Chương 34: Gạo Nấu Thành Cơm
Túy Hậu Ngư Ca
11/06/2021
Chỉ một lát sau, đồ nướng đã được mang lên. Màu caramel đầy quyến rũ, mùi thơm nức lòng, hai người Kiều Chỉ và Ngôn Mộc mắt to trừng đôi mắt nhỏ, cũng không ai động thủ trước. Mãi đến khi Cố Diệp Thần xách hai cái túi to về, hai người vẫn còn ngồi cứng ở đó.
Cố Diệp Thần đặt cái gói to lên bàn, nhìn mấy món nướng vẫn chưa được đụng đến, lại nhìn hai người đang liếc nhau, có hơi khó hiểu: “Sao còn chưa ăn nữa?”
Kiều Chỉ thấy anh về, vội cầm một xiên thịt trên bàn lên đưa cho anh, mỉm cười: “Tất nhiên là người lớn nhất nhà ăn trước, tụi em mới dám ăn chứ!”
Cố Diệp Thần nghe vậy thì híp mắt nhìn cô. Từ sau ngày hai người mở lòng, Kiều Chỉ đã thay đổi rất nhiều, cũng tươi vui nhiều hơn. Cô không còn khách sáo trước mặt anh nữa, trái lại còn hay vui đùa. Cảm giác thoải mái như thế khiến anh thật sự hạnh phúc. Cố Diệp Thần nhận lấy xiên nướng trong tay Kiều Chỉ, cô lại cầm ngay xiên khác lên đưa cho Ngôn Mộc: “Được rồi, được rồi, ăn được rồi!” Sau đó cũng tự cầm một xiên lên, há miệng định ăn.
“Đợi đã…” Cố Diệp Thần cười ngăn lại, Kiều Chỉ và Ngôn Mộc nghi ngờ nhìn anh.
Cố Diệp Thần lấy từ trong túi ra hai phần cháo thịt băm trứng muối, để xuống trước mặt hai người: “Đi chơi cả ngày rồi, húp trước một chút cho ấm bụng, hẵng ăn mấy thứ này.”
Kiều Chỉ và Ngôn Mộc liếc nhau, ngoan ngoãn buông thịt xuống mà ăn cháo.
Cố Diệp Thần mỉm cười xoa đầu Ngôn Mộc. Kiều Chỉ thấy tuy là người cậu hơi cứng lại, nhưng không hề từ chối Cố Diệp Thần, thậm chí trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn hơi đỏ lên một chút, thì hài lòng mỉm cười.
Ba người cũng không dám ăn nhiều. Thứ nhất là do dạ dày Kiều Chỉ không tốt, Ngôn Mộc còn nhỏ, tất nhiên không ăn nhiều được. Thứ hai, bây giờ không biết ba mẹ Cố đã giận đến mức nào rồi, chắc chắn sẽ chờ cơm. Nếu bây giờ còn chưa về, ba người không ăn gì được, sợ là tối này mọi người không cần ngủ nữa.
Lúc gần đi, Cố Diệp Thần gọi riêng ông chủ gói hai mươi xiên thịt, mười xiên cánh gà, mười xiên cá viên. Kiều Chỉ khó hiểu: “Mua về nhiều vậy làm gì?”
Cố Diệp Thần gõ khẽ vào đầu cô một cái, cười thần bí: “Tất nhiên là có chỗ dùng rồi.”
Ba người đạp bóng đêm về lại chỗ đỗ xe, đi được vài bước, Cố Diệp Thần bỗng ngừng lại, nhìn thoáng qua chân Kiều Chỉ. Anh ngồi xổm xuống trước người cô, Kiều Chỉ sửng sốt: “Anh làm gì vậy?”
Cố Diệp Thần còn chưa nói gì, Ngôn Mộc đã không kìm được mà khinh bỉ: “Còn một đoạn nữa mới đến bãi đổ xe. Chú Cố đang muốn cõng cô đó.”
Mặt nhỏ của Kiều Chỉ đỏ lên. Cô hếch mũi với Ngôn Mộc, Cố Diệp Thần lại cúi đầu cười: “Còn chưa lên nữa, trễ nữa là không vào được cổng nhà thật đấy.”
Vốn Kiều Chỉ không phải người năng động, hôm nay lại đi cả một ngày, nơi bị thương đã sớm nhói lên. Lúc này cô cũng không từ chối, vòng hai tay lên cổ anh, nằm úp người xuống. Kiều Chỉ vốn nhỏ gầy, một bàn tay Cố Diệp Thần đã đủ giữ cô nằm vững. Kiều Chỉ nhè nhàng ghì lấy cổ anh, khẽ cắn môi dưới, khóe miệng thấp thoáng chút ngọt ngào.
Tay kia của Cố Diệp Thần lại dịu dàng nắm lấy tay nhỏ của Ngôn Mộc. Cậu nhóc liếc anh một cái, hơi cúi đầu, ngoan ngoãn mà theo bên cạnh anh. Ba người chậm rãi đi về phía bãi đỗ xe.
Trời đêm đầu thu mang đến một đợt gió lạnh, không còn oi bức như ngày hè, có cảm giác thư thái. Cạnh bãi đỗ xe là quảng trường đầy ắp người đang tản bộ, đi chơi, còn cả tiếng âm nhạc sôi động. Những điều này khiến thành thị vốn lạnh lẽo nay tăng thêm một chút ấm áp.
Lúc ba người về đến nhà, đã thấy hai người ba Cố mẹ Cố ngồi trên sô pha với vẻ không vui. Lúc vào đến nhà, Kiều Chỉ dịu dàng gọi một tiếng: “Ba, mẹ!”
Hiếm khi thấy hai người không đáp lời.
Kiều Chỉ lén liếc qua Cố Diệp Thần, anh trấn an mà vỗ vỗ tay cô, tiến lên vài bước: “Ba mẹ sao vậy ạ?”
Ba Cố liếc anh một cái: “Mấy người còn biết về nhà à? Sáng sớm đã lén chuồn ra, đi cả một ngày không thấy. Đi đâu hết đó?”
Ba Cố vừa nói xong, mẹ Cố cũng không kìm được: “Chân Kiều Chỉ còn chưa khỏe, các người đã ra ngoài chạy loạn. Một ngày không nhà? Mấy người tính làm gì đây? Hôm nay đã ăn những thứ gì? A, dạ dày Tiểu Chỉ không tốt, vất vả lắm mới có thời gian điều trị dài như vậy. Thuốc sáng cũng không thèm uống. Các người… Tức chết tôi mà.” Mẹ Cố càng nói càng giận, vỗ mạnh xuống bàn.
Kiều Chỉ kéo tay Ngôn Mộc, đi cẩn thận về phía Cố Diệp Thần, hướng ánh mắt cầu cứu về phía ba Cố. Ông có chút không nỡ: “Tất nhiên chuyện này không thể trách mình Tiểu Chỉ và Tiểu Mộc được. Hai đứa nó cũng không lái xe, chủ mưu đã rõ ràng rồi. Chúng ta cũng không thể trách oan người khác…” Ba Cố không quên bỏ đá xuống giếng.
Cố Diệp Thần cười, liếc ông một cái, lén giơ cái túi trong tay lên khoe với ông – chính là ba mươi xiên nướng anh mua về nhà. Chỉ cần ba Cố không châm ngòi thổi gió, cửa của mẹ Cố qua rất dễ.
“… Tất nhiên, cũng không nên vơ đũa cả nắm..” Ba Cố ho mạnh một tiếng, ánh mắt hơi sáng lên: “Để thằng nhóc này ra ngoài chơi cũng không có gì hại, hôm nào cũng ở nhà chán chết…”
“Cuối cùng là ông giúp ai hả?” Mẹ Cố trừng ông. Ba Cố sờ mũi: “A này, Tiểu Chỉ, con đã ăn cơm chưa?”
Kiều Chỉ nhận được ánh mắt của ba Cố, hiểu ngay, vội lắc đầu: “Dạ chưa, dạ chưa, tất nhiên chúng con phải chừa bụng về nhà ăn cơm của mẹ rồi.” Nói xong, cô chậm rãi đi đến bên cạnh mẹ Cố, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một nụ cười lấy lòng: “Mẹ ơi, con đói bụng cả ngày rồi, có cơm ăn không ạ?”
Mẹ Cố liếc cô một cái, cuối cùng cũng không đành lòng mà đứng dậy để cô ngồi xuống: “Cô đó! Đợi ở đây đi tôi đi hâm cơm cho mấy người.”
Đợi mẹ Cố đi rồi, cha Cố vội vã đứng dậy từ sô pha qua đến cạnh Cố Diệp Thần: “Cái đó đâu?”
Cố Diệp Thần đưa cái gói to trong tay cho ông: “Toàn món ba thích đó. Ăn xong nhớ đánh răng tắm rửa, tuyệt đối đừng để mẹ biết.”
Cha Cố trừng mắt với anh một cái, vẻ “cần gì anh bảo”, đoạn cầm cái túi đi vào vườn hoa.
Cố Diệp Thần nhíu mày với Kiều Chỉ, cô cũng cười. Thì ra đó là tác dụng của xiên nướng à!
Ngày hôm sau vừa khéo là thứ hai, Kiều Chỉ dùng hết số ngày phép rồi, chân cũng không còn đau nữa. Cô quyết định quay về công ty tiếp tục đi làm. Lúc vào đến văn phòng, cô thấy ngay Diệp Thanh đang ngồi ở bàn làm việc vẽ vẽ gì đó. Kiều Chỉ có hơi ngạc nhiên: “Diệp Thanh, cậu bị gọi về rồi à?”
Tối hôm qua cô có gọi cho cô nàng, nên Diệp Thanh cũng biết Kiều Chỉ sẽ đi làm lại, không ngạc nhiên gì lắm, chỉ gật đầu: “Ừ, bị gọi về rồi.”
Cô nàng hỏi thăm sức khỏe Kiều Chỉ một chút. Hai người lại nói qua loa vài câu rồi tiếp tục công việc.
Kiều Chỉ ngồi xuống bàn, lại nhìn Diệp Thanh thêm vài lần nữa, cứ cảm thấy kỳ lạ thế nào. Với tính cách của Diệp Thanh, hẳn cô nàng phải thấy cô là lôi kéo hỏi han các kiểu chứ, sao bây giờ lại như “mất sổ gạo” vậy? Trông cậu ấy không giống bình thường gì cả!
“Diệp Thanh, cậu không sao chứ? Có phải bị bệnh rồi không?” Kiều Chỉ có hơi lo lắng.
Diệp Thanh vội lắc đầu: “Không có, không có. Mình khỏe mạnh thế này, bệnh thế nào được hả!”
Tuy có nghi hoặc, nhưng cô nàng không nói gì, cô có hỏi cũng không tốt lắm, thế là Kiều Chỉ không nói thêm gì nữa.
Thai Linh nghe nói cô đi làm thì đích thân “thăm” một chuyến, bảo là “an ủi” nhân viên. Tuy đã biết quan hệ giữa anh ta và Cố Diệp Thần, cô vẫn khách sáo như cũ, không khác gì trước kia. Dù sao cũng là môi trường văn phòng, nhiều con mắt như vậy.
Thai Linh cũng không để ý, chỉ hỏi Kiều Chỉ vài câu sức khỏe rồi bỏ đi.
Kiều Chỉ càng cảm thấy không hợp lý hơn. Cô không hề bỏ qua cái liếc mắt của Thai Linh với Diệp Thanh, cũng không lờ được quả ngượng ngùng đáp lại của cô nàng. Trước nay Diệp Thanh luôn tùy tiện qua loa, cô nàng có biểu cảm thẹn thùng như vậy từ lúc nào chứ?
Cố Diệp Thần đặt cái gói to lên bàn, nhìn mấy món nướng vẫn chưa được đụng đến, lại nhìn hai người đang liếc nhau, có hơi khó hiểu: “Sao còn chưa ăn nữa?”
Kiều Chỉ thấy anh về, vội cầm một xiên thịt trên bàn lên đưa cho anh, mỉm cười: “Tất nhiên là người lớn nhất nhà ăn trước, tụi em mới dám ăn chứ!”
Cố Diệp Thần nghe vậy thì híp mắt nhìn cô. Từ sau ngày hai người mở lòng, Kiều Chỉ đã thay đổi rất nhiều, cũng tươi vui nhiều hơn. Cô không còn khách sáo trước mặt anh nữa, trái lại còn hay vui đùa. Cảm giác thoải mái như thế khiến anh thật sự hạnh phúc. Cố Diệp Thần nhận lấy xiên nướng trong tay Kiều Chỉ, cô lại cầm ngay xiên khác lên đưa cho Ngôn Mộc: “Được rồi, được rồi, ăn được rồi!” Sau đó cũng tự cầm một xiên lên, há miệng định ăn.
“Đợi đã…” Cố Diệp Thần cười ngăn lại, Kiều Chỉ và Ngôn Mộc nghi ngờ nhìn anh.
Cố Diệp Thần lấy từ trong túi ra hai phần cháo thịt băm trứng muối, để xuống trước mặt hai người: “Đi chơi cả ngày rồi, húp trước một chút cho ấm bụng, hẵng ăn mấy thứ này.”
Kiều Chỉ và Ngôn Mộc liếc nhau, ngoan ngoãn buông thịt xuống mà ăn cháo.
Cố Diệp Thần mỉm cười xoa đầu Ngôn Mộc. Kiều Chỉ thấy tuy là người cậu hơi cứng lại, nhưng không hề từ chối Cố Diệp Thần, thậm chí trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn hơi đỏ lên một chút, thì hài lòng mỉm cười.
Ba người cũng không dám ăn nhiều. Thứ nhất là do dạ dày Kiều Chỉ không tốt, Ngôn Mộc còn nhỏ, tất nhiên không ăn nhiều được. Thứ hai, bây giờ không biết ba mẹ Cố đã giận đến mức nào rồi, chắc chắn sẽ chờ cơm. Nếu bây giờ còn chưa về, ba người không ăn gì được, sợ là tối này mọi người không cần ngủ nữa.
Lúc gần đi, Cố Diệp Thần gọi riêng ông chủ gói hai mươi xiên thịt, mười xiên cánh gà, mười xiên cá viên. Kiều Chỉ khó hiểu: “Mua về nhiều vậy làm gì?”
Cố Diệp Thần gõ khẽ vào đầu cô một cái, cười thần bí: “Tất nhiên là có chỗ dùng rồi.”
Ba người đạp bóng đêm về lại chỗ đỗ xe, đi được vài bước, Cố Diệp Thần bỗng ngừng lại, nhìn thoáng qua chân Kiều Chỉ. Anh ngồi xổm xuống trước người cô, Kiều Chỉ sửng sốt: “Anh làm gì vậy?”
Cố Diệp Thần còn chưa nói gì, Ngôn Mộc đã không kìm được mà khinh bỉ: “Còn một đoạn nữa mới đến bãi đổ xe. Chú Cố đang muốn cõng cô đó.”
Mặt nhỏ của Kiều Chỉ đỏ lên. Cô hếch mũi với Ngôn Mộc, Cố Diệp Thần lại cúi đầu cười: “Còn chưa lên nữa, trễ nữa là không vào được cổng nhà thật đấy.”
Vốn Kiều Chỉ không phải người năng động, hôm nay lại đi cả một ngày, nơi bị thương đã sớm nhói lên. Lúc này cô cũng không từ chối, vòng hai tay lên cổ anh, nằm úp người xuống. Kiều Chỉ vốn nhỏ gầy, một bàn tay Cố Diệp Thần đã đủ giữ cô nằm vững. Kiều Chỉ nhè nhàng ghì lấy cổ anh, khẽ cắn môi dưới, khóe miệng thấp thoáng chút ngọt ngào.
Tay kia của Cố Diệp Thần lại dịu dàng nắm lấy tay nhỏ của Ngôn Mộc. Cậu nhóc liếc anh một cái, hơi cúi đầu, ngoan ngoãn mà theo bên cạnh anh. Ba người chậm rãi đi về phía bãi đỗ xe.
Trời đêm đầu thu mang đến một đợt gió lạnh, không còn oi bức như ngày hè, có cảm giác thư thái. Cạnh bãi đỗ xe là quảng trường đầy ắp người đang tản bộ, đi chơi, còn cả tiếng âm nhạc sôi động. Những điều này khiến thành thị vốn lạnh lẽo nay tăng thêm một chút ấm áp.
Lúc ba người về đến nhà, đã thấy hai người ba Cố mẹ Cố ngồi trên sô pha với vẻ không vui. Lúc vào đến nhà, Kiều Chỉ dịu dàng gọi một tiếng: “Ba, mẹ!”
Hiếm khi thấy hai người không đáp lời.
Kiều Chỉ lén liếc qua Cố Diệp Thần, anh trấn an mà vỗ vỗ tay cô, tiến lên vài bước: “Ba mẹ sao vậy ạ?”
Ba Cố liếc anh một cái: “Mấy người còn biết về nhà à? Sáng sớm đã lén chuồn ra, đi cả một ngày không thấy. Đi đâu hết đó?”
Ba Cố vừa nói xong, mẹ Cố cũng không kìm được: “Chân Kiều Chỉ còn chưa khỏe, các người đã ra ngoài chạy loạn. Một ngày không nhà? Mấy người tính làm gì đây? Hôm nay đã ăn những thứ gì? A, dạ dày Tiểu Chỉ không tốt, vất vả lắm mới có thời gian điều trị dài như vậy. Thuốc sáng cũng không thèm uống. Các người… Tức chết tôi mà.” Mẹ Cố càng nói càng giận, vỗ mạnh xuống bàn.
Kiều Chỉ kéo tay Ngôn Mộc, đi cẩn thận về phía Cố Diệp Thần, hướng ánh mắt cầu cứu về phía ba Cố. Ông có chút không nỡ: “Tất nhiên chuyện này không thể trách mình Tiểu Chỉ và Tiểu Mộc được. Hai đứa nó cũng không lái xe, chủ mưu đã rõ ràng rồi. Chúng ta cũng không thể trách oan người khác…” Ba Cố không quên bỏ đá xuống giếng.
Cố Diệp Thần cười, liếc ông một cái, lén giơ cái túi trong tay lên khoe với ông – chính là ba mươi xiên nướng anh mua về nhà. Chỉ cần ba Cố không châm ngòi thổi gió, cửa của mẹ Cố qua rất dễ.
“… Tất nhiên, cũng không nên vơ đũa cả nắm..” Ba Cố ho mạnh một tiếng, ánh mắt hơi sáng lên: “Để thằng nhóc này ra ngoài chơi cũng không có gì hại, hôm nào cũng ở nhà chán chết…”
“Cuối cùng là ông giúp ai hả?” Mẹ Cố trừng ông. Ba Cố sờ mũi: “A này, Tiểu Chỉ, con đã ăn cơm chưa?”
Kiều Chỉ nhận được ánh mắt của ba Cố, hiểu ngay, vội lắc đầu: “Dạ chưa, dạ chưa, tất nhiên chúng con phải chừa bụng về nhà ăn cơm của mẹ rồi.” Nói xong, cô chậm rãi đi đến bên cạnh mẹ Cố, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một nụ cười lấy lòng: “Mẹ ơi, con đói bụng cả ngày rồi, có cơm ăn không ạ?”
Mẹ Cố liếc cô một cái, cuối cùng cũng không đành lòng mà đứng dậy để cô ngồi xuống: “Cô đó! Đợi ở đây đi tôi đi hâm cơm cho mấy người.”
Đợi mẹ Cố đi rồi, cha Cố vội vã đứng dậy từ sô pha qua đến cạnh Cố Diệp Thần: “Cái đó đâu?”
Cố Diệp Thần đưa cái gói to trong tay cho ông: “Toàn món ba thích đó. Ăn xong nhớ đánh răng tắm rửa, tuyệt đối đừng để mẹ biết.”
Cha Cố trừng mắt với anh một cái, vẻ “cần gì anh bảo”, đoạn cầm cái túi đi vào vườn hoa.
Cố Diệp Thần nhíu mày với Kiều Chỉ, cô cũng cười. Thì ra đó là tác dụng của xiên nướng à!
Ngày hôm sau vừa khéo là thứ hai, Kiều Chỉ dùng hết số ngày phép rồi, chân cũng không còn đau nữa. Cô quyết định quay về công ty tiếp tục đi làm. Lúc vào đến văn phòng, cô thấy ngay Diệp Thanh đang ngồi ở bàn làm việc vẽ vẽ gì đó. Kiều Chỉ có hơi ngạc nhiên: “Diệp Thanh, cậu bị gọi về rồi à?”
Tối hôm qua cô có gọi cho cô nàng, nên Diệp Thanh cũng biết Kiều Chỉ sẽ đi làm lại, không ngạc nhiên gì lắm, chỉ gật đầu: “Ừ, bị gọi về rồi.”
Cô nàng hỏi thăm sức khỏe Kiều Chỉ một chút. Hai người lại nói qua loa vài câu rồi tiếp tục công việc.
Kiều Chỉ ngồi xuống bàn, lại nhìn Diệp Thanh thêm vài lần nữa, cứ cảm thấy kỳ lạ thế nào. Với tính cách của Diệp Thanh, hẳn cô nàng phải thấy cô là lôi kéo hỏi han các kiểu chứ, sao bây giờ lại như “mất sổ gạo” vậy? Trông cậu ấy không giống bình thường gì cả!
“Diệp Thanh, cậu không sao chứ? Có phải bị bệnh rồi không?” Kiều Chỉ có hơi lo lắng.
Diệp Thanh vội lắc đầu: “Không có, không có. Mình khỏe mạnh thế này, bệnh thế nào được hả!”
Tuy có nghi hoặc, nhưng cô nàng không nói gì, cô có hỏi cũng không tốt lắm, thế là Kiều Chỉ không nói thêm gì nữa.
Thai Linh nghe nói cô đi làm thì đích thân “thăm” một chuyến, bảo là “an ủi” nhân viên. Tuy đã biết quan hệ giữa anh ta và Cố Diệp Thần, cô vẫn khách sáo như cũ, không khác gì trước kia. Dù sao cũng là môi trường văn phòng, nhiều con mắt như vậy.
Thai Linh cũng không để ý, chỉ hỏi Kiều Chỉ vài câu sức khỏe rồi bỏ đi.
Kiều Chỉ càng cảm thấy không hợp lý hơn. Cô không hề bỏ qua cái liếc mắt của Thai Linh với Diệp Thanh, cũng không lờ được quả ngượng ngùng đáp lại của cô nàng. Trước nay Diệp Thanh luôn tùy tiện qua loa, cô nàng có biểu cảm thẹn thùng như vậy từ lúc nào chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.