Chương 40: hiểu lầm
ThuuuNgaan
22/07/2023
Sau khi gặp được Chu Tứ Quỳ hỏi rõ Tô Ni Hinh trong lòng liền có chút đoán ra tâm tình của hắn. Nhưng mà cũng chẳng phải chuyện trọng điểm của Chu Tứ Quỳ, cũng chỉ là đoán được hắn một chút cũng không ưa Nghiêm Tác.
Dù sao cô cũng không có cảm giác nào khác với người đàn ông này, như vậy việc của hắn đối với cô cũng không quan trọng bao nhiêu.
Trong lòng cô ưu thế lớn nhất luôn thuộc về Nghiêm Tác, cũng chỉ là quen với việc hắn yêu cô rồi. Bỏ không bỏ được, yêu lại càng mất mặt.
Lúc về nhà thì chạy ngang qua bệnh viện, như vậy Nghiêm Tác liền chiếm trọn tâm trí Tô Ni Hinh.
Mấy hôm trước hắn còn vì cô mà bị thương, lại còn bị cô hạ thuốc quả thật có chút thiệt cho hắn. Bây giờ về đến nhà chắc chắn phải mang hắn đến bệnh viện.
Vẫn là lo lắng cho hắn như trước đây, như thế nào cô cũng không thể quên được Nghiêm Tác. Hắn nói yêu cô mà, nói như thế nào cũng yêu cô. Nếu trước đây chỉ là hiểu lầm thật thì sao ?
Là hiểu lầm thì sẽ tha thứ cho hắn một chút, đối xử với hắn tốt hơn một chút, bảo hắn ngoan ngoãn yêu cô hơn trước. Như vậy cả hai đều sẽ rất tốt, Tô Ni Hinh cũng không phải đau lòng, Nghiêm Tác lại càng không.
Chỉ là lời hắn với Chu Tứ Quỳ nói ra không giống nhau.
Hắn nói việc mình làm chỉ là nhiệm vụ, làm xong cũng đã giết chết Tiêu Tiễn rồi, hắn nói cô ta chỉ là con mồi mà hắn không để vào mắt.
Vậy 8 tháng qua hắn làm nhiệm vụ gì mà một chút cũng không đến tìm cô giải thích, hắn như vậy chính là không đáng tin. Thời gian đó chỉ có mỗi hắn biết cô làm gì, còn cô thời gian đó đến tên của hắn cũng không nghe thấy.
Chỉ là cô không biết Tiêu Tiễn vẫn chưa chết, Nghiêm Tác biết rõ lại không nói ra.
Nhưng mà Chu Tứ Quỳ thì lại khác, lại nói Nghiêm Tác muốn thuê luật sư có tiếng nên mới tìm đến cô. Nói trong thời gian đó Nghiêm Tác đánh phá tổ chức buôn lậu cũng có liên quan đến thành phố B , còn cô đang ở thành phố B này nhưng gặp mặt hắn cứ như nhìn nhầm người.
Việc ở thành phố A hắn còn chưa xử lý lại gấp rút đến tìm cô.
Thật sự khó tin, nhưng mà sáu năm nay cũng không thể vì chuyện này mà bỏ mặc hắn.
Vẫn là Tô Ni Hinh luôn trở thành người tốt, bây giờ quay về nhà chính là lôi đầu Nghiêm Tác đến bệnh viện kiểm tra. Sẵn tiện kiểm tra luôn cả cái não của hắn thời gian qua còn bình thường không.
Từ lúc gặp lại cô đến giờ, cái mặt của Nghiêm Tác sau càng ngày lại càng dày rồi.
Vừa về đến nhà đã thấy Nghiêm Tác chống tay lên cằm ngồi đó nhìn ra cửa. Đã vậy đến áo cũng không thèm mặc vào, trên người cũng chỉ mỗi cái khăn quấn ở hạ bộ.
Tô Ni Hinh vừa nãy còn đang lo cho sức khỏe của hắn, còn hắn bây giờ là muốn phơi thân cho ai xem chứ.
Tính tình đang không tốt lại gặp phải tên mặt dày Nghiêm Tác.
- Bước vào thay đồ, Nghiêm Tác.
Cô bước đến nắm tóc hắn, xoay đầu hắn về hướng nhà vệ sinh. Nghiêm Tác lại mặc kệ mà ôm lấy eo cô, gương mặt kiên quyết không nghe lời.
- Em đi đâu ?
- Không liên quan đến anh.
Nghiêm Tác vẫn là không nhúc nhích, cô chỉ đành đẩy hắn ra. Lần này hắn rất ngoan, gương mặt nhìn cô lại càng ngoan. Nhưng hắn vẫn ngồi lì ở đó, không biết được vừa rồi Tô Ni Hinh đã đi đâu khiến hắn thật sự không vui.
- Anh bị điếc à ?
- Không có. Để vậy lúc em về làm cho nhanh, không cần cởi nhiều.
- Được ! Vậy làm lần cuối đi, rồi anh biến luôn cho khuất mắt tôi.
Lần này Nghiêm Tác ngước mắt lên nhìn chặt vào cô, lại còn nheo mày. Ôm cô càng chặt hơn, động tác xoa eo càng làm nhanh. Biết Tô Ni Hinh đang rất cọc, sợ cô thật sự sẽ làm như vậy.
- Nghe lời em em sẽ tiếp tục yêu anh có đúng không ?
- Tùy.
- Được, anh nghe lời em.
Hắn gật đầu, hôn vào trán cô sau đó đi thẳng vào nhà vệ sinh. Tô Ni Hinh ngồi bên ngoài, chỉ là không biết đang nghĩ gì, gương mặt rất suy tư mà nhìn chằm vào phòng vệ sinh.
Nghiêm Tác rất nhanh liền bước ra, cắt đứt suy nghĩ của Tô Ni Hinh. Hắn bước lại, bế cô ngồi lên chân mình, dựa vào vai cô mà hỏi.
- Em muốn làm gì sau ?
- Đi bệnh viện.
- Sau tự nhiên lại đi bệnh viện ?
Nghiêm Tác có chút thắc mắc, trong lòng lại vấy lên nỗi lo. Hắn chính là đang nghĩ bậy, chính là tưởng Tô Ni Hinh đang mang thai.
Như vậy hắn liền cuốn lên, lại nhớ đến việc lúc nãy bóp eo của cô, trong lòng lại sợ sẽ ảnh hưởng đến đứa bé. Quơ tay múa chân một lúc lại xoa nhẹ ở eo, nhìn sắc mặt của cô mà phán đoán.
- Có đau không ?
- Anh có đi không ? Hay muốn ngồi ở đây luôn.
- Đi đi. Được, anh đi chứ, chúng ta mau lên.
Hắn luyên thuyên một hồi lại bế Tô Ni Hinh lên, chạy thẳng ra xe. Nhưng mà lại quên mất chìa khóa còn ở trong nhà liền gấp gáp chạy lên.
Hình như Tô Ni Hinh hiểu ra rồi, chỉ biết nhìn hắn mà cười. Trước đây đều làm an toàn nên không có con, lần trước lại không như vậy, bây giờ cô còn muốn đi bệnh viện. Nghiêm Tác chính là hiểu lầm sâu nhất, còn suy nghĩ nhiều thứ trong đầu. Người muốn làm bố như hắn, bây giờ chưa quá ngốc chính là may mắn.
Dù sao cô cũng không có cảm giác nào khác với người đàn ông này, như vậy việc của hắn đối với cô cũng không quan trọng bao nhiêu.
Trong lòng cô ưu thế lớn nhất luôn thuộc về Nghiêm Tác, cũng chỉ là quen với việc hắn yêu cô rồi. Bỏ không bỏ được, yêu lại càng mất mặt.
Lúc về nhà thì chạy ngang qua bệnh viện, như vậy Nghiêm Tác liền chiếm trọn tâm trí Tô Ni Hinh.
Mấy hôm trước hắn còn vì cô mà bị thương, lại còn bị cô hạ thuốc quả thật có chút thiệt cho hắn. Bây giờ về đến nhà chắc chắn phải mang hắn đến bệnh viện.
Vẫn là lo lắng cho hắn như trước đây, như thế nào cô cũng không thể quên được Nghiêm Tác. Hắn nói yêu cô mà, nói như thế nào cũng yêu cô. Nếu trước đây chỉ là hiểu lầm thật thì sao ?
Là hiểu lầm thì sẽ tha thứ cho hắn một chút, đối xử với hắn tốt hơn một chút, bảo hắn ngoan ngoãn yêu cô hơn trước. Như vậy cả hai đều sẽ rất tốt, Tô Ni Hinh cũng không phải đau lòng, Nghiêm Tác lại càng không.
Chỉ là lời hắn với Chu Tứ Quỳ nói ra không giống nhau.
Hắn nói việc mình làm chỉ là nhiệm vụ, làm xong cũng đã giết chết Tiêu Tiễn rồi, hắn nói cô ta chỉ là con mồi mà hắn không để vào mắt.
Vậy 8 tháng qua hắn làm nhiệm vụ gì mà một chút cũng không đến tìm cô giải thích, hắn như vậy chính là không đáng tin. Thời gian đó chỉ có mỗi hắn biết cô làm gì, còn cô thời gian đó đến tên của hắn cũng không nghe thấy.
Chỉ là cô không biết Tiêu Tiễn vẫn chưa chết, Nghiêm Tác biết rõ lại không nói ra.
Nhưng mà Chu Tứ Quỳ thì lại khác, lại nói Nghiêm Tác muốn thuê luật sư có tiếng nên mới tìm đến cô. Nói trong thời gian đó Nghiêm Tác đánh phá tổ chức buôn lậu cũng có liên quan đến thành phố B , còn cô đang ở thành phố B này nhưng gặp mặt hắn cứ như nhìn nhầm người.
Việc ở thành phố A hắn còn chưa xử lý lại gấp rút đến tìm cô.
Thật sự khó tin, nhưng mà sáu năm nay cũng không thể vì chuyện này mà bỏ mặc hắn.
Vẫn là Tô Ni Hinh luôn trở thành người tốt, bây giờ quay về nhà chính là lôi đầu Nghiêm Tác đến bệnh viện kiểm tra. Sẵn tiện kiểm tra luôn cả cái não của hắn thời gian qua còn bình thường không.
Từ lúc gặp lại cô đến giờ, cái mặt của Nghiêm Tác sau càng ngày lại càng dày rồi.
Vừa về đến nhà đã thấy Nghiêm Tác chống tay lên cằm ngồi đó nhìn ra cửa. Đã vậy đến áo cũng không thèm mặc vào, trên người cũng chỉ mỗi cái khăn quấn ở hạ bộ.
Tô Ni Hinh vừa nãy còn đang lo cho sức khỏe của hắn, còn hắn bây giờ là muốn phơi thân cho ai xem chứ.
Tính tình đang không tốt lại gặp phải tên mặt dày Nghiêm Tác.
- Bước vào thay đồ, Nghiêm Tác.
Cô bước đến nắm tóc hắn, xoay đầu hắn về hướng nhà vệ sinh. Nghiêm Tác lại mặc kệ mà ôm lấy eo cô, gương mặt kiên quyết không nghe lời.
- Em đi đâu ?
- Không liên quan đến anh.
Nghiêm Tác vẫn là không nhúc nhích, cô chỉ đành đẩy hắn ra. Lần này hắn rất ngoan, gương mặt nhìn cô lại càng ngoan. Nhưng hắn vẫn ngồi lì ở đó, không biết được vừa rồi Tô Ni Hinh đã đi đâu khiến hắn thật sự không vui.
- Anh bị điếc à ?
- Không có. Để vậy lúc em về làm cho nhanh, không cần cởi nhiều.
- Được ! Vậy làm lần cuối đi, rồi anh biến luôn cho khuất mắt tôi.
Lần này Nghiêm Tác ngước mắt lên nhìn chặt vào cô, lại còn nheo mày. Ôm cô càng chặt hơn, động tác xoa eo càng làm nhanh. Biết Tô Ni Hinh đang rất cọc, sợ cô thật sự sẽ làm như vậy.
- Nghe lời em em sẽ tiếp tục yêu anh có đúng không ?
- Tùy.
- Được, anh nghe lời em.
Hắn gật đầu, hôn vào trán cô sau đó đi thẳng vào nhà vệ sinh. Tô Ni Hinh ngồi bên ngoài, chỉ là không biết đang nghĩ gì, gương mặt rất suy tư mà nhìn chằm vào phòng vệ sinh.
Nghiêm Tác rất nhanh liền bước ra, cắt đứt suy nghĩ của Tô Ni Hinh. Hắn bước lại, bế cô ngồi lên chân mình, dựa vào vai cô mà hỏi.
- Em muốn làm gì sau ?
- Đi bệnh viện.
- Sau tự nhiên lại đi bệnh viện ?
Nghiêm Tác có chút thắc mắc, trong lòng lại vấy lên nỗi lo. Hắn chính là đang nghĩ bậy, chính là tưởng Tô Ni Hinh đang mang thai.
Như vậy hắn liền cuốn lên, lại nhớ đến việc lúc nãy bóp eo của cô, trong lòng lại sợ sẽ ảnh hưởng đến đứa bé. Quơ tay múa chân một lúc lại xoa nhẹ ở eo, nhìn sắc mặt của cô mà phán đoán.
- Có đau không ?
- Anh có đi không ? Hay muốn ngồi ở đây luôn.
- Đi đi. Được, anh đi chứ, chúng ta mau lên.
Hắn luyên thuyên một hồi lại bế Tô Ni Hinh lên, chạy thẳng ra xe. Nhưng mà lại quên mất chìa khóa còn ở trong nhà liền gấp gáp chạy lên.
Hình như Tô Ni Hinh hiểu ra rồi, chỉ biết nhìn hắn mà cười. Trước đây đều làm an toàn nên không có con, lần trước lại không như vậy, bây giờ cô còn muốn đi bệnh viện. Nghiêm Tác chính là hiểu lầm sâu nhất, còn suy nghĩ nhiều thứ trong đầu. Người muốn làm bố như hắn, bây giờ chưa quá ngốc chính là may mắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.