Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa?
Chương 14:
Thừa Bắc
13/05/2023
"Tam đường tỷ, chúng ta là tứ hôn đó. Cho dù Lục Minh Châu không thích cũng phải ra vẻ, bảo muội trốn đi thì không thực tế đâu."
"... Muội còn phải trải qua một đời với Lục Minh Châu, xử xự mọi chuyện phải nhu hòa một chút, đừng cứng nhắc quá. Chuyện động phòng cũng đừng vội."
"Chuyện động phòng muội chắc chắn không vội, muội tin chắc Lục Minh Châu nhìn thấy khuôn mặt của muội cũng sẽ không sốt ruột đâu, chỉ cần không doạ người ta bỏ chạy ngay tại chỗ, muội đã mừng đi thắp hương rồi." Bây giờ nàng mới xem như khai thông đầu óc.
Giang Thanh Uyển bị nghẹn họng tới ba lần, nàng ấy hít sâu một hơi rồi nén xúc động muốn đánh người xuống. Nàng ấy quan sát khuôn mặt sưng tấy của Giang Thanh Ba rồi lại thở dài: "Hôn kỳ gấp quá. Nếu như chờ khuôn mặt muội tốt hơn rồi mới thành thân thì đã vẹn toàn đôi bên."
"Cũng không tính là gấp." Miệng Giang Thanh Ba cắn điểm tâm, đôi mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm vào hư không. "Muội nghe nói trong phủ Võ An hầu có một vị trù sư sắp về quê dưỡng lão, muội đây gả tới đó cũng phải bắt được phần đuôi, nếm thử tay nghề của vị trù sư ấy."
Giang Thanh Uyển hít sâu một hơi, rồi lại một hơi nữa. Nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nàng ấy cũng không nhịn nổi nữa, vỗ một cái lên vai trái Giang Thanh Ba: "Ăn ăn ăn, trong đầu chỉ có ăn, lửa cháy đến nơi rồi mà vẫn nghĩ đến chuyện ăn thôi."
"Thái thượng hoàng bảo muội phải xuất giá bây giờ, ai dám khước từ chứ? Chuyện đã vậy rồi, không ai thay đổi được đâu. Chẳng bằng nghĩ ra chuyện có thể làm bản thân vui vẻ." Dứt lời, trong miệng Giang Thanh Ba lại ăn thêm một miếng điểm tâm, ánh mắt hiện lên sự thoả mãn. Trời chưa sáng đã bị kéo đi trang điểm, trong lúc trang điểm cũng chỉ cho nàng một bát cháo. Quả thực khiến người ta giận sôi.
Giang Thanh Uyển nghe vậy thì trong lòng khó chịu, nàng ấy nhìn dáng vẻ thỏa mãn của Giang Thanh Ba, cộng thêm sự tức giận mà ngũ quan xinh đẹp nhăn nhó. Nàng ấy chợt hừ lạnh một tiếng.
"Nha đầu không có đầu óc này."
Hai người, một người mặc hỉ phục đỏ vừa người ngồi trên giường ăn, còn một người thì ngồi bên cạnh trên ghế nhỏ nhìn chằm chằm. Ở bên ngoài vô cùng náo nhiệt, tiếng người huyên náo. Trong khuê phòng thì lại vô cùng im lặng, chỉ có âm thanh nhai nuốt nhỏ nhẹ.
Giang Thanh Uyển: ...
Nha đầu làm người ta phải bận tâm này nữa!
Giờ lành đến, tân nương tử xuất giá.
Thẩm Kỳ Vân vội vàng chạy đến, nắm lấy bàn tay của Giang Thanh Ba, đôi mắt bỗng đỏ hoe.
"... Muội còn phải trải qua một đời với Lục Minh Châu, xử xự mọi chuyện phải nhu hòa một chút, đừng cứng nhắc quá. Chuyện động phòng cũng đừng vội."
"Chuyện động phòng muội chắc chắn không vội, muội tin chắc Lục Minh Châu nhìn thấy khuôn mặt của muội cũng sẽ không sốt ruột đâu, chỉ cần không doạ người ta bỏ chạy ngay tại chỗ, muội đã mừng đi thắp hương rồi." Bây giờ nàng mới xem như khai thông đầu óc.
Giang Thanh Uyển bị nghẹn họng tới ba lần, nàng ấy hít sâu một hơi rồi nén xúc động muốn đánh người xuống. Nàng ấy quan sát khuôn mặt sưng tấy của Giang Thanh Ba rồi lại thở dài: "Hôn kỳ gấp quá. Nếu như chờ khuôn mặt muội tốt hơn rồi mới thành thân thì đã vẹn toàn đôi bên."
"Cũng không tính là gấp." Miệng Giang Thanh Ba cắn điểm tâm, đôi mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm vào hư không. "Muội nghe nói trong phủ Võ An hầu có một vị trù sư sắp về quê dưỡng lão, muội đây gả tới đó cũng phải bắt được phần đuôi, nếm thử tay nghề của vị trù sư ấy."
Giang Thanh Uyển hít sâu một hơi, rồi lại một hơi nữa. Nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nàng ấy cũng không nhịn nổi nữa, vỗ một cái lên vai trái Giang Thanh Ba: "Ăn ăn ăn, trong đầu chỉ có ăn, lửa cháy đến nơi rồi mà vẫn nghĩ đến chuyện ăn thôi."
"Thái thượng hoàng bảo muội phải xuất giá bây giờ, ai dám khước từ chứ? Chuyện đã vậy rồi, không ai thay đổi được đâu. Chẳng bằng nghĩ ra chuyện có thể làm bản thân vui vẻ." Dứt lời, trong miệng Giang Thanh Ba lại ăn thêm một miếng điểm tâm, ánh mắt hiện lên sự thoả mãn. Trời chưa sáng đã bị kéo đi trang điểm, trong lúc trang điểm cũng chỉ cho nàng một bát cháo. Quả thực khiến người ta giận sôi.
Giang Thanh Uyển nghe vậy thì trong lòng khó chịu, nàng ấy nhìn dáng vẻ thỏa mãn của Giang Thanh Ba, cộng thêm sự tức giận mà ngũ quan xinh đẹp nhăn nhó. Nàng ấy chợt hừ lạnh một tiếng.
"Nha đầu không có đầu óc này."
Hai người, một người mặc hỉ phục đỏ vừa người ngồi trên giường ăn, còn một người thì ngồi bên cạnh trên ghế nhỏ nhìn chằm chằm. Ở bên ngoài vô cùng náo nhiệt, tiếng người huyên náo. Trong khuê phòng thì lại vô cùng im lặng, chỉ có âm thanh nhai nuốt nhỏ nhẹ.
Giang Thanh Uyển: ...
Nha đầu làm người ta phải bận tâm này nữa!
Giờ lành đến, tân nương tử xuất giá.
Thẩm Kỳ Vân vội vàng chạy đến, nắm lấy bàn tay của Giang Thanh Ba, đôi mắt bỗng đỏ hoe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.