Chương 252: Là họa hay phúc?
Tả Tự Bản
07/04/2013
Quả thực quần áo trên tay Lôi Thiểm Nhi cực kì xinh đẹp. Nhất là điện quang chói lòa, lại thêm sắc thái hoa lệ. Bởi vì lá cây Lôi Minh này chính là linh mộc thuộc Lôi hệ, là món Lôi ưng thích nhất. Đặc điểm lớn nhất của nó là tự mang Lôi Điện.
Chẳng qua, quần áo này làm cho người ta mặc. Mà Tống Chung cũng không phải Lôi Ưng, sao có thể xài chứ? Cho nên vừa thấy thế liền cười khổ. Lập tức buồn bực nói:
- Lôi Thiểm Nhi, người cảm thấy cái thứ đó cho ta mặc, có thể nướng ta thành vịt quay không?
Lôi Thiểm Nhi ban đầu còn sửng sốt, sau đó hiểu ra liền nói:
- Ái chà, người ta quên mất. Chẳng qua không quan hệ, còn có lá cây khác đây.
Nói xong, Lôi Thiểm Nhi vất bộ áo làm bằng lá Lôi Minh đi, lại lấy ra vài cái lá cây, rất nhanh liền làm ra mộ bộ quần áo khác. Sau đó Lôi Thiểm Nhi như dâng vật quý vội khoe nó trước mặt Tống Chung.
Tống Chung nhìn một lát, liền phát hiện trên áo thủng lỗ chỗ, đều là Lôi Thiểm Nhi dùng ngón tay chọc vào. Hắn liền cười khổ nói:
- Sao tất cả đều thủng thế? Ngươi móc làm gì?
Cho nó sếc xi!(cái này lão dịch giả chém đấy! Ta mặc kệ -biên)
Mắt Lôi Thiểm Nhi vụt sáng lên nói:
- Tiểu ca ca, người không biết, nhiệt độ Đông Hải không dễ chịu đâu, người sẽ chảy mồ hôi!
- Cái này! Thân thể có chút lộ ra cũng có thể cho qua, nhưng mà cái kia cũng thòi ra à?(con nhóc mấy trăm tuổi này đúng là âm hiểm mà! -biên)
vẻ mặt Tống Chung nhăn nhó.
- Người mông lớn như vậy, đương nhiên phải thoáng mát rồi.(ặc! Ta ngất!)
Lôi Thiểm Nhi làm ra vẻ hiển nhiên nói.
- Cái này, có lẽ không được
Tống Chung cười khổ nói:
- Tóm lại, ngươi có thể làm cái quần không thủng cũng được mà.
- Vì sao?
Lôi Thiểm Nhi khó hiểu nói.
Tống Chung nghe xong thì cũng không biết phải giải thích thế nào cho đúng.
Lôi Thiểm Nhi thấy thế,vẻ mặt ủy khuất nói:
- Tiểu ca ca, có phải người không thích quần áo của Lôi Thiểm Nhi làm?
- Không, không đâu
Tống Chung vừa thấy mắt Lôi Thiểm Nhi nhòe lệ thì giật mình hét lên:
- Ta thích, thích là được mà? Cầm lại đây, ta mặc, mặc ngay.
Lôi Thiểm Nhi vừa nghe xong thì nín khóc mỉm cười, vội vàng cầm quần áo tới cho Tống Chung. Tống Chung thì mặt nhăn nhó cầm lấy, mặc vào người. Sau đó vẻ mặt khó xử bước xuống giường. Một cơn gió lạnh thổi qua một mảnh tiêu điều, làm hắn chợt nhớ tới câu ‘Gió lạnh sun trym!’
Tống Chung thực không chịu nổi vội nhặt lá cây trên mặt đất lên, gài ở bên hông, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó cười ha hả nói:
- Lôi Thiểm Nhi, chúng ta đi dạo một vòng chứ?
Lôi Thiểm Nhi thấy hành động quái dị của Tống Chung, chỉ nhíu mày một cái rồi không hỏi nữa, sảng khoái nói:
- Được. Đi, ta mang người ra ngoài. Kỳ thực nơi này là tú lâu của ta, tại đỉnh núi Lôi Minh, bên ngoài là Lôi Minh đảo.
Theo Lôi Thiểm Nhi nói, Tống Chung bước theo nàng, đi tới phòng ngoài. Lập tức Tống Chung bị một màn trước mắt làm rung động.
Lôi Minh sơn cao vạn trượng. Thế núi dốc đứng hiểm trở, núi lại bị cây Lôi Minh cao lớn che kín. Tú lâu của Lôi Thiểm Nhi lại ở chỗ cao nhất. Tống Chung đứng ở lan can, nhìn từ trên xuống chỉ thấy nơi nơi trên đảo đều là Lôi ưng giương cánh bay lượn. Số lượng phải trên vạn. Chúng nó chơi đùa trên đảo, có đôi khi lao xuống biển bắn ra một đạo lôi điện bắt lên một chú cá còn đang bàng hoàng ngây ngốc, xem ra còn đang cực kỳ khiếp sợ. Con lôi ưng kia lắc lắc loạn lên. Rất nhiều chim non ríu ríu kêu trong ổ, cha mẹ chúng nhẹ nhàng đưa tới từng con cá cho chúng ăn, hoàn toàn là một cảnh tượng thế ngoại đào nguyên. Tuy trước kia Tống Chung cũng đã từng gặp vạn con lôi ưng bay lượn, nhưng mà không như lần này, thực sự chấn động. Thì ra lôi ưng hung tàn như vậy. Cũng có mặt ôn nhu động lòng người như vậy.
Lôi Thiểm Nhi thấy thế, tò mò hỏi:
- Tiểu ca ca, Lôi ưng đảo của ta thế nào?
- Tốt, không ngờ đồ sợ như vậy
Tống Chung cảm thán nói.
- Hi hi
Lôi Thiểm Nhi nghe xong đắc ý nói:
- Chỗ này người ta được chứ, tràn ngập cây Lôi Minh, chính là nơi cung ứng lôi hệ linh mộc của Đông Hải yêu tộc, rất nhiều cổ thụ mấy ngàn năm, đều được các tiền bối tộc khác dự tính. Có bọn họ chiếu cố, lôi ưng đảo của ta tại Đông Hải rất tự tại đấy!
Tống Chung nghe xong cười nói:
- Nói vậy thì ta là người không có nhà để về, có thể ở đây với người rồi?
- Ai da, ta không dám nhận người
Lôi Thiểm Nhi vội xua tay nói:
- Ta đã đăng tin của người. Tin rằng không lâu sẽ có người phụ trách đến đón người.
- Đón ta?
Tống Chung nghe xong thì mặt tái xanh nói:
- Lôi Thiểm Nhi, rốt cuộc ngươi làm gì hả?
- Không có gì mà? Tiểu ca ca đường đường là dòng dõi đế vương. Mặc kệ làm sao lưu lạc đến đây, đế quốc Đông Hải chúng ta đều phải hảo hảo chiếu cố. Chuyện lớn như vậy. Ta tự nhiên không dám giấu giếm. Cho nên sớm đã báo
Lôi Thiểm Nhi lại nói:
- Chẳng lẽ Lôi Thiểm Nhi làm sai?
Tống Chung nghe xong càng buồn bực. Thầm nói, ngươi thực sai rồi, ta đâu phải dòng dõi đế vương, chỉ là một tu sĩ nhân loại không hơn không kém. Ngươi chẳng qua mới là ngũ cấp. Có lẽ không nhìn thấu huyền bí bên trong, nhưng mà đem ta tới nội địa Đông Hải đế quốc, gặp phải lục, thậm chí thất cấp yêu thú. Những lão già sống không biết mấy ngàn năm này, vạn nhất nhìn thấu chân tướng ngụy trang của ta thì sao? Chỉ sợ bị bọn họ chém thành tám mảnh tại chỗ a!
Nghĩ vậy, Tống Chung liền ý thức được nơi này không thể ở lâu,vì thế cười xòa nói:
- Ha ha, ngươi không sai đâu. Chỉ là, ta sinh ra đã không thích ồn ào, cho nên ta phải đi thôi!
Nói xong Tống Chung muốn đứng dậy bay đi. Cũng không nghĩ tới, Lôi Thiểm Nhi nghe xong, liền nhào tới ôm lấy cánh tay Tống Chung, thoáng cái nước mắt đã lã chã rơi xuống. Khóc to nói:
- Ta không muốn tiểu ca ca đi, ta không muốn tiểu ca ca đi mà!
Nhìn Lôi Thiểm Nhi khóc lóc thảm thiết như một đứa trẻ con, Tống Chung cũng thấy mủi lòng. Chẳng qua. Mạng mình ngàn cân treo sợi tóc, hiện giờ đâu phải là lúc cho nhi nữ tình trường?
Cho nên Tống Chung quyết tâm nói thẳng:
- Lôi Thiểm Nhi, ngươi đưa ta tới Đông Hải đế quốc, cũng giống như tách chúng ta ra mà?
- Không biết đâu! Lôi Thiểm Nhi đi cùng người!
Lôi Thiểm Nhi vội vàng nói.
Tống Chung nghe xong xém té xỉu. Nhìn thấy cớ này không được, liền nói:
- Nhưng vạn nhất, những gia hỏa này nhốt ta lại thì làm sao giờ?
- Sao có thể, người là dòng dõi đế vương, ai dám chứ?
Lôi Thiểm Nhi vội giải thích:
- Hiện tại Hoàng đế bệ hạ của Đông Hải đế quốc không có con nối dõi, tiểu ca ca là dòng dõi đế vương mới, chín phần là thành hoàng thái tử, tương lai thành người thừa kế đế quốc, làm sao có kẻ dám bắt nạt a?
Tống Chung nghe xong liền kinh ngạc nói:
- Không phải đâu. Ta sao có thể làm hoàng thái tử ?
- Có chứ!
Lôi Thiểm Nhi không chút do dự nói:
- Ngài là dòng dõi hoàng tộc, tại Đông Hải, chỉ có bệ hạ là hậu duệ của Thần Thú Thanh Long. Ngoại trừ hắn chỉ còn người. Tự nhiên phải kế thừa đế vị.
- Trời ạ!
Tống Chung cười khổ nói:
- Kế thừa hoàng vị này, không phải là trò đùa chứ?
- Hì hì, dù sao ngôi vị hoàng đế của Yêu tộc chúng ta cũng như vậy. Không ai để ý!
Lôi Thiểm Nhi cười nói.
- A?
Tống Chung nghe xong. Liền vội nói:
- Là sao? Ngôi vị hoàng đế không ai thèm?
- Đó là đương nhiên, yêu tộc chúng ta theo đuổi chính là truy cầu thiên đạo. Chờ ngày sớm độ kiếp phi thăng. Hoàng vị gì gì đó. Cũng chỉ là hư danh.
- Thân là dòng dõi đế vưng, các người phải đảm nhiệm, những yêu tộc khác chúng ta sẽ tận lực nghe theo chỉ huy. Chẳng qua, phe phái yêu tộc Lâm Lập, phần đông tộc quần kỳ thực coi trọng tộc quần của mình. Đối với ngôi vị hoàng đế chỉ là tôn kính, cũng không thực sự quan tâm! Lúc bình thường. Ngôi vị hoàng đế căn bản không quản, các đại gia tộc tự quản nhau. Chỉ khi thời điểm sinh tử tồn vong của yêu tộc tới, chỉ cần có người phải đứng ra dẫn dắt yêu tộc. Ngôi vị hoàng đế mới phát huy tác dụng hiệu triệu nhân tài.
- Ta hiểu!
Tống Chung cười khổ nói:
- Cái gọi là hoàng đế yêu tộc, chỉ sợ cũng là hư danh sao? Dường như chẳng có tí thực quyền nào đúng không?
- Đương nhiên không! Hoàng đế yêu tộc bình thường đều do dòng dõi đế vương đảm nhiệm, bọn họ thực lực mạnh mẽ. Bình thường tuy không lộ diện, nhưng lúc gặp chuyện, hắn cũng có thể nhúng tay. Ví dụ như sự tình tranh đấu nội bộ yêu tộc, hắn là trọng tài phán xử, một lời phân định, cực kỳ uy vọng.
- Ân!
Tống Chung vuốt cằm nói:
- Nghe vậy thì còn được!
- Khẳng định là được, trở thành thái tử xong, người có thể có thái tử đảo của mình, còn có kẻ hầu hạ, đến lúc đó người ta có thể tìm ngươi!
Lôi Thiểm Nhi cười nói.
- Không, không, ta không dám mơ tưởng với nó!
Tống Chung vội xua tay:
- Ta còn phải đi!
Nói xong liền thoát khỏi vòng tay Lôi Thiểm Nhi.
Lôi Thiểm Nhi vừa nghe lại càng ôm chặt cánh tay hắn, khóc to:
- Tiểu ca ca, người đi làm gì chứ? Không được ăn hiếp Lôi Thiểm Nhi như vậy!
Trong lòng Tống Chung buồn bực! Hắn sao dám nói cho Lôi Thiểm Nhi là mình sợ bị nhìn thấu thân phận? Nhưng không nói thật thì không tìm ra được lí do cự tuyệt. Nếu là kẻ khác hắn sớm đã bị một cước đá văng. Nhưng mà vô tình lại dính phải Lôi Thiểm Nhi đáng yêu, không nói nàng vừa cứu mình một mạng, chỉ bằng hình dáng tiểu cô nương đáng yêu này. Tống Chung sao nỡ ra tay a?(LoLi vô đối ^^)
Lúc Tống Chung khó xử. Chân trời đột nhiên phiêu diêu lướt tới một áng mây. Lôi Thiểm Nhi thấy thế, mừng rỡ nói:
- Ha ha, tiểu ca ca, người không đi được rồi. Thượng cấp phái người đến kia kìa!
Tống Chung nghe xong thì cứng miệng không ho he được gì. Thầm nói, giời ạ, ta sớm muộn gì cũng bị nha đầu này đùa chết mà! (DG: Bà nội nó đùa chết thì có! 7, 8 trăm tuổi mà thành nha đầu?) Tuy rằng có chút không cam lòng, Tống Chung cũng biết mình khẳng định là đi không nổi, không nói tốc độ khủng bố của Lôi Thiểm Nhi, chỉ là áng mây đang lướt tới kia, cũng nhanh đến không ngờ, mới ở tận chân trời, vụt cái đã tới trên đỉnh đầu Tống Chung chỉ trong nháy mắt công phu. Trong lòng Tống Chung thầm tính toán, giật mình nhận thấy áng mây kia tốc độ ít nhất cũng ngoài năm nghìn dặm! Lúc Tống Chung kinh ngạc, đám mấy phạm vi vài dặm tản đi, lộ ra con thuyền dài hơn ba trăm trượng, cao mấy chục trượng, trên dưới hơn mười tầng, là một cái thuyền rồng to bự.
Chiếc thuyền rồng này toàn thân làm bằng gỗ màu vàng kim, đầu thuyền là một một cái đầu rồng phủ mấy trượng phương viên, điều khắc vô cùng sống động, giống y như thật, nhất là điện quang chói mắt, cực kì sinh động. Đuôi thuyền là một Long Vĩ dài mấy chục trượng, tựa hồ còn có thể đong đưa, lơ lửng giữa đám mây, mang khí khái thần long không thấy đầu không thấy đuôi (Sau này cái thuyền của Tống Chung có đầu rùa, đuôi cụt lủn nhìn chắc hài vật vã)
Chính giữa thuyền rồng là một tòa lầu các lộng lẫy, chia ra các tầng, mỗi tầng đều điêu khắc hoa văn tinh tế, một bên giăng đèn kết hoa. Quả thực một thân quý khí thập phần sang trọng.
Mà Tống Chung chú ý nhất chính là cái tháp trang sức ở trên lầu các, mặt ngoài giống như đèn chiếu sáng cung đình, nhưng thực tế, nó chính là Thần Lôi tháp đại danh đỉnh đỉnh. Phóng xuất ra thần lôi khủng bố. Chỉ là kiến thức về phương diện này của Tống Chung không cao, chỉ biết đây là Thần Lôi tháp. Cũng không rõ ràng lắm là loại Thần lôi nào. Chỉ vẻn vẹn khí thế thuyền rồng này, Tống Chung dám khẳng định, mấy trăm tòa thần lôi tháp phía trên khẳng định không nhỏ.
Cái đại hình pháp bảo thuyền rồng, cấp độ, phẩm chất cao, tuyệt đối là Tống Chung chưa từng thấy qua. Ngay cả Huyền Thiên biệt viện có con thuyền cực mạnh, cũng chỉ có hai trăm tượng tả hữu, cấp bậc thần lôi tháp cũng thấp. Kém xa cái này.
Đối mặt với pháp bảo thuyền rồng tráng lệ to lớn như thế, Tống Chung cũng không kiềm chế nổi bị nó chấn trụ.
Mà Lôi Thiểm Nhi bên cạnh thì vẻ mặt hâm mộ, si ngốc nói
- Ai da, không nghĩ tới bệ hạ coi trọng người, không ngờ cả thuyền rồng vàng mà cũng phái tới. Đây chính là đại hình pháp bảo cực mạnh của đế quốc Đông Hải. Cho dù không ai điều khiển, chỉ dựa vào lực phòng ngự sẵn có. Mười Nguyên Anh tu sĩ cũng đừng mong phá vỡ!
- Không phải chứ?Mạnh thế cơ à?
Tống Chung nghe xong cũng giật mình nói.
- Đương nhiên, đây chính là vạn năm trước. Một vị nhân loại Luyện Hư kì tu sĩ lưu lại, ngàn năm trước mới được bệ hạ khai quật, từ đó về sau, nó chính là của hoàng đế Đông Hải đế quốc!
Lôi Thiểm Nhi nói.
- Thì ra là thế!
lúc này Tống Chung mới hiểu ra.
Mà lúc này, trên thuyền rồng vàng một tráng hán khôi ngô bay ra. Tên kia ở trần, lộ ra thân hình tinh tráng cơ bắp, luận về tướng tá không ngờ cũng không hề thua kém Tống Chung tẹo nào.
Kẻ này hung tợn bay đến trước mặt Tống Chung, Lôi Thiểm Nhi thấy thế kính cẩn nói:
- Ra mắt tiền bối!
Tên kia cười với Lôi Thiểm Nhi một cái nói:
- Lôi Thiểm Nhi a, không cần khách khí, ngươi đứng qua một bên. Để ta cẩn thận ngắm vị mang dòng dõi đế vương này một cái. Đến cùng là thật hay giả!
Nói xong, tinh quang từ mắt hắn bắn ra bốn phía nhìn Tống Chung. Tống Chung cảm thấy một cỗ thần thức nóng bỏng đi tới, cỗ thần thức này có đủ tính xâm lược. Quét qua thân thể, tựa hồ tất cả bí mật của hắn đều bị vạch trần cả. Tống Chung liền ý thức được, trò hay đến rồi đây!
Luận đàm và báo lỗi Hỗn Độn Lôi Tu (http://4vn/forum/showthread.php?70788-Luan-dam-va-bao-loi-Hon-Don-Loi-Tu)
Chẳng qua, quần áo này làm cho người ta mặc. Mà Tống Chung cũng không phải Lôi Ưng, sao có thể xài chứ? Cho nên vừa thấy thế liền cười khổ. Lập tức buồn bực nói:
- Lôi Thiểm Nhi, người cảm thấy cái thứ đó cho ta mặc, có thể nướng ta thành vịt quay không?
Lôi Thiểm Nhi ban đầu còn sửng sốt, sau đó hiểu ra liền nói:
- Ái chà, người ta quên mất. Chẳng qua không quan hệ, còn có lá cây khác đây.
Nói xong, Lôi Thiểm Nhi vất bộ áo làm bằng lá Lôi Minh đi, lại lấy ra vài cái lá cây, rất nhanh liền làm ra mộ bộ quần áo khác. Sau đó Lôi Thiểm Nhi như dâng vật quý vội khoe nó trước mặt Tống Chung.
Tống Chung nhìn một lát, liền phát hiện trên áo thủng lỗ chỗ, đều là Lôi Thiểm Nhi dùng ngón tay chọc vào. Hắn liền cười khổ nói:
- Sao tất cả đều thủng thế? Ngươi móc làm gì?
Cho nó sếc xi!(cái này lão dịch giả chém đấy! Ta mặc kệ -biên)
Mắt Lôi Thiểm Nhi vụt sáng lên nói:
- Tiểu ca ca, người không biết, nhiệt độ Đông Hải không dễ chịu đâu, người sẽ chảy mồ hôi!
- Cái này! Thân thể có chút lộ ra cũng có thể cho qua, nhưng mà cái kia cũng thòi ra à?(con nhóc mấy trăm tuổi này đúng là âm hiểm mà! -biên)
vẻ mặt Tống Chung nhăn nhó.
- Người mông lớn như vậy, đương nhiên phải thoáng mát rồi.(ặc! Ta ngất!)
Lôi Thiểm Nhi làm ra vẻ hiển nhiên nói.
- Cái này, có lẽ không được
Tống Chung cười khổ nói:
- Tóm lại, ngươi có thể làm cái quần không thủng cũng được mà.
- Vì sao?
Lôi Thiểm Nhi khó hiểu nói.
Tống Chung nghe xong thì cũng không biết phải giải thích thế nào cho đúng.
Lôi Thiểm Nhi thấy thế,vẻ mặt ủy khuất nói:
- Tiểu ca ca, có phải người không thích quần áo của Lôi Thiểm Nhi làm?
- Không, không đâu
Tống Chung vừa thấy mắt Lôi Thiểm Nhi nhòe lệ thì giật mình hét lên:
- Ta thích, thích là được mà? Cầm lại đây, ta mặc, mặc ngay.
Lôi Thiểm Nhi vừa nghe xong thì nín khóc mỉm cười, vội vàng cầm quần áo tới cho Tống Chung. Tống Chung thì mặt nhăn nhó cầm lấy, mặc vào người. Sau đó vẻ mặt khó xử bước xuống giường. Một cơn gió lạnh thổi qua một mảnh tiêu điều, làm hắn chợt nhớ tới câu ‘Gió lạnh sun trym!’
Tống Chung thực không chịu nổi vội nhặt lá cây trên mặt đất lên, gài ở bên hông, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó cười ha hả nói:
- Lôi Thiểm Nhi, chúng ta đi dạo một vòng chứ?
Lôi Thiểm Nhi thấy hành động quái dị của Tống Chung, chỉ nhíu mày một cái rồi không hỏi nữa, sảng khoái nói:
- Được. Đi, ta mang người ra ngoài. Kỳ thực nơi này là tú lâu của ta, tại đỉnh núi Lôi Minh, bên ngoài là Lôi Minh đảo.
Theo Lôi Thiểm Nhi nói, Tống Chung bước theo nàng, đi tới phòng ngoài. Lập tức Tống Chung bị một màn trước mắt làm rung động.
Lôi Minh sơn cao vạn trượng. Thế núi dốc đứng hiểm trở, núi lại bị cây Lôi Minh cao lớn che kín. Tú lâu của Lôi Thiểm Nhi lại ở chỗ cao nhất. Tống Chung đứng ở lan can, nhìn từ trên xuống chỉ thấy nơi nơi trên đảo đều là Lôi ưng giương cánh bay lượn. Số lượng phải trên vạn. Chúng nó chơi đùa trên đảo, có đôi khi lao xuống biển bắn ra một đạo lôi điện bắt lên một chú cá còn đang bàng hoàng ngây ngốc, xem ra còn đang cực kỳ khiếp sợ. Con lôi ưng kia lắc lắc loạn lên. Rất nhiều chim non ríu ríu kêu trong ổ, cha mẹ chúng nhẹ nhàng đưa tới từng con cá cho chúng ăn, hoàn toàn là một cảnh tượng thế ngoại đào nguyên. Tuy trước kia Tống Chung cũng đã từng gặp vạn con lôi ưng bay lượn, nhưng mà không như lần này, thực sự chấn động. Thì ra lôi ưng hung tàn như vậy. Cũng có mặt ôn nhu động lòng người như vậy.
Lôi Thiểm Nhi thấy thế, tò mò hỏi:
- Tiểu ca ca, Lôi ưng đảo của ta thế nào?
- Tốt, không ngờ đồ sợ như vậy
Tống Chung cảm thán nói.
- Hi hi
Lôi Thiểm Nhi nghe xong đắc ý nói:
- Chỗ này người ta được chứ, tràn ngập cây Lôi Minh, chính là nơi cung ứng lôi hệ linh mộc của Đông Hải yêu tộc, rất nhiều cổ thụ mấy ngàn năm, đều được các tiền bối tộc khác dự tính. Có bọn họ chiếu cố, lôi ưng đảo của ta tại Đông Hải rất tự tại đấy!
Tống Chung nghe xong cười nói:
- Nói vậy thì ta là người không có nhà để về, có thể ở đây với người rồi?
- Ai da, ta không dám nhận người
Lôi Thiểm Nhi vội xua tay nói:
- Ta đã đăng tin của người. Tin rằng không lâu sẽ có người phụ trách đến đón người.
- Đón ta?
Tống Chung nghe xong thì mặt tái xanh nói:
- Lôi Thiểm Nhi, rốt cuộc ngươi làm gì hả?
- Không có gì mà? Tiểu ca ca đường đường là dòng dõi đế vương. Mặc kệ làm sao lưu lạc đến đây, đế quốc Đông Hải chúng ta đều phải hảo hảo chiếu cố. Chuyện lớn như vậy. Ta tự nhiên không dám giấu giếm. Cho nên sớm đã báo
Lôi Thiểm Nhi lại nói:
- Chẳng lẽ Lôi Thiểm Nhi làm sai?
Tống Chung nghe xong càng buồn bực. Thầm nói, ngươi thực sai rồi, ta đâu phải dòng dõi đế vương, chỉ là một tu sĩ nhân loại không hơn không kém. Ngươi chẳng qua mới là ngũ cấp. Có lẽ không nhìn thấu huyền bí bên trong, nhưng mà đem ta tới nội địa Đông Hải đế quốc, gặp phải lục, thậm chí thất cấp yêu thú. Những lão già sống không biết mấy ngàn năm này, vạn nhất nhìn thấu chân tướng ngụy trang của ta thì sao? Chỉ sợ bị bọn họ chém thành tám mảnh tại chỗ a!
Nghĩ vậy, Tống Chung liền ý thức được nơi này không thể ở lâu,vì thế cười xòa nói:
- Ha ha, ngươi không sai đâu. Chỉ là, ta sinh ra đã không thích ồn ào, cho nên ta phải đi thôi!
Nói xong Tống Chung muốn đứng dậy bay đi. Cũng không nghĩ tới, Lôi Thiểm Nhi nghe xong, liền nhào tới ôm lấy cánh tay Tống Chung, thoáng cái nước mắt đã lã chã rơi xuống. Khóc to nói:
- Ta không muốn tiểu ca ca đi, ta không muốn tiểu ca ca đi mà!
Nhìn Lôi Thiểm Nhi khóc lóc thảm thiết như một đứa trẻ con, Tống Chung cũng thấy mủi lòng. Chẳng qua. Mạng mình ngàn cân treo sợi tóc, hiện giờ đâu phải là lúc cho nhi nữ tình trường?
Cho nên Tống Chung quyết tâm nói thẳng:
- Lôi Thiểm Nhi, ngươi đưa ta tới Đông Hải đế quốc, cũng giống như tách chúng ta ra mà?
- Không biết đâu! Lôi Thiểm Nhi đi cùng người!
Lôi Thiểm Nhi vội vàng nói.
Tống Chung nghe xong xém té xỉu. Nhìn thấy cớ này không được, liền nói:
- Nhưng vạn nhất, những gia hỏa này nhốt ta lại thì làm sao giờ?
- Sao có thể, người là dòng dõi đế vương, ai dám chứ?
Lôi Thiểm Nhi vội giải thích:
- Hiện tại Hoàng đế bệ hạ của Đông Hải đế quốc không có con nối dõi, tiểu ca ca là dòng dõi đế vương mới, chín phần là thành hoàng thái tử, tương lai thành người thừa kế đế quốc, làm sao có kẻ dám bắt nạt a?
Tống Chung nghe xong liền kinh ngạc nói:
- Không phải đâu. Ta sao có thể làm hoàng thái tử ?
- Có chứ!
Lôi Thiểm Nhi không chút do dự nói:
- Ngài là dòng dõi hoàng tộc, tại Đông Hải, chỉ có bệ hạ là hậu duệ của Thần Thú Thanh Long. Ngoại trừ hắn chỉ còn người. Tự nhiên phải kế thừa đế vị.
- Trời ạ!
Tống Chung cười khổ nói:
- Kế thừa hoàng vị này, không phải là trò đùa chứ?
- Hì hì, dù sao ngôi vị hoàng đế của Yêu tộc chúng ta cũng như vậy. Không ai để ý!
Lôi Thiểm Nhi cười nói.
- A?
Tống Chung nghe xong. Liền vội nói:
- Là sao? Ngôi vị hoàng đế không ai thèm?
- Đó là đương nhiên, yêu tộc chúng ta theo đuổi chính là truy cầu thiên đạo. Chờ ngày sớm độ kiếp phi thăng. Hoàng vị gì gì đó. Cũng chỉ là hư danh.
- Thân là dòng dõi đế vưng, các người phải đảm nhiệm, những yêu tộc khác chúng ta sẽ tận lực nghe theo chỉ huy. Chẳng qua, phe phái yêu tộc Lâm Lập, phần đông tộc quần kỳ thực coi trọng tộc quần của mình. Đối với ngôi vị hoàng đế chỉ là tôn kính, cũng không thực sự quan tâm! Lúc bình thường. Ngôi vị hoàng đế căn bản không quản, các đại gia tộc tự quản nhau. Chỉ khi thời điểm sinh tử tồn vong của yêu tộc tới, chỉ cần có người phải đứng ra dẫn dắt yêu tộc. Ngôi vị hoàng đế mới phát huy tác dụng hiệu triệu nhân tài.
- Ta hiểu!
Tống Chung cười khổ nói:
- Cái gọi là hoàng đế yêu tộc, chỉ sợ cũng là hư danh sao? Dường như chẳng có tí thực quyền nào đúng không?
- Đương nhiên không! Hoàng đế yêu tộc bình thường đều do dòng dõi đế vương đảm nhiệm, bọn họ thực lực mạnh mẽ. Bình thường tuy không lộ diện, nhưng lúc gặp chuyện, hắn cũng có thể nhúng tay. Ví dụ như sự tình tranh đấu nội bộ yêu tộc, hắn là trọng tài phán xử, một lời phân định, cực kỳ uy vọng.
- Ân!
Tống Chung vuốt cằm nói:
- Nghe vậy thì còn được!
- Khẳng định là được, trở thành thái tử xong, người có thể có thái tử đảo của mình, còn có kẻ hầu hạ, đến lúc đó người ta có thể tìm ngươi!
Lôi Thiểm Nhi cười nói.
- Không, không, ta không dám mơ tưởng với nó!
Tống Chung vội xua tay:
- Ta còn phải đi!
Nói xong liền thoát khỏi vòng tay Lôi Thiểm Nhi.
Lôi Thiểm Nhi vừa nghe lại càng ôm chặt cánh tay hắn, khóc to:
- Tiểu ca ca, người đi làm gì chứ? Không được ăn hiếp Lôi Thiểm Nhi như vậy!
Trong lòng Tống Chung buồn bực! Hắn sao dám nói cho Lôi Thiểm Nhi là mình sợ bị nhìn thấu thân phận? Nhưng không nói thật thì không tìm ra được lí do cự tuyệt. Nếu là kẻ khác hắn sớm đã bị một cước đá văng. Nhưng mà vô tình lại dính phải Lôi Thiểm Nhi đáng yêu, không nói nàng vừa cứu mình một mạng, chỉ bằng hình dáng tiểu cô nương đáng yêu này. Tống Chung sao nỡ ra tay a?(LoLi vô đối ^^)
Lúc Tống Chung khó xử. Chân trời đột nhiên phiêu diêu lướt tới một áng mây. Lôi Thiểm Nhi thấy thế, mừng rỡ nói:
- Ha ha, tiểu ca ca, người không đi được rồi. Thượng cấp phái người đến kia kìa!
Tống Chung nghe xong thì cứng miệng không ho he được gì. Thầm nói, giời ạ, ta sớm muộn gì cũng bị nha đầu này đùa chết mà! (DG: Bà nội nó đùa chết thì có! 7, 8 trăm tuổi mà thành nha đầu?) Tuy rằng có chút không cam lòng, Tống Chung cũng biết mình khẳng định là đi không nổi, không nói tốc độ khủng bố của Lôi Thiểm Nhi, chỉ là áng mây đang lướt tới kia, cũng nhanh đến không ngờ, mới ở tận chân trời, vụt cái đã tới trên đỉnh đầu Tống Chung chỉ trong nháy mắt công phu. Trong lòng Tống Chung thầm tính toán, giật mình nhận thấy áng mây kia tốc độ ít nhất cũng ngoài năm nghìn dặm! Lúc Tống Chung kinh ngạc, đám mấy phạm vi vài dặm tản đi, lộ ra con thuyền dài hơn ba trăm trượng, cao mấy chục trượng, trên dưới hơn mười tầng, là một cái thuyền rồng to bự.
Chiếc thuyền rồng này toàn thân làm bằng gỗ màu vàng kim, đầu thuyền là một một cái đầu rồng phủ mấy trượng phương viên, điều khắc vô cùng sống động, giống y như thật, nhất là điện quang chói mắt, cực kì sinh động. Đuôi thuyền là một Long Vĩ dài mấy chục trượng, tựa hồ còn có thể đong đưa, lơ lửng giữa đám mây, mang khí khái thần long không thấy đầu không thấy đuôi (Sau này cái thuyền của Tống Chung có đầu rùa, đuôi cụt lủn nhìn chắc hài vật vã)
Chính giữa thuyền rồng là một tòa lầu các lộng lẫy, chia ra các tầng, mỗi tầng đều điêu khắc hoa văn tinh tế, một bên giăng đèn kết hoa. Quả thực một thân quý khí thập phần sang trọng.
Mà Tống Chung chú ý nhất chính là cái tháp trang sức ở trên lầu các, mặt ngoài giống như đèn chiếu sáng cung đình, nhưng thực tế, nó chính là Thần Lôi tháp đại danh đỉnh đỉnh. Phóng xuất ra thần lôi khủng bố. Chỉ là kiến thức về phương diện này của Tống Chung không cao, chỉ biết đây là Thần Lôi tháp. Cũng không rõ ràng lắm là loại Thần lôi nào. Chỉ vẻn vẹn khí thế thuyền rồng này, Tống Chung dám khẳng định, mấy trăm tòa thần lôi tháp phía trên khẳng định không nhỏ.
Cái đại hình pháp bảo thuyền rồng, cấp độ, phẩm chất cao, tuyệt đối là Tống Chung chưa từng thấy qua. Ngay cả Huyền Thiên biệt viện có con thuyền cực mạnh, cũng chỉ có hai trăm tượng tả hữu, cấp bậc thần lôi tháp cũng thấp. Kém xa cái này.
Đối mặt với pháp bảo thuyền rồng tráng lệ to lớn như thế, Tống Chung cũng không kiềm chế nổi bị nó chấn trụ.
Mà Lôi Thiểm Nhi bên cạnh thì vẻ mặt hâm mộ, si ngốc nói
- Ai da, không nghĩ tới bệ hạ coi trọng người, không ngờ cả thuyền rồng vàng mà cũng phái tới. Đây chính là đại hình pháp bảo cực mạnh của đế quốc Đông Hải. Cho dù không ai điều khiển, chỉ dựa vào lực phòng ngự sẵn có. Mười Nguyên Anh tu sĩ cũng đừng mong phá vỡ!
- Không phải chứ?Mạnh thế cơ à?
Tống Chung nghe xong cũng giật mình nói.
- Đương nhiên, đây chính là vạn năm trước. Một vị nhân loại Luyện Hư kì tu sĩ lưu lại, ngàn năm trước mới được bệ hạ khai quật, từ đó về sau, nó chính là của hoàng đế Đông Hải đế quốc!
Lôi Thiểm Nhi nói.
- Thì ra là thế!
lúc này Tống Chung mới hiểu ra.
Mà lúc này, trên thuyền rồng vàng một tráng hán khôi ngô bay ra. Tên kia ở trần, lộ ra thân hình tinh tráng cơ bắp, luận về tướng tá không ngờ cũng không hề thua kém Tống Chung tẹo nào.
Kẻ này hung tợn bay đến trước mặt Tống Chung, Lôi Thiểm Nhi thấy thế kính cẩn nói:
- Ra mắt tiền bối!
Tên kia cười với Lôi Thiểm Nhi một cái nói:
- Lôi Thiểm Nhi a, không cần khách khí, ngươi đứng qua một bên. Để ta cẩn thận ngắm vị mang dòng dõi đế vương này một cái. Đến cùng là thật hay giả!
Nói xong, tinh quang từ mắt hắn bắn ra bốn phía nhìn Tống Chung. Tống Chung cảm thấy một cỗ thần thức nóng bỏng đi tới, cỗ thần thức này có đủ tính xâm lược. Quét qua thân thể, tựa hồ tất cả bí mật của hắn đều bị vạch trần cả. Tống Chung liền ý thức được, trò hay đến rồi đây!
Luận đàm và báo lỗi Hỗn Độn Lôi Tu (http://4vn/forum/showthread.php?70788-Luan-dam-va-bao-loi-Hon-Don-Loi-Tu)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.