Chương 251: Huyết thống đế vương
Tả Tự Bản
07/04/2013
Hỏa Long đạo nhân cười khổ nói:
- Đại tỷ của ta! Sự tình đến mức này, ta còn gì mà không dám làm a? Có gì người cứ nói đi!
- Kỳ thực, đây cùng là một cái chiêu có tổn thất!
Sắc mặt Thanh Vân tiên cô trầm xuống, hung tợn nói:
- Phong lão ma nói Tống Chung đích thực bị Lôi ưng vương liều mình cứu đi, hơn nữa Lôi ưng vương còn gọi Tống Chung là tiểu điện hạ!
- Đây rõ ràng là Phong lão ma nói bậy! Tống Chung lớn lên ở Huyền Thiên biệt viện, sao có thể là điện hạ của yêu thú Đông Hải?
- Không quản phải trái!
Thanh Vân tiên cô nhíu mày, nói thẳng:
- Dù sao ngươi là chưởng lão, ngươi quyết định !
- Ân?
Hỏa Long đạo nhân nghe vậy liền hiểu ra, vội vàng nói:
- Người nói, chúng ta sẽ vu cho Tống Chung là gian tế yêu tộc?
- Không sai,ngươi là chưởng viện, chỉ cần ngươi tuyên bố, những người khác sẽ tin tưởng, từ đó, Tống Chung cho dù sống trở về cũng thành chuột qua đường bị người đuổi đánh. Vậy thì dù hắn nói gì cũng chẳng ai tin!
Thanh Vân tiên cô lạnh lùng nói:
- Vậy thì chúng ta cũng không sợ hắn nói lung tung chân tướng khắp nơi! Một tên nội gián của yêu tộc, nói gì cũng là dối trá, dù nói thật cũng vậy thôi!
Hỏa Long đạo nhân cúi đầu suy nghĩ, cười khổ nói:
- Đại tỷ à, cái này khó vu oan mà? Ai cũng biết Tống Chung sinh ra ở Huyền Thiên biệt viện, lớn lên ở Huyền Thiên biệt viện, hắn dường như chẳng tiếp xúc với bên ngoài, sao có thể thành nội gián của yêu thú đây? Cho nên dù ta có nói thì chỉ sợ không nhiều người tin đâu?
- Vậy dứt khoát một là không làm hai là làm đến nơi đến chốn cha mẹ hắn cũng xem như vậy đi!
Thanh Vân tiên cô hung tợn nói:
- Nếu ta nhớ không nhầm, cha của Tống Chung là một người lai lịch không rõ! Nói hắn là nội gián yêu tộc gửi đến, sau đó đem nhi tử nuôi dưỡng thành nội gian, cái này còn ai không tin?
Hỏa Long đạo nhân nghe vậy nhíu mày, hiển nhiên trong lòng mười phần không muốn.
Thanh Vân tiên cô thấy thể, lắc đầu cười khổ:
- Ta biết ngươi cảm thấy áy náy với bọn họ. Chính xác. Lần đó Thiên Vũ làm thái quá, không nên hại chết bọn họ, dù sao bọn họ cũng là thân truyền đệ tử của Hồng sư huynh, điều này làm ngươi cảm thấy có lỗi với sư huynh! Chẳng qua bây giờ đã là thời khắc mấu chốt sinh tử tồn vong, nếu Tống Chung không biến thành gian tế của yêu tộc, vậy thì chúng ta thân bại danh liệt, tỷ tỷ ta cũng xui xẻo theo. Một khi chuyện ta cấu kết Phong lão ma truyền ra, vị trí các chủ của ta đừng mong giữ được, thậm chí Chấp Pháp đường chắc gì đã tha cho ta! Tóm lại, tỷ tỷ hiện tại chỉ có thể nhờ cậy ngươi.
- Ài!
Hỏa Long đạo nhân nghe vậy thở dài, bất đắc dĩ nói:
- Cũng được, dù sao cũng có lỗi với họ, vậy cứ đơn giản để ta làm ác nhân đi!
Nói xong Hỏa Long đạo nhân thống khổ hết mức cúi gằm xuống.
- Ai!
Thanh Vân tiên cô thấy thế cũng thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói:
- Ta biết, Hồng sư huynh của ngươi đối với đứa nhỏ Tống Chung này cực kì coi trọng, nếu lần này ngươi biến cả nhà hắn thành gian tế yêu tộc, hắn mà biết được khẳng định sẽ quyết liệt với ngươi! Không nghĩ tới lúc trước Thiên Vũ nhất thời tùy hứng không ngờ gây nên sóng gió, thậm chí hại sư huynh đệ các ngươi thành kẻ thù! Cũng là lỗi của ta!
- Tỷ đừng nói vậy! Ta cùng Hồng sư huynh mặc dù giao tình mấy trăm năm, nhưng cũng không so với tỷ đệ tình thâm chúng ta. Huống hồ lần này ta có lỗi với hắn, nhưng hắn từ hôn mới khiến Thiên Vũ mất mặt, dường như không ngóc đầu lên mà nhìn người khác được. Lại nói, việc này hắn cũng có trách nhiệm! Cũng không phải đều do ta! Cho nên bất hòa thì cứ bất hòa đi! Cùng lắm thì đánh với hắn một trận cho hết giận, ta nhận hết!
Thanh Vân tiên thấy thế, Hỏa Long đạo nhân tuy rằng mặt ngoài nói thì nhẹ nhàng nhưng trong lòng cực kì đau xót.
Chỉ là tới nước này, nàng thực không biết nên an ủi thế nào, chỉ có thể cười khổ một tiếng.Sau đó nói:
- Một khi đã vậy thì cứ vậy đi. Mặt khác, Tống Chung thành gian tế xong, Đông Hải đảo chủ lệnh của hắn cũng mất đi, chẳng qua ngươi yên tâm, Thúy Trúc đảo hiện tại là của các ngươi, sau này vẫn như thế, tất nhiên Phong lão ma gây phiền toái lớn như vậy cho các ngươi, không cho hắn mất tý huyết thì không thể xong chuyện được!
- Khà khà, cái này được, ta còn trông cậy vào Thúy Trúc đảo mà phát tài đây!
Hỏa Long đạo nhân cố rặn ra nụ cười.
Thanh Vân tiên cô thấy Hỏa Long đạo nhân cười còn khó coi hơn cả khóc thì biết trong lòng hắn cực kì thống khổ. Dù sao sự tình cũng đã rõ, Thanh Vân tiên cô cũng không muốn ở lâu,liền đứng dậy cáo từ, Hỏa Long đạo nhân cũng không giữ, tự mình tiễn nàng đi. Khi quay về, hắn đứng bên cửa sổ nhìn vầng trăng sang trên bầu trời lẩm bẩm nói:
- Trăng sáng tỏ mà long người u ám! Không nghĩ tới, Hỏa Long đạo nhân ta cũng có lúc làm ra chuyện thiếu đạo đức thế này! Hồng sư huynh, tiểu đệ xin lỗi phải nuốt lời. Tên mập chết tiệt, ngươi đừng trách ta, ai bảo ngươi thành uy hiếp của gia đình ta chứ? Ngươi không chết lòng ta không yên! Cho nên ta chỉ có thể xin lỗi ngươi!
Nói xong, Hỏa Long đạo nhân kiên quyết ngồi vào bàn, cầm Lang Hào mao bút(Bút lông), múa bút khởi văn
*********************************************
Lại nói trận chiến tại Đông Hải ngày ấy, Tống Chung mơ màng, không biết hôn mê bao lâu thì tỉnh dậy. Tỉnh lại Tống Chung mở mắt ra đầu tiên đã thấy một bóng dáng non nớt mang theo vẻ lanh lợi, hé ra một khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc trác. Chẳng qua, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ tinh mỹ động lòng người ấy tuyệt đối là một mỹ nhân nguy hiểm, khiến Tống Chung sợ tới mức khuôn mặt nhăn nhó trắng bệch, suýt nữa thì hoảng hốt la lên. Nguyên nhân không cần nói, thực sự thì Tống Chung nhìn thấy chủ nhân của khuôn mặt khả ái ấy lại là Đông Hải tuần sát sứ đại danh đỉnh đỉnh Lôi ưng vương Lôi Thiểm Nhi. Về truyền thuyết Lôi Ưng vương, tại liên minh Đông Hải tuyệt đối chấn động, ngay cả đứa trẻ nghe đến đã khóc thét lên. Nghe nói tu sĩ chết trong tay nàng phải hơn ngàn người, trong đó có cả Kim Đan kỳ cao thủ. Tống Chung thấy nhân vật khủng bố kia trước mặt, sao không sợ hãi đây?
Chẳng qua nhìn khuôn mặt Tống Chung khiếp sợ, Lôi Thiểm Nhi ngược lại cũng hoảng hồn, vội vàng lùi ra sau, điềm đạm đáng yêu nói:
- Tiểu điện hạ. Người nhìn ta vậy làm gì, người ta là người tốt mà!
Nhìn vào hình dáng đáng thương của Lôi Thiểm Nhi, Tống Chung cảm thấy áy náy. Hắn vội cười xòa:
- Hì hì, Cái này, hì hì!
Tống Chung cười nửa ngày, cũng không biết mở miệng làm sao. Bởi vì hắn phát hiện, Lôi Thiểm Nhi dường như coi mình như một nhân vật vô cùng trọng yếu, mà không phải là nhân loại lần trước bức lui nàng, Tống Chung không biết vì sao lại thế nhưng hắn rất rõ ràng, tuyệt đối không thể để nàng biết mình là kẻ lần đó, chỉ sợ nàng cũng không dùng bộ dạng này đối đãi với mình như vậy, mà có khi đem mình xẻ thành tám khối cho cá ăn!
Lôi Thiểm Nhi thấy Tống Chung cười ngây ngô, cũng nhịn không được buồn cười nói:
- Tiểu điện hạ, ta gọi là Lôi Thiểm Nhi, là Lôi ưng nhất mạch. Tại Đông Hải đế quốc đảm nhiệm chức tuần sát sứ. Ngài từ đâu tới, vì sao bị tu sĩ nhân loại đuổi giết thế?
- Cái này!
Tống Chung gãi đầu. Sau đó nói:
- Ta không nhớ rõ lắm!, ngươi cảm thấy có chuyện gì xảy ra sao?
Trong khi nói chuyện, Tống Chung bắt đầu dò xét hoàn cảnh chung quanh, phát hiện mình ở trong một căn phòng hoa lệ. Nơi này có màn hồng trướng gấm, bàn trà bằng ngọc tinh mỹ, còn có đàn cổ cùng bàn trang điểm. Giống hệt như khuê phòng của một thiên kim tiểu thư. Tống Chung lại nằm trên giường tiểu thư nhà người ta, cái này mềm mại mịn êm dịu, từng đợt hương thơm tràn vào mũi khiến hắn sảng khoái không nói nên lời. Lôi Thiểm Nhi ngồi ở bên giường, nghe Tống Chung nói xong, đầu tiên sửng sốt sau đó lập tức hiểu ra nói:
- Tiểu điện hạ, ngài vì cứu chúng ta, cuối cùng đánh bừa với tu sĩ đáng sợ kia, kết quả bị gã tu sĩ đáng chết kia đánh một cái, xương cốt gãy nát, chỉ sợ ảnh hưởng tới đầu, tạm thời mất đi trí nhớ phải không?
- A, có lẽ…!
Tống Chung vội gật đầu nói:
- Có thể chính là như vậy đấy!
- Ai dà. Cái này không hay, mất đi trí nhớ thì làm sao ngài về nhà?
Lôi Thiểm Nhi không nhịn được sốt ruột nói.
- Khà khà!
Tống Chung cười ngốc nói:
- Vội gì, sau này ta nhớ ra rồi nói sau. Đúng rồi, sao ngươi gọi ta là tiểu điện hạ?
- Cái này còn phải hỏi à? Ngài chính là hậu duệ của đế vương yêu tộc, yêu tộc chúng ta tự nhiên xưng hô ngài là tiểu điện hạ!
Lôi Thiểm Nhi vội vàng giải thích.
- Dòng máu hậu duệ đế vương yêu tộc?
Tống Chung nghe xong cười khổ nói:
- Là cái gì?
- Ai chà, ngài sao ngay cả cái này cũng quên a?
Lôi Thiểm Nhi cười khổ một tiếng, sau đó bắt đầu giải thích.
Tống Chung nghe xong mới hiểu, cái gọi là yêu tộc, kỳ thật chính là nhiều chủng loại hậu duệ của Thần thú thời thượng cổ lưu lại. Mà thần thú chính là Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước, Phượng Hoàng, Kỳ Lân, Cửu Sắc Lộc. Bọn chúng được xưng là thủy tổ của yêu tộc! Nhóm hậu duệ của thủy tổ yêu tộc còn lại vô số, sinh ra vô số loại biến hóa, huyết mạch không đồng nhất. Nhưng mà mỗi loại thần thú đều có huyết thống hậu duệ gần với huyêt thống thần thú nhất, những hậu duệ này, bình thường đều kế thừa thực lực mạnh mẽ vô cùng của Thần thú, do đó được Yêu tộc tôn làm người đứng đầu yêu tộc, được xưng là Yêu đế. Dần dà, những hậu duệ trực hệ này được gọi là dòng máu đế vương.
Tống Chung hiểu ra khái niệm dòng máu hậu duệ đế vương yêu tộc xong, vẻ mặt vẫn cứ mơ hồ như trước, cuối cùng không nhịn được đành cẩn thận hỏi:
- Lôi Thiểm Nhi, xin hỏi, ngươi làm sao biết ta có dòng máu hậu duệ đế vương yêu tộc?
- Trời đất, quả nhiên người cái gì cũng quên sạch rồi!
Lôi Thiểm Nhi bất đắc dĩ vỗ trán nói:
- Tiểu điện hạ của ta, ngài thân là hậu duệ của Huyền Vũ nhất mạch, sau lưng có Hà Đồ Huyết Văn, còn có Huyền Vũ Hộ Thể Thần Quang đặc thù của Huyền Vũ! Đây đều là bằng chứng rõ ràng a!
Lôi Thiểm Nhi vừa nói xong Tống Chung liền bừng tỉnh hiểu ngay vấn đề, hay là do Hà Đồ Huyết Văn. Thứ này sau khi bị Hỗn Độn Chân Hỏa luyện chế, liền hoàn mỹ kết hợp với Tống Chung, khiến chàng cũng có huyết mạch Huyền Quy, cho nên hắn ở trong nước sẽ có biến hóa, thậm chí còn có cả yêu khí đặc thù của yêu thú.
Có thể nói, bây giờ Tống Chung đã không được xem là người, mà là nửa người nửa yêu, ân, nên gọi tắt là nhân yêu!
Lúc Tống Chung miên man suy nghĩ, Lôi Thiểm Nhi ở bên cạnh cười nói:
- Điện hạ, người mới tứ cấp, không ngờ đã hóa hình thành công, thực quá giỏi đi! Ta ngay cả có kỳ ngộ. Cũng phải ngũ cấp mới hóa hình được! Chẳng qua rất kì quái, không phải nói, huyết thống hậu duệ vương giả yêu tộc càng dày thực lực càng cường đại, nhưng hóa hình cũng vì thế mà khó khăn càng lớn, bình thường đều không phải bát, cửu cấp mới có thể hóa hình sao? Vì sao ngài hóa hình sớm được vậy?
- Hắc hắc
Tống Chung gãi đầu cười ngây ngô nói:
- Ta không biết, không nhớ rõ!
Giờ này Tống Chung quả thực lấy cớ mất trí nhớ, cứ gặp gì không hiểu thì chỉ việc nói: “Không nhớ rõ” có thể đem mọi chuyện lớn nhỏ đưa đẩy đi không còn một mảnh, lại không khiến ai nghi ngờ.
Quả nhiên Lôi Thiểm Nhi nghe xong bất đắc dĩ nhíu mày, cũng không hỏi tiếp, ngược lại bĩu môi nói:
- Tiểu điện hạ, ngươi hóa hình sớm cũng không có gì, chỉ là ta không hiểu, bộ dáng ngươi hóa hình không tốt hay sao, mà lại biến thành hình dạng này?
Tống Chung nghe xong sửng sốt, lập tức kinh ngạc hỏi:
- Hình dạng này của ta có gì không tốt sao?
- Không phải không tốt. Là, là..
Trong lúc nhất thời Lôi Thiểm Nhi cũng không biết nói sao.
Tống Chung thấy thế cười khổ nói:
- Rốt cuộc là sao?
- Ai dà, là vậy!
Lôi Thiểm Nhi nói:
- Tháng trước ta gặp một tu sĩ nhân loại, là một tên mập chết tiệt đáng hận, không ngờ bắt ta rút lui, còn phái ra mấy chục tu sĩ nhân loại. Thực đáng giận đến cực điểm.
Nói đến đây, Lôi Thiểm Nhi nghiến răng nghiến lợi, dường như hận không thể ăn thịt tên kia, Tống Chung nghe xong lời ấy, lại thấy hình dáng oán hận của nàng, cũng nhịn không được rụt cả cổ lại, sau lưng sinh ra một cỗ hàn khí lạnh toát.
Lôi Thiểm Nhi lại nói tiếp:
- Tiểu điện hạ, người biết không, bộ dáng tên kia quả thực giống ngài như đúc, tại lần đầu tiên gặp ngài, ta cũng đã nghĩ người chính là hắn đấy!
- A
Tống Chung nghe xong liền phủ nhận ngay:
- Ta khẳng định không phải hắn!
- Ta biết, ta biết!
Lôi Thiểm Nhi nghe xong, lập tức cười nói:
- Tiểu điện hạ có Hà Đồ Huyết Văn, tên mập chết tiệt kia không có, hơn nữa thực lực ngài hắn còn xa mới bằng. Tuy rằng các người cùng là một tầng thực lực, nhưng mà tên mập chết tiệt kia, ta tùy tiện một tay đập cũng chết. Mà ngài thì ngay cả Nguyên Anh tu sĩ nhân loại cũng đánh cho hộc máu, quả là cường giả! Ai nha! Thực khiến người ta khâm phục chết mất. Thực là mạnh mẽ mà!(hí hí! Khéo lại có em chim non mắc bẫy! -Biên).
Nói xong, trong mắt Lôi Thiểm Nhi lấp lánh đầy trời sao(giống mấy fan nhạc Hàn quá! -biên), vẻ mặt sùng bái nhìn Tống Chung. Thực sự thì chiến tích của Tống Chung nghe có chút khiến người ta kinh sợ. Lấy thực lực Trúc Cơ kỳ, hai quyền làm Nguyên Anh tu sĩ hộc máu, chật vật chạy trốn, nếu truyền ra khẳng định làm tu chân giới khiếp sợ. Yêu tộc vốn coi trọng nhất là cường giả, có chiến tích ghê người như thế, Lôi Thiểm Nhi sùng bái cũng là lẽ thường. Tống Chung thấy thế thì trong lòng nổi lên một cục đắc ý(bệnh ngôi sao đây mà!). Chẳng qua hắn cũng làm ra vẻ chẳng có chi nói:
- Hắc hắc, có là gì đâu! Chẳng qua là may mắn thôi!
- Ai da, Tiểu điện hạ khiêm tốn rồi! Đánh Nguyên Anh tu sĩ cắp đít bỏ chạy làm sao lại may mắn đắc thủ đây!
Lôi Thiểm Nhi cười nói (DG: Nghe em nó hâm mộ thì chuẩn bị Tống Chung sưu tập Loli rồi ^.^)
Tống Chung tự nhiên biết điểm này, chỉ là hắn có nhiều bí mật không thể nói thẳng với Lôi ưng vương. Cho nên hắn không muốn kéo dài, chỉ cười cười, liền né tránh, hỏi ngược lại:
- Đúng rồi, Lôi Thiểm Nhi, bây giờ ta ở đâu?
- Khởi bẩm Tiểu điện hạ, hiện giờ ngài ở trên đảo Lôi ưng!
Lôi Thiểm Nhi vội nói.
Tống Chung nghe cách Lôi Thiểm Nhi xưng hô dở khóc dở cười nói:
- Ái chà chà, đừng gọi ta là tiểu điện hạ được chứ? Ta thực không quen mà?
- Vậy ta gọi thế này đây?
Hai mắt Lôi Thiểm Nhi vụt sáng như sao.
- Nếu không ngại cứ gọi là ca ca đi!
Tống Chung nói khoác không ngượng mồm. Kỳ thực đừng xem bề ngoài hai người, dường như Tống Chung có chút thành thục, thực tế thì tuổi tác chênh lệch cực lớn, Lôi ưng vương ít ra cũng bảy tám trăm năm tuổi đời, Tống Chung chẳng qua tí tuổi chưa đủ lớn, chênh lệch quá xa.(ax. Lão thái bà nó cũng không tha, bất quá ta thích! nếu bà cô nào cũng non tươi thế này thì…Hắc hắc! -biên)
Nếu dựa theo tuổi thì Tống Chung gọi là cao tằng tổ nãi nãi vẫn chưa xứng. Cho nên hắn mới giả ngu gọi người ta là muội muội. Lôi ưng vương hiển nhiên không rõ ràng lắm, chẳng qua, yêu tộc tất cả dựa vào thực lực. Tống Chung trong trận chiến chứng tỏ thực lực khủng bố, sớm đã thuyết phục nàng, đánh chết nàng cũng không có bổn sự làm bị thương Nguyên Anh tu sĩ được. Cho nên với đề nghị của Tống Chung, Lôi Thiểm Nhi không chút mất hứng, ngược lại vui sướng nói:
- Ta đây cao tuổi hơn rồi! Vậy gọi là tiểu ca ca đi!
- Vì sao gọi tiểu ca ca?
Tống Chung nghe xong buồn bực nói:
- Ngươi xem ta đâu có nhỏ thế?
Nói xong gồng cơ bắp tráng kiện đến cực điểm cho nàng xem.
Lôi ưng vương che miệng cười:
- Ngươi tuổi còn nhỏ. Gọi là tiểu ca ca chẳng lẽ sai sao?
Tống Chung nghe xong, liền biết Lôi Thiểm Nhi không ngốc, sớm đã biết tuổi mình, chỉ là ngại thân phận cùng thực lực nên mới tình nguyện gọi hắn là ca ca.
Tống Chung hiểu xong, liền khó xử nói:
- Tiểu ca ca thì tiểu ca ca, ta biết vậy!
Nói xong, Tống Chung vặn mình một cái, lập tức mừng rỡ nói:
- Ai chà. Thương thế của ta đâu có tốt thế này? Đây là sao? Ta rõ ràng nhớ là bị tên vô liêm sỉ kia một chưởng đánh cho gãy nát xương cốt mà?
- Hắc hắc, là bí dược chữa thương do Hắc Sa Vương cho ta!
Lôi ưng vương nhắc đến Hắc Sa Vương sắc mặt biến đổi, lập tức không nói thêm, dường như có chút khó chịu. Tống Chung vừa nghe liền biết Lôi ưng vương đau lòng do Hắc Sa Vương chết trận. Dù sao hai người đều là bá chủ một phương, cho dù trước kia xa cách, nay mất đi một người, Lôi Thiểm Nhi cũng không kiềm được cảm giác thỏ chết cáo khóc (là sao ta?) (biên: ta cũng chịu!)
Chẳng qua, tuy Tống Chung đoán được, lại không dám nói ra, tránh bị Lôi ưng vương phát hiện. Cho nên tỏ vẻ không hiểu nói:
- A, Lôi Thiểm Nhi, ngươi làm sao vậy?”
- Không có gì!
Lôi Thiểm Nhi cố rặn ra nụ cười nói:
- Chỉ là nhắc tơi Hắc Sa Vương có chút thương cảm thôi. Kẻ này trước thường cùng ta đối nghịch, thấy rất không vừa mắt, nhưng mà mấy ngày trước khi hắn chết không rõ ràng trong tay tên mập chết tiệt, ta lại cảm thấy có chút thương xót!
Tống Chung nghe xong không khỏi dấy thêm lo lắng đề phòng, sợ Lôi Thiểm Nhi biết thân phận, vội nói:
- Người chết không thể sống lại, ngươi hãy nén bi thương đi!
- Ân!
Lôi Thiểm Nhi gật đầu, lộ ra khuôn mặt tươi cười nói:
- Tiểu ca ca yên tâm đi, ta không sao đâu. Nhiều năm như vậy, bằng hữu chết cũng không biết bao nhiêu, ta đã quen rồi!
Tống Chung nghe xong cười khổ nói:
- Được rồi, không nói nữa, có thể cho ta một bộ quần áo không? Ta muốn đi dạo một chút!
Trải qua trận khổ chiến ngày đó, thân thể cường tráng của Tống Chung đều bị xanh tím một mảng, hắn trên thân tự nhiên đến quần áo cũng không còn. Cho nên thân thể trần truồng ở trên giường, quả thực như trước vẫn trần như nhộng.
- Được!
Lôi Thiểm Nhi vừa nghe xong liền nhảy khỏi giường, sau đó đi đến tủ quần áo, từ bên trong lấy ra một bộ màu hồng, cười với Tống Chung:
- Tiểu ca ca,bộ này ta thích nhất, cho người mặc nhé?”(DG: Khà khà,ta muốn xem heo mặc váy thế nào đấy ^^) (biên: lão Trảm biến thái! ^^``)
Tống Chung nhìn thấy xém nữa ngất luôn! Lôi Thiểm Nhi lấy ra rõ ràng là đồ của con gái, hắn mặc thế nào? Nhưng nếu không mặc thì mâu thuẫn với cảnh cái gì mình cũng không hiểu. Bởi vì mình cái gì cũng quên, cũng không thể để ý quần áo nam nữ nữa. Chẳng qua, muốn bắt đường đường nam tử hán mặc đồ đàn bà, thực là làm khó hắn rồi.
Cũng may Tống Chung nhanh nhạy, chớp mắt vài cái sau đó xoa trán nói:
- Cái này nhỏ quá, ta mặc không vừa mà?
- Ai da!
Lôi ưng vương lúc này mới nhận ra vội nói:
- Sao bây giờ? Quần áo người ta ngươi căn bản không thể mặc vừa a!
- Vậy thì lấy tạm lá cây che đi!
Tống Chung bất đắc dĩ nói. Kỳ thật trong không gian giới chỉ của hắn còn quần áo, nhưng mà quần áo tu sĩ, nếu lấy ra chỉ sợ Lôi Thiểm Nhi nhận ra hắn là kẻ chết tiệt đánh chết Hắc Sa Vương. Cho nên hắn căn bản không dám sờ vào.
Lôi Thiểm Nhi nghe xong, liền cười nói:
- Vậy cũng được, ta lập tức làm co ca ca một bộ quần áo mới. Người ta lần đầu tiên làm quần áo đấy. Ngươi chờ một chút, ta sẽ nhanh trở lại!
Nói xong, Lôi Thiểm Nhi không đợi Tống Chung đáp lại, dường như cũng rất vội vàng muốn vì Tống Chung chuẩn bị quần áo mới.
Tống Chung thấy thế, ngoại trừ cười khổ còn biết làm gì? Cuối cùng đành phải ở đây chờ. Cũng may rất nhanh Lôi Thiểm Nhi ôm một đống diệp tử(lá cây) rất lớn bay vào, sau đó ném một đống lá xuống đất, mình thì tùy ý ngồi xuống bắt đầu làm quần áo.
Không thể không nói, tốc độ của nàng quá nhanh, chỉ trong chớp mắt nàng đã làm ra một kiện quần áo màu tím hoa lệ, đứng lên cười nói:
- Tiểu ca ca, nhìn xem, đây là dùng lá cây Lôi Minh làm, người xem, trên mặt lá còn có tia chớp, chợt lóe chợt lóe, thật là xinh đẹp!”
Chương sau muốn tỏ,
Bỏ phiếu đi bà con!.
- Đại tỷ của ta! Sự tình đến mức này, ta còn gì mà không dám làm a? Có gì người cứ nói đi!
- Kỳ thực, đây cùng là một cái chiêu có tổn thất!
Sắc mặt Thanh Vân tiên cô trầm xuống, hung tợn nói:
- Phong lão ma nói Tống Chung đích thực bị Lôi ưng vương liều mình cứu đi, hơn nữa Lôi ưng vương còn gọi Tống Chung là tiểu điện hạ!
- Đây rõ ràng là Phong lão ma nói bậy! Tống Chung lớn lên ở Huyền Thiên biệt viện, sao có thể là điện hạ của yêu thú Đông Hải?
- Không quản phải trái!
Thanh Vân tiên cô nhíu mày, nói thẳng:
- Dù sao ngươi là chưởng lão, ngươi quyết định !
- Ân?
Hỏa Long đạo nhân nghe vậy liền hiểu ra, vội vàng nói:
- Người nói, chúng ta sẽ vu cho Tống Chung là gian tế yêu tộc?
- Không sai,ngươi là chưởng viện, chỉ cần ngươi tuyên bố, những người khác sẽ tin tưởng, từ đó, Tống Chung cho dù sống trở về cũng thành chuột qua đường bị người đuổi đánh. Vậy thì dù hắn nói gì cũng chẳng ai tin!
Thanh Vân tiên cô lạnh lùng nói:
- Vậy thì chúng ta cũng không sợ hắn nói lung tung chân tướng khắp nơi! Một tên nội gián của yêu tộc, nói gì cũng là dối trá, dù nói thật cũng vậy thôi!
Hỏa Long đạo nhân cúi đầu suy nghĩ, cười khổ nói:
- Đại tỷ à, cái này khó vu oan mà? Ai cũng biết Tống Chung sinh ra ở Huyền Thiên biệt viện, lớn lên ở Huyền Thiên biệt viện, hắn dường như chẳng tiếp xúc với bên ngoài, sao có thể thành nội gián của yêu thú đây? Cho nên dù ta có nói thì chỉ sợ không nhiều người tin đâu?
- Vậy dứt khoát một là không làm hai là làm đến nơi đến chốn cha mẹ hắn cũng xem như vậy đi!
Thanh Vân tiên cô hung tợn nói:
- Nếu ta nhớ không nhầm, cha của Tống Chung là một người lai lịch không rõ! Nói hắn là nội gián yêu tộc gửi đến, sau đó đem nhi tử nuôi dưỡng thành nội gian, cái này còn ai không tin?
Hỏa Long đạo nhân nghe vậy nhíu mày, hiển nhiên trong lòng mười phần không muốn.
Thanh Vân tiên cô thấy thể, lắc đầu cười khổ:
- Ta biết ngươi cảm thấy áy náy với bọn họ. Chính xác. Lần đó Thiên Vũ làm thái quá, không nên hại chết bọn họ, dù sao bọn họ cũng là thân truyền đệ tử của Hồng sư huynh, điều này làm ngươi cảm thấy có lỗi với sư huynh! Chẳng qua bây giờ đã là thời khắc mấu chốt sinh tử tồn vong, nếu Tống Chung không biến thành gian tế của yêu tộc, vậy thì chúng ta thân bại danh liệt, tỷ tỷ ta cũng xui xẻo theo. Một khi chuyện ta cấu kết Phong lão ma truyền ra, vị trí các chủ của ta đừng mong giữ được, thậm chí Chấp Pháp đường chắc gì đã tha cho ta! Tóm lại, tỷ tỷ hiện tại chỉ có thể nhờ cậy ngươi.
- Ài!
Hỏa Long đạo nhân nghe vậy thở dài, bất đắc dĩ nói:
- Cũng được, dù sao cũng có lỗi với họ, vậy cứ đơn giản để ta làm ác nhân đi!
Nói xong Hỏa Long đạo nhân thống khổ hết mức cúi gằm xuống.
- Ai!
Thanh Vân tiên cô thấy thế cũng thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói:
- Ta biết, Hồng sư huynh của ngươi đối với đứa nhỏ Tống Chung này cực kì coi trọng, nếu lần này ngươi biến cả nhà hắn thành gian tế yêu tộc, hắn mà biết được khẳng định sẽ quyết liệt với ngươi! Không nghĩ tới lúc trước Thiên Vũ nhất thời tùy hứng không ngờ gây nên sóng gió, thậm chí hại sư huynh đệ các ngươi thành kẻ thù! Cũng là lỗi của ta!
- Tỷ đừng nói vậy! Ta cùng Hồng sư huynh mặc dù giao tình mấy trăm năm, nhưng cũng không so với tỷ đệ tình thâm chúng ta. Huống hồ lần này ta có lỗi với hắn, nhưng hắn từ hôn mới khiến Thiên Vũ mất mặt, dường như không ngóc đầu lên mà nhìn người khác được. Lại nói, việc này hắn cũng có trách nhiệm! Cũng không phải đều do ta! Cho nên bất hòa thì cứ bất hòa đi! Cùng lắm thì đánh với hắn một trận cho hết giận, ta nhận hết!
Thanh Vân tiên thấy thế, Hỏa Long đạo nhân tuy rằng mặt ngoài nói thì nhẹ nhàng nhưng trong lòng cực kì đau xót.
Chỉ là tới nước này, nàng thực không biết nên an ủi thế nào, chỉ có thể cười khổ một tiếng.Sau đó nói:
- Một khi đã vậy thì cứ vậy đi. Mặt khác, Tống Chung thành gian tế xong, Đông Hải đảo chủ lệnh của hắn cũng mất đi, chẳng qua ngươi yên tâm, Thúy Trúc đảo hiện tại là của các ngươi, sau này vẫn như thế, tất nhiên Phong lão ma gây phiền toái lớn như vậy cho các ngươi, không cho hắn mất tý huyết thì không thể xong chuyện được!
- Khà khà, cái này được, ta còn trông cậy vào Thúy Trúc đảo mà phát tài đây!
Hỏa Long đạo nhân cố rặn ra nụ cười.
Thanh Vân tiên cô thấy Hỏa Long đạo nhân cười còn khó coi hơn cả khóc thì biết trong lòng hắn cực kì thống khổ. Dù sao sự tình cũng đã rõ, Thanh Vân tiên cô cũng không muốn ở lâu,liền đứng dậy cáo từ, Hỏa Long đạo nhân cũng không giữ, tự mình tiễn nàng đi. Khi quay về, hắn đứng bên cửa sổ nhìn vầng trăng sang trên bầu trời lẩm bẩm nói:
- Trăng sáng tỏ mà long người u ám! Không nghĩ tới, Hỏa Long đạo nhân ta cũng có lúc làm ra chuyện thiếu đạo đức thế này! Hồng sư huynh, tiểu đệ xin lỗi phải nuốt lời. Tên mập chết tiệt, ngươi đừng trách ta, ai bảo ngươi thành uy hiếp của gia đình ta chứ? Ngươi không chết lòng ta không yên! Cho nên ta chỉ có thể xin lỗi ngươi!
Nói xong, Hỏa Long đạo nhân kiên quyết ngồi vào bàn, cầm Lang Hào mao bút(Bút lông), múa bút khởi văn
*********************************************
Lại nói trận chiến tại Đông Hải ngày ấy, Tống Chung mơ màng, không biết hôn mê bao lâu thì tỉnh dậy. Tỉnh lại Tống Chung mở mắt ra đầu tiên đã thấy một bóng dáng non nớt mang theo vẻ lanh lợi, hé ra một khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc trác. Chẳng qua, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ tinh mỹ động lòng người ấy tuyệt đối là một mỹ nhân nguy hiểm, khiến Tống Chung sợ tới mức khuôn mặt nhăn nhó trắng bệch, suýt nữa thì hoảng hốt la lên. Nguyên nhân không cần nói, thực sự thì Tống Chung nhìn thấy chủ nhân của khuôn mặt khả ái ấy lại là Đông Hải tuần sát sứ đại danh đỉnh đỉnh Lôi ưng vương Lôi Thiểm Nhi. Về truyền thuyết Lôi Ưng vương, tại liên minh Đông Hải tuyệt đối chấn động, ngay cả đứa trẻ nghe đến đã khóc thét lên. Nghe nói tu sĩ chết trong tay nàng phải hơn ngàn người, trong đó có cả Kim Đan kỳ cao thủ. Tống Chung thấy nhân vật khủng bố kia trước mặt, sao không sợ hãi đây?
Chẳng qua nhìn khuôn mặt Tống Chung khiếp sợ, Lôi Thiểm Nhi ngược lại cũng hoảng hồn, vội vàng lùi ra sau, điềm đạm đáng yêu nói:
- Tiểu điện hạ. Người nhìn ta vậy làm gì, người ta là người tốt mà!
Nhìn vào hình dáng đáng thương của Lôi Thiểm Nhi, Tống Chung cảm thấy áy náy. Hắn vội cười xòa:
- Hì hì, Cái này, hì hì!
Tống Chung cười nửa ngày, cũng không biết mở miệng làm sao. Bởi vì hắn phát hiện, Lôi Thiểm Nhi dường như coi mình như một nhân vật vô cùng trọng yếu, mà không phải là nhân loại lần trước bức lui nàng, Tống Chung không biết vì sao lại thế nhưng hắn rất rõ ràng, tuyệt đối không thể để nàng biết mình là kẻ lần đó, chỉ sợ nàng cũng không dùng bộ dạng này đối đãi với mình như vậy, mà có khi đem mình xẻ thành tám khối cho cá ăn!
Lôi Thiểm Nhi thấy Tống Chung cười ngây ngô, cũng nhịn không được buồn cười nói:
- Tiểu điện hạ, ta gọi là Lôi Thiểm Nhi, là Lôi ưng nhất mạch. Tại Đông Hải đế quốc đảm nhiệm chức tuần sát sứ. Ngài từ đâu tới, vì sao bị tu sĩ nhân loại đuổi giết thế?
- Cái này!
Tống Chung gãi đầu. Sau đó nói:
- Ta không nhớ rõ lắm!, ngươi cảm thấy có chuyện gì xảy ra sao?
Trong khi nói chuyện, Tống Chung bắt đầu dò xét hoàn cảnh chung quanh, phát hiện mình ở trong một căn phòng hoa lệ. Nơi này có màn hồng trướng gấm, bàn trà bằng ngọc tinh mỹ, còn có đàn cổ cùng bàn trang điểm. Giống hệt như khuê phòng của một thiên kim tiểu thư. Tống Chung lại nằm trên giường tiểu thư nhà người ta, cái này mềm mại mịn êm dịu, từng đợt hương thơm tràn vào mũi khiến hắn sảng khoái không nói nên lời. Lôi Thiểm Nhi ngồi ở bên giường, nghe Tống Chung nói xong, đầu tiên sửng sốt sau đó lập tức hiểu ra nói:
- Tiểu điện hạ, ngài vì cứu chúng ta, cuối cùng đánh bừa với tu sĩ đáng sợ kia, kết quả bị gã tu sĩ đáng chết kia đánh một cái, xương cốt gãy nát, chỉ sợ ảnh hưởng tới đầu, tạm thời mất đi trí nhớ phải không?
- A, có lẽ…!
Tống Chung vội gật đầu nói:
- Có thể chính là như vậy đấy!
- Ai dà. Cái này không hay, mất đi trí nhớ thì làm sao ngài về nhà?
Lôi Thiểm Nhi không nhịn được sốt ruột nói.
- Khà khà!
Tống Chung cười ngốc nói:
- Vội gì, sau này ta nhớ ra rồi nói sau. Đúng rồi, sao ngươi gọi ta là tiểu điện hạ?
- Cái này còn phải hỏi à? Ngài chính là hậu duệ của đế vương yêu tộc, yêu tộc chúng ta tự nhiên xưng hô ngài là tiểu điện hạ!
Lôi Thiểm Nhi vội vàng giải thích.
- Dòng máu hậu duệ đế vương yêu tộc?
Tống Chung nghe xong cười khổ nói:
- Là cái gì?
- Ai chà, ngài sao ngay cả cái này cũng quên a?
Lôi Thiểm Nhi cười khổ một tiếng, sau đó bắt đầu giải thích.
Tống Chung nghe xong mới hiểu, cái gọi là yêu tộc, kỳ thật chính là nhiều chủng loại hậu duệ của Thần thú thời thượng cổ lưu lại. Mà thần thú chính là Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước, Phượng Hoàng, Kỳ Lân, Cửu Sắc Lộc. Bọn chúng được xưng là thủy tổ của yêu tộc! Nhóm hậu duệ của thủy tổ yêu tộc còn lại vô số, sinh ra vô số loại biến hóa, huyết mạch không đồng nhất. Nhưng mà mỗi loại thần thú đều có huyết thống hậu duệ gần với huyêt thống thần thú nhất, những hậu duệ này, bình thường đều kế thừa thực lực mạnh mẽ vô cùng của Thần thú, do đó được Yêu tộc tôn làm người đứng đầu yêu tộc, được xưng là Yêu đế. Dần dà, những hậu duệ trực hệ này được gọi là dòng máu đế vương.
Tống Chung hiểu ra khái niệm dòng máu hậu duệ đế vương yêu tộc xong, vẻ mặt vẫn cứ mơ hồ như trước, cuối cùng không nhịn được đành cẩn thận hỏi:
- Lôi Thiểm Nhi, xin hỏi, ngươi làm sao biết ta có dòng máu hậu duệ đế vương yêu tộc?
- Trời đất, quả nhiên người cái gì cũng quên sạch rồi!
Lôi Thiểm Nhi bất đắc dĩ vỗ trán nói:
- Tiểu điện hạ của ta, ngài thân là hậu duệ của Huyền Vũ nhất mạch, sau lưng có Hà Đồ Huyết Văn, còn có Huyền Vũ Hộ Thể Thần Quang đặc thù của Huyền Vũ! Đây đều là bằng chứng rõ ràng a!
Lôi Thiểm Nhi vừa nói xong Tống Chung liền bừng tỉnh hiểu ngay vấn đề, hay là do Hà Đồ Huyết Văn. Thứ này sau khi bị Hỗn Độn Chân Hỏa luyện chế, liền hoàn mỹ kết hợp với Tống Chung, khiến chàng cũng có huyết mạch Huyền Quy, cho nên hắn ở trong nước sẽ có biến hóa, thậm chí còn có cả yêu khí đặc thù của yêu thú.
Có thể nói, bây giờ Tống Chung đã không được xem là người, mà là nửa người nửa yêu, ân, nên gọi tắt là nhân yêu!
Lúc Tống Chung miên man suy nghĩ, Lôi Thiểm Nhi ở bên cạnh cười nói:
- Điện hạ, người mới tứ cấp, không ngờ đã hóa hình thành công, thực quá giỏi đi! Ta ngay cả có kỳ ngộ. Cũng phải ngũ cấp mới hóa hình được! Chẳng qua rất kì quái, không phải nói, huyết thống hậu duệ vương giả yêu tộc càng dày thực lực càng cường đại, nhưng hóa hình cũng vì thế mà khó khăn càng lớn, bình thường đều không phải bát, cửu cấp mới có thể hóa hình sao? Vì sao ngài hóa hình sớm được vậy?
- Hắc hắc
Tống Chung gãi đầu cười ngây ngô nói:
- Ta không biết, không nhớ rõ!
Giờ này Tống Chung quả thực lấy cớ mất trí nhớ, cứ gặp gì không hiểu thì chỉ việc nói: “Không nhớ rõ” có thể đem mọi chuyện lớn nhỏ đưa đẩy đi không còn một mảnh, lại không khiến ai nghi ngờ.
Quả nhiên Lôi Thiểm Nhi nghe xong bất đắc dĩ nhíu mày, cũng không hỏi tiếp, ngược lại bĩu môi nói:
- Tiểu điện hạ, ngươi hóa hình sớm cũng không có gì, chỉ là ta không hiểu, bộ dáng ngươi hóa hình không tốt hay sao, mà lại biến thành hình dạng này?
Tống Chung nghe xong sửng sốt, lập tức kinh ngạc hỏi:
- Hình dạng này của ta có gì không tốt sao?
- Không phải không tốt. Là, là..
Trong lúc nhất thời Lôi Thiểm Nhi cũng không biết nói sao.
Tống Chung thấy thế cười khổ nói:
- Rốt cuộc là sao?
- Ai dà, là vậy!
Lôi Thiểm Nhi nói:
- Tháng trước ta gặp một tu sĩ nhân loại, là một tên mập chết tiệt đáng hận, không ngờ bắt ta rút lui, còn phái ra mấy chục tu sĩ nhân loại. Thực đáng giận đến cực điểm.
Nói đến đây, Lôi Thiểm Nhi nghiến răng nghiến lợi, dường như hận không thể ăn thịt tên kia, Tống Chung nghe xong lời ấy, lại thấy hình dáng oán hận của nàng, cũng nhịn không được rụt cả cổ lại, sau lưng sinh ra một cỗ hàn khí lạnh toát.
Lôi Thiểm Nhi lại nói tiếp:
- Tiểu điện hạ, người biết không, bộ dáng tên kia quả thực giống ngài như đúc, tại lần đầu tiên gặp ngài, ta cũng đã nghĩ người chính là hắn đấy!
- A
Tống Chung nghe xong liền phủ nhận ngay:
- Ta khẳng định không phải hắn!
- Ta biết, ta biết!
Lôi Thiểm Nhi nghe xong, lập tức cười nói:
- Tiểu điện hạ có Hà Đồ Huyết Văn, tên mập chết tiệt kia không có, hơn nữa thực lực ngài hắn còn xa mới bằng. Tuy rằng các người cùng là một tầng thực lực, nhưng mà tên mập chết tiệt kia, ta tùy tiện một tay đập cũng chết. Mà ngài thì ngay cả Nguyên Anh tu sĩ nhân loại cũng đánh cho hộc máu, quả là cường giả! Ai nha! Thực khiến người ta khâm phục chết mất. Thực là mạnh mẽ mà!(hí hí! Khéo lại có em chim non mắc bẫy! -Biên).
Nói xong, trong mắt Lôi Thiểm Nhi lấp lánh đầy trời sao(giống mấy fan nhạc Hàn quá! -biên), vẻ mặt sùng bái nhìn Tống Chung. Thực sự thì chiến tích của Tống Chung nghe có chút khiến người ta kinh sợ. Lấy thực lực Trúc Cơ kỳ, hai quyền làm Nguyên Anh tu sĩ hộc máu, chật vật chạy trốn, nếu truyền ra khẳng định làm tu chân giới khiếp sợ. Yêu tộc vốn coi trọng nhất là cường giả, có chiến tích ghê người như thế, Lôi Thiểm Nhi sùng bái cũng là lẽ thường. Tống Chung thấy thế thì trong lòng nổi lên một cục đắc ý(bệnh ngôi sao đây mà!). Chẳng qua hắn cũng làm ra vẻ chẳng có chi nói:
- Hắc hắc, có là gì đâu! Chẳng qua là may mắn thôi!
- Ai da, Tiểu điện hạ khiêm tốn rồi! Đánh Nguyên Anh tu sĩ cắp đít bỏ chạy làm sao lại may mắn đắc thủ đây!
Lôi Thiểm Nhi cười nói (DG: Nghe em nó hâm mộ thì chuẩn bị Tống Chung sưu tập Loli rồi ^.^)
Tống Chung tự nhiên biết điểm này, chỉ là hắn có nhiều bí mật không thể nói thẳng với Lôi ưng vương. Cho nên hắn không muốn kéo dài, chỉ cười cười, liền né tránh, hỏi ngược lại:
- Đúng rồi, Lôi Thiểm Nhi, bây giờ ta ở đâu?
- Khởi bẩm Tiểu điện hạ, hiện giờ ngài ở trên đảo Lôi ưng!
Lôi Thiểm Nhi vội nói.
Tống Chung nghe cách Lôi Thiểm Nhi xưng hô dở khóc dở cười nói:
- Ái chà chà, đừng gọi ta là tiểu điện hạ được chứ? Ta thực không quen mà?
- Vậy ta gọi thế này đây?
Hai mắt Lôi Thiểm Nhi vụt sáng như sao.
- Nếu không ngại cứ gọi là ca ca đi!
Tống Chung nói khoác không ngượng mồm. Kỳ thực đừng xem bề ngoài hai người, dường như Tống Chung có chút thành thục, thực tế thì tuổi tác chênh lệch cực lớn, Lôi ưng vương ít ra cũng bảy tám trăm năm tuổi đời, Tống Chung chẳng qua tí tuổi chưa đủ lớn, chênh lệch quá xa.(ax. Lão thái bà nó cũng không tha, bất quá ta thích! nếu bà cô nào cũng non tươi thế này thì…Hắc hắc! -biên)
Nếu dựa theo tuổi thì Tống Chung gọi là cao tằng tổ nãi nãi vẫn chưa xứng. Cho nên hắn mới giả ngu gọi người ta là muội muội. Lôi ưng vương hiển nhiên không rõ ràng lắm, chẳng qua, yêu tộc tất cả dựa vào thực lực. Tống Chung trong trận chiến chứng tỏ thực lực khủng bố, sớm đã thuyết phục nàng, đánh chết nàng cũng không có bổn sự làm bị thương Nguyên Anh tu sĩ được. Cho nên với đề nghị của Tống Chung, Lôi Thiểm Nhi không chút mất hứng, ngược lại vui sướng nói:
- Ta đây cao tuổi hơn rồi! Vậy gọi là tiểu ca ca đi!
- Vì sao gọi tiểu ca ca?
Tống Chung nghe xong buồn bực nói:
- Ngươi xem ta đâu có nhỏ thế?
Nói xong gồng cơ bắp tráng kiện đến cực điểm cho nàng xem.
Lôi ưng vương che miệng cười:
- Ngươi tuổi còn nhỏ. Gọi là tiểu ca ca chẳng lẽ sai sao?
Tống Chung nghe xong, liền biết Lôi Thiểm Nhi không ngốc, sớm đã biết tuổi mình, chỉ là ngại thân phận cùng thực lực nên mới tình nguyện gọi hắn là ca ca.
Tống Chung hiểu xong, liền khó xử nói:
- Tiểu ca ca thì tiểu ca ca, ta biết vậy!
Nói xong, Tống Chung vặn mình một cái, lập tức mừng rỡ nói:
- Ai chà. Thương thế của ta đâu có tốt thế này? Đây là sao? Ta rõ ràng nhớ là bị tên vô liêm sỉ kia một chưởng đánh cho gãy nát xương cốt mà?
- Hắc hắc, là bí dược chữa thương do Hắc Sa Vương cho ta!
Lôi ưng vương nhắc đến Hắc Sa Vương sắc mặt biến đổi, lập tức không nói thêm, dường như có chút khó chịu. Tống Chung vừa nghe liền biết Lôi ưng vương đau lòng do Hắc Sa Vương chết trận. Dù sao hai người đều là bá chủ một phương, cho dù trước kia xa cách, nay mất đi một người, Lôi Thiểm Nhi cũng không kiềm được cảm giác thỏ chết cáo khóc (là sao ta?) (biên: ta cũng chịu!)
Chẳng qua, tuy Tống Chung đoán được, lại không dám nói ra, tránh bị Lôi ưng vương phát hiện. Cho nên tỏ vẻ không hiểu nói:
- A, Lôi Thiểm Nhi, ngươi làm sao vậy?”
- Không có gì!
Lôi Thiểm Nhi cố rặn ra nụ cười nói:
- Chỉ là nhắc tơi Hắc Sa Vương có chút thương cảm thôi. Kẻ này trước thường cùng ta đối nghịch, thấy rất không vừa mắt, nhưng mà mấy ngày trước khi hắn chết không rõ ràng trong tay tên mập chết tiệt, ta lại cảm thấy có chút thương xót!
Tống Chung nghe xong không khỏi dấy thêm lo lắng đề phòng, sợ Lôi Thiểm Nhi biết thân phận, vội nói:
- Người chết không thể sống lại, ngươi hãy nén bi thương đi!
- Ân!
Lôi Thiểm Nhi gật đầu, lộ ra khuôn mặt tươi cười nói:
- Tiểu ca ca yên tâm đi, ta không sao đâu. Nhiều năm như vậy, bằng hữu chết cũng không biết bao nhiêu, ta đã quen rồi!
Tống Chung nghe xong cười khổ nói:
- Được rồi, không nói nữa, có thể cho ta một bộ quần áo không? Ta muốn đi dạo một chút!
Trải qua trận khổ chiến ngày đó, thân thể cường tráng của Tống Chung đều bị xanh tím một mảng, hắn trên thân tự nhiên đến quần áo cũng không còn. Cho nên thân thể trần truồng ở trên giường, quả thực như trước vẫn trần như nhộng.
- Được!
Lôi Thiểm Nhi vừa nghe xong liền nhảy khỏi giường, sau đó đi đến tủ quần áo, từ bên trong lấy ra một bộ màu hồng, cười với Tống Chung:
- Tiểu ca ca,bộ này ta thích nhất, cho người mặc nhé?”(DG: Khà khà,ta muốn xem heo mặc váy thế nào đấy ^^) (biên: lão Trảm biến thái! ^^``)
Tống Chung nhìn thấy xém nữa ngất luôn! Lôi Thiểm Nhi lấy ra rõ ràng là đồ của con gái, hắn mặc thế nào? Nhưng nếu không mặc thì mâu thuẫn với cảnh cái gì mình cũng không hiểu. Bởi vì mình cái gì cũng quên, cũng không thể để ý quần áo nam nữ nữa. Chẳng qua, muốn bắt đường đường nam tử hán mặc đồ đàn bà, thực là làm khó hắn rồi.
Cũng may Tống Chung nhanh nhạy, chớp mắt vài cái sau đó xoa trán nói:
- Cái này nhỏ quá, ta mặc không vừa mà?
- Ai da!
Lôi ưng vương lúc này mới nhận ra vội nói:
- Sao bây giờ? Quần áo người ta ngươi căn bản không thể mặc vừa a!
- Vậy thì lấy tạm lá cây che đi!
Tống Chung bất đắc dĩ nói. Kỳ thật trong không gian giới chỉ của hắn còn quần áo, nhưng mà quần áo tu sĩ, nếu lấy ra chỉ sợ Lôi Thiểm Nhi nhận ra hắn là kẻ chết tiệt đánh chết Hắc Sa Vương. Cho nên hắn căn bản không dám sờ vào.
Lôi Thiểm Nhi nghe xong, liền cười nói:
- Vậy cũng được, ta lập tức làm co ca ca một bộ quần áo mới. Người ta lần đầu tiên làm quần áo đấy. Ngươi chờ một chút, ta sẽ nhanh trở lại!
Nói xong, Lôi Thiểm Nhi không đợi Tống Chung đáp lại, dường như cũng rất vội vàng muốn vì Tống Chung chuẩn bị quần áo mới.
Tống Chung thấy thế, ngoại trừ cười khổ còn biết làm gì? Cuối cùng đành phải ở đây chờ. Cũng may rất nhanh Lôi Thiểm Nhi ôm một đống diệp tử(lá cây) rất lớn bay vào, sau đó ném một đống lá xuống đất, mình thì tùy ý ngồi xuống bắt đầu làm quần áo.
Không thể không nói, tốc độ của nàng quá nhanh, chỉ trong chớp mắt nàng đã làm ra một kiện quần áo màu tím hoa lệ, đứng lên cười nói:
- Tiểu ca ca, nhìn xem, đây là dùng lá cây Lôi Minh làm, người xem, trên mặt lá còn có tia chớp, chợt lóe chợt lóe, thật là xinh đẹp!”
Chương sau muốn tỏ,
Bỏ phiếu đi bà con!.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.