Chương 27: Cố nhân (2)
Yuki_Nhimsun
10/12/2013
Cô gái quay phắt người đi, dứt khoát. Phía sau lưng, một người phía sau
lưng vẫn nhìn theo với ánh mắt trầm lặng, cô độc giữa những luồng sáng
nhạt nhòa huyền ảo.
*
Khi chắc rằng đã đi khuất khỏi tầm nhìn của Nguyên Vũ, bước chân của Minh Vy trở nên loạng choạng. Những hình ảnh của ký ức như một thước phim câm bị cắt xẻ lộn xộn không đầu không cuối như những nhát búa giáng mạnh vào đầu khiến cô đau dữ dội. Cơ thể cô rung lên từng đợt. Cơn đau khiến mắt cô mờ dần, những bậc thang đá trở nên ngoằn ngèo và méo mó kỳ dị. Bước chân khuỵu xuống. Cô thấy trời đất quay cuồng.
Nằm bất động trên nền lát những viên đá hoa lạnh lẽo, cơn đau vẫn không ngừng hành hạ cô. Mọi cố gắng cử động đều trở nên vô nghĩa, cơ thể cô đã không còn chút sức lực. Cô chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối, đúng hơn là không thể cho phép mình yếu đuối, nhất là trước mặt người khác, cô không muốn bất kỳ ai, kể cả Nguyên Vũ nhìn thấy sự thảm hại của mình lúc này. Nhưng giờ, cô hoàn toàn bất lực.
Cơn đau đã vượt quá sức chịu đựng của cô gái. Đôi mắt yếu ớt từ từ khép lại.
Trong những ký ức mờ nhạt cuối cùng còn sót lại, cô lại thấy mùi hương bạc hòa thoang thoảng. Một cánh tay dịu dàng bao bọc lấy mình.
*
Trời đã nhập nhoạng tối. Hàng cây rúm ró đứng lặng yên trong bóng tối, buồn hiu hắt. Nền trời xám ngắt nhạt nhòa qua khung kính cửa sổ, gợi cảm giác lạnh lẽo và u tịch.
Chàng trai đứng lặng yên bên cửa sổ, tay đút túi quần. Ánh đèn trắng hắt lên mái tóc bồng bềnh lãng tử tạo thành những vệt sáng sắc lạnh. Đôi mắt sâu thăm thẳm khó lường nhìn xa xăm vào một điểm lơ lửng giữa khoảng không mịt mù như đang đăm chiêu suy nghĩ, không để ý phía sau lưng, ngón tay mảnh khảnh của cô gái vừa động đậy.
Một mảnh kim loại lạnh lẽo từ phía sau dí sát vào cổ cậu.
- Cậu là ai?
Ảo ảnh của cô gái mờ ảo trên tấm kính cửa bởi nước da trắng nhợt yếu ớt không sức sống, nhưng đôi mắt sắc sảo lạnh lùng vẫn rất rõ nét. Nguyên Vũ im lặng, gương mặt thâm trầm khó đoán.
- Nói đi. Cậu biết gì về tôi?
Chàng trai hơi nghiêng đầu. Mảnh kim loại ấn sát vào cổ cậu hơn, nghe lạnh đến rùng mình, nhưng tuyệt nhiên không hề gây ra vết thương nào.
- Đùa đủ chưa?
Cô gái thu cánh tay về, mỉm cười. Nhưng nét cười chưa kịp lan đến ánh mắt. Đôi mắt tím biếc lấp lánh vẫn chiếu lên cậu cái nhìn cẩn trọng và dò xét.
- Thế nào? Diễn xuất của tôi tuyệt chứ? Đây là một cảnh trong vở kịch tôi sẽ đóng đấy.
Nguyên Vũ nhíu mày, quay lưng lại. Cậu ghét nụ cười của cô lúc này.
- Xem ra cậu đã khỏe lại rồi. Về thôi.
Minh Vy đứng yên nhìn dáng người cao lớn khuất sau cánh cửa. Gương mặt đẹp quyến rũ ma quái, tác phong ung dung, điềm tĩnh nhưng nhanh nhẹn, nhất là đôi mắt đen sâu thẳm mang một vẻ trầm tĩnh khó lường và nguy hiểm…Tất cả làm Minh Vy phải suy nghĩ, cậu ta có gì đó không-bình-thường.
Và khoảnh khắc Nguyên Vũ bế cô lên, cô đã hiểu nó không bình thường ở chỗ nào.
Nguyên Vũ chính là người đeo mặt nạ trong khu rừng hôm đó.
Điều này không làm cô quá ngạc nhiên, trước đó cô đã cảm thấy ở cậu ta có điểm gì đó rất giống với kẻ bí ẩn đó, hôm nay chính là một sự kiểm chứng.
Cậu ta đã biết những gì, và luôn bảo vệ cô như vậy là có mục đích gì, Minh Vy thấy mình cần tìm lời giải đáp. Không loại trừ khả năng cậu ta biết rõ cô là ai, thậm chí, có thể trước đây cô từng quen biết…
Nguyên Vũ ló đầu sau cánh cửa, gương mặt vẫn điềm tĩnh như thường ngày, không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.
- Sao còn chưa đi?
Minh Vy gật đầu, bước ra khỏi phòng y tế.
Đêm trải dài thênh thang. Bóng tối như con quái vật hung dữ cố nuốt chửng luồng sáng vàng nhạt của cây đèn đặt giữa khuôn viên, những hạt mưa li ti lấp lánh như những mũi kim nhọn đâm xuyên qua ánh sáng. Mùi lá khô ẩm mục thoang thoảng.
Chiếc xe ô tô đen bóng sang trọng vẫn còn ở đó. Minh Vy thoáng giật mình. Suy nghĩ rất nhanh, cô quay sang nói với người đi bên cạnh.
- Cậu về trước đi. Tôi lên thư viện một chút.
Nguyên Vũ không nhìn cô, nói chậm rãi.
- Sức khỏe cậu còn yếu, về nghỉ đi.
Vừa nói, cậu vừa định cầm lấy tay cô gái, nhưng cô ấy đã nhanh nhẹn né tránh, nở một nụ cười nhàn nhạt.
- Tôi đi đây. Không sao đâu.
Bóng cô ấy đổ một khoảng dài trên những viên đá hoa xám lạnh, trượt dần rồi mất hút. Hành lang hun hút chỉ còn lại một dáng người cô độc. Ánh mắt cậu dần trở nên lạnh lẽo.
“Bị cậu phát hiện rồi sao, Aliya?”.
*
7 giờ ba mươi tối.
Hai người đàn ông từ tòa nhà Hiệu bộ đi xuống. Một người mở cửa xe, dáng vẻ kính cẩn. Một người khác có vẻ lịch lãm bước vào trong xe, gương mặt lạnh tanh không chứa đựng một cảm xúc gì.
Chiếc xe lăn bánh.
Ngả đầu lên ghế, người đàn ông ngồi sau mắt nhắm hờ. Gương mặt đẹp trai vẻ quyến rũ phong trần trở nên bình lặng đến lạ thường, không còn vẻ nguy hiểm ớn lạnh. Đôi mắt màu tro xám hờ hững nhìn ra chiếc gương chiếu hậu, bỗng cảm thấy trong tim một cơn đau nhói.
Trong thứ ánh sáng mờ nhạt của chiếc đèn vàng ở giữa khuôn viên của học viện, trước gốc cây bằng lăng, một cô gái nhỏ cầm chiếc dù xanh đứng đó. Tà áo dài trắng tinh khôi, mái tóc mềm mại thắt bím xõa xuống vai. Đôi mắt lấp lánh sáng như mặt trời, nụ cười thuần khiết nhẹ nhàng mà cuốn hút…
Một giây nín lặng.
Một giây lồng ngực nghẹn thở.
-Dừng xe.
Một tiếng hét lên đột ngột như có cái gì đó vừa vỡ tung làm ông tài xế giật mình, chiếc xe phanh lại rít lên một tiếng ghê rợn.
Người đàn ông lao vội khỏi cửa xe, chạy về hướng ngược lại. Mưa vẫn không ngừng rơi, nhỏ từng giọt chậm rãi nhưng nặng nề.
Đôi mắt màu tro xám lạnh trong phút chốc trở nên tuyệt vọng đến thê lương khi đến trước gốc cây bằng lăng không thấy bóng dáng ai cả. Những cánh hoa nhạt màu cuối mùa còn sót lại rơi rụng xuống mặt đất, nát nẫm dưới mưa.
Khi mưa đã ướt sũng bộ âu phục, người đàn ông đẹp trai vẫn đứng yên lặng ở đó. Bộ dạng tội nghiệp và bi thương não nề.
Chiếc xe quay trở lại, một người khác vội cầm dù tới che. Người đàn ông có màu mắt xám gạt ra, đi về phía xe, ánh mắt thất thần. Ngoái đầu nhìn lại một lần cuối, để tia hi vọng cuối cùng trong mắt tắt ngúm, chiếc xe xé màn mưa dày, lao vụt đi.
Ánh đèn xe nhạt nhòa khuất dần. Từ sau một gốc cây lớn, cô gái xinh đẹp bước ra, đôi mắt màu tím trầm mặc. Tất cả đọng lại trong cô lúc này là sự mơ hồ đến khó hiểu của cảm xúc, , không chút hình hài, hệt như không phải sự xuất hiện của người đó lúc ban chiều đã đánh thức một mảng ký ức trong cô. Tất cả đều trống rỗng.
Chuyện này...là thế nào đây?
*
Khi chắc rằng đã đi khuất khỏi tầm nhìn của Nguyên Vũ, bước chân của Minh Vy trở nên loạng choạng. Những hình ảnh của ký ức như một thước phim câm bị cắt xẻ lộn xộn không đầu không cuối như những nhát búa giáng mạnh vào đầu khiến cô đau dữ dội. Cơ thể cô rung lên từng đợt. Cơn đau khiến mắt cô mờ dần, những bậc thang đá trở nên ngoằn ngèo và méo mó kỳ dị. Bước chân khuỵu xuống. Cô thấy trời đất quay cuồng.
Nằm bất động trên nền lát những viên đá hoa lạnh lẽo, cơn đau vẫn không ngừng hành hạ cô. Mọi cố gắng cử động đều trở nên vô nghĩa, cơ thể cô đã không còn chút sức lực. Cô chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối, đúng hơn là không thể cho phép mình yếu đuối, nhất là trước mặt người khác, cô không muốn bất kỳ ai, kể cả Nguyên Vũ nhìn thấy sự thảm hại của mình lúc này. Nhưng giờ, cô hoàn toàn bất lực.
Cơn đau đã vượt quá sức chịu đựng của cô gái. Đôi mắt yếu ớt từ từ khép lại.
Trong những ký ức mờ nhạt cuối cùng còn sót lại, cô lại thấy mùi hương bạc hòa thoang thoảng. Một cánh tay dịu dàng bao bọc lấy mình.
*
Trời đã nhập nhoạng tối. Hàng cây rúm ró đứng lặng yên trong bóng tối, buồn hiu hắt. Nền trời xám ngắt nhạt nhòa qua khung kính cửa sổ, gợi cảm giác lạnh lẽo và u tịch.
Chàng trai đứng lặng yên bên cửa sổ, tay đút túi quần. Ánh đèn trắng hắt lên mái tóc bồng bềnh lãng tử tạo thành những vệt sáng sắc lạnh. Đôi mắt sâu thăm thẳm khó lường nhìn xa xăm vào một điểm lơ lửng giữa khoảng không mịt mù như đang đăm chiêu suy nghĩ, không để ý phía sau lưng, ngón tay mảnh khảnh của cô gái vừa động đậy.
Một mảnh kim loại lạnh lẽo từ phía sau dí sát vào cổ cậu.
- Cậu là ai?
Ảo ảnh của cô gái mờ ảo trên tấm kính cửa bởi nước da trắng nhợt yếu ớt không sức sống, nhưng đôi mắt sắc sảo lạnh lùng vẫn rất rõ nét. Nguyên Vũ im lặng, gương mặt thâm trầm khó đoán.
- Nói đi. Cậu biết gì về tôi?
Chàng trai hơi nghiêng đầu. Mảnh kim loại ấn sát vào cổ cậu hơn, nghe lạnh đến rùng mình, nhưng tuyệt nhiên không hề gây ra vết thương nào.
- Đùa đủ chưa?
Cô gái thu cánh tay về, mỉm cười. Nhưng nét cười chưa kịp lan đến ánh mắt. Đôi mắt tím biếc lấp lánh vẫn chiếu lên cậu cái nhìn cẩn trọng và dò xét.
- Thế nào? Diễn xuất của tôi tuyệt chứ? Đây là một cảnh trong vở kịch tôi sẽ đóng đấy.
Nguyên Vũ nhíu mày, quay lưng lại. Cậu ghét nụ cười của cô lúc này.
- Xem ra cậu đã khỏe lại rồi. Về thôi.
Minh Vy đứng yên nhìn dáng người cao lớn khuất sau cánh cửa. Gương mặt đẹp quyến rũ ma quái, tác phong ung dung, điềm tĩnh nhưng nhanh nhẹn, nhất là đôi mắt đen sâu thẳm mang một vẻ trầm tĩnh khó lường và nguy hiểm…Tất cả làm Minh Vy phải suy nghĩ, cậu ta có gì đó không-bình-thường.
Và khoảnh khắc Nguyên Vũ bế cô lên, cô đã hiểu nó không bình thường ở chỗ nào.
Nguyên Vũ chính là người đeo mặt nạ trong khu rừng hôm đó.
Điều này không làm cô quá ngạc nhiên, trước đó cô đã cảm thấy ở cậu ta có điểm gì đó rất giống với kẻ bí ẩn đó, hôm nay chính là một sự kiểm chứng.
Cậu ta đã biết những gì, và luôn bảo vệ cô như vậy là có mục đích gì, Minh Vy thấy mình cần tìm lời giải đáp. Không loại trừ khả năng cậu ta biết rõ cô là ai, thậm chí, có thể trước đây cô từng quen biết…
Nguyên Vũ ló đầu sau cánh cửa, gương mặt vẫn điềm tĩnh như thường ngày, không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.
- Sao còn chưa đi?
Minh Vy gật đầu, bước ra khỏi phòng y tế.
Đêm trải dài thênh thang. Bóng tối như con quái vật hung dữ cố nuốt chửng luồng sáng vàng nhạt của cây đèn đặt giữa khuôn viên, những hạt mưa li ti lấp lánh như những mũi kim nhọn đâm xuyên qua ánh sáng. Mùi lá khô ẩm mục thoang thoảng.
Chiếc xe ô tô đen bóng sang trọng vẫn còn ở đó. Minh Vy thoáng giật mình. Suy nghĩ rất nhanh, cô quay sang nói với người đi bên cạnh.
- Cậu về trước đi. Tôi lên thư viện một chút.
Nguyên Vũ không nhìn cô, nói chậm rãi.
- Sức khỏe cậu còn yếu, về nghỉ đi.
Vừa nói, cậu vừa định cầm lấy tay cô gái, nhưng cô ấy đã nhanh nhẹn né tránh, nở một nụ cười nhàn nhạt.
- Tôi đi đây. Không sao đâu.
Bóng cô ấy đổ một khoảng dài trên những viên đá hoa xám lạnh, trượt dần rồi mất hút. Hành lang hun hút chỉ còn lại một dáng người cô độc. Ánh mắt cậu dần trở nên lạnh lẽo.
“Bị cậu phát hiện rồi sao, Aliya?”.
*
7 giờ ba mươi tối.
Hai người đàn ông từ tòa nhà Hiệu bộ đi xuống. Một người mở cửa xe, dáng vẻ kính cẩn. Một người khác có vẻ lịch lãm bước vào trong xe, gương mặt lạnh tanh không chứa đựng một cảm xúc gì.
Chiếc xe lăn bánh.
Ngả đầu lên ghế, người đàn ông ngồi sau mắt nhắm hờ. Gương mặt đẹp trai vẻ quyến rũ phong trần trở nên bình lặng đến lạ thường, không còn vẻ nguy hiểm ớn lạnh. Đôi mắt màu tro xám hờ hững nhìn ra chiếc gương chiếu hậu, bỗng cảm thấy trong tim một cơn đau nhói.
Trong thứ ánh sáng mờ nhạt của chiếc đèn vàng ở giữa khuôn viên của học viện, trước gốc cây bằng lăng, một cô gái nhỏ cầm chiếc dù xanh đứng đó. Tà áo dài trắng tinh khôi, mái tóc mềm mại thắt bím xõa xuống vai. Đôi mắt lấp lánh sáng như mặt trời, nụ cười thuần khiết nhẹ nhàng mà cuốn hút…
Một giây nín lặng.
Một giây lồng ngực nghẹn thở.
-Dừng xe.
Một tiếng hét lên đột ngột như có cái gì đó vừa vỡ tung làm ông tài xế giật mình, chiếc xe phanh lại rít lên một tiếng ghê rợn.
Người đàn ông lao vội khỏi cửa xe, chạy về hướng ngược lại. Mưa vẫn không ngừng rơi, nhỏ từng giọt chậm rãi nhưng nặng nề.
Đôi mắt màu tro xám lạnh trong phút chốc trở nên tuyệt vọng đến thê lương khi đến trước gốc cây bằng lăng không thấy bóng dáng ai cả. Những cánh hoa nhạt màu cuối mùa còn sót lại rơi rụng xuống mặt đất, nát nẫm dưới mưa.
Khi mưa đã ướt sũng bộ âu phục, người đàn ông đẹp trai vẫn đứng yên lặng ở đó. Bộ dạng tội nghiệp và bi thương não nề.
Chiếc xe quay trở lại, một người khác vội cầm dù tới che. Người đàn ông có màu mắt xám gạt ra, đi về phía xe, ánh mắt thất thần. Ngoái đầu nhìn lại một lần cuối, để tia hi vọng cuối cùng trong mắt tắt ngúm, chiếc xe xé màn mưa dày, lao vụt đi.
Ánh đèn xe nhạt nhòa khuất dần. Từ sau một gốc cây lớn, cô gái xinh đẹp bước ra, đôi mắt màu tím trầm mặc. Tất cả đọng lại trong cô lúc này là sự mơ hồ đến khó hiểu của cảm xúc, , không chút hình hài, hệt như không phải sự xuất hiện của người đó lúc ban chiều đã đánh thức một mảng ký ức trong cô. Tất cả đều trống rỗng.
Chuyện này...là thế nào đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.