Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa?
Chương 15:
Thừa Bắc
15/05/2023
"Phu nhân, ngày vui mà rơi lệ là điềm xấu đó." Bên cạnh có nha hoàn nhỏ giọng nhắc nhở.
Thẩm Kỳ Vân vội vàng lau đi giọt nước mắt trên khoé mắt, nặn ra một nụ cười: "Người Lục gia phức tạp, gặp phải chuyện gì thì đừng có tranh cãi làm mất hòa khí."
Nàng thật sự không hề thấy bài xích với hôn sự này, dù sao gả cho ai mà không là gả? Nhưng hình như người trong nhà lại không nghĩ như vậy. Một đám người xếp hàng chia tay nàng. Nàng đưa tay nắm lấy bàn tay của Thẩm Kỳ Vân, suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc mở miệng: "Tẩu tẩu đừng lo lắng. Thái thượng hoàng đích thân tứ hôn, Lục Minh Châu không dám làm gì muội đâu."
Đôi mắt ứa nước của Thẩm Kỳ Vân chợt trào ra nước mắt. Hai mắt của Giang Thanh Uyển ở bên cạnh cũng đã đỏ hoe.
Giang Thanh Ba: “...”
Tại sao lại khóc chứ?
Nàng nói sai chỗ nào hả?
Nàng định an ủi tiếp nhưng lại sợ nói gì khiến họ bật khóc. Được Thái thượng hoàng tứ hôn vốn nên vui vẻ, không nên khóc chứ. Giang Thanh Ba im lặng thở dài nhưng khi nàng nhìn thấy bóng dáng đang đến gần thì đôi mắt sáng ngời.
"Sắp đến giờ lành rồi, ca ca, chúng ta đi nhanh thôi."
Giang Thanh Trạch đang định an ủi muội muội: “...”
Giang Thanh Ba giữ chặt chiếc khăn voan bị gió vén lên, nàng ghé lên lưng ca ca, nhân lúc không ai chú ý tới thì ném vào miệng một viên mứt hoa quả. Vị chua chua ngọt ngọt dần tan ra, nàng thỏa mãn mà nheo mắt.
Giang Thanh Trạch đang định mở miệng an ủi muội muội lần hai: “...”
Muội muội đần này!
Giang Thanh Trạch đi rất chậm, bà mối ở sau lưng còn giục vài lần nhưng y cứ như không nghe thấy, bước chân trước sau như một. Nhưng dù tốc độ có chậm đi chăng nữa thì cuối cùng cũng vẫn đi tới đích.
Hai người huynh muội đi tới cửa phủ, tiếng động huyên náo xung quanh lại càng lớn hơn nữa. Giang Thanh Ba thấy một đôi giày đỏ đang tới gần, tay trái nàng vô thức nắm lấy quần lụa mỏng màu xanh biếc, tay kia của nàng thì được người nắm, lòng bàn tay ấm áp có vết chai dày, mang theo cảm giác thô ráp.
Sau lễ bái biệt, nàng được Lục Minh Châu nắm tay dắt xuống bậc thềm. Một làn gió thổi qua, chiếc khăn voan màu đỏ bị vén lên. Giang Thanh Ba bị gió thổi nên nhắm mắt lại, nàng liên tục nghe thấy tiếng hít sâu vang lên quanh mình.
"Ôi vãi, tiểu thư Giang gia xấu thật đấy!"
"Thảo nào Lục Tử Ninh từ hôn, nếu đổi thành ta cũng không muốn lấy nàng ta."
Thẩm Kỳ Vân vội vàng lau đi giọt nước mắt trên khoé mắt, nặn ra một nụ cười: "Người Lục gia phức tạp, gặp phải chuyện gì thì đừng có tranh cãi làm mất hòa khí."
Nàng thật sự không hề thấy bài xích với hôn sự này, dù sao gả cho ai mà không là gả? Nhưng hình như người trong nhà lại không nghĩ như vậy. Một đám người xếp hàng chia tay nàng. Nàng đưa tay nắm lấy bàn tay của Thẩm Kỳ Vân, suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc mở miệng: "Tẩu tẩu đừng lo lắng. Thái thượng hoàng đích thân tứ hôn, Lục Minh Châu không dám làm gì muội đâu."
Đôi mắt ứa nước của Thẩm Kỳ Vân chợt trào ra nước mắt. Hai mắt của Giang Thanh Uyển ở bên cạnh cũng đã đỏ hoe.
Giang Thanh Ba: “...”
Tại sao lại khóc chứ?
Nàng nói sai chỗ nào hả?
Nàng định an ủi tiếp nhưng lại sợ nói gì khiến họ bật khóc. Được Thái thượng hoàng tứ hôn vốn nên vui vẻ, không nên khóc chứ. Giang Thanh Ba im lặng thở dài nhưng khi nàng nhìn thấy bóng dáng đang đến gần thì đôi mắt sáng ngời.
"Sắp đến giờ lành rồi, ca ca, chúng ta đi nhanh thôi."
Giang Thanh Trạch đang định an ủi muội muội: “...”
Giang Thanh Ba giữ chặt chiếc khăn voan bị gió vén lên, nàng ghé lên lưng ca ca, nhân lúc không ai chú ý tới thì ném vào miệng một viên mứt hoa quả. Vị chua chua ngọt ngọt dần tan ra, nàng thỏa mãn mà nheo mắt.
Giang Thanh Trạch đang định mở miệng an ủi muội muội lần hai: “...”
Muội muội đần này!
Giang Thanh Trạch đi rất chậm, bà mối ở sau lưng còn giục vài lần nhưng y cứ như không nghe thấy, bước chân trước sau như một. Nhưng dù tốc độ có chậm đi chăng nữa thì cuối cùng cũng vẫn đi tới đích.
Hai người huynh muội đi tới cửa phủ, tiếng động huyên náo xung quanh lại càng lớn hơn nữa. Giang Thanh Ba thấy một đôi giày đỏ đang tới gần, tay trái nàng vô thức nắm lấy quần lụa mỏng màu xanh biếc, tay kia của nàng thì được người nắm, lòng bàn tay ấm áp có vết chai dày, mang theo cảm giác thô ráp.
Sau lễ bái biệt, nàng được Lục Minh Châu nắm tay dắt xuống bậc thềm. Một làn gió thổi qua, chiếc khăn voan màu đỏ bị vén lên. Giang Thanh Ba bị gió thổi nên nhắm mắt lại, nàng liên tục nghe thấy tiếng hít sâu vang lên quanh mình.
"Ôi vãi, tiểu thư Giang gia xấu thật đấy!"
"Thảo nào Lục Tử Ninh từ hôn, nếu đổi thành ta cũng không muốn lấy nàng ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.