Hôn Lâu Sẽ Thành Sủng

Chương 26: Tạm Biệt Kiều Chỉ

Túy Hậu Ngư Ca

02/06/2021

Kiều Chỉ có phần hối hận. Hình như ban nãy cô nói hơi quá mức, dù sao Diệp Thanh cũng còn ở phòng kỹ thuật. Thai Linh vốn đã không vừa mắt cô nàng, lời nói của cô vô tình khiến cô nàng chuốc thêm phiền phức. Ban nãy cô nóng quá nên không để ý.

Cô bèn gọi một cuộc cho Diệp Thanh. Cô nàng tăng ca vô cùng hăng hái, Kiều Chỉ kể lại đơn giản sự việc, cô sợ Thai Linh với cái tính ấu trĩ kia sẽ về gây phiền phức cho Diệp Thanh. Tóm lại là để cô nàng chuẩn bị tâm lý một chút. Sau khi nghe cô nói xong, Diệp Thanh chửi thề một câu: “Kiều Chỉ, cậu nói còn nhẹ quá. Cậu nên lấy một ly nước tạt anh ta, tốt nhất nên là nước nóng. Sao mà miệng thằng cha đó độc như vậy chứ…”

Kiều Chỉ cảm thấy bất đắc dĩ. Diệp Thanh làm ở phòng kỹ thuật, giao lưu với “đại lão gia” hạng nhất, nói năng cũng ngày càng thoải mái, hơi có chút thiên hướng giải phóng cảm xúc.

“Cậu yên tâm đi Kiều Chỉ. Thai Linh là kiểu được công phu ngoài miệng thôi, thứ hổ giấy. Cậu đừng lo lắng, mình còn bận lắm. Thai Linh chết tiệt kia, ngày nghỉ còn bắt người khác tăng ca, ông chủ bất lương…”

Kiều Chỉ tắt điện thoại, vừa lúc Mễ Kỳ chụp xong một bộ quần áo. Kiểu Chỉ vội vã sang giúp cô nàng đổi bộ cuối cùng. Bộ này là một bộ hiện đại – một cái váy maxi trắng lộ vai. Ảnh chụp sẽ được cắt ghép biên tập với ảnh Mễ Kỳ mặc theo phong cách cổ trang trong game, tạo thành một loại cảm giác xuyên không.

Tà váy rất dài, hẳn là ba mét, Mễ Kỳ mang một đôi giày cao gót chừng hai mươi xen ti, làm tôn lên đôi chân dài.

Lúc Mễ Kỳ lên xuống sân khấu chụp ảnh, tất cả người nhìn đều có phần choáng váng. Váy dài hơi bay nhẹ khiến bờ vai ngọc trai tròn trịa thanh tú của cô nàng lộ ra ngoài, tóc đen óng ánh xõa nơi đầu vai, càng khiến vóc người “giá áo” của cô nàng thêm lả lướt. Lúc bước đi, Mễ Kỳ khiến cho chiếc váy kiểu cách hiện đại ẩn hiện cảm giác “tay áo phiêu phiêu”.

Quản lý mục quảng cáo lần này là một phụ nữ trung niên, bà ta tán thưởng từ tận đáy lòng: “Mễ Kỳ đúng là người trời sinh sống dưới ánh đèn, lúc giơ tay nhấc chân cũng đầy phong tình.”

Tà váy của Mễ Kỳ bị hất sang một bên, phủ tạm lên một cái giá. Kiều Chi ở gần đó nhất, mà cái giá vốn chỉ dùng để che nắng, được làm từ ống thép bình thường. Mễ Kỳ cảm thấy bị vướng, bèn dùng sức giựt tà váy một cái, cái giá thép kia rung lên vài chập rồi bay thẳng về phía đầu Mễ Kỳ.

Phản ứng đầu tiên của Kiều Chỉ là đẩy cái giá bên cạnh ra, không để nó ngã lên người Mễ Kỳ. Vốn nó cũng không nặng, có đẩy mạnh cũng không sao, nhưng vì Kiều Chỉ vội vàng quá, dùng hết sức lực. Giá được đẩy đi, cơ thể cô cũng không ghìm được mà lao về trước. Chân Kiều Chỉ xoay vòng tròn, cô ngã vào tấm màn sân khấu, đang hoảng hốt thì nghe tiếng gì đó thanh thúy vang lên. Cái giá kia thay vì ngã xuống cạnh Mễ Kỳ thì đã đè lên làn váy sau của cô nàng.

Một màn té ngã này, thật ra Kiều Chỉ không sao, chỉ là chân cô truyền đến một cơn đau thấu xương, trên vầng trán trắng nõn chảy mồ hôi mịn. Lúc này cuối cùng cô đã hiểu câu “cửa miệng” suốt ngày của Diệp Thanh – “họa vô đơn chí.”

Cô cởi giày nhìn qua, chỉ ngã một chút mà chỗ mắt cá chân đã sưng to như ổ bánh mì.

Xe thương vụ của Mễ Kỳ đã đi ra ngoài làm việc, lúc này chỉ có Lương Vũ là tự lái xe đến đây. Người này cũng sốt ruột không nhường ai, muốn đưa Kiều Chỉ vào bệnh viện. Mễ Kỳ cũng muốn đi theo, nhưng vẫn còn một cảnh chưa quay xong, Kiều Chỉ bèn an ủi cô nàng: “Tôi không sao đâu, cùng lắm chỉ trật chân chút thôi. Hôm nay mọi người tốn nhiều công phu như vậy, nếu diễn viên là cô đi rồi, chẳng phải thất bại trong gang tấc sao?”

May mà Mễ Kỳ còn nghe lời khuyên, cuối cùng để cho Lương Vũ đưa Kiều Chỉ vào bệnh viện. Anh ta đưa cô đi chụp X quang, bác sĩ nói xương cốt có hơi trật vị, bèn chỉnh lại cho cô rồi bó thuốc băng kín, dặn cô về nhà phải nghỉ ngơi cho tốt, thời gian sắp tới đừng làm việc nặng.



Lương Vũ giúp Kiều Chỉ nhảy lò cò ra khỏi phòng. Thấy cô đi như vậy có phần mệt mỏi, anh ta bèn ho nhẹ một tiếng: “Kiều Chỉ, chi bằng để tôi cõng cô ra ngoài đi. Cô đi như vậy dễ đau chân lắm.”

Kiều Chỉ lắc đầu: “Cảm ơn anh, quản lý Lương. Tôi tự đi được!”

Anh ta đưa Kiều Chỉ đến một băng ghế dài để nghỉ ngơi rồi đi nhận thuốc giúp cô. Sau khi về lại, nhìn thấy bóng hình xinh đẹp ngồi trên ghế từ phía xa xa, bước chân Lương Vũ ngừng lại một chút. Anh ta hợp tác với Thiên Thai đã nhiều ngày, cũng có lặng lẽ hỏi thăm một ít chuyện của Kiều Chỉ. Không ai trong công ty biết chuyện cô đã kết hôn, chỉ nói là tính cách cô vốn hơi kỳ lạ, không hay qua lại với người khác mà thôi.

Anh ta cảm thấy lần trước vì có mình nên Kiều Chỉ mới qua loa là mình đã kết hôn. Dù sao bị người khác lừa ra làm thân cũng không phải chuyện gì vui vẻ. Nghĩ như thế, Lương Vũ còn có chút hưng phấn của tiểu nhân. Điều đó chứng minh là thật ra anh ta vẫn còn cơ hội.

Kiều Chỉ nhận lại thuốc, chỉ cười nhẹ với anh ta: “Hôm nay phiền anh rồi. Quản lý Lương, anh vẫn nên về nhanh đi, bên Mễ Kỳ còn nhiều việc đợi anh xử lý lắm. Tôi tự gọi xe về được rồi.”

Lương Vũ không nói gì cả, chỉ im lặng liếc cô một cái, đằng hắng, lấy dũng khí mở miệng: “Kiều Chỉ, thật ra cô vốn chưa kết hôn phải không?”

Kiều Chỉ sửng sốt, chợt hiểu ra, lại làm bộ như không rõ, khẽ cười: “Quản lý Lương, ai lại lấy chuyện trọng đại như kết hôn ra nói đùa?”

“Kiều Chỉ…” Lương Vũ cười gượng: “Tôi khiến cô không vui như vậy à, nhất định phải bịa ra chuyện đã kết hôn để từ chối tôi?”

Không ngờ Lương Vũ lại nói thẳng ra miệng như thế, mày Kiều Chỉ nhíu đến mức dính lại với nhau. Cô đã không ngừng nói là mình kết hôn rồi, anh ta không tin, còn muốn cô làm gì nữa đây?

“Chị dâu? Sao chị lại ở đây?” Sự rối rắm của Kiều Chỉ được một tiếng kinh ngạc cứu thoát.

Kiều Chỉ ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, vẻ ngạc nhiên mà nhìn khuôn mặt vừa hé ra. Dù câu ta có hơi quen mắt, nhưng cô không nhớ nổi là đã gặp ở đâu.

Người đàn ông thấy vẻ mặt nghi ngờ của cô thì chìa tay mình ra: “Tôi, tôi là Phó Hiên, cảnh sát mà…”

Kiều Chỉ bừng tỉnh. Đây là cậu cảnh sát trẻ tuổi xuất hiện hồi vụ của Tô Tử kia.

“Sao cậu lại ở đây?” Kiều Chỉ có một phần cảm kích vì sự giúp đỡ của cậu ta, nên nhìn thấy người này thì rất vui vẻ.

“Em theo giúp vợ đến kiểm tra. Cô ấy có thai. Ơ, chị dâu, chân chị làm sao vậy?” Phó Hiên phát hiện ra sự kỳ lạ trên chân Kiều Chỉ.



“Hơi trật thôi, không có gì lớn…” Đối với cách xưng hô của Phó Hiên, cô thật sự có hơi không thích ứng được.

“Xem ra vết thương không nhẹ. Ngài Cố đâu rồi, sao anh ấy không đi với chị?” Phó Hiên nhìn dáo dác cũng không thấy Cố Diệp Thần.

Kiều Chỉ cười miễn cưỡng: “Tôi bị trật chân lúc làm việc, anh ấy không biết.”

Lương Vũ nghe cuộc đối thoại của hai người, nhận được hai cái từ quan trọng: “Chị dâu” và “ngài Cố”. Chẳng lẽ Kiều Chỉ đã kết hôn thật sao? – anh ta không khỏi cười gượng. Người xui xẻo như anh ta, hẳn ở trên đời không có nhiều lắm đi?

Kiều Chỉ nhìn thoáng qua Phó Hiên, tâm tư vòng vo mấy vòng. Cô quay đầu nhìn về phía Lương Vũ: “Quản lý Lương, Phó Hiên là bạn của chồng tôi. Đã tình cờ gặp rồi, vậy để anh ấy đưa tôi về nhà, anh vẫn nên về trước nhanh đi, chậm trễ chuyện chụp ảnh, sợ giám đốc Thai sẽ không vui đâu.”

Trong mắt Lương Vũ hiện lên một chút tăm tối. Rõ là cô ấy đang sợ mình bị mất mặt, nên mới từ chối uyển chuyển như vậy.

Lương Vũ gượng cười, nhìn Phó Hiên: “Vậy phiền anh Phó đây rồi!”

Phó Hiên vội gật đầu lia lịa. Cậu ta cũng không ngốc, đã nhận ra được sự xa cách của Kiều Chỉ, cũng như sự mất mác của Lương Vũ.

Phó Hiên nhìn thoáng qua cô thật lâu, cuối cùng ôn hòa nói: “Chị nghỉ ngơi cho tốt, nhất định thời gian sắp đến đừng làm việc nặng…”

Kiều Chỉ gật đầu đáp lời.

“Vậy tạm biệt, Kiều Chỉ!” Lương Vũ nói xong thì quay người rời đi.

Có một số cô gái sẽ kiều diễm rực rỡ, khiến người ta vừa liếc nhìn đã cảm thấy khó từ chối. Lại có một số cô gái khác, thanh nhã như suối trong, luôn đứng nơi ngõ ngách, không quan tâm đến bất kỳ điều gì, như một đóa hoa nhỏ im lặng nở ra, không chớp mắt, tản ra loại mùi hương gần như vô hình.

Kiều Chỉ chính là một cô gái như thế. Ở nơi xa hoa trụy lạc tập trung một chỗ, lại có một cô gái trong trẻo động lòng người xuất hiện. Cô im lặng ngồi một góc, khiến cho trước mắt anh ta bừng sáng. Lần đầu tiên, ở nơi phồn hoa tấp nập như vậy, anh ta cảm nhận được, nếu như cuộc sống có cô, hẳn sẽ vô cùng ấm áp!

Chỉ là hiện tại, dù cô có kết hôn hay chưa, hai người cũng đều không có khả năng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Lâu Sẽ Thành Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook