Hỗn Độn Lôi Tu

Chương 162: Tà phái truy nã

Tả Tự Bản

07/04/2013

“Sướng cái đầu ngươi, thiếu chút nữa ta bị ngươi hại chết rồi!” Hàn Ngọc Phượng suy yếu nói: “Mà ngươi đó, sao tự dưng lại ‘lợi hại’ đến như vậy, nhưng lần trước cùng làm chỉ kiến ta thở dốc một hồi thôi, bây giờ thì tốt nhỉ, toàn thân rã rời cứ như sắp chết, muốn nhúc nhích cũng chẳng được!”

“He he, đó là do ta ‘sinh long hoạt hổ’ ấy mà!” Tiểu Bàn đắc ý nói.

“Nếu tiếp tục thế này nữa thì ta không chịu đựng được!” Hàn Ngọc Phượng nói: “Tóm lại, lần sau mà ngươi còn ‘chơi’ thế này nữa, cho dù chết ta cũng không đến tìm ngươi!”

Tiểu Bàn thấy nàng dường như đang nói thật, nhất thời cũng đâm ra lo lắng. Dù sao một người ‘bạn cùng giường’ tốt như Hàn Ngọc Phượng không phải dễ tìm, hắn liền vội vàng nói: “Thôi mà, được rồi, cùng lắm thì lần sau ta sẽ ôn nhu hơn một chút! Được rồi, ngươi xem ta mang thứ gì đến cho ngươi này!”

Nói xong, Tiểu Bàn liền móc ra ba hộp ngọc. Hàn Ngọc Phượng thấy thế nhất thời ánh mắt sáng ngời, vội vàng vung tay bắt lấy, đang tiếc khi cánh tay ngọc ngà của nàng mới giơ lên được một nửa đã vô lực, rớt lại xuống giường.

Chứng kiến một nữ tu kiêu sa xinh đẹp bị mình biến thành như vậy, trong lòng Tiểu Bản vừa đắc ý lại vừa thương tiếc, mà Hàn Ngọc Phượng đang rất tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Bàn, vừa xấu hổ vừa giận dữ nói: “Ngươi xem ngươi kìa, ‘hành hạ’ ta đến mức độ nào rồi hả!”

“He he, ta xin lỗi, xin lỗi!” Miệng Tiểu Bàn luôn miêng xin lỗi, còn tay hắn thì đem hộp ngọc đưa cho nàng, sau đó làm vẻ mặt khoa trương nói: “Ba khối huyền linh quả này đủ để mở rộng kinh mạch của ngươi ra ba thành, tốc độ tu luyện cũng sẽ tăng lên ba thành, đây chính là chí bảo mà ta liều mạng mới đoạt được đấy.”

“Ngươi nghĩ ta sẽ tin lời nói dối của ngươi hay sao?” Không ngờ Hàn Ngọc Phượng bĩu môi, nói với giọng khinh thường: “Trong mắt ngươi, cao lắm ta cũng chỉ xếp vị trí thứ 4 mà thôi, Hồng Ảnh sư muội, Thủy Tĩnh sư tỷ, thậm chí là tên huynh đệ Hầu Tử của ngươi cũng xếp trên ta. Nếu ta có được ba quả ‘Huyền Linh quả’ thì chắc chắc bọn họ cũng có ba quả rồi. Nói cách khác, lần này ngươi thu hoạch được rất nhiều, ta nói vậy có đúng không nào?”

“Ặc!” Tiểu Bàn không ngờ được rằng Hàn Ngọc Phượng đoán ra được mọi chuyện, nhất thời làm hắn có chút xấu hổ.

“Hừ!” Hàn Ngọc Phượng thấy thế liền biết được ngay mình đã đoán đúng rồi, nàng liền lầm bầm hai tiếng, sau đó nói: “Bất quá, ngươi còn nhớ đến ta, ta thấy vậy cũng được rồi, lần này không tính toán với ngươi nữa!” Vừa nói, nàng vừa rướn người, nhận lấy hộp đựng Huyền Linh quả. Sau đó tò mò hỏi: “Thứ này cũng không nhiều lắm, lần này ngươi chiếm được rất nhiều đúng không, vậy mới có khả năng cho người khác một cách hào phóng như thế?”

“He he, cũng gần 1/3 đấy”, Tiểu Bàn không quan tâm, cười nói: “Đây cũng là do ta không dùng toàn lực để tranh đoạt thôi, nếu ta mà dùng hết sức thì ít nhất cũng phải đoạt được một nửa.”

“Trời ạ, sao ngươi lại lợi hại như thế được? Còn những người khác thì sao?” Hàn Ngọc Phượng giật mình hỏi.

“Những người khác ta quan tâm làm gì?” Tiểu Bàn kinh thường nói: “Ở trong đó, trừ những người thân ra, còn lại đều là ‘lục thân bất nhận’ cả. Cho dù là đồng môn cũng thế thôi. Mọi người chém giết vô cùng quyết liệt, rồi lúc đấy xuất hiện một chút ngoài ý muốn, cuối cùng một hơn 100 người đi vào chỉ có duy nhất một đệ tử chính đạo có thể trở ra, toàn bộ những đệ tử khác đều tử nạn ở bên trong!”

“Thê thảm như vậy sao?” Hàn Ngọc Phượng giật mình nói: “Vậy bên tà đạo cứ vậy mà từ bỏ ý đồ sao?”



“Đương nhiên là không, ở bên ngoài, bọn họ thẹn quá hóa giận, liền động thủ với chúng ta, một hồi đại chiến thảm thiết bắt đầu. Hai kiện pháp bảo không lồ của các môn phái bị phá hủy, Kim đan tu sĩ chết năm người”, Tiểu Bàn lắc đầu kể lại: “Như vậy đúng là thê thảm mà!”

“Ồ, vậy chẳng phải là một sự kiện lớn sao!” Hàn Ngọc Phượng khiếp sợ nói.

“Chắc chắn là một sự kiện lớn rồi!” Tiểu Bàn nói tiếp: “Ta đoán rằng tà phái chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, có tám phần sẽ có hành động trả thù đối với phe chính đạo, bất quá, bọn chúng sẽ không ngu ngốc đến mức tấn công vào sơn môn, ta đoán rằng mục tiêu công kích của bọn chúng sẽ tập trung vào những đệ tử chính đạo xuất môn ra ngoài. Vì thế trong thời gian này, ngươi ngàn lần vạn lần đừng xuất môn, đồng thời cũng nhắc nhở Hầu Tử giúp ta, ta vừa mới uống rượu cùng hắn nên quên nói chuyện này!”

“Được, ngươi yên tâm đi, chúng ta chắc chắc không muốn ra ngoài chịu chết đâu” Hàn Ngọc Phượng vội vàng trả lời.

“Vậy thì tốt rồi”, Tiểu Bàn tiếp lời ngay: “Qua hôm nay, ta sẽ bế quan tu hành, đánh sâu vào cảnh giới Trúc cơ, ngươi cũng nên trở về sử dụng Huyền Linh quả đi! Thứ này ăn càng sớm càng tốt!”

“Ừ, biết rồi!” Hàn Ngọc Phượng gật đầu, sau đó thở mạnh một cái, duỗi thẳng thắt lưng của mình, nói: “Oa, rốt cuộc ta đã sống lại rồi!”

Tiểu Bàn nhìn những đường cong tuyệt diệu trên cơ thể này, hai tay không tự chủ được liền thò qua vuốt ve, Hàn Ngọc Phượng vội vàng chặn lại, sau khi lúng túng mặc xong quần áo liền như con nai nhỏ đang sợ hãi nhanh chóng chạy mất, trước khi đi không quên quay lại mắng một câu: “Đại sắc lang!”

Tiểu Bàn nhất thời dở khóc dở cười.

Sau khi Hàn Ngọc Phượng rời đi, Tiểu Bàn liền đi rửa mặt, sau đó tiến vào bổn mạng không gian của mình để bế quan tu luyện.

Bất quá, trước khi tu luyện hắn có hai chuyện quan trọng cần làm. Thứ nhất là việc chữa trị Ngũ Hành Tinh Hồn kiếm. Đương nhiên loại pháp bảo cao cấp như vậy, với kiến thức và năng lực của Tiểu Bàn căn bản không có cách nào chữa trị. Nhưng hắn lại có được chín vị nữ nô cường đại, năm vị kiếm tu trong Cửu Mỹ Đồ, bọn họ đều là những cao thủ kiếm thuật, đối với việc luyện chế phi kiếm cũng có rất nhiều tâm đắc.

Nếu các nàng thừa kế hết thảy năng lực của khối thân thể này thì việc khôi phục phi kiếm không thành vấn đề. Quả nhiên, khi Tiểu Bàn vừa hỏi, các nàng liền đồng thanh trả lời ngay là ‘không thành vấn đề’, chỉ là muốn tiêu hao một ít tài liệu.

Trong không gian bổn mạng của Tiểu Bàn khắp nơi đều là tài liệu, đây chính là thứ mà hắn không thiếu nhất cho nên hắn vung tay cực kỳ hào sảng, cấp cho các nàng mỗi người một thanh bản thể của Ngũ Hành Tinh Hồn kiếm, cho các nàng tận tình phát huy, tùy ý sử dụng. Chỉ cần sửa chữa thanh kiếm cho tốt, tốn bao nhiêu tài liệu cũng không quan trọng.

Năm vị kiếm tu nhất thời mừng rỡ, không những hứa sẽ giúp Tiểu Bàn tu bổ phi kiếm một cách hoàn hảo mà còn thay hắn dùng tinh thần để chăm sóc chu đáo.

Cho đến tận lúc này, Tiểu Bàn mới kinh ngặc phát hiện, thì ra chín vị mỹ nữ tu sĩ trong Cửu Mỹ Đồ có thể sử dụng pháp bảo. Chỉ bất quá khi chủ nhân các nàng có được bảo vật đều thu hồi dùng riêng, bởi vậy mới khiến cho các nàng bây giờ vẫn trắng tay. Nếu như các nàng có Ngũ Hành Tinh Hồn kiếm thì lực chiến đấu sẽ tăng cường rất nhiều.

Hơn nữa, các nàng hoàn toàn có thể sử dụng tâm thần để chăm sóc pháp bảo, hiệu quả giống hệt như tu sĩ, nếu trong một điều kiện nhất định sẽ khiến cho bảo vật phát sinh linh trí, như vậy có thể tiến giai lên linh bảo.



Nghe được tin này, Tiểu Bàn vô cùng cao hứng. Hắn không phải là kẻ túng thiếu tài liệu, càng không muốn tu luyện kiếm chiêu của phi kiếm, cho nên mặc dù Ngũ Hành Tinh Hồn kiếm này hắn có thể sử dụng nhưng khó có thể phát huy được toàn bộ uy lực. Nguyên bản hắn muốn bỏ qua bảo bối này, nhưng bây giờ hắn lại có một lựa chọn tốt hơn là đem chúng nó cho năm vị mĩ nữ kiếm tu này.

Như vậy, bản thân mình không những tùy thời có thể sử dụng chúng nó, vừa lại có khả năng làm cho chúng nó thăng cấp trở thành linh bảo, cuối cùng còn tăng cường sức chiến đấu của Cửu Mỹ Đồ, thật sự là ‘nhất cử tam đắc’.[*làm một được ba]

Sau khi an bài cho năm vị kiếm tu xong, Tiểu Bàn liền nghĩ đến bốn vị mỹ nữ còn lại. Mặc dù bây giờ trong tay hắn không có sẵn bảo vật, nhưng tài liệu thì có cả đống. Dù sao tài liệu cũng đã đưa ra rồi, chi bằng để các nàng tự đi luyện chế vài món pháp bảo Phật môn.

Đối với đề nghị của Tiểu Bàn, các nàng hứng phấn không thôi. Kỳ thật, từ lúc nhìn thấy những tài liệu quý giá kia, các nàng đã có tâm tư muốn luyện chế pháp bảo, chỉ là lo chủ nhân không thích nên cũng không nói ra. Hôm nay, Tiểu Bàn đã chính miệng nói ra làm cho các nàng cao hứng vạn phần. Với một kẻ háo sắc như Tiểu Bàn, nếu không phải hắn nhớ tới việc bản thân mình còn phải bế quan để sử dụng Huyền Linh quả, chỉ sợ rằng lúc này hắn đã lao ngay vào ‘vòng ôn nhu vô tận’ rồi.

Sau khi đem tài liệu trong bổn mạng pháp bảo của mình giao cho các nàng Tiểu Bàn liền tìm một địa phương kín đáo, an tĩnh để sử dụng Huyền Linh quả, sau đó bắt đầu bế quan khổ tu.

Trong thời gian Tiểu Bàn bế quan, Thương Mang sơn quả nhiên xảy ra một trận gió tanh mưa máu. Hết thảy mọi chuyện hệt như tính toán của Tiểu Bàn. Trong hành động tranh đoạt Huyền Lunh quả lần này, tinh anh của tà phái toàn quân bị diệt, chỉ trong khoảnh khắc mà khiến cho tinh anh bị diệt toàn bộ, chất lượng đệ tử trong tương lai giảm sút trầm trọng. Điều này liên quan đến chênh lệch sức mạnh giữa hai phe trong tương lai.

Người trong tà phái rất thích tranh đấu tàn nhẫn, đương nhiên sẽ không cam lòng chịu lép vế. Bởi vậy, sau khi bị thiệt thòi, bọn họ liền điên cuồng trả thù. Hễ là tu sĩ chính đạo hành tẩu bên ngoài đều bị tập kích, do không kịp đề phòng nên thương vong rất lớn. Gần nhất là Huyền Thiên biệt viện, bây giờ đã bị chết mất mười mấy tu sĩ.

Tu sĩ chính đạo cũng chẳng phải là loại người ‘trói già không chặt’, sau khi gặp phải tập kích, bọn họ liền phản công toàn diện ngay lập tức. Hai bên ngay lập tức âm thầm triển khai chém giết trong phương viên ngàn dặm tại Thương Mang sơn.

Bởi vì bọn họ cũng không muốn công kích vào nơi ở của môn phái đối phương, cho nên loại tình cảnh chém giết này thường diễn ra ở nơi vắng vẻ. Quy mô không lớn nhưng tỷ lệ thương vong cao kinh người, hai bên chỉ cần gặp nhau là lâm vào tình cảnh ta sống – ngươi chết, vô cùng thảm thiết.

Mà tin giật gân nhất được moi ra từ miệng của tù binh phe chính đạo, đó là sau chiến dịch tại Thiên Thúy bình, tu sĩ tà phái phát ra lệnh truy nã có phần thưởng làm người ta đỏ mắt đối với mấy tên đệ tử thiên cấp của phe chính đạo.

Trong đó, nằm ở vị trí số một là Thủy Tĩnh, điều này cũng hoàn toàn hợp lý vì Tiên Thiên Dịch Sổ của nàng quá mức kinh khủng, không chỉ ở Thiên Thúy bình gây ra dị số, mà trong quá trình đại chiến cũng là điểm mấu chốt để quyết định kết quả. Với điểm mấu chốt này, tà phái không hận nàng mới lạ.

Nhưng theo sát vị trí Thủy Tĩnh không phải là ba ‘cường giả’ Hàn Băng Nhi, Tiểu Bàn cùng Hồng Ảnh mà lại là một kẻ đáng thương – Vô Song Khắc Thần.

Hiển nhiên hắn trở thành người được treo giải cao thứ nhì cũng có nguyên nhân, đó là do hắn đã giết chết Vũ Phong, một nhân vật mấu chốt. Mặc dù chỉ là chuyện tình cờ, nhưng dù sao người cũng đã chết trên tay hắn, như vậy là đủ rồi. Thiên Dục môn vì muốn cái mạng chó của hắn nên đã sảng khoái xuất ra một kiện pháp bảo cấp 7 làm phần thưởng, chỉ kém một chút so với kiện pháp bảo cấp 9 của Thủy Tĩnh mà thôi. Điều này cũng khiến cho tu sĩ Kim đan cảm thấy động tâm rồi!

Về phần vị trí thứ 3, 4, 5 lần lượt là Hàn Băng Nhi, Hồng Ảnh, cùng Tiểu Bàn. Hai người trước thì không bàn cãi, nhưng kẻ thứ 5 – tên mập Tống Chung. Tên này sở dĩ được bài danh cao như vậy, thậm chí cao hơn rất nhiều thủ tọa đệ tử của các danh môn đại phái, điều này cũng khiến cho rất nhiều người ngạc nhiên. Bất quá chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, nhưng lại gây ra nhiều chuyện như vậy, cho nên hắn bị nhiều tu sĩ tà pháp căm thù, đây hoàn toàn là chuyện có khả năng xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hỗn Độn Lôi Tu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook