tiệt gì đây chứ, ngay cả y phục tơ tằm hắn còn không mua nổi, nói gì đến trang sức hồng linh san hô quý giá như vậy.
Tiền của hắn làm bằng lá cây sao?
Nhưng mà còn đang ở trước mặt vị tổ tông kia, hắn không thể nói rằng mình không mua nổi được, chỉ có thể cười ha ha hai tiếng.
Thừa dịp tiểu sư muội và Diệp Lạc nói chuyện, An sư huynh kéo Vu Mã qua một bên, nhỏ giọng hỏi: “Vu sư đệ, nàng ấy muốn đi cùng chúng ta sao?”
Vu Mã gật đầu.
Vẻ mặt An sư huynh thể hiện sự phản đối: “Không được, chỗ đó quá nguy hiểm.”
Sợ sư đệ không biết nặng nhẹ, hắn đành nói riêng cho sư đệ biết, vừa nãy trước khi ra đây hắn đã gieo một quẻ.
Quẻ đại hung, chuyến đi này nguy hiểm không lường được.
Người tu hành đa số đều am hiểu thuật bói toán, mỗi lần ra cửa làm việc, đều phải gieo quẻ xem cát hung thế nào, nếu là “Cát” thì chuyện sẽ tốt, nếu là “Tiểu hung” thì cũng không sao, nếu gặp được “Đại hung” thì phải cẩn thận làm việc, chuẩn bị tinh thần sớm một chút.
Vu Mã có cảm giác khó nói.
Hắn nghi ngờ cái quẻ “Đại hung” mà An sư huynh bói ra, có khả năng không phải nói về trấn Ngũ Liễu, mà là vì bọn họ có một hoạt thi đại hung đi bên cạnh.
Tiếc là chuyện này không thể nói cho sư huynh biết được, trên thực tế, về thân phận của Diệp Lạc, ngoại trừ Vu Môn và sư phụ tông chủ của Thanh Vân tông, hắn cũng không định nói cho những người khác biết.
Vu Mã nói: “An sư huynh cứ yên tâm, Diệp cô nương không phải là người yếu đuối đâu, nàng ấy có thể tự bảo vệ tốt bản thân.”
“Thật không?” An sư huynh không tin lắm, bởi vì Diệp Lạc cho hắn cảm giác, đây chỉ là một nữ tử người phàm, không có linh khí của người tu hành.
Tuy người tu hành không làm bằng hữu với người phàm, nhưng yêu đương với người phàm thì cũng không phải là hiếm gặp.
Thanh Vân tông có tư tưởng rất thoáng, cũng không quan tâm quy củ gì đó, cho nên An sư huynh cảm thấy Vu sư đệ thích một nữ tử người phàm cũng không có vấn đề gì. Nhưng Vu sư đệ mang theo người ta đến chỗ nguy hiểm, có ổn không vậy?
“An sư huynh, ta không lừa huynh đâu mà!” Vu Mã thiếu điều chưa quỳ xuống mà thề thốt: “Tối hôm qua ta và Diệp cô nương trở về trấn, gặp phải yêu quỷ địa ngục, không phải cả hai đều còn sống sót nguyên vẹn đó sao?”
Trên thực tế, nếu không có Diệp Lạc, chỉ với một mình hắn, cho dù không chết, thì cũng bay mất nửa cái mạng.
Kết quả thì sao chứ, hắn chỉ bị một vết xước nhẹ, cắn đại một viên đan là khỏi rồi.
An sư huynh bừng tỉnh, tối hôm qua chỉ lo vui vẻ vì Vu sư đệ bình an trở về, mà không nghĩ nhiều, giờ nghĩ lại, bỗng nhận ra có nhiều điều khác thường.
Chẳng lẽ Diệp cô nương này thật ra là một vị cao nhân, dùng thủ đoạn nào đó để che giấu khí tức?
An sư huynh còn rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng đã đến giờ xuất phát, đành phải nuốt xuống, để lần sau có cơ hội sẽ hỏi lại.
Năm cây liễu ngàn năm ở phía tây trấn Ngũ Liễu, sinh trưởng ở bên trên hồ Ngũ Liễu.
Từ xa đã có thể nhìn thấy cành lá xum xuê, che kín cả một vùng trời, xanh um tươi tốt, khiến cho người ta có cảm giác sức sống bừng bừng.
Nhưng đây chỉ là thứ người phàm nhìn thấy, còn ở trong mắt người tu hành, bao quanh cây liễu là hắc khí nồng đậm, giữa không trung là hắc khí trộn lẫn với âm khí, sát khí, huyết khí và tử khí.
Nhìn thấy một màn như vậy, mọi người không nhịn được hít sâu một hơi.
Khi bọn họ tới đây ngày hôm qua, thời tiết trong trấn Ngũ Liễu rất tốt, ánh nắng tươi sáng, tuy năm cây liễu có quanh quẩn một chút tà khí, nhưng cũng không rõ ràng lắm.
Rõ ràng yêu quỷ địa ngục tối hôm qua đã ảnh hưởng đến chúng nó.
Quả nhiên là “Đại hung”.
“Sớm biết thế hôm qua chúng ta đã ra tay rồi.” Một đệ tử ảo não nói.
“Đừng nói vậy.” Trần sư tỷ bình tĩnh phản bác: “Năm cây liễu ngàn năm này đã hình thành từ khi trấn Ngũ Liễu tồn tại, chúng nó chính là vật trấn địa, trưởng trấn hy vọng có thể bảo tồn chúng nó.”
Mỗi nơi đều có vật trấn địa, không được tự ý tổn hại.
An sư huynh nói: “Trần sư muội nói đúng, năm cây liễu này có liên quan đến sự tồn vong của trấn Ngũ Liễu, chúng ta cần phải xử lý thận trọng.”
Bởi vì không xác định được năm cây liễu ngàn năm này đã xảy ra chuyện gì, những người mất tích đã bị chúng nó đưa tới chỗ nào, cho nên bọn họ cũng không dám ra tay tùy tiện.
Vốn dĩ đến đây để kiểm tra cho rõ ràng, vậy mà xui xẻo gặp phải huyết nguyệt lăng không, yêu quỷ hiện thế.
Mỗi khi xuất hiện hiện tượng thiên văn đại hung này, xui xẻo trong nhân gian sẽ bành trướng, lực lượng tà ác tăng cao, khiến cho vô số yêu ma quỷ quái tràn ra làm hại nhân gian, trấn Ngũ Liễu cũng chỉ là một ví dụ, tai họa ập tới những nơi khác cũng không ít.
An sư huynh thở dài một hơi, trong lòng dâng lên vài phần sầu lo.
Hắn có dự cảm, nhân gian, chỉ sợ không thái bình nữa rồi.
“Nhưng mà, nếu ngũ liễu là tà vật, cũng phải bảo vệ chúng nó sao?” Ôn Ý Ý khó hiểu.
Dựa theo tình hình trước mắt bọn họ, nguyên nhân ngũ liễu bị ô nhiễm vẫn chưa rõ, từ người thủ hộ biến thành vật hại người, dù sao cũng không thể giữ chúng nó lại, để lại tai họa được.
Vẻ mặt An sư huynh nghiêm trọng nói: “Tất cả rồi cũng sẽ có biện pháp.”
Các đệ tử Thanh Vân tông vừa vây quanh tra xét năm cây liễu, vừa bố trí xung quanh.
Diệp Lạc không tham gia, nàng thong thả ung dung đi vào đình hóng gió bên hồ nghỉ tạm, ngồi trên chiếc ghế đá đã được Vu Mã lau khô, đặt con mèo đen trên vai vào lòng, im lặng nhìn bọn họ bận rộn.
Vu Mã nói: “Diệp cô nương, ta đi giúp bọn họ, ngài có gì sai bảo thì cứ kêu ta một tiếng.”
Diệp Lạc tùy ý gật đầu.
Vu Mã liếc mắt nhìn nàng một cái, lại liếc mắt nhìn khối “không khí” nàng đang ôm, trong lòng tràn ngập suy nghĩ mà rời đi.
Không khí âm u, vừa qua khỏi giờ Mùi (từ 13h00-15h00), sắc trời đã có xu thế hóa thành màu xám.
Thêm việc hôm nay cả trấn đều tổ chức tang lễ, tiếng nhạc buồn cùng tiếng khóc đứt quãng len lỏi giữa không trung, cộng thêm một đống tiền giấy trắng bay rợp trên bầu trời, khiến cho trấn Ngũ Liễu giống như bị bao phủ trong Quỷ Vực.
Gió càng lúc càng lớn, quật vào người khiến mọi người đều có cảm giác toàn thân phát lạnh.
Đệ tử Thanh Vân tông đang bố trí trận pháp nhịn không được ngẩng đầu nhìn không khí âm trầm, nói thầm hai câu: “Thời tiết quái quỷ này, hy vọng không có dị biến gì.”.
Diệp Lạc vỗ về mèo đen trong lồng ngực, mặt vô cảm nhìn phía trước.
Gió quật càng lúc càng ác liệt, khiến tà váy đỏ tung bay, vài sợi hắc khí người phàm không thấy được từ dưới nền đất bốc lên, quấn vào váy áo của nàng, dệt thành một cái hối y, khoác lên người nàng.
Mèo đen nhìn chằm chằm y phục đang dần thấm đẫm hắc khí của nàng, nhịn không được nhìn nàng một cái.
Diệp Lạc đang đơ người ra.
Là một người không có ký ức, cũng không có hỉ nộ ái nhạc, thế giới xa lạ, khiến người ta chẳng biết đường nào mà lần.
Nàng không biết mục đích tồn tại của mình là cái gì, vận mệnh chú định, hình như nàng phải làm một chuyện gì đó, nhưng lại không biết phải làm gì.
Nàng cần làm gì đây?
Đột nhiên, một tiếng động lớn khiến nàng thoát khỏi cơn mê man.
Diệp Lạc quay đầu nhìn qua, thì thấy năm cây liễu đã đột nhiên sống dậy từ lúc nào, cành liễu của bọn chúng bay múa, phá nát trận pháp mà đệ tử Thanh Vân tông đã bố trí, bên trong cành liễu đang giương nanh múa vuốt, có thể nhìn thấy trên thân cây liễu thô ráp nhất ở giữa, hiện lên một khuôn mặt già nua xấu xí.
“Thật xấu……” Nàng nhẹ nhàng nói một câu, cúi đầu nhìn về phía mèo đen trong lồng ngực: “Vẫn là ngươi đẹp nhất.”
Mèo đen không nói, ngẩng đầu nhìn tình hình chiến đấu bên kia.
Đệ tử Thanh Vân tông vẫn có chút bản lĩnh, rất nhanh đã đánh cho năm cây liễu hiện nguyên hình.
Hai bên đánh đến khí thế hừng hực.
An sư huynh cùng các sư đệ sư muội tạo thành trận Thiên Cương ngăn địch, hắn cầm thanh kiếm gỗ đào đỏ tươi như máu tấn công khuôn mặt già nua xấu xí trên cây liễu kia, khiến cho nó càng thêm điên cuồng, thân gỗ vặn vẹo, rễ đen từ dưới đất chui lên.
Mặt đất xung quanh nứt ra từng mảng, rồi bất ngờ sụp xuống.
Vết nứt nhanh chóng lan tràn ra ngoài.
Đình hóng gió bên hồ cách chiến trường không xa, trong chớp mắt đã đổ sụp xuống theo vết nứt dần lan rộng, khiến Vu Mã đang chiến đấu cũng bị dọa cho run rẩy.
Đáng tiếc lúc này hắn tự bảo vệ bản thân còn khó, dù có nóng ruột hơn nữa, cũng không có cách nào qua đó, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái đình to lớn đổ xuống, thậm chí bởi vì hắn phân tâm, mà bị một cành liễu quất bay.
Trần sư tỷ cưỡi kiếm bay qua, duỗi tay bắt lấy hắn, căng mặt nói: “Vu sư đệ, lúc chiến đấu không thể phân tâm!”
Vu Mã không trả lời, hắn nôn nóng cúi đầu nhìn xuống dưới, muốn tìm kiếm bóng dáng của Diệp Lạc.
Lúc này tại nơi mà năm cây liễu đang đứng, mặt đất đã sụp xuống thật sâu, có thể nhìn thấy phía dưới là rễ cây đan xen ngang dọc, rễ cây màu đen, nhìn qua giống như thi du¹ thấm vào, bên trong là hắc khí cuồn cuộn dày đặc.
(¹Thi du: Dầu xác, loại dầu chảy ra khi xác chết bắt đầu phân hủy.)
Nhìn thấy cảnh này, mọi người cuối cùng cũng biết được nguyên nhân năm cây liễu dị biến như vậy.
Bộ rễ của chúng sớm đã bị hắc khí ô nhiễm dưới nền đất, từ người thủ hộ trấn Ngũ Liễu biến thành tà vật, cắn nuốt sinh cơ của trấn Ngũ Liễu, thậm chí mang tai họa tới cho người ở trấn Ngũ Liễu.
“Đại sư huynh, đây… tình huống này là sao?”
Đệ tử Thanh Vân tông dồn dập cưỡi kiếm bay đến giữa không trung, cúi đầu nhìn xuống phía dưới, giọng nói phát run.
Bọn họ tuy không biết hắc khí kia là cái gì, nhưng trực giác mách bảo nó rất nguy hiểm.
An sư huynh giữ lấy một sư đệ suýt nữa ngã khụy đứng vững trên thân kiếm, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Ta cũng không biết, ta phải vào xem, các ngươi ở ngoài chờ ta.”
“Đại sư huynh, đừng mà!”
Mọi người dồn dập khuyên hắn, tính ăn mòn của hắc khí này quá mạnh, bọn họ không thể trơ mắt mà nhìn đại sư huynh đi chịu chết.
An sư huynh trấn an bọn họ: “Không sao đâu, ta có Linh Khí hộ thể sư phụ đưa, ít nhiều gì cũng bảo vệ được một chút, các ngươi ở ngoài tiếp ứng, nếu sau mười hai canh giờ ta không trở lại, các ngươi hãy phong ấn nơi này lại, rồi trở về báo cho tông chủ sư phụ biết.”
Nghe được lời này, mọi người đều biết hắn đã chuẩn bị tinh thần một đi không trở lại, nhịn không được đôi mắt rưng rưng.
An sư huynh cưỡi kiếm lao xuống.
“Vu sư đệ!”
Một tiếng hét vang lên, An sư huynh rơi xuống ngọn liễu, nhìn thấy bên cạnh mình có thêm một người, là Vu Mã.
Sắc mặt hắn thay đổi, mắng: “Ngươi xuống đây làm gì? Còn không mau trở về?”
Vu Mã vẻ mặt đưa đám nói: “An sư huynh, ta cũng không muốn, nhưng Diệp cô nương rơi xuống rồi, ta cũng không còn cách nào khác.”
Trong lúc vô ý hắn đã tạo ra một hoạt thi, tuy rằng không phải cố ý, nhưng cũng phải có trách nhiệm, hắn không thể để mặc hoạt thi rời đi, nếu hoạt thi làm ra chuyện hại đến nhân gian, cho dù chết hắn cũng phải ngăn cản nàng.
Hắc khí đối với người tu hành mà nói đúng là vô cùng nguy hiểm, nhưng đối với hoạt thi lại là vật cực kỳ bổ dưỡng.
Hắn lo lắng nếu như nàng nuốt phải hắc khí, tính tình thay đổi, rồi đại khai sát giới thì làm sao bây giờ? Hắn phải đi ngăn cản nàng, nhắc nàng đừng có cái gì cũng tùy tiện ăn.
Sau giờ ngọ, đệ tử Thanh Vân tông tập hợp ở đại sảnh của khách điếm.
An sư huynh nhận ra cô nương kia đang đi theo sau Vu Mã, hôm nay nàng ấy đã thay một bộ váy lưu tiên màu đỏ, khiến nàng như một viên minh châu rực rỡ, làm cho đại sảnh vốn có chút âm u vì nàng mà có sức sống hẳn lên, xua đi vài phần âm khí.
Mọi người nhìn thấy nàng, hai mắt đều sáng rực.
Ôn Ý Ý vui vẻ chào hỏi nàng: “Diệp tỷ tỷ, tỷ mặc màu đỏ thật là đẹp mắt.”
Diệp Lạc cười với nàng, nhẹ nhàng nói cảm ơn.
“Nhưng mà trên người tỷ lại không đeo thêm trang sức gì, quá đơn điệu, hay là bảo Vu sư huynh mua cho tỷ một ít, ta cảm thấy hồng linh san hô làm trang sức rất xứng với tỷ, tuy hơi đắt một chút, nhưng ta tin Vu sư huynh sẽ vui lòng mà mua thôi, đúng không?”
Vu Mã căm tức nhìn tiểu sư muội dụng tâm hiểm ác, cái chủ ý chết tiệt gì đây chứ, ngay cả y phục tơ tằm hắn còn không mua nổi, nói gì đến trang sức hồng linh san hô quý giá như vậy.
Tiền của hắn làm bằng lá cây sao?
Nhưng mà còn đang ở trước mặt vị tổ tông kia, hắn không thể nói rằng mình không mua nổi được, chỉ có thể cười ha ha hai tiếng.
Thừa dịp tiểu sư muội và Diệp Lạc nói chuyện, An sư huynh kéo Vu Mã qua một bên, nhỏ giọng hỏi: “Vu sư đệ, nàng ấy muốn đi cùng chúng ta sao?”
Vu Mã gật đầu.
Vẻ mặt An sư huynh thể hiện sự phản đối: “Không được, chỗ đó quá nguy hiểm.”
Sợ sư đệ không biết nặng nhẹ, hắn đành nói riêng cho sư đệ biết, vừa nãy trước khi ra đây hắn đã gieo một quẻ.
Quẻ đại hung, chuyến đi này nguy hiểm không lường được.
Người tu hành đa số đều am hiểu thuật bói toán, mỗi lần ra cửa làm việc, đều phải gieo quẻ xem cát hung thế nào, nếu là “Cát” thì chuyện sẽ tốt, nếu là “Tiểu hung” thì cũng không sao, nếu gặp được “Đại hung” thì phải cẩn thận làm việc, chuẩn bị tinh thần sớm một chút.
Vu Mã có cảm giác khó nói.
Hắn nghi ngờ cái quẻ “Đại hung” mà An sư huynh bói ra, có khả năng không phải nói về trấn Ngũ Liễu, mà là vì bọn họ có một hoạt thi đại hung đi bên cạnh.
Tiếc là chuyện này không thể nói cho sư huynh biết được, trên thực tế, về thân phận của Diệp Lạc, ngoại trừ Vu Môn và sư phụ tông chủ của Thanh Vân tông, hắn cũng không định nói cho những người khác biết.
Vu Mã nói: “An sư huynh cứ yên tâm, Diệp cô nương không phải là người yếu đuối đâu, nàng ấy có thể tự bảo vệ tốt bản thân.”
“Thật không?” An sư huynh không tin lắm, bởi vì Diệp Lạc cho hắn cảm giác, đây chỉ là một nữ tử người phàm, không có linh khí của người tu hành.
Tuy người tu hành không làm bằng hữu với người phàm, nhưng yêu đương với người phàm thì cũng không phải là hiếm gặp.
Thanh Vân tông có tư tưởng rất thoáng, cũng không quan tâm quy củ gì đó, cho nên An sư huynh cảm thấy Vu sư đệ thích một nữ tử người phàm cũng không có vấn đề gì. Nhưng Vu sư đệ mang theo người ta đến chỗ nguy hiểm, có ổn không vậy?
“An sư huynh, ta không lừa huynh đâu mà!” Vu Mã thiếu điều chưa quỳ xuống mà thề thốt: “Tối hôm qua ta và Diệp cô nương trở về trấn, gặp phải yêu quỷ địa ngục, không phải cả hai đều còn sống sót nguyên vẹn đó sao?”
Trên thực tế, nếu không có Diệp Lạc, chỉ với một mình hắn, cho dù không chết, thì cũng bay mất nửa cái mạng.
Kết quả thì sao chứ, hắn chỉ bị một vết xước nhẹ, cắn đại một viên đan là khỏi rồi.
An sư huynh bừng tỉnh, tối hôm qua chỉ lo vui vẻ vì Vu sư đệ bình an trở về, mà không nghĩ nhiều, giờ nghĩ lại, bỗng nhận ra có nhiều điều khác thường.
Chẳng lẽ Diệp cô nương này thật ra là một vị cao nhân, dùng thủ đoạn nào đó để che giấu khí tức?
An sư huynh còn rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng đã đến giờ xuất phát, đành phải nuốt xuống, để lần sau có cơ hội sẽ hỏi lại.
Năm cây liễu ngàn năm ở phía tây trấn Ngũ Liễu, sinh trưởng ở bên trên hồ Ngũ Liễu.
Từ xa đã có thể nhìn thấy cành lá xum xuê, che kín cả một vùng trời, xanh um tươi tốt, khiến cho người ta có cảm giác sức sống bừng bừng.
Nhưng đây chỉ là thứ người phàm nhìn thấy, còn ở trong mắt người tu hành, bao quanh cây liễu là hắc khí nồng đậm, giữa không trung là hắc khí trộn lẫn với âm khí, sát khí, huyết khí và tử khí.
Nhìn thấy một màn như vậy, mọi người không nhịn được hít sâu một hơi.
Khi bọn họ tới đây ngày hôm qua, thời tiết trong trấn Ngũ Liễu rất tốt, ánh nắng tươi sáng, tuy năm cây liễu có quanh quẩn một chút tà khí, nhưng cũng không rõ ràng lắm.
Rõ ràng yêu quỷ địa ngục tối hôm qua đã ảnh hưởng đến chúng nó.
Quả nhiên là “Đại hung”.
“Sớm biết thế hôm qua chúng ta đã ra tay rồi.” Một đệ tử ảo não nói.
“Đừng nói vậy.” Trần sư tỷ bình tĩnh phản bác: “Năm cây liễu ngàn năm này đã hình thành từ khi trấn Ngũ Liễu tồn tại, chúng nó chính là vật trấn địa, trưởng trấn hy vọng có thể bảo tồn chúng nó.”
Mỗi nơi đều có vật trấn địa, không được tự ý tổn hại.
An sư huynh nói: “Trần sư muội nói đúng, năm cây liễu này có liên quan đến sự tồn vong của trấn Ngũ Liễu, chúng ta cần phải xử lý thận trọng.”
Bởi vì không xác định được năm cây liễu ngàn năm này đã xảy ra chuyện gì, những người mất tích đã bị chúng nó đưa tới chỗ nào, cho nên bọn họ cũng không dám ra tay tùy tiện.
Vốn dĩ đến đây để kiểm tra cho rõ ràng, vậy mà xui xẻo gặp phải huyết nguyệt lăng không, yêu quỷ hiện thế.
Mỗi khi xuất hiện hiện tượng thiên văn đại hung này, xui xẻo trong nhân gian sẽ bành trướng, lực lượng tà ác tăng cao, khiến cho vô số yêu ma quỷ quái tràn ra làm hại nhân gian, trấn Ngũ Liễu cũng chỉ là một ví dụ, tai họa ập tới những nơi khác cũng không ít.
An sư huynh thở dài một hơi, trong lòng dâng lên vài phần sầu lo.
Hắn có dự cảm, nhân gian, chỉ sợ không thái bình nữa rồi.
“Nhưng mà, nếu ngũ liễu là tà vật, cũng phải bảo vệ chúng nó sao?” Ôn Ý Ý khó hiểu.
Dựa theo tình hình trước mắt bọn họ, nguyên nhân ngũ liễu bị ô nhiễm vẫn chưa rõ, từ người thủ hộ biến thành vật hại người, dù sao cũng không thể giữ chúng nó lại, để lại tai họa được.
Vẻ mặt An sư huynh nghiêm trọng nói: “Tất cả rồi cũng sẽ có biện pháp.”
Các đệ tử Thanh Vân tông vừa vây quanh tra xét năm cây liễu, vừa bố trí xung quanh.
Diệp Lạc không tham gia, nàng thong thả ung dung đi vào đình hóng gió bên hồ nghỉ tạm, ngồi trên chiếc ghế đá đã được Vu Mã lau khô, đặt con mèo đen trên vai vào lòng, im lặng nhìn bọn họ bận rộn.
Vu Mã nói: “Diệp cô nương, ta đi giúp bọn họ, ngài có gì sai bảo thì cứ kêu ta một tiếng.”
Diệp Lạc tùy ý gật đầu.
Vu Mã liếc mắt nhìn nàng một cái, lại liếc mắt nhìn khối “không khí” nàng đang ôm, trong lòng tràn ngập suy nghĩ mà rời đi.
Không khí âm u, vừa qua khỏi giờ Mùi (từ 13h00-15h00), sắc trời đã có xu thế hóa thành màu xám.
Thêm việc hôm nay cả trấn đều tổ chức tang lễ, tiếng nhạc buồn cùng tiếng khóc đứt quãng len lỏi giữa không trung, cộng thêm một đống tiền giấy trắng bay rợp trên bầu trời, khiến cho trấn Ngũ Liễu giống như bị bao phủ trong Quỷ Vực.
Gió càng lúc càng lớn, quật vào người khiến mọi người đều có cảm giác toàn thân phát lạnh.
Đệ tử Thanh Vân tông đang bố trí trận pháp nhịn không được ngẩng đầu nhìn không khí âm trầm, nói thầm hai câu: “Thời tiết quái quỷ này, hy vọng không có dị biến gì.”.
Diệp Lạc vỗ về mèo đen trong lồng ngực, mặt vô cảm nhìn phía trước.
Gió quật càng lúc càng ác liệt, khiến tà váy đỏ tung bay, vài sợi hắc khí người phàm không thấy được từ dưới nền đất bốc lên, quấn vào váy áo của nàng, dệt thành một cái hối y, khoác lên người nàng.
Mèo đen nhìn chằm chằm y phục đang dần thấm đẫm hắc khí của nàng, nhịn không được nhìn nàng một cái.
Diệp Lạc đang đơ người ra.
Là một người không có ký ức, cũng không có hỉ nộ ái nhạc, thế giới xa lạ, khiến người ta chẳng biết đường nào mà lần.
Nàng không biết mục đích tồn tại của mình là cái gì, vận mệnh chú định, hình như nàng phải làm một chuyện gì đó, nhưng lại không biết phải làm gì.
Nàng cần làm gì đây?
Đột nhiên, một tiếng động lớn khiến nàng thoát khỏi cơn mê man.
Diệp Lạc quay đầu nhìn qua, thì thấy năm cây liễu đã đột nhiên sống dậy từ lúc nào, cành liễu của bọn chúng bay múa, phá nát trận pháp mà đệ tử Thanh Vân tông đã bố trí, bên trong cành liễu đang giương nanh múa vuốt, có thể nhìn thấy trên thân cây liễu thô ráp nhất ở giữa, hiện lên một khuôn mặt già nua xấu xí.
“Thật xấu……” Nàng nhẹ nhàng nói một câu, cúi đầu nhìn về phía mèo đen trong lồng ngực: “Vẫn là ngươi đẹp nhất.”
Mèo đen không nói, ngẩng đầu nhìn tình hình chiến đấu bên kia.
Đệ tử Thanh Vân tông vẫn có chút bản lĩnh, rất nhanh đã đánh cho năm cây liễu hiện nguyên hình.
Hai bên đánh đến khí thế hừng hực.
An sư huynh cùng các sư đệ sư muội tạo thành trận Thiên Cương ngăn địch, hắn cầm thanh kiếm gỗ đào đỏ tươi như máu tấn công khuôn mặt già nua xấu xí trên cây liễu kia, khiến cho nó càng thêm điên cuồng, thân gỗ vặn vẹo, rễ đen từ dưới đất chui lên.
Mặt đất xung quanh nứt ra từng mảng, rồi bất ngờ sụp xuống.
Vết nứt nhanh chóng lan tràn ra ngoài.
Đình hóng gió bên hồ cách chiến trường không xa, trong chớp mắt đã đổ sụp xuống theo vết nứt dần lan rộng, khiến Vu Mã đang chiến đấu cũng bị dọa cho run rẩy.
Đáng tiếc lúc này hắn tự bảo vệ bản thân còn khó, dù có nóng ruột hơn nữa, cũng không có cách nào qua đó, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái đình to lớn đổ xuống, thậm chí bởi vì hắn phân tâm, mà bị một cành liễu quất bay.
Trần sư tỷ cưỡi kiếm bay qua, duỗi tay bắt lấy hắn, căng mặt nói: “Vu sư đệ, lúc chiến đấu không thể phân tâm!”
Vu Mã không trả lời, hắn nôn nóng cúi đầu nhìn xuống dưới, muốn tìm kiếm bóng dáng của Diệp Lạc.
Lúc này tại nơi mà năm cây liễu đang đứng, mặt đất đã sụp xuống thật sâu, có thể nhìn thấy phía dưới là rễ cây đan xen ngang dọc, rễ cây màu đen, nhìn qua giống như thi du¹ thấm vào, bên trong là hắc khí cuồn cuộn dày đặc.
(¹Thi du: Dầu xác, loại dầu chảy ra khi xác chết bắt đầu phân hủy.)
Nhìn thấy cảnh này, mọi người cuối cùng cũng biết được nguyên nhân năm cây liễu dị biến như vậy.
Bộ rễ của chúng sớm đã bị hắc khí ô nhiễm dưới nền đất, từ người thủ hộ trấn Ngũ Liễu biến thành tà vật, cắn nuốt sinh cơ của trấn Ngũ Liễu, thậm chí mang tai họa tới cho người ở trấn Ngũ Liễu.
“Đại sư huynh, đây… tình huống này là sao?”
Đệ tử Thanh Vân tông dồn dập cưỡi kiếm bay đến giữa không trung, cúi đầu nhìn xuống phía dưới, giọng nói phát run.
Bọn họ tuy không biết hắc khí kia là cái gì, nhưng trực giác mách bảo nó rất nguy hiểm.
An sư huynh giữ lấy một sư đệ suýt nữa ngã khụy đứng vững trên thân kiếm, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Ta cũng không biết, ta phải vào xem, các ngươi ở ngoài chờ ta.”
“Đại sư huynh, đừng mà!”
Mọi người dồn dập khuyên hắn, tính ăn mòn của hắc khí này quá mạnh, bọn họ không thể trơ mắt mà nhìn đại sư huynh đi chịu chết.
An sư huynh trấn an bọn họ: “Không sao đâu, ta có Linh Khí hộ thể sư phụ đưa, ít nhiều gì cũng bảo vệ được một chút, các ngươi ở ngoài tiếp ứng, nếu sau mười hai canh giờ ta không trở lại, các ngươi hãy phong ấn nơi này lại, rồi trở về báo cho tông chủ sư phụ biết.”
Nghe được lời này, mọi người đều biết hắn đã chuẩn bị tinh thần một đi không trở lại, nhịn không được đôi mắt rưng rưng.
An sư huynh cưỡi kiếm lao xuống.
“Vu sư đệ!”
Một tiếng hét vang lên, An sư huynh rơi xuống ngọn liễu, nhìn thấy bên cạnh mình có thêm một người, là Vu Mã.
Sắc mặt hắn thay đổi, mắng: “Ngươi xuống đây làm gì? Còn không mau trở về?”
Vu Mã vẻ mặt đưa đám nói: “An sư huynh, ta cũng không muốn, nhưng Diệp cô nương rơi xuống rồi, ta cũng không còn cách nào khác.”
Trong lúc vô ý hắn đã tạo ra một hoạt thi, tuy rằng không phải cố ý, nhưng cũng phải có trách nhiệm, hắn không thể để mặc hoạt thi rời đi, nếu hoạt thi làm ra chuyện hại đến nhân gian, cho dù chết hắn cũng phải ngăn cản nàng.
Hắc khí đối với người tu hành mà nói đúng là vô cùng nguy hiểm, nhưng đối với hoạt thi lại là vật cực kỳ bổ dưỡng.
Hắn lo lắng nếu như nàng nuốt phải hắc khí, tính tình thay đổi, rồi đại khai sát giới thì làm sao bây giờ? Hắn phải đi ngăn cản nàng, nhắc nàng đừng có cái gì cũng tùy tiện ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.