Hồn Của Ba Tôi Bám Theo Anh Chàng Học Thần Cao Lãnh

Chương 37: Chỉ Số Ghép Đôi

Xuân Phong Lựu Hỏa

21/09/2021

Buổi chiều cuối tuần Tiêu Diễn đúng hẹn đi tới quảng trường Trung tâm Thương mại.

Mấy người Lâm Sơ Tuệ, Lục Trì đã có mặt tại lầu 1 chờ từ sớm, gửi vị trí cho Tiêu Diễn.

Thời điểm Tiêu Diễn đến, nhìn thấy cả đám thanh niên xúm quanh mấy cái máy bắn súng háo hức, phấn khởi y như đám trẻ con lần đầu được bố mẹ cho vào công viên giải trí.

“Hứa Gia Ninh, không phải cậu bảo mình là cao thủ bắn súng sao? Làm được không đó!”

“Tôi hơi bị nghề trò này đấy, chẳng phải bắn được mấy con thú bông liền sao?”

Trong tay Hứa Gia Ninh ôm ba con gấu nhồi bông: “Mấy người muốn dùng một đồng tiền xu lấy được một gói Marlboro, khôn thế quê tôi đầy. Ai mà bắn được cho nổi!”

Quả nhiên Lâm Sơ Tuệ, Lục Trì và Chương Thừa Vũ hai mắt sáng ngời vây quanh cái máy bắn súng. Bên trong kệ có nhiều nhãn hiệu thuốc lá, son môi Chanel, nước hoa cao cấp, thậm chí còn có iphone các loại, và nhiều thứ thú vị khác…

Bánh răng chầm chậm chuyển động, chỉ cần có thể bắn trúng sẽ rơi xuống.

Hứa Gia Ninh thất bại lần nữa, bất mãn nói: “Chỉ bắn thú bông không được à?”

“Ngây thơ.” Lâm Sơ Tuệ đẩy cậu ta ra: “Việc gì cũng đến tay. Xuống đi để bà đây tự ra tay. Nhìn cho kỹ, đại ca nhất định sẽ bắn bao thuốc đó xuống.”

Sau lưng, giọng nói trầm thấp của Tiêu Diễn truyền đến ---

“Bạn học Lâm, cậu muốn bắn cái gì xuống cơ?”

Thân hình Lâm Sơ Tuệ chấn động, cứng đờ xoay người lại, đập vào mắt là gương mặt đạm mạc lạnh lùng của Tiêu học thần.

Hình như cậu ấy mới cắt tóc, tóc mái ngắn hơn một chút, càng làm nổi bật gương mặt cứng cỏi, lãnh đạm. Hôm nay Tiêu Diễn mặc một bộ đồ xám, áo phông cổ tròn, sạch sẽ, thơm mùi nắng.

Ánh mắt cậu liếc cây súng trên tay Lâm Sơ Tuệ rồi lại nhìn túi Marlboro trên kệ, ngữ điệu lạnh thấu xương: “Nói! Muốn bắn cái gì xuống?”

Lâm Sơ Tuệ vội vàng nhét cây súng vào tay Lục Trì, cả giận quát: “Đúng đó! Tôi đã nói chỉ bắn thú nhồi bông thôi, ông lại cứ khăng khăng đòi bao thuốc lá kia. Thanh thiếu niên còn đang ngồi trên ghế nhà trường, trước mắt còn lo ôn tập, thi cử cần sinh hoạt lành mạnh, nói không với các tệ nạn xã hội, tránh xa khói thuốc. Bạn học Lục à, ông thật sự, thật sự khiến tôi quá thất vọng.”

Lục Trì: ????

Lâm Sơ Tuệ ngượng ngùng nhìn Tiêu Diễn: “Học thần, chúng ta đừng chơi với mấy bạn học sinh xấu này, đi thôi.”

Nói xong cô quay người muốn chạy, Tiêu Diễn một tay xách cổ áo Lâm Sơ Tuệ, kéo cô đến trước máy đồ chơi kia, nghiêm khắc nói: “Lâm Sơ Tuệ đừng có rắn đóng giả lươn, nói dối với tôi.”

Lâm Sơ Tuệ nhìn sắc mặt băng lãnh của Tiêu học thần, thoáng sợ hãi, thành thành thật thật khai: “Tôi chỉ định bắn bao thuốc kia xuống thôi. Chỉ là trò chơi, không định hút thuốc thật mà.”

Cô đã cai thuốc, sẽ không dây vào thứ này nữa.

“Thật đó.” Lục Điềm Bạch nhảy vào thanh minh giúp bạn: “Sơ Sơ thật sự không hút thuốc đâu, là anh trai tôi muốn lấy nên mọi người thi xem ai bắn được trước.”

Tiêu Diễn liếc nhìn Lục Trì. Lục Trì nhún vai đáp: “Tôi đã lớn tướng rồi cậu cũng muốn quản sao?”

“Cậu lớn hay không cũng chẳng liên quan đến tôi, tôi cũng không có ý định lo chuyện bao đồng.” Tiêu Diễn buông lỏng tay Lâm Sơ Tuệ, bàn tay đè lên đầu Lâm Sơ Tuệ, cảnh cáo nói: “Tôi chỉ muốn quản cậu ta.”

Lâm Sơ Tuệ thấy ngữ khí của Tiêu học thần đã bớt tức giận mới thầm thở phào nhẹ nhõm, lộ ra một khuôn mặt luồn cúi lấy lòng điển hình, giả lả nói: “Đi thôi! Đi thôi.”

“Bỏ ra nhiều xu vậy mà cứ thế bỏ đi á?” Hứa Gia Ninh hùng hổ hỏi: “Ít nhất cũng phải gỡ lại chút vốn chứ?”

“Cậu còn muốn bắn thêm búp bê hả?”

Hứa Gia Ninh quay đầu không cam lòng, nhìn máy trò chơi, lẩm bẩm: “Ít ra cũng phải lấy được con iphone chứ? Lỗ quá!”

“Này này đây chính là biểu hiện của một con bạc đấy. Cờ bạc người không chơi là người thắng, người chơi cố chắc chắn không thắng.” Lâm Sơ Tuệ phê bình: “Càng thua càng đỏ mắt, coi chừng đến cái quần sịp cũng không còn đâu.”

Hứa Gia Ninh trước giờ không tin trời, không tin đất, chỉ tin mình, cứng đầu cứng cổ tiếp tục chơi, nhưng mà so với thuốc lá thì mấy thứ hàng hiệu như nước hoa, son môi càng khó thao tác hơn. Tấm che không ngừng di động, phải bắt được chính xác khoảnh khắc trong chớp mắt đó, không chút sai sót may ra mới bắn hạ được.

Cậu ta thử đi thử lại nhiều lần, đã bỏ ra ít nhất 200 tệ mà vẫn xôi hỏng bỏng không.

Mặt Hứa Gia Ninh đỏ lên vì kích động.

Lâm Sơ Tuệ thấy bộ dạng này của cậu ta, thực tình hết cách, đúng là có máu của ‘dân cờ bạc’.

“Cậu thiếu điện thoại dùng hay sao? Đây vốn là trò may rủi! Nếu dễ ăn bên trung tâm chẳng lỗ sấp mặt. Làm gì có tư bản nào ngu, đừng cố đấm ăn xôi nữa coi chừng mất hết sạch giờ.”

“IM.”

“Được rồi, được rồi, em gái hờ qua giúp ông anh hờ một tay. Khổ lắm. Việc gì cũng đến tay.”

Lâm Sơ Tuệ tự nhận kỹ thuật chẳng bằng ai nhưng ít nhất vẫn hơn Hứa Trà Xanh.

Cô thử thao tác mấy lần, kết quả… không khá khẩm hơn Hứa Gia Ninh là bao.

Trò chơi này rất vi diệu, khiến người chơi cảm thấy chỉ kém chút nữa là có thể bắn được, nhưng kết quả vẫn bị chệch trong tích tắc. Dù là ai khi đối diện với cảm giác chỉ kém chút may mắn là thắng sẽ dễ dàng bị kích thích lòng hơn thua, vậy là càng máu chơi, bị tẩy não rằng chỉ cần cố gắng chút nữa sẽ thành công.

Tiêu Diễn ôm cánh tay, sống chết mặc bay.

Lâm Sơ Tuệ thử thách mấy lần vẫn thất bại, quay lại hỏi Tiêu Diễn: “Học thần, kỹ thuật của cậu thế nào? Nhắm thắng được trò này không?”

“Kỹ thuật của tôi đương nhiên rất được.”



“Qua đây thử chút.”

Tiêu Diễn tựa bên một cái máy bắn súng mặt không gợn sóng đáp: “Nhưng học thần không có hứng thú.”

Lâm Sơ Tuệ bĩu môi, lấy điện thoại di động ra, lần nữa quét đổi xu, Tiêu Diễn vươn tay nhặt một đồng xu, nhàn nhạt nói: “Trừ khi cậu cầu xin tôi.”

Lâm Sơ Tuệ còn đang sợ cậu ta vì vụ bao thuốc lá mà tức giận với mình, nghe vậy cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, thoải mái thở ra, vô cùng phối hợp kéo góc áo Tiêu học thần, làm nũng: “Van xin cậu đó, học thần đại ca. Bạn học cùng bàn đỉnh của đỉnh! Giúp tôi được không?”

Ban đầu Tiêu Diễn chỉ thuận miệng nói mà thôi, ai nghĩ cô gái này có thể dễ dàng lật mặt như vậy, cậu không còn lý do để cự tuyệt, đành dứt khoát cầm lấy đồng tiền xu bỏ vào rãnh máy: “Nước hoa, son môi hay iphone?”

“Son đi, nhìn có vẻ dễ hơn.”

Cô nói cũng chưa nói xong đã nghe “Bang” một tiếng, hộp đựng iphone rơi xuống cái “Bịch”.

Lâm Sơ Tuệ trợn mắt há mồm không nói lên lời.

“Ngại quá, trượt tay.” Tiêu Diễn nhặt cái iphone lên đưa cho Lâm Sơ Tuệ: “Lần này sẽ lấy son môi cho cậu.”

Lâm Sơ Tuệ không thể tin nổi, gõ gõ hộp iphone xem thử xem bên trong có điện thoại thật không, còn chưa kiểm chứng đủ thì “Bang” một tiếng nữa! Một thỏi son Chanel rơi xuống.

Tiêu Diễn nhặt thỏi son môi, mở ra nhìn một lúc mới đưa cho Lâm Sơ Tuệ: “Hình như là hàng thật, có thể dùng.”

Hứa Gia Ninh vỗ tay đôm đốp, chưa từng tâm phục khẩu phục Tiêu Diễn như vậy.

“Mẹ nó, học thần đúng là trâu bò.”

“Đây là điện thoại thật hay là điện thoại đồ chơi vậy?”

“Không thể nào! Khó tin v~.”



Lâm Sơ Tuệ ngồi xổm xuống, mở hộp iphone, lấy chiếc điện thoại bên trong ra, thử khởi động. Màn hình bật sáng.

“Điện thoại thật anh em ạ!”

“Mẹ nó!”

Lục Trì kéo tay Tiêu Diễn: “Anh hai, anh bắn giúp em một cái thôi! Anh em ta… anh em ta chia 50:50.”

Tiêu Diễn cự tuyệt: “Không.”

“Vì sao?”

“Tôi từ chối cơ hội thầy chủ nhiệm cho, không phải để tới đây chơi trò chơi.”

“Nhà ông thiếu 1 cái iphone sao?” Chương Thừa Vũ đẩy Lục Trì ra, thấp giọng nói: “Học thần người ta hy sinh thời gian cuối tuần quý giá đến đây là vì lời hẹn ước với Sơ Ca, ông có thể nhanh nhạy lên một tí được không?”

“À, ừ đúng đúng, chúng ta lên tầng trên đi, dịch vụ chúng ta book trước sắp bắt đầu rồi.”

Nói rồi, cả nhóm kéo nhau lên tầng trên.

Lâm Sơ Tuệ một tay ôm điện thoại, một tay cầm son môi, miệng cười ngoác đến mang tai.

Hứa Gia Ninh khinh bỉ nói: “Chỉ mấy thứ này… cũng khiến cậu vui như thể nhặt được vàng ròng vậy hả? Nè dù gì cậu cũng là tiểu thư phú nhị đại đấy! Giữ giá chút đi.”

Lấy gia cảnh nhà Lâm Sơ Tuệ, chỉ với số tiền tiêu vặt hàng tháng cũng đủ cho Lâm tiểu thư không gì không thể mua được.

Nhưng chính bởi vì 2 thứ này không cần dùng đến tiền mà là do học thần cùng bàn dùng bản lĩnh tay trái của mình giành được cho nên lại càng ý nghĩa.

Tâm tình Lâm Sơ Tuệ cực kỳ tốt, mặt mày rạng rỡ nụ cười.

“Người nào đó đang ghen đến đỏ cả mắt thế nhỉ?” Cô quay sang Hứa Gia Ninh móc mỉa lại: “Vừa rồi không biết là vị tiểu thiếu gia nào xém nữa đốt cả cái quần sịp vào trò đỏ đen cơ!”

Hứa Gia Ninh cứng miệng cãi: “Một canh bạc nhỏ không đáng nhắc đến.”

“Khỏi mạnh miệng bạn ơi.”

Ra khỏi thang máy, Chương Thừa Vũ đưa mọi người đến cửa tiệm [Giải mã những hiện tượng bất thường] ở tầng 4.

Trước cửa treo một tấm biển viết tay:

Lâm Sơ Tuệ nhìn Chương Thừa Vũ: “Bạch Tuộc Ca, đây không phải quán xem bói sao?”

“Đây không phải mấy hình thức xem bói mê tín dị đoan ăn ốc đoán mò đâu, đây là chiêm tinh là dựa trên khoa học giải mã tương lai.” Chương Thừa Vũ chỉ vào tấm bảng: “Tiệm này xem mệnh cực chuẩn, có thể đoán được chính xác những vận đen, cơ hội, may mắn, vận hạn trong tương lai, dựa trên những lý giải và tính toán logic, có căn cứ.”

Lâm Sơ Tệ: “Chiêm tinh thì cũng là xem mệnh, đoán số, khác gì xem bói. Dù tên gọi khác nhau thì bản chất vẫn là mê tín dị đoan thôi.”

Lục Trì nói: “Sơ Ca, người khăng khăng đề nghị chơi bút tiên là bà đó.”

Lâm Sơ Tuệ quay đầu nhìn Hứa Gia Ninh: “Ông anh hờ, cậu cảm thấy thế nào?”

“Qua những lý giải của chiêm tinh về chòm Cự Giải, tôi thấy khá là đáng tin.”



Lục Điềm Bạch: “Gia Ninh cậu thuộc chòm cự giải à? Cự Giải là chòm sao ấm áp, luôn lo nghĩ cho gia đình. Sau này chắc chắn Gia Ninh sẽ là một người chồng tốt.”

Hứa Gia Ninh cười: “Không sai.”

“Em thuộc chòm Song Ngư, vậy chúng ta rất …”

Cô còn chưa dứt lời, Lục Trì đã thò đầu qua vai cô em gái, lạnh lùng ngắt lời: “Không hợp chút nào cả. Cảm ơn.”

Lâm Sơ Tuệ hỏi Tiêu Diễn: “Học thần, cậu thuộc chòm nào?”

“Không biết.”

“Vậy cậu sinh nhật ngày nào?”

Tiêu Diễn im lặng một chút, không gấp gáp trả lời. Chương Thừa Vũ lén lút đạp Lâm Sơ Tuệ một cái, cô mới chợt nhớ ra, Tiêu Diễn là cô nhi.

Bản thân cậu ấy cũng không biết chính xác ngày tháng mình ra đời.

“Chòm sao ấy à, toàn mấy thứ huyền học không kiểm chứng được.” Cô ha hả cười, nói: “Tôi chẳng tin.”

Tiêu Diễn cúi đầu trầm tư một lát, đáp: “Khi còn bé nghe viện trưởng nói, giữa trời đông tháng giêng lạnh giá tôi bị bỏ lại trước cổng cô nhi viện. Khi ấy tôi ước chừng đã được 2, 3 tháng, suy ra có lẽ tôi sinh tầm tháng 11.”

“Tháng 11 là chòm Bò Cạp.” Lục Điềm Bạch thấp giọng thì thầm vào tai Lâm Sơ Tuệ: “Trong 12 chòm sao đây là chòm sao tuyệt đối không nên động chạm, bởi vì tính tình những người thuộc chòm này thù dai, nhớ lâu, là chúa xấu tính.”

“Mê tín.” Lâm Sơ Tuệ khoát khoát tay: “Tôi chẳng bao giờ tin mấy cái này.”

Vừa nói chuyện, cả nhóm vừa xô xô đẩy đẩy vào trong tiệm.

Bên trong ánh sáng lờ mờ, hành lang có hơi quỷ dị, trên tường treo những bức tranh dị hợm, khó hiểu. Trong hộc tủ kính bày biện đủ thứ thần bí nào là quả cầu thủy tinh, nào là các loại bài tarot, còn có một số dụng cụ xem bói, cực kỳ có bầu không khí âm u, kinh dị.

Cô gái đứng tại quầy lễ tân kiểm tra mã khách hàng đã book lịch, sau đó nói với cả đám: “Mời anh, chị ngồi ở sofa đợi một lát. Bên trong còn đang tiếp khách, anh, chị có thể chờ ngoài phòng này.”

Mấy người kéo nhau ngồi xuống ghế sofa, Lâm Sơ Tuệ chú ý tới Tiêu Diễn luôn đi theo phía sau lưng cô, hiện tại 2 người cũng ngồi sát cạnh nhau.

Chiếc sofa lõm xuống, chân cả hai cơ hồ dán cùng một chỗ.

Trong lòng cô dâng lên vài cảm xúc không tên, lén lút nhìn trộm Tiêu Diễn. Cậu như thể chẳng hề phát giác, còn cực kỳ hứng thú nghịch quả cầu pha lê màu tím trên bàn.

Dưới ánh sáng lờ mờ quỷ dị, đôi con người đen nháy sáng ngời làm bừng lên ngũ quan thanh tú, tinh xảo, càng khiến người con trai bên cạnh cô thêm vài phần huyền bí, khó đoán.

Toàn bộ sự chú ý của Lâm Sơ Tuệ hoàn toàn đặt lên bộ phận tiếp giáp nhau của hai người. Nhiệt độ của cậu, mùi hương của cậu,... ở khoảng cách gần như thế, trong không gian nhỏ hẹp này quá mức rõ ràng…

Nhịp tim có hơi mất khống chế, Lâm Sơ Tuệ vội vàng lấy điện thoại ra, lướt weibo, website một cách vô thức.

Tâm ý viên mãn.

Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ: 35%, 36%, 37%...

Tiêu Diễn nhìn thanh tiến độ bên dưới mắt tăng vọt, lúc này mới quay sang nhìn Lâm Sơ Tuệ.

Cô gái nhỏ đang chăm chú lướt Weibo, trên khuôn mặt trắng noãn hắt vài ánh sáng xanh từ màn hình điện thoại, làn da mịn màng không tì vết, nhìn không rõ thần sắc.

Chương Thừa Vũ và Lục Trì trầm tư nghiên cứu đạo cụ xem bói.

Chương Thừa Vũ: “Cái này chơi thế nào?

Lục Trì: “Ngốc nghếch! Muốn chơi thì bỏ tiền.”

Chương Thừa Vũ: “Mới tí tuổi đầu mở miệng là tiền tiền tiền. Vô vị!”

Lục Trì đẩy ông bạn, móc mấy đồng tiền xu ra: “Móa có mấy đồng cũng không nỡ bỏ.”

Chương Thừa Vũ: “Chẳng qua anh đây cảm thấy không lời lãi được gì nên không bỏ đấy. Ông quản được tôi chắc.”



Nhân viên nhắc nhở bọn họ: “Bên trong khách đã coi bói xong, mời anh chị đi theo em.”

Lâm Sơ Tuệ dẫn đầu đứng dậy, tránh cho Tiêu Diễn nhìn thấy gương mặt đỏ hơn gấc chín của mình.

Tiêu Diễn là người cuối cùng đứng dậy, thời điểm rời đi, tiện thể nhặt chiếc điện thoại Lâm cô nương nào đó bất cẩn đánh rơi trên sofa.

Vừa cầm lên, trên màn hình điện thoại vẫn đang mở, là dòng chữ: [Chỉ số ghép đôi. Sự hòa hợp giữa Ma Kết nữ và Thiên Yết nam.]

Ánh mắt Tiêu Diễn thoáng chần chờ, sau đó lẳng lặng tắt màn hình, đi đến bên cạnh Lâm Sơ Tuệ, thần không hay quỷ không biết nhét lại điện thoại vào túi xách cô.

Trong hành lang, cậu hờ hững hỏi: “Cậu sinh tháng mấy?”

“Tháng 12.”

“Chòm Ma Kết?”

“Ừ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hồn Của Ba Tôi Bám Theo Anh Chàng Học Thần Cao Lãnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook