Hồn Của Ba Tôi Bám Theo Anh Chàng Học Thần Cao Lãnh
Chương 38: 40%
Xuân Phong Lựu Hỏa
21/09/2021
Đi hết một hành lang dài đoàn người mới đến phòng đoán mệnh.
Căn phòng này ánh sáng lờ mờ, bầu không khí đặc biệt phù hợp với mấy hoạt động tâm linh bí hiểm.
Một cô gái mặc trang phục bà cốt ngồi trước bàn, tóc rối bời, vẽ mắt rất đậm đang tùy ý lật mấy lá tarot trên bàn, hờ hững nói: “Mời ngồi.”
Lâm Sơ Tuệ liếc nhìn xuống dưới, loáng thoáng sau tấm khăn trải bàn là hai chiếc dép lê lăn lóc mỗi nơi một cái.
Vị “bà cốt” kia chú ý đến ánh mắt của Lâm Sơ Tuệ, vội vàng xỏ dép, thu chân, bình thản giới thiệu: “Các em có thể gọi tôi là Catherine.”
Lâm Sơ Tuệ nhìn đôi mắt màu xanh biếc, thấy rõ là đeo kính sát tròng của cô nàng, nhàn nhạt hỏi: “Chị là nhà chiêm tinh?”
“Đương nhiên.” Catherine lộn ngược chiếc đồng hồ cát trên bàn: “Các em có bất kỳ vấn đề gì đều có thể hỏi tôi, từ tình cảm, học hành, sự nghiệp, tiền tài…”
Lâm Sơ Tuệ ngồi xuống chiếc ghế đối diện Catherine, thấp giọng hỏi: “Vấn đề đầu tiên. Chị có tin trên thế giới này có ma quỷ không?”
Catherine cười nhạt một tiếng, đáp: “Trên thế gian không có quỷ nhưng lại tồn tại trong lòng người.”
Nói đến đây cô ta quét mắt nhìn một loạt những gương mặt non choẹt trong phòng, ánh mắt lặng lẽ rơi xuống người Tiêu Diễn, cánh môi đỏ chót khẽ mấp máy: “Quỷ và dục niệm trong lòng người cộng sinh với nhau, cùng tồn tại.”
Tiêu Diễn quay đầu, tránh ánh mắt của cô ta.
Lâm Sơ Tuệ nói nhỏ với Lục Trì: “Nghe thâm thúy quá!”
Lục Trì gật gật đầu: “Ừ nói nghe rất sâu sắc.”
Catherine thu hồi ánh mắt, đặt bộ bài tarot lên bàn, thong dong hỏi: “Một lần tôi chỉ xem 2 người. Trong số các em ai muốn xem đây?”
Lâm Sơ Tuệ nhanh tay kéo Tiêu Diễn ngồi xuống bên cạnh: “Chúng em muốn xem. Chính xác là xem cho cậu ta.”
Tiêu Diễn quay đầu hỏi Lâm Sơ Tuệ: “Tại sao lại là tôi?”
“Cậu không muốn xem tương lai của mình sẽ thế nào sao? Xem xem có thể thi đậu đại học không?”
Tiêu Diễn hỏi lại: “Cái này cũng cần phải xem sao?”
“Trước mặt nhiều học sinh cá biệt thế này học thần đại nhân có thể khiêm tốn một chút được không?”
Catherine hơi lườm hai người, đại khái trong lòng cũng đã có tính toán, lạnh nhạt nói: “Vậy thế này đi, tôi sẽ xem duyên phận giữa hai em sẽ thế nào, được không?”
Lâm Sơ Tuệ vội vàng đáp: “Được. Được. Xem cái đó đi!”
“Hai em hãy nắm tay đặt lên bàn. Nam tay trái, gái tay phải.”
Lâm Sơ Tuệ ngoan ngoãn đặt tay lên, mặc dù Tiêu Diễn không vui, nhưng thấy cô hào hứng như thế cũng đặt tay lên.
Không có so sánh không có tổn thương, đặt song song với bàn tay thon dài, trắng nõn, tinh tế của học thần,... Lâm Sơ Tuệ thầm cảm thán cho giao diện tay gấu thô kệch của mình.
Ngay thời điểm cô gái nào đó tự ti định rút tay về, thì Catherine đã nhanh hơn đặt tay Tiêu Diễn lên mu bàn tay Lâm Sơ Tuệ.
Lâm Sơ Tuệ thoáng giật mình, như có một dòng điện chạy qua, theo phản xạ định rút tay về, lại nghe Catherine nói: “Đừng nhúc nhích, một lát là xong.”
Lâm Sơ Tuệ không hiểu nhìn cô ấy, Catherine nhìn chăm chú vào quả cầu pha lê trên bàn, nói năng hùng hồn, giọng điệu kỳ bí, ngôn ngữ khó hiểu như thể đang đọc thần chú.
1 phút trôi qua mà ngỡ như 1 đời.
Lâm Sơ Tuệ cảm nhận được lòng bàn tay hơi hơi chai sạn đặt lên mu bàn tay mình, xúc cảm ấm áp khiến hai vành tai cô muốn bốc cháy.
Nếu như là trước đây, đối với việc vô vị không có lợi này, căn cứ vào tính tính của Tiêu Diễn chắc chắn sẽ lập tức mất kiên nhẫn.
Nhưng hôm nay, cậu vì lời hẹn với cô mà gác lại mọi việc, có mặt tại đây, vô cùng nhẫn nhịn hùa theo mấy trò vô bổ của Lâm Sơ Tuệ.
Tay của Tiêu Diễn nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, không ai nói gì, không gian im lặng, hai bàn tay chạm vào nhau vô cùng tự nhiên.
“Ồ.” Catherine hoảng sợ nói: “Giữa hai người… có một sự ràng buộc vô cùng thâm trầm, phức tạp.”
“Thật ư?” Lâm Sơ Tuệ gấp gáp hỏi: “Chị nói thẳng ra luôn đi.”
“Hai người có duyên, nhưng duyên phận này nhất định sẽ phải đối mặt với muôn vàn khó khăn, thử thách. Nhưng cuối cùng khổ tận cam lai, cho nên nhất định phải kiên trì.”
Lâm Sơ Tuệ nghi hoặc: “Thế thôi!”
“Ừ.”
Lục Trì thấp giọng nói: “Má! Quá chuẩn.”
Lâm Sơ Tuệ: “Chuẩn chỗ nào?”
Lâm Sơ Tuệ chắc chắn nếu hôm nay cô và Hứa Gia Ninh ngồi đây xem chừng cái cô Catherine này cũng sẽ nhai lại lời thoại vừa rồi, một chữ cũng không sửa.
Lâm Sơ Tuệ không muốn đã mất công mất sức đến tận đây mà còn đổ hết công sức xuống sông xuống bể, vì thể tiếp tục hỏi câu thứ hai: “Vậy chị thử xem tướng mạo cậu ta xem là loại người nào?”
Catherine tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt đẹp không tì vết của học thần hồi lâu, mới thần thần bí bí kết luận: “Có số đào hoa, nhất định có rất nhiều bạn gái theo đuổi.”
Lục Trì: “Cái này cũng biết! Chuẩn! Quá chuẩn! Thần tiên giáng thế.”
Lâm Sơ Tuệ: …
Giá trị nhan sắc của bạn cùng bàn cô rõ ràng như thế, chỉ có mắt mù mới không nhìn ra.
Cô kìm lại nóng nảy tiếp tục hỏi: “Hay là chị hãy nói xem chị nhìn thấy gì đi?”
Catherine thấy cô nhóc này vẫn không cam lòng, dứt khoát nói thẳng: “Cô bé, có gì em cứ nói rốt cuộc em muốn biết điều gì?”
Lâm Sơ Tuệ nhìn Tiêu Diễn, sau đó vươn người nói nhỏ vào tai Catherine: “Em muốn biết, có phải cậu ấy bị ma quỷ ám không. Lần trước sau khi nhóm bọn em chơi bút tiên về sau thường xuyên phát sinh những sự việc vô cùng kỳ quái.”
Lâm Sơ Tuệ vừa dứt lời, Catherine rùng mình một cái, tay cầm đồng hồ cát run lẩy bẩy, sợ hãi nói: “Mẹ kiếp đừng dọa người!”
Lâm Sơ Tuệ: …
Thì ra là thầy chiêm tinh dỏm, chuyên đi lừa phỉnh thiên hạ.
Có khi còn chẳng bằng mấy ông thầy bói ngoài chợ.
…
Lâm Sơ Tuệ kéo Tiêu Diễn đứng dậy, đi thẳng ra khỏi tiệm [Giải mã những hiện tượng bất thường], trước khi rời đi còn không quên quay đầu nói với Chương Thừa Vũ: [Cái trình độ bói toán này mà cũng dám mở tiệm, còn không xấu hổ thu tiền của khách? Một tí tẹo teo trách nhiệm nghề nghiệp cũng không có. Dù tôi có cosplay bà đồng, bà cốt cũng không đến mức sơ sài như thế. Lại còn đi dép lê nữa chứ.”
Chương Thừa Vũ bất đắc dĩ thở dài: [Cửa hàng nhà bọn họ có tích đỏ đó. Các bình luận đánh giá trên mạng 10 cái thì 9 cái khen.”
“Chỉ là quảng cáo suông thôi!”
Lâm Sơ Tuệ nhụt chí thở dài, lãng phí tiền hay không không quan trọng, mấu chốt là hôm nay Tiêu Diễn đã phải cự tuyệt một cơ hội tốt như thế để đến đây, kết quả tốn công vô ích…
Hứa Gia Ninh nói: “Thôi khỏi lòng vòng, hỏi trực tiếp cậu ta là được mà.”
Lâm Sơ Tuệ ngượng ngùng nhìn Tiêu Diễn, im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn không đủ can đảm mở miệng, quay đầu bỏ chạy.
“Ây! Chạy cái gì?”
“Lâm Sơ Tuệ. Quay lại đi! Đồ nhát chết!”
Tiêu Diễn nhìn bóng lưng của cô, ánh mắt trầm xuống.
Ngay khi nhác nhìn thấy tấm biển hiệu, trong lòng Tiêu Diễn đại khái đã đoán được “âm mưu” của người nào đó.
Nhưng dù biết, cũng chỉ có thể âm thầm biết.
Quy tắc bất khả xâm phạm của hệ thống đó là không thể để lộ bí mật này.
Nếu như Lâm Sơ Tuệ phát hiện ra ba cậu ấy còn sống, chỉ sợ… cả đời này Lâm Sơ Tuệ sẽ mãi mãi không thể bước ra khỏi quá khứ.
Trừ khi Tiêu Diễn chủ động nhường thân thể mình cho Lâm Tu Trạch để chú ấy sống lại.
Nếu không tuyệt đối không thể để cho Lâm Sơ Tuệ biết ba cậu ấy dùng một hình thức không thể ngờ tới tồn tại trong thân thể người bạn cùng bàn với con gái mình.
…
Lâm Sơ Tuệ ngồi xổm trong toilet, mặt cúi gằm, vùi đầu vào gối.
Hứa Gia Ninh vừa vặn đuổi kịp cô, bất đắc dĩ nói: “Đồ hèn nhát. Cậu chạy cái gì?”
“Ừ tôi đúng là rất hèn. Là chúa hèn nhát!”
Lâm Sơ Tuệ đã không kìm chế nổi cảm xúc, bắt đầu thoáng nức nở: “Tôi không dám hỏi, tôi sợ phải nói ra… nhưng càng sợ hơn nếu cậu ấy nói không phải. Tôi sợ để ba mình nhìn thấy bộ dạng thảm hại hiện tại của đứa con gái ông luôn tự hào. Tôi sợ ba thực sự đã vĩnh viễn rời đi rồi.”
Nước mắt không tự giác lăn dài, lại bị cô gấp gáp lau đi: “Đúng tôi là đồ hèn. Tôi không có dũng khí, chẳng có lòng tin. Đời này của tôi coi như bỏ rồi! Tôi không thể sống… thật tốt được.”
Hứa Gia Ninh lập tức mềm lòng, tim thắt lại như bị ai đó siết chặt.
Rốt cuộc cậu ta cũng hiểu được vì sao anh em nhà họ Lục lại hết mực phản đối việc cậu ta đề cập đến chú Lâm trước mặt Lâm Sơ Tuệ.
Cô gái nhỏ này phải cố gắng bao nhiêu, mới có thể chậm rãi bước ra khỏi quá khứ. Vậy mà cậu còn từng cho rằng cô ích kỷ, quan trọng hóa vấn đề, thích gây sự.
Hứa Gia Ninh vừa áy náy, vừa đau lòng ngồi xổm xuống bên cạnh cô, giống như một người anh trai nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể nhỏ bé đang run rẩy, vụng về an ủi: “Nào, đừng khóc nữa.”
Không an ủi còn đỡ, vừa có người dịu dàng vỗ về, nước mắt Lâm Sơ Tuệ như trào ra như vỡ đê, nước mắt, nước mũi thấm ướt áo Hứa Gia Ninh.
“Đệch, kinh quá.”
Hứa Gia Ninh ghét bỏ ra mặt, tính đẩy cô ra, nhưng Lâm Sơ Tuệ hệt như đứa trẻ lạc ba mẹ, tủi thân nắm chặt áo cậu ta: “Anh...nói xem rốt cuộc cậu ta có phải là ba không?”
Một chữ “Anh” kia thành công làm tim Hứa Gia Ninh mềm nhũn.
“Không biết nữa… nhưng cậu ta đối với em… không tệ.”
“Rõ ràng biết rõ xem bói không đáng tin, nhưng vẫn cố ôm ấp một tia hy vọng. Biết rõ ba đã mất, đã ra đi mãi mãi rồi. Tiêu Diễn chỉ là Tiêu Diễn thôi, không thể là ba được, nhưng vẫn tự lừa mình dối người, chọn tin vào điều không thể… tin đêm chơi bút tiên đó… Ba thật sự đã quay về tìm em!
“Vậy thì về sau sẽ không nhắc lại nữa.” Hứa Gia Ninh nhỏ nhẹ trấn an: “Không phải em thích Tiêu Diễn à? Vậy thì cứ đơn thuần mà thích cậu ấy như một người con trai bình thường. Cùng nhau đi xem phim, đi ăn, ở bên nhau thật vui vẻ.”
Lâm Sơ Tuệ gật đầu, đột nhiên nức nở cãi lại: “Ai bảo em thích cậu ta?”
Hứa Gia Ninh dùng tay áo sạch sẽ của mình, cẩn thận lau sạch nước mắt nước mũi trên mặt Lâm Sơ Tuệ, kéo cô đứng lên: “Được rồi! Đã lớp 12, thời gian được chơi bời đã hạn hẹp đừng lãng phí ở đây nữa.”
Lâm Sơ Tuệ nhìn Hứa Gia Ninh, giọng mũi khản đặc: “Anh đúng là một ông anh tốt.”
Hiếm khi con nhím con này ngoan ngoãn, nghe lời như thế, Hứa Gia Ninh bật cười trêu: “Giờ mới nhận ra sao?”
…
Trước cổng rạp chiếu phim, Tiêu Diễn đã mua bắp rang, con chưa đến giờ xem phim mà Lục Trì và Chương Thừa Vũ đã ngồi đánh chén hơn phân nửa đồ ăn, nước uống.
Không thể làm gì, cậu đành mua thêm 1 hộp nữa.
Lần này Tiêu Diễn rút kinh nghiệm thủ hộ hộp bắp rang cẩn thận, một mình đứng ngoài cửa bảo trì khoảng cách an toàn với hai vị Thiên Bồng Nguyên Soái.
Hứa Gia Ninh đưa Lâm Sơ Tuệ trở lại rạp chiếu phim, tất cả mọi người đều ngầm hiểu ý, coi như không nhìn thấy vành mắt đỏ hồng của Lâm Sơ Tuệ, giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Lục Trì vẫy vẫy cả nhóm: “Phim sắp bắt đầu rồi! Còn chờ 2 người thôi đấy. Vào thôi!”
Lâm Sơ Tuệ đi đến trước mặt Tiêu Diễn ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, vừa rồi mót quá cho nên…”
“Ừ.” Tiêu Diễn đưa tay chạm nhẹ vào giọt nước mắt còn đọng trên mí mắt cô, nhỏ giọng nói: “Táo bón à? Đến mức chảy cả nước mắt cơ mà.”
“...”
Toàn bộ sự áy náy bị quét bay sạch sành sanh, Lâm Sơ Tuệ đẩy Tiêu Diễn một cái: “Cậu mới táo bón, cả nhà cậu táo bón.”
Hứa Gia Ninh lập tức ngắt lời: “Rủa một mình cậu ta được rồi! Đừng rủa cả nhà.”
Đám người kéo nhau vào rạp chiếu phim, ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Tiêu Diễn và Lâm Sơ Tuệ ngồi tít ngoài cùng. Lúc này cậu mới lặng lẽ lôi ra một hộp bắp rang đặt vào tay Lâm Sơ Tuệ.
Lâm Sơ Tuệ thoáng kinh ngạc: “Cho tôi?”
“Ừ.”
“Vừa rồi nhìn cậu cật lực giấu đi, còn cho là cậu định mang về làm đồ ăn khuya, sợ bị chúng tôi giật mất.”
“Cái đó mua cho cậu.” Tiêu Diên im lặng: “Là tại vì mấy ông tướng bạn cậu y hệt quỷ đói chuyển kiếp, mua bao nhiêu ăn hết bấy nhiêu… cho nên… Hơn nữa cái này… rất đắt.”
Bắp rang ở rạp chiếu phim quả thực rất đắt.
Lâm Sơ Tuệ biết mỗi một phân tiền Tiêu Diễn có đều là do cậu ấy bán mạng đi làm vô cùng khổ cực mới có.
Lâm Sơ Tuệ mặc dù là phú nhị đại điển hình, trong túi không thiếu tiền nhưng toàn bộ tài sản cô có đều là do mẹ vất vả làm ra, chỉ so về điểm này cô đã không thể sánh bằng Tiêu Diễn.
“Sau này, chúng ta đừng mang mấy tên thô thiển đó theo nữa.” Cô nói nhỏ với cậu: “Thế thì cậu không cần mời họ ăn bắp rang.”
Khóe miệng Tiêu Diễn nhàn nhạt cong lên, lẩm bẩm đáp: “Được.”
Cô ăn một miếng, sau đó cầm một miếng đưa tới bên miệng Tiêu DIễn không nghĩ nhiều nói: “Cậu cũng ăn đi.”
“Ừm.”
Tiêu Diễn vô cùng tự nhiên cúi xuống ăn miếng bắp rang Lâm Sơ Tuệ đút.
Cánh môi ấm áp nhẹ nhàng chạm lên đầu ngón tay cô, một dòng điện chạy thẳng từ sống lưng lên đại não, Lâm Sơ Tuê ngẩn người ngơ ngác nhìn Tiêu Diễn.
Nửa gương mặt anh tuấn, đường nét rõ ràng, trong mắt phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt phát ra từ màn hình lớn.
Trước đó cậu ta cũng vậy, vui vẻ ăn đồ cô đút.
Lâm Sơ Tuệ vẫn cảm thấy chỉ những người có quan hệ vô cùng thân mật mới có thể không ngần ngại ăn đồ ăn người kia đút cho.
Trong mắt cậu ta quan hệ giữa hai người họ thân mật đến thế ư?
Cô thử lại một lần nữa, lại đưa một miếng bắp rang sang.
Quả nhiên cậu ta lại cúi đầu chuẩn bị ăn.
Lần này, Lâm Sơ Tuệ rụt tay trở về, bướng bỉnh hỏi: “Cậu… cậu không có tay sao?”
Ánh mắt Tiêu Diễn cuối cùng cũng rời khỏi màn hình, chuyển sang quan sát cô gái bên cạnh.
“Tôi cho cậu, chứ không phải cho cậu ăn nha!”
Tiêu Diễn thoáng phản ứng lại ---
“À.”
Mấy phút sau cậu ta thản nhiên cầm một miếng bắp rang đưa tới miệng cô.
Lâm Sơ Tuệ đưa tay lên nhận, Tiêu Diễn lại không chịu, nhanh như cắt nhét miếng bắp rang vào miệng cô: “Không phải cho cậu.”
“??”
“Tôi đang đút cho cậu ăn.”
Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ: 40%
Căn phòng này ánh sáng lờ mờ, bầu không khí đặc biệt phù hợp với mấy hoạt động tâm linh bí hiểm.
Một cô gái mặc trang phục bà cốt ngồi trước bàn, tóc rối bời, vẽ mắt rất đậm đang tùy ý lật mấy lá tarot trên bàn, hờ hững nói: “Mời ngồi.”
Lâm Sơ Tuệ liếc nhìn xuống dưới, loáng thoáng sau tấm khăn trải bàn là hai chiếc dép lê lăn lóc mỗi nơi một cái.
Vị “bà cốt” kia chú ý đến ánh mắt của Lâm Sơ Tuệ, vội vàng xỏ dép, thu chân, bình thản giới thiệu: “Các em có thể gọi tôi là Catherine.”
Lâm Sơ Tuệ nhìn đôi mắt màu xanh biếc, thấy rõ là đeo kính sát tròng của cô nàng, nhàn nhạt hỏi: “Chị là nhà chiêm tinh?”
“Đương nhiên.” Catherine lộn ngược chiếc đồng hồ cát trên bàn: “Các em có bất kỳ vấn đề gì đều có thể hỏi tôi, từ tình cảm, học hành, sự nghiệp, tiền tài…”
Lâm Sơ Tuệ ngồi xuống chiếc ghế đối diện Catherine, thấp giọng hỏi: “Vấn đề đầu tiên. Chị có tin trên thế giới này có ma quỷ không?”
Catherine cười nhạt một tiếng, đáp: “Trên thế gian không có quỷ nhưng lại tồn tại trong lòng người.”
Nói đến đây cô ta quét mắt nhìn một loạt những gương mặt non choẹt trong phòng, ánh mắt lặng lẽ rơi xuống người Tiêu Diễn, cánh môi đỏ chót khẽ mấp máy: “Quỷ và dục niệm trong lòng người cộng sinh với nhau, cùng tồn tại.”
Tiêu Diễn quay đầu, tránh ánh mắt của cô ta.
Lâm Sơ Tuệ nói nhỏ với Lục Trì: “Nghe thâm thúy quá!”
Lục Trì gật gật đầu: “Ừ nói nghe rất sâu sắc.”
Catherine thu hồi ánh mắt, đặt bộ bài tarot lên bàn, thong dong hỏi: “Một lần tôi chỉ xem 2 người. Trong số các em ai muốn xem đây?”
Lâm Sơ Tuệ nhanh tay kéo Tiêu Diễn ngồi xuống bên cạnh: “Chúng em muốn xem. Chính xác là xem cho cậu ta.”
Tiêu Diễn quay đầu hỏi Lâm Sơ Tuệ: “Tại sao lại là tôi?”
“Cậu không muốn xem tương lai của mình sẽ thế nào sao? Xem xem có thể thi đậu đại học không?”
Tiêu Diễn hỏi lại: “Cái này cũng cần phải xem sao?”
“Trước mặt nhiều học sinh cá biệt thế này học thần đại nhân có thể khiêm tốn một chút được không?”
Catherine hơi lườm hai người, đại khái trong lòng cũng đã có tính toán, lạnh nhạt nói: “Vậy thế này đi, tôi sẽ xem duyên phận giữa hai em sẽ thế nào, được không?”
Lâm Sơ Tuệ vội vàng đáp: “Được. Được. Xem cái đó đi!”
“Hai em hãy nắm tay đặt lên bàn. Nam tay trái, gái tay phải.”
Lâm Sơ Tuệ ngoan ngoãn đặt tay lên, mặc dù Tiêu Diễn không vui, nhưng thấy cô hào hứng như thế cũng đặt tay lên.
Không có so sánh không có tổn thương, đặt song song với bàn tay thon dài, trắng nõn, tinh tế của học thần,... Lâm Sơ Tuệ thầm cảm thán cho giao diện tay gấu thô kệch của mình.
Ngay thời điểm cô gái nào đó tự ti định rút tay về, thì Catherine đã nhanh hơn đặt tay Tiêu Diễn lên mu bàn tay Lâm Sơ Tuệ.
Lâm Sơ Tuệ thoáng giật mình, như có một dòng điện chạy qua, theo phản xạ định rút tay về, lại nghe Catherine nói: “Đừng nhúc nhích, một lát là xong.”
Lâm Sơ Tuệ không hiểu nhìn cô ấy, Catherine nhìn chăm chú vào quả cầu pha lê trên bàn, nói năng hùng hồn, giọng điệu kỳ bí, ngôn ngữ khó hiểu như thể đang đọc thần chú.
1 phút trôi qua mà ngỡ như 1 đời.
Lâm Sơ Tuệ cảm nhận được lòng bàn tay hơi hơi chai sạn đặt lên mu bàn tay mình, xúc cảm ấm áp khiến hai vành tai cô muốn bốc cháy.
Nếu như là trước đây, đối với việc vô vị không có lợi này, căn cứ vào tính tính của Tiêu Diễn chắc chắn sẽ lập tức mất kiên nhẫn.
Nhưng hôm nay, cậu vì lời hẹn với cô mà gác lại mọi việc, có mặt tại đây, vô cùng nhẫn nhịn hùa theo mấy trò vô bổ của Lâm Sơ Tuệ.
Tay của Tiêu Diễn nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, không ai nói gì, không gian im lặng, hai bàn tay chạm vào nhau vô cùng tự nhiên.
“Ồ.” Catherine hoảng sợ nói: “Giữa hai người… có một sự ràng buộc vô cùng thâm trầm, phức tạp.”
“Thật ư?” Lâm Sơ Tuệ gấp gáp hỏi: “Chị nói thẳng ra luôn đi.”
“Hai người có duyên, nhưng duyên phận này nhất định sẽ phải đối mặt với muôn vàn khó khăn, thử thách. Nhưng cuối cùng khổ tận cam lai, cho nên nhất định phải kiên trì.”
Lâm Sơ Tuệ nghi hoặc: “Thế thôi!”
“Ừ.”
Lục Trì thấp giọng nói: “Má! Quá chuẩn.”
Lâm Sơ Tuệ: “Chuẩn chỗ nào?”
Lâm Sơ Tuệ chắc chắn nếu hôm nay cô và Hứa Gia Ninh ngồi đây xem chừng cái cô Catherine này cũng sẽ nhai lại lời thoại vừa rồi, một chữ cũng không sửa.
Lâm Sơ Tuệ không muốn đã mất công mất sức đến tận đây mà còn đổ hết công sức xuống sông xuống bể, vì thể tiếp tục hỏi câu thứ hai: “Vậy chị thử xem tướng mạo cậu ta xem là loại người nào?”
Catherine tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt đẹp không tì vết của học thần hồi lâu, mới thần thần bí bí kết luận: “Có số đào hoa, nhất định có rất nhiều bạn gái theo đuổi.”
Lục Trì: “Cái này cũng biết! Chuẩn! Quá chuẩn! Thần tiên giáng thế.”
Lâm Sơ Tuệ: …
Giá trị nhan sắc của bạn cùng bàn cô rõ ràng như thế, chỉ có mắt mù mới không nhìn ra.
Cô kìm lại nóng nảy tiếp tục hỏi: “Hay là chị hãy nói xem chị nhìn thấy gì đi?”
Catherine thấy cô nhóc này vẫn không cam lòng, dứt khoát nói thẳng: “Cô bé, có gì em cứ nói rốt cuộc em muốn biết điều gì?”
Lâm Sơ Tuệ nhìn Tiêu Diễn, sau đó vươn người nói nhỏ vào tai Catherine: “Em muốn biết, có phải cậu ấy bị ma quỷ ám không. Lần trước sau khi nhóm bọn em chơi bút tiên về sau thường xuyên phát sinh những sự việc vô cùng kỳ quái.”
Lâm Sơ Tuệ vừa dứt lời, Catherine rùng mình một cái, tay cầm đồng hồ cát run lẩy bẩy, sợ hãi nói: “Mẹ kiếp đừng dọa người!”
Lâm Sơ Tuệ: …
Thì ra là thầy chiêm tinh dỏm, chuyên đi lừa phỉnh thiên hạ.
Có khi còn chẳng bằng mấy ông thầy bói ngoài chợ.
…
Lâm Sơ Tuệ kéo Tiêu Diễn đứng dậy, đi thẳng ra khỏi tiệm [Giải mã những hiện tượng bất thường], trước khi rời đi còn không quên quay đầu nói với Chương Thừa Vũ: [Cái trình độ bói toán này mà cũng dám mở tiệm, còn không xấu hổ thu tiền của khách? Một tí tẹo teo trách nhiệm nghề nghiệp cũng không có. Dù tôi có cosplay bà đồng, bà cốt cũng không đến mức sơ sài như thế. Lại còn đi dép lê nữa chứ.”
Chương Thừa Vũ bất đắc dĩ thở dài: [Cửa hàng nhà bọn họ có tích đỏ đó. Các bình luận đánh giá trên mạng 10 cái thì 9 cái khen.”
“Chỉ là quảng cáo suông thôi!”
Lâm Sơ Tuệ nhụt chí thở dài, lãng phí tiền hay không không quan trọng, mấu chốt là hôm nay Tiêu Diễn đã phải cự tuyệt một cơ hội tốt như thế để đến đây, kết quả tốn công vô ích…
Hứa Gia Ninh nói: “Thôi khỏi lòng vòng, hỏi trực tiếp cậu ta là được mà.”
Lâm Sơ Tuệ ngượng ngùng nhìn Tiêu Diễn, im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn không đủ can đảm mở miệng, quay đầu bỏ chạy.
“Ây! Chạy cái gì?”
“Lâm Sơ Tuệ. Quay lại đi! Đồ nhát chết!”
Tiêu Diễn nhìn bóng lưng của cô, ánh mắt trầm xuống.
Ngay khi nhác nhìn thấy tấm biển hiệu, trong lòng Tiêu Diễn đại khái đã đoán được “âm mưu” của người nào đó.
Nhưng dù biết, cũng chỉ có thể âm thầm biết.
Quy tắc bất khả xâm phạm của hệ thống đó là không thể để lộ bí mật này.
Nếu như Lâm Sơ Tuệ phát hiện ra ba cậu ấy còn sống, chỉ sợ… cả đời này Lâm Sơ Tuệ sẽ mãi mãi không thể bước ra khỏi quá khứ.
Trừ khi Tiêu Diễn chủ động nhường thân thể mình cho Lâm Tu Trạch để chú ấy sống lại.
Nếu không tuyệt đối không thể để cho Lâm Sơ Tuệ biết ba cậu ấy dùng một hình thức không thể ngờ tới tồn tại trong thân thể người bạn cùng bàn với con gái mình.
…
Lâm Sơ Tuệ ngồi xổm trong toilet, mặt cúi gằm, vùi đầu vào gối.
Hứa Gia Ninh vừa vặn đuổi kịp cô, bất đắc dĩ nói: “Đồ hèn nhát. Cậu chạy cái gì?”
“Ừ tôi đúng là rất hèn. Là chúa hèn nhát!”
Lâm Sơ Tuệ đã không kìm chế nổi cảm xúc, bắt đầu thoáng nức nở: “Tôi không dám hỏi, tôi sợ phải nói ra… nhưng càng sợ hơn nếu cậu ấy nói không phải. Tôi sợ để ba mình nhìn thấy bộ dạng thảm hại hiện tại của đứa con gái ông luôn tự hào. Tôi sợ ba thực sự đã vĩnh viễn rời đi rồi.”
Nước mắt không tự giác lăn dài, lại bị cô gấp gáp lau đi: “Đúng tôi là đồ hèn. Tôi không có dũng khí, chẳng có lòng tin. Đời này của tôi coi như bỏ rồi! Tôi không thể sống… thật tốt được.”
Hứa Gia Ninh lập tức mềm lòng, tim thắt lại như bị ai đó siết chặt.
Rốt cuộc cậu ta cũng hiểu được vì sao anh em nhà họ Lục lại hết mực phản đối việc cậu ta đề cập đến chú Lâm trước mặt Lâm Sơ Tuệ.
Cô gái nhỏ này phải cố gắng bao nhiêu, mới có thể chậm rãi bước ra khỏi quá khứ. Vậy mà cậu còn từng cho rằng cô ích kỷ, quan trọng hóa vấn đề, thích gây sự.
Hứa Gia Ninh vừa áy náy, vừa đau lòng ngồi xổm xuống bên cạnh cô, giống như một người anh trai nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể nhỏ bé đang run rẩy, vụng về an ủi: “Nào, đừng khóc nữa.”
Không an ủi còn đỡ, vừa có người dịu dàng vỗ về, nước mắt Lâm Sơ Tuệ như trào ra như vỡ đê, nước mắt, nước mũi thấm ướt áo Hứa Gia Ninh.
“Đệch, kinh quá.”
Hứa Gia Ninh ghét bỏ ra mặt, tính đẩy cô ra, nhưng Lâm Sơ Tuệ hệt như đứa trẻ lạc ba mẹ, tủi thân nắm chặt áo cậu ta: “Anh...nói xem rốt cuộc cậu ta có phải là ba không?”
Một chữ “Anh” kia thành công làm tim Hứa Gia Ninh mềm nhũn.
“Không biết nữa… nhưng cậu ta đối với em… không tệ.”
“Rõ ràng biết rõ xem bói không đáng tin, nhưng vẫn cố ôm ấp một tia hy vọng. Biết rõ ba đã mất, đã ra đi mãi mãi rồi. Tiêu Diễn chỉ là Tiêu Diễn thôi, không thể là ba được, nhưng vẫn tự lừa mình dối người, chọn tin vào điều không thể… tin đêm chơi bút tiên đó… Ba thật sự đã quay về tìm em!
“Vậy thì về sau sẽ không nhắc lại nữa.” Hứa Gia Ninh nhỏ nhẹ trấn an: “Không phải em thích Tiêu Diễn à? Vậy thì cứ đơn thuần mà thích cậu ấy như một người con trai bình thường. Cùng nhau đi xem phim, đi ăn, ở bên nhau thật vui vẻ.”
Lâm Sơ Tuệ gật đầu, đột nhiên nức nở cãi lại: “Ai bảo em thích cậu ta?”
Hứa Gia Ninh dùng tay áo sạch sẽ của mình, cẩn thận lau sạch nước mắt nước mũi trên mặt Lâm Sơ Tuệ, kéo cô đứng lên: “Được rồi! Đã lớp 12, thời gian được chơi bời đã hạn hẹp đừng lãng phí ở đây nữa.”
Lâm Sơ Tuệ nhìn Hứa Gia Ninh, giọng mũi khản đặc: “Anh đúng là một ông anh tốt.”
Hiếm khi con nhím con này ngoan ngoãn, nghe lời như thế, Hứa Gia Ninh bật cười trêu: “Giờ mới nhận ra sao?”
…
Trước cổng rạp chiếu phim, Tiêu Diễn đã mua bắp rang, con chưa đến giờ xem phim mà Lục Trì và Chương Thừa Vũ đã ngồi đánh chén hơn phân nửa đồ ăn, nước uống.
Không thể làm gì, cậu đành mua thêm 1 hộp nữa.
Lần này Tiêu Diễn rút kinh nghiệm thủ hộ hộp bắp rang cẩn thận, một mình đứng ngoài cửa bảo trì khoảng cách an toàn với hai vị Thiên Bồng Nguyên Soái.
Hứa Gia Ninh đưa Lâm Sơ Tuệ trở lại rạp chiếu phim, tất cả mọi người đều ngầm hiểu ý, coi như không nhìn thấy vành mắt đỏ hồng của Lâm Sơ Tuệ, giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Lục Trì vẫy vẫy cả nhóm: “Phim sắp bắt đầu rồi! Còn chờ 2 người thôi đấy. Vào thôi!”
Lâm Sơ Tuệ đi đến trước mặt Tiêu Diễn ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, vừa rồi mót quá cho nên…”
“Ừ.” Tiêu Diễn đưa tay chạm nhẹ vào giọt nước mắt còn đọng trên mí mắt cô, nhỏ giọng nói: “Táo bón à? Đến mức chảy cả nước mắt cơ mà.”
“...”
Toàn bộ sự áy náy bị quét bay sạch sành sanh, Lâm Sơ Tuệ đẩy Tiêu Diễn một cái: “Cậu mới táo bón, cả nhà cậu táo bón.”
Hứa Gia Ninh lập tức ngắt lời: “Rủa một mình cậu ta được rồi! Đừng rủa cả nhà.”
Đám người kéo nhau vào rạp chiếu phim, ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Tiêu Diễn và Lâm Sơ Tuệ ngồi tít ngoài cùng. Lúc này cậu mới lặng lẽ lôi ra một hộp bắp rang đặt vào tay Lâm Sơ Tuệ.
Lâm Sơ Tuệ thoáng kinh ngạc: “Cho tôi?”
“Ừ.”
“Vừa rồi nhìn cậu cật lực giấu đi, còn cho là cậu định mang về làm đồ ăn khuya, sợ bị chúng tôi giật mất.”
“Cái đó mua cho cậu.” Tiêu Diên im lặng: “Là tại vì mấy ông tướng bạn cậu y hệt quỷ đói chuyển kiếp, mua bao nhiêu ăn hết bấy nhiêu… cho nên… Hơn nữa cái này… rất đắt.”
Bắp rang ở rạp chiếu phim quả thực rất đắt.
Lâm Sơ Tuệ biết mỗi một phân tiền Tiêu Diễn có đều là do cậu ấy bán mạng đi làm vô cùng khổ cực mới có.
Lâm Sơ Tuệ mặc dù là phú nhị đại điển hình, trong túi không thiếu tiền nhưng toàn bộ tài sản cô có đều là do mẹ vất vả làm ra, chỉ so về điểm này cô đã không thể sánh bằng Tiêu Diễn.
“Sau này, chúng ta đừng mang mấy tên thô thiển đó theo nữa.” Cô nói nhỏ với cậu: “Thế thì cậu không cần mời họ ăn bắp rang.”
Khóe miệng Tiêu Diễn nhàn nhạt cong lên, lẩm bẩm đáp: “Được.”
Cô ăn một miếng, sau đó cầm một miếng đưa tới bên miệng Tiêu DIễn không nghĩ nhiều nói: “Cậu cũng ăn đi.”
“Ừm.”
Tiêu Diễn vô cùng tự nhiên cúi xuống ăn miếng bắp rang Lâm Sơ Tuệ đút.
Cánh môi ấm áp nhẹ nhàng chạm lên đầu ngón tay cô, một dòng điện chạy thẳng từ sống lưng lên đại não, Lâm Sơ Tuê ngẩn người ngơ ngác nhìn Tiêu Diễn.
Nửa gương mặt anh tuấn, đường nét rõ ràng, trong mắt phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt phát ra từ màn hình lớn.
Trước đó cậu ta cũng vậy, vui vẻ ăn đồ cô đút.
Lâm Sơ Tuệ vẫn cảm thấy chỉ những người có quan hệ vô cùng thân mật mới có thể không ngần ngại ăn đồ ăn người kia đút cho.
Trong mắt cậu ta quan hệ giữa hai người họ thân mật đến thế ư?
Cô thử lại một lần nữa, lại đưa một miếng bắp rang sang.
Quả nhiên cậu ta lại cúi đầu chuẩn bị ăn.
Lần này, Lâm Sơ Tuệ rụt tay trở về, bướng bỉnh hỏi: “Cậu… cậu không có tay sao?”
Ánh mắt Tiêu Diễn cuối cùng cũng rời khỏi màn hình, chuyển sang quan sát cô gái bên cạnh.
“Tôi cho cậu, chứ không phải cho cậu ăn nha!”
Tiêu Diễn thoáng phản ứng lại ---
“À.”
Mấy phút sau cậu ta thản nhiên cầm một miếng bắp rang đưa tới miệng cô.
Lâm Sơ Tuệ đưa tay lên nhận, Tiêu Diễn lại không chịu, nhanh như cắt nhét miếng bắp rang vào miệng cô: “Không phải cho cậu.”
“??”
“Tôi đang đút cho cậu ăn.”
Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ: 40%
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.