Hòn Đảo Ngủ Say

Chương 48:

Bách Nhật Phi Dạ

24/08/2024

Sự kích thích chậm rãi khiến Trần Miên rên lên một tiếng, giọng nói mềm mại gọi tên Thẩm Vực.

“Thẩm Vực, cậu đừng…”

“Đừng như vậy, phải không?”

Thẩm Vực bỗng nhiên bế cô lên, Trần Miên giật mình vì mình đột nhiên bay lên không trung, cô cắn môi dưới để tiếng thở dốc kẹt lại giữa môi và răng.

Mặc dù nhà vệ sinh nữ ở trung học Tuy Bắc sạch sẽ, phạm vi quét dọn của học sinh là lớp của mình, những chỗ khác trường không tiếng chi phí mà thuê người dọn dẹp, đặc biệt là nhà vệ sinh, cứ vài tiết là cô lao công sẽ đến đây dọn dẹp một lần.

Sàn nhà bóng loáng, trong không khí tươi mát đầy vị chanh.

Trần Miên bị Thẩm Vực bế lên nắp bồn cầu.

Sau đó cô còn chưa kịp phản ứng đã thấy Thẩm Vực quỳ gối trước mặt mình.

Hai gối quỳ xuống đất.

Màu đỏ của quần bóng rổ, màu trắng của gạch lát sàn, màu xám của vách tường ngăn.

Cùng với tiếng cười nói của Trần Nhân ở ngoài cửa: “Trần Miên, cậu ta mà cũng xứng?”

Thậm chí Lâm Lâm còn không nhận ra vẻ nịnh nọt trong giọng nói của mình, vô thức nói theo: “Không xứng, sao Thẩm Vực sao có thể nhìn trúng cậu ta chứ?”



Như đáp lại, Thẩm Vực đang quỳ gối trước mặt cô duỗi tay xốc váy lên.

Tay của anh, cơ bắp rắn chắc, khi gập tay gân xanh hiện lên rõ ràng.

Trần Miên chợt cảm thấy không khỏe vì nhớ tới Trần Tống, lúc ông ta đánh người, gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi lên thế này.

Môi Thẩm Vực dừng ở đầu gối cô, hôn lên thân thể đang run rẩy.

“Cậu đã từng học nhảy à?”

Không hiểu sao anh vô cùng kiên trì với vấn đề này, thân thể hai người dựa gần nhau, nhưng ngôn ngữ lại bất đồng, Trần Miên không thể nói được một câu khiến Thẩm Vực cảm thấy dễ chịu, mà Thẩm Vực cũng không bao giờ học được cách im lặng trước những chủ đề mà cô không muốn nhắc tới.

Anh bướng bỉnh như đứa trẻ đòi kẹo.

Nhưng đứa trẻ đòi kẹo sẽ không ngồi xổm trước hai chân của một cô gái, đôi môi ấm áp hôn vào đầu gối, dần di chuyển lên trên, hơi thở phả vào đùi trong của cô.

Thân thể Trần Miên mềm nhũn nhưng miệng lại cứng: “Không biết.”

Không muốn nói nên cũng lười làm cho có lệ.

Thẩm Vực cười, người trước mặt anh quần áo hỗn độn, vạt áo bị kéo ra khỏi chân váy, vài chiếc cúc áo đã tuột, lộ ra bụng nhỏ phẳng li.



Hai chân rất nhỏ, váy đồng phục là Thẩm Vực mua, anh thích ngắm dáng vẻ Trần Miên trong bộ đồng phục.

Tính chiếm hữu của anh với cô được chia thành nhiều loại, anh không thích cô nhìn người khác, nhưng lại thích người khác bị cô mê hoặc, giống như một con chim tước xinh đẹp trong lồng, thứ che giấu chính là ham muốn chỉ mình anh thấy được.

Cũng giống như cơ thể cô, mỗi tấc da thịt đều được anh tôn sùng.

Trần Miên là thần minh lạnh nhạt.

Mà anh là tín đồ cuồng ngạo.

“Nếu không muốn nói gì, vậy để tôi chạm vào nhé?”

Thẩm Vực có năng lực này, anh luôn có thể bình tĩnh khi nói ra những lời dâm dục.

Khi hỏi luôn là những câu trần thuật, thay vì nói là hỏi, nói là thông báo thì đúng hơn.

Bởi vì vừa dứt lời, anh đã lại gần giữa hai chân cô, quần lót chưa bị cởi ra, anh áp môi vào lớp vải mỏng.

Cách miệng huyệt ấm áp, hơi ấm nhẹ nhàng toát ra, bị môi lưỡi làm ướt.

Tay Trần Miên bám chặt mép bồn cầu, không dám cúi đầu nhìn cảnh tượng dâm đãng lúc này.

Cô cắn chặt môi dưới, dường như có thể ngửi thấy mùi hương của cơ thể mình dưới sự liếp láp của Thẩm Vực.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hòn Đảo Ngủ Say

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook