Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa?
Chương 87:
Thừa Bắc
26/05/2023
"Cũng tại ngươi, nếu ngươi không ra ngoài." Đan Tuệ Quân nhìn về phía Lương Nghi Tĩnh đang yên lặng đứng bên cạnh, giống như tìm được lối thoát, hai mắt trợn tròn lên: "Người thì tốt rồi, ra ngoài với ngươi có một chuyến về thì trở thành thế này. Nếu không phải vì ngươi, Ninh nhi cũng sẽ không bị thương."
Lương Nghi Tĩnh không cãi lại, cúi thấp đầu, răng cắn chặt môi, khóe mắt đẫm nước khẽ chớp, vừa khéo ngẩng đầu lên cho Lục Tử Ninh nhìn thấy. Thấy hắn lộ vẻ mặt đau lòng, vội vàng kéo cảm xúc đang muốn tung bay của Đan Tuệ Quân lại.
"Mẫu thân, người trách Nghi Tĩnh làm gì chứ? Là con muốn ra ngoài ngắm hoa."
"Con... Có nhi tức thì quên mất mẫu thân. Con cũng giống phụ thân con, chẳng có lương tâm gì." Không biết Đan Tuệ Quân vừa nghĩ đến chuyện gì mà đột nhiên ngừng khóc.
Lục Tử Ninh lập tức sững người, muốn mở miệng khuyên một tiếng, nào ngờ đã thấy Đan Tuệ Quân khóc càng nhiều hơn. Hắn nhíu mày, tay chân luống cuống nhìn sang Lương Nghi Tĩnh. Nàng ta ra dấu một cái, đôi mắt hắn ta sáng lên, đột nhiên ngã ra phía sau.
"Ui da…"
Đan Tuệ Quân ngừng khóc: "Sao thế? Mẫu thân đụng trúng vết thương của con sao?"
"Đầu con rất đau, rất khó chịu, có thể là di chứng của việc mất nhiều máu."
"Mau nằm xuống nghỉ ngơi đi."
"Mẫu thân đang không vui, để nhi tử ngồi nói chuyện cùng người..."
"Đã thế còn trò chuyện gì nữa? Con mau nghỉ ngơi cho khỏe đi." Đan Tuệ Quân đưa người trở về tháp nằm, nhìn sang Lương Nghi Tĩnh nói: "Ngươi chăm sóc cho Tử Ninh tốt vào đấy."
"Mẫu thân, con biết rồi."
"Con nghỉ ngơi đi, mẫu thân về trước đây."
"Mẫu thân đi thong thả."
Khi bóng Đan Tuệ Quân biến mất trước cửa viện, Lục Tử Ninh thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên ngồi dậy, áy náy kéo tay Lương Nghi Tĩnh: "Để nàng phải chịu oan ức rồi, mẫu thân không cố ý đâu, chẳng qua bà ấy lo lắng cho ta quá thôi."
Lương Nghi Tĩnh bật cười thành tiếng: "Ta biết, mẫu thân là quan tâm quá hóa loạn, sao ta có thể đành lòng trách bà ấy được chứ?"
"Nghi Tĩnh, nàng thật tốt."
Hai người liên tục tình ý nhìn nhau. Lát sau, Lương Nghi Tĩnh thẹn thùng cúi đầu, cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng dưới lòng bàn tay, đột nhiên rút tay về: "Chàng dưỡng thương cho tốt đi, đừng nghĩ đến chuyện khác."
"Nghi Tĩnh, ta có thể."
"Không được, mẫu thân biết thì sẽ tức giận."
"Nghi Tĩnh..."
"Trước tiên chàng đừng nghĩ đến những thứ này. Ta còn muốn đến Tam phòng nói cảm ơn đấy." Lương Nghi Tĩnh dừng một chút: "Tối hôm qua Tam thúc cứu chúng ta đấy."
Lương Nghi Tĩnh không cãi lại, cúi thấp đầu, răng cắn chặt môi, khóe mắt đẫm nước khẽ chớp, vừa khéo ngẩng đầu lên cho Lục Tử Ninh nhìn thấy. Thấy hắn lộ vẻ mặt đau lòng, vội vàng kéo cảm xúc đang muốn tung bay của Đan Tuệ Quân lại.
"Mẫu thân, người trách Nghi Tĩnh làm gì chứ? Là con muốn ra ngoài ngắm hoa."
"Con... Có nhi tức thì quên mất mẫu thân. Con cũng giống phụ thân con, chẳng có lương tâm gì." Không biết Đan Tuệ Quân vừa nghĩ đến chuyện gì mà đột nhiên ngừng khóc.
Lục Tử Ninh lập tức sững người, muốn mở miệng khuyên một tiếng, nào ngờ đã thấy Đan Tuệ Quân khóc càng nhiều hơn. Hắn nhíu mày, tay chân luống cuống nhìn sang Lương Nghi Tĩnh. Nàng ta ra dấu một cái, đôi mắt hắn ta sáng lên, đột nhiên ngã ra phía sau.
"Ui da…"
Đan Tuệ Quân ngừng khóc: "Sao thế? Mẫu thân đụng trúng vết thương của con sao?"
"Đầu con rất đau, rất khó chịu, có thể là di chứng của việc mất nhiều máu."
"Mau nằm xuống nghỉ ngơi đi."
"Mẫu thân đang không vui, để nhi tử ngồi nói chuyện cùng người..."
"Đã thế còn trò chuyện gì nữa? Con mau nghỉ ngơi cho khỏe đi." Đan Tuệ Quân đưa người trở về tháp nằm, nhìn sang Lương Nghi Tĩnh nói: "Ngươi chăm sóc cho Tử Ninh tốt vào đấy."
"Mẫu thân, con biết rồi."
"Con nghỉ ngơi đi, mẫu thân về trước đây."
"Mẫu thân đi thong thả."
Khi bóng Đan Tuệ Quân biến mất trước cửa viện, Lục Tử Ninh thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên ngồi dậy, áy náy kéo tay Lương Nghi Tĩnh: "Để nàng phải chịu oan ức rồi, mẫu thân không cố ý đâu, chẳng qua bà ấy lo lắng cho ta quá thôi."
Lương Nghi Tĩnh bật cười thành tiếng: "Ta biết, mẫu thân là quan tâm quá hóa loạn, sao ta có thể đành lòng trách bà ấy được chứ?"
"Nghi Tĩnh, nàng thật tốt."
Hai người liên tục tình ý nhìn nhau. Lát sau, Lương Nghi Tĩnh thẹn thùng cúi đầu, cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng dưới lòng bàn tay, đột nhiên rút tay về: "Chàng dưỡng thương cho tốt đi, đừng nghĩ đến chuyện khác."
"Nghi Tĩnh, ta có thể."
"Không được, mẫu thân biết thì sẽ tức giận."
"Nghi Tĩnh..."
"Trước tiên chàng đừng nghĩ đến những thứ này. Ta còn muốn đến Tam phòng nói cảm ơn đấy." Lương Nghi Tĩnh dừng một chút: "Tối hôm qua Tam thúc cứu chúng ta đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.