Chương 47:
Bách Nhật Phi Dạ
24/08/2024
Bàn tay đang dính sát vào mép váy của cô giơ lên, nhéo cằm cô khiến cô phải ngước mặt.
Trong gương.
Cô gái với mái tóc bị gió thổi hỗn loạn bị đè trong vòng tay của nam sinh cao lớn.
Áo bóng rổ màu đỏ ở bên trong khoác đồng phục màu trắng.
Như một tảng băng rơi vào đống lửa.
Vẻ mặt Thẩm Vực lãnh đạm, không hề biểu lộ cảm xúc, anh cụp mắt xuống, ánh mắt tập trung vào ngực cô.
Ngón tay trong bộ quần áo di chuyển, phần cong đầy đặn cũng phồng lên theo, giống như người nông dân giấu con rắn trong truyện ngụ ngôn.
"Trần Miên——"
Giọng nói của Thẩm Vực là ngọn lửa cuối cùng đốt cháy mùa đông.
Anh mỉm cười, dán sát vào tai cô, hơi thở phả vào đó, trái tim thấp thỏm hỏi cô.
“Đây là cách cậu báo đáp lại tôi đó sao?”
Trần Nhân mở nước chậm rãi rửa tay, Lâm Lâm ở bên cạnh vẫn đang lẩm bẩm: “Thật ra với tính cách của Trần Miên, không giống người sẽ nói thế trước mặt mọi người, ngoài cố ý ra thì tớ thực sự không nghĩ nổi lý do thứ hai.”
Trần Nhân cười: “Cố ý thu hút sự chú ý của Thẩm Vực?”
Lâm Lâm gật đầu, chẳng phải vậy sao, tâm tư nữ sinh loanh quanh lòng vòng, bình thường nam sinh trong lớp truyền giấy không cẩn thận ném phải Trần Miên, Trần Miên sẽ không tức giận mà nhặt lên truyền lại, chuyện vừa rồi ở sân bóng rổ, nghĩ thế nào cũng thấy kỳ lạ.
Cô ta không thích Trần Miên lắm, trước đó chỉ là không thích, nhưng sau lần ở phòng giáo viên lại thành ghét.
Ai cũng ngấm ngầm nói rằng cô ta làm chó cho Trần Nhân, những lời thế này cô ta không quản nổi, nhưng nếu chúng phát ra từ miệng Trần Miên thì cô ta để ý, bởi vì dưới cái nhìn của Lâm Lâm, một học sinh nghèo như Trần Miên không cùng đẳng cấp với cô ta, lấy tư cách gì, dựa vào đâu mà dám nói như vậy.
“Còn gì nữa? Nhân Nhân cậu đừng ngây thơ quá, trước đây cậu ta làm việc cho cậu là vì tiền, tớ còn từng nghe cậu ta nói với người khác về Thẩm Vực.”
Tiếng hai người nói chuyện rất to, như không sợ người khác nghe thấy.
Giọng nói truyền vào phòng vệ sinh nữ chật hẹp ở cách vách, lọt vào tai Thẩm Vực đang ôm Trần Miên trong lòng.
Ngón tay anh không thành thật mà vuốt ve sau lưng Trần Miên, môi dán vào tai cô, nhỏ giọng cười hỏi: “Lén nói gì về tôi?”
Trần Miên mặt không biểu cảm: “Nói cậu là bông hoa bị người ta chơi đùa.”
Thẩm Vực lập tức bật cười, ngực rung lên, đầu dựa vào ngực cô, hầu kết áp vào hõm vai cô, lúc nó di chuyển, Trần Miên có cảm giác như bị ai đó cù, khoảng cách quá gần nên từng âm thanh của anh đều bị cô nghe thấy.
Hiếm khi anh cười thế này, nụ cười khác hoàn toàn với khí chất lạnh lùng bình thường của anh, cứ như vậy mà bao trùm Trần Miên.
“Giá thế nào? Thế này à?”
Tay anh thuần thục luồn vào áo ngực cô, giữ lấy bộ ngực mềm mại, hoàn toàn dán sát vào bàn tay, năm ngón tay bao lấy ngực cô, hạt lựu đỏ áo vào lòng bàn tay anh, giống như một thung lũng xuất hiện trong cuộc đời anh mà anh khó có thể vượt qua.
Mềm mại, khiến dục vọng lan tràn, lý trí bị nhịp tim của cô nuốt chửng.
Hơi thở Trần Miên trở nên nặng nề hơn, ánh mắt cũng mê mang.
Ngoài vệ sinh, tiếng Lâm Lâm đang bàn tán về các nữ sinh khác chậm rãi truyền vòng, đọng lại trong không gian kín.
Ở đây chỉ có bọn họ, nhưng lại vì vậy mà biến thành không chỉ có bọn họ.
Giống như Lâm Lâm cũng đứng đây nhìn Thẩm Vực ôm cô vào lòng, tách hai chân ra, làn váy che khuất quần thể thao của anh, hai tay Thẩm Vực giữ chân cô quấn quanh vòng eo săn chắc của mình.
Trong gương.
Cô gái với mái tóc bị gió thổi hỗn loạn bị đè trong vòng tay của nam sinh cao lớn.
Áo bóng rổ màu đỏ ở bên trong khoác đồng phục màu trắng.
Như một tảng băng rơi vào đống lửa.
Vẻ mặt Thẩm Vực lãnh đạm, không hề biểu lộ cảm xúc, anh cụp mắt xuống, ánh mắt tập trung vào ngực cô.
Ngón tay trong bộ quần áo di chuyển, phần cong đầy đặn cũng phồng lên theo, giống như người nông dân giấu con rắn trong truyện ngụ ngôn.
"Trần Miên——"
Giọng nói của Thẩm Vực là ngọn lửa cuối cùng đốt cháy mùa đông.
Anh mỉm cười, dán sát vào tai cô, hơi thở phả vào đó, trái tim thấp thỏm hỏi cô.
“Đây là cách cậu báo đáp lại tôi đó sao?”
Trần Nhân mở nước chậm rãi rửa tay, Lâm Lâm ở bên cạnh vẫn đang lẩm bẩm: “Thật ra với tính cách của Trần Miên, không giống người sẽ nói thế trước mặt mọi người, ngoài cố ý ra thì tớ thực sự không nghĩ nổi lý do thứ hai.”
Trần Nhân cười: “Cố ý thu hút sự chú ý của Thẩm Vực?”
Lâm Lâm gật đầu, chẳng phải vậy sao, tâm tư nữ sinh loanh quanh lòng vòng, bình thường nam sinh trong lớp truyền giấy không cẩn thận ném phải Trần Miên, Trần Miên sẽ không tức giận mà nhặt lên truyền lại, chuyện vừa rồi ở sân bóng rổ, nghĩ thế nào cũng thấy kỳ lạ.
Cô ta không thích Trần Miên lắm, trước đó chỉ là không thích, nhưng sau lần ở phòng giáo viên lại thành ghét.
Ai cũng ngấm ngầm nói rằng cô ta làm chó cho Trần Nhân, những lời thế này cô ta không quản nổi, nhưng nếu chúng phát ra từ miệng Trần Miên thì cô ta để ý, bởi vì dưới cái nhìn của Lâm Lâm, một học sinh nghèo như Trần Miên không cùng đẳng cấp với cô ta, lấy tư cách gì, dựa vào đâu mà dám nói như vậy.
“Còn gì nữa? Nhân Nhân cậu đừng ngây thơ quá, trước đây cậu ta làm việc cho cậu là vì tiền, tớ còn từng nghe cậu ta nói với người khác về Thẩm Vực.”
Tiếng hai người nói chuyện rất to, như không sợ người khác nghe thấy.
Giọng nói truyền vào phòng vệ sinh nữ chật hẹp ở cách vách, lọt vào tai Thẩm Vực đang ôm Trần Miên trong lòng.
Ngón tay anh không thành thật mà vuốt ve sau lưng Trần Miên, môi dán vào tai cô, nhỏ giọng cười hỏi: “Lén nói gì về tôi?”
Trần Miên mặt không biểu cảm: “Nói cậu là bông hoa bị người ta chơi đùa.”
Thẩm Vực lập tức bật cười, ngực rung lên, đầu dựa vào ngực cô, hầu kết áp vào hõm vai cô, lúc nó di chuyển, Trần Miên có cảm giác như bị ai đó cù, khoảng cách quá gần nên từng âm thanh của anh đều bị cô nghe thấy.
Hiếm khi anh cười thế này, nụ cười khác hoàn toàn với khí chất lạnh lùng bình thường của anh, cứ như vậy mà bao trùm Trần Miên.
“Giá thế nào? Thế này à?”
Tay anh thuần thục luồn vào áo ngực cô, giữ lấy bộ ngực mềm mại, hoàn toàn dán sát vào bàn tay, năm ngón tay bao lấy ngực cô, hạt lựu đỏ áo vào lòng bàn tay anh, giống như một thung lũng xuất hiện trong cuộc đời anh mà anh khó có thể vượt qua.
Mềm mại, khiến dục vọng lan tràn, lý trí bị nhịp tim của cô nuốt chửng.
Hơi thở Trần Miên trở nên nặng nề hơn, ánh mắt cũng mê mang.
Ngoài vệ sinh, tiếng Lâm Lâm đang bàn tán về các nữ sinh khác chậm rãi truyền vòng, đọng lại trong không gian kín.
Ở đây chỉ có bọn họ, nhưng lại vì vậy mà biến thành không chỉ có bọn họ.
Giống như Lâm Lâm cũng đứng đây nhìn Thẩm Vực ôm cô vào lòng, tách hai chân ra, làn váy che khuất quần thể thao của anh, hai tay Thẩm Vực giữ chân cô quấn quanh vòng eo săn chắc của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.