Chương 49:
Bách Nhật Phi Dạ
24/08/2024
Như sắp truyền ra khỏi cửa, rõ ràng biết không có khả năng, nhưng cô vẫn căng thẳng đến mức thở dồn dập.
Ngón tay Thẩm Vực cứng khiến đùi cô đau, nhưng môi lưỡi lại mềm, đầu lưỡi mơn trớn âm vật của cô.
Trần Miên không kìm nổi nữa mà rên lên: “A…”
Là mềm, dính, tiếng thở hổn hển vang lên, chuyển thành: “Ưm……”
Thẩm Vực ngước mắt, thấy mắt Trần Miên ướt át, môi dưới bị cô cắn chặt kiều diễm như hoa hồng mới nở, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng.
“Trần Miên…” Khi anh nói chuyện, môi anh chạm vào miệng huyệt ẩm ướt của cô, âm cuối còn phát ra khí nóng, xông vào qua lớp vải trắng.
Cảm giác này khó có thể miêu tả, như có người đang dùng lông vũ quét qua miệng huyệt, ngón chân cô cuộn lại để chống đỡ khoái cảm.
Ướt quá Trần Miên…
Nước ra rồi…
Khiến quần lót ướt, dính cả vào môi anh.
Nước mắt sinh lý chảy ra, hai mắt Trần Miên ướt nhẹp, trong tiếng gọi khàn khàn trầm thấp của Thẩm Vực, cô duỗi tay ra theo bản năng, nắm lấy bàn tay anh đặt giữa hai chân cô, không nhịn được mà muốn chạm vào, muốn lại gần, muốn mỗi tấc da thịt dán sát nhau.
“Thẩm Vực.”
Cô hít một hơi thật sâu, hạ giọng, run rẩy nói: “… Hôn tôi.”
Giọng điệu vừa có vẻ ra lệnh, vừa có vẻ làm nũng.
Mái tóc rũ xuống, vẻ mặt nhu nhược đáng thương, đôi mắt ửng đỏ, hàng mi ướt át và đôi môi đỏ mọng.
Từng thứ đều đang gửi tín hiệu quyến rũ tới Thẩm Vực.
Ngón tay Thẩm Vực đẩy lớp vải đã ướt đẫm của cô ra, đầu ngón tay chạm nhẹ vào nụ hoa, cánh hoa hồng nhạt bị người ta nhìn chăm chú, dâm thủy chảy ra từ bên trong, bị đầu ngón tay Thẩm Vực chặn lại.
Có hơi dâm đãng, rút ra một sợi chỉ bạc.
Bị Thẩm Vực đưa lên môi, đầu lưỡi liếm vào.
Anh cười, khẽ chạm vào miệng huyệt của cô, giọng điệu dỗ dành sửa lời: “Cục cưng, không phải hôn.”
“... Là liếm.”
Vừa dứt lời.
Anh tiến lại gần.
Không còn lớp vải che lại.
Miệng huyệt đã hoàn toàn lộ ra trước mặt anh.
Mà anh cúi đầu, sợi tóc hơi cứng chọc vào bụng nhỏ của cô, hơi ẩm từ tóc anh lan tới da Trần Miên, lại từ da cô đến miệng huyệt rồi trở vào miệng anh thông qua môi lưỡi.
Đầu lưỡi linh hoạt, liếm láp âm vật.
Ngoài cửa.
Trần Nhân khóa vòi nước, giọng điệu khinh miệt.
“Đương nhiên là Thẩm Vực chướng mắt Trần Miên rồi.”
Bước chân nhẹ nhàng rời đi mà không biết cách đó vài bước chân, trong phòng vệ sinh thứ nhất.
Thẩm Vực quỳ giữa hai chân Trần Miên, thành kính liếm huyệt nhỏ của cô.
Dòng nước óng ánh nhớp nháp tràn ra từ lỗ nhỏ, theo đầu lưỡi tràn vào đôi môi mỏng, dừng lại ở cằm.
Cuối cùng tích tụ thành từng giọt nước, kéo thành sợi chỉ bạc rồi nhỏ xuống sàn gạch trắng.
Sau khi cao trào, Trần Miên được Thẩm Vực ôm vào lòng.
“Cuối cùng cũng phải vào miệng tôi.”
Giọng anh hơi khàn, chứa đựng sự lười biếng sau khi dục vọng qua đi.
Trần Miên giật mình, tê dại một lúc, cô mới hiểu ý nghĩa lời Thẩm Vực vừa nói với mình.
Là chai nước mà cô uống ở sân vận động.
Không cho Thẩm Vực, cuối cùng lại cho Thẩm Vực.
Dùng cách này.
Trước khi ra khỏi nhà vệ sinh, Trần Miên còn buông lời tàn nhẫn với Thẩm Vực: “Đây là vệ sinh nữ, nếu người khác thấy cậu đi ra từ đây…”
Không nói tiếp, nửa câu sau định nói là cậu xong đời, chết chắc rồi, xui xẻo linh tinh gì đó.
Cô cảm thấy mình nói không có sức uy hiếp nên lập tức dừng lại.
Thẩm Vực cũng không để ý, anh cười, lấy khăn giấy lau nước trên cằm: “Cứ nói bạn học Trần thấy tôi chơi bóng vất vả, mời tôi uống nước.”
Ngón tay Thẩm Vực cứng khiến đùi cô đau, nhưng môi lưỡi lại mềm, đầu lưỡi mơn trớn âm vật của cô.
Trần Miên không kìm nổi nữa mà rên lên: “A…”
Là mềm, dính, tiếng thở hổn hển vang lên, chuyển thành: “Ưm……”
Thẩm Vực ngước mắt, thấy mắt Trần Miên ướt át, môi dưới bị cô cắn chặt kiều diễm như hoa hồng mới nở, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng.
“Trần Miên…” Khi anh nói chuyện, môi anh chạm vào miệng huyệt ẩm ướt của cô, âm cuối còn phát ra khí nóng, xông vào qua lớp vải trắng.
Cảm giác này khó có thể miêu tả, như có người đang dùng lông vũ quét qua miệng huyệt, ngón chân cô cuộn lại để chống đỡ khoái cảm.
Ướt quá Trần Miên…
Nước ra rồi…
Khiến quần lót ướt, dính cả vào môi anh.
Nước mắt sinh lý chảy ra, hai mắt Trần Miên ướt nhẹp, trong tiếng gọi khàn khàn trầm thấp của Thẩm Vực, cô duỗi tay ra theo bản năng, nắm lấy bàn tay anh đặt giữa hai chân cô, không nhịn được mà muốn chạm vào, muốn lại gần, muốn mỗi tấc da thịt dán sát nhau.
“Thẩm Vực.”
Cô hít một hơi thật sâu, hạ giọng, run rẩy nói: “… Hôn tôi.”
Giọng điệu vừa có vẻ ra lệnh, vừa có vẻ làm nũng.
Mái tóc rũ xuống, vẻ mặt nhu nhược đáng thương, đôi mắt ửng đỏ, hàng mi ướt át và đôi môi đỏ mọng.
Từng thứ đều đang gửi tín hiệu quyến rũ tới Thẩm Vực.
Ngón tay Thẩm Vực đẩy lớp vải đã ướt đẫm của cô ra, đầu ngón tay chạm nhẹ vào nụ hoa, cánh hoa hồng nhạt bị người ta nhìn chăm chú, dâm thủy chảy ra từ bên trong, bị đầu ngón tay Thẩm Vực chặn lại.
Có hơi dâm đãng, rút ra một sợi chỉ bạc.
Bị Thẩm Vực đưa lên môi, đầu lưỡi liếm vào.
Anh cười, khẽ chạm vào miệng huyệt của cô, giọng điệu dỗ dành sửa lời: “Cục cưng, không phải hôn.”
“... Là liếm.”
Vừa dứt lời.
Anh tiến lại gần.
Không còn lớp vải che lại.
Miệng huyệt đã hoàn toàn lộ ra trước mặt anh.
Mà anh cúi đầu, sợi tóc hơi cứng chọc vào bụng nhỏ của cô, hơi ẩm từ tóc anh lan tới da Trần Miên, lại từ da cô đến miệng huyệt rồi trở vào miệng anh thông qua môi lưỡi.
Đầu lưỡi linh hoạt, liếm láp âm vật.
Ngoài cửa.
Trần Nhân khóa vòi nước, giọng điệu khinh miệt.
“Đương nhiên là Thẩm Vực chướng mắt Trần Miên rồi.”
Bước chân nhẹ nhàng rời đi mà không biết cách đó vài bước chân, trong phòng vệ sinh thứ nhất.
Thẩm Vực quỳ giữa hai chân Trần Miên, thành kính liếm huyệt nhỏ của cô.
Dòng nước óng ánh nhớp nháp tràn ra từ lỗ nhỏ, theo đầu lưỡi tràn vào đôi môi mỏng, dừng lại ở cằm.
Cuối cùng tích tụ thành từng giọt nước, kéo thành sợi chỉ bạc rồi nhỏ xuống sàn gạch trắng.
Sau khi cao trào, Trần Miên được Thẩm Vực ôm vào lòng.
“Cuối cùng cũng phải vào miệng tôi.”
Giọng anh hơi khàn, chứa đựng sự lười biếng sau khi dục vọng qua đi.
Trần Miên giật mình, tê dại một lúc, cô mới hiểu ý nghĩa lời Thẩm Vực vừa nói với mình.
Là chai nước mà cô uống ở sân vận động.
Không cho Thẩm Vực, cuối cùng lại cho Thẩm Vực.
Dùng cách này.
Trước khi ra khỏi nhà vệ sinh, Trần Miên còn buông lời tàn nhẫn với Thẩm Vực: “Đây là vệ sinh nữ, nếu người khác thấy cậu đi ra từ đây…”
Không nói tiếp, nửa câu sau định nói là cậu xong đời, chết chắc rồi, xui xẻo linh tinh gì đó.
Cô cảm thấy mình nói không có sức uy hiếp nên lập tức dừng lại.
Thẩm Vực cũng không để ý, anh cười, lấy khăn giấy lau nước trên cằm: “Cứ nói bạn học Trần thấy tôi chơi bóng vất vả, mời tôi uống nước.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.