Chương 19:
Bách Nhật Phi Dạ
16/08/2024
Lâm Lâm vừa kéo tay Triệu Lị Lị ra ngoài vừa quay đầu lại hỏi Trần Miên: "Cậu không đi sao?"
Trần Miên lắc đầu.
Lấy ô từ trong ngăn bàn ra: “Hai cậu đi đi, mình phải về nhà."
Hàng cây bạch dương trồng dọc theo hai bên đường của ngôi trường, gió thổi những chiếc lá bay xào xạc, những giọt mưa từ từ trút xuống, dự báo thời tiết trong điện thoại nhắc nhở rằng tuần tới sẽ có mưa liên tục, Trần Miên cầm ô rồi kéo cao khoá áo, giẫm lên những chiếc lá rụng đẫm nước mưa, chầm chầm sải bước về nhà.
Khi dì Trương đạp xe từ chợ rau về đến nhà, tình cờ nhìn thấy Trần Miên liền mỉm cười chào hỏi rồi nói với cô: “Bố cháu không có nhà đâu, dì cháu cũng đi ra ngoài rồi."
Trần Miên gật đầu, mỉm cười nói cảm ơn rồi nhìn dì Trương đạp xe đi về hướng ngược lại.
Khi cô đang đứng dưới lầu gập ô, điện thoại trong túi bỗng rung lên.
Là những lời bàn tán rôm rả trong nhóm lớp.
[Lớp trưởng đỉnh thật đấy, chiến binh thực thụ dám đương đầu với khó khăn, không sợ cường quyền.]
[Ừ, đúng đỉnh, tôi sẽ không nói ai là người phải vào phòng y tế đâu.]
Trần Kha cất điện thoại, Triệu Lị Lị cầm chai nước khử trùng từ chỗ bác sĩ nhìn thấy động tác này của anh ta, cảm thấy buồn cười: “Cảm giác đánh nhau như nào hả lớp trưởng?"
Trần Kha cụp mắt, nhận nước khử trùng từ tay Triệu Lị Lị lau vết thương.
Triệu Lị Lị thấy rất tò mò: "Tóm lại là sao lại đánh nhau thế? Không chỉ đơn giản là vì giành sân bóng đúng chứ?"
"Gần như là vậy."
Trần Kha không muốn nói nhiều, bèn lấy đồ rồi mở cửa thì nhìn thấy Du Hoài và Trần Nhân đang nhai kẹo cao su đợi bên ngoài. . Nữ sinh mặc váy xếp li như thể người không xương đứng dựa vào trong lòng nam sinh, nam sinh cao lớn đó cũng để mặc cô ta dựa vào, cúi đầu chơi điện thoại.
Nhìn thấy có người đi ra, Trần Nhân liền “yo” một tiếng, huých người Du Hoài: “Anh hùng ra rồi kìa."
Du Hoài đang nhắn tin cho Thẩm Vực, gửi cả đống tin nhắn nhưng không hề có hồi âm, lúc này nhìn thấy Trần Kha thì không nhịn được mà cười, ngước mặt lên nhìn, giọng nói cũng chứa ý cười: “Đúng là học bá, học tập hay đánh nhau cũng rất đỉnh nha."
Đúng là ăn nói vở vẩn.
Lúc ấy trên sân bóng rổ, người chịu đòn đều là Trần Kha, anh ta bị bọn họ tóm lại, nhìn thấy Thẩm Vực đang ngồi cách đó không xa, hai tay đang đặt trên đầu gối, vặn nắp chai nước khoáng rửa tay.
Lời đồn không chính xác.
Không phải là Trần Kha đánh nhau với Thẩm Vực.
Thẩm Vực trước giờ không hề đánh nhau, là Trần Kha đánh nhau với đám bạn của anh.
Thẩm Vực ngồi ở một bên thờ ơ quan sát, đợi có người hô giáo viên đến mới chậm rãi nói thôi bỏ đi.
Đây không phải là câu mà Thẩm Vực nên nói.
Nếu không phải Thẩm Vực đi lướt qua anh ta lúc đang chơi bóng rồi thờ ơ nói rằng: “Thích Trần Miên? Thà dùng tiền còn nhanh hơn.", thì Trần Kha cũng sẽ không đánh nhau.
Du Hoài nhìn Trần Kha một lượt từ trên xuống, thấy cậu ta không sao hết, mới kéo đuôi tóc của Trần Nhân.
"Đi thôi, thiếu gia mời khách, đã đặt một phòng ở ktv 'Bất Khai' rồi."
Triệu Lị Lị ra chậm một bước, nhìn thấy bóng lưng xa dần của bọn họ, bèn quay sang nói với Trần Kha đang nghiến răng: "Thôi bỏ đi lớp trưởng à, so đo với bọn họ cũng không được gì."
"Trần Miên định làm chân sai vặt cho Trần Nhân mãi à?"
Triệu Lị Lị giật mình, có chút khó xử: “Cái này sao mình biết được."
Trần Miên lắc đầu.
Lấy ô từ trong ngăn bàn ra: “Hai cậu đi đi, mình phải về nhà."
Hàng cây bạch dương trồng dọc theo hai bên đường của ngôi trường, gió thổi những chiếc lá bay xào xạc, những giọt mưa từ từ trút xuống, dự báo thời tiết trong điện thoại nhắc nhở rằng tuần tới sẽ có mưa liên tục, Trần Miên cầm ô rồi kéo cao khoá áo, giẫm lên những chiếc lá rụng đẫm nước mưa, chầm chầm sải bước về nhà.
Khi dì Trương đạp xe từ chợ rau về đến nhà, tình cờ nhìn thấy Trần Miên liền mỉm cười chào hỏi rồi nói với cô: “Bố cháu không có nhà đâu, dì cháu cũng đi ra ngoài rồi."
Trần Miên gật đầu, mỉm cười nói cảm ơn rồi nhìn dì Trương đạp xe đi về hướng ngược lại.
Khi cô đang đứng dưới lầu gập ô, điện thoại trong túi bỗng rung lên.
Là những lời bàn tán rôm rả trong nhóm lớp.
[Lớp trưởng đỉnh thật đấy, chiến binh thực thụ dám đương đầu với khó khăn, không sợ cường quyền.]
[Ừ, đúng đỉnh, tôi sẽ không nói ai là người phải vào phòng y tế đâu.]
Trần Kha cất điện thoại, Triệu Lị Lị cầm chai nước khử trùng từ chỗ bác sĩ nhìn thấy động tác này của anh ta, cảm thấy buồn cười: “Cảm giác đánh nhau như nào hả lớp trưởng?"
Trần Kha cụp mắt, nhận nước khử trùng từ tay Triệu Lị Lị lau vết thương.
Triệu Lị Lị thấy rất tò mò: "Tóm lại là sao lại đánh nhau thế? Không chỉ đơn giản là vì giành sân bóng đúng chứ?"
"Gần như là vậy."
Trần Kha không muốn nói nhiều, bèn lấy đồ rồi mở cửa thì nhìn thấy Du Hoài và Trần Nhân đang nhai kẹo cao su đợi bên ngoài. . Nữ sinh mặc váy xếp li như thể người không xương đứng dựa vào trong lòng nam sinh, nam sinh cao lớn đó cũng để mặc cô ta dựa vào, cúi đầu chơi điện thoại.
Nhìn thấy có người đi ra, Trần Nhân liền “yo” một tiếng, huých người Du Hoài: “Anh hùng ra rồi kìa."
Du Hoài đang nhắn tin cho Thẩm Vực, gửi cả đống tin nhắn nhưng không hề có hồi âm, lúc này nhìn thấy Trần Kha thì không nhịn được mà cười, ngước mặt lên nhìn, giọng nói cũng chứa ý cười: “Đúng là học bá, học tập hay đánh nhau cũng rất đỉnh nha."
Đúng là ăn nói vở vẩn.
Lúc ấy trên sân bóng rổ, người chịu đòn đều là Trần Kha, anh ta bị bọn họ tóm lại, nhìn thấy Thẩm Vực đang ngồi cách đó không xa, hai tay đang đặt trên đầu gối, vặn nắp chai nước khoáng rửa tay.
Lời đồn không chính xác.
Không phải là Trần Kha đánh nhau với Thẩm Vực.
Thẩm Vực trước giờ không hề đánh nhau, là Trần Kha đánh nhau với đám bạn của anh.
Thẩm Vực ngồi ở một bên thờ ơ quan sát, đợi có người hô giáo viên đến mới chậm rãi nói thôi bỏ đi.
Đây không phải là câu mà Thẩm Vực nên nói.
Nếu không phải Thẩm Vực đi lướt qua anh ta lúc đang chơi bóng rồi thờ ơ nói rằng: “Thích Trần Miên? Thà dùng tiền còn nhanh hơn.", thì Trần Kha cũng sẽ không đánh nhau.
Du Hoài nhìn Trần Kha một lượt từ trên xuống, thấy cậu ta không sao hết, mới kéo đuôi tóc của Trần Nhân.
"Đi thôi, thiếu gia mời khách, đã đặt một phòng ở ktv 'Bất Khai' rồi."
Triệu Lị Lị ra chậm một bước, nhìn thấy bóng lưng xa dần của bọn họ, bèn quay sang nói với Trần Kha đang nghiến răng: "Thôi bỏ đi lớp trưởng à, so đo với bọn họ cũng không được gì."
"Trần Miên định làm chân sai vặt cho Trần Nhân mãi à?"
Triệu Lị Lị giật mình, có chút khó xử: “Cái này sao mình biết được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.