Chương 31: Người bạn mới
Yuki_Nhimsun
06/02/2014
Hắn đứng lơ lửng giữa những tán lá rậm của cây xà cừ cổ thụ, đôi mắt láo liên không ngừng quét nang dọc. Trong bóng tối, cặp mắt ấy đỏ rực và ánh lên vẻ chết chóc như cái nhìn của dã thú khi nhìn xoáy vào bóng cô gái nhỏ vừa khuất sau dãy hành lang dài. Đôi môi màu thâm đen chếch lên một nụ cười rờn rợn, lạnh lẽo.
- Lâu quá mới gặp, cô gái.
*
Mùa đông ồn ào những tràng gió rít, đem cái lạnh buốt thấu xương đông cứng vạn vật. Lá rụng đầy và những cành cây cô độc cắt lên nền trời những hình ảnh méo mó, ngoằn ngoèo. Chút nắng hiếm hoi cũng đã loạng choạng vụt tắt, nhường chỗ cho gam màu xám xịt của bầu trời những ngày giữa mùa đông. Ngôi trường giờ đây càng thêm vẻ thâm nghiêm, cổ kính và trầm mặc.
Phòng tập của hội Sân khấu – Kịch.
- Mọi người xem ai đến này.
Giọng nói phấn khích của anh chàng hội trưởng Quốc Anh khiến ánh mắt của các thành viên hội Sân khấu – kịch đổ xô ra cửa. Một chàng trai dáng dấp thư sinh nở nụ cười rất tươi, khoe hàm răng trắng bóc và lúm đồng tiền bên má.
- Tiến Minh, cậu ra viện rồi hả?
- Này, cậu chết dẫm ở xó nào thế? Chúng tôi tưởng cậu đi luôn rồi chứ.
- Đi luôn sao được mà đi luôn. Mấy cậu còn nợ tôi tổng cộng năm mươi hai nghìn còn chưa trả, làm sao tôi đi được. Haha.
Người mới đến khuấy động nên một không khí sôi nổi và vui vẻ cho căn phòng. Cặp mắt thông minh giấu đằng sau chiếc kính cận tạo cho gương mặt một vẻ thư sinh, dễ mến công với nụ cười rạng rỡ thường trực khiến cậu ta trở nên khá nổi bật. Sự hài hước và óc thông minh được sử dụng linh hoạt khiến mọi người đều bị thu hút. Đây là lý do mà các thành viên trong hội đều rất hào hứng khi Tiến Minh trở về.
Minh Vy ngồi ở góc xa, dường như chăm chú đọc kịch bản. Vẻ mặt cô tập trung tới mức mọi người tin rằng cô hoàn toàn không biết chuyện gì đang diễn ra. Không ai biết, cô đang hoang mang vì một linh cảm mơ hồ nào đó trỗi dậy, một dự cảm chẳng lành và dường như ngày càng rõ nét, đến mức nó làm cô rất khó tập trung, thế nên dù nhìn chằm chằm tập giấy trên tay nhưng cô hoàn toàn không hiểu gì hết.
- Minh Vy.
Cái đập tay của Uyên Nhi lên vai làm cô giật mình. Lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt cô vô tình quét qua căn phòng, chợt chạm phải một cái gì đó rờn rợn khiến cô thoáng ớn lạnh.
- Cậu chăm thế. Mọi người gọi mãi mà cậu không nghe à?
Không để Minh Vy trả lời, Uyên Nhi xoay sang mỉm cười với cậu bạn nãy giờ vẫn đang chờ để giới thiệu với thành viên mới của hội.
- Đây là Tiến Minh, cũng là một thành viên của chúng ta. Cậu ấy nhập viện tháng trước nên có lẽ cậu chưa biết mặt. Hai người làm quen đi.
Tiến Minh nhanh nhảu, môi lại nở nụ cười tươi rói quen thuộc.
- Chào công chúa Orchid. Tớ vừa năn nỉ gãy cả lưỡi mới được hội trưởng cho vào làm chức vệ sĩ của công chúa. Ha ha, hy vọng cậu sẽ được tớ bảo vệ tốt.
Minh Vy gấp tập giấy lại, cô đứng thẳng dậy và nhìn người đối diện, vẻ nhăn nhó.
- Không được đâu.
Nụ cười tươi tắn chợt đông cứng trên gương mặt. Anh chàng trố mắt nhìn Minh Vy, ánh nhìn kiểu như không – thể - tin- được.
- Tớ đùa đấy.
Tiến Minh gãi đầu, làm mái tóc xù lên một đám.
- Cậu làm tớ hết hồn. Cậu yên tâm, có một hộ vệ đẹp trai như tớ, cậu sẽ tuyệt đối an toàn, ít nhất là với bọn con trai.
Anh chàng hội trưởng như chỉ chờ cơ hội này chen vào.
- Tớ thấy nghi ngờ lắm. Tốt nhất là cậu chứng minh khả năng luôn đi, nếu không muốn bị gạch tên trong danh sách ứng cử viên vệ sĩ của công chúa lạnh lùng.
Minh Vy mỉm cười gật đầu. Nhìn nụ cười ấm áp đầy thân thiện của Tiến Minh, lòng cô lại gợn lên một chút mơ hồ.
“Không lẽ…cảm giác đó đến từ cậu ta?”
*
Đến tận lúc ra về, cảm giác quái quỷ ấy vẫn đeo bám lấy Minh Vy. Chưa bao giờ cô cảm thấy hoang mang như lúc này. Kẻ thù trong bóng tối của cô dường như nguy hiểm hơn nhiều so với trước đây. Bằng cách nào đó, hắn trà trộn vào đây, tìm các tra tấn thần kinh đối phương và khoái trá nhìn con mồi run rẩy sợ hãi chờ cái chết từng ngày.
Mải mê suy nghĩ, chân cô bước hụt xuống cầu thang. Cả cơ thể mất thăng bằng chao đảo, suýt nữa ngã xuống nếu như không có cánh tay của ai đó kéo lại. Khi tay cô chạm vào cánh tay ấy, đầu óc đột nhiên đen kịt. Khuôn mặt Tiến Minh hiện ra, kỳ dị là chỉ có mỗi cái đầu. Vẫn là nụ cười tươi tắn nhưng dường như đang bị đông cứng lại y hệt một cái mặt nạ. Đôi mắt đột nhiên sâu hơn, chuyển dần sang màu đỏ rực. Làn da trắng trẻo như con gái trở nên xù xì, mốc thếch và nổi những đường dân đen ngoằn ngoèo như rễ cây. Gương mặt vuông vức như bị một bàn tay đáng sợ nào bóp méo, dài ra và nhọn hoắt. Và đôi môi màu thâm đen từ từ mở ra thành một cái hốc đen sâu hun hút, phả ra hơi thở lạnh lẽo như băng tuyết.
Như bị điện giật, Minh Vy vội nhảy xa ra. Ánh sáng trở về với đôi mắt cô cũng là lúc hình ảnh quái quỷ ấy biến mất. Tiến Minh hiện ra với dáng dấp thư sinh quen thuộc, đang mỉm cười. Vội trấn tĩnh đầu óc, cô ngước lên.
- Cảm ơn cậu.
Tiến Minh cười cười, vừa định mở miệng nói gì đó thì có người bỗng chen ngang.
- Minh Vy.
Cô gái ngoái đầu ra sau, nơi phát ra giọng nói trầm trầm quen thuộc. Trong khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt ấy, nỗi bất an trong cô dường như tan biến trong chốc lát. Cậu ta rất cao, khi đứng bên cạnh cô buộc phải ngước đầu lên. Bàn tay với những khớp xương to và chắc chắn nắm lấy tay cô, tự nhiên như thể đã làm hàng trăm lần.
- Sao cậu về muộn quá vậy?
Nguyên Vũ hỏi, thản nhiên phớt lờ sự có mặt của anh chàng vẫn còn đứng đó, và anh chàng lại nhảy vào chen ngang như cái cách mà Nguyên Vũ đã cắt câu nói còn chưa trôi ra khỏi họng của cậu ta lúc trước.
- Ô. Chào cậu hội trưởng. Cậu quen với Minh Vy hả?
Lúc này người mới đến mới chịu dời mắt khỏi Minh Vy. Ánh mắt trầm tĩnh quét qua người Tiến Minh.
- Chào cậu. Tôi là bạn trai của Minh Vy.
Trong một thoáng, Minh Vy nhận thấy nơi sau cặp kính thư sinh kia dường như phát ra tia sáng lành lạnh, nhưng trong chốc lát nó đã biến mất, nhanh đến mức cô tự hỏi có phải là ảo giác do mình tưởng tượng ra hay không.
- Chào. Chúng tôi đi trước.
Vẫn nắm lấy tay cô gái, Nguyên Vũ rảo bước, không nhanh không chậm đi ngược hướng với Tiến Minh. Cơn gió lạnh bỗng chốc thổi mạnh, mái tóc cậu bay lòa xòa, che lấp đi đôi mắt sâu không thể nhìn thấy đáy.
Còn lại một mình, Tiến Minh nheo mắt nhìn hai bóng người khuất dần, rồi cậu ta cũng quay lưng bước đi. Vạt áo áo đen khoác hờ bay phía sau như đôi cánh của một ác quỷ.
“Thú vị rồi đây…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.