Chương 18:
Bách Nhật Phi Dạ
16/08/2024
"Không có gì, nhưng mà cô bạn chân sai vặt của cậu có vẻ sắp yêu đương rồi đấy, cậu nên tìm người khác làm chân sai vặt cho mình đi thôi?"
Yêu đương? Trần Nhân cảm thấy buồn cười: “Trần Miên? Cậu ta thì yêu đương quái gì chứ."
Du Hoài liền tặc lưỡi: “Sao cậu vẫn coi thường người ta như vậy? Khi nãy tôi từ bên ngoài đi vào, thấy cậu ta bị một nam sinh chặn trên hành lang, hai người họ một trước một sau trông rất thân mật, hình như tôi còn từng gặp nam sinh đó, có phải là lớp trưởng lớp cậu ta không nhỉ? Là cái người bên ban xã hội từng tham gia cuộc thi với ban tự nhiên ấy."
Trần Nhân lập tức cảm thấy hứng thú, cầm điện thoại lên muốn đi ngoài: “Vậy tôi phải đi xem thử."
Đợi cô ta đi rồi, Du Hoài lại hỏi Thẩm Vực: “Cậu không đi xem thử sao?"
Xem cái con khỉ.
Thẩm Vực nhìn Du Hoài, dùng ánh mắt bảo anh ta cút đi.
Trần Kha cầm đơn đăng ký tham gia cuộc thi đến tìm Trần Miên: “Giáo viên ngữ văn bảo mình đưa cho cậu một bản, giá trị mà cuộc thi này mang lại cũng khá ổn, ngoại trừ tiền thưởng, còn có thể giúp ích cho việc tự chủ tuyển sinh, cậu xem thử đi."
Trần Miên nhận lấy tờ đơn, đọc một lượt nội dung bên trong, rồi nói cảm ơn với Trần Kha.
Trần Kha cười nói không cần, bỗng tiếng cười ồn ào từ trong lớp học vang lên truyền đến chỗ bọn họ.
Trần Kha nhớ ra Trần Miên vừa bước ra từ trong cái lớp đó, biết là không nên nhưng vẫn không nhịn được mà khuyên cô: "Bọn họ không cùng một thế giới với chúng ta, sau khi tốt nghiệp Trần Nhân và Thẩm Vực sẽ ra nước ngoài, bọn họ mang điện thoại đến trường cũng không ai nói, ngay cả máy quét cũng không quét điện thoại của họ."
Bọn họ, là Trần Nhân và Thẩm Vực.
Về việc này, Trần Miên không hề phản đối.
Chỉ là hai từ “chúng ta” này, nghe hơi tế nhị, Trần Miên dừng lại, nhìn vào ánh mắt có phần lảng tránh của Trần Kha, lấy ra một chiếc điện thoại từ trong túi áo, là chiếc iPhone đời mới nhất, Trần Nhân đưa cho cô chiếc điện thoại đã dùng qua, để tiện liên lạc cho việc sai vặt khi ở trên trường.
Trần Miên cầm chiếc thoại trong tay, trước vẻ mặt sững sờ của Trần Kha, nói: "Lớp trưởng, tôi và cậu cũng không cùng một thế giới."
Học sinh ngoan điển hình hẳn phải giống như Trần Kha, sẽ đỏ mặt khi nói chuyện với cô gái mình thích, giấu sự rung động nơi đáy lòng. Dù cho đôi lúc sẽ không nhịn được mà quan tâm, nhưng chỉ đến thế mà thôi, cũng không thể làm ra những chuyện khác người được. . Khi sự rung động vượt quá giới hạn thì cũng chỉ lấy danh nghĩa học tập mà quan tâm, khuyên nhủ đôi chút.
Anh ta không thể làm những việc như Thẩm Vực đã làm, tự tiện xông vào thế giới của cô, dùng tiền để giải quyết vấn đề.
Ở cái tuổi chỉ biết chơi và học này, trong lòng Trần Miên, chỉ có tiền.
Sau khi học xong tiết cuối cùng, cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Vừa nhấc cặp lên, nghe thấy giọng nói của khẩn trương của Triệu Lị Lị từ bên ngoài truyền đến: “Con trai lớp mình đánh nhau với con trai ban tự nhiên rồi!"
Lâm Lâm vừa mới làm xong bài tập cảm thấy bất ngờ: "Chúng ta và ban tự nhiên đánh nhau? Tại sao lại đánh nhau?"
"Bọn họ tranh giành sân bóng rổ, nhưng kì lạ thật, đây là lần đầu tiên thấy lớp trưởng như vậy, nhất quyết không nhường, Thẩm Vực đập trái bóng xuống, thế là hai bên lao vào đánh nhau."
"Tin động trời, đi đi đi, đi xem thử đi."
Yêu đương? Trần Nhân cảm thấy buồn cười: “Trần Miên? Cậu ta thì yêu đương quái gì chứ."
Du Hoài liền tặc lưỡi: “Sao cậu vẫn coi thường người ta như vậy? Khi nãy tôi từ bên ngoài đi vào, thấy cậu ta bị một nam sinh chặn trên hành lang, hai người họ một trước một sau trông rất thân mật, hình như tôi còn từng gặp nam sinh đó, có phải là lớp trưởng lớp cậu ta không nhỉ? Là cái người bên ban xã hội từng tham gia cuộc thi với ban tự nhiên ấy."
Trần Nhân lập tức cảm thấy hứng thú, cầm điện thoại lên muốn đi ngoài: “Vậy tôi phải đi xem thử."
Đợi cô ta đi rồi, Du Hoài lại hỏi Thẩm Vực: “Cậu không đi xem thử sao?"
Xem cái con khỉ.
Thẩm Vực nhìn Du Hoài, dùng ánh mắt bảo anh ta cút đi.
Trần Kha cầm đơn đăng ký tham gia cuộc thi đến tìm Trần Miên: “Giáo viên ngữ văn bảo mình đưa cho cậu một bản, giá trị mà cuộc thi này mang lại cũng khá ổn, ngoại trừ tiền thưởng, còn có thể giúp ích cho việc tự chủ tuyển sinh, cậu xem thử đi."
Trần Miên nhận lấy tờ đơn, đọc một lượt nội dung bên trong, rồi nói cảm ơn với Trần Kha.
Trần Kha cười nói không cần, bỗng tiếng cười ồn ào từ trong lớp học vang lên truyền đến chỗ bọn họ.
Trần Kha nhớ ra Trần Miên vừa bước ra từ trong cái lớp đó, biết là không nên nhưng vẫn không nhịn được mà khuyên cô: "Bọn họ không cùng một thế giới với chúng ta, sau khi tốt nghiệp Trần Nhân và Thẩm Vực sẽ ra nước ngoài, bọn họ mang điện thoại đến trường cũng không ai nói, ngay cả máy quét cũng không quét điện thoại của họ."
Bọn họ, là Trần Nhân và Thẩm Vực.
Về việc này, Trần Miên không hề phản đối.
Chỉ là hai từ “chúng ta” này, nghe hơi tế nhị, Trần Miên dừng lại, nhìn vào ánh mắt có phần lảng tránh của Trần Kha, lấy ra một chiếc điện thoại từ trong túi áo, là chiếc iPhone đời mới nhất, Trần Nhân đưa cho cô chiếc điện thoại đã dùng qua, để tiện liên lạc cho việc sai vặt khi ở trên trường.
Trần Miên cầm chiếc thoại trong tay, trước vẻ mặt sững sờ của Trần Kha, nói: "Lớp trưởng, tôi và cậu cũng không cùng một thế giới."
Học sinh ngoan điển hình hẳn phải giống như Trần Kha, sẽ đỏ mặt khi nói chuyện với cô gái mình thích, giấu sự rung động nơi đáy lòng. Dù cho đôi lúc sẽ không nhịn được mà quan tâm, nhưng chỉ đến thế mà thôi, cũng không thể làm ra những chuyện khác người được. . Khi sự rung động vượt quá giới hạn thì cũng chỉ lấy danh nghĩa học tập mà quan tâm, khuyên nhủ đôi chút.
Anh ta không thể làm những việc như Thẩm Vực đã làm, tự tiện xông vào thế giới của cô, dùng tiền để giải quyết vấn đề.
Ở cái tuổi chỉ biết chơi và học này, trong lòng Trần Miên, chỉ có tiền.
Sau khi học xong tiết cuối cùng, cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Vừa nhấc cặp lên, nghe thấy giọng nói của khẩn trương của Triệu Lị Lị từ bên ngoài truyền đến: “Con trai lớp mình đánh nhau với con trai ban tự nhiên rồi!"
Lâm Lâm vừa mới làm xong bài tập cảm thấy bất ngờ: "Chúng ta và ban tự nhiên đánh nhau? Tại sao lại đánh nhau?"
"Bọn họ tranh giành sân bóng rổ, nhưng kì lạ thật, đây là lần đầu tiên thấy lớp trưởng như vậy, nhất quyết không nhường, Thẩm Vực đập trái bóng xuống, thế là hai bên lao vào đánh nhau."
"Tin động trời, đi đi đi, đi xem thử đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.