Chương 35: Chọn nhà
Túy Hậu Ngư Ca
12/06/2021
Chẳng mấy chốc đã đến giờ cơm trưa, Cố Diệp Thần gọi đến nói mẹ Cố đưa cơm qua, nên phải đến đón Kiều Chỉ về nhà nhỏ của họ gần đó để dùng. Kiều Chỉ liền gọi Diệp Thanh đi cùng, cô nàng lại từ chối liên tục, lấy cớ là mình ăn sáng hơi nhiều, trưa không muốn ăn nữa. Kiều Chỉ hiểu cô nàng đến mức nào chứ, người này quan niệm “ăn lớn hơn trời”, sao lại bảo không muốn ăn?
Kiều Chỉ ra khỏi cổng công ty với sự nghi hoặc, rất nhanh đã nhìn thấy xe Cố Diệp Thần đỗ ở ven đường. Anh mặc một thân vest đen, đang tựa người vào xe hút thuốc.
Cô khẽ nhếch môi, bước chân không kìm được mà nhanh hơn, bỗng bị ai đó cản lại.
Kiều Chỉ liếc nhìn Tô Tử đang mỉm cười, nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì à?”
“Nghe nói chân chị bị thương, không tiện đến thăm. Bây giờ đã ổn chưa?” Giọng cô ta như rất quan tâm.
Cô cười lạnh lùng: “Cô muốn gì cứ nói thẳng, không thì tôi có việc đi trước.”
Kiều Chỉ nói xong thì sải bước đi về trước. Tô Tử đưa tay ra cản lại, cũng không vòng vo nữa mà vào thẳng vấn đề: “Cô không nói chuyện của chúng ta cho Thai Linh chứ?”
Mày đẹp của Kiều Chỉ nhướng thật cao. Đúng là quá khứ của Tô Tử rất tệ hại, từ hồi lớp 10 đã bắt đầu có bạn trai, hơn nữa còn quen cùng lúc nhiều người, trong đó có một lần không cẩn thận mà có thai, cũng không biết là con của ai nữa. Không có nam sinh nào nhận, sau thì cô ta bỏ đứa bé, chuyện không có kết thúc gì. Ai ngờ đâu lúc tốt nghiệp trung học cô ta lại “có” thêm lần nữa, lúc đó thì biết rõ là con ai, nhưng nhà cậu bé kia có tiền có thế, cần thể diện. Cuối cùng đứa bé kia cũng không sinh ra được, nhưng thanh danh Tô Tử ở trong cái trấn nhỏ khá ít người kia cũng đủ thối nát, nên sau khi thu được chút tiền, cô ta ra nước ngoài đi học ngay.
Nhắc tới chút chuyện này, đúng là trừ người nhà Tô Tử ra, thì Kiều Chỉ là rõ ràng nhất. Cô cũng hiểu ẩn ý trong lời cô ta, nhưng cô thật sự không nói gì với Thai Linh cả. Sao tự nhiên cô ta lại nhảy ra hỏi thế này?
Tô Tử thấy cô không nói gì cả, cho là cô nhận việc rồi, mặt liền sụ ngay xuống. Mắt cô ta hiện lên vẻ tàn nhẫn: “Kiều Chỉ, chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Lần trước cô xô tôi xuống lầu kia tôi còn chưa tính, không ngờ cô lại là người như vậy, thích đâm sau lưng người khác!”
“Mặc kệ cô tin hay không, tôi cũng chưa từng nói gì cả. Nếu cô không tin tôi cũng hết cách!” Kiều Chỉ thấy Cố Diệp Thần đã nhìn sang bên này, cũng không tính dây dưa với Tô Tử nữa.
Nhưng cô ta cứ không chịu buông tha, khăng khăng giữ chặt tay cô, giọng vì vội vàng mà lanh lảnh: “Nếu cô không nói gì cả, vậy tại sao mấy ngày nay Linh lại hờ hững với tôi? Cô đã nói gì với anh ấy rồi phải không?”
Kiều Chỉ hất tay cô ta ra: “Nói hay không là quyền của tôi, nói gì cũng là tự do tôi có. Cô được xen vào à!” Mặc dù đúng là cô không nói gì cả, nhưng cô cũng không tính giải thích với người này.
Lúc hất tay, Kiều Chỉ có hơi tốn sức, cô lảo đảo ngã ra sau. Vừa lúc đó, một bàn tay to đỡ ở lưng áo cô, mùi hương và tiếng nói quen thuộc xuất hiện: “Không có chuyện gì chứ?”
Kiều Chỉ hé mắt nhìn anh, mỉm cười lắc đầu.
Cố Diệp Thần đỡ cô vững lại, đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng nhìn về phía Tô Tử, giọng nói hờ hững ẩn chứa sự nghi ngờ sắc bén: “Người nhà họ Tô?” Anh từng nhìn thấy Tô Tử một lần trong bệnh viện.
Không thể nghi ngờ gì nữa, ngoại hình Cố Diệp Thần vô cùng bắt mắt, nhưng cả người lại tỏa ra một cảm giác cứng rắn và đáng sợ. Tô Tử không kìm được mà co người lại.
“Anh là ai?”
Mặt mày Cố Diệp Thần hơi nhíu lại, con ngươi đen xẹt qua một tia tàn nhẫn, song cuối cùng anh chỉ bật ra một tiếng cười khẽ đầy châm chọc: “Cô Tô, tự giải quyết cho tốt!” Dứt lời, anh ôm cả người Kiều Chỉ đi qua xe hơi. Tô Tử chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, một ít suy nghĩ đáng sợ hiện lên. Tuy nhiên, lúc nhìn theo bóng hai người sóng vai mà đi, trong mắt cô ta lại ẩn hiện một chút không cam lòng.
Sau khi lên xe, Kiều Chỉ càng nghĩ càng thấy vô lý, bèn quay đầu nhìn về phía Cố Diệp Thần: “Thai Linh có bạn gái à?”
Cố Diệp Thần thuần thục đánh tay lái, liếc sang cô một lần: “Sao em lại hỏi vậy?”
Kiều Chỉ cẩn thận quan sát biểu cảm của Cố Diệp Thần như muốn tìm được chút gì đó: “Ai trong công ty cũng nói Tô Tử là bạn gái Thai Linh.” Kiều Chỉ thử thăm dò.
Trước có đèn đỏ, xe vững vàng ngừng lại, Cố Diệp Thần đưa tay lên vuốt tóc Kiều Chỉ: “Không có khả năng!”
Cô nghiêng đầu nhìn anh: “Vì sao?”
Cố Diệp Thần híp mắt, có phần nguy hiểm: “Quan tâm Thai Linh vậy à?”
Kiều Chỉ trừng mắt liếc anh: “Nói vớ vẩn gì đó!”
Cố Diệp Thần bình tĩnh nhấn ga, xe rẽ vào một con đường khác, Cố Diệp Thần không kìm được mà cười khẽ. Thật ra anh biết Kiều Chỉ đang lo lắng điều gì, có một số thứ, cô không nói thì anh cũng nhìn ra được.
“Người như Thai Linh, thật ra không phải như vẻ ngoài em thấy đâu.” Cố Diệp Thần rẽ xe vào tiểu khu.
Kiều Chỉ trề môi: “Còn vẻ ngoài gì nữa? Cà lơ phất phơ, miệng lưỡi lắt léo, làm gì cũng không đàng hoàng, chơi bời lêu lổng?”
Cố Diệp Thần ngừng xe lại, vươn người qua cởi dây an toàn cho Kiều Chỉ, thuận tiện hạ một nụ hôn bên môi cô: “Thật ra cũng có thể bảo là phóng đãng ngang ngạnh!”
Thấy anh đến gần, mặt Kiều Chỉ đỏ lên, tay nhỏ đẩy mặt của anh ra: “Đợi đến lúc rồi em thay đổi suy nghĩ!”
Cố Diệp Thần mỉm cười, mở cửa xuống xe, một tay mang cà mèn, tay kia nắm tay Kiều Chỉ đi lên lầu.
“Vậy ý của anh chính là Thai Linh và Tô Tử không có gì cả?” Trong lòng Kiều Chỉ thấp thoáng chút chờ mong.
Cố Diệp Thần nhấn thang máy, cúi đầu nhìn cô, giữa môi tràn ra một tiếng thở dài hiếm thấy: “Thật ra, Thai Linh cũng có nỗi khổ riêng. Có một số chuyện đã qua rồi, cậu ấy lại không thoát được. Anh cũng không còn cách nào, nhưng em phải tin cậu ấy vẫn sống rất tình cảm, sẽ không tùy tiện qua lại với ai đó. Nếu cậu ấy đã nhận rồi, thì tất sẽ nhiệt tình.”
Trong lời Cố Diệp Thần hàm chứa rất nhiều ẩn ý, trong một khoảng thời gian ngắn, Kiều Chỉ không thể suy ra hết được, không khỏi lâm vào trầm tư. Não cô nhanh chóng vận động để hiểu thấu ý của Cố Diệp Thần.
Mãi đến lúc vào cửa nhà rồi, mắt của Kiều Chỉ vẫn hơi mù mịt. Cố Diệp Thần thấy cô gần như không nhìn đến anh nữa, không kìm được mà thở dài, đặt cà mèn trong tay lên bàn ăn. Anh xoay Kiều Chỉ đến trước mặt mình, dịu dàng xoa đầu cô: “Được rồi, đừng nghĩ nữa!”
Cô lại nhướng mày nhìn anh, hai mắt sáng long lanh: “Không phải anh biết gì rồi chứ?”
Cố Diệp Thần đưa tay lên xoa trán, khẽ ho một tiếng: “Chuyện lúc Thai Linh ở nước ngoài, anh cũng không rõ lắm, nhưng mà anh có thể vô cùng khẳng định với em, là không có chuyện gì giữa hai người Thai Linh – Tô Tử cả!”
Kiều Chỉ lại nhìn anh lần nữa, chắc chắn trong lời anh còn gì chưa nói hết, nhưng nếu đã liên quan đến đời tư, tất nhiên sẽ là bí mật của riêng Thai Linh. Cô không hỏi thêm nữa, trái lại ngồi lên sô pha mở cà mèn ra, lấy thức ăn đặt lên bàn.
Hai người im lặng dùng bữa, thỉnh thoảng tán gẫn vài câu. Ăn được một nửa, Cố Diệp Thần bỗng nhớ ra gì đó, bảo với Kiều Chỉ: “Anh có thích một căn nhà trên đường Văn Uyển, có thời gian em qua xem thử đi.”
Kiều Chỉ đang húp cháo, hơi ngạc nhiên mà ngẩng lên: “Căn nhà gì cơ?”
Cố Diệp Thần gắp một đũa đồ ăn cho cô: “Chỗ này của em nhỏ quá, chúng ta không ở đủ, nên anh định sẽ tìm một chỗ khác, cho Tiểu Mộc một mái ấm đủ đầy!”
Sau khi nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu, Kiều Chỉ khẽ gật đầu. Hai người họ vẫn nên tập quen dần với cuộc sống làm cha mẹ, nhất là với một đứa bé như Ngôn Mộc. Cậu nhóc vô cùng thiếu khuyết cảm giác an toàn, hẳn họ nên mang đến một hoàn cảnh sống giống như những người khác.
Thấy Kiều Chỉ không có ý gì, Cố Diệp Thần lại bảo: “Nhà cũng gần nơi này của em, đi làm thuận tiện. Anh sẽ tìm cho Tiểu Mộc một ngôi trường tốt, cuối tuần là qua học được rồi!”
“Vậy khi nào chúng ta dọn đi?”
Cố Diệp Thần buồn cười: “Gấp đến vậy rồi à?”
Kiều Chỉ cúi đầu banh môi, không nói gì nữa.
Cố Diệp Thần buông đũa xuống: “Anh còn đang cân nhắc vị trí, tất nhiên là xem em có thích hay không nữa. Nội thất đã có sẵn, quyết định rồi có thể vào ở ngay.”
Cô gật đầu: “Được, vậy em rảnh thì qua coi.” Đoạn lại nói thêm: “Đưa luôn Tiểu Mộc đi nữa!”
Cố Diệp Thần cười: “Được, nếu anh có thời gian thì đi chung với hai người.”
Sau đó anh gần như không chừa ra được khoảng nào, nên chuyện xem nhà đã biến thành Diệp Thanh đi cùng với Kiều Chỉ.
Ba Cố và Cố Diệp thần đều không thích ngồi xe người khác, nên bình thường họ tự lái xe đi, trong nhà cũng không có tài xế riêng. Sáng hôm nay, ba Cố đặc biệt điều một tài xế của công ty đến đón Kiều Chỉ và Ngôn Mộc đi xem nhà. Hai người đi đón Diệp Thanh, rồi cả ba đến tiểu khu trên đường Văn Uyển. Chuyên viên tiếp thị đứng chờ bên dưới, Diệp Thanh thấy người đó thì khẽ la lên, Kiều Chỉ hỏi: “Sao vậy?”
Khuôn mặt nhỏ của cô nàng nhíu lại, đưa hai tay lên ôm mặt rồi chạy vào trong xe. Người mặc vest mang giày da ở phía bên kia đã gọi một tiếng: “Tiểu Thanh…”
Diệp Thanh lảo đảo một chút rồi khựng lại, Kiều Chỉ khó hiểu mà rùng mình. Cái tên “Tiểu Thanh” này là thứ cô nàng ghét nhất, bảo là phim Tân Bạch Nương Tử Truyền Kỳ khiến người ta lậm quá, cô cũng hết cách.
Người đàn ông kia đã đến, xuất hiện trước mặt Diệp Thanh, cúi đầu nhìn cô nàng một lúc: “Tiểu Thanh, là em thật sao? Anh còn tưởng mình nhìn lầm!”
Diệp Thanh quay lại cứng ngắc, cười xấu hổ: “Hi, đàn anh Duy Kỳ, đã lâu không gặp!”
Duy Kỳ, đàn anh “cờ vây”, Mạc Duy Kỳ. Kiều Chỉ có hơi không kìm được mà thở dài, duyên phận này đúng là có hơi kỳ diệu.
Mạc Duy Kỳ, Kiều Chỉ từng nghe Diệp Thanh nhắc đến, chính là mối tình đầu của cô nàng. Diệp Thanh rất thích anh ta, nên chủ động ra sức theo đuổi. Mạc Duy Kỳ này có ngoại hình rất bắt mắt, đeo một cặp kính, là kiều đàn ông hào hoa phong nhã. Lúc đó có rất nhiều nữ sinh thích anh ta, Diệp Thanh phải “qua năm cửa, trảm sáu tướng”*, tặng ba tháng bữa sáng liên tục mới thu được chàng vào túi.
(Sel: Không biết mọi người nhớ không nhưng điển tích này nhắc đến Quan Vũ sau khi rời Tào Tháo thì phải qua năm cửa, chém sáu tướng để tìm Lưu Bị. Ý nói vượt rất nhiều gian khó. Chúng ta từng học đoạn này ở cấp II)
Tình yêu đang lúc cuồng nhiệt tất nhiên vô cùng ngọt ngào, hai người anh thẹn tôi thùng, lời ngon ý ngọt, mãi cho đến lúc tốt nghiệp, vì để mừng sự kiện này, lại thêm kỷ niệm ba năm yêu nhau, hai người quyết định đi thuê phòng.
Vốn đó phải chuyện “nước chảy thành sông”, thế mà đến chỗ Diệp Thanh lại không được thuận lợi như vậy. Theo lời cô nàng thì, tối hôm đó, đang lúc “thiên lôi địa hỏa”, cô nàng bỗng cảm thấy ghê sợ khủng khiếp, bèn đạp cho Mạc Duy Kỳ một cái, tông cửa xông ra. Từ đó về sau, cô nàng không dám đi tìm anh ta nữa, mà hai người cũng cắt đứt liên lạc.
Bốn người đi thang máy lên tầng mười tám, Mạc Duy Kỳ vẫn thản nhiên giới thiệu nhà cho Kiều Chỉ, Diệp Thanh thì đi nhanh đến mức như muốn cắm mặt xuống đất.
Kiều Chỉ cẩn thận nghe giới thiệu của anh ta, đi quanh nhà một lần. Cố Diệp Thần đề nghị một căn hơn một trăm năm mươi mét vuông, hai phòng ngủ, ban công lắp kính thật to, phong cách trang trí là kiểu Châu Âu tối giản, nhẹ nhàng.
Kiều Chỉ rất hài lòng, cô cảm thấy căn nhà này mang đến cảm giác sáng sủa, tinh tươm và ấm áp.
Cô bèn đón lấy Ngôn Mộc, hỏi: “Lại đây, Tiểu Mộc, con nhìn nhà này đi, con có thích không?”
Ngôn Mộc bước hai bước, Diệp Thanh nhắm mắt đi theo, hệt như một cái đuôi bất đắc dĩ. Cậu nhóc nhìn cô nàng đầy chán ghét, Diệp Thanh ngừng cười, cũng không có ý muốn tránh ra.
“Tiểu Thanh…” Mạc Duy Kì gọi một tiếng.
Cả người cô nàng cứng đờ, vội hỏi: “Đàn anh, Kiều Chỉ… Hai người xem trước đi, mình giúp trông thằng bé, trông thằng bé…”
Ngôn Mộc quay người khinh bỉ, chép miệng.
Kiều Chỉ biết cô nàng đang trốn người, cũng không mong bạn bị xấu hổ, thế là ba người rời đi. Đến thang máy, Diệp Thanh thở dài nhẹ nhõm một hơi, phóng thật xa.
“Tiểu Thanh…” Mạc Duy Kỳ lại gọi theo lần nữa, đoạn nói với Kiều Chỉ: “Ngại quá, cô Cố, tôi muốn nói vài câu với Tiểu Thanh được không?”
Mạc Duy Kỳ đã lên tiếng, Kiều Chỉ cũng không nói được gì nữa, đành phải đồng ý. Cô nhìn thoáng qua khuôn mặt đáng thương của Diệp Thanh, đưa Ngôn Mộc về lại xe.
Chì còn lại hai người Diệp Thanh và Mạc Duy Kỳ đứng cạnh bồn hoa dưới lầu. Cô nàng cẩn thận mà lùi lại, bày ra khuôn mặt tươi cười: “Đàn anh, còn chuyện gì nữa sao?”
Mạc Duy Kỳ cười như không, nhìn cô nàng một cái: “Tiểu Thanh, em sợ anh lắm sao?”
Diệp Thanh nuốt một ngụm nước miếng, có hơi lắp bắp: “Sao, sao lại thế được, đàn anh nghĩ nhiều rồi!” Cô nàng không sợ, mà là xấu hổ, xấu hổ khủng khiếp cũng là sợ đi?
Mạc Duy Kỳ không làm khó cô nàng, hỏi số điện thoại rồi trả cô nàng về xe.
Diệp Thanh vừa vào là ôm chầm Ngôn Mộc, bắt đầu khóc: “Hu hu Kiều Chỉ, mình không muốn sống nữa…”
Ngôn Mộc đẩy đẩy cô nàng ra. Diệp Thanh ập người vào ghế phó lái, khóc càng thảm hại hơn: “Hu hu, cậu nhìn đi, cả Tiểu Mộc cũng ăn hiếp mình nữa…”
Ngôn Mộc trề môi, mắt nhìn về trước, làm như không nghe thấy gì.
Kiều Chỉ vỗ vỗ tóc cô nàng, dịu dàng bảo: “Được rồi, đừng giả vờ nữa!”
Kiều Chỉ ra khỏi cổng công ty với sự nghi hoặc, rất nhanh đã nhìn thấy xe Cố Diệp Thần đỗ ở ven đường. Anh mặc một thân vest đen, đang tựa người vào xe hút thuốc.
Cô khẽ nhếch môi, bước chân không kìm được mà nhanh hơn, bỗng bị ai đó cản lại.
Kiều Chỉ liếc nhìn Tô Tử đang mỉm cười, nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì à?”
“Nghe nói chân chị bị thương, không tiện đến thăm. Bây giờ đã ổn chưa?” Giọng cô ta như rất quan tâm.
Cô cười lạnh lùng: “Cô muốn gì cứ nói thẳng, không thì tôi có việc đi trước.”
Kiều Chỉ nói xong thì sải bước đi về trước. Tô Tử đưa tay ra cản lại, cũng không vòng vo nữa mà vào thẳng vấn đề: “Cô không nói chuyện của chúng ta cho Thai Linh chứ?”
Mày đẹp của Kiều Chỉ nhướng thật cao. Đúng là quá khứ của Tô Tử rất tệ hại, từ hồi lớp 10 đã bắt đầu có bạn trai, hơn nữa còn quen cùng lúc nhiều người, trong đó có một lần không cẩn thận mà có thai, cũng không biết là con của ai nữa. Không có nam sinh nào nhận, sau thì cô ta bỏ đứa bé, chuyện không có kết thúc gì. Ai ngờ đâu lúc tốt nghiệp trung học cô ta lại “có” thêm lần nữa, lúc đó thì biết rõ là con ai, nhưng nhà cậu bé kia có tiền có thế, cần thể diện. Cuối cùng đứa bé kia cũng không sinh ra được, nhưng thanh danh Tô Tử ở trong cái trấn nhỏ khá ít người kia cũng đủ thối nát, nên sau khi thu được chút tiền, cô ta ra nước ngoài đi học ngay.
Nhắc tới chút chuyện này, đúng là trừ người nhà Tô Tử ra, thì Kiều Chỉ là rõ ràng nhất. Cô cũng hiểu ẩn ý trong lời cô ta, nhưng cô thật sự không nói gì với Thai Linh cả. Sao tự nhiên cô ta lại nhảy ra hỏi thế này?
Tô Tử thấy cô không nói gì cả, cho là cô nhận việc rồi, mặt liền sụ ngay xuống. Mắt cô ta hiện lên vẻ tàn nhẫn: “Kiều Chỉ, chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Lần trước cô xô tôi xuống lầu kia tôi còn chưa tính, không ngờ cô lại là người như vậy, thích đâm sau lưng người khác!”
“Mặc kệ cô tin hay không, tôi cũng chưa từng nói gì cả. Nếu cô không tin tôi cũng hết cách!” Kiều Chỉ thấy Cố Diệp Thần đã nhìn sang bên này, cũng không tính dây dưa với Tô Tử nữa.
Nhưng cô ta cứ không chịu buông tha, khăng khăng giữ chặt tay cô, giọng vì vội vàng mà lanh lảnh: “Nếu cô không nói gì cả, vậy tại sao mấy ngày nay Linh lại hờ hững với tôi? Cô đã nói gì với anh ấy rồi phải không?”
Kiều Chỉ hất tay cô ta ra: “Nói hay không là quyền của tôi, nói gì cũng là tự do tôi có. Cô được xen vào à!” Mặc dù đúng là cô không nói gì cả, nhưng cô cũng không tính giải thích với người này.
Lúc hất tay, Kiều Chỉ có hơi tốn sức, cô lảo đảo ngã ra sau. Vừa lúc đó, một bàn tay to đỡ ở lưng áo cô, mùi hương và tiếng nói quen thuộc xuất hiện: “Không có chuyện gì chứ?”
Kiều Chỉ hé mắt nhìn anh, mỉm cười lắc đầu.
Cố Diệp Thần đỡ cô vững lại, đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng nhìn về phía Tô Tử, giọng nói hờ hững ẩn chứa sự nghi ngờ sắc bén: “Người nhà họ Tô?” Anh từng nhìn thấy Tô Tử một lần trong bệnh viện.
Không thể nghi ngờ gì nữa, ngoại hình Cố Diệp Thần vô cùng bắt mắt, nhưng cả người lại tỏa ra một cảm giác cứng rắn và đáng sợ. Tô Tử không kìm được mà co người lại.
“Anh là ai?”
Mặt mày Cố Diệp Thần hơi nhíu lại, con ngươi đen xẹt qua một tia tàn nhẫn, song cuối cùng anh chỉ bật ra một tiếng cười khẽ đầy châm chọc: “Cô Tô, tự giải quyết cho tốt!” Dứt lời, anh ôm cả người Kiều Chỉ đi qua xe hơi. Tô Tử chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, một ít suy nghĩ đáng sợ hiện lên. Tuy nhiên, lúc nhìn theo bóng hai người sóng vai mà đi, trong mắt cô ta lại ẩn hiện một chút không cam lòng.
Sau khi lên xe, Kiều Chỉ càng nghĩ càng thấy vô lý, bèn quay đầu nhìn về phía Cố Diệp Thần: “Thai Linh có bạn gái à?”
Cố Diệp Thần thuần thục đánh tay lái, liếc sang cô một lần: “Sao em lại hỏi vậy?”
Kiều Chỉ cẩn thận quan sát biểu cảm của Cố Diệp Thần như muốn tìm được chút gì đó: “Ai trong công ty cũng nói Tô Tử là bạn gái Thai Linh.” Kiều Chỉ thử thăm dò.
Trước có đèn đỏ, xe vững vàng ngừng lại, Cố Diệp Thần đưa tay lên vuốt tóc Kiều Chỉ: “Không có khả năng!”
Cô nghiêng đầu nhìn anh: “Vì sao?”
Cố Diệp Thần híp mắt, có phần nguy hiểm: “Quan tâm Thai Linh vậy à?”
Kiều Chỉ trừng mắt liếc anh: “Nói vớ vẩn gì đó!”
Cố Diệp Thần bình tĩnh nhấn ga, xe rẽ vào một con đường khác, Cố Diệp Thần không kìm được mà cười khẽ. Thật ra anh biết Kiều Chỉ đang lo lắng điều gì, có một số thứ, cô không nói thì anh cũng nhìn ra được.
“Người như Thai Linh, thật ra không phải như vẻ ngoài em thấy đâu.” Cố Diệp Thần rẽ xe vào tiểu khu.
Kiều Chỉ trề môi: “Còn vẻ ngoài gì nữa? Cà lơ phất phơ, miệng lưỡi lắt léo, làm gì cũng không đàng hoàng, chơi bời lêu lổng?”
Cố Diệp Thần ngừng xe lại, vươn người qua cởi dây an toàn cho Kiều Chỉ, thuận tiện hạ một nụ hôn bên môi cô: “Thật ra cũng có thể bảo là phóng đãng ngang ngạnh!”
Thấy anh đến gần, mặt Kiều Chỉ đỏ lên, tay nhỏ đẩy mặt của anh ra: “Đợi đến lúc rồi em thay đổi suy nghĩ!”
Cố Diệp Thần mỉm cười, mở cửa xuống xe, một tay mang cà mèn, tay kia nắm tay Kiều Chỉ đi lên lầu.
“Vậy ý của anh chính là Thai Linh và Tô Tử không có gì cả?” Trong lòng Kiều Chỉ thấp thoáng chút chờ mong.
Cố Diệp Thần nhấn thang máy, cúi đầu nhìn cô, giữa môi tràn ra một tiếng thở dài hiếm thấy: “Thật ra, Thai Linh cũng có nỗi khổ riêng. Có một số chuyện đã qua rồi, cậu ấy lại không thoát được. Anh cũng không còn cách nào, nhưng em phải tin cậu ấy vẫn sống rất tình cảm, sẽ không tùy tiện qua lại với ai đó. Nếu cậu ấy đã nhận rồi, thì tất sẽ nhiệt tình.”
Trong lời Cố Diệp Thần hàm chứa rất nhiều ẩn ý, trong một khoảng thời gian ngắn, Kiều Chỉ không thể suy ra hết được, không khỏi lâm vào trầm tư. Não cô nhanh chóng vận động để hiểu thấu ý của Cố Diệp Thần.
Mãi đến lúc vào cửa nhà rồi, mắt của Kiều Chỉ vẫn hơi mù mịt. Cố Diệp Thần thấy cô gần như không nhìn đến anh nữa, không kìm được mà thở dài, đặt cà mèn trong tay lên bàn ăn. Anh xoay Kiều Chỉ đến trước mặt mình, dịu dàng xoa đầu cô: “Được rồi, đừng nghĩ nữa!”
Cô lại nhướng mày nhìn anh, hai mắt sáng long lanh: “Không phải anh biết gì rồi chứ?”
Cố Diệp Thần đưa tay lên xoa trán, khẽ ho một tiếng: “Chuyện lúc Thai Linh ở nước ngoài, anh cũng không rõ lắm, nhưng mà anh có thể vô cùng khẳng định với em, là không có chuyện gì giữa hai người Thai Linh – Tô Tử cả!”
Kiều Chỉ lại nhìn anh lần nữa, chắc chắn trong lời anh còn gì chưa nói hết, nhưng nếu đã liên quan đến đời tư, tất nhiên sẽ là bí mật của riêng Thai Linh. Cô không hỏi thêm nữa, trái lại ngồi lên sô pha mở cà mèn ra, lấy thức ăn đặt lên bàn.
Hai người im lặng dùng bữa, thỉnh thoảng tán gẫn vài câu. Ăn được một nửa, Cố Diệp Thần bỗng nhớ ra gì đó, bảo với Kiều Chỉ: “Anh có thích một căn nhà trên đường Văn Uyển, có thời gian em qua xem thử đi.”
Kiều Chỉ đang húp cháo, hơi ngạc nhiên mà ngẩng lên: “Căn nhà gì cơ?”
Cố Diệp Thần gắp một đũa đồ ăn cho cô: “Chỗ này của em nhỏ quá, chúng ta không ở đủ, nên anh định sẽ tìm một chỗ khác, cho Tiểu Mộc một mái ấm đủ đầy!”
Sau khi nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu, Kiều Chỉ khẽ gật đầu. Hai người họ vẫn nên tập quen dần với cuộc sống làm cha mẹ, nhất là với một đứa bé như Ngôn Mộc. Cậu nhóc vô cùng thiếu khuyết cảm giác an toàn, hẳn họ nên mang đến một hoàn cảnh sống giống như những người khác.
Thấy Kiều Chỉ không có ý gì, Cố Diệp Thần lại bảo: “Nhà cũng gần nơi này của em, đi làm thuận tiện. Anh sẽ tìm cho Tiểu Mộc một ngôi trường tốt, cuối tuần là qua học được rồi!”
“Vậy khi nào chúng ta dọn đi?”
Cố Diệp Thần buồn cười: “Gấp đến vậy rồi à?”
Kiều Chỉ cúi đầu banh môi, không nói gì nữa.
Cố Diệp Thần buông đũa xuống: “Anh còn đang cân nhắc vị trí, tất nhiên là xem em có thích hay không nữa. Nội thất đã có sẵn, quyết định rồi có thể vào ở ngay.”
Cô gật đầu: “Được, vậy em rảnh thì qua coi.” Đoạn lại nói thêm: “Đưa luôn Tiểu Mộc đi nữa!”
Cố Diệp Thần cười: “Được, nếu anh có thời gian thì đi chung với hai người.”
Sau đó anh gần như không chừa ra được khoảng nào, nên chuyện xem nhà đã biến thành Diệp Thanh đi cùng với Kiều Chỉ.
Ba Cố và Cố Diệp thần đều không thích ngồi xe người khác, nên bình thường họ tự lái xe đi, trong nhà cũng không có tài xế riêng. Sáng hôm nay, ba Cố đặc biệt điều một tài xế của công ty đến đón Kiều Chỉ và Ngôn Mộc đi xem nhà. Hai người đi đón Diệp Thanh, rồi cả ba đến tiểu khu trên đường Văn Uyển. Chuyên viên tiếp thị đứng chờ bên dưới, Diệp Thanh thấy người đó thì khẽ la lên, Kiều Chỉ hỏi: “Sao vậy?”
Khuôn mặt nhỏ của cô nàng nhíu lại, đưa hai tay lên ôm mặt rồi chạy vào trong xe. Người mặc vest mang giày da ở phía bên kia đã gọi một tiếng: “Tiểu Thanh…”
Diệp Thanh lảo đảo một chút rồi khựng lại, Kiều Chỉ khó hiểu mà rùng mình. Cái tên “Tiểu Thanh” này là thứ cô nàng ghét nhất, bảo là phim Tân Bạch Nương Tử Truyền Kỳ khiến người ta lậm quá, cô cũng hết cách.
Người đàn ông kia đã đến, xuất hiện trước mặt Diệp Thanh, cúi đầu nhìn cô nàng một lúc: “Tiểu Thanh, là em thật sao? Anh còn tưởng mình nhìn lầm!”
Diệp Thanh quay lại cứng ngắc, cười xấu hổ: “Hi, đàn anh Duy Kỳ, đã lâu không gặp!”
Duy Kỳ, đàn anh “cờ vây”, Mạc Duy Kỳ. Kiều Chỉ có hơi không kìm được mà thở dài, duyên phận này đúng là có hơi kỳ diệu.
Mạc Duy Kỳ, Kiều Chỉ từng nghe Diệp Thanh nhắc đến, chính là mối tình đầu của cô nàng. Diệp Thanh rất thích anh ta, nên chủ động ra sức theo đuổi. Mạc Duy Kỳ này có ngoại hình rất bắt mắt, đeo một cặp kính, là kiều đàn ông hào hoa phong nhã. Lúc đó có rất nhiều nữ sinh thích anh ta, Diệp Thanh phải “qua năm cửa, trảm sáu tướng”*, tặng ba tháng bữa sáng liên tục mới thu được chàng vào túi.
(Sel: Không biết mọi người nhớ không nhưng điển tích này nhắc đến Quan Vũ sau khi rời Tào Tháo thì phải qua năm cửa, chém sáu tướng để tìm Lưu Bị. Ý nói vượt rất nhiều gian khó. Chúng ta từng học đoạn này ở cấp II)
Tình yêu đang lúc cuồng nhiệt tất nhiên vô cùng ngọt ngào, hai người anh thẹn tôi thùng, lời ngon ý ngọt, mãi cho đến lúc tốt nghiệp, vì để mừng sự kiện này, lại thêm kỷ niệm ba năm yêu nhau, hai người quyết định đi thuê phòng.
Vốn đó phải chuyện “nước chảy thành sông”, thế mà đến chỗ Diệp Thanh lại không được thuận lợi như vậy. Theo lời cô nàng thì, tối hôm đó, đang lúc “thiên lôi địa hỏa”, cô nàng bỗng cảm thấy ghê sợ khủng khiếp, bèn đạp cho Mạc Duy Kỳ một cái, tông cửa xông ra. Từ đó về sau, cô nàng không dám đi tìm anh ta nữa, mà hai người cũng cắt đứt liên lạc.
Bốn người đi thang máy lên tầng mười tám, Mạc Duy Kỳ vẫn thản nhiên giới thiệu nhà cho Kiều Chỉ, Diệp Thanh thì đi nhanh đến mức như muốn cắm mặt xuống đất.
Kiều Chỉ cẩn thận nghe giới thiệu của anh ta, đi quanh nhà một lần. Cố Diệp Thần đề nghị một căn hơn một trăm năm mươi mét vuông, hai phòng ngủ, ban công lắp kính thật to, phong cách trang trí là kiểu Châu Âu tối giản, nhẹ nhàng.
Kiều Chỉ rất hài lòng, cô cảm thấy căn nhà này mang đến cảm giác sáng sủa, tinh tươm và ấm áp.
Cô bèn đón lấy Ngôn Mộc, hỏi: “Lại đây, Tiểu Mộc, con nhìn nhà này đi, con có thích không?”
Ngôn Mộc bước hai bước, Diệp Thanh nhắm mắt đi theo, hệt như một cái đuôi bất đắc dĩ. Cậu nhóc nhìn cô nàng đầy chán ghét, Diệp Thanh ngừng cười, cũng không có ý muốn tránh ra.
“Tiểu Thanh…” Mạc Duy Kì gọi một tiếng.
Cả người cô nàng cứng đờ, vội hỏi: “Đàn anh, Kiều Chỉ… Hai người xem trước đi, mình giúp trông thằng bé, trông thằng bé…”
Ngôn Mộc quay người khinh bỉ, chép miệng.
Kiều Chỉ biết cô nàng đang trốn người, cũng không mong bạn bị xấu hổ, thế là ba người rời đi. Đến thang máy, Diệp Thanh thở dài nhẹ nhõm một hơi, phóng thật xa.
“Tiểu Thanh…” Mạc Duy Kỳ lại gọi theo lần nữa, đoạn nói với Kiều Chỉ: “Ngại quá, cô Cố, tôi muốn nói vài câu với Tiểu Thanh được không?”
Mạc Duy Kỳ đã lên tiếng, Kiều Chỉ cũng không nói được gì nữa, đành phải đồng ý. Cô nhìn thoáng qua khuôn mặt đáng thương của Diệp Thanh, đưa Ngôn Mộc về lại xe.
Chì còn lại hai người Diệp Thanh và Mạc Duy Kỳ đứng cạnh bồn hoa dưới lầu. Cô nàng cẩn thận mà lùi lại, bày ra khuôn mặt tươi cười: “Đàn anh, còn chuyện gì nữa sao?”
Mạc Duy Kỳ cười như không, nhìn cô nàng một cái: “Tiểu Thanh, em sợ anh lắm sao?”
Diệp Thanh nuốt một ngụm nước miếng, có hơi lắp bắp: “Sao, sao lại thế được, đàn anh nghĩ nhiều rồi!” Cô nàng không sợ, mà là xấu hổ, xấu hổ khủng khiếp cũng là sợ đi?
Mạc Duy Kỳ không làm khó cô nàng, hỏi số điện thoại rồi trả cô nàng về xe.
Diệp Thanh vừa vào là ôm chầm Ngôn Mộc, bắt đầu khóc: “Hu hu Kiều Chỉ, mình không muốn sống nữa…”
Ngôn Mộc đẩy đẩy cô nàng ra. Diệp Thanh ập người vào ghế phó lái, khóc càng thảm hại hơn: “Hu hu, cậu nhìn đi, cả Tiểu Mộc cũng ăn hiếp mình nữa…”
Ngôn Mộc trề môi, mắt nhìn về trước, làm như không nghe thấy gì.
Kiều Chỉ vỗ vỗ tóc cô nàng, dịu dàng bảo: “Được rồi, đừng giả vờ nữa!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.