Chương 39:
Bách Nhật Phi Dạ
24/08/2024
Trần Miên đưa toàn bộ số tiền cho Tống Ngải, kiểu báo đáp này khiến Tống Ngải lập tức mỉm cười.
Người phụ nữ luôn mang vẻ mặt u ám giờ lại cười rất tươi tắn nói: "Cô cũng khá là thú vị đấy."
Tống Ngải không phải là một người mẹ kế bình thường, ít nhất giọng điệu khi nói chuyện của bà ta không giống một trưởng bối chút nào, tám trong số mười hộ gia đình trong tòa nhà nhìn thấy cách bọn họ chung sống với nhau đều cho rằng Tống Ngải là một người mẹ kế độc ác tiêu chuẩn.
Khi cô con gái riêng ngoan ngoãn gặp phải người mẹ kế độc ác, ai nhìn thấy cũng cho rằng đây là kịch bản của công chúa Bạch Tuyết.
Một vạn nhân dân tệ được đặt trên bàn, Tống Ngải nhìn lướt qua mà không hỏi cô từ đâu có, bà ta mang khuôn mặt trang điểm rực rỡ nhìn Trần Miên, lớp phấn nền dày che đi vết bầm tím trên gò má.
"Không giữ lại đồng nào cho mình à?" Bà ta hỏi Trần Miên.
“Không thể giữ được.” Giọng nói của Trần Miên rất lạnh nhạt.
Tống Ngải im lặng một lúc, vô thức đưa tay đi lần mò thuốc, Trần Miên cũng không ở lại phòng khách nữa.
Ở một mức độ nào đó mà nói tính cách của bọn họ rất giống nhau, cả hai đều không thể nói những điều tốt đẹp với nhau, chẳng hạn như Trần Miên chưa bao giờ làm nũng với người lớn, nói rằng mình muốn đi chơi như những đứa trẻ ở nhà khác trong hành lang. Còn những người lớn khác sẽ nhẹ nhàng ân cần hỏi đã làm bài tập về nhà chưa các kiểu, cũng không phải là những lời Tống Ngải có thể nói ra được.
Giữa hai người bọn họ thờ ơ cuộn mình trong giới hạn của liên minh nạn nhân, đến việc hít thở cũng trở nên khó khăn.
Trần Miên nghe thấy tiếng Tống Ngải đi ra ngoài.
Cô lấy vở bài tập trong cặp ra, bật đèn bàn, kéo ghế ra ngồi vào bàn bắt đầu làm bài tập.
Hồi năm lớp 10 lúc mới vào trường, Trần Miên rất xinh đẹp, được nhiều nam sinh theo đuổi, có người thẳng thắn, chặn cô lại mạnh dạn tỏ tình rằng tôi thích cậu, có những người khác thì ngại ngùng, lén đặt những bức thư tình màu hồng và sô cô la vào bàn học của cô.
Triệu Lị Lị từng nói với cô rằng cô ấy rất ghen tị, cảm thấy cuộc đời học sinh của Trần Miên quá tươi sáng, giống như nữ chính trong tiểu thuyết vườn trường, cô đi đến đâu mọi người cũng sẽ quay đầu ngó theo, có thể được mọi người thích, được yêu thương, tuổi thanh xuân cũng tươi sáng hơn.
Tình tiết giống phim thần tượng nhất là lúc Triệu Lị Lị kéo Trần Miên đến căng tin vào giờ nghỉ, khi cô bước ra khỏi hành lang, có một nhóm nam sinh đang đứng ở lan can hành lang tầng hai, có người hét lên tên của Trần Miên, Triệu Lị Lị quay đầu lại thì nhìn thấy các nam sinh đang xô đẩy nhau, những âm thanh hò reo khoa trương che giấu đi tình cảm non nớt tuổi thiếu niên của mình.
Thời gian dần dần kéo dài từ năm lớp 10 đến năm lớp 12.
Trần Miên vẫn là nhân vật trung tâm trong cuộc trò chuyện, những học sinh mới vào trường vẫn sẽ có người đến bắt chuyện với Trần Miên.
Nhưng thái độ luôn lạnh lùng của Trần Miên từ đầu đến cuối đã khiến Triệu Lị Lị thay đổi suy nghĩ.
Tình yêu của thiếu niên không ngừng, còn đầu bút của Trần Miên cũng không hề dừng lại.
Cô chưa từng nhìn bất kỳ ai, là đại diện cho học sinh tốt, học tập nghiêm túc trong lời nói của các thầy cô.
Triệu Lị Lị nói, Miên Miên à, cậu quá tỉnh táo.
Cậu tỉnh táo và biết rõ mình muốn gì nên cứ kiên định chạy về phía mục tiêu của mình, sẽ không dừng lại vì bất cứ ai hay bất cứ điều gì.
Người phụ nữ luôn mang vẻ mặt u ám giờ lại cười rất tươi tắn nói: "Cô cũng khá là thú vị đấy."
Tống Ngải không phải là một người mẹ kế bình thường, ít nhất giọng điệu khi nói chuyện của bà ta không giống một trưởng bối chút nào, tám trong số mười hộ gia đình trong tòa nhà nhìn thấy cách bọn họ chung sống với nhau đều cho rằng Tống Ngải là một người mẹ kế độc ác tiêu chuẩn.
Khi cô con gái riêng ngoan ngoãn gặp phải người mẹ kế độc ác, ai nhìn thấy cũng cho rằng đây là kịch bản của công chúa Bạch Tuyết.
Một vạn nhân dân tệ được đặt trên bàn, Tống Ngải nhìn lướt qua mà không hỏi cô từ đâu có, bà ta mang khuôn mặt trang điểm rực rỡ nhìn Trần Miên, lớp phấn nền dày che đi vết bầm tím trên gò má.
"Không giữ lại đồng nào cho mình à?" Bà ta hỏi Trần Miên.
“Không thể giữ được.” Giọng nói của Trần Miên rất lạnh nhạt.
Tống Ngải im lặng một lúc, vô thức đưa tay đi lần mò thuốc, Trần Miên cũng không ở lại phòng khách nữa.
Ở một mức độ nào đó mà nói tính cách của bọn họ rất giống nhau, cả hai đều không thể nói những điều tốt đẹp với nhau, chẳng hạn như Trần Miên chưa bao giờ làm nũng với người lớn, nói rằng mình muốn đi chơi như những đứa trẻ ở nhà khác trong hành lang. Còn những người lớn khác sẽ nhẹ nhàng ân cần hỏi đã làm bài tập về nhà chưa các kiểu, cũng không phải là những lời Tống Ngải có thể nói ra được.
Giữa hai người bọn họ thờ ơ cuộn mình trong giới hạn của liên minh nạn nhân, đến việc hít thở cũng trở nên khó khăn.
Trần Miên nghe thấy tiếng Tống Ngải đi ra ngoài.
Cô lấy vở bài tập trong cặp ra, bật đèn bàn, kéo ghế ra ngồi vào bàn bắt đầu làm bài tập.
Hồi năm lớp 10 lúc mới vào trường, Trần Miên rất xinh đẹp, được nhiều nam sinh theo đuổi, có người thẳng thắn, chặn cô lại mạnh dạn tỏ tình rằng tôi thích cậu, có những người khác thì ngại ngùng, lén đặt những bức thư tình màu hồng và sô cô la vào bàn học của cô.
Triệu Lị Lị từng nói với cô rằng cô ấy rất ghen tị, cảm thấy cuộc đời học sinh của Trần Miên quá tươi sáng, giống như nữ chính trong tiểu thuyết vườn trường, cô đi đến đâu mọi người cũng sẽ quay đầu ngó theo, có thể được mọi người thích, được yêu thương, tuổi thanh xuân cũng tươi sáng hơn.
Tình tiết giống phim thần tượng nhất là lúc Triệu Lị Lị kéo Trần Miên đến căng tin vào giờ nghỉ, khi cô bước ra khỏi hành lang, có một nhóm nam sinh đang đứng ở lan can hành lang tầng hai, có người hét lên tên của Trần Miên, Triệu Lị Lị quay đầu lại thì nhìn thấy các nam sinh đang xô đẩy nhau, những âm thanh hò reo khoa trương che giấu đi tình cảm non nớt tuổi thiếu niên của mình.
Thời gian dần dần kéo dài từ năm lớp 10 đến năm lớp 12.
Trần Miên vẫn là nhân vật trung tâm trong cuộc trò chuyện, những học sinh mới vào trường vẫn sẽ có người đến bắt chuyện với Trần Miên.
Nhưng thái độ luôn lạnh lùng của Trần Miên từ đầu đến cuối đã khiến Triệu Lị Lị thay đổi suy nghĩ.
Tình yêu của thiếu niên không ngừng, còn đầu bút của Trần Miên cũng không hề dừng lại.
Cô chưa từng nhìn bất kỳ ai, là đại diện cho học sinh tốt, học tập nghiêm túc trong lời nói của các thầy cô.
Triệu Lị Lị nói, Miên Miên à, cậu quá tỉnh táo.
Cậu tỉnh táo và biết rõ mình muốn gì nên cứ kiên định chạy về phía mục tiêu của mình, sẽ không dừng lại vì bất cứ ai hay bất cứ điều gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.