Chương 30: Quá khứ của thiên thần
Yuki_Nhimsun
06/02/2014
Trời về khuya.
Mọi người trong khu ký túc có vẻ đã đi ngủ. Không gian yên tĩnh hơn nhiều, chỉ nghe thi thoảng vọng lại những tiếng mưa rả rích không ngớt và tiếng cành cây gõ lên cánh cửa sổ những âm thanh sột soạt như những tiếng thì thầm của bóng đêm.
Căn phòng nhỏ ngập trong ánh đèn ngủ màu vàng cam dìu dịu. Hai cô gái nằm yên, nhưng chưa ngủ. Những suy nghĩ xáo trộn khó hiểu chạy ngang dọc trong đầu. Uyên Nhi hỏi khe khẽ.
- Cậu không ngủ được sao Minh Vy?
- Ừm. – Minh Vy đáp lại, chất giọng nhỏ và mỏng tan nhanh trong không khí.
- Cậu đừng suy nghĩ quá về chuyện lúc nãy. Bảo Ngọc thật ra không xấu đâu, chỉ là cậu ấy nhiều lúc hơi tiêu cực và dễ bị kích động.
Minh Vy nhìn trần nhà trắng nhờ nhờ, không có gì ở đấy và mắt cô cũng trống rỗng.
- Tớ biết rồi.
Nhi ngọ nguậy chỉnh lại chăn, rồi quay sang cô bạn, có vẻ hào hứng.
- Dù sao tớ cũng không ngủ được. Nói chuyện với tớ đi. Lâu nay ở một mình buồn chết được.
- Cậu muốn nói chuyện gì? – Gác tay lên trán, Minh Vy nhàn nhạt trả lời. Thật ra với cô đây cũng là một dịp tốt để tìm hiểu về cô bạn thiên thần này. Uyên Nhi có vẻ mang một sự thuần khiết đến mức đáng nghi.
- Ừm…gia đình, bạn bè, sở thích hay gì gì đó…
- Tớ không có gia đình. - Minh Vy lên tiếng, nghe tỉnh khô và vọng lại từ một thế giới nào đó thật xa xôi, nhưng trong đó lại có pha một chút cảm xúc khó gọi tên – Tớ lớn lên ở trại trẻ mồ côi, rồi tình cờ được sang Mỹ du học, rồi lại trở về và vào trường này.
Uyên Nhi nhìn Vy, nhưng cô ngước mắt lên nhìn trần nhà nên Nhi chẳng thể thấy được biểu cảm lúc này của cô thế nào. Mà dù có nhìn chắc Nhi cũng không thể thấy được. Từ lâu khuôn mặt này của cô nó đã cứng đơ như một cái mặt nạ, thảnh nhiên đến vô cảm, không cách nào gỡ ra được. Nhi chớp đôi mắt đen láy, giọng mờ mịt. Một cái gì đó kỳ lạ gợn lên trong lòng cô.
- Tớ xin lỗi.
- Không sao hết. – Minh Vy trả lời, và như để chứng minh đúng là mình không sao, cô lại nói tiếp, giọng vẫn trong veo không chút trầy xước – chuyện này đâu phải mới xảy ra ngày một ngày hai.
- Kỳ lạ thật. Tớ và cậu lại có điểm giống nhau.
Minh Vy giật mình, quay sang nhìn cô bạn. Đôi mắt cô vốn có thể nhìn rõ trong bóng tối, nhưng nếu vận dụng khả năng đó thì nõ sẽ sáng lên một cách bất thường, nên cô chỉ có thể tận dụng tối đa ánh đèn mờ mờ để nhìn Uyên Nhi. Đôi môi đỏ vẽ nên một nụ cười phảng phất nét cô đơn u sầu, càng làm cho gương mặt của cô thêm xinh đẹp diễm lệ.
- Tớ cũng lớn lên ở trại trẻ mồ côi. Không gia đình, không bạn bè, thậm chí…không ai yêu thương.
- Tại sao? Cậu hòa đồng, dễ gần, lại xinh đẹp, không như tớ lúc nào cũng lạnh nhạt, sao lại không ai yêu thương?
Rèm mi dày che lấp đôi mắt. Uyên Nhi nói, mắt vẫn nhắm nghiền, như thể không mở mắt ra sẽ không thấy những điều đau lòng ấy.
- Họ toàn giả dối. Các mẹ nói yêu thương nhưng lại bỏ rơi tớ trong hỏa hoạn, những đứa tẻ trong trại thì luôn ghét tớ vì tớ xuất sắc, bạn bè cùng lớp thì coi thường vì tớ là trẻ mồ côi, cả cậu ta…
Uyên Nhi bỏ lửng câu nói, cố kiềm chế cảm xúc đang đột ngột trào ra khiến cô thốt lên những thứ không nên nói chút nào. Cô đột ngột giật mình, không hiểu sao lại khiến bản thân trở nên ngu ngốc như vậy.
Sự im lặng bao trùm hai người. Căn phòng chỉ còn vang lên tiếng gõ đều đặn, lạnh lùng phớt lờ mọi động tĩnh xung quanh của chiếc đồng hồ treo tường. Ở ngoài tấm cửa kính, mưa đã thôi rơi nhưng những giọt nước từ tán lá nhỏ xuống vẫn chảy thành những dòng ngoằn ngoèo vô nghĩa.
- Đáng thương thật.
Uyên Nhi giật mình. Đôi mắt đen láy trong bóng tối trở nên mờ mịt. Bàn tay vô thức siết chặt tấm chăn. Nhưng Minh Vy không để ý. Cô nói câu ấy cũng là xuất phát từ đáy lòng.
- Chúng ta…đều là những kẻ đáng thương.
Uyên Nhi phức tạp hơn Minh Vy nghĩ nhiều. Thì ra, con người luôn tạo cho mình những vỏ bọc, họ cất giấu những nỗi buồn sâu trong trái tim, dồn nó vào một góc tối và ngày ngày cứ giả vờ như chưa từng có gì xảy ra. Nhưng, quá khứ luôn ngự trị và nó chi phối con người, cho dù là hiện tại hay tương lai, không cách gì chối bỏ được. Ở một khía cạnh nào đó, Minh Vy thực sự thấy cảm thông với Uyên Nhi.
*
Đã hai giờ sáng.
Minh Vy đã ngủ say. Hơi thở của cô phả ra đều đều. Lúc ngủ, gương mặt cô hiền lành và yên bình kỳ lạ, không hay biết một ánh kim loại sắc lẻm vừa lóe lên lạnh lẽo.
Bàn tay run run, Uyên Nhi cầm con dao gọt hoa quả từ từ hạ xuống, kề sát cổ Minh Vy. Cô cảm thấy muốn giết con người này, ngay lập tức, nhưng lại không xuống tay được. Cô đã phạm một sai lầm nghiêm trọng mà chính bản thân cũng chẳng thể hiểu nổi vì sao. Tự cô đã hứa để bản thân không bao giờ yếu lòng, đã dặn rằng phải thật tàn nhẫn và độc ác, sao lại dễ dàng buột miệng để kẻ khác thương hại. Cô không thể chấp nhận sự thật đó.
- Sao cậu dám nói thế? Dám bảo rằng tôi đáng thương…
Một giọt nước mắt trong vô thức rơi bộp xuống tấm chăn trắng tinh. Cô buông thõng con dao, bất lực. Bờ vai gầy run rẩy. Rồi trong những dòng cảm xúc hỗn loạn xốn xang trong lòng, cô bật ra tiếng khóc giọng nghẹn ngào.
- Minh Vy, tôi không đáng thương…không đáng thương…
Bóng cô gái nhỏ in xuống nền mờ nhòa, cô liêu ảm đạm. Nước mắt như dòng thác lũ ùa về, cuộn xoay và nhấn chìm cô gái trong cơn xúc động, trong những dòng cảm xúc ào ạt và cô bất lực buông xuôi lý trí, chỉ còn biết cố cắn chặt răng để khỏi bật ra tiếng nấc. Cô chua chát nhận ra chỉ một câu nói đã đánh bật mình trở về với sự yếu đuối vôn tiềm tàng trong tâm hồn mình, chỉ chực chờ cơ hội để lao ra giày vò cô, nghiền nát cô trong đau đớn.
Không biết bao lâu, đột nhiên cô ngẩng đầu dậy, dứt khoát. Cô lao vào nhà tắm, lau sạch nước mắt. Khi ngẩng đầu nhìn mình trong gương, đôi mắt cô chỉ còn lại một màu đen âm u, lạnh lẽo và chết chóc.
Trở lại giường, cất con dao nhọn, cô quay lại nhìn xoáy vào gương mặt của Minh Vy, vẫn bình yên và phẳng lặng, không có dấu hiệu gì là bị thức giấc giữa chừng. Uyên Nhi leo lên giường, trùm chăn lại, tuyệt nhiên rũ sạch mọi cảm xúc, hệt như cô gái lúc nãy nức nở kia không phải là cô.
Đúng hơn, đó không thể là cô. Lần đầu và cũng là lần cuối, cô để cảm xúc chi phối lý trí. Cô sẽ vẫn trở lại là con người khó đoán trong lốt thiên thần, không bao giờ cho phép mình yếu đuối thêm lần nữa.
Đêm dài thênh thang. Mảnh trăng lưỡi liềm trăng trắng lộ ra giữa những đám mây đen kịt, mờ ảo soi vào khung cửa kính của căn phòng nhỏ, tạo nên những vệt sáng nhạt nhòa trải dài cô liêu.
Mọi người trong khu ký túc có vẻ đã đi ngủ. Không gian yên tĩnh hơn nhiều, chỉ nghe thi thoảng vọng lại những tiếng mưa rả rích không ngớt và tiếng cành cây gõ lên cánh cửa sổ những âm thanh sột soạt như những tiếng thì thầm của bóng đêm.
Căn phòng nhỏ ngập trong ánh đèn ngủ màu vàng cam dìu dịu. Hai cô gái nằm yên, nhưng chưa ngủ. Những suy nghĩ xáo trộn khó hiểu chạy ngang dọc trong đầu. Uyên Nhi hỏi khe khẽ.
- Cậu không ngủ được sao Minh Vy?
- Ừm. – Minh Vy đáp lại, chất giọng nhỏ và mỏng tan nhanh trong không khí.
- Cậu đừng suy nghĩ quá về chuyện lúc nãy. Bảo Ngọc thật ra không xấu đâu, chỉ là cậu ấy nhiều lúc hơi tiêu cực và dễ bị kích động.
Minh Vy nhìn trần nhà trắng nhờ nhờ, không có gì ở đấy và mắt cô cũng trống rỗng.
- Tớ biết rồi.
Nhi ngọ nguậy chỉnh lại chăn, rồi quay sang cô bạn, có vẻ hào hứng.
- Dù sao tớ cũng không ngủ được. Nói chuyện với tớ đi. Lâu nay ở một mình buồn chết được.
- Cậu muốn nói chuyện gì? – Gác tay lên trán, Minh Vy nhàn nhạt trả lời. Thật ra với cô đây cũng là một dịp tốt để tìm hiểu về cô bạn thiên thần này. Uyên Nhi có vẻ mang một sự thuần khiết đến mức đáng nghi.
- Ừm…gia đình, bạn bè, sở thích hay gì gì đó…
- Tớ không có gia đình. - Minh Vy lên tiếng, nghe tỉnh khô và vọng lại từ một thế giới nào đó thật xa xôi, nhưng trong đó lại có pha một chút cảm xúc khó gọi tên – Tớ lớn lên ở trại trẻ mồ côi, rồi tình cờ được sang Mỹ du học, rồi lại trở về và vào trường này.
Uyên Nhi nhìn Vy, nhưng cô ngước mắt lên nhìn trần nhà nên Nhi chẳng thể thấy được biểu cảm lúc này của cô thế nào. Mà dù có nhìn chắc Nhi cũng không thể thấy được. Từ lâu khuôn mặt này của cô nó đã cứng đơ như một cái mặt nạ, thảnh nhiên đến vô cảm, không cách nào gỡ ra được. Nhi chớp đôi mắt đen láy, giọng mờ mịt. Một cái gì đó kỳ lạ gợn lên trong lòng cô.
- Tớ xin lỗi.
- Không sao hết. – Minh Vy trả lời, và như để chứng minh đúng là mình không sao, cô lại nói tiếp, giọng vẫn trong veo không chút trầy xước – chuyện này đâu phải mới xảy ra ngày một ngày hai.
- Kỳ lạ thật. Tớ và cậu lại có điểm giống nhau.
Minh Vy giật mình, quay sang nhìn cô bạn. Đôi mắt cô vốn có thể nhìn rõ trong bóng tối, nhưng nếu vận dụng khả năng đó thì nõ sẽ sáng lên một cách bất thường, nên cô chỉ có thể tận dụng tối đa ánh đèn mờ mờ để nhìn Uyên Nhi. Đôi môi đỏ vẽ nên một nụ cười phảng phất nét cô đơn u sầu, càng làm cho gương mặt của cô thêm xinh đẹp diễm lệ.
- Tớ cũng lớn lên ở trại trẻ mồ côi. Không gia đình, không bạn bè, thậm chí…không ai yêu thương.
- Tại sao? Cậu hòa đồng, dễ gần, lại xinh đẹp, không như tớ lúc nào cũng lạnh nhạt, sao lại không ai yêu thương?
Rèm mi dày che lấp đôi mắt. Uyên Nhi nói, mắt vẫn nhắm nghiền, như thể không mở mắt ra sẽ không thấy những điều đau lòng ấy.
- Họ toàn giả dối. Các mẹ nói yêu thương nhưng lại bỏ rơi tớ trong hỏa hoạn, những đứa tẻ trong trại thì luôn ghét tớ vì tớ xuất sắc, bạn bè cùng lớp thì coi thường vì tớ là trẻ mồ côi, cả cậu ta…
Uyên Nhi bỏ lửng câu nói, cố kiềm chế cảm xúc đang đột ngột trào ra khiến cô thốt lên những thứ không nên nói chút nào. Cô đột ngột giật mình, không hiểu sao lại khiến bản thân trở nên ngu ngốc như vậy.
Sự im lặng bao trùm hai người. Căn phòng chỉ còn vang lên tiếng gõ đều đặn, lạnh lùng phớt lờ mọi động tĩnh xung quanh của chiếc đồng hồ treo tường. Ở ngoài tấm cửa kính, mưa đã thôi rơi nhưng những giọt nước từ tán lá nhỏ xuống vẫn chảy thành những dòng ngoằn ngoèo vô nghĩa.
- Đáng thương thật.
Uyên Nhi giật mình. Đôi mắt đen láy trong bóng tối trở nên mờ mịt. Bàn tay vô thức siết chặt tấm chăn. Nhưng Minh Vy không để ý. Cô nói câu ấy cũng là xuất phát từ đáy lòng.
- Chúng ta…đều là những kẻ đáng thương.
Uyên Nhi phức tạp hơn Minh Vy nghĩ nhiều. Thì ra, con người luôn tạo cho mình những vỏ bọc, họ cất giấu những nỗi buồn sâu trong trái tim, dồn nó vào một góc tối và ngày ngày cứ giả vờ như chưa từng có gì xảy ra. Nhưng, quá khứ luôn ngự trị và nó chi phối con người, cho dù là hiện tại hay tương lai, không cách gì chối bỏ được. Ở một khía cạnh nào đó, Minh Vy thực sự thấy cảm thông với Uyên Nhi.
*
Đã hai giờ sáng.
Minh Vy đã ngủ say. Hơi thở của cô phả ra đều đều. Lúc ngủ, gương mặt cô hiền lành và yên bình kỳ lạ, không hay biết một ánh kim loại sắc lẻm vừa lóe lên lạnh lẽo.
Bàn tay run run, Uyên Nhi cầm con dao gọt hoa quả từ từ hạ xuống, kề sát cổ Minh Vy. Cô cảm thấy muốn giết con người này, ngay lập tức, nhưng lại không xuống tay được. Cô đã phạm một sai lầm nghiêm trọng mà chính bản thân cũng chẳng thể hiểu nổi vì sao. Tự cô đã hứa để bản thân không bao giờ yếu lòng, đã dặn rằng phải thật tàn nhẫn và độc ác, sao lại dễ dàng buột miệng để kẻ khác thương hại. Cô không thể chấp nhận sự thật đó.
- Sao cậu dám nói thế? Dám bảo rằng tôi đáng thương…
Một giọt nước mắt trong vô thức rơi bộp xuống tấm chăn trắng tinh. Cô buông thõng con dao, bất lực. Bờ vai gầy run rẩy. Rồi trong những dòng cảm xúc hỗn loạn xốn xang trong lòng, cô bật ra tiếng khóc giọng nghẹn ngào.
- Minh Vy, tôi không đáng thương…không đáng thương…
Bóng cô gái nhỏ in xuống nền mờ nhòa, cô liêu ảm đạm. Nước mắt như dòng thác lũ ùa về, cuộn xoay và nhấn chìm cô gái trong cơn xúc động, trong những dòng cảm xúc ào ạt và cô bất lực buông xuôi lý trí, chỉ còn biết cố cắn chặt răng để khỏi bật ra tiếng nấc. Cô chua chát nhận ra chỉ một câu nói đã đánh bật mình trở về với sự yếu đuối vôn tiềm tàng trong tâm hồn mình, chỉ chực chờ cơ hội để lao ra giày vò cô, nghiền nát cô trong đau đớn.
Không biết bao lâu, đột nhiên cô ngẩng đầu dậy, dứt khoát. Cô lao vào nhà tắm, lau sạch nước mắt. Khi ngẩng đầu nhìn mình trong gương, đôi mắt cô chỉ còn lại một màu đen âm u, lạnh lẽo và chết chóc.
Trở lại giường, cất con dao nhọn, cô quay lại nhìn xoáy vào gương mặt của Minh Vy, vẫn bình yên và phẳng lặng, không có dấu hiệu gì là bị thức giấc giữa chừng. Uyên Nhi leo lên giường, trùm chăn lại, tuyệt nhiên rũ sạch mọi cảm xúc, hệt như cô gái lúc nãy nức nở kia không phải là cô.
Đúng hơn, đó không thể là cô. Lần đầu và cũng là lần cuối, cô để cảm xúc chi phối lý trí. Cô sẽ vẫn trở lại là con người khó đoán trong lốt thiên thần, không bao giờ cho phép mình yếu đuối thêm lần nữa.
Đêm dài thênh thang. Mảnh trăng lưỡi liềm trăng trắng lộ ra giữa những đám mây đen kịt, mờ ảo soi vào khung cửa kính của căn phòng nhỏ, tạo nên những vệt sáng nhạt nhòa trải dài cô liêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.