Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa?
Chương 88:
Thừa Bắc
26/05/2023
Lục Tử Ninh nhìn chằm chằm bắp đùi bị thương, sắc mặt cũng lạnh xuống.
"Nếu chúng ta thờ ơ, Hầu gia biết thì sẽ không vui." Lương Nghi Tĩnh giọng dịu dàng nói tiếp.
Lục Tử Ninh nghĩ đến Võ An hầu, sắc mặt mới hòa hoãn một chút, hắn cảm động kéo tay Lương Nghi Tĩnh: "Khổ cho nàng rồi, chờ sau này ta thừa kế tước vị của phụ thân, ta sẽ khiến những người đó trả lại gấp đôi."
"Đều nghe theo phu quân." Hai người cùng nhìn nhau một hồi, Lương Nghi Tỉnh đứng dậy rời khỏi tẩm phòng, dẫn theo nô tì và lễ vật đến Thu Thủy Uyển.
*
Cả Hầu phủ đều đến Minh Kính Đường dùng cơm.
Ngoài viện Minh Kính Đường, Giang Thanh Ba và một nhà Nhị phòng không hẹn mà gặp nên có chút lúng túng, dẫu sao lần gây chuyện trước đó cũng chỉ mới qua nửa tháng. Người Nhị phòng hoàn toàn yên lặng, Giang Thanh Ba nghĩ đối phương có thể cảm thấy lúng túng thật nên chủ động nở nụ cười hâm nóng bầu không khí.
"Nhị tẩu, đã lâu không gặp, muội cũng hơi nhớ tỷ đó nha."
Đan Tuệ Quân:...
Sớm muộn gì bà ta cũng sẽ xé nát cái miệng của Giang Thanh Ba!
Bà ta liếc mắt nhìn Lục Minh Châu đang cầm trường đao đứng bên cạnh, không dám lộ ra chút bất mãn nào, cố gắng nặn ra một nụ cười: "Ta cũng rất nhớ Tam đệ muội đó, ngày khác sẽ đến viện của muội ngồi một chút."
"Được nha, ta ngâm cho tỷ chút vây cá ngâm. Lần trước tủ đến giọng nói có chút khàn khàn..."
Đan Tuệ Quân:...
Đan Tuệ Quân đảo mắt nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lục Minh Châu, cười không nói gì.
Trước tiên bà cứ nhịn đã!
"Nghe nói các ngươi có ý kiến đối với cách ta cứu Lục Tử Ninh à?" Lục Minh Châu ngước mắt nhìn, trường đao đổi sang bên tay phải, nhìn thẳng vào người nhà Nhị phòng.
Đan Tuệ Quân không ngờ Lục Minh Châu sẽ chủ động hỏi chuyện này, bà ta ngây người tại chỗ.
"Không có đâu. Đệ bôn ba cực khổ bên ngoài, huynh đã muốn nói cảm ơn đệ từ lâu rồi, chẳng qua vẫn chưa tìm thấy đệ. Lần này đa tạ Tam đệ đã cứu Tử Ninh." Lục Minh Quân phá tan sự yên lặng ngắn ngủi.
"Cảm ơn Tam thúc, nếu không có người, sợ rằng con và Nghi Tĩnh đã lành ít dữ nhiều rồi." Sau đó Lục Tử Ninh nói.
"Đa tạ Tam thúc." Lương Nghi Tĩnh cong gối thi lễ một cái. Sau đó kéo lấy Đan Tuệ Quân vẫn chưa nói gì: "Mẫu thân cũng rất cảm kích Tam thúc. Chẳng qua lúc chúng con về tình hình có chút nguy cấp, chất tức chưa kịp giải thích, mới để mẫu thân hiểu lầm làm ra chút chuyện không tốt. Đều do chất tức sai rồi xin Tam thúc thứ lỗi."
Đây là lần thứ hai Giang Thanh Ba thấy Lương Nghi Tĩnh vì Đan Tuệ Quân mà nhận trách nhiệm về mình, trong lòng thầm bật ngón cái lên. Nữ chính là nhi tức tốt nhất, vừa co được dãn được, diễn xuất lại quá hay. Sau khi Đan Tuệ Quân làm ầm ĩ thì hôm sau nàng ta đã tự mình mang lễ vật đến cửa, vừa nói cảm ơn vừa nói xin lỗi, không có chút bất mãn nào.
Sau khi tiếp xúc với Lương Nghi Tĩnh, nàng mới biết lòng dạ người này thâm sâu khó lường, là người không dễ đối phó. Khuyết điểm duy nhất là mắt nhìn không tốt, tìm một tên đàn ông xấu xa như Lục Tử Ninh.
Giang Thanh Ba mong đợi nhìn về phía Đan Tuệ Quân vẫn luôn hiểu rõ việc im lặng này: "Ta biết Nhị tẩu cũng chuẩn bị nói cảm ơn với phu quân ta mà."
"... Chuyện lần trước là ta không đúng."
Đan Tuệ Quân cắn răng nói. Thứ Giang Thanh Ba muốn nghe đã nghe được, chủ động coi thường biểu cảm không tình nguyện của bà ta. Dù sao cũng khiến Đan Tuệ Quân nói ra lời xin lỗi, vậy thì khó hơn việc mưa vào mùa hạ. Giang Thanh Ba vui vẻ vẫy chiếc quạt trong tay, môi cũng vô thức cong lên.
"Nhị tẩu biết sai là tốt rồi, sau này chúng ta lại là tỷ muội tốt."
"..."
Cảm ơn, nhưng ta cũng không muốn trở thành tỷ muội với ngươi.
Sau khi ăn xong, Giang Thanh Ba và Lục Minh Châu kiếm việc rời khỏi Minh Kính Đường. Tối nay người này còn phải làm thêm giờ, trở về Thu Thủy Uyển đổi y phục, cầm đao rời đi. Một lát sau, chàng mới vừa đến cửa viện người lại quay trở về.
Động tác phẩy chiếc quạt tròn trong tay của Giang Thanh Ba ngừng lại, nàng hỏi: "Sao thế? Rơi đồ à?"
"Ngày mai nàng đến phủ trưởng công chúa dự tiệc à?" Lục Minh Châu đứng ở cửa hỏi.
"Đúng thế, đã chuẩn bị xong rồi. Yên tâm, ta sẽ đeo khăn che mặt, không làm mất mặt chàng đâu."
"... Ta không có ý này." Lục Minh Châu nhéo ấn đường: "Trưởng công chúa không dễ nói chuyện, nếu nàng không muốn có thể không đi."
Giang Thanh Ba lắc đầu từ chối: "Người ở kinh đô cũng sẽ có lúc gặp mặt, không tránh được."
Lục Minh Châu biết nàng nói đúng, cũng không khuyên nữa, im lặng lát rồi nói: "Nếu như bị khi dễ thì về nói lại với ta."
"Vâng ạ, phu quân tốt ghê." Giang Thanh Ba cong mắt nhìn Lục Minh Châu, nở nụ cười rạng rỡ.
Ngày mai ngắm hoa yến, hy vọng trưởng công chúa không làm khó nàng!
"Nếu chúng ta thờ ơ, Hầu gia biết thì sẽ không vui." Lương Nghi Tĩnh giọng dịu dàng nói tiếp.
Lục Tử Ninh nghĩ đến Võ An hầu, sắc mặt mới hòa hoãn một chút, hắn cảm động kéo tay Lương Nghi Tĩnh: "Khổ cho nàng rồi, chờ sau này ta thừa kế tước vị của phụ thân, ta sẽ khiến những người đó trả lại gấp đôi."
"Đều nghe theo phu quân." Hai người cùng nhìn nhau một hồi, Lương Nghi Tỉnh đứng dậy rời khỏi tẩm phòng, dẫn theo nô tì và lễ vật đến Thu Thủy Uyển.
*
Cả Hầu phủ đều đến Minh Kính Đường dùng cơm.
Ngoài viện Minh Kính Đường, Giang Thanh Ba và một nhà Nhị phòng không hẹn mà gặp nên có chút lúng túng, dẫu sao lần gây chuyện trước đó cũng chỉ mới qua nửa tháng. Người Nhị phòng hoàn toàn yên lặng, Giang Thanh Ba nghĩ đối phương có thể cảm thấy lúng túng thật nên chủ động nở nụ cười hâm nóng bầu không khí.
"Nhị tẩu, đã lâu không gặp, muội cũng hơi nhớ tỷ đó nha."
Đan Tuệ Quân:...
Sớm muộn gì bà ta cũng sẽ xé nát cái miệng của Giang Thanh Ba!
Bà ta liếc mắt nhìn Lục Minh Châu đang cầm trường đao đứng bên cạnh, không dám lộ ra chút bất mãn nào, cố gắng nặn ra một nụ cười: "Ta cũng rất nhớ Tam đệ muội đó, ngày khác sẽ đến viện của muội ngồi một chút."
"Được nha, ta ngâm cho tỷ chút vây cá ngâm. Lần trước tủ đến giọng nói có chút khàn khàn..."
Đan Tuệ Quân:...
Đan Tuệ Quân đảo mắt nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lục Minh Châu, cười không nói gì.
Trước tiên bà cứ nhịn đã!
"Nghe nói các ngươi có ý kiến đối với cách ta cứu Lục Tử Ninh à?" Lục Minh Châu ngước mắt nhìn, trường đao đổi sang bên tay phải, nhìn thẳng vào người nhà Nhị phòng.
Đan Tuệ Quân không ngờ Lục Minh Châu sẽ chủ động hỏi chuyện này, bà ta ngây người tại chỗ.
"Không có đâu. Đệ bôn ba cực khổ bên ngoài, huynh đã muốn nói cảm ơn đệ từ lâu rồi, chẳng qua vẫn chưa tìm thấy đệ. Lần này đa tạ Tam đệ đã cứu Tử Ninh." Lục Minh Quân phá tan sự yên lặng ngắn ngủi.
"Cảm ơn Tam thúc, nếu không có người, sợ rằng con và Nghi Tĩnh đã lành ít dữ nhiều rồi." Sau đó Lục Tử Ninh nói.
"Đa tạ Tam thúc." Lương Nghi Tĩnh cong gối thi lễ một cái. Sau đó kéo lấy Đan Tuệ Quân vẫn chưa nói gì: "Mẫu thân cũng rất cảm kích Tam thúc. Chẳng qua lúc chúng con về tình hình có chút nguy cấp, chất tức chưa kịp giải thích, mới để mẫu thân hiểu lầm làm ra chút chuyện không tốt. Đều do chất tức sai rồi xin Tam thúc thứ lỗi."
Đây là lần thứ hai Giang Thanh Ba thấy Lương Nghi Tĩnh vì Đan Tuệ Quân mà nhận trách nhiệm về mình, trong lòng thầm bật ngón cái lên. Nữ chính là nhi tức tốt nhất, vừa co được dãn được, diễn xuất lại quá hay. Sau khi Đan Tuệ Quân làm ầm ĩ thì hôm sau nàng ta đã tự mình mang lễ vật đến cửa, vừa nói cảm ơn vừa nói xin lỗi, không có chút bất mãn nào.
Sau khi tiếp xúc với Lương Nghi Tĩnh, nàng mới biết lòng dạ người này thâm sâu khó lường, là người không dễ đối phó. Khuyết điểm duy nhất là mắt nhìn không tốt, tìm một tên đàn ông xấu xa như Lục Tử Ninh.
Giang Thanh Ba mong đợi nhìn về phía Đan Tuệ Quân vẫn luôn hiểu rõ việc im lặng này: "Ta biết Nhị tẩu cũng chuẩn bị nói cảm ơn với phu quân ta mà."
"... Chuyện lần trước là ta không đúng."
Đan Tuệ Quân cắn răng nói. Thứ Giang Thanh Ba muốn nghe đã nghe được, chủ động coi thường biểu cảm không tình nguyện của bà ta. Dù sao cũng khiến Đan Tuệ Quân nói ra lời xin lỗi, vậy thì khó hơn việc mưa vào mùa hạ. Giang Thanh Ba vui vẻ vẫy chiếc quạt trong tay, môi cũng vô thức cong lên.
"Nhị tẩu biết sai là tốt rồi, sau này chúng ta lại là tỷ muội tốt."
"..."
Cảm ơn, nhưng ta cũng không muốn trở thành tỷ muội với ngươi.
Sau khi ăn xong, Giang Thanh Ba và Lục Minh Châu kiếm việc rời khỏi Minh Kính Đường. Tối nay người này còn phải làm thêm giờ, trở về Thu Thủy Uyển đổi y phục, cầm đao rời đi. Một lát sau, chàng mới vừa đến cửa viện người lại quay trở về.
Động tác phẩy chiếc quạt tròn trong tay của Giang Thanh Ba ngừng lại, nàng hỏi: "Sao thế? Rơi đồ à?"
"Ngày mai nàng đến phủ trưởng công chúa dự tiệc à?" Lục Minh Châu đứng ở cửa hỏi.
"Đúng thế, đã chuẩn bị xong rồi. Yên tâm, ta sẽ đeo khăn che mặt, không làm mất mặt chàng đâu."
"... Ta không có ý này." Lục Minh Châu nhéo ấn đường: "Trưởng công chúa không dễ nói chuyện, nếu nàng không muốn có thể không đi."
Giang Thanh Ba lắc đầu từ chối: "Người ở kinh đô cũng sẽ có lúc gặp mặt, không tránh được."
Lục Minh Châu biết nàng nói đúng, cũng không khuyên nữa, im lặng lát rồi nói: "Nếu như bị khi dễ thì về nói lại với ta."
"Vâng ạ, phu quân tốt ghê." Giang Thanh Ba cong mắt nhìn Lục Minh Châu, nở nụ cười rạng rỡ.
Ngày mai ngắm hoa yến, hy vọng trưởng công chúa không làm khó nàng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.