Chương 14: Đe Dọa Từ Diễm
Túy Hậu Ngư Ca
14/05/2021
Lúc Cố Diệp Thần vào phòng bệnh, người phụ nữ gọi là Từ Diễm đang ngồi hờ trên giường, gào to thét nhỏ với vị y tá đang rút kim cho bà ta. Thấy Cố Diệp Thần đi vào, mặt bà ta tái đi một chút, dù lúc ấy anh ra tay rất nhanh, nhưng bà ta vẫn nhớ rất rõ người đàn ông đã bẻ gãy cổ tay mình, thậm chí là sợ hãi.
Cố Diệp Thần đi lên trước, Từ Diễm nhìn anh đầy phòng bị, giọng nói có hơi run run: “… Cậu, cậu muốn làm gì?”
Cố Diệp Thần lạnh lùng quan sát bà ta một lúc lâu, lạnh nhạt mở miệng: “Cố Tư Hồng, bà còn nhớ không?” Tốc độ của Tề Trăn rất nhanh, thân phận của Từ Diễm và Tô Tử, anh đều đã rõ ràng.
Người mang họ Cố có rất nhiều, người tên là Cố Tư Hồng cũng rất nhiều, nhưng Từ Diễm chỉ biết một Cố Tư Hồng, bà ta không nghĩ là Cố Tư Hồng trong miệng người kia và Cố Tư Hồng mình biết là hai người khác nhau.
Bên trong phòng không bật đèn, ngoài phòng gió lớn lại nổi lên, thứ mỹ phẩm chất lượng kém khiến mặt bà ta lúc này không khác gì một khối nửa trắng nửa vàng, lại thêm cái cằm nhọn hoắc, bà ta đúng là kiểu người khiến người khác không ưa.
“Cậu là ai?” Từ Diễm nuốt nước bọt theo bản năng.
“Khéo thật, tôi cũng họ Cố!” Cố Diệp Thần khẽ mỉm cười, nụ cười không tràn đến đáy mắt, thậm chí còn lộ ra một vẻ lạnh lùng.
Người Từ Diễm lại rụt về sau một cái. Dù bất kể bà ta có “diễu võ dương oai” thế nào với người khác, hay có đanh đá ra sao, thì ở trước mặt người nhà họ Cố, bà ta vĩnh viễn chỉ là một con sâu bọ. Năm đó, lúc người quân nhân gọi là Cố Tư Hồng khi còn trẻ kia nhìn thấy bà ta, ông ta đã tiện tay nhặt cây súng luôn theo cùng ông ta đặt vào gáy Từ Diễm. Cảm xúc lạnh như băng đó, cả đời này bà ta cũng không quên được.
Thấy Từ Diễm không nói lời nào, Cố Diệp Thần cười châm biếm: “Bà nghe cho rõ đây. Kiều Chỉ là người của nhà họ Cố chúng tôi, phải làm thế nào, bà hãy tự liệu cho rõ. Nếu con gái bà thật sự muốn náo động ở tòa án, nhà họ Cố chúng tôi sẵn sàng tháp tùng, nhưng còn hậu quả…”
Cố Diệp Thần ngừng ba giây, đoạn mới chậm rãi nói: “… Các người tự chịu!”
Thấy sắc mặt Từ Diễm trắng bệch, Cố Diệp Thần thỏa mãn, xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Không ngoài suy đoán chút nào, lời khai của Tô Tử cho phía cảnh sát đặc biệt nói rõ là tự chính cô ta ngã xuống lầu, không hề có quan hệ gì đến Kiều Chỉ. Xem ra Từ Diễm kia vẫn chưa ngu, hiểu là dưới thiết bản của nhà họ Cố, căn bản bà ta không nhúc nhích được.
Trước khi ra khỏi bệnh viện, Kiều Chỉ nói cảm ơn với vị cảnh sát trẻ đã kéo mình ra lúc đó: “Cảm ơn anh vì chuyện ban nãy, tay anh không sao chứ?”
Cảnh sát trẻ kia không quan tâm chút nào, mỉm cười, khuôn mặt anh ta lộ ra hai cái lúm đồng tiền: “Không sao, không sao, chỉ bị trầy da một chút thôi!”
Cố Diệp Thần đứng một bên nhìn anh ta, đoạn lấy một tấm danh thiếp ra khỏi túi áo vest, đưa cho người đó: “Có chuyện gì cậu có thể tìm tôi.”
Vị cảnh sát trẻ nhìn hàng tên trên tấm danh thiếp. Cố Diệp Thần, vì sao lại nghe quen tai như vậy? Hình như anh ta đã nghe qua ở đâu rồi, nhưng là ở đâu mới được?
Lúc họ ra khỏi bệnh viện, sắc trời âm u tăm tối, xem ra lát nữa sẽ có một trận mưa to.
Hai người bước lên xe, Kiều Chỉ vẫn luôn cúi đầu. Cố Diệp Thần quay sang, dịu dàng hỏi: “Em không sao chứ?”
Kiều Chỉ ngẩng đầu, miễn cưỡng nặn ra một vẻ tươi cười: “Tôi không sao, anh đừng lo.”
Tất nhiên Cố Diệp Thần biết cô chỉ đang trấn an mình, nhưng anh cũng không vạch trần: “Em muốn đi đâu, về nhà trọ?”
Kiều Chỉ nhìn cảnh vật mờ ảo bên ngoài, lắc đầu: “Cũng lâu rồi tôi chưa gặp ba mẹ, tôi muốn về thăm họ một chút.” Cô muốn trở về chốn ấm áp đó, muốn nhanh được gặp những người mang lại ấm áp cho mình, dùng điều đó chứng minh rằng, bây giờ, nơi cô đang tồn tại không phải là chốn địa ngục như ác mộng đó.
Cố Diệp Thần nhìn cô một lúc thật lâu, chồm qua thắt dây an toàn cho cô, đoạn anh lái xe đi.
Một đường im lặng. Thỉnh thoảng Cố Diệp Thần sẽ liếc mắt qua phía Kiều Chỉ vẫn đang ngồi im thin thít, cô lặng lẽ nhìn ra phía ngoài xe, sắt mặt tái nhợt đến mức như trong suốt.
Lúc họ đến được nhà lớn nhà họ Cố, trời đã hoàn toàn mù mịt, thỉnh thoảng còn có tiếng sấm rền vang.
Cố Diệp Thần ngừng xe lại, Kiều Chỉ đưa tay muốn mở ra cửa xe, nhưng bàn tay cô đặt trên ghế đã bị người khác nhẹ nhàng nắm lại. Kiều Chỉ kinh ngạc quay đầu, Cố Diệp Thần nhìn cô, dịu dàng mỉm cười, lại đưa tay lên vuốt mái tóc cô, anh còn tiện tay xoa đầu nhỏ của Kiều Chỉ: “Được rồi, xuống xe đi!”
Khuôn mặt tái nhợt của Kiều Chỉ hiện lên chút đỏ ửng, cô cúi đầu mở cửa, bước xuống xe.
Vừa vào nhà, Kiều Chỉ đã cảm thấy có gì đó không đúng… Hôm nay ngôi nhà yên tĩnh lạ thường.
Kiều Chỉ thò đầu vào trong sự khó hiểu, chỉ thấy cha Cố đang ngồi trên sô pha, thở phì phò mà đọc báo, mẹ Cố thì ngồi ở một đầu khác của cái ghế, ung dung dũa lại móng tay. Kiều Chỉ nhớ lại tin nhắn người kia gửi cho mình ban sáng… Xem ra họ vẫn chưa hết giận.
“Ba, mẹ. . .” Kiều Chỉ ngọt ngào gọi một tiếng.
Cha mẹ Cố vừa nghe thấy tiếng Kiều Chỉ là ngẩng lên nhìn ngay.
“Ái chà, khuê nữ bảo bối của ba về rồi, lại đây, lại đây, lại với ba, để ba nhìn con một chút.” Cha Cố vui tươi hớn hở.
“Tiêu Chỉ à, mau lại đây, mau lại đây, để mẹ nhìn con một chút. . .” Mẹ Cố nghe tiếng thì đứng dậy bước tới.
Cố Diệp Thần theo sau vào cửa, mẹ Cố đã xí được Kiều Chỉ, dắt cô đi vòng qua chồng, đến ngồi ở một cái sô pha khác. Tay cha Cố còn chưa kịp chạm vào cô thì người đã mất dạng. Cha Cố giận dữ hừ hừ, vừa khéo quay người lại thì thấy Cố Diệp Thần, mắt bèn lóe lên sự “nhìn xa trông rộng.”
Trưa nay ông đến công ty thì nghe thư ký nói Cố Diệp Thần đang họp nửa chừng thì vội vã đi ra ngoài, bây giờ nó lại về chung với Kiều Chỉ, dùng cái móng chân đoán cũng biết chắc chắn chuyện nó bỏ đi trưa nay có liên quan đến con bé kia.
Vốn Cố Diệp Thần cũng không muốn gạt cha. Hai cha con một trước một sau đi vào thư phòng, anh nói đơn giản mọi chuyện, cha Cố nghe xong thì tựa người vào ghế, trên mặt có vẻ mệt mỏi.
Cố Diệp Thần cũng không nói gì, anh chỉ tréo hai chân, lại nhìn lên bức ảnh cha mẹ Cố chụp với Kiều Chỉ trên kệ sách với vẻ thẫn thờ, say mê. Trong bức ảnh đó, cô còn rất trẻ, tóc ngắn gọn gàng, vóc dáng gầy gò, cô chỉ mặc một cái váy trắng đơn giản. Khuôn mặt nhỏ của cô ngập tràn hạnh phúc, mắt cô vừa dài vừa nhỏ, cười lên thì cong cong, đúng là khiến người khác không kìm được mà mỉm cười theo.
Thư phòng im lặng một lúc lâu, đoạn cha Cố mới chậm rãi mở miệng, giọng nói có một chút khản khàn: “Tiểu Thần…”
Đã rất nhiều năm rồi ông không gọi anh như vậy… Cố Diệp Thần quay đầu nhìn cha.
“Ba biết đối với con, có một số thứ là không công bằng, là do ba ép đặt suy nghĩ của mình lên con. Nhưng con bé Kiều Chỉ kia… Ba thiếu con bé quá nhiều, con bé đã chịu quá nhiều đau khổ, mấy năm nay ba cũng không dám nghĩ đến, vì mới nghĩ thôi, lòng ba đã nhói lên…” Giọng của cha Cố vừa chậm vừa trầm.
Mùa xuân năm đó vốn nên là lúc vạn vật hồi sinh, ông đã nhận được tin nói rằng có tung tích của Kiều Chỉ. Ông không dám trễ nải một khắc nào, đáp ngay một chuyến bay đến.
Bệnh viện. Ông gặp con bé ở bệnh viện, căn bệnh xuất huyết dạ dày! Một cô bé cùng lắm cũng chỉ mới mười chín, vậy mà lại vào bệnh viện vì cái chứng bệnh đó. Lúc nhìn thấy cô bé nằm trên giường, ông như muốn sụp đổ ngay lập tức, đến cả sự điềm tĩnh mà ông dày công khổ luyện bao năm qua trong quân đội cũng không giúp ông bỏ được suy nghĩ muốn giết người. Cô bé không có chút ánh sáng nào trong mắt kia, vậy mà lại là cô con gái bảo bối trong lời Kiều Nghiêm.
Rốt cuộc mấy năm nay con bé đã phải chịu bao nhiêu thứ, ông không dám nghĩ đến.
“Cha muốn bù đắp cho con bé, nhưng cha có cố gắng thế nào cũng không xóa được khoảng thời gian quá khứ đó. Điều duy nhất cha làm được là cho Tiểu Chỉ một tương lại, một tương lai tốt đẹp, an ổn. Về phía những người khác, cha không an lòng, lại càng không tin tưởng. Chỉ có con thôi, Tiểu Thần, chí có con mới có thể thay cha làm điều đó. Cha biết mình ích kỷ, à không, có lẽ cả từ đó cũng chẳng miêu tả được, vì nó quá nhẹ. Dù sao cha cũng đã bắt con lấy cả đời mình đế bù lại cho lỗi lầm của cha… Ánh mắt sâu xa của ông đầy sự áy náy.
“Cha…” Cố Diệp Thần lên tiếng cắt ngang ông. Dường như cha anh đã già ngay đi mấy tuổi, ông đã sớm không còn là người lính trẻ tuổi hăng hái trong trí nhớ của anh năm nào. Cha của anh, người đã từng là niềm tự hào cả đời của anh, nay ông đã không còn chỉ là như thế, mà còn là người khiến anh thấy cảm kích.
“Cha…” Cố Diệp Thần nhìn thẳng vào mắt cha mình: “Chuyện con không muốn làm, không ai có thể ép buộc con. Có rất nhiều cách để bù đắp cho Kiều Chỉ, cưới em ấy không phải là cách duy nhất.”
“Tiểu Thần…” Mắt cha Cố toát lên vẻ kinh ngạc, cũng lóe lên ánh sáng cảm động.
Cố Diệp Thần nở một nụ cười dịu dàng hiếm thấy: “Cha, bất kỳ điều gì con làm, đều là do con cam tâm tình nguyện. Kiều Chỉ chính là nguyên nhân để con làm điều đó, không liên quan gì đến những thứ khác.”
Anh nghĩ cha đã hiểu được ý mình, vì ông đã cười như trút được gánh nặng.
Cố Diệp Thần đi lên trước, Từ Diễm nhìn anh đầy phòng bị, giọng nói có hơi run run: “… Cậu, cậu muốn làm gì?”
Cố Diệp Thần lạnh lùng quan sát bà ta một lúc lâu, lạnh nhạt mở miệng: “Cố Tư Hồng, bà còn nhớ không?” Tốc độ của Tề Trăn rất nhanh, thân phận của Từ Diễm và Tô Tử, anh đều đã rõ ràng.
Người mang họ Cố có rất nhiều, người tên là Cố Tư Hồng cũng rất nhiều, nhưng Từ Diễm chỉ biết một Cố Tư Hồng, bà ta không nghĩ là Cố Tư Hồng trong miệng người kia và Cố Tư Hồng mình biết là hai người khác nhau.
Bên trong phòng không bật đèn, ngoài phòng gió lớn lại nổi lên, thứ mỹ phẩm chất lượng kém khiến mặt bà ta lúc này không khác gì một khối nửa trắng nửa vàng, lại thêm cái cằm nhọn hoắc, bà ta đúng là kiểu người khiến người khác không ưa.
“Cậu là ai?” Từ Diễm nuốt nước bọt theo bản năng.
“Khéo thật, tôi cũng họ Cố!” Cố Diệp Thần khẽ mỉm cười, nụ cười không tràn đến đáy mắt, thậm chí còn lộ ra một vẻ lạnh lùng.
Người Từ Diễm lại rụt về sau một cái. Dù bất kể bà ta có “diễu võ dương oai” thế nào với người khác, hay có đanh đá ra sao, thì ở trước mặt người nhà họ Cố, bà ta vĩnh viễn chỉ là một con sâu bọ. Năm đó, lúc người quân nhân gọi là Cố Tư Hồng khi còn trẻ kia nhìn thấy bà ta, ông ta đã tiện tay nhặt cây súng luôn theo cùng ông ta đặt vào gáy Từ Diễm. Cảm xúc lạnh như băng đó, cả đời này bà ta cũng không quên được.
Thấy Từ Diễm không nói lời nào, Cố Diệp Thần cười châm biếm: “Bà nghe cho rõ đây. Kiều Chỉ là người của nhà họ Cố chúng tôi, phải làm thế nào, bà hãy tự liệu cho rõ. Nếu con gái bà thật sự muốn náo động ở tòa án, nhà họ Cố chúng tôi sẵn sàng tháp tùng, nhưng còn hậu quả…”
Cố Diệp Thần ngừng ba giây, đoạn mới chậm rãi nói: “… Các người tự chịu!”
Thấy sắc mặt Từ Diễm trắng bệch, Cố Diệp Thần thỏa mãn, xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Không ngoài suy đoán chút nào, lời khai của Tô Tử cho phía cảnh sát đặc biệt nói rõ là tự chính cô ta ngã xuống lầu, không hề có quan hệ gì đến Kiều Chỉ. Xem ra Từ Diễm kia vẫn chưa ngu, hiểu là dưới thiết bản của nhà họ Cố, căn bản bà ta không nhúc nhích được.
Trước khi ra khỏi bệnh viện, Kiều Chỉ nói cảm ơn với vị cảnh sát trẻ đã kéo mình ra lúc đó: “Cảm ơn anh vì chuyện ban nãy, tay anh không sao chứ?”
Cảnh sát trẻ kia không quan tâm chút nào, mỉm cười, khuôn mặt anh ta lộ ra hai cái lúm đồng tiền: “Không sao, không sao, chỉ bị trầy da một chút thôi!”
Cố Diệp Thần đứng một bên nhìn anh ta, đoạn lấy một tấm danh thiếp ra khỏi túi áo vest, đưa cho người đó: “Có chuyện gì cậu có thể tìm tôi.”
Vị cảnh sát trẻ nhìn hàng tên trên tấm danh thiếp. Cố Diệp Thần, vì sao lại nghe quen tai như vậy? Hình như anh ta đã nghe qua ở đâu rồi, nhưng là ở đâu mới được?
Lúc họ ra khỏi bệnh viện, sắc trời âm u tăm tối, xem ra lát nữa sẽ có một trận mưa to.
Hai người bước lên xe, Kiều Chỉ vẫn luôn cúi đầu. Cố Diệp Thần quay sang, dịu dàng hỏi: “Em không sao chứ?”
Kiều Chỉ ngẩng đầu, miễn cưỡng nặn ra một vẻ tươi cười: “Tôi không sao, anh đừng lo.”
Tất nhiên Cố Diệp Thần biết cô chỉ đang trấn an mình, nhưng anh cũng không vạch trần: “Em muốn đi đâu, về nhà trọ?”
Kiều Chỉ nhìn cảnh vật mờ ảo bên ngoài, lắc đầu: “Cũng lâu rồi tôi chưa gặp ba mẹ, tôi muốn về thăm họ một chút.” Cô muốn trở về chốn ấm áp đó, muốn nhanh được gặp những người mang lại ấm áp cho mình, dùng điều đó chứng minh rằng, bây giờ, nơi cô đang tồn tại không phải là chốn địa ngục như ác mộng đó.
Cố Diệp Thần nhìn cô một lúc thật lâu, chồm qua thắt dây an toàn cho cô, đoạn anh lái xe đi.
Một đường im lặng. Thỉnh thoảng Cố Diệp Thần sẽ liếc mắt qua phía Kiều Chỉ vẫn đang ngồi im thin thít, cô lặng lẽ nhìn ra phía ngoài xe, sắt mặt tái nhợt đến mức như trong suốt.
Lúc họ đến được nhà lớn nhà họ Cố, trời đã hoàn toàn mù mịt, thỉnh thoảng còn có tiếng sấm rền vang.
Cố Diệp Thần ngừng xe lại, Kiều Chỉ đưa tay muốn mở ra cửa xe, nhưng bàn tay cô đặt trên ghế đã bị người khác nhẹ nhàng nắm lại. Kiều Chỉ kinh ngạc quay đầu, Cố Diệp Thần nhìn cô, dịu dàng mỉm cười, lại đưa tay lên vuốt mái tóc cô, anh còn tiện tay xoa đầu nhỏ của Kiều Chỉ: “Được rồi, xuống xe đi!”
Khuôn mặt tái nhợt của Kiều Chỉ hiện lên chút đỏ ửng, cô cúi đầu mở cửa, bước xuống xe.
Vừa vào nhà, Kiều Chỉ đã cảm thấy có gì đó không đúng… Hôm nay ngôi nhà yên tĩnh lạ thường.
Kiều Chỉ thò đầu vào trong sự khó hiểu, chỉ thấy cha Cố đang ngồi trên sô pha, thở phì phò mà đọc báo, mẹ Cố thì ngồi ở một đầu khác của cái ghế, ung dung dũa lại móng tay. Kiều Chỉ nhớ lại tin nhắn người kia gửi cho mình ban sáng… Xem ra họ vẫn chưa hết giận.
“Ba, mẹ. . .” Kiều Chỉ ngọt ngào gọi một tiếng.
Cha mẹ Cố vừa nghe thấy tiếng Kiều Chỉ là ngẩng lên nhìn ngay.
“Ái chà, khuê nữ bảo bối của ba về rồi, lại đây, lại đây, lại với ba, để ba nhìn con một chút.” Cha Cố vui tươi hớn hở.
“Tiêu Chỉ à, mau lại đây, mau lại đây, để mẹ nhìn con một chút. . .” Mẹ Cố nghe tiếng thì đứng dậy bước tới.
Cố Diệp Thần theo sau vào cửa, mẹ Cố đã xí được Kiều Chỉ, dắt cô đi vòng qua chồng, đến ngồi ở một cái sô pha khác. Tay cha Cố còn chưa kịp chạm vào cô thì người đã mất dạng. Cha Cố giận dữ hừ hừ, vừa khéo quay người lại thì thấy Cố Diệp Thần, mắt bèn lóe lên sự “nhìn xa trông rộng.”
Trưa nay ông đến công ty thì nghe thư ký nói Cố Diệp Thần đang họp nửa chừng thì vội vã đi ra ngoài, bây giờ nó lại về chung với Kiều Chỉ, dùng cái móng chân đoán cũng biết chắc chắn chuyện nó bỏ đi trưa nay có liên quan đến con bé kia.
Vốn Cố Diệp Thần cũng không muốn gạt cha. Hai cha con một trước một sau đi vào thư phòng, anh nói đơn giản mọi chuyện, cha Cố nghe xong thì tựa người vào ghế, trên mặt có vẻ mệt mỏi.
Cố Diệp Thần cũng không nói gì, anh chỉ tréo hai chân, lại nhìn lên bức ảnh cha mẹ Cố chụp với Kiều Chỉ trên kệ sách với vẻ thẫn thờ, say mê. Trong bức ảnh đó, cô còn rất trẻ, tóc ngắn gọn gàng, vóc dáng gầy gò, cô chỉ mặc một cái váy trắng đơn giản. Khuôn mặt nhỏ của cô ngập tràn hạnh phúc, mắt cô vừa dài vừa nhỏ, cười lên thì cong cong, đúng là khiến người khác không kìm được mà mỉm cười theo.
Thư phòng im lặng một lúc lâu, đoạn cha Cố mới chậm rãi mở miệng, giọng nói có một chút khản khàn: “Tiểu Thần…”
Đã rất nhiều năm rồi ông không gọi anh như vậy… Cố Diệp Thần quay đầu nhìn cha.
“Ba biết đối với con, có một số thứ là không công bằng, là do ba ép đặt suy nghĩ của mình lên con. Nhưng con bé Kiều Chỉ kia… Ba thiếu con bé quá nhiều, con bé đã chịu quá nhiều đau khổ, mấy năm nay ba cũng không dám nghĩ đến, vì mới nghĩ thôi, lòng ba đã nhói lên…” Giọng của cha Cố vừa chậm vừa trầm.
Mùa xuân năm đó vốn nên là lúc vạn vật hồi sinh, ông đã nhận được tin nói rằng có tung tích của Kiều Chỉ. Ông không dám trễ nải một khắc nào, đáp ngay một chuyến bay đến.
Bệnh viện. Ông gặp con bé ở bệnh viện, căn bệnh xuất huyết dạ dày! Một cô bé cùng lắm cũng chỉ mới mười chín, vậy mà lại vào bệnh viện vì cái chứng bệnh đó. Lúc nhìn thấy cô bé nằm trên giường, ông như muốn sụp đổ ngay lập tức, đến cả sự điềm tĩnh mà ông dày công khổ luyện bao năm qua trong quân đội cũng không giúp ông bỏ được suy nghĩ muốn giết người. Cô bé không có chút ánh sáng nào trong mắt kia, vậy mà lại là cô con gái bảo bối trong lời Kiều Nghiêm.
Rốt cuộc mấy năm nay con bé đã phải chịu bao nhiêu thứ, ông không dám nghĩ đến.
“Cha muốn bù đắp cho con bé, nhưng cha có cố gắng thế nào cũng không xóa được khoảng thời gian quá khứ đó. Điều duy nhất cha làm được là cho Tiểu Chỉ một tương lại, một tương lai tốt đẹp, an ổn. Về phía những người khác, cha không an lòng, lại càng không tin tưởng. Chỉ có con thôi, Tiểu Thần, chí có con mới có thể thay cha làm điều đó. Cha biết mình ích kỷ, à không, có lẽ cả từ đó cũng chẳng miêu tả được, vì nó quá nhẹ. Dù sao cha cũng đã bắt con lấy cả đời mình đế bù lại cho lỗi lầm của cha… Ánh mắt sâu xa của ông đầy sự áy náy.
“Cha…” Cố Diệp Thần lên tiếng cắt ngang ông. Dường như cha anh đã già ngay đi mấy tuổi, ông đã sớm không còn là người lính trẻ tuổi hăng hái trong trí nhớ của anh năm nào. Cha của anh, người đã từng là niềm tự hào cả đời của anh, nay ông đã không còn chỉ là như thế, mà còn là người khiến anh thấy cảm kích.
“Cha…” Cố Diệp Thần nhìn thẳng vào mắt cha mình: “Chuyện con không muốn làm, không ai có thể ép buộc con. Có rất nhiều cách để bù đắp cho Kiều Chỉ, cưới em ấy không phải là cách duy nhất.”
“Tiểu Thần…” Mắt cha Cố toát lên vẻ kinh ngạc, cũng lóe lên ánh sáng cảm động.
Cố Diệp Thần nở một nụ cười dịu dàng hiếm thấy: “Cha, bất kỳ điều gì con làm, đều là do con cam tâm tình nguyện. Kiều Chỉ chính là nguyên nhân để con làm điều đó, không liên quan gì đến những thứ khác.”
Anh nghĩ cha đã hiểu được ý mình, vì ông đã cười như trút được gánh nặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.