Chương 27: Anh Nhớ Em
Túy Hậu Ngư Ca
01/06/2021
—–
Vốn Kiều Chỉ chỉ muốn từ chối khéo Lương Vũ thôi, không hề muốn làm phiền Phó Hiên thật. Tuy là chân cô bị thương, nhưng cũng không phải là cô không đi từng bước được. Một người có tính tự lập, thì chỉ có thứ không muốn làm thôi, chứ không có gì là không làm được.
Tất nhiên là Phó Hiên không đồng ý, khăng khăng phải đích thân đưa Kiều Chỉ về nhà. Nghe được ý trong lời anh ta, hẳn là từ sau chuyện của cô hôm ấy, Tề Trăn liền vừa ý anh ta, điều anh ta đến đội hình cảnh. Tuy là Tề Trăn nói vì Phó Hiên có năng lực, nhưng chính anh ta hiểu rằng, chuyện này không thoát được sự liên can với Cố Diệp Thần.
Phó Hiên kéo vợ của mình đến để giới thiệu với Kiều Chỉ: “Đây là người mà anh hay bảo với em đấy. Vợ của doanh trưởng Cố, em làm quen với cô ấy đi.”
Cô gái nhỏ tên là Hạ Man, tuổi rất trẻ, bộ dạng lẫn mặt mũi đều dịu dàng. Cô nàng thấy Kiều Chỉ thì ngoan ngoãn mà gọi chị dâu.
Tính cách Hạ Man ôn hòa, Kiều Chỉ cũng không phản kiểu người khó chung đụng, lại thêm chuyện công việc của Phó Hiên, thành ra Hạ Man rất thân thiết với cô. Trên đường đưa Kiều Chỉ về nhà, hai người đã gần gũi hơn rất nhiều.
“Chị dâu, chị không biết Phó Hiên sùng bái doanh trưởng Cố đến mức nào đâu!” Giọng điệu Hạ Man đầy vui vẻ, ẩn chứa chút trêu đùa.
“Doanh trưởng Cố?” Kiều Chỉ ngờ vực.
“Chắc chị dâu chưa biết thôi. Em và doanh trưởng Cố đều xuất thân từ một đơn vị. Hôm đó nhìn thấy danh thiếp anh ấy, em đã thấy vô cùng quen thuộc, chỉ là em không ngờ Cố Diệp Thần đó chính là Cố Diệp Thần mà em rất sùng bái kia.” Phó Hiên nhìn Kiều Chỉ qua gương chiếu hậu, mặt đầy ý cười.
“Doanh trưởng Cố là người có tiếng tăm lừng lẫy nhất đội trinh sát chúng em đấy! Em đã không qua đúng lúc, lúc em nhập ngũ thì doanh trưởng Cố đã chuyển địa phương rồi, vậy nên em chỉ nghe danh chứ không được thấy người…”
“Phó Hiên mà nói chuyện đơn vị thì sẽ không ngừng được.” Hạ Mạn nhỏ giọng oán giận với Kiều Chỉ, nhưng trong mắt lại thấp thoáng nét cười thấu hiểu ngọt ngào.
“Năm đó, ở đây có doanh trưởng Cố và tham mưu trưởng Ngôn của sư đoàn hải quân lục chiến là nổi tiếng nhất. Cũng vì tiếng tăm của hai người mà em mới tham gia tuyển chọn, chỉ là, ha ha…” Phó Hiên gãi đầu, cười ngây ngô: “Bị rớt mất.”
“Không ngờ là có một ngày em được nhìn thấy thần tượng của mình. Chỉ tiếc là, không được thấy vị tham mưu trưởng Ngôn kia nữa.” Trong lời của Phó Hiên ẩn chứa chút tiếc nuối.
“Tham mưu trưởng Ngôn?” Kiều Chỉ gần như bị cuốn vào câu chuyện của Phó Hiên.
“Dạ, cũng mới năm trước thôi, tham mưu trưởng Ngôn hi sinh vì nhiệm vụ…”
Kiều Chỉ sửng sốt trong lòng, mở to hai mắt nhìn người đang lái xe trước mặt: “Cậu nói gì cơ? Hi sinh vì nhiệm vụ?”
“Dạ, chuyện cụ thể thế nào thì đều là cơ mật cả. Em cũng không biết nhiều, chỉ nghe là nhiệm vụ đó rất khủng khiếp, không ít người đã hy sinh…”
“Hẳn doanh trưởng Cố cũng tham gia lần hành động đó. Chắc anh ấy sẽ biết nhiều hơn, nhưng tất cả phải được giữ bí mật. Dù anh ấy biết, hẳn anh ấy cũng không nói được ạ…”
Lời của Phó Hiên rất bình thường, nhưng Kiều Chỉ nghe lại có chút áp lực. Hai tay cô siết chặt lại một chỗ, chỉ cảm thấy trong lòng như có tảng đá lớn nào chèn xuống, một vài thứ bỗng nhiên hiện lên trong đầu cô, chẳng biết là do cô không nắm được, hay do đầu óc không điều khiển được.
Đêm về, nhiệt độ lạnh như nước. Bên ngoài cửa sổ, sao giăng đầy bầu trời. Kiều Chỉ ngồi trên cái ghế nằm cũ ở ban công, đặt cái chân bị thương lên tấm phủ bàn trà nhỏ. Tay cô vô thức lật quyển sách trong lòng. Qua cái cửa sổ để nửa, thỉnh thoảng lại có một cơn gió nhẹ ùa vào, mang theo tiếng cười lẫn tiếng hoan hô của đám trẻ trong tiểu khu. Máy phát đĩa cơ thì tua không ngừng một ca khúc Quảng Đông đã cũ.
Kiều Chỉ cũng không có mấy cảm giác với nhạc Quảng Đông. Sau khi dọn vào đây, cô đã soạn ra được rất nhiều cd của Cố Diệp Thần. Mỗi khi rảnh đến mức không làm gì, cô sẽ lại bật lên nghe một chút, dần dà cũng thành quen.
Tuy là mắt đặt trên sách, nhưng tâm tư lại không có đó. Kiều Chỉ không biết vì sao đêm nay mình lại nhớ đến ba và mẹ. Trí nhớ của cô về ba không nhiều lắm. Cô chỉ nhỡ rõ là, mỗi lần gặp ông, ông đều mặc một bộ quân trang màu xanh biết, thân hình cao lớn, luôn mỉm cười ấp áp khi nhìn thấy cô. Ông sẽ lập tức nhấc bổng cô được lên vai mình, còn mẹ thì đứng bên cạnh nhìn ba, dịu dàng mỉm cười.
Kiều Chỉ lại nghĩ đến ba Cố, nhớ lại lần đầu tiên cô nhìn thấy ông. Ánh mắt xót xa đó, cả những giọt lệ nóng bỏng đó nữa… Cô còn nhớ cả Cố Diệp Thần, nhớ biểu cảm kiên quyết, dứt khoác của anh ở Cục Dân chính, nhớ về bóng lưng đi một mạch không ngoảnh lại của anh.
Lòng Kiều Chỉ có hơi rối bời. Chính lời kia của Phó Hiên đã khiến tâm tư cô gợn sóng. Kiều Chỉ luôn cho là Cố Diệp Thần quay về vì thời hạn bốn năm của anh với ba đã hết, thì ra đó mới là sự thật sao?
Cô tiện tay cầm bảng vẽ bên cạnh lên, quét đại cái gì đó. Kiều Chỉ chỉ muốn khiến mình từ từ bình tĩnh lại. Có một số việc, cô không muốn đoán, cũng không dám đoán. Bởi lẽ, cô sợ, sợ rằng suy đoán của mình là thật.
Một khuôn mặt dần dần thành hình. Trong phút chốc, Kiều Chỉ ngừng bút. Đôi chân mày đậm, hai mắt hẹp dài, cái mũi cao ngất, cánh môi mỏng bạc… Người trên bảng vẽ nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, khóe môi như mang ý cười nhẹ bẫng. Kiều Chỉ hoảng hốt nhìn về phía cửa. Ngày hôm đó, sau giờ Ngọ, cô mở cửa nhà, anh đứng ở nơi đó, ngược sáng. Anh nói, “em hẳn là Kiều Chỉ. Chào em, tôi là Cố Diệp Thần.”
Anh nói, nếu em đã tạm không có bạn trai, cũng không có người mình thích. Anh cũng giống như em, chi bằng chúng ta từ diễn thành thật.
Anh nói, bây giờ em không còn một mình nữa. Em có ba, có mẹ, còn cả anh.
Anh nói, Kiều Chỉ, anh là chồng của em. Chúng ta chính là một thể, nên dù có chuyện gì đi nữa, anh cũng muốn cùng em gánh vác. Em hiểu chưa?
Ngón tay mảnh khảnh của cô khẽ vỗ lên đôi mày của người trên trang giấy. Kiều Chỉ thở dài một tiếng. Thì ra tình yêu là như thế này, khiến con người ta mất hết lý trí, còn có thể khiến người ta trở thành một tên ngốc không còn đầu óc gì.
Cuộc hôn nhân của bọn họ quá mức phức tạp, lẫn lộn với quá nhiều thứ. Không chỉ là tình thân, đó còn là ân tình khó nói rõ. Một con người cao ngạo lại lạnh lùng, cơ trí như anh sẽ không đặt mình vào một hoàn cảnh khó giải quyết nổi như vậy. Anh không thừa nhận được sự thất vọng của ba Cố lẫn sự áy náy trong lòng mình. Có một số thứ, với anh, chúng sẽ ở vị trí cao hơn tình yêu. Đó là thứ không thể chạm vào được. Từ lúc anh chọn kết hôn với cô, cô đã biết điều đó.
Nhìn chậu hoa quỳnh với bộ dáng những nụ hoa sắp nở ở bên cạnh, ánh mắt Kiều Chỉ thấp thoáng chút tình cảm đầy dịu dàng. Thật ra, vì ba Cố và cô, anh đã buông bỏ rất nhiều thứ. Chỉ là, khi họ thật sự cùng đi về phía nhau, cô lại bỏ qua từng bước, từng bước cẩn thận đến gần của anh.
Cô gái kia là ai, điều đó đã không còn quan trọng. Sau cùng, Cố Diệp Thần sẽ không phải người như thế.
Có lẽ bây giờ anh không yêu cô, nhưng như thế thì có quan hệ gì đâu? Chỉ cần anh không ghét bỏ cô, thậm chí còn sẵn lòng đến cạnh cô, vậy thì thời gian còn nhiều như thế, sau khi cô yêu anh rồi, cô sẽ cố gắng khiến anh cũng thật lòng yêu cô.
Do dự một lát, Kiều Chỉ cầm điện thoại lên, nhấn một dãy số đã quen thuộc trong danh bạ mà cũng là dãy số đầu tiên cô nhớ hết. Sau khi điện thoại reo vài tiếng, liền có người nhận lấy, đầu bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc của Cố Diệp Thần: “Kiều Chỉ…”
“Là em…” Kiều Chỉ khẽ cắn môi.
“Có chuyện gì sao em?” Giọng điệu Cố Diệp Thần có hơi vội vàng. Cô chưa từng chủ động gọi cho anh. Nếu không phải đã có chuyện, vậy thì hôm qua hai người đã ầm ĩ như thế, làm sao cô có thể chủ động gọi cho anh được?
“Em không sao…” Kiều Chỉ đáp vội, sau đó giọng lại nhỏ dần xuống: “Em… em chỉ muốn hỏi anh một chút, chuyện mà anh đang bận đã xong chưa? Hôm qua em thấy anh đi vội quá, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Cô rầu rĩ mà căn môi dưới. Cô gọi cho anh nào phải vì chuyện gì chứ, chỉ là quan tâm thôi mà.
Cố Diệp Thần nghe như thế thì hơi im lặng, một lát sau mới nói: “Đúng là có chút việc, anh vẫn đang chờ tin.” Giọng anh trầm thấp khàn khàn. Qua điện thoại, Kiều Chỉ cũng cảm nhận được sự mệt mỏi rã rời của anh.
“Vậy anh cứ giải quyết đi, em cúp…” Anh không nói thêm gì, tất nhiên cô cũng sẽ không hỏi nhiều. Nếu anh đã muốn nói, hẳn sẽ nói cho cô nghe.
“Kiều Chỉ…” Người ở đầu dây bên kia gọi giật cô lại: “Đừng tắt, anh muốn nghe em nói chút gì đó…”
Mặt Kiều Chỉ đỏ lên, giọng nhỏ xuống ba phần, không được tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng: “Nói… Nói gì cơ?”
“Cái gì cũng được. Anh chỉ muốn nghe thấy giọng em một chút…”
Lời anh ẩn chứa cơn mỏi mệt khiến người ta không nỡ từ chối. Hẳn là anh đã gặp phải chuyện gì đó khó giải quyết – lòng Kiều Chỉ nổi lên một hồi xót xa. Cô dịu dàng nói với anh: “Nụ của hoa quỳnh sắp nở rồi, em thấy không chừng chỉ hai ba ngày nữa thôi…”
“Anh có biết bây giờ em đang làm gì không?” Giọng điệu của Kiều Chỉ nhẹ nhàng đầy tình cảm. Sau khi xác định được tâm ý của mình, rồi lại được nghe tiếng anh một lần nữa, tất cả của cô cứ như đã xảy ra biến hóa mà đến cô cũng khó lòng nhận ra được.
Bên kia truyền đến tiếng vang thanh thúy của bật lửa. Hẳn anh lại đang dựa đâu đó hút thuốc rồi.
“Chắc chắn anh không đoán được đâu. Em đang nghe nhạc Quảng Đông bằng cd cũ của anh này. Có của Trương Học Hữu, của Đặng Lệ Quân, còn của Ca Ca nữa…”
“Em còn phát hiện ra bookmark trong sách của anh. Là anh tự làm sao? Còn làm bằng trúc nữa…” Kiều Chỉ vuốt ve thẻ trúc trên mặt giấy, dịu dàng cười.
“Kiều Chỉ, anh nhớ em…” Cố Diệp Thần đột nhiên mở miệng, đầu trúc lanh lảnh đâm vào đầu ngón tay cô hơi đau. Tuy nhiên, dường như Kiều Chỉ không phát hiện ra gì cả, cô còn đang nghi ngờ tự hỏi không phải mình bị ảo giác rồi không.
Ở bên kia bỗng không có tiếng nói, thỉnh thoảng lại có tiếng thở dồn dập truyền đến. Một tia ôn hòa hiện lên trên khuôn mặt mệt mỏi không chịu nổi của Cố Diệp Thần. Anh gằn từng tiếng bằng âm thanh lưu luyến: “Kiều Chỉ, anh nhớ em…”
Vốn Kiều Chỉ chỉ muốn từ chối khéo Lương Vũ thôi, không hề muốn làm phiền Phó Hiên thật. Tuy là chân cô bị thương, nhưng cũng không phải là cô không đi từng bước được. Một người có tính tự lập, thì chỉ có thứ không muốn làm thôi, chứ không có gì là không làm được.
Tất nhiên là Phó Hiên không đồng ý, khăng khăng phải đích thân đưa Kiều Chỉ về nhà. Nghe được ý trong lời anh ta, hẳn là từ sau chuyện của cô hôm ấy, Tề Trăn liền vừa ý anh ta, điều anh ta đến đội hình cảnh. Tuy là Tề Trăn nói vì Phó Hiên có năng lực, nhưng chính anh ta hiểu rằng, chuyện này không thoát được sự liên can với Cố Diệp Thần.
Phó Hiên kéo vợ của mình đến để giới thiệu với Kiều Chỉ: “Đây là người mà anh hay bảo với em đấy. Vợ của doanh trưởng Cố, em làm quen với cô ấy đi.”
Cô gái nhỏ tên là Hạ Man, tuổi rất trẻ, bộ dạng lẫn mặt mũi đều dịu dàng. Cô nàng thấy Kiều Chỉ thì ngoan ngoãn mà gọi chị dâu.
Tính cách Hạ Man ôn hòa, Kiều Chỉ cũng không phản kiểu người khó chung đụng, lại thêm chuyện công việc của Phó Hiên, thành ra Hạ Man rất thân thiết với cô. Trên đường đưa Kiều Chỉ về nhà, hai người đã gần gũi hơn rất nhiều.
“Chị dâu, chị không biết Phó Hiên sùng bái doanh trưởng Cố đến mức nào đâu!” Giọng điệu Hạ Man đầy vui vẻ, ẩn chứa chút trêu đùa.
“Doanh trưởng Cố?” Kiều Chỉ ngờ vực.
“Chắc chị dâu chưa biết thôi. Em và doanh trưởng Cố đều xuất thân từ một đơn vị. Hôm đó nhìn thấy danh thiếp anh ấy, em đã thấy vô cùng quen thuộc, chỉ là em không ngờ Cố Diệp Thần đó chính là Cố Diệp Thần mà em rất sùng bái kia.” Phó Hiên nhìn Kiều Chỉ qua gương chiếu hậu, mặt đầy ý cười.
“Doanh trưởng Cố là người có tiếng tăm lừng lẫy nhất đội trinh sát chúng em đấy! Em đã không qua đúng lúc, lúc em nhập ngũ thì doanh trưởng Cố đã chuyển địa phương rồi, vậy nên em chỉ nghe danh chứ không được thấy người…”
“Phó Hiên mà nói chuyện đơn vị thì sẽ không ngừng được.” Hạ Mạn nhỏ giọng oán giận với Kiều Chỉ, nhưng trong mắt lại thấp thoáng nét cười thấu hiểu ngọt ngào.
“Năm đó, ở đây có doanh trưởng Cố và tham mưu trưởng Ngôn của sư đoàn hải quân lục chiến là nổi tiếng nhất. Cũng vì tiếng tăm của hai người mà em mới tham gia tuyển chọn, chỉ là, ha ha…” Phó Hiên gãi đầu, cười ngây ngô: “Bị rớt mất.”
“Không ngờ là có một ngày em được nhìn thấy thần tượng của mình. Chỉ tiếc là, không được thấy vị tham mưu trưởng Ngôn kia nữa.” Trong lời của Phó Hiên ẩn chứa chút tiếc nuối.
“Tham mưu trưởng Ngôn?” Kiều Chỉ gần như bị cuốn vào câu chuyện của Phó Hiên.
“Dạ, cũng mới năm trước thôi, tham mưu trưởng Ngôn hi sinh vì nhiệm vụ…”
Kiều Chỉ sửng sốt trong lòng, mở to hai mắt nhìn người đang lái xe trước mặt: “Cậu nói gì cơ? Hi sinh vì nhiệm vụ?”
“Dạ, chuyện cụ thể thế nào thì đều là cơ mật cả. Em cũng không biết nhiều, chỉ nghe là nhiệm vụ đó rất khủng khiếp, không ít người đã hy sinh…”
“Hẳn doanh trưởng Cố cũng tham gia lần hành động đó. Chắc anh ấy sẽ biết nhiều hơn, nhưng tất cả phải được giữ bí mật. Dù anh ấy biết, hẳn anh ấy cũng không nói được ạ…”
Lời của Phó Hiên rất bình thường, nhưng Kiều Chỉ nghe lại có chút áp lực. Hai tay cô siết chặt lại một chỗ, chỉ cảm thấy trong lòng như có tảng đá lớn nào chèn xuống, một vài thứ bỗng nhiên hiện lên trong đầu cô, chẳng biết là do cô không nắm được, hay do đầu óc không điều khiển được.
Đêm về, nhiệt độ lạnh như nước. Bên ngoài cửa sổ, sao giăng đầy bầu trời. Kiều Chỉ ngồi trên cái ghế nằm cũ ở ban công, đặt cái chân bị thương lên tấm phủ bàn trà nhỏ. Tay cô vô thức lật quyển sách trong lòng. Qua cái cửa sổ để nửa, thỉnh thoảng lại có một cơn gió nhẹ ùa vào, mang theo tiếng cười lẫn tiếng hoan hô của đám trẻ trong tiểu khu. Máy phát đĩa cơ thì tua không ngừng một ca khúc Quảng Đông đã cũ.
Kiều Chỉ cũng không có mấy cảm giác với nhạc Quảng Đông. Sau khi dọn vào đây, cô đã soạn ra được rất nhiều cd của Cố Diệp Thần. Mỗi khi rảnh đến mức không làm gì, cô sẽ lại bật lên nghe một chút, dần dà cũng thành quen.
Tuy là mắt đặt trên sách, nhưng tâm tư lại không có đó. Kiều Chỉ không biết vì sao đêm nay mình lại nhớ đến ba và mẹ. Trí nhớ của cô về ba không nhiều lắm. Cô chỉ nhỡ rõ là, mỗi lần gặp ông, ông đều mặc một bộ quân trang màu xanh biết, thân hình cao lớn, luôn mỉm cười ấp áp khi nhìn thấy cô. Ông sẽ lập tức nhấc bổng cô được lên vai mình, còn mẹ thì đứng bên cạnh nhìn ba, dịu dàng mỉm cười.
Kiều Chỉ lại nghĩ đến ba Cố, nhớ lại lần đầu tiên cô nhìn thấy ông. Ánh mắt xót xa đó, cả những giọt lệ nóng bỏng đó nữa… Cô còn nhớ cả Cố Diệp Thần, nhớ biểu cảm kiên quyết, dứt khoác của anh ở Cục Dân chính, nhớ về bóng lưng đi một mạch không ngoảnh lại của anh.
Lòng Kiều Chỉ có hơi rối bời. Chính lời kia của Phó Hiên đã khiến tâm tư cô gợn sóng. Kiều Chỉ luôn cho là Cố Diệp Thần quay về vì thời hạn bốn năm của anh với ba đã hết, thì ra đó mới là sự thật sao?
Cô tiện tay cầm bảng vẽ bên cạnh lên, quét đại cái gì đó. Kiều Chỉ chỉ muốn khiến mình từ từ bình tĩnh lại. Có một số việc, cô không muốn đoán, cũng không dám đoán. Bởi lẽ, cô sợ, sợ rằng suy đoán của mình là thật.
Một khuôn mặt dần dần thành hình. Trong phút chốc, Kiều Chỉ ngừng bút. Đôi chân mày đậm, hai mắt hẹp dài, cái mũi cao ngất, cánh môi mỏng bạc… Người trên bảng vẽ nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, khóe môi như mang ý cười nhẹ bẫng. Kiều Chỉ hoảng hốt nhìn về phía cửa. Ngày hôm đó, sau giờ Ngọ, cô mở cửa nhà, anh đứng ở nơi đó, ngược sáng. Anh nói, “em hẳn là Kiều Chỉ. Chào em, tôi là Cố Diệp Thần.”
Anh nói, nếu em đã tạm không có bạn trai, cũng không có người mình thích. Anh cũng giống như em, chi bằng chúng ta từ diễn thành thật.
Anh nói, bây giờ em không còn một mình nữa. Em có ba, có mẹ, còn cả anh.
Anh nói, Kiều Chỉ, anh là chồng của em. Chúng ta chính là một thể, nên dù có chuyện gì đi nữa, anh cũng muốn cùng em gánh vác. Em hiểu chưa?
Ngón tay mảnh khảnh của cô khẽ vỗ lên đôi mày của người trên trang giấy. Kiều Chỉ thở dài một tiếng. Thì ra tình yêu là như thế này, khiến con người ta mất hết lý trí, còn có thể khiến người ta trở thành một tên ngốc không còn đầu óc gì.
Cuộc hôn nhân của bọn họ quá mức phức tạp, lẫn lộn với quá nhiều thứ. Không chỉ là tình thân, đó còn là ân tình khó nói rõ. Một con người cao ngạo lại lạnh lùng, cơ trí như anh sẽ không đặt mình vào một hoàn cảnh khó giải quyết nổi như vậy. Anh không thừa nhận được sự thất vọng của ba Cố lẫn sự áy náy trong lòng mình. Có một số thứ, với anh, chúng sẽ ở vị trí cao hơn tình yêu. Đó là thứ không thể chạm vào được. Từ lúc anh chọn kết hôn với cô, cô đã biết điều đó.
Nhìn chậu hoa quỳnh với bộ dáng những nụ hoa sắp nở ở bên cạnh, ánh mắt Kiều Chỉ thấp thoáng chút tình cảm đầy dịu dàng. Thật ra, vì ba Cố và cô, anh đã buông bỏ rất nhiều thứ. Chỉ là, khi họ thật sự cùng đi về phía nhau, cô lại bỏ qua từng bước, từng bước cẩn thận đến gần của anh.
Cô gái kia là ai, điều đó đã không còn quan trọng. Sau cùng, Cố Diệp Thần sẽ không phải người như thế.
Có lẽ bây giờ anh không yêu cô, nhưng như thế thì có quan hệ gì đâu? Chỉ cần anh không ghét bỏ cô, thậm chí còn sẵn lòng đến cạnh cô, vậy thì thời gian còn nhiều như thế, sau khi cô yêu anh rồi, cô sẽ cố gắng khiến anh cũng thật lòng yêu cô.
Do dự một lát, Kiều Chỉ cầm điện thoại lên, nhấn một dãy số đã quen thuộc trong danh bạ mà cũng là dãy số đầu tiên cô nhớ hết. Sau khi điện thoại reo vài tiếng, liền có người nhận lấy, đầu bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc của Cố Diệp Thần: “Kiều Chỉ…”
“Là em…” Kiều Chỉ khẽ cắn môi.
“Có chuyện gì sao em?” Giọng điệu Cố Diệp Thần có hơi vội vàng. Cô chưa từng chủ động gọi cho anh. Nếu không phải đã có chuyện, vậy thì hôm qua hai người đã ầm ĩ như thế, làm sao cô có thể chủ động gọi cho anh được?
“Em không sao…” Kiều Chỉ đáp vội, sau đó giọng lại nhỏ dần xuống: “Em… em chỉ muốn hỏi anh một chút, chuyện mà anh đang bận đã xong chưa? Hôm qua em thấy anh đi vội quá, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Cô rầu rĩ mà căn môi dưới. Cô gọi cho anh nào phải vì chuyện gì chứ, chỉ là quan tâm thôi mà.
Cố Diệp Thần nghe như thế thì hơi im lặng, một lát sau mới nói: “Đúng là có chút việc, anh vẫn đang chờ tin.” Giọng anh trầm thấp khàn khàn. Qua điện thoại, Kiều Chỉ cũng cảm nhận được sự mệt mỏi rã rời của anh.
“Vậy anh cứ giải quyết đi, em cúp…” Anh không nói thêm gì, tất nhiên cô cũng sẽ không hỏi nhiều. Nếu anh đã muốn nói, hẳn sẽ nói cho cô nghe.
“Kiều Chỉ…” Người ở đầu dây bên kia gọi giật cô lại: “Đừng tắt, anh muốn nghe em nói chút gì đó…”
Mặt Kiều Chỉ đỏ lên, giọng nhỏ xuống ba phần, không được tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng: “Nói… Nói gì cơ?”
“Cái gì cũng được. Anh chỉ muốn nghe thấy giọng em một chút…”
Lời anh ẩn chứa cơn mỏi mệt khiến người ta không nỡ từ chối. Hẳn là anh đã gặp phải chuyện gì đó khó giải quyết – lòng Kiều Chỉ nổi lên một hồi xót xa. Cô dịu dàng nói với anh: “Nụ của hoa quỳnh sắp nở rồi, em thấy không chừng chỉ hai ba ngày nữa thôi…”
“Anh có biết bây giờ em đang làm gì không?” Giọng điệu của Kiều Chỉ nhẹ nhàng đầy tình cảm. Sau khi xác định được tâm ý của mình, rồi lại được nghe tiếng anh một lần nữa, tất cả của cô cứ như đã xảy ra biến hóa mà đến cô cũng khó lòng nhận ra được.
Bên kia truyền đến tiếng vang thanh thúy của bật lửa. Hẳn anh lại đang dựa đâu đó hút thuốc rồi.
“Chắc chắn anh không đoán được đâu. Em đang nghe nhạc Quảng Đông bằng cd cũ của anh này. Có của Trương Học Hữu, của Đặng Lệ Quân, còn của Ca Ca nữa…”
“Em còn phát hiện ra bookmark trong sách của anh. Là anh tự làm sao? Còn làm bằng trúc nữa…” Kiều Chỉ vuốt ve thẻ trúc trên mặt giấy, dịu dàng cười.
“Kiều Chỉ, anh nhớ em…” Cố Diệp Thần đột nhiên mở miệng, đầu trúc lanh lảnh đâm vào đầu ngón tay cô hơi đau. Tuy nhiên, dường như Kiều Chỉ không phát hiện ra gì cả, cô còn đang nghi ngờ tự hỏi không phải mình bị ảo giác rồi không.
Ở bên kia bỗng không có tiếng nói, thỉnh thoảng lại có tiếng thở dồn dập truyền đến. Một tia ôn hòa hiện lên trên khuôn mặt mệt mỏi không chịu nổi của Cố Diệp Thần. Anh gằn từng tiếng bằng âm thanh lưu luyến: “Kiều Chỉ, anh nhớ em…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.