Chương 163: Trúc cơ
Tả Tự Bản
07/04/2013
Kết quả là trong vô tình Tiểu Bàn thoáng cái đã nổi danh. Chỉ bất quá danh khí lần này quá lớn, cũng quá nguy hiểm! Bây giờ, mỗi ngày có không biết bao nhiêu tu sĩ quanh quẩn xung quanh Huyền Thiên biệt viện để tìm cơ hội ‘xử lý’ hắn. Bởi vì những người khác trong bảng truy nã nếu không phải là có người hậu thuẫn thì cũng mang linh bảo trong người, rất khó đối phó. Duy chỉ có tên Tiểu Bàn này, chỉ có được mấy quả thần lôi gọi là có điểm uy hiếp, nhưng trong trận chiến tại Thiên Thúy bình, hắn đã sớm dùng hết rồi, tự nhiên sẽ có nhiều người chú ý đến hắn.
Không cần phải nói nhiều, chỉ cần Tiểu Bàn dám xuất hiện bên ngoài Huyền Thiên biệt việt, tám phần sẽ bị mấy chục tu sĩ vây công, trong đó cũng không thiếu tu sĩ Kim đan. Không thể trách được, vì pháp bảo tốt vốn rất đắt, khả năng chế tạo không cao, số lượng cực kỳ thưa thớt, rất khó chiếm được. Cho nên lần này khi xuất ra phần thưởng, rất nhiều tu sĩ Kim đan không mạnh mẽ lắm cũng sẽ tập tận lực chú ý trên người Tiểu Bàn.
Chỉ tiếc là Tiểu Bàn giảo hoạt hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn chúng, hắn sớm đã đoán được sự kiện trên nên dứt khoát bế quan khổ tu, chuẩn bị đánh sâu vào Trúc cơ, căn bản không ra ngoài. Làm cho bọn họ cứ một mực chờ đợi mà lòng như lửa đốt. Bên ngoài đang đánh nhau lung tung, còn bên trong Huyền Thiên biệt viện mặc dù nhìn tình hình hiện tại đang gió êm sóng lặng, nhưng trong thực tế đang có sóng gió ngầm nổi lên, hơn nữa sóng gió vô cùng mãnh liệt.
Sở dĩ có loại tình huống như vậy chủ yếu là do một hệ của Hỏa Long chân nhân bị tiêu diệt toàn bộ.
Lúc ban đầu, vợ chồng chưởng viện mặc dù đanh chiếm ưu thế vì có nhiều đệ tử cao cấp, nhưng trong đám hậu bối, đệ tử ưu tú lại không nhiều. Bởi vậy trong Huyền Thiên tứ tú, có ba người thuộc một mạch của Hỏa Long đạo nhân, còn lại thuộc một mạch của Mai Hoa thần nữ, không hề có đệ tử của vợ chồng chưởng viện.
Nếu cứ như vậy mà tiếp tục phát triển, chờ qua hơn 100 năm sau, một hệ của Hỏa Long đạo nhân chắc chắn sẽ có thực lực mạnh mẽ, đủ để áp chế thực lực vợ chồng chưởng viện.
Nhưng tình hình tốt đẹp như vậy, đột nhiên vì lần tranh đoạt Huyền Linh quả lần này mà hoàn toàn xoay ngược. Môn hạ của Hỏa Long đạo nhân trong tam tú, Mộc Tử Dung thì bị Tiểu Bàn đánh bị thương nặng, phải tu dưỡng trên giường suốt 10 năm. Thoáng một cái, từ một thiên tài có thiên phú nhất lưu, biến thành một tên đệ tử bình thường có thiên phú nhị lưu. Tiếp theo là Ngọc Diện Tiểu Bạch Long lại trực tiếp tử bạn tại Thiên Thúy bình. Cuối cùng chỉ còn lại một vị là Vô Song Kiếm Thần, đáng tiếc lại bị trúng lời nguyền báo thù, chỉ có thể lăn lộn trên giường mà gào khóc, chịu biết bao thống khổ không kể xiết được, sống không được chết không xong, hiển nhiên, Thiên Dục môn không thể để hắn tiện nghi được, ít nhất cũng phải để hắn đau đớn như vậy trong 10 năm mới cho hắn ‘được’ chết.
Kể từ đó, trong môn hạ của Hỏa Long đạo nhân là tam tú đều xong đời. Trái ngược lại, bên phái vợ chồng chưởng viện lại xuất hiện hai nhân vật thiên tài. Hồng Ảnh đương nhiên không còn phải nói nhiều, không những thiên phú hơn người, siêu viễn người cùng tuổi, lại còn có sơ duyên xảo hợp, chiếm được Thông Linh Chí Bảo – Phượng Minh đao, chỉ nhiêu đó, một mình cô ta đã đủ đọ lại với tam tú rồi.
Huống hồ lại thêm một tên mập mạp chết tiệt, chỉ ở cảnh giới tiên thiên đã có thể thi triển được đầy đủ Ngũ Hành Thần Lôi. Mỗi lần nhớ tới cảnh hắn dùng một cái chuông sắt rỉ sét để đổi lấy Ngũ Hành Tinh Hồn kiếm của mình, Hỏa Long đạo nhân cảm thấy mình như sắp sửa ‘lên tăng xông’! Là một tu sĩ, ngoại trừ ngộ thiên đạo ra thì chuyện quan trọng nhất chính là đạo thống truyền thừa của chính mình. Hôm nay, nguyên bản xa xa đứng đầu là Hỏa Long đạo nhân bây giờ đã rơi xuống tận đấy, mặc dù trên lý luận, trong tương lai hắn vẫn có cơ hội để tìm kiếm thiên tài tiến hành bồi dưỡng. Nhưng trên thực tế, điều đó rất khó xảy ra.
Phải biết rằng, thiên tài sở dĩ được gọi là thiên tài, chính vì bọn họ là con cưng của trời.
Số lượng thưa thớt đến cực điểm, hằng năm, Huyền Thiên biệt viện luyên phái rất nhiều đệ tử đến phàm giới tìm kiếm thiên tài, bọn họ đi qua không biết bao nhiêu quốc gia, kiểm tra qua biết bao nhiêu hài đồng có linh căn phù hợp, cuối cùng cũng chỉ tìm được hai thiên tài. Một là Ngọc Diện Tiểu Bạch Long, còn lại là Vô Song Kiếm Thần.
Dựa theo tình huống bình thường mà phân phối, hai thiên tài này vốn dĩ phải là môn hạ của vợ chồng chưởng viện. Dù sao trong lớp vãn bối thân thiết của Hỏa Long đạo nhân đã có một Mộc Tử Dung rồi. Nhưng hắn lại lợi dụng lúc vợ chồng chưởng viện bế quan, lạm dụng quyền hành của mình, mạnh mẽ ép hai người này thu vào làm môn hạ của mình. Dùng loại thủ đoạn không mấy sạch sẽ này, mới mạnh mẽ chiếm được tam tú trong Huyền Thiên biệt viện.
Nhưng hôm nay, toàn bộ cố gắng của hắn đã tan thành bọt nước, ‘cục tức’ này làm sao hắn có thể nuốt trôi cho được? Vấn đề là hắn những tổn thất của hắn, ngoại trừ chuyện Mộc Tử Dung là có khả năng kiếm Tiểu Bàn gây chuyện ra, còn hai tên đệ tử khác hoàn toàn là tự làm tự chịu. Kỳ thực hắn không biết Ngọc Diện Tiểu Bạch Long kỳ thật cũng chết trong tay Tiểu Bàn, cho nên muốn tìm cớ để phát tác cũng không có.
Không thể tránh khỏi cảnh Hỏa Long đạo nhân, mỗi ngày chỉ có thể lấy rượu quên sầu, tính tình trở nên cực kỳ tồi tệ, nhìn những đệ tử xung quanh ai cũng không vừa mắt. Biểu hiện của hắn như vậy, cũng khiến cho người khác đoán được phần nào tâm tư, vì tự bảo vệ mình, bọn họ đều tự có khoảng cách đối với vợ chồng chưởng viện, sợ bị Hỏa Long đạo nhân ‘giận cá chém thớt’. Kể từ đó, mặc dù hai bên chưa gây chuyện với nhau, nhưng hào khí cũng trở nên vô cùng khẩn trương.
Vợ chồng chưởng viện đương nhiên cũng cảm nhận được biến hóa quỷ dị này, mặc dù bọn họ biết rằng Hỏa Long đạo nhân đang ngấm ngầm thị uy với mình, thật sự không có ý tốt. Nhưng lúc này đây, bọn họ vẫn lâm vào thế yếu, cũng chỉ có thể âm thầm bố trí để phòng ngừa vạn nhất.
Kết quả, vì không khí giữa hai bên vô cùng trầm trọng, bời vậy sau chuyến trở về từ Thiên Thúy bình, lẽ ra sẽ phát thưởng cho bọn Tiểu Bàn nhưng cũng trì hoãn lại. Cũng may Tiểu Bàn, Hồng Ảnh, Thủy Tĩnh đều bế quan khổ tu nên tạm thời không rảnh để ý chuyện này, chờ tới lúc bọn họ xuất quan rồi tính.
Trong không gian của mình, Tiểu Bàn bế quan vô cùng thoải mái. Trong bổn mạng không gian linh khí bức người, bảo quang bốn phía đem chín tên vực ngoại thiên ma đuổi sạch, thật sự là một địa điểm khổ tu lý tưởng.
Lúc này, Tiểu Bàn đã có thực lực Tiên Thiên thập tam trọng thiên, mặc dù kém Hàn Băng Nhi, Thủy Tĩnh cũng Hồng Ảnh sáng chói như vậy, nhưng cũng vô cùng kinh người rồi. Tiến bộ của hắn trong vòng một tháng này, quả thực có thể hình dung là một lần đột phá ba cấp.
Phải biết rằng mấy tháng trước, hắn chỉ là một tu sĩ Tiên Thiên thập trọng thiên, miễn cưỡng tham gia hoạt động lần này. Lúc đó chẳng ai thèm coi trọng tên béo này cả. Nhưng tiếp theo Tiểu Bàn làm ra một loại biểu hiện kinh ngưởi, sau hàng loại sự kiện đó hắn liền nổi tiếng. Đầu tiên là đánh một trận cùng Thủy Tĩnh, kết quả lại biến thành song tu, hai người đồng thời thăng cấp, rồi lại giúp mấy trăm người ở đấy cảm ngộ thiên đạo, đề thăng cảnh giới.
Sau đó Tiểu Bàn lại đánh chết Phượng Minh lão ma. Mặc dù sau đó bị thương nặng, nhưng lại được Hồng Ảnh cho uống một viên Huyền Thiên Linh Đan khiến toàn bộ thương tích khỏi hẳn.
Loại linh đan dùng cho tu sĩ Nguyên Anh này có dược tính vô cùng mãnh liệt. Trong đó ẩn chứa linh khí dư dả, không những trị hết thương tích của Tiểu Bàn mà còn làm hắn đề thăng tu vi.
Kỳ thực, cách dùng linh đan để đề thăng tu vi không phải hiếm thấy trong giới Tu Chân, bất quá cách làm này không được khuyến khích. Một là linh dược để đề thăng cảnh giới cho tu sĩ vô cùng hiếm thấy, người bình thường không đảm đương nổi. Như tên Tiểu Bàn này ăn Huyền Thiên Linh Đan, vốn là thuốc trị thương cho tu sĩ Nguyên Anh, bỏ thời gian trăm năm mới luyện chế được vài khối, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng xem như bảo bối, đương nhiên sẽ không cấp cho đệ tử ăn vào để đề thăng công lực
Mặt khác, loại phương pháp này mặc dù có thể tăng cường linh khí nhưng không có cách nào đề thăng cảnh giới, đối với việc lĩnh ngộ thiên đạo chưa đến nơi đến chốn thì linh khí dư dả chưa chắc là chuyện tốt, thậm chí còn là một chuyện tồi tệ. Quá nhiều linh khí không thể khống chết rất dễ gây ra tình trạng tổn thương kinh mạch, nếu nặng hơn thậm chí có thể mất mạng.
Cho nên, tu sĩ sẽ không dám ăn vào linh dược quá mạnh mẽ, kỳ thực lúc bọn họ tu luyện, bình thường đều ăn linh đan phụ trợ vào, cũng là tăng cường linh khí, bất quá rất ôn hòa, mặc dù hiệu quả không cao, nhưng không xuất hiện tình trạng linh khí đột nhiên tăng quá nhiều, xuất hiện tình huống không thể không chế
Mà tình huống của Tiểu Bàn lại là ngoại lệ, thật sự do Hồng Ảnh quan tâm quá mức mới đem đồ tốt như vậy cho hắn. Kết quả làm cho tu vi của hắn tăng lên một cách khủng khiếp. Nếu đổ lại là người khác nếu không chết thì cũng bị tàn phế, nhưng mà thể chất Tiểu Bàn lại khác người, không thể cùng kẻ khác đánh đồng. Bây giờ tu vi hắn đã tăng vọt, hơn nữa hắn cũng đã hiểu sâu hơn về thiên đạo, lúc tu luyện không gặp phải bình cảnh, nên lúc này mới tăng lên cảnh giới thập tam trọng thiên như vậy.
Mà tiếp theo đó, Tiểu Bàn liền dùng Huyền Linh quả, ngoại trừ có khả năng mở rộng kinh mạch ra cũng có tác dụng tăng cường tu vi. Dù sao đây cũng là linh quả hi hữu, mấy trăm năm mới có thể sinh thành, trong đó ẩn chứa linh khí vô cùng cường đại không thể đùa giỡn được. Mặc dù đối với những tu sĩ cao giai không có tác dụng lớn, nhưng đối với tu sĩ cấp bậc Tiên Thiên có thể giúp đề thăng tu vi không ít.
Đương nhiên, loại đồ vật này, người bình thường chỉ ăn một viên. Tiểu Bàn có nhiều hơn, ba quả, đương nhiên cũng sẽ không ăn vào một lúc, hắn chỉ sự dụng một viên, đợi dược lực tiêu hóa hết mới sử dụng hai viên còn lại.
Huyền Linh quả là một loại quả màu xanh biếc, to bằng quả trứng gà, toàn thân phát sáng, mang theo một mùi thơm làm thoải mái lòng người. Tiểu Bàn ăn vào liền cảm thấy trong bụng sinh ra một luồng khí nóng, hắn không dám chậm trễ, vội vàng vận chuyển Hỗn Độn quyết, đem luồng khí nóng này vận chuyển trong kinh mạch toàn thân.
Luồng khí nóng này vô cùng mãnh liệt, đi qua nơi nào, kinh mạch nơi đó liền có cảm giác như bị đốt cháy, càng vận chuyển pháp quyết càng cảm thấy nóng rựa, mà cảm giác này dai dẳng cả một lúc lâu. May mà tâm tính Tiểu Bàn rất cứng cỏi, cố gắng mà chịu đựng qua.
Ba tháng trôi qua, hắn mới hấp thu hoàn toàn luồng khí nóng này. Mà kinh mạch của hắn cũng đã mở rộng một ít, bất quá, điều làm Tiểu Bàn thất vọng là kinh mạnh của hắn mở rộng không nhiều, chỉ chừng một thành, so với người khác mở rộng được hai thành là ít hơn rất nhiều. Ngay cả pháp lực cũng không tăng lên mạnh mẽ như truyền thuyết, điều này làm cho Tiểu Bàn không thể hiểu được. Chẳng lẽ mình xài trúng hàng giả? Hay khối Huyền Linh quả này chưa đủ năm tuổi?
Hoài nghi trong bụng, Tiểu Bàn liền tăng cường tu luyện, sau khi ăn thêm một viên Huyền Linh quả vào, kết quả vẫn không thay đổi, hơn nữa so với lần trước còn kém hơn, kinh mạch mở rộng không được tới một thành.
Bực mình, Tiểu Bàn liên ăn tiếp quả thứ ba, sau ba tháng khổ tu hắn lại dở khóc dở cười, phát hiện được kinh mạch của mình tổng cộng chỉ mở rộng được 2 thành, pháp lực chỉ miễn cưỡng tăng tên đỉnh phong trọng thiên, mà đó là trong điều kiên mình đang sử dụng cả đống pháp bảo phụ trợ cùng với một lượng lớn ngũ hành tinh thủy. Hiển nhiên nếu không có những thứ này, trong thời gian chín tháng này pháp lực của hắn cũng không tăng cao đến trình độ như vậy.
Sau khi thấy ba khối Huyền Linh quả không được hiệu quả như trong truyền thuyết, Tiểu Bàn liền hiểu được một việc. Chuyện này không phải là do Huyền Linh quả có vấn đề, mà vấn đề là ở chính mình. Từ sau khi tu luyện Hỗn Độn quyết, thể chất mình trở nên siêu cường, cơ hồ có thể so sánh được với yêu thú, tu sĩ bình thường không thể sánh bằng. Chỉ sợ rằng chiều rộng cùng cường độ kinh mạch của mình hơn người khác rất nhiều, do vậy, Huyền Linh quả tự nhiên sẽ kém hiệu quả, có thể mở rộng kinh mạch người khác ba thành, nhưng khi mình sử dụng thì chỉ có thể mở rộng được hai thành mà thôi.
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, tâm tình Tiểu Bàn trở nên vui sướng hơn, bời hắn biết, Huyền Linh quả có trợ giúp rất lớn đối với mình, một lần nữa nâng cao tiềm lực của bản thân, hơn người khác một quãng, sau này trong quá trình tu luyện của mình sẽ nhẹ nhàng, thoải mái hơn.
Mang tâm tình thoải mái, Tiểu Bàn lại bắt đầu tiếp tục khổ tu, rốt cục, qua vài tháng sau, hắn đã thành công đột phá cánh cửa cuối cùng, chính thức trở thành một tu sĩ Trúc cơ. Trong khoảnh khắc đột phá thành công, Tiểu Bàn liền cảm thấy mình như tiến vào một thế giới hỗn độn, không có trời, không có đất, không có mặt trời, mặt trăng, các vì sao, chỉ có một mảng hỗn độn màu xám. Trong ý cảnh kì diệu như vậy, Tiểu Bàn đã hiểu thêm được một bước sâu xa hơn về thiên đạo, cuối cùng linh quang chớt lóe, dễ dàng trúc cơ thành công. Về phần bình cảnh v.v không hề gặp phải.
Sau khi trúc cơ, Tiểu Bàn cũng không trực tiếp xuất quan mà lại tiếp tục tu luyện vài tháng, củng cố cảnh giới trước mắt.
Trải qua gần hai nắm bế quan khổ tu, không những cảnh giới của Tiểu Bàn tăng vọt về bản chất, mà cơ thể hắn cũng hoàn toàn khác trước.
Nói chung, khi tu sĩ tu luyện, căn cứ vào công pháp khác nhau sẽ từ từ phát sinh biến hóa khác nhau. Như tu sĩ tà đạo sẽ biến hóa, có hung ác, có kiều mị, không có trường hợp cá biệt. Còn nhân sĩ chính đạo sẽ phát triển theo phương hướng ngày càng ‘tiên phong đạo cốt’.
Nhưng sau hai năm Tiểu Bàn xuất quan, khi hắn vừa cầm gương soi, vừa đưa lên nhìn liền muốn xỉu. Chỉ thấy người trong gương nét mặt cương nghị, lông mày như đao, không có một chút khí chất tiên gia nào, nhìn đi nhìn lại chỉ thấy như một món đồ cổ, mang theo một cỗ khí chất thô lỗ.
Không chỉ thế, vóc người của Tiểu Bàn càng thêm bành trướng, trước đây hắn cao bảy thước, bây giờ đã đến bảy thước rưỡi, lưng hùm vai gấu, cơ bắp lộ ra, canh tay còn lớn hơn bắp đùi của người thường. Cường tráng đến mức khó thể hình dung, chỉ băng thân hình của hắn cũng đủ để người khác khiếp sợ. Nhưng sau khi mặc quần áo vào, nhìn bề ngoài của hắn mọi người sẽ nói hắn là một tên ‘báo phì’, bởi vì không ai có thể luyện tập cơ thể của mình đến mức ‘hoành tráng’ như vậy được.
Mặc dù vẻ ngoài không đẹp, nhưng sức mạnh của khối thân thể này quả thực rất kinh khủng. Sau khi trúc cơ, Tiểu Bàn không vận dụng pháp lực, chỉ bằng vào sức mạnh cơ bắp vẫn có thể đem huyền thiết nghiền thành một cục bánh! Khí lực này quá mạnh mẽ đến mức nào? Ít nhất cũng phải hơn vạn cân.
Không cần phải nói nhiều, chỉ cần Tiểu Bàn dám xuất hiện bên ngoài Huyền Thiên biệt việt, tám phần sẽ bị mấy chục tu sĩ vây công, trong đó cũng không thiếu tu sĩ Kim đan. Không thể trách được, vì pháp bảo tốt vốn rất đắt, khả năng chế tạo không cao, số lượng cực kỳ thưa thớt, rất khó chiếm được. Cho nên lần này khi xuất ra phần thưởng, rất nhiều tu sĩ Kim đan không mạnh mẽ lắm cũng sẽ tập tận lực chú ý trên người Tiểu Bàn.
Chỉ tiếc là Tiểu Bàn giảo hoạt hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn chúng, hắn sớm đã đoán được sự kiện trên nên dứt khoát bế quan khổ tu, chuẩn bị đánh sâu vào Trúc cơ, căn bản không ra ngoài. Làm cho bọn họ cứ một mực chờ đợi mà lòng như lửa đốt. Bên ngoài đang đánh nhau lung tung, còn bên trong Huyền Thiên biệt viện mặc dù nhìn tình hình hiện tại đang gió êm sóng lặng, nhưng trong thực tế đang có sóng gió ngầm nổi lên, hơn nữa sóng gió vô cùng mãnh liệt.
Sở dĩ có loại tình huống như vậy chủ yếu là do một hệ của Hỏa Long chân nhân bị tiêu diệt toàn bộ.
Lúc ban đầu, vợ chồng chưởng viện mặc dù đanh chiếm ưu thế vì có nhiều đệ tử cao cấp, nhưng trong đám hậu bối, đệ tử ưu tú lại không nhiều. Bởi vậy trong Huyền Thiên tứ tú, có ba người thuộc một mạch của Hỏa Long đạo nhân, còn lại thuộc một mạch của Mai Hoa thần nữ, không hề có đệ tử của vợ chồng chưởng viện.
Nếu cứ như vậy mà tiếp tục phát triển, chờ qua hơn 100 năm sau, một hệ của Hỏa Long đạo nhân chắc chắn sẽ có thực lực mạnh mẽ, đủ để áp chế thực lực vợ chồng chưởng viện.
Nhưng tình hình tốt đẹp như vậy, đột nhiên vì lần tranh đoạt Huyền Linh quả lần này mà hoàn toàn xoay ngược. Môn hạ của Hỏa Long đạo nhân trong tam tú, Mộc Tử Dung thì bị Tiểu Bàn đánh bị thương nặng, phải tu dưỡng trên giường suốt 10 năm. Thoáng một cái, từ một thiên tài có thiên phú nhất lưu, biến thành một tên đệ tử bình thường có thiên phú nhị lưu. Tiếp theo là Ngọc Diện Tiểu Bạch Long lại trực tiếp tử bạn tại Thiên Thúy bình. Cuối cùng chỉ còn lại một vị là Vô Song Kiếm Thần, đáng tiếc lại bị trúng lời nguyền báo thù, chỉ có thể lăn lộn trên giường mà gào khóc, chịu biết bao thống khổ không kể xiết được, sống không được chết không xong, hiển nhiên, Thiên Dục môn không thể để hắn tiện nghi được, ít nhất cũng phải để hắn đau đớn như vậy trong 10 năm mới cho hắn ‘được’ chết.
Kể từ đó, trong môn hạ của Hỏa Long đạo nhân là tam tú đều xong đời. Trái ngược lại, bên phái vợ chồng chưởng viện lại xuất hiện hai nhân vật thiên tài. Hồng Ảnh đương nhiên không còn phải nói nhiều, không những thiên phú hơn người, siêu viễn người cùng tuổi, lại còn có sơ duyên xảo hợp, chiếm được Thông Linh Chí Bảo – Phượng Minh đao, chỉ nhiêu đó, một mình cô ta đã đủ đọ lại với tam tú rồi.
Huống hồ lại thêm một tên mập mạp chết tiệt, chỉ ở cảnh giới tiên thiên đã có thể thi triển được đầy đủ Ngũ Hành Thần Lôi. Mỗi lần nhớ tới cảnh hắn dùng một cái chuông sắt rỉ sét để đổi lấy Ngũ Hành Tinh Hồn kiếm của mình, Hỏa Long đạo nhân cảm thấy mình như sắp sửa ‘lên tăng xông’! Là một tu sĩ, ngoại trừ ngộ thiên đạo ra thì chuyện quan trọng nhất chính là đạo thống truyền thừa của chính mình. Hôm nay, nguyên bản xa xa đứng đầu là Hỏa Long đạo nhân bây giờ đã rơi xuống tận đấy, mặc dù trên lý luận, trong tương lai hắn vẫn có cơ hội để tìm kiếm thiên tài tiến hành bồi dưỡng. Nhưng trên thực tế, điều đó rất khó xảy ra.
Phải biết rằng, thiên tài sở dĩ được gọi là thiên tài, chính vì bọn họ là con cưng của trời.
Số lượng thưa thớt đến cực điểm, hằng năm, Huyền Thiên biệt viện luyên phái rất nhiều đệ tử đến phàm giới tìm kiếm thiên tài, bọn họ đi qua không biết bao nhiêu quốc gia, kiểm tra qua biết bao nhiêu hài đồng có linh căn phù hợp, cuối cùng cũng chỉ tìm được hai thiên tài. Một là Ngọc Diện Tiểu Bạch Long, còn lại là Vô Song Kiếm Thần.
Dựa theo tình huống bình thường mà phân phối, hai thiên tài này vốn dĩ phải là môn hạ của vợ chồng chưởng viện. Dù sao trong lớp vãn bối thân thiết của Hỏa Long đạo nhân đã có một Mộc Tử Dung rồi. Nhưng hắn lại lợi dụng lúc vợ chồng chưởng viện bế quan, lạm dụng quyền hành của mình, mạnh mẽ ép hai người này thu vào làm môn hạ của mình. Dùng loại thủ đoạn không mấy sạch sẽ này, mới mạnh mẽ chiếm được tam tú trong Huyền Thiên biệt viện.
Nhưng hôm nay, toàn bộ cố gắng của hắn đã tan thành bọt nước, ‘cục tức’ này làm sao hắn có thể nuốt trôi cho được? Vấn đề là hắn những tổn thất của hắn, ngoại trừ chuyện Mộc Tử Dung là có khả năng kiếm Tiểu Bàn gây chuyện ra, còn hai tên đệ tử khác hoàn toàn là tự làm tự chịu. Kỳ thực hắn không biết Ngọc Diện Tiểu Bạch Long kỳ thật cũng chết trong tay Tiểu Bàn, cho nên muốn tìm cớ để phát tác cũng không có.
Không thể tránh khỏi cảnh Hỏa Long đạo nhân, mỗi ngày chỉ có thể lấy rượu quên sầu, tính tình trở nên cực kỳ tồi tệ, nhìn những đệ tử xung quanh ai cũng không vừa mắt. Biểu hiện của hắn như vậy, cũng khiến cho người khác đoán được phần nào tâm tư, vì tự bảo vệ mình, bọn họ đều tự có khoảng cách đối với vợ chồng chưởng viện, sợ bị Hỏa Long đạo nhân ‘giận cá chém thớt’. Kể từ đó, mặc dù hai bên chưa gây chuyện với nhau, nhưng hào khí cũng trở nên vô cùng khẩn trương.
Vợ chồng chưởng viện đương nhiên cũng cảm nhận được biến hóa quỷ dị này, mặc dù bọn họ biết rằng Hỏa Long đạo nhân đang ngấm ngầm thị uy với mình, thật sự không có ý tốt. Nhưng lúc này đây, bọn họ vẫn lâm vào thế yếu, cũng chỉ có thể âm thầm bố trí để phòng ngừa vạn nhất.
Kết quả, vì không khí giữa hai bên vô cùng trầm trọng, bời vậy sau chuyến trở về từ Thiên Thúy bình, lẽ ra sẽ phát thưởng cho bọn Tiểu Bàn nhưng cũng trì hoãn lại. Cũng may Tiểu Bàn, Hồng Ảnh, Thủy Tĩnh đều bế quan khổ tu nên tạm thời không rảnh để ý chuyện này, chờ tới lúc bọn họ xuất quan rồi tính.
Trong không gian của mình, Tiểu Bàn bế quan vô cùng thoải mái. Trong bổn mạng không gian linh khí bức người, bảo quang bốn phía đem chín tên vực ngoại thiên ma đuổi sạch, thật sự là một địa điểm khổ tu lý tưởng.
Lúc này, Tiểu Bàn đã có thực lực Tiên Thiên thập tam trọng thiên, mặc dù kém Hàn Băng Nhi, Thủy Tĩnh cũng Hồng Ảnh sáng chói như vậy, nhưng cũng vô cùng kinh người rồi. Tiến bộ của hắn trong vòng một tháng này, quả thực có thể hình dung là một lần đột phá ba cấp.
Phải biết rằng mấy tháng trước, hắn chỉ là một tu sĩ Tiên Thiên thập trọng thiên, miễn cưỡng tham gia hoạt động lần này. Lúc đó chẳng ai thèm coi trọng tên béo này cả. Nhưng tiếp theo Tiểu Bàn làm ra một loại biểu hiện kinh ngưởi, sau hàng loại sự kiện đó hắn liền nổi tiếng. Đầu tiên là đánh một trận cùng Thủy Tĩnh, kết quả lại biến thành song tu, hai người đồng thời thăng cấp, rồi lại giúp mấy trăm người ở đấy cảm ngộ thiên đạo, đề thăng cảnh giới.
Sau đó Tiểu Bàn lại đánh chết Phượng Minh lão ma. Mặc dù sau đó bị thương nặng, nhưng lại được Hồng Ảnh cho uống một viên Huyền Thiên Linh Đan khiến toàn bộ thương tích khỏi hẳn.
Loại linh đan dùng cho tu sĩ Nguyên Anh này có dược tính vô cùng mãnh liệt. Trong đó ẩn chứa linh khí dư dả, không những trị hết thương tích của Tiểu Bàn mà còn làm hắn đề thăng tu vi.
Kỳ thực, cách dùng linh đan để đề thăng tu vi không phải hiếm thấy trong giới Tu Chân, bất quá cách làm này không được khuyến khích. Một là linh dược để đề thăng cảnh giới cho tu sĩ vô cùng hiếm thấy, người bình thường không đảm đương nổi. Như tên Tiểu Bàn này ăn Huyền Thiên Linh Đan, vốn là thuốc trị thương cho tu sĩ Nguyên Anh, bỏ thời gian trăm năm mới luyện chế được vài khối, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng xem như bảo bối, đương nhiên sẽ không cấp cho đệ tử ăn vào để đề thăng công lực
Mặt khác, loại phương pháp này mặc dù có thể tăng cường linh khí nhưng không có cách nào đề thăng cảnh giới, đối với việc lĩnh ngộ thiên đạo chưa đến nơi đến chốn thì linh khí dư dả chưa chắc là chuyện tốt, thậm chí còn là một chuyện tồi tệ. Quá nhiều linh khí không thể khống chết rất dễ gây ra tình trạng tổn thương kinh mạch, nếu nặng hơn thậm chí có thể mất mạng.
Cho nên, tu sĩ sẽ không dám ăn vào linh dược quá mạnh mẽ, kỳ thực lúc bọn họ tu luyện, bình thường đều ăn linh đan phụ trợ vào, cũng là tăng cường linh khí, bất quá rất ôn hòa, mặc dù hiệu quả không cao, nhưng không xuất hiện tình trạng linh khí đột nhiên tăng quá nhiều, xuất hiện tình huống không thể không chế
Mà tình huống của Tiểu Bàn lại là ngoại lệ, thật sự do Hồng Ảnh quan tâm quá mức mới đem đồ tốt như vậy cho hắn. Kết quả làm cho tu vi của hắn tăng lên một cách khủng khiếp. Nếu đổ lại là người khác nếu không chết thì cũng bị tàn phế, nhưng mà thể chất Tiểu Bàn lại khác người, không thể cùng kẻ khác đánh đồng. Bây giờ tu vi hắn đã tăng vọt, hơn nữa hắn cũng đã hiểu sâu hơn về thiên đạo, lúc tu luyện không gặp phải bình cảnh, nên lúc này mới tăng lên cảnh giới thập tam trọng thiên như vậy.
Mà tiếp theo đó, Tiểu Bàn liền dùng Huyền Linh quả, ngoại trừ có khả năng mở rộng kinh mạch ra cũng có tác dụng tăng cường tu vi. Dù sao đây cũng là linh quả hi hữu, mấy trăm năm mới có thể sinh thành, trong đó ẩn chứa linh khí vô cùng cường đại không thể đùa giỡn được. Mặc dù đối với những tu sĩ cao giai không có tác dụng lớn, nhưng đối với tu sĩ cấp bậc Tiên Thiên có thể giúp đề thăng tu vi không ít.
Đương nhiên, loại đồ vật này, người bình thường chỉ ăn một viên. Tiểu Bàn có nhiều hơn, ba quả, đương nhiên cũng sẽ không ăn vào một lúc, hắn chỉ sự dụng một viên, đợi dược lực tiêu hóa hết mới sử dụng hai viên còn lại.
Huyền Linh quả là một loại quả màu xanh biếc, to bằng quả trứng gà, toàn thân phát sáng, mang theo một mùi thơm làm thoải mái lòng người. Tiểu Bàn ăn vào liền cảm thấy trong bụng sinh ra một luồng khí nóng, hắn không dám chậm trễ, vội vàng vận chuyển Hỗn Độn quyết, đem luồng khí nóng này vận chuyển trong kinh mạch toàn thân.
Luồng khí nóng này vô cùng mãnh liệt, đi qua nơi nào, kinh mạch nơi đó liền có cảm giác như bị đốt cháy, càng vận chuyển pháp quyết càng cảm thấy nóng rựa, mà cảm giác này dai dẳng cả một lúc lâu. May mà tâm tính Tiểu Bàn rất cứng cỏi, cố gắng mà chịu đựng qua.
Ba tháng trôi qua, hắn mới hấp thu hoàn toàn luồng khí nóng này. Mà kinh mạch của hắn cũng đã mở rộng một ít, bất quá, điều làm Tiểu Bàn thất vọng là kinh mạnh của hắn mở rộng không nhiều, chỉ chừng một thành, so với người khác mở rộng được hai thành là ít hơn rất nhiều. Ngay cả pháp lực cũng không tăng lên mạnh mẽ như truyền thuyết, điều này làm cho Tiểu Bàn không thể hiểu được. Chẳng lẽ mình xài trúng hàng giả? Hay khối Huyền Linh quả này chưa đủ năm tuổi?
Hoài nghi trong bụng, Tiểu Bàn liền tăng cường tu luyện, sau khi ăn thêm một viên Huyền Linh quả vào, kết quả vẫn không thay đổi, hơn nữa so với lần trước còn kém hơn, kinh mạch mở rộng không được tới một thành.
Bực mình, Tiểu Bàn liên ăn tiếp quả thứ ba, sau ba tháng khổ tu hắn lại dở khóc dở cười, phát hiện được kinh mạch của mình tổng cộng chỉ mở rộng được 2 thành, pháp lực chỉ miễn cưỡng tăng tên đỉnh phong trọng thiên, mà đó là trong điều kiên mình đang sử dụng cả đống pháp bảo phụ trợ cùng với một lượng lớn ngũ hành tinh thủy. Hiển nhiên nếu không có những thứ này, trong thời gian chín tháng này pháp lực của hắn cũng không tăng cao đến trình độ như vậy.
Sau khi thấy ba khối Huyền Linh quả không được hiệu quả như trong truyền thuyết, Tiểu Bàn liền hiểu được một việc. Chuyện này không phải là do Huyền Linh quả có vấn đề, mà vấn đề là ở chính mình. Từ sau khi tu luyện Hỗn Độn quyết, thể chất mình trở nên siêu cường, cơ hồ có thể so sánh được với yêu thú, tu sĩ bình thường không thể sánh bằng. Chỉ sợ rằng chiều rộng cùng cường độ kinh mạch của mình hơn người khác rất nhiều, do vậy, Huyền Linh quả tự nhiên sẽ kém hiệu quả, có thể mở rộng kinh mạch người khác ba thành, nhưng khi mình sử dụng thì chỉ có thể mở rộng được hai thành mà thôi.
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, tâm tình Tiểu Bàn trở nên vui sướng hơn, bời hắn biết, Huyền Linh quả có trợ giúp rất lớn đối với mình, một lần nữa nâng cao tiềm lực của bản thân, hơn người khác một quãng, sau này trong quá trình tu luyện của mình sẽ nhẹ nhàng, thoải mái hơn.
Mang tâm tình thoải mái, Tiểu Bàn lại bắt đầu tiếp tục khổ tu, rốt cục, qua vài tháng sau, hắn đã thành công đột phá cánh cửa cuối cùng, chính thức trở thành một tu sĩ Trúc cơ. Trong khoảnh khắc đột phá thành công, Tiểu Bàn liền cảm thấy mình như tiến vào một thế giới hỗn độn, không có trời, không có đất, không có mặt trời, mặt trăng, các vì sao, chỉ có một mảng hỗn độn màu xám. Trong ý cảnh kì diệu như vậy, Tiểu Bàn đã hiểu thêm được một bước sâu xa hơn về thiên đạo, cuối cùng linh quang chớt lóe, dễ dàng trúc cơ thành công. Về phần bình cảnh v.v không hề gặp phải.
Sau khi trúc cơ, Tiểu Bàn cũng không trực tiếp xuất quan mà lại tiếp tục tu luyện vài tháng, củng cố cảnh giới trước mắt.
Trải qua gần hai nắm bế quan khổ tu, không những cảnh giới của Tiểu Bàn tăng vọt về bản chất, mà cơ thể hắn cũng hoàn toàn khác trước.
Nói chung, khi tu sĩ tu luyện, căn cứ vào công pháp khác nhau sẽ từ từ phát sinh biến hóa khác nhau. Như tu sĩ tà đạo sẽ biến hóa, có hung ác, có kiều mị, không có trường hợp cá biệt. Còn nhân sĩ chính đạo sẽ phát triển theo phương hướng ngày càng ‘tiên phong đạo cốt’.
Nhưng sau hai năm Tiểu Bàn xuất quan, khi hắn vừa cầm gương soi, vừa đưa lên nhìn liền muốn xỉu. Chỉ thấy người trong gương nét mặt cương nghị, lông mày như đao, không có một chút khí chất tiên gia nào, nhìn đi nhìn lại chỉ thấy như một món đồ cổ, mang theo một cỗ khí chất thô lỗ.
Không chỉ thế, vóc người của Tiểu Bàn càng thêm bành trướng, trước đây hắn cao bảy thước, bây giờ đã đến bảy thước rưỡi, lưng hùm vai gấu, cơ bắp lộ ra, canh tay còn lớn hơn bắp đùi của người thường. Cường tráng đến mức khó thể hình dung, chỉ băng thân hình của hắn cũng đủ để người khác khiếp sợ. Nhưng sau khi mặc quần áo vào, nhìn bề ngoài của hắn mọi người sẽ nói hắn là một tên ‘báo phì’, bởi vì không ai có thể luyện tập cơ thể của mình đến mức ‘hoành tráng’ như vậy được.
Mặc dù vẻ ngoài không đẹp, nhưng sức mạnh của khối thân thể này quả thực rất kinh khủng. Sau khi trúc cơ, Tiểu Bàn không vận dụng pháp lực, chỉ bằng vào sức mạnh cơ bắp vẫn có thể đem huyền thiết nghiền thành một cục bánh! Khí lực này quá mạnh mẽ đến mức nào? Ít nhất cũng phải hơn vạn cân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.