Chương 28: Con mèo ba mắt
Yuki_Nhimsun
08/01/2014
Đêm lạnh. Hành lang yên tĩnh.
Cô gái nhỏ bước đi chậm rãi theo những dòng suy nghĩ miên man, mặc những cơn gió rát buốt thổi tấp vào mặt. Phía sau lưng, cái bóng đen đổ dài trên những viên đá hoa xám lạnh.
Cô nghĩ về người đàn ông mới xuất hiện đã gây nên những chấn động trong ký ức của mình, về Jolie, về cô gái mới chết tên là Hạ An, và cả về Nguyên Vũ. Có quá nhiều khúc mắc, nhiều điều khó hiểu. Đằng sau cái vẻ thâm nghiêm cổ kính của học viện này còn biết bao những con người bí ẩn, những móc xích vô hình, những bí mật kinh khủng nào còn chôn giấu phía sau …
Cô có cảm giác, mình đang lao vào một cuộc chiến không lối thoát, không điểm dừng, một cuộc chiến mà kẻ thua cuộc phải trả giá bằng chính sinh mệnh của mình. Mà quan trọng hơn, cô cũng là một mắt xích trong cuộc chơi bí ẩn này. Và biết đâu, kẻ thù của cô cũng quanh quẩn ở đâu đây, chực sơ hở để nuốt gọn cô.
Tiếng thở dài hắt ra theo một làn hơi mỏng.
Dù thế nào cũng không có con đường nào khác, ký ức chính là lý do cô tồn tại, chỉ có thể nhắm mắt mà đi tới thôi.
Màn đêm mù mịt. Ánh đèn trắng đục bị bóng cây cắt xẻ thành những hình hài kỳ dị, loang lổ những mảng đen trắng dưới thềm. Gió thốc bên tai nghe ù ù, những cái bóng hệt như đang chuyển động một cách âm thầm và thận trọng theo từng bước chân của cô gái nhỏ.
Bước chân khẽ khựng lại trong giây lát.
Cảm giác một đôi mắt kỳ dị nào đó đang bám theo không còn là cảm giác mơ hồ mà hiện lên rõ mồn một. Không khí xung quanh phảng phất mùi vị của nguy hiểm. Minh Vy chợt nhớ đến Jolie cũng từng xuất hiện ở nơi này. Cô thoáng rùng mình. Bàn tay thọc vào túi áo, cầm chắc con dao nhỏ trong tay.
Đúng lúc ấy, bóng đèn phía trên đầu cô nhấp nháy một cách ma quái.
Hơi lạnh phả ra đột ngột phía sau gáy. Trong một tích tắc giữa ánh sáng lúc có lúc không, một vật thể lao vút đến cô gái.
Bóng đèn tắt phụt.
Vút.
Soạt.
Đôi mắt trong bóng tối sáng lên màu tím biếc huyễn hoặc huyền ảo. Nơi bàn tay cô, lưỡi con dao nhỏ dính một vệt máu đỏ tươi, đặc sánh. Vật thể màu đen sau khi vồ hụt gào lên tức giận rồi lủi đi một cách nhanh chóng. Đôi mắt màu xanh lục lóe lên lập lòe kỳ dị.
Một con mèo đen. Ba mắt. Con mắt thứ ba ở trên trán không phát sáng nhưng có cái nhìn xoáy sắc lẻm.
Minh Vy nhíu mày, vội đuổi theo. Lại thêm một sinh vật bí ẩn. Có vẻ như càng đi sâu vào, lại càng có thêm những thế lực muốn ngăn cản cô tìm hiểu những bí mật.
*
Âm thanh của chiếc khóa kim loại vang lên lạnh lẽo và khô khốc. Thụy Du đẩy cửa bước vào. Không bật đèn, cô để mặc bóng đêm ngập trong căn phòng. Ánh sáng với sinh vật như cô là không cần thiết. Chỉ có màu đen của đêm tối là đẹp và vô cùng quyến rũ.
Cô tiến lại gần cửa sổ, kéo rèm lên, đẩy nhẹ cánh cửa. Ánh sáng lờ mờ theo đó từ từ hắt vào căn phòng. Bóng cây bên cửa chạm lên nền nhà, trùm lên cả cái bóng của cô thành những hình ảnh kỳ dị. Một đốm sáng mà xanh lục lập lòe vừa xuất hiện, thoáng chốc đã lao vào bên trong. Ngay lập tức, cánh cửa đóng sập lại. Trong bóng tối chỉ còn hai đôi mắt phát sáng quỷ dị.
Thụy Du từ tốn ngồi xuống giường, dang tay đón lấy vật cưng vào lòng, vuốt ve bộ lông đen mượt. Bàn tay cô ngay lập tức cảm thấy có vết nhớt nhớt bám lên. Cô dịch con mèo ra xa một chút. Một vết cắt không quá sau nhưng khá dài, từ miệng vết thương đang rỉ ra một ít máu, bết vào đám lông. Cô nhíu mày.
- Vết dao có độc…
Cô nhấc con mèo lên đối diện với khuôn mặt mình, trừng trừng.
- Mi không lấy được máu của nó mà còn bị thương nữa sao?
Con mèo giãy dụa, cố thoát ra khỏi bàn tay mới đây thôi còn mềm mại dịu dàng giờ đã cứng và lạnh như thép.
- Ta không nuôi những thứ vô dụng.
Dứt lời, bàn tay tàn nhẫn bóp nghẹt cổ con vật tội nghiệp. Ba con mắt hốt hoảng trợn trừng. Bộ lông đen xù lên lồng lộn. Những bàn chân nhỏ bé nhưng giấu những cái vuốt dài và sắc nhọn cố cào lên bàn tay đang siết chặt lấy mình nhưng vô ích. Hơi thở của nó đuối dần.
Thụy Du buông tay thả bộp con mèo xuống. Cơ thể tàn tạn của nó va đạp lên sàn lát đá hoa lạnh đau đớn. Lồng ngực vẫn còn vương những hơi thở thoi thóp.
- Ta cho mi cơ hội cuối cùng. Chờ cho vết thương lành hẳn phải đem máu của con bé đó về đây. Nếu không…
Con mèo nhỏ cố lết thân mình đứng dậy. Không cần nói, nhìn sắc mặt lạnh băng không chút cảm xúc kia, nó biết kết cục của mình sẽ thê thảm như thế nào. Cái đầu nhỏ thoáng gật.
Cánh cửa sổ trên căn phòng tầng 2 được mở ra lần nữa. Một bóng đen lao vụt ra rồi nhanh chóng chìm vào đêm tối, mất hút.
Không vội đóng cửa lại ngay, Thụy Du để mặc cơn gió lạnh buốt thốc vào căn phòng, thổi tung mái tóc của cô. Đôi mắt màu hổ phách trong bóng tối lóe lên vẻ xảo quyệt thâm hiểm.
*
Minh Vy trở về ký túc xá khi đã khá muộn. Con mèo kỳ lạ đó lẩn đi rất nhanh, không tìm ra dấu vết. Cô luôn cảm giác có một thế lực bí ẩn nào đó vẫn ẩn giấu ở đâu đây, như con sói trong đêm luôn vây lấy mình. Đôi mắt xanh lục kỳ quái đó, cô đã từng nhìn thấy. Xem ra, đúng là nó đã theo dõi cô rất lâu.
Cánh cửa phòng 502 mở ra rồi đóng sập lại. Bảo Ngọc đã về phòng từ lúc nào, đang nằm trên giường nghe nhạc. Thấy Minh Vy, cô nàng kiếm cái tai nghe nhét vào, không hề có ý muốn giao tiếp, ánh mắt liếc qua nhàn nhạt. Minh Vy phớt lờ cái nhìn kỳ lạ ấy, làm vệ sinh cá nhân rồi tắt đèn đi ngủ. Ngày mai sẽ là buổi tập kịch đầu tiên.
Sự tĩnh lặng trong bóng tối lan tỏa. Rồi sau đó, tất cả còn lại chỉ là trống rỗng im lìm.
Cô gái nhỏ bước đi chậm rãi theo những dòng suy nghĩ miên man, mặc những cơn gió rát buốt thổi tấp vào mặt. Phía sau lưng, cái bóng đen đổ dài trên những viên đá hoa xám lạnh.
Cô nghĩ về người đàn ông mới xuất hiện đã gây nên những chấn động trong ký ức của mình, về Jolie, về cô gái mới chết tên là Hạ An, và cả về Nguyên Vũ. Có quá nhiều khúc mắc, nhiều điều khó hiểu. Đằng sau cái vẻ thâm nghiêm cổ kính của học viện này còn biết bao những con người bí ẩn, những móc xích vô hình, những bí mật kinh khủng nào còn chôn giấu phía sau …
Cô có cảm giác, mình đang lao vào một cuộc chiến không lối thoát, không điểm dừng, một cuộc chiến mà kẻ thua cuộc phải trả giá bằng chính sinh mệnh của mình. Mà quan trọng hơn, cô cũng là một mắt xích trong cuộc chơi bí ẩn này. Và biết đâu, kẻ thù của cô cũng quanh quẩn ở đâu đây, chực sơ hở để nuốt gọn cô.
Tiếng thở dài hắt ra theo một làn hơi mỏng.
Dù thế nào cũng không có con đường nào khác, ký ức chính là lý do cô tồn tại, chỉ có thể nhắm mắt mà đi tới thôi.
Màn đêm mù mịt. Ánh đèn trắng đục bị bóng cây cắt xẻ thành những hình hài kỳ dị, loang lổ những mảng đen trắng dưới thềm. Gió thốc bên tai nghe ù ù, những cái bóng hệt như đang chuyển động một cách âm thầm và thận trọng theo từng bước chân của cô gái nhỏ.
Bước chân khẽ khựng lại trong giây lát.
Cảm giác một đôi mắt kỳ dị nào đó đang bám theo không còn là cảm giác mơ hồ mà hiện lên rõ mồn một. Không khí xung quanh phảng phất mùi vị của nguy hiểm. Minh Vy chợt nhớ đến Jolie cũng từng xuất hiện ở nơi này. Cô thoáng rùng mình. Bàn tay thọc vào túi áo, cầm chắc con dao nhỏ trong tay.
Đúng lúc ấy, bóng đèn phía trên đầu cô nhấp nháy một cách ma quái.
Hơi lạnh phả ra đột ngột phía sau gáy. Trong một tích tắc giữa ánh sáng lúc có lúc không, một vật thể lao vút đến cô gái.
Bóng đèn tắt phụt.
Vút.
Soạt.
Đôi mắt trong bóng tối sáng lên màu tím biếc huyễn hoặc huyền ảo. Nơi bàn tay cô, lưỡi con dao nhỏ dính một vệt máu đỏ tươi, đặc sánh. Vật thể màu đen sau khi vồ hụt gào lên tức giận rồi lủi đi một cách nhanh chóng. Đôi mắt màu xanh lục lóe lên lập lòe kỳ dị.
Một con mèo đen. Ba mắt. Con mắt thứ ba ở trên trán không phát sáng nhưng có cái nhìn xoáy sắc lẻm.
Minh Vy nhíu mày, vội đuổi theo. Lại thêm một sinh vật bí ẩn. Có vẻ như càng đi sâu vào, lại càng có thêm những thế lực muốn ngăn cản cô tìm hiểu những bí mật.
*
Âm thanh của chiếc khóa kim loại vang lên lạnh lẽo và khô khốc. Thụy Du đẩy cửa bước vào. Không bật đèn, cô để mặc bóng đêm ngập trong căn phòng. Ánh sáng với sinh vật như cô là không cần thiết. Chỉ có màu đen của đêm tối là đẹp và vô cùng quyến rũ.
Cô tiến lại gần cửa sổ, kéo rèm lên, đẩy nhẹ cánh cửa. Ánh sáng lờ mờ theo đó từ từ hắt vào căn phòng. Bóng cây bên cửa chạm lên nền nhà, trùm lên cả cái bóng của cô thành những hình ảnh kỳ dị. Một đốm sáng mà xanh lục lập lòe vừa xuất hiện, thoáng chốc đã lao vào bên trong. Ngay lập tức, cánh cửa đóng sập lại. Trong bóng tối chỉ còn hai đôi mắt phát sáng quỷ dị.
Thụy Du từ tốn ngồi xuống giường, dang tay đón lấy vật cưng vào lòng, vuốt ve bộ lông đen mượt. Bàn tay cô ngay lập tức cảm thấy có vết nhớt nhớt bám lên. Cô dịch con mèo ra xa một chút. Một vết cắt không quá sau nhưng khá dài, từ miệng vết thương đang rỉ ra một ít máu, bết vào đám lông. Cô nhíu mày.
- Vết dao có độc…
Cô nhấc con mèo lên đối diện với khuôn mặt mình, trừng trừng.
- Mi không lấy được máu của nó mà còn bị thương nữa sao?
Con mèo giãy dụa, cố thoát ra khỏi bàn tay mới đây thôi còn mềm mại dịu dàng giờ đã cứng và lạnh như thép.
- Ta không nuôi những thứ vô dụng.
Dứt lời, bàn tay tàn nhẫn bóp nghẹt cổ con vật tội nghiệp. Ba con mắt hốt hoảng trợn trừng. Bộ lông đen xù lên lồng lộn. Những bàn chân nhỏ bé nhưng giấu những cái vuốt dài và sắc nhọn cố cào lên bàn tay đang siết chặt lấy mình nhưng vô ích. Hơi thở của nó đuối dần.
Thụy Du buông tay thả bộp con mèo xuống. Cơ thể tàn tạn của nó va đạp lên sàn lát đá hoa lạnh đau đớn. Lồng ngực vẫn còn vương những hơi thở thoi thóp.
- Ta cho mi cơ hội cuối cùng. Chờ cho vết thương lành hẳn phải đem máu của con bé đó về đây. Nếu không…
Con mèo nhỏ cố lết thân mình đứng dậy. Không cần nói, nhìn sắc mặt lạnh băng không chút cảm xúc kia, nó biết kết cục của mình sẽ thê thảm như thế nào. Cái đầu nhỏ thoáng gật.
Cánh cửa sổ trên căn phòng tầng 2 được mở ra lần nữa. Một bóng đen lao vụt ra rồi nhanh chóng chìm vào đêm tối, mất hút.
Không vội đóng cửa lại ngay, Thụy Du để mặc cơn gió lạnh buốt thốc vào căn phòng, thổi tung mái tóc của cô. Đôi mắt màu hổ phách trong bóng tối lóe lên vẻ xảo quyệt thâm hiểm.
*
Minh Vy trở về ký túc xá khi đã khá muộn. Con mèo kỳ lạ đó lẩn đi rất nhanh, không tìm ra dấu vết. Cô luôn cảm giác có một thế lực bí ẩn nào đó vẫn ẩn giấu ở đâu đây, như con sói trong đêm luôn vây lấy mình. Đôi mắt xanh lục kỳ quái đó, cô đã từng nhìn thấy. Xem ra, đúng là nó đã theo dõi cô rất lâu.
Cánh cửa phòng 502 mở ra rồi đóng sập lại. Bảo Ngọc đã về phòng từ lúc nào, đang nằm trên giường nghe nhạc. Thấy Minh Vy, cô nàng kiếm cái tai nghe nhét vào, không hề có ý muốn giao tiếp, ánh mắt liếc qua nhàn nhạt. Minh Vy phớt lờ cái nhìn kỳ lạ ấy, làm vệ sinh cá nhân rồi tắt đèn đi ngủ. Ngày mai sẽ là buổi tập kịch đầu tiên.
Sự tĩnh lặng trong bóng tối lan tỏa. Rồi sau đó, tất cả còn lại chỉ là trống rỗng im lìm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.